Chương 23
Chiêu Chiêu: Nhất Nặc, đang làm gì vậy?
Hứa Nhất Nặc đọc đi đọc lại tên người liên lạc mới hoàn hồn, lúc trước cô lưu số điện thoại này vào máy vì sợ cậu nhóc chẳng may đi lạc, ít nhất còn lưu lại đầu mối để tìm cậu nhóc về.
Cô không bao giờ nghĩ rằng, vào một ngày nào đó cô nhận được tin nhắn từ số điện thoại này, ngay lập tức cảm động và cay mũi. May là đứa trẻ này vẫn còn nhớ cô, không phải là bộ não cá vàng, ôi thật là hạnh phúc quá đi.
Hứa Nhất Nặc sụt sịt, liền gọi điện thoại qua. Chờ tiếng chuông điện thoại kêu tầm khoảng 10s, không thấy ai nghe máy, Hứa Nhất Nặc nhìn đồng hồ treo tường, nghi ngờ có phải do ba mẹ cậu nhóc ở nhà nên không tiện nghe điện thoại, vội vàng cúp máy.
Cô lăn một vòng trên ghế sofa, không kìm chế được, liền bấm gọi một lần nữa.
Lần này tiếng chuông vang tầm khoảng 3s, đầu dây bên kia truyền đến tiếng "Alo", dây cung trong đầu của Hứa Nhất Nặc căng như đứt ra, ngay lập tức ngồi dậy.
"Chiêu Chiêu?"
"Ừ."
"Em vừa mới nhắn tin cho chị đúng không?"
"Vâng, tại sao chị không trả lời tin nhắn?"
"Phù, vậy là tốt rồi." Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô còn hơi lo lắng, sợ bố mẹ người ta hiểu nhầm là kẻ xấu dụ dỗ trẻ con, "Chị sợ nếu chị nhắn tin trả lời chẳng may trúng mấy từ em không biết. Sao muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ? Em đang làm bài tập về nhà à? Mấy ngày nay em có đến trường không? Chờ đã, giọng nói của em... Chiêu Chiêu, em vẫn chưa khỏi bệnh cảm? "
Im lặng một lúc, một tiếng thở dài truyền ra từ trong ống nghe, bé đến mức cô hoài nghi liệu có phải mình nghe lầm hay không.
"Mở điều hòa quá thấp nên lại bị cảm, Nhất Nặc hỏi em nhiều câu hỏi như vậy, chị muốn em trả lời câu hỏi nào trước?"
Hứa Nhất Nặc có chút xấu hổ, bật cười hì hì nói: "Chị tùy tiện hỏi một chút thôi, em không cần trả lời. Chiêu Chiêu, mấy ngày em có vui không? "
"Hơi mệt."
"Trẻ con có làm gì đâu mà kêu mệt?"
"Chả lẽ là trẻ con thì không biết mệt sao? Ăn với ngủ cũng rất mệt mỏi. "
Hứa Nhất Nặc trợn tròn mắt lên, cậu nhóc này lại bắt đầu: "Đúng vậy, đặc biệt Chiêu Chiêu còn nhỏ nhưng sở hữu chỉ số IQ cao cùng trưởng thành mà lứa tuổi không nên có, đương nhiên rất mệt mỏi rồi. Để chị ôm hôn và bế lên cao có được không?"
"Ghi nợ, em đã ghi vào sổ. Nhất Nặc đang làm gì vậy? Hôm nay có gặp chuyện gì vui không? "
"Đương nhiên là nhớ em rồi." Hứa Nhất Nặc chiếm tiện nghi mặt không đủ chân không run, "Hôm nay chị cùng chị Song Song đi chơi, chị ấy có nhắc đến em. Chiêu Chiêu vừa ngoan ngoãn vừa thông minh, ai cũng đều thích em cả. Em còn nhớ ca ca ở trong bức ảnh treo trên tường không, hôm nay bọn chị đi đến gặp anh ấy. "
Hứa Nhất Nặc mặc kệ liệu cậu nhóc có nghe hiểu hay không, có lẽ trong tiềm thức cùng trực giác thần đồng chắc chắn có thể hiểu được. Cô miêu tả sinh động khung cảnh nguyên chủ vất vả chen lấn để có thể gặp được nam chính.
Vừa dứt lời, cô nghe tiếng cười dịu dàng khiến cơ thể cô mềm nhũn.
"Ồ, em tưởng chị Nhất Nặc đã thoát fan rồi chứ? Tại sao chị còn đi đến gặp anh ấy? "
"Ừ. Nhưng chị Song Song muốn đi đến đó xem, chị không muốn từ chối chị ấy, chị không có cách nào khác. Chờ sau này khi Chiêu Chiêu lớn lên sẽ hiểu, làm người lớn đồng nghĩa việc thường xuyên phải làm những việc mình không muốn. Không còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận. "
"Thì ra là như vậy, vé vào để gặp anh trai này chắc hẳn rất đắt đúng không, tình bạn của Nhất Nặc và chị Song Song thật tốt."
".................."
Mẹ nó, cơn đau tim vất vả làm mới xoa dịu đang dấu hiệu tái phát trở lại, trong đầu Hứa Nhất Nặc nhanh chóng hiện lên giá tiền vé, một đứa trẻ thông minh như vậy, bị cô đánh một trận liệu có khóc nhè không.
"Tình bạn của chị và chị Song Song đương nhiên là tốt rồi, gặp vị ca ca kia một lần còn rẻ hơn số tiền nuôi em rất nhiều."
"...... Hôm nay ca ca đó có đẹp trai không? "
Hứa Nhất Nặc nhớ lại, bởi vì khối lượng công việc của "Ngôi sao Nam Cực" quá lớn, khiến cô toàn thân đau nhức mệt mỏi. Lúc này trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh kia, nhất là lúc ở trên thảm đỏ, cặp mắt đen nháy dịu dàng nhìn fan hâm mộ.
Dựa lưng vào ghế sofa, chán nản ngắm nhìn các ngón tay, nói: "Rất đẹp trai, lại còn tương tác với fan, chị Song Song cùng mấy chị khác rất vui. Nhưng mà đàn ông mặc vest gọn gàng ngay ngắn, đều mấy tên "mặt người dạ thú", chị nhìn thấy cũng khá đẹp. Sau này, Chiêu Chiêu lớn lên còn đẹp trai hơn anh ấy rất nhiều. "
"Tương tác với người hâm mộ là gì?"
Anh thực sự không hiểu từ này, trình độ từ vựng bị lộ ra ngoài!
Hứa Nhất Nặc vừa tự hào vừa đắc ý, kiên nhẫn giải thích: "Là mỉm cười chào fan ý, giao lưu fan, đứng lại để fan có cơ hội chụp ảnh thêm, chị với chị Song Song đều đang làm nhiếp ảnh"
"Vậy Nhất Nặc có cảm thấy vui không?"
"Cũng được."
"Cũng được là sao......"
Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm xuống, hình như có vẻ không hài lòng. Hứa Nhất Nặc tự hỏi liệu có phải cậu nhóc nghĩ rằng cô đang trả lời có lệ với cậu nhóc hay không.
Nhưng cô thực sự không hề ý đó! Miễn cưỡng mà nói kỹ thuật chụp hình đột nhiên tiến bộ, giống như được đào tạo lớp chuyên sâu. Sau này, cô yên tâm tiếp tục làm công việc "nhiếp ảnh tự do" của nguyên chủ.
"Đừng nhắc anh ấy nữa, nói về Chiêu Chiêu đi. Mấy hôm nay, em đang làm gì, sao trễ như vậy rồi chưa chị đi ngủ, muốn sau này biến thành tên nấm lùn không."
"Cắt......"
Hứa Nhất Nặc nghĩ chắc là do bị cảm, giọng nói dường như cố tình thả chậm lại, xua tan sự mệt mỏi trong người cô.
Cô nghe cậu nhóc nói đã đi học trở lại, các bạn học đều rất quý cậu nhóc, thầy cô giao rất nhiều bài tập về nhà, cậu nhóc bổ sung kiến thức bị bỏ lỡ trong lúc nghỉ học. Cậu nhóc mới chỉ về mấy hôm, tự dưng cảm thấy đau lòng.
"Chiêu Chiêu năm nay bao nhiêu tuổi, trường nào mà dạy thêm đến giờ này? Em đang học môn gì vậy? "
"..... Học nghi thức, kỹ năng giao tiếp, dù có hơi mệt nhưng hôm nay em cảm thấy rất hạnh phúc. "
"???"
Nghi thức sao?
Chắc gia đình nhà cậu nhóc rất giàu, nên mới cho con đến trường để học mấy lễ nghi kiểu này. Hứa Nhất Nặc lập tức suy đoán và nâng giá trị tài sản nhà cậu nhóc từ mấy trăm vạn lên mấy ngàn vạn, thật là khó tin.
Cậu nhóc này quá hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, Hứa Nhất Nặc sụt sịt, dịu dàng nói: "Nếu Chiêu Chiêu mệt thì nên đi ngủ sớm đi, trẻ con không cần chịu áp lực, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chị... Nhắn tin cũng được. "
"Vâng, chúc chị ngủ ngon."
Có lẽ vì đã nói chuyện quá lâu, giọng nói của anh bắt đầu không ổn định. Trước khi cúp máy, Hứa Nhất Nặc đột nhiên xúc động muốn gọi cậu nhóc lại.
Là một trưởng thành nhưng thực sự có chút mất mặt, nhưng hội chứng "chim non" không sửa đổi trong một thời gian ngắn. Khi cô đi đến thế giới này, ngoại trừ Lâm Song Song ra, cậu nhóc chính là người thân nhất của cô. Trong lòng Hứa Nhất Nặc có chút buồn bã.
Quả nhiên, cô nghe được một tiếng cười, cho dù cố gắng hạ thấp xuống nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện ra, khuôn mặt đỏ rực lên.
"Này, không phải. Chị không hề... nhớ Chiêu Chiêu đâu. Em biết nấu ăn, về nhà em cũng tự nấu ăn cho mình? Đây là kỹ năng tốt, nhớ tiếp tục phát huy. " Bắt đầu nói năng lung tung, chắc là cậu nhóc nghe không hiểu đâu.
"Vậy lần sau, em lại nấu cơm cho chị ăn nhé"
"Thật à? Nhớ nhé. "
"Chúc ngủ ngon."
Dập máy, Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, đám mây mù bao quanh cô suốt mấy ngày qua đột nhiên biến mất, cô nằm xuống ghế sofa, mở tin tức tài chính ra xem.
Xem một lúc,Hứa Nhất Nặc đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lần sau em lại nấu cơm cho chị ăn nhé? Lần sau?
Mẹ nó?! Tên nhóc này vẫn có suy nghĩ nông nổi "muốn bỏ nhà ra đi sao"!
****
Căn hộ chung cư gần đó.
Trần Lạc ngồi trên ghế sofa, nhíu mày nhìn về phía Triệu Diệc Tinh vừa từ phòng ngủ đi ra.
"Cậu mới trúng thưởng hả? Cười cái gì?"
"Tôi không cười." Triệu Diệc Tinh bình tĩnh cất điện thoại đi, "Mấy giờ rồi, sao cậu còn ở đây. "
"Hừ, thái độ này của cậu là sao, dám nói chuyện như vậy với ba ba? Tôi vừa mới giúp cậu giải quyết ổn thỏa chuyện trên weibo. Mới ăn có hai quả nho của cậu thôi, cậu dám có ý kiến. Hừ. "
"Do cậu tự thích kiếm chuyện cho mình làm."
Trần Lạc không phục hừ một tiếng: "Nói bao nhiêu lần rồi muốn đi hóng dưa thì dùng nick phụ ý, cậu không may trượt tay like bài viết của fan, rất dễ khiến người khác hiểu lầm, có nhiều người lợi dụng chủ đề tung tin đồn thất thiệt."
Triệu Diệc Tinh nghĩ đến bài viết kia, khóe môi khẽ nhếch lên: "Không phải trượt tay, mấy bức ảnh đó chụp rất đẹp, cậu không cảm thấy vậy sao? "
Trần Lạc ngạc nhiên: "Đúng là rất đẹp...... Đừng nói tôi cậu cố tình? "
Triệu Diệc Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi rất thích. "
Trần Lạc khoa trương từ trên ghế sofa nhảy dựng lên: "Có phải Cố Triều Dương đã cho cậu uống thuốc giả đúng không!? Trước kia cậu có bao giờ để ý đến bài viết của fan đâu? "
Vừa dứt lời, liền chạy sang tủ trưng bày bên cạnh, chỉ vào bộ mô hình khoa trương nói: "Còn cả cái này nữa, đồ chơi gì vậy? Altman?! Tôi không ngờ cậu có sở thích trẻ con như vậy! "
Triệu Diệc Tinh nhíu mày, hất tay Trần Lạc ra, lôi khăn ra lau chùi: "Cậu không được đụng vào bọn chúng. "
Trần Lạc: "......"
Triệu- thù dai sớm muộn gì cũng phải tính sổ- Diệc Tinh vẫn còn ghi thù chuyện lần trước. Mặc dù anh không bị bại lộ là chuyện tốt, nhưng là người đại diện lại không nhìn ra được vẻ đẹp trai cùng khí chất của anh, đúng là bị mù mà. Triệu Diệc Tinh ngay cả mấy quả nho cũng tiếc không muốn cho anh ta ăn, ngay lập tức tiễn khách.
"Tinh Tinh, đừng như vậy, papa sợ lắm."
"Cút đi."
"Tôi......"
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Triệu Diệc Tinh đi đến trước tủ trưng bày, im lặng ngắm nhìn bộ mô hình Ottoman, bật cười.
Ngày hôm đó, cơ thể đột nhiên hồi phục, anh mang theo món quà mà Hứa Nhất Nặc đã tặng anh, cất giữ rất cẩn thận.
Sau khi quay về, đúng lúc Trần Lạc đang do dự không biết có nên từ chối hoạt động này hay không, khi nhận được điện thoại biết anh quay về nhà, giống như thiên sứ hạ phàm, mừng rỡ như điên, thậm chí quên hỏi xem mấy ngày nay anh đi đâu, rất đúng với ý của anh.
Ở nhà Hứa Nhất Nặc "ăn uống no say", suốt một thời gian dài ở bên cạnh người tính tình dịu dàng như ánh trăng, tinh thần sức khỏe nhanh chóng hồi phục, tham dự sự kiện thương hiệu này cũng không thành vấn đề.
Với địa vị hiện tại của anh, mặc dù thông báo xuất hiện muộn nhất, điều đó không ngăn cản anh trở thành người chú ý nhất trong sự kiện này.
Đó chỉ là hoạt động bình thường, nhìn MC cố gắng đào hố khiến Triệu Diệc Tinh cảm thấy nhàm chán, khi nhìn lướt qua khu vực truyền thông ánh mắt anh sáng rực lên.
Hứa Nhất Nặc?
Còn có cả Lâm Song Song... Bên cạnh còn mấy cô gái khác.
Triệu Diệc Tinh lại nhớ dáng vẻ đòi sống đòi chết nhất quyết "thoát fan" của Hứa Nhất Nặc, so sánh với dáng vẻ lúc trước cố đuổi theo bước đi của anh, trong lòng như có cơn gió thổi qua mặt hồ, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nhưng bây giờ anh đang đứng trên thảm đỏ, trước hàng ngàn camera, anh là ngôi sao nổi tiếng, chuyên nghiệp, tuyệt đối không được cười, trừ khi anh không thể nhịn được cười.
Không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy, Triệu Diệc Tinh lúc đi ngang qua chỗ Hứa Nhất Nặc, không nhịn liến dừng lại, lấy lý do tặng phúc lợi fan tiến lại gần hơn.
Lớp trang điểm nhẹ, trước ánh đèn flash liên tục nhấp nháy vẫn vô cùng nổi bật, nhìn dáng vẻ nghiêm túc Hứa Nhất Nặc khi chụp ảnh, Triệu Diệc Tinh đột nhiên muốn cười.
"Con trai ngoan, cười một cái."
"!!!!"
Không hổ là Hứa Nhất Nặc, đúng tâm linh tương thông?!
Phù, không thể nhịn được nữa.
Hứa Nhất Nặc đọc đi đọc lại tên người liên lạc mới hoàn hồn, lúc trước cô lưu số điện thoại này vào máy vì sợ cậu nhóc chẳng may đi lạc, ít nhất còn lưu lại đầu mối để tìm cậu nhóc về.
Cô không bao giờ nghĩ rằng, vào một ngày nào đó cô nhận được tin nhắn từ số điện thoại này, ngay lập tức cảm động và cay mũi. May là đứa trẻ này vẫn còn nhớ cô, không phải là bộ não cá vàng, ôi thật là hạnh phúc quá đi.
Hứa Nhất Nặc sụt sịt, liền gọi điện thoại qua. Chờ tiếng chuông điện thoại kêu tầm khoảng 10s, không thấy ai nghe máy, Hứa Nhất Nặc nhìn đồng hồ treo tường, nghi ngờ có phải do ba mẹ cậu nhóc ở nhà nên không tiện nghe điện thoại, vội vàng cúp máy.
Cô lăn một vòng trên ghế sofa, không kìm chế được, liền bấm gọi một lần nữa.
Lần này tiếng chuông vang tầm khoảng 3s, đầu dây bên kia truyền đến tiếng "Alo", dây cung trong đầu của Hứa Nhất Nặc căng như đứt ra, ngay lập tức ngồi dậy.
"Chiêu Chiêu?"
"Ừ."
"Em vừa mới nhắn tin cho chị đúng không?"
"Vâng, tại sao chị không trả lời tin nhắn?"
"Phù, vậy là tốt rồi." Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi cô còn hơi lo lắng, sợ bố mẹ người ta hiểu nhầm là kẻ xấu dụ dỗ trẻ con, "Chị sợ nếu chị nhắn tin trả lời chẳng may trúng mấy từ em không biết. Sao muộn như vậy rồi em còn chưa ngủ? Em đang làm bài tập về nhà à? Mấy ngày nay em có đến trường không? Chờ đã, giọng nói của em... Chiêu Chiêu, em vẫn chưa khỏi bệnh cảm? "
Im lặng một lúc, một tiếng thở dài truyền ra từ trong ống nghe, bé đến mức cô hoài nghi liệu có phải mình nghe lầm hay không.
"Mở điều hòa quá thấp nên lại bị cảm, Nhất Nặc hỏi em nhiều câu hỏi như vậy, chị muốn em trả lời câu hỏi nào trước?"
Hứa Nhất Nặc có chút xấu hổ, bật cười hì hì nói: "Chị tùy tiện hỏi một chút thôi, em không cần trả lời. Chiêu Chiêu, mấy ngày em có vui không? "
"Hơi mệt."
"Trẻ con có làm gì đâu mà kêu mệt?"
"Chả lẽ là trẻ con thì không biết mệt sao? Ăn với ngủ cũng rất mệt mỏi. "
Hứa Nhất Nặc trợn tròn mắt lên, cậu nhóc này lại bắt đầu: "Đúng vậy, đặc biệt Chiêu Chiêu còn nhỏ nhưng sở hữu chỉ số IQ cao cùng trưởng thành mà lứa tuổi không nên có, đương nhiên rất mệt mỏi rồi. Để chị ôm hôn và bế lên cao có được không?"
"Ghi nợ, em đã ghi vào sổ. Nhất Nặc đang làm gì vậy? Hôm nay có gặp chuyện gì vui không? "
"Đương nhiên là nhớ em rồi." Hứa Nhất Nặc chiếm tiện nghi mặt không đủ chân không run, "Hôm nay chị cùng chị Song Song đi chơi, chị ấy có nhắc đến em. Chiêu Chiêu vừa ngoan ngoãn vừa thông minh, ai cũng đều thích em cả. Em còn nhớ ca ca ở trong bức ảnh treo trên tường không, hôm nay bọn chị đi đến gặp anh ấy. "
Hứa Nhất Nặc mặc kệ liệu cậu nhóc có nghe hiểu hay không, có lẽ trong tiềm thức cùng trực giác thần đồng chắc chắn có thể hiểu được. Cô miêu tả sinh động khung cảnh nguyên chủ vất vả chen lấn để có thể gặp được nam chính.
Vừa dứt lời, cô nghe tiếng cười dịu dàng khiến cơ thể cô mềm nhũn.
"Ồ, em tưởng chị Nhất Nặc đã thoát fan rồi chứ? Tại sao chị còn đi đến gặp anh ấy? "
"Ừ. Nhưng chị Song Song muốn đi đến đó xem, chị không muốn từ chối chị ấy, chị không có cách nào khác. Chờ sau này khi Chiêu Chiêu lớn lên sẽ hiểu, làm người lớn đồng nghĩa việc thường xuyên phải làm những việc mình không muốn. Không còn cách nào khác nên đành phải chấp nhận. "
"Thì ra là như vậy, vé vào để gặp anh trai này chắc hẳn rất đắt đúng không, tình bạn của Nhất Nặc và chị Song Song thật tốt."
".................."
Mẹ nó, cơn đau tim vất vả làm mới xoa dịu đang dấu hiệu tái phát trở lại, trong đầu Hứa Nhất Nặc nhanh chóng hiện lên giá tiền vé, một đứa trẻ thông minh như vậy, bị cô đánh một trận liệu có khóc nhè không.
"Tình bạn của chị và chị Song Song đương nhiên là tốt rồi, gặp vị ca ca kia một lần còn rẻ hơn số tiền nuôi em rất nhiều."
"...... Hôm nay ca ca đó có đẹp trai không? "
Hứa Nhất Nặc nhớ lại, bởi vì khối lượng công việc của "Ngôi sao Nam Cực" quá lớn, khiến cô toàn thân đau nhức mệt mỏi. Lúc này trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh kia, nhất là lúc ở trên thảm đỏ, cặp mắt đen nháy dịu dàng nhìn fan hâm mộ.
Dựa lưng vào ghế sofa, chán nản ngắm nhìn các ngón tay, nói: "Rất đẹp trai, lại còn tương tác với fan, chị Song Song cùng mấy chị khác rất vui. Nhưng mà đàn ông mặc vest gọn gàng ngay ngắn, đều mấy tên "mặt người dạ thú", chị nhìn thấy cũng khá đẹp. Sau này, Chiêu Chiêu lớn lên còn đẹp trai hơn anh ấy rất nhiều. "
"Tương tác với người hâm mộ là gì?"
Anh thực sự không hiểu từ này, trình độ từ vựng bị lộ ra ngoài!
Hứa Nhất Nặc vừa tự hào vừa đắc ý, kiên nhẫn giải thích: "Là mỉm cười chào fan ý, giao lưu fan, đứng lại để fan có cơ hội chụp ảnh thêm, chị với chị Song Song đều đang làm nhiếp ảnh"
"Vậy Nhất Nặc có cảm thấy vui không?"
"Cũng được."
"Cũng được là sao......"
Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm xuống, hình như có vẻ không hài lòng. Hứa Nhất Nặc tự hỏi liệu có phải cậu nhóc nghĩ rằng cô đang trả lời có lệ với cậu nhóc hay không.
Nhưng cô thực sự không hề ý đó! Miễn cưỡng mà nói kỹ thuật chụp hình đột nhiên tiến bộ, giống như được đào tạo lớp chuyên sâu. Sau này, cô yên tâm tiếp tục làm công việc "nhiếp ảnh tự do" của nguyên chủ.
"Đừng nhắc anh ấy nữa, nói về Chiêu Chiêu đi. Mấy hôm nay, em đang làm gì, sao trễ như vậy rồi chưa chị đi ngủ, muốn sau này biến thành tên nấm lùn không."
"Cắt......"
Hứa Nhất Nặc nghĩ chắc là do bị cảm, giọng nói dường như cố tình thả chậm lại, xua tan sự mệt mỏi trong người cô.
Cô nghe cậu nhóc nói đã đi học trở lại, các bạn học đều rất quý cậu nhóc, thầy cô giao rất nhiều bài tập về nhà, cậu nhóc bổ sung kiến thức bị bỏ lỡ trong lúc nghỉ học. Cậu nhóc mới chỉ về mấy hôm, tự dưng cảm thấy đau lòng.
"Chiêu Chiêu năm nay bao nhiêu tuổi, trường nào mà dạy thêm đến giờ này? Em đang học môn gì vậy? "
"..... Học nghi thức, kỹ năng giao tiếp, dù có hơi mệt nhưng hôm nay em cảm thấy rất hạnh phúc. "
"???"
Nghi thức sao?
Chắc gia đình nhà cậu nhóc rất giàu, nên mới cho con đến trường để học mấy lễ nghi kiểu này. Hứa Nhất Nặc lập tức suy đoán và nâng giá trị tài sản nhà cậu nhóc từ mấy trăm vạn lên mấy ngàn vạn, thật là khó tin.
Cậu nhóc này quá hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, Hứa Nhất Nặc sụt sịt, dịu dàng nói: "Nếu Chiêu Chiêu mệt thì nên đi ngủ sớm đi, trẻ con không cần chịu áp lực, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho chị... Nhắn tin cũng được. "
"Vâng, chúc chị ngủ ngon."
Có lẽ vì đã nói chuyện quá lâu, giọng nói của anh bắt đầu không ổn định. Trước khi cúp máy, Hứa Nhất Nặc đột nhiên xúc động muốn gọi cậu nhóc lại.
Là một trưởng thành nhưng thực sự có chút mất mặt, nhưng hội chứng "chim non" không sửa đổi trong một thời gian ngắn. Khi cô đi đến thế giới này, ngoại trừ Lâm Song Song ra, cậu nhóc chính là người thân nhất của cô. Trong lòng Hứa Nhất Nặc có chút buồn bã.
Quả nhiên, cô nghe được một tiếng cười, cho dù cố gắng hạ thấp xuống nhưng cô vẫn nhạy bén phát hiện ra, khuôn mặt đỏ rực lên.
"Này, không phải. Chị không hề... nhớ Chiêu Chiêu đâu. Em biết nấu ăn, về nhà em cũng tự nấu ăn cho mình? Đây là kỹ năng tốt, nhớ tiếp tục phát huy. " Bắt đầu nói năng lung tung, chắc là cậu nhóc nghe không hiểu đâu.
"Vậy lần sau, em lại nấu cơm cho chị ăn nhé"
"Thật à? Nhớ nhé. "
"Chúc ngủ ngon."
Dập máy, Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, đám mây mù bao quanh cô suốt mấy ngày qua đột nhiên biến mất, cô nằm xuống ghế sofa, mở tin tức tài chính ra xem.
Xem một lúc,Hứa Nhất Nặc đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Lần sau em lại nấu cơm cho chị ăn nhé? Lần sau?
Mẹ nó?! Tên nhóc này vẫn có suy nghĩ nông nổi "muốn bỏ nhà ra đi sao"!
****
Căn hộ chung cư gần đó.
Trần Lạc ngồi trên ghế sofa, nhíu mày nhìn về phía Triệu Diệc Tinh vừa từ phòng ngủ đi ra.
"Cậu mới trúng thưởng hả? Cười cái gì?"
"Tôi không cười." Triệu Diệc Tinh bình tĩnh cất điện thoại đi, "Mấy giờ rồi, sao cậu còn ở đây. "
"Hừ, thái độ này của cậu là sao, dám nói chuyện như vậy với ba ba? Tôi vừa mới giúp cậu giải quyết ổn thỏa chuyện trên weibo. Mới ăn có hai quả nho của cậu thôi, cậu dám có ý kiến. Hừ. "
"Do cậu tự thích kiếm chuyện cho mình làm."
Trần Lạc không phục hừ một tiếng: "Nói bao nhiêu lần rồi muốn đi hóng dưa thì dùng nick phụ ý, cậu không may trượt tay like bài viết của fan, rất dễ khiến người khác hiểu lầm, có nhiều người lợi dụng chủ đề tung tin đồn thất thiệt."
Triệu Diệc Tinh nghĩ đến bài viết kia, khóe môi khẽ nhếch lên: "Không phải trượt tay, mấy bức ảnh đó chụp rất đẹp, cậu không cảm thấy vậy sao? "
Trần Lạc ngạc nhiên: "Đúng là rất đẹp...... Đừng nói tôi cậu cố tình? "
Triệu Diệc Tinh hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Tôi rất thích. "
Trần Lạc khoa trương từ trên ghế sofa nhảy dựng lên: "Có phải Cố Triều Dương đã cho cậu uống thuốc giả đúng không!? Trước kia cậu có bao giờ để ý đến bài viết của fan đâu? "
Vừa dứt lời, liền chạy sang tủ trưng bày bên cạnh, chỉ vào bộ mô hình khoa trương nói: "Còn cả cái này nữa, đồ chơi gì vậy? Altman?! Tôi không ngờ cậu có sở thích trẻ con như vậy! "
Triệu Diệc Tinh nhíu mày, hất tay Trần Lạc ra, lôi khăn ra lau chùi: "Cậu không được đụng vào bọn chúng. "
Trần Lạc: "......"
Triệu- thù dai sớm muộn gì cũng phải tính sổ- Diệc Tinh vẫn còn ghi thù chuyện lần trước. Mặc dù anh không bị bại lộ là chuyện tốt, nhưng là người đại diện lại không nhìn ra được vẻ đẹp trai cùng khí chất của anh, đúng là bị mù mà. Triệu Diệc Tinh ngay cả mấy quả nho cũng tiếc không muốn cho anh ta ăn, ngay lập tức tiễn khách.
"Tinh Tinh, đừng như vậy, papa sợ lắm."
"Cút đi."
"Tôi......"
"Rầm" một tiếng, cánh cửa đóng lại, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng.
Triệu Diệc Tinh đi đến trước tủ trưng bày, im lặng ngắm nhìn bộ mô hình Ottoman, bật cười.
Ngày hôm đó, cơ thể đột nhiên hồi phục, anh mang theo món quà mà Hứa Nhất Nặc đã tặng anh, cất giữ rất cẩn thận.
Sau khi quay về, đúng lúc Trần Lạc đang do dự không biết có nên từ chối hoạt động này hay không, khi nhận được điện thoại biết anh quay về nhà, giống như thiên sứ hạ phàm, mừng rỡ như điên, thậm chí quên hỏi xem mấy ngày nay anh đi đâu, rất đúng với ý của anh.
Ở nhà Hứa Nhất Nặc "ăn uống no say", suốt một thời gian dài ở bên cạnh người tính tình dịu dàng như ánh trăng, tinh thần sức khỏe nhanh chóng hồi phục, tham dự sự kiện thương hiệu này cũng không thành vấn đề.
Với địa vị hiện tại của anh, mặc dù thông báo xuất hiện muộn nhất, điều đó không ngăn cản anh trở thành người chú ý nhất trong sự kiện này.
Đó chỉ là hoạt động bình thường, nhìn MC cố gắng đào hố khiến Triệu Diệc Tinh cảm thấy nhàm chán, khi nhìn lướt qua khu vực truyền thông ánh mắt anh sáng rực lên.
Hứa Nhất Nặc?
Còn có cả Lâm Song Song... Bên cạnh còn mấy cô gái khác.
Triệu Diệc Tinh lại nhớ dáng vẻ đòi sống đòi chết nhất quyết "thoát fan" của Hứa Nhất Nặc, so sánh với dáng vẻ lúc trước cố đuổi theo bước đi của anh, trong lòng như có cơn gió thổi qua mặt hồ, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nhưng bây giờ anh đang đứng trên thảm đỏ, trước hàng ngàn camera, anh là ngôi sao nổi tiếng, chuyên nghiệp, tuyệt đối không được cười, trừ khi anh không thể nhịn được cười.
Không ngờ lại gặp nhau sớm như vậy, Triệu Diệc Tinh lúc đi ngang qua chỗ Hứa Nhất Nặc, không nhịn liến dừng lại, lấy lý do tặng phúc lợi fan tiến lại gần hơn.
Lớp trang điểm nhẹ, trước ánh đèn flash liên tục nhấp nháy vẫn vô cùng nổi bật, nhìn dáng vẻ nghiêm túc Hứa Nhất Nặc khi chụp ảnh, Triệu Diệc Tinh đột nhiên muốn cười.
"Con trai ngoan, cười một cái."
"!!!!"
Không hổ là Hứa Nhất Nặc, đúng tâm linh tương thông?!
Phù, không thể nhịn được nữa.