Chương 29
Cuối cùng vì tò mò, Tô Tễ Tinh vẫn quyết định ở lại thêm một đêm. Cậu muốn xem rốt cuộc trong hồ lô của Hạ Xán bán thứ gì. Hạ Xán nói chờ anh quay phim ở trường quay rất nhàm chán, bảo Tô Tễ Tinh cứ về khách sạn chờ, vừa lúc cậu cũng có việc cần xử lý, nên về khách sạn trước đợi Hạ Xán xong việc. Chuyên viên trang điểm đã trang điểm xong cho Hạ Xán, đạo cụ cũng chuẩn bị xong xuôi, phó đạo diễn tới báo có thể quay cảnh tiếp theo. Trùng hợp, cảnh tiếp theo là cảnh diễn chung của Hạ Xán với Trình Nguyên. Trong phim Trình Nguyên diễn vai một thanh niên tân tiến làm nhà báo, trong lúc vô tình chụp được cảnh mật vụ do Hạ Xán thủ vai đang hối lộ cho một quan chức chính phủ cấp cao trong quán cà phê, nhưng bị mật vụ vốn tính cẩn mật phát hiện. Nhưng mật vụ không vạch trần cậu ta ngay tại chỗ mà thay vào đó, đợi tên quan chức cấp cao rời đi, anh đi đường vòng chặn nhà báo ở một con hẻm nhỏ, yêu cầu cậu ta đưa đồ trong máy ảnh. Diễn viên vào chỗ, thư ký trường quay đập slate* “Cảnh mười shot ba lần một, cạch!” *Đập slate: là đập bảng ClapperTrình Nguyên diễn vai nhà báo, hoảng loạn chạy ra từ quán cà phê, ôm chặt máy ảnh vào trong lòng, cảm giác thấy bị người theo dõi liền vội vàng chạy vào một con hẻm nghĩ muốn cắt đuôi, không ngờ đến chỗ rẽ của con hẻm nhỏ, thì phát hiện mật vụ do Hạ Xán thủ vai đã thảnh thơi đứng tựa lưng vào tường như đang chờ cậu ta. “Ngươi muốn làm gì?” Giọng nói Trình Nguyên run rẩy. Hạ Xán vươn ngón trỏ đẩy vành mũ đội trên đầu lên, quay mặt về phía Trình Nguyên cười nói, “Cậu nhà báo này, không ai nói cho cậu biết chụp lén là hành vi không tốt à? Nói đi, mất bao nhiêu để mua ảnh từ di động của cậu?” Trình Nguyên nghe Hạ Xán nói, khuôn mặt đang vờ hoảng loạn liền biến thành hoảng sợ thật sự, cậu ta đứng ngây ra như phỗng đến lời thoại cũng quên sạch. “Cắt!” Đạo diễn dùng loa bất mãn hô về phía hai diễn viên, “Có lầm không thế, là máy ảnh không phải di động! Thời dân quốc lấy đâu ra di động?!” Hạ Xán hướng đạo diễn cười xin lỗi, “Xin lỗi đạo diễn, là tôi nói sai lời thoại.” Đạo diễn xua xua tay, lại chỉ vào Trình Nguyên nói: “Còn Trình Nguyên, biểu tình của cậu có thể tự nhiên hơn chút không? Đừng cứng đờ như vậy? Cho dù người ta có nói sai lời thoại, cậu cũng đâu đến mức phải đứng ngây ngốc ra đó?” Trình Nguyên vội hướng đạo diễn cúi gập người, “Thật ngại quá đạo diễn, là tôi sai, lại một lần đi.” Nói xong, cậu ta chột dạ mà nâng mắt muốn quan sát vẻ mặt Hạ Xán, lại đối diện phải ánh mắt như cười như không của anh. Lăn lộn trong giới này mà không biết nhìn mặt đoán ý thì không sống lâu được, cho nên Trình Nguyên lập tức liền hiểu Hạ Xán chắc đã biết những việc cậu ta vừa làm, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Vì trong lòng có quý, nên trong lúc diễn cùng Hạ Xán sau đó Trình Nguyên luôn mất tập trung, liên tục NG vài lần khiến đạo diễn mất hết kiên nhẫn nổi cơn thịnh nộ, trực tiếp mắng nhiếc Trình Nguyên ngay trước mặt mọi người giữa phim trường. “Cậu có biết diễn không hả? Một câu thoại có mười chữ thôi mà con mịa nó nói sai những ba lần, mặt thì cứng đờ như khúc gỗ, mịa nó tôi kéo đại một diễn viên quần chúng ra đây cũng diễn tốt hơn cậu, cậu có tin không?” Trình Nguyên bị mắng đến mức không dám ngẩng đầu, trợ lý cậu ta thấy thế vội chạy đến chỗ đạo diễn cười làm lành, nhưng đạo diễn vẫn đen mặt. Lúc này Hạ Xán đột nhiên mở miệng: “Đạo diễn, ai cũng sẽ có lúc trạng thái không ổn định, hay là ngài quay cảnh tiếp theo trước, tôi sẽ nói chuyện với Trình Nguyên về cảnh vừa rồi?” Đạo diễn vẫn phải nể mặt Hạ Xán vài phần, ông phủi tay nói: “Được rồi, cậu dạy cậu ta diễn xuất đi, thật là, lãng phí thời gian!” Hạ Xán nhìn Trình Nguyên, chỉ vào khu nghỉ ngơi bên cạnh, “Đến chỗ đó được không?” Trình Nguyên không biết Hạ Xán định làm gì, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đi theo, trên đường đi mỗi bước chân đều như nặng ngàn cân. Hai người đi tới chỗ dù che nắng, Hạ Xán cầm kịch bản làm bộ như đang nói chuyện cảnh quay với Trình Nguyên, nhưng thực ra đang nói: “Cậu có một em gái, tên Trình Hàm, năm nay mười hai tuổi, bị bệnh bạch cầu, đúng không?” Trình Nguyên lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Hạ Xán, “Sao anh lại biết?” Hạ Xán cười lạnh, “Tôi không chỉ biết chuyện này, tôi còn biết, Đoạn Thu Dung chiếm 25% cổ phần trong công ty quản lý của cậu, ông là một trong những ông chủ của cậu, là ông ta sai cậu tiếp cận tôi, những chuyện sau đó, có cần tôi nói rõ ra không?” Thì ra Hạ Xán đã sớm biết hết, đoán được mình tiếp cận là có ý đồ riêng! Trình Nguyên hổ thẹn cúi đầu, vừa rồi đạo diễn mắng cậu ta trước mặt bao người cậu ta còn không khóc, nhưng lúc này thanh âm đã nghẹn ngào, “Xin lỗi anh Xán... Tôi cũng không còn cách nào...” “Tôi biết, ông ta dùng tiền thuốc men của em gái bắt ép cậu.” Hạ Xán bình tĩnh nói. Trình Nguyên cắn răng nói một cách kiềm nén: “Phải, ông ta nói nếu tôi không làm theo sẽ bảo công ty đóng băng tôi, nhưng tôi không thể để mình bị đóng băng, em gái tôi còn đang chờ tôi kiếm tiền để ghép tủy, giám đốc Đoạn nói nếu tôi giúp ông ta đối phó anh, ông ta sẽ chi trả tiền phẫu thuật cho em tôi...” Hạ Xán không kiên nhẫn nghe cậu ta kể khổ, cắt ngang, “Cho nên cậu tiếp cận tôi không thành, thì quay sang chụp ảnh tôi với người đại diện, cậu định làm gì?” Hạ Xán biết rõ ràng như vậy, Trình Nguyên cũng hiểu giờ có giấu diếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì, đành thừa nhận: “Tối hôm qua tôi đến phòng tìm anh, sếp Tô nói anh ấy với anh ở chung một phòng, tôi nghĩ hai người là quan hệ... Là kiểu quan hệ đó...” Hạ Xán cuộn tròn quyển kịch bản đập vào lòng bàn tay, từ từ hỏi: “Vì sao cậu lại cho rằng hai người đàn ông ngủ chung một phòng thì là đồng tính?” Trình Nguyên nâng mí mắt cẩn thận đánh giá Hạ Xán,”Trực giác.” “Trực giác?” Hạ Xán nhướng mày, “Giải thích giải thích?” Trình Nguyên nắm chặt tay, nói ấp úng: “Tôi, những nghệ sĩ mà tôi quen không ai sẽ ngủ chung với người đại diện của mình... Hơn nữa anh Xán, ngày thường anh đối với anh cũng lạnh nhạt, giống như muốn đẩy mọi người ra xa ngàn dặm, chỉ có với sếp Tô là bất đồng... Cho nên tôi mới cảm thấy...” Đúng vậy, chút tâm tư này của anh đến một người ngoài như Trình Nguyên còn nhìn ra, chỉ sợ cũng chỉ có tên thỏ ngốc nghếch Tô Tễ Tinh này không phát hiện ra mà thôi. Cũng không biết cậu ngốc thật hay là bẩm sinh trì độn, thần kinh thô. Hạ Xán hỏi Trình Nguyên tiếp: “Là cậu nói cho Đoạn Thu Dung?” “Ừm.” Trình Nguyên cắn môi, “Anh Xán, tôi rất xin lỗi anh, tôi...” “Cậu không có gì phải xin lỗi cả, người chết vì giề chim chết vì mồi, rất bình thường, nhưng cậu đã bị tôi nhìn thấu, không thể hoàn thành nhiệm vụ được nữa.” Hạ Xán lạnh lùng nhếch môi, vươn tay, “Đưa tôi điện thoại.” Trình Nguyên chần chờ, Hạ Xán nhìn ra cậu không tình nguyện, gằn nhẹ: “Nếu không muốn làm lớn chuyện, tôi khuyên cậu nên phối hợp một chút.” Không còn cách nào, quỷ kế bị nhìn thấu, Trình Nguyên chỉ đành bị động nghe mệnh lệnh của Hạ Xán, anh nói gì thì làm cái đó. Trình Nguyên lấy điện thoại từ túi quần ra, mở khóa màn hình, đưa cho Hạ Xán. Hạ Xán cầm lấy mở album hình ảnh, tìm được những tấm ảnh Trình Nguyên chụp anh và Tô Tễ Tinh, vốn định xóa nhưng khi nhìn kỹ thì dừng lại. Phải thừa nhận kỹ thuật chụp ảnh của Trình Nguyên không tồi, góc độ cũng chọn rất tốt, nhìn góc mặt là có thể nhận ra hai người trong ảnh là anh và Tô Tễ Tinh, thoạt nhìn như bọn họ đang thật sự hôn nhau. Đột nhiên cảm thấy xóa đi có chút đáng tiếc. Hạ Xán: “Chỉ chụp có thế này?” Trình Nguyên thành thật nói: “Chỉ có thế này, anh xóa đi, yên tâm, nếu đã bị anh phát hiện, sau này tôi sẽ không chụp nữa. Bên phía giám đốc Đoạn, tôi sẽ tự mình gánh vác mọi hậu quả.” “Cậu có muốn thoát khỏi khống chế của Đoạn Thu Dung không?” Đột nhiên bị Hạ Xán hỏi như thế, Trình Nguyên không phản ứng kịp, cậu ta sửng sốt mất vài giây mới ngơ ngác hỏi Hạ Xán: “Anh có ý gì?” Hạ Xán cười khẽ, “Thái độ nhận sai của cậu coi như tạm được, xem ra còn chưa đến mức hết thuốc chữa. Nếu tôi có cách giải quyết tiền viện phí cho của em gái của cậu, còn có thể giúp cậu thoát khỏi khống chế của tên tiểu nhân Đoạn Thu Dung kia, cậu có đồng ý nghe tôi hay không?” Đôi mắt Trình Nguyên vốn đã chết lặng bỗng như tro tàn rực cháy, nếu thật sự có biện pháp vẹn cả đôi đường như thế, cậu ta đương nhiên chấp nhận! *** Mọi người trong đoàn làm phim bận rộn đến tám giờ tối mới kết thúc công việc. Hạ Xán quay về khách sạn, Tô Tễ Tinh cũng vừa kết thục một cuộc họp từ xa qua máy tính. Ăn xong bữa tối đơn giản, Hạ Xán bỗng đề nghị cậu cùng đi xuống ngâm suối nước nóng thả lỏng đôi chút. Khách sạn nơi họ ở là một khách sạn nghỉ dưỡng, khách sạn đã đào một cái hồ dẫn nước suối nóng thiên nhiên vào đây, quả thực là một nơi tốt để thư giãn sau một ngày bận rộn. Hơn nữa lúc này hẳn không có nhiều người đi suối nước nóng, Tô Tễ Tinh động lòng, hai người thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi xuống dưới lầu ngâm suối nước nóng. Khi họ tới khu giải trí, thay xong đồ tắm trong phòng thay đồ, thì có người phục vụ dẫn họ đến suối nước nóng, chỗ này không chỉ có một suối nước nóng, có vài cái áo nhỏ được ngăn cách nhau bằng những tấm mành trúc, mỗi ao chứa được khoảng 10 đến 15 người cùng ngâm mình. Đã sắp mười một giờ, người tắm suối nước nóng đúng thật không có nhiều, vài cái ao đều trống không, Tô Tễ Tinh chọn một cái ao nằm trong góc, cùng Hạ Xán đi vào. Tô Tễ Tinh ngâm cả người xuống ao, chỉ để lộ một cái đầu, thân thể được dòng nước ấm bao bọc khiến cậu thoải mái đến híp mắt, thở dài thỏa mãn. Người phục vụ bưng cho họ một bình trà bưởi, Tô Tễ Tinh uống một ly, nước trà vào miệng ngọt mát, mùi quả lẫn với hương trà, uống xong một ly, trong không khí dường như cũng có hương bưởi nhàn nhạt. “Aizz, thoải mái!” Không gì bằng sau một ngày bận rộn, có thể vừa uống trà vừa ngâm mình trong suối nước nóng. Nhưng hai người chưa ngâm được bao lâu, màn trúc bỗng bị vén lên, Trình Nguyên cũng chỉ mặc một chiếc quần bơi đi đến, thấy Hạ Xán và Tô Tễ Tinh đang ngâm mình trong ao thì cười chào, rồi cũng bước vào, có vẻ định cùng họ ngâm mình. Cũng may Trình Nguyên không định ngâm gần bọn họ, chọn một chỗ cách bọn họ chừng năm mét ngồi xuống. Tô Tễ Tinh chậm rãi tới gần Hạ Xán, nói thầm vào tai anh, “Sao cậu ta cũng tới đây?” “Ai biết.” Hạ Xán nói bình thản. Tô Tễ Tinh lén đá anh một cái dưới nước, “Đúng rồi, nói thả dây câu dài bắt con cá lớn đâu? Cá lớn ở đâu? Câu được chưa?” “Không phải tới rồi sao?” Hạ Xán liếc mắt qua người Trình Nguyên, Tô Tễ Tinh nhìn theo mắt anh, kinh ngạc phát hiện Trình Nguyên đang ngồi nghịch di động! “Không phải khách sạn cấm mang di động vào chỗ suối nước nóng sao? Sao cậu ta cầm vào đây được?” Tô Tễ Tinh nhớ lại lúc Trình Nguyên bước vào, cả người cũng chỉ có một cái quần bơi làm gì có chỗ giấu di động. Chẳng lẽ giấu ở chỗ đó...? “Mẹ kiếp!” Tô Tễ Tinh thấp giọng mắng một câu, nắm chặt nắm đấm ở dưới nước, “Tên nhóc này muốn làm cái quỷ gì?” “Suỵt, đừng cử động.” Hạ Xán đột nhiên ôm lấy vai Tô Tễ Tinh kéo cậu vào lòng mình, “Yên lặng xem đã.” “Còn yên lặng thế nào?” Tô Tễ Tinh khẽ giãy giụa, “Đã xâm phạm đến quyền riêng tư cá nhân của tôi rồi! Thả tôi ra, tôi tính sổ với cậu ta!” Hạ Xán ôm Tô Tễ Tinh xoay người cậu lại, để hai người đều quay lưng về phía Trình Nguyên. Hạ Xán bình tĩnh nói: “Cậu ta lúc này đâu có chụp chúng ta, dù cậu tìm cậu ta tính sổ, thì nhiều lắm cậu ta cũng chỉ làm trái quy định khách sạn, phạt có vài trăm tệ mà thôi. Cho nên đừng vội, chờ thời cơ bắt cậu ta tại trận.” Tô Tễ Tinh nhìn anh nhíu mày, “Ý cậu là đợi lúc cậu ta chụp lén chúng ta, mới bắt tại trận? Nhưng mà,” Cậu khẽ quay đầu nhìn Trình Nguyên phía sau, “Hiện giờ cậu ta hình như chỉ đang nghịch di động, đâu có chụp chúng ta, làm sao bây giờ?” “Muốn cá cắn câu, đương nhiên phải có mồi.” Hạ Xán cúi đầu ghé vào tai Tô Tễ Tinh, ngửi thấy hương bưởi thoang thoảng giữa môi răng cậu, trái tim khẽ trật nhịp, bất giác nhớ lại rất lâu rất lâu trước đây, cũng từng nếm qua vị rượu bưởi từ trong miệng người nào đó. Nhiệt độ trong ao nước nóng rất cao, nó đẩy nhanh quá trình trao đổi chất làm anh có cảm giác mất nước, cũng khiến giọng nói anh trở nên khàn khàn, “Hay cậu chủ động một chút, tạo cơ hội cho cậu ta chụp lén?” Tô Tễ Tinh không nhận ra âm mưu của Hạ Xán, vẻ mặt vẫn mơ hồ, “Chủ động? Chủ động cái gì?” Môi Hạ Xán gần như chạm vào vành tai Tô Tễ Tinh, anh thấp giọng dụ dỗ cậu: “Cậu ta nghi chúng ta là đồng tính, cậu nói xem là chủ động cái gì?”