Chương 43
Đêm giao thừa là ngày cả nhà đoàn viên, nên trên đường không có mấy xe cộ, Tô Tễ Tinh nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, bỗng cảm thấy con đường Hạ Xán chở cậu đi nhìn có chút quen mắt. Tô Tễ Tinh: “Không phải cậu định đến bờ sông công viên đấy chứ?” Hạ Xán khẽ ‘Ừm’. Tô Tễ Tinh nhớ lại hôm nay lướt vòng bạn bè có nhìn thấy một tin tức, nói đêm nay bờ sông công viên có bắn pháo hoa mừng năm mới, sẽ bắn liền hai tiếng đồng hồ. Rất nhiều người đều nói muốn đến xem, đặc biệt là những cặp đôi, vừa ân ân ái ái vừa ngắm pháo hoa, đương nhiên là lãng mạn hơn nhiều so với ở trong nhà xem Xuân Vãn. Tô Tễ Tinh nói chắc chắn: “Không được, chỗ đó đông người, cậu không thể đi đến đó được!” “Chính vì người nhiều nên mới không ai chú ý đến tôi.” Hạ Xán không để ý, “Tôi cầm theo mũ với khẩu trang rồi, yên tâm, sẽ không để ai nhận ra đâu.” Tô Tễ Tinh nghĩ cũng phải, tối lửa tắt đèn, lực chú ý của mọi người đều ở trên trời, cũng chưa chắc đã có ai nhận Hạ Xán, cũng không phản đối nữa. Lúc đến bờ sông công viên, ở đó đã tụ tập rất đông người, bãi đỗ xe đều chật ních. Pháo hoa bắt đầu bắn lúc mười giờ tối, sẽ bắn liên tục đến mười hai giờ đêm, mọi người đều cố gắng chọn những vị trí tốt để ngắm pháo hoa, đám đông nhốn nháo rộn ràng, sợ đi chậm chỗ tốt sẽ bị người chiếm mất, không ai rảnh đi quan tâm những người khác. Thấy không ai chú ý đến bọn họ, Tô Tễ Tinh mới thoáng yên tâm, nhưng để cẩn thận, cậu vẫn kéo Hạ Xán đến một góc khuất không mấy người để ý, hai người đứng đó chờ pháo hoa bắt đầu. Chỗ Tô Tễ Tinh chọn có nhiều cây, tầm mắt bị cản trở, những người đến xem pháo hoa bình thường sẽ không chọn bên này, ngoại trừ những đôi tình nhân nói đi ngắm pháo hoa nhưng thực ra là tìm chỗ tâm sự yêu đương mới chọn chỗ vắng người thế này. Nhìn xem, những đôi tình nhân gần đó đều đang ôm ôm ấp ấp nhau, nhưng mọi người đều rất tự giác giữ khoảng cách với nhau, không ai quấy rầy ai. Hạ Xán nhìn xung quanh, thấy những cặp đôi ở trong bóng tối ôm hôn nhau, thầm ngưỡng mộ, anh lại nhìn sang Tô Tễ Tinh, trông cậu lúc này lén la lén lút vừa nhìn đã thấy đang có tật giật mình, Hạ Xán đoán cậu dẫn anh ra chỗ này cũng không phải vì nghĩ mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế này. Giọng nói Hạ Xán mang theo bất đắc dĩ cùng chút chua xót, “Hừ, cậu cũng thật biết chọn chỗ nhỉ.” “Chỗ này làm sao? Không phải còn có chỗ để ngồi nữa sao, rất tốt mà.” Tô Tễ Tinh nhìn hàng ghế đá bên lan can cạnh bờ sông, kéo Hạ Xán đi qua, nhưng cậu vừa ngồi xuống, đã bị chiếc ghế đóng băng thấm lạnh, Tô Tễ Tinh nhảy dựng lên, “Chết tiệt, lạnh quá!” Hạ Xán ngồi xuống như không có việc gì, vỗ vỗ lên đùi mình, “Sợ lạnh thì ngồi lên người tôi, chỗ này ấm này.” Tô Tễ Tinh: “…” Tên này cậy mình đeo khẩu trang không ai nhận ra, nên mặt mũi cũng không cần nữa rồi đúng không? Tô Tễ Tinh nhìn ngó xung quanh một vòng, may mà không ai nghe thấy, cậu cố chịu đựng lạnh giá ngồi xuống ghế đá, nói nhỏ bên tai Hạ Xán: “Cậu có thể đừng có chó như thế được không? Ngay chỗ đông người, có biết xấu hổ không?” Hạ Xán cười khẽ, đẩy vành mũ lên liếc cậu, “Không phải cậu gọi tôi là lưu manh sao? Lưu manh thì sao biết xấu hổ?” Tô Tễ Tinh: “...” Được, cậu phục. Tô Tễ Tinh nói không lại anh, cậu cảm thấy nếu mình nói nhiều thêm một câu, Hạ Xán có cả trăm câu chờ sẵn để đùa bỡn cậu, đôi lúc cậu còn hoài nghi có thật là Hạ Xán chưa từng hẹn hò với ai bao giờ không. Nhìn thế nào cũng giống một lão xế già*, cao thủ tình trường. *Lái xe: chỉ mấy tên chuyên tán tỉnh Nhưng Tô Tễ Tinh sĩ diện, mới không thèm hỏi Hạ Xán trước kia có kinh nghiệm yêu đương gì chưa đâu, cậu sợ nếu mình hỏi thì có vẻ như bản thân rất để ý anh. Lúc này pháo hoa cuối cùng cũng bắt đầu, theo một tiếng còi bén nhọn, một tia lửa bắn lên cao nổ thành một trùm pháo hoa vàng kim giữa bầu trời đêm, từ phía đám người không xa truyền đến tiếng hoan hô, ngay sau đó, lấy không trung làm sân khấu, vô số pháo hoa nở rộ giữa trời đêm, đủ loại hình dáng đan xen, rực rỡ sáng ngời cả một vùng trời. Tô Tễ Tinh vừa ngửa đầu nhìn pháo hoa lộng lẫy giữa trời đêm, vừa thầm cảm khái trong lòng. Giây phút pháo hoa nở rộ tuy rằng đẹp đẽ, nhưng một thoáng là qua, giống như con người chỉ là một tồn tại nhỏ bé giữa vũ trụ, như muối giữa biển khơi. Đời người ngắn ngủi, nhưng cũng phải cố gắng sống cho hết mình, mới không lưu lại tiếc nuối. Ngẫm lại hai đời của cậu, đời trước để lại rất nhiều tiếc nuối đều đã được đền bù ở đời này, giờ sự nghiệp thành công, vừa có tiền vừa có thế, cũng coi như đã bước trên đỉnh cao của nhân sinh, chỉ có một điều không được hoàn mỹ, chính là chuyện tình cảm. Tô Tễ Tinh cúi đầu, lặng lẽ liếc nhìn sang Hạ Xán, có phải cậu cũng nên cẩn thận suy xét chuyện tình cảm cá nhân? Hạ Xán chú ý tới ánh mắt của cậu, anh quay đầu đối diện với tầm mắt ấy, kéo khẩu trang xuống tới gần cậu, “Nhìn tôi làm gì?” Tô Tễ Tinh dời mắt, thản nhiên nói: “Không có gì, tùy tiện nhìn thôi.” “À, tôi còn tưởng...” Hạ Xán kéo dài giọng, nói một nửa. Tô Tễ Tinh mắc câu, tò mò hỏi: “Tưởng cái gì?” Hạ Xán nhếch miệng cười, “Tưởng, cậu muốn cho tôi hôn.” Tô Tễ Tinh: “??? Là cái gì khiến cậu sinh ra loại ảo giác này?” “Cậu tự nhìn đi.” Hạ Xán dùng mắt ra hiệu Tô Tễ Tinh nhìn ra phía sau anh, vô tội nhướn mày. Tô Tễ Tinh từ từ ngưỡng người ra sau, ngó ra sau lưng Hạ Xán, ở đó có mấy đôi tình nhân đang ôm hôn nhau! Mía, mấy cái người này rốt cuộc là tới ngắm pháo hoa hay tới để yêu đương hả? Pháo hoa đẹp đến như vậy mà không ngắm lại ở đó mà hôn với chả hiếc? Hôn thì chỗ nào chả hôn được? Cứ nhất định phải chạy tới chỗ này? Cũng may Tô Tễ Tinh không nói mấy ý nghĩ này của mình ra cho Hạ Xán biết, nếu không Hạ Xán chắc sẽ bị cái đầu không hiểu phong tình của cậu chọc tức đến hộc máu mất. “Mấy người này ở đâu ra vậy?” Tô Tễ Tinh khóe mắt giật giật, vừa rồi tối lửa tắt đèn, cậu chỉ nghĩ đơn giản tìm một góc khuất tránh có người nhận ra Hạ Xán, không để ý chỗ hẻo lánh thế này còn có người. “Người ta vẫn luôn ở đây.” Hạ Xán chớp chớp mắt, ghé môi đến bên tai Tô Tễ Tinh, giọng nói trầm thấp ái muội, “Cho nên tôi mới nghĩ rằng cậu cố ý kéo tôi tới đây, là cũng muốn thân thiết với nhau như họ.” Tô Tễ Tinh kiên quyết phủ nhận những ba lần, “Không có, chỉ là hiểu lầm, cậu nghĩ nhiều rồi.” Còn chưa chính thức hẹn hò đâu, thân thiết cái gì? Không danh vô phận! “Vậy à?” Hạ Xán chẹp miệng tiếc nuối, kéo dãn khoảng cách với Tô Tễ Tinh, ngẩng đầu nhìn trời, “Vậy xem pháo hoa tiếp đi.” Tô Tễ Tinh: “…” Tô Tễ Tinh đợi một chốc thấy Hạ Xán thật sự nghiêm túc ngắm pháo hoa, không còn hành động gì khác, thì lại thấy hụt hẫng trong lòng. Lại lát sau, cậu ngồi không yên, vặn vẹo thân thể cứng đờ lẩm bà lẩm bẩm, “Trời lạnh thế này, gọi tôi đến tận đây lãng phí hai tiếng đồng hồ chỉ để xem pháo hoa?” Hạ Xán nghe cậu oán giận, nhịn cười nghiêm trang nói, “Vốn muốn làm mấy chuyện khác nữa, nhưng thấy cậu hình như không thích lắm.” Tô Tễ Tinh cười lạnh: “... Cậu từ khi nào lại lịch sự như vậy?” “Vậy còn phải xem cậu thích lưu manh hay thích lịch sự.” Hạ Xán duỗi chân, làm bộ vô tình cọ phải chân Tô Tễ Tinh, “Vừa rồi cậu nói không thích lưu manh có văn hóa, tôi đành phải làm bộ lịch sự nhã nhặn trước mặt cậu thôi.” Tô Tễ Tinh cạn lời, tên này sao lắm lời ngụy biện tới vậy! Hạ Xán dùng khuỷu tay huých huých cậu, ngữ khí thản nhiên: “Vậy rốt cuộc cậu thích lưu manh hơn, hay lịch sự hơn?” Tô Tễ Tinh trợn mắt, lạnh lùng nói: “Tôi thích cậu bình thường một chút.” Hạ Xán cúi đầu, lấy tay che môi, tiếng cười khẽ vẫn thoát ra từ cổ họng, “Tốt quá, cuối cùng cậu cũng thừa nhận, cậu thích tôi.” Lúc này Tô Tễ Tinh mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy, cậu tức quá thành giận, huých khuỷu tay lại vào anh: “Cút đi! Có quỷ mới thích cậu!” Hạ Xán trở tay túm lấy khuỷu tay cậu kéo người về phía mình, một tay khác vòng ra sau hông cậu, ôm người kéo sát vào mình. Người đàn ông vừa rồi còn mang vẻ mặt bất cần đời, đột nhiên biến thành âm trầm, đôi mắt thâm thúy của anh nhìn thẳng vào cậu, thấp giọng hỏi: “Thật sự không thích?” Pháo hoa lấp lánh giữa trời, phản chiếu trong đôi mắt anh, như ngàn vì sao tỏa sáng bên trong, tiếng pháo hoa nổ truyền từ nơi xa vào trong tai cậu, cùng tiếng trái tim đập rộn ràng hòa trộn vào nhau, Tô Tễ Tinh như lạc giữa đại dương tình yêu của anh, nhất thời không nói được lời phủ định. “Không thích?” Hạ Xán dừng một chút, lại đổi một lựa chọn khác, “Hay thích? Trả lời đi.” Tô Tễ Tinh rũ mắt liếm môi, quyết định thuận theo trái tim mình vào ngay thời khắc này, cậu nói nhỏ: “Thích.” Rồi lại sợ Hạ Xán được một tấc lại đòi tiến một thước,vội vươn ngón tay lắc lắc, “Nhưng chỉ có một xíu này thôi!” Được rồi, coi như cũng có chút đột phá, so với không thích chút nào vẫn hơn. Hạ Xán cười vui vẻ, vẻ mặt trở lên ôn hòa, anh trầm ngâm một lát lại hỏi: “Vậy, có thể không?” Tô Tễ Tinh ngơ ngác hỏi: “Có thể cái gì?” Hạ Xán từ từ hạ mắt, nhìn xuống môi Tô Tễ Tinh: “Có thể... hôn không?” Tô Tễ Tinh lập tức mím chặt môi, trợn mắt trừng anh, cậu muốn dùng ánh mắt nói với anh, đương nhiên không thể! Mơ đẹp lắm! Tính thuận cột bò lên chắc! Mới thích có một chút mà đã đòi hôn môi, nếu lại thích thêm chút nữa, chẳng lẽ định kéo cậu lên giường luôn hả? Đâu có dễ như vậy! Hạ Xán nhìn cậu như lâm đại địch mà không nhịn được cười, anh quy quy củ củ mà buông cậu ra, “Không cho thì thôi, đừng nhìn tôi thế chứ, tôi còn ép buộc cậu được chắc?” Tô Tễ Tinh không mím môi nữa, hừ lạnh: “Vậy thì chưa chắc, có phải cậu chưa từng làm đâu.” “Chỉ chạm môi có một chút, mà cậu nhớ mãi không quên thế à?” Hạ Xán cười khẽ. Tô Tễ Tinh thầm nghĩ vô nghĩa, đấy chính là nụ hôn đầu tiên của ông đây đấy! Phải nhớ cả đời có biết không hả! Nhưng cậu còn lâu mới nói thật, Hạ Xán cũng đâu để ý chuyện đó, cậu đương nhiên cũng phải giả vờ tiêu sái một chút. Bỗng cách đó không xa truyền đến một trận tiếng hoan hô vang dội, hai người ngẩng đầu, thì ra pháo hoa đã bắn tới đoạn cao trào, những đóa hoa to nhất nổ giữa trời đêm, biến bầu trời đêm tỏa sáng như ảo mộng, đẹp không sao tả xiết! Thời khắc đẹp đẽ nhường này, đương nhiên phải chụp một kiểu làm kỷ niệm rồi, Tô Tễ Tinh vội giơ điện thoại lên bầu trời đêm chụp mấy tấm ảnh, sau đó chọn hai tấm đăng lên vòng bạn bè. Hạ Xán bất động thanh sắc tải ảnh từ vòng bạn bè của Tô Tễ Tinh xuống, đăng lên weibo của mình, cũng không viết dài dòng, chỉ có một câu “Năm mới vui vẻ”. Tô Tễ Tinh đang bận trả lời bình luận củab bạn bè bỗng nhận được một tin nhắn wechat, mở ra thì thấy là Lục Miểu nhắn cậu. [Lục Miểu]: Ở bên nhau? [Tô Tễ Tinh]:??? [Lục Miểu]: Định công khai rồi hả? *hóng dưa* [Tô Tễ Tinh]:... Công khai với ai?” [Lục Miểu]: Không phải hai người còn xem cả pháo hoa cùng nhau rồi sao? *nghi hoặc*