Chương 25
Cứ đến cuối năm, mặc kệ ngành nghề nào cũng là thời điểm bận rộn nhất. Công ty giải trí cũng không ngoại lệ. Nên Tô Tễ Tinh không nghỉ ngơi hai ngày đã lao vào làm việc, bận rộn đến tối tăm mặt mũi. Cậu cũng chưa quên chuyện gia hạn hợp đồng của Hạ Xán, nhưng cậu nghĩ loại chuyện này nên gặp mặt trực tiếp nói vẫn hơn, chứ nói qua wechat thì dăm ba câu cũng không nói rõ được, nên cậu định chờ thêm một khoảng thời gian nữa, cậu có thời gian rảnh sẽ tự đến chỗ Hạ Xán quay phim thăm ban*. Nhưng chưa đợi Tô Tễ Tinh có thời gian rảnh, cậu đã nhận được điện thoại của trợ lý Hạ Xán gọi tới, nói Hạ Xán sốt cao nhập viện. Tô Tễ Tinh lúc đó đang họp, nghe thế thì rất sốt ruột, cậu lập tức tạm ngừng buổi họp, bỏ lại mọi người còn đầy trong phòng, đi ra ngoài hỏi trợ lý cho rõ tình huống. Thì ra hôm qua Hạ Xán quay một cảnh phải nhảy xuống nước cứu người, bình thường những cảnh quay dưới nước thế này, đa phần diễn viên đều chọn đóng thế, nhưng Hạ Xán không quen dùng đóng thế, kiên trì muốn tự hoàn thành. Vốn dĩ tố chất thân thể Hạ Xán rất tốt, không đến mức quay một cảnh dưới nước liền phát sốt. Nhưng hôm đó trời rất lạnh, nước sông buốt giá, lại sắp cuối năm, đạo diễn muốn đẩy nhanh tiến trình quay nên sắp xếp thời gian quay rất sát sao. Dưới cường độ công việc cao, lại bị nhiễm lạnh, thân thể anh dù có cường kiện hơn nữa cũng chịu không nổi, nên Hạ Xán mới ngất xỉu ngay tại phim trường. Phó đạo diễn vừa thấy diễn viên hôn mê vội vàng gọi điện cho 120, để xe cấp cứu đưa Hạ Xán đến bệnh viện. Tô Tễ Tinh càng nghe càng cau chặt lông mày, trách trợ lý của Hạ Xán: “Sao lại gọi xe cấp cứu đến? Nếu xe cấp cứu đến sẽ thành chuyện lớn không biết à?” Phim trường lúc nào cũng đầy cánh săn tin cùng người hâm mộ rình coi, xe cấp cứu vừa tới, cậu dám chắc không đến nửa giờ, chuyện Hạ Xán bị bệnh lúc đóng phim sẽ chạy thẳng lên hot search. Trợ lý vâng vâng dạ dạ nói: “Lúc ấy sắc mặt anh Xán rất kém, đoàn phim sợ phải chịu trách nhiệm nên mới...” Thôi, một trợ lý nhỏ vào lúc quan trọng thế này thì làm được gì, chuyện cũng đã rồi, nói gì cũng đã muộn. Tô Tễ Tinh mất kiên nhẫn ngắt lời trợ lý, “Được rồi, tôi biết rồi, bảo cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt. Cậu bảo vệ phòng bệnh cho kỹ đừng để mấy thành phần lung tung ở đâu đến quấy rầy cậu ấy.” Cúp điện thoại, Tô Tễ Tinh mở weibo nhìn hot search, quả nhiên #Hạ_Xán_ngất_xỉu_trên_phim_trường_phải_gọi_xe_cấp_cứu# đã bay lên hot search. Trong khu bình luận có không ít người hâm mộ của Hạ Xán đang chửi rủa Thước Tinh không coi nghệ sĩ là người, chỉ biết bắt nghệ sĩ đóng phim kiếm tiền cho họ, mặc kệ sức khỏe của nghệ sĩ, bóc lột sức lao động, đúng là đồ công ty quỷ hút máu. Tô Tễ Tinh bất đắc dĩ, cậu đã liệu trước tình hình sẽ thành như vậy, bất kể nghệ sĩ xảy ra chuyện gì, thì người đội nồi cuối cùng vẫn luôn là công ty quản lý. Người ăn ngũ cốc mà sống, làm gì có chuyện không bị bệnh, sốt cũng không phải bệnh gì lớn. Chỉ là những người hâm mộ đó không chịu nổi thần tượng của mình gặp chút ủy khuất nào, dưới khu bình luận thậm chí còn có người hâm mộ lên tiếng muốn huy động tiền để trả tiền vi phạm hợp đồng giúp Hạ Xán rời khỏi Thước Tinh, muốn anh đổi công ty quản lý hoặc tự lập một phòng làm việc riêng, như thế sẽ không mệt như bây giờ. Đọc đến đây mí mắt Tô Tễ Tinh giật giật, đám người này thật lợi hại, cái hay không nói toàn nói điềm gở, nhỡ đâu bị Hạ Xán đọc được rồi nảy sinh ý nghĩ này, đến lúc đó cậu khóc cũng không kịp nữa rồi! Không được, lúc này còn họp hành cái gì, cậu phải lập tức đến thăm Hạ Xán, để anh cảm nhận được sự quan tâm ấm áp như gió xuân của mình! Bằng không cây rụng tiền sẽ bị đám người này xúi giục bỏ nhà mà đi! Tô Tễ Tinh nghe điện thoại xong quay về phòng họp, cầm lấy đồ của mình trên bàn, ném xuống một câu cho đám người còn đang ngồi chờ cậu chủ trì cuộc họp, “Mọi người tiếp tục họp, tôi còn có việc phải đi nơi khác.” Sau đó lập tức rời khỏi công ty mà không quay đầu lại. Trợ lý Evan đảm nhận vị trí lái xe chở Tô Tễ Tinh đi, lúc xe chạy đến trung tâm thành phố, Tô Tễ Tinh nhìn thấy bảng hiệu của một cửa hàng cháo, cậu nhớ trước đây Hạ Xán rất thích cháo thịt hầm niêu của quán này, liền bảo Evan dừng xe. Thăm người bệnh đương nhiên không thể đi tay không, mà phải cầm theo chút gì đó coi như thăm hỏi, hoa tươi trái cây quá thô thiển, một chén cháo nóng vượt mấy trăm km mới có thể khiến Hạ Xán cảm nhận được tấm lòng của cậu. Tô Tễ Tinh vào quán cháo bảo với người phục vụ muốn gói một phần cháo cá hầm niêu mang đi, nhưng hộp đóng gói trong cửa hàng là hộp nhựa đơn giản nhất, đi ô tô mất hai tiếng, cháo đến đó chắc cũng đã nguội. Tô Tễ Tinh hỏi người phục vụ trong quán có hộp cơm giữ nhiệt không, người phục vụ nói không có, cậu nghĩ niêu họ dùng hẳn giữ nhiệt không tồi, nên thương lượng với ông chủ, mua cả một bộ niêu, mang cả cháo lẫn niêu đi. Người phục vụ còn chu đáo bọc một lớp bông cách nhiệt bên ngoài niêu cho Tô Tễ Tinh, nên nhìn từ bên ngoài không biết bên trong có gì, lúc Evan nhìn thấy ông chủ của mình ôm một bọc nhìn như bom lên xe thì sửng sốt. “Giám đốc, ngài mua gì vậy?” Evan tò mò. Tô Tễ Tinh không giải thích, mà hỏi ngược lại: “Evan, nếu lúc cậu bị bệnh lại có một người ngàn dặm xa xôi mang món cháo cậu thích nhất đến thăm cậu, cậu có cảm động không?” Evan vừa lái xe vừa ngẫm nghĩ nói, “Cái này còn tùy tình huống.” Tô Tễ Tinh: “Là thế nào?” Evan: “Nếu đó là một cô gái, tôi nhất định sẽ rất cảm động, có khi còn vì thế mà thích cô ấy.” Tô Tễ Tinh nhíu mày, “Vậy nếu là con trai thì sao?” Evan nói một cách hợp lý: “Tôi sẽ cảm thấy chắc cậu ta ăn no rửng mỡ, đàn ông con trai đưa gì không tốt lại học mấy cô gái đưa bữa cơm tình yêu cho người bệnh.” Tô Tễ Tinh: “...” Suy nghĩ điển hình của thẳng nam. Nhưng Hạ Xán cũng là thẳng nam. Tô Tễ Tinh lập tức có ý muốn quăng bọc cháo niêu đang ôm trong lòng ra ngoài cửa sổ xe. Nhưng nhịn đã, mua cả nồi cháo niêu mất hai trăm tệ đó, không được lãng phí, nếu Hạ Xán không thèm, thì cùng lắm cậu tự ăn. *** Hai giờ sau, Tô Tễ Tinh tới bệnh viện. Tìm được khu phòng bệnh, Tô Tễ Tinh ôm bọc cháo niêu xuống xe trước, Evan lái xe đi tìm chỗ đỗ. Khi cậu đến dưới tầng tòa nhà nội trú, đúng như dự đoán, người hâm mộ cùng đám phóng viên nghe tin đã tới đây chờ sẵn. Cũng may bệnh viện an ninh tốt, người ngoài vào khu nội trú phải có giấy chứng nhận là người nhà, cho nên những người tới đây đều bị bảo vệ cản ở ngoài. Tô Tễ Tinh đi sang một bên, ở dưới tầng nhắn tin wechat cho trợ lý Hạ Xán, bảo cậu ta xuống đón cậu. Nhưng trong lúc cậu đứng đợi trợ lý xuống đón, lại có vài người hâm mộ của Hạ Xán chú ý tới cậu, hơn nữa còn nhận ra cậu. Những người hâm mộ này nghĩ, anh họ bị bệnh phải nằm viện chắc chắn là do cái tên người đại diện ma quỷ này ép bức mà thành, lập tức đều thấy tức giận, trong cơn giận dữ không biết ai ném chai nước khoáng về phía Tô Tễ Tinh! “Làm ơn sống như con người đi! Có thể chăm sóc Hạ Xán tốt không hả!” Tô Tễ Tinh không đề phòng bị chai nước đập trúng đầu, lảo đảo hai bước, may mà chai nước người hâm mộ ném đã uống quá nửa, nếu không trúng quả này Tô Tễ Tinh cũng phải chảy máu. Người ném bình nước không ngờ mình ném chuẩn như vậy, trúng người nên có chút sợ, liền trốn ra phía sau đám bạn. Evan đỗ xe xong quay lại vừa lúc thấy cảnh này, lập tức chạy lại đỡ cậu, xác nhận cậu không bị sao mới lạnh lùng nhìn những người hâm mộ kia, giáo huấn: “Ai cho các ngươi đánh người? Ai là người ném chai, bước ra xin lỗi! Nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!” Tô Tê Tinh nhìn thấy có hai tên săn tin đang cầm máy ảnh chụp mình, sợ lớn chuyện, đến lúc đó tin tức người đại diện cùng người hâm mộ xảy ra xung đột lên hot search thì lại khó coi, liền lắc đầu ý bảo Evan đừng nói nữa. Cùng lúc trợ lý Hạ Xán xuống tới nơi, đưa thẻ người nhà cho bọn họ, bảo vệ mới cho họ vào. Lúc đi thang máy, Tô Tễ Tinh hỏi trợ lý Hạ Xán: “Hạ Xán giờ sao rồi? Hạ sốt chưa?” Trợ lý: “Vẫn chưa hết sốt hẳn, đang truyền nước biển, bác sĩ nói còn may đến kịp, chậm chút nữa là thành viêm phổi rồi.” Tô Tễ Tinh tức đến nghiến răng, “Cái người này sao không biết chăm sóc bản thân gì hết!” Thang máy lên tầng, trợ lý dẫn Tô Tễ Tinh đến phòng bệnh của Hạ Xán, mở cửa đi vào, không ngờ trong phòng bệnh ngoại trừ Hạ Xán đang nằm trên giường truyền nước biển, còn có người đang đứng bên mép giường của anh, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại. Tô Tễ Tinh nhìn thoáng qua, chưa gặp bao giờ, trông rát lạ mặt. Là một chàng trai trẻ, mặt mày thanh tú, nhìn qua chỉ khoảng hai mươi là cùng. Hạ Xán đã tỉnh, còn chàng trai kia một tay bưng bát, một tay cầm thìa, nhìn thì có vẻ như đang muốn đút cho Hạ Xán ăn. “Sao cậu lại tới đây?” Vì bị sốt nên gương mặt Hạ Xán khá tiều tụy, vẻ mặt vốn đang mất kiên nhẫn nhưng khi nhìn thấy Tô Tễ Tinh vào cửa, ánh mắt liền sáng lên. Tô Tễ Tinh đặt bọc cháo niêu vẫn còn ấm lên nóc tủ trước, nửa thật nửa giả oán trách: “Tôi đến xem em cậu còn muốn giày vò thân thể đến cỡ nào nữa, đóng phim đến không cần sống nữa hả?” Nói xong một tràng, cậu mới nhìn sang chàng trai với vẻ hứng thú, “Đây là?” Hạ Xán không nói chuyện, nhưng chàng trai rất chủ động tự giới thiệu bản thân với Tô Tễ Tinh: “Chào ngài giám đốc Tô, tôi là Trình Nguyên, là một diễn viên, đang đóng chung với anh Xán, anh Xán bị bệnh nằm viện, tôi đến thăm anh ấy.” “Chào cậu, Trình Nguyên.” Tô Tễ Tinh mỉm cười gật đầu, tiện thể nhòm vào bát cậu ta đang cầm, thấy bên trong là cháo trắng không khỏi nhướn mày. Ui... Cũng là cháo à? Không phải Hạ Xán ăn rồi đấy chứ? Thế cháo của cậu bỏ phí à? Xem ra bát cháo niêu này cậu đành tự ăn vậy. Hiếm khi Tô Tê Tinh đến đây một chuyến, Hạ Xán không muốn bị người ngoài quấy rầy, nên lạnh lùng nói: “Còn việc gì không? Không còn thì có thể đi rồi.” Mấy lời này đương nhiên là nói Trình Nguyên, nhưng cậu ta không bị lời nói lạnh nhạt của anh dọa lui, ngược lại quan tâm hỏi: “Anh Xán, anh còn chưa hạ sốt, nên ăn chút gì đó cho lại sức, cháo này do em tự nấu, anh ăn chút nhé?” Hạ Xán vẫn lạnh lùng, “Để đấy là được.” Hạ Xán không cảm kich, Tô Tễ Tinh lại ở đây, Trình Nguyên cũng ngại tiếp tục mặt nóng dán mông lạnh, đành buông bát chào, chào hỏi Tô Tễ Tinh rồi rời đi. Hai trợ lý cũng ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn hai người Hạ Xán và Tô Tễ Tinh. “Cậu làm gì vậy, nhìn cậu ta có vẻ rất ngoan, đến tận bệnh viện thăm cậu cũng là có ý tốt, sao lại hung dữ với người ta vậy?” Tô Tễ Tinh không hiểu thái độ của Hạ Xán với Trình Nguyên. Hạ Xán cười lạnh, “Từ bao giờ mà cậu cũng bắt đầu nhìn mặt bắt hình dong rồi?” Tô Tễ Tinh khó hiểu: “Cậu có gì?” Hạ Xán không nói thêm, bởi Trình Nguyên chính là người đời trước cố tình tiếp cận anh, đợi đến lúc anh buông cảnh giác cùng Trình Nguyên kết giao, lại công khai trước công chúng rằng anh là đồng tính khiến sự nghiệp của anh xuống dốc không phanh, hại anh không thể thoát khỏi sự kiếm soát của Đoạn Thu Dung. Cho nên đời này gặp lại, anh không trả thù Trình Nguyên đã là rất tốt rồi, làm sao có khả năng bày sắc mặt tốt với cậu ta. “Cậu mang gì tới vậy?” Hạ Xán nhìn bọc cháo niêu Tô Tễ Tinh đặt trên tủ cạnh giường, nói lảng sang chuyện khác. Tô Tễ Tinh lại chỉ bát cháo Trình Nguyên để lại, bát vẫn còn đầy, dường như chưa ăn miếng nào, hỏi: “Bát cháo kia cậu còn ăn không?” Hạ Xán không thèm nhìn, “Không ăn, đổ đi.” “Cậu no rồi à?” “Không.” “Vậy sao không ăn?” Hạ Xán nhíu mày chán ghét: “Ghét tởm.” Tô Tễ Tinh: “...” Lập tức nhớ lại những lời Evan nói với cậu lúc ở trên xe, vì là do đàn ông đưa, nên thấy ghê tởm? “Rốt cuộc là gì thế? Bọc như bom thế kia.” Hạ Xán thấy Tô Tễ Tinh ngơ ngác, bất mãn duỗi chân chọc cậu, “Cho tôi hả?” Tô Tễ Tinh quyết định bất chấp, cùng lắm thì cậu tự ăn hết! “Là mang cho cậu, cháo niêu, trước khi tới đây tôi cố ý đi qua quán cháo cậu thích mua tới đấy, cậu có muốn ăn không?” Hạ Xán ngẩn ra, thỏ ngốc từ xa lặn lội tới đây anh đã thấy ngoài ý muốn, lại còn mang theo cháo niêu anh thích, quan tâm săn sóc như thế khiến anh quá bất ngờ. Khóe miệng Hạ Xán khẽ nhếch, “Ăn.” Tô Tễ Tinh mặt mày nhăn nhó, “Vừa cậu còn nói không ăn cháo mà?” “Giờ muốn ăn.” Lại nói thêm, “Ăn cái cậu mang đến.” Trái tim thẳng nam, như kim đáy biển, thay đổi liên tục, khó mà nắm bắt. Tô Tễ Tinh nhún vai, cởi lớp bông giữ ấm bên ngoài khỏi niêu cháo, nắp niêu vẫn còn khá nóng, khi mở nắp ra, mùi cháo được hầm lâu lập tức tràn ngập gian phòng, Hạ Xán mới đầu không thèm ăn, nhưng sau khi ngửi thấy mùi thơm của cháo cá, anh cũng cảm thấy đói bụng. Tô Tễ Tinh lấy bát mới múc một bát cho Hạ Xán, người bệnh cần bổ sung dinh dưỡng, nên cậu còn cố ý múc thêm cá cho anh. Hạ Xán nhìn Tô Tễ Tinh bận rộn vì mình, bỗng cảm thấy thỏa mãn trong lòng, bị bệnh lần này có được tính là thu hoạch bất ngờ không? Ít nhất anh cũng chắc chắn được là Tô Tễ Tinh để ý mình, nếu không cũng chẳng vội vàng đến tận đây ngay khi nghe tin anh bị bệnh. Tô Tễ Tinh lấy cháo xong mang đến bên giường Hạ Xán, anh lại được một tấc lại muốn tiến một thước, đòi hỏi, “Cậu đút cho tôi?” “Không đút thì cậu có thể tự ăn à?” Tô Tễ Tinh hất cằm về phía tay phải đang cắm truyền dịch của Hạ Xán. Hạ Xán thẳng thắn: “Không thể.”