Chương 20
Căn phòng không một bóng người.
Tay Hứa Nhất Nặc vẫn đặt trên tay nắm cửa, vừa mới tỉnh ngủ nên cung phản xạ bị kéo dài, mấy giây sau mới phản ứng lại, hét lớn"Chiêu Chiêu", cô vội vàng chạy vào trong nhà tắm, đi ra ngoài ban công, vẫn không tìm thấy cậu.
Một luồng khí lạnh bao trùm khắp cơ thể, Hứa Nhất Nặc chưa từng cảm thấy căng thẳng như vậy, luống cuống đi đến ghế sofa, cô định gọi điện báo cảnh sát.
Mới sáng sớm, một đứa trẻ đang ở trong nhà tại sao lại đột nhiên biến mất?
Là cậu nhóc tự ý chạy ra ngoài? Hay là đã bị người khác bắt cóc? Tại sao cô lại không nghe thấy động tĩnh gì, lẽ nào cậu nhóc bị lạc đường?
Những cảnh tưởng phi logic nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, sự hoảng sợ lo lắng dần tăng lên gấp bội. Kiếp trước, Hứa Nhất Nặc đã từng trải qua rất nhiều tình huống căng thẳng, nhưng cô chưa từng để lạc mất một đứa trẻ. Cô hoảng sợ đến mức khóe mắt đỏ rực lên, dụi dụi mắt, đứng dậy đi về phòng ngủ lấy điện thoại.
Lúc đi ngang qua phòng khách, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua bàn trà. Một tia lý trí còn sót lại khiến cô dừng lại để quan sát. Đột nhiên cô phát hiện ra một quyển sổ kỳ lạ đặt trên bàn.
Cô không nhớ là mình có để quyển sổ nào trên bàn cả, Hứa Nhất Nặc nghi ngờ tiến lại gần, mở quyển sổ ra xem, liền nhìn thấy một hàng chữ lưa thưa được ghi trên tờ giấy A4.
“Chị nói rất đúng, em đã nghĩ thông suốt rồi, nên quyết định đi về nhà. Cảm ơn, chào tạm biệt.”
Hứa Nhất Nặc: “???”
Ai nói đúng? Nghĩ thông suốt chuyện gì? Hôm qua cô đã nói những gì?
Dòng chữ xiêu vẹo giống như được viết bằng chân, rất giống nét chữ của trẻ con. Nhưng hôm qua cậu không hề để lại chút dấu vết gì, hôm nay tỉnh ngột quyết định quay trở về nhà. Hứa Nhất Nặc không thể nào tin được.
Cô nhớ trước đó mình từng lưu số điện thoại của cậu nhóc, “Vô tình cắm liễu, liễu xanh um” [1], không đến mức mất hết đầu mối. Cô vội vàng chạy về phòng ngủ, cầm điện thoại lên bấm số cậu nhóc.
[1] “Vô tình cắm liễu, liễu xanh um” có nghĩa là những chuyện được làm một cách tự nhiên, không cố ý, về sau sẽ nhận lại kết quả tốt đẹp ngoài mong đợi, còn những chuyện được thực hiện với kế hoạch từ trước, có thể sẽ hao tốn toàn bộ công sức nhưng kết quả cuối cùng lại không như mong đợi, không thể nào thành công…
Ấn nút gọi, trái tim của Hứa Nhất Nặc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu cô hiện lên cảnh tưởng bố mẹ cậu nhóc đến đòi con, điện thoại đã được kết nối.
"Alo, Nhất Nặc?"
Cách gọi tên quen thuộc khiến Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận hỏi: "Có phải là Chiêu Chiêu không? ”
"Ừ."
"Á á á vừa mới sáng ra em đã chạy đi đâu rồi, dọa chị sợ muốn chết…. Ừ… Nhưng giọng nói của em nghe có vẻ lạ? ”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sụt sịt, "Em đang bị cảm, xin lỗi. ”
"Lại bị cảm à? Rõ ràng hôm qua đã hạ sốt rồi mà, hôm qua em quên không đóng cửa sổ à?”
"Có đóng. Thực ra em vẫn chưa khỏi bệnh."
"Không phải đã uống rễ bàn lăn rồi sao? Có phải em không muốn uống nên đã lén đổ đi đúng không? ”
"Không có chuyện đó. Lần nào em cũng uống hết, nhất định là do chị mua phải thuốc giả."
Hứa Nhất Nặc nghi ngờ khẽ nhíu mày, thật kỳ lạ, mỗi ngày sau bữa ăn cậu nhóc đều uống thuốc đầy đủ, rõ ràng sắc mặt nhìn đã khá hơn.
"Được rồi, vậy bây giờ em đang ở đâu?"
"Em đã về nhà, chị không nhìn thấy lời nhắn sao?"
Hứa Nhất Nặc cầm quyển sổ lên, ngồi xuống ghế sofa, "Nhìn thấy rồi. Bởi vì chị quá lo lắng. Sáng sớm không nhìn con trai đâu, bất cứ người mẹ nào cũng đều sốt ruột. ”
“...... Ồ. ”
Hứa Nhất Nặc vẫn còn lo lắng, dịu dàng hỏi: "Chiêu Chiêu, sao lại đột ngột như vậy. Có chuyện gì đã xảy? ”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất bình tĩnh: "Tối qua nằm mơ một giấc mơ, nghĩ thông suốt, liền quyết định quay trở về nhà. ”
"Em đã nằm mơ thấy gì?"
“...... Để trở thành một đứa trẻ con, không nên so đo với người lớn. ”
“............”
Tia lo lắng cuối cùng trong lòng Hứa Nhất Nặc hoàn toàn biến mất, có thể nói ra những lời thẳng thắn như vậy, chắc chắn không có người thứ hai.
Chú cừu đi lạc quay trở về nhà là chuyện tốt, cô không cần ngày nào cũng phải xoay quanh một đứa nhỏ, luôn nhắc nhở bản thân phải làm đúng nghĩa vụ của một người giám hộ, muốn làm việc gì đều phải đặt cậu nhóc lên hàng đầu.
Nhưng… lòng cô đột nhiên trống trải, mới chỉ có mấy ngày, cô đã quen dần với cuộc sống có cậu nhóc bầu bạn bên cạnh.
"Về đến nhà chưa,, sau này nhớ phải ngoan ngoãn, không cần chạy lung tung nữa, nhất là khi bị bệnh càng không được tùy hứng giận dỗi bỏ nhà ra đi." Hứa Nhất Nặc cúi đầu xuống nhìn chân mình, mím môi, suy nghĩ một lúc liền lên tiếng, "Chiêu Chiêu, ba mẹ em có ở nhà không? Chị muốn nói mấy lời với bọn họ? ”
"À… thì…Bọn họ..."
Hứa Nhất Nặc không để ý đến sự bối rối trong giọng nói của cậu, lại vội vàng bổ sung: "Hầy, không có chuyện gì đâu. Thôi quên đi, coi như chị chưa nói gì… Ha ha. ”
"Khụ khụ, chị muốn nói chuyện gì với bọn họ."
"À, cũng không phải chuyện lớn, muốn bàn về cách giáo dục dạy dỗ....."
Giọng điệu của Hứa Nhất Nặc giống như ngày thường, nhưng càng về sau càng nhỏ. Cậu nhóc là con của bọn họ, cách giáo dục dạy dỗ của họ đâu đến lượt cô xen vào, lăn lộn ngoài xã hội lâu rồi, đương nhiên cô vẫn biết hành xử đúng mực theo các quy tắc giao tiếp cơ bản. Nhất thời xúc động, liền bắt đầu hối hận vì mình nói năng có chút lỗ mãng.
Im lặng một lúc lâu, đầu dây bên kia họ nhẹ một tiếng: "Cách dạy bảo không thành vấn đề, bọn em đã thống nhất, hai người bọn họ còn viết thư cam kết với em nữa. ”
"Thật sao?"
"Vâng."
"Vậy thì chị yên tâm rồi."
Hứa Nhất Nặc bật cười, nhớ lại lúc còn nhỏ, vì muốn bố mẹ giữ lời hứa lần nào Hứa Nhất Nặc cũng ép bọn họ viết thư cam kết, xem trò trẻ con “bỏ nhà ra đi” đã được được kết thúc viên mãn.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, dường như không còn chuyện gì để nói nữa. Hứa Nhất Nặc do dự tầm khoảng mấy giây, dịu dàng nói: "Thôi nhé, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, tạm biệt. ”
“...... Tạm biệt. ”
Vừa dập máy, căn phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh, Hứa Nhất Nặc nhìn quyển sổ đang để trên bàn.
"Quên, không dặn cậu nhóc phải luyện chữ thêm, xấu quá."
Ở trong một tòa nhà khác, Triệu Diệc Tinh hạ tay cầm điện thoại xuống, ngồi dựa vào tường, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm.
May là lúc đóng phim anh rất coi trọng kỹ năng đọc lời thoại, khả năng kiểm soát giọng nói cùng bắt chước giọng nói ở các lứa tuổi khác nhau. Năng lực chuyên môn nghiệp vụ đã cứu anh trong thời khắc quan trọng, nếu không anh cũng không biết nên trả lời cuộc điện thoại này như thế nào, suýt chút nữa bị Hứa Nhất Nặc phát hiện.
May là bây giờ trong đầu cô chỉ chú ý đến sự an toàn của anh, còn lo lắng quyền lợi của đứa nhỏ không được bảo vệ bị cha mẹ đánh, nên cũng không để ý đến chuyện giọng anh có chỗ khác lạ.
Có thể là hai ngày nay cảm thấy thân thể biến hóa, cũng có thể là cùng Hứa Nhất Nặc ở chung lâu ngày tâm tính bất đồng, sáng nay tỉnh lại phát hiện mình đã trở về bộ dáng ban đầu, nhấc chân xuống giường. So với lần trước, thì lần này Triệu Diệc Tinh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh bình tĩnh suy nghĩ về tình huống trước mắt, may là trời vẫn còn tối, khu phố chìm trong yên tĩnh, chỉ cần kéo chăn che kín mặt là có thể đi về nhà.
Khi Triệu Diệc Tinh đi qua phòng khách, ánh mắt nhìn lướt qua cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt một lúc. Hiện tại anh không thể trực tiếp cảm ơn cô… Mặc dù với tính cách Hứa Nhất Nặc chắc chắn là cũng không bị dọa sợ, nhưng khoảng tầm mấy ngày sau, chắc chắn cô sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Triệu Diệc Tinh dập máy, không nhịn được cười, anh ngồi sưởi nắng dưới ánh ban mai. Một lúc sau, anh nhìn đồng hồ, bấm điện thoại.
"Alo, lão Trần, tôi quay về nhà rồi."
****
Cừu con đi lạc đã an toàn quay về nhà, Hứa Nhất Nặc lo lắng gọi điện thoại đến hỏi thăm, xác nhận cậu nhóc vẫn ổn, liền bỏ qua chuyện này, cuộc sống một lần nữa lại quay trở về độc thân quen thuộc.
Chỉ là cô đã quen với cuộc sống hai người, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong thời gian làm việc không cần ngẩng đầu lên thực hiện trách nhiệm của người giám hộ, buổi tối một mình ngồi xem phim. Hứa Nhất Nặc cảm thấy có gì đó không ổn?
Rất nhanh, cô liền nhanh chóng nhớ ra.
Hứa Nhất Nặc cầm gói bưu kiện vừa mới nhận lên, từ tốn hỏi: "Song Song, thứ sáu tuần sau cậu có rảnh không?" ”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Song Song bước ra khỏi phòng hậu kỳ, tìm một nơi thích hợp để trò chuyện, trầm giọng trả lời: "Rảnh, cậu mới nhận công việc ngoài à? ”
"Không, dạo này tớ bận rộn học, nên tạm thời không nhận công việc ngoài. Thứ 6 tuần sau là ngày ghi hình đầu tiên của chương trình ‘Ngôi sao ước nguyện’, tớ có 2 vé, muốn rủ cậu đến đó xem cùng. ”
Chương trình này còn đang trong công tác chuẩn bị, các tạp chí cũng để ý, đều là những hạt giống tốt trong tương lai, sớm để ý đến nhằm duy trì liên lạc. Tuy nói rằng trong giới giải trí thường nâng cao đạp thấp, nhưng tốt nhất đừng có nên ức hiếp kẻ yếu quá mức.
Lâm Song Song có vẻ rất bất ngờ: "Hai ngày trước chị Kỳ cũng bàn qua với mình, không ngờ cậu cũng hứng thú với chương trình này? Chương trình này hình như được tổ chức trong sân vận động mái vòng? ”
Nhắc mới nhớ, trên con đường “đu idol” của nguyên chủ hầu hết là các tiểu ca ca, Hứa Nhất Nặc trái ngược lại nam nữ già trẻ đều được. Cô rất thích xem phim và đọc truyện, chỉ cần hợp gu là cô sẽ để ý đến người đó
"Hiện tại thì không, coi như đến đó giải trí đi, biết đâu lúc đến trường quay lại bị hút hồn bởi chị gái nào đó."
"Được rồi, cậu lấy vé ở đâu vậy, nghe nói tiết mục này chú Ngưu lấy vé rất cao."
"Là một người bạn tặng."
"Oa, vé vào cửa không quan trọng, chủ yếu là mình muốn kết bạn với người bạn này."
Hứa Nhất Nặc bật cười: "Ánh mắt chỉ được tập trung vào một mình cô ấy, còn phải
bắt những khoảnh khắc xinh đẹp trên sân khấu. Cậu có làm được không? ”
Lâm Song Song nhanh chóng nhận ra, nghi ngờ nói: "Nói chuyện một hồi, cuối cùng vẫn là vì công việc. ”
“...... Cũng không hẳn là vậy. ” Ở nhà ngồi đầu tư cổ phiếu có khi kiếm tiền nhanh hơn.
Hứa Nhất Nặc giải thích ngắn gọn về chuyện của Tô Tiểu Noãn, đều người trong cùng ngành công nghiệp giải trí, Hứa Nhất Nặc vừa nhắc đến Lâm Song Song nhanh chóng nhớ ra. Cô ấy cùng Tô Tiểu Noãn đã từng gặp nhau trong một vài sự kiện, không quá thân thiết. Tuy nhiên chị em “plastic” có thể thân thiết với nhau bất cứ lúc nào, nghe Hứa Nhất Nặc nói xong liền vui vẻ đồng ý.
"Cô ấy thực sự rất giỏi, tớ rất hâm mộ. Cùng là fan hâm mộ như nhau, cô ấy lại sắp được debut. Mình nhớ là ngoại hình của cô ấy… cũng được đúng không? ”
Hứa Nhất Nặc cố nhớ lại, ký ức cơ thể không còn nhớ rõ ngoại hình của Tô Tiểu Noãn, tuy nhiên trong tiểu thuyết miêu tả ngoại hình nữ chính rất đẹp, chắc không phải tất cả đều do hòa quang nữ chính đâu.
“Ngôi sao ước nguyện là chương trình tuyển chọn idol chứ không phải cuộc thi hoa hậu. Tài năng và nhân cách mới yếu tố quan trọng. Thứ 6 này chúng ta cùng nhau đi đến đó nhé. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. ”
"Ha ha, không phải mới hai ngày trước chúng ta vừa mới gặp nhau sao? Một ngày không gặp tựa ba thu."
Hứa Nhất Nặc nghĩ lại cũng thấy đúng. Có thể vì công việc nhiếp ảnh tự do của nguyên chủ khác hẳn nhịp điệu sống và các mối quan hệ trước kia của cô, chỉ cần một ngày không gặp ai, khiến cô cảm thấy thời gian và không gian của cô đều bị hỗn loạn.
Chỉ là cô không ngờ, thời gian hẹn nhau sớm hơn dự định tận hai ngày.
Trước đó một sự kiện thời trang lần lượt công bố các khách mới, một ngày trước đó, trên vòng bạn bè chú Ngưu bất ngờ tiết lộ lần này Triệu Diệc Tinh cũng tham dự, các fanpage đầu tàu cũng rất ngạc nhiên, sau đó nhao nhao đòi nhãn hiệu lên tiếng xác thực,
Trước giờ G, nhãn hàng chính thức công bố khách mời “cuối cùng”, fan gấp rút chuẩn bị công việc đi tiếp ứng, ngay cả chuyện “mắng chửi” công ty cũng bị lùi lại.
Lịch trình bất ngờ, những fan hâm mộ khác có thể không kịp chạy đến, nhưng cô thân là “Ngôi sao Nam Cực” thì tất nhiên không thể vắng mặt.
“Mấy người đại diện đó muốn lấy tiền fan thì ít nhất cũng phải làm việc tử tế chứ? Con trai tớ vậy mà không nhận được bất cứ sự tuyên truyền nào cả. " Lâm Song Song vừa mới gặp Hứa Nhất Nặc ở bên ngoài sân khấu, liền hậm hực lặp lại những lời mắng chửi ở nhóm tối qua.
Hứa Nhất Nặc bật cười, cô làm ra dáng vẻ vui vẻ phấn khích của nguyên chủ lúc chạy đi làm fansite cho nam chính, "Có thể vì thời gian hơi gấp chăng? Anh ấy vừa mới từ nước ngoài về liền đổ bệnh, có thể đến ngày hôm qua phòng làm việc mới xác nhận với hãng việc anh ấy sẽ đến tham dự show này. ”
"Thôi đi, công ty kia đúng là quỷ hút máu."
“............”
"Không biết con trai của tớ khỏi bệnh chưa, người làm mẹ như tớ thật đau lòng quá đi, cuộc sống đúng là cay đắng."
Lúc ăn cơm hay lúc đi ngủ cũng đều mắng công ty, cơn tức giận của Lâm Song Song mới biến mất, chỉ số IQ hoạt động trở lại mới nhớ ra một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, tí nữa tớ gửi tiền vé cho cậu. ”
Từ ngày hôm qua đến giờ, “căn bệnh nhồi máu cơ tim” của Hứa Nhất Nặc ngày càng trở nên nghiêm trọng, nụ cười có chút cứng ngắc: "Hầy, không cần vội.”
Thông báo đột xuất nên chỉ có một số ít fansite như “Ngôi sao Nam Cực” đến kịp, hình ảnh và video càng trở nên quý giá hơn, một số fan trong club có mối quan hệ thân thiết với nguyên chủ như “Chú vịt vàng” ngay lập tức gọi điện thoại tới.
"Nam Nam, chú Ngưu nói mua 4 vé liền sẽ được giảm giá, cậu và Glory đi cùng nhau đúng không? Để tớ rủ thêm một người nữa? ”
Glory là nickname của Lâm Song Song, giọng điệu chắc chắn như thể cô sẽ đồng ý tham dự, khiến Hứa Nhất Nặc không thể tìm được lý do để từ chối, gửi nhãn dán “Ok” cho Chú vịt vàng, tự an ủi trong lòng nên duy trì các mối quan hệ cũ của nguyên chủ. Cứ coi như đi xem phim hoặc đi uống cafe cùng bạn bè đi.
Ngay sau đó, cô nhận ảnh cap màn hình chuyển khoản của chuyển khoản của Chú vịt vàng, cùng địa điểm gặp nhau.
“Con mẹ nó?!” Hứa Nhất Nặc bình thản nhìn lướt qua, sau đó hét toáng lên, miễn cưỡng tìm lý do để giải thích chuyện này, "Chắc vé được làm bằng vàng nên mới đắt như vậy......"
Cho dù ký ức của cơ thể đã quá quen giá vé cao chót vót. Linh hồn của cô không thể chịu được.
Trước kia, Hứa Nhất Nặc làm giám đốc đầu tư của ngân hàng, cô biết chi phí đầu tư dự án trong giới giải trí rất cao, nhưng cô không ngờ chi phí gặp mặt thần tượng ở khoảng cách gần lại đắt như vậy, vé vào tận 4 chữ số thực khiến cô bị sốc.
“Diệc Tinh khi nào thì đến, gần đến rồi đúng không?" Ký ức của cơ thể là một chuyện, tự mình trải nghiệm là một chuyện khác, ngược lại cô rất muốn biết được gặp mặt thần tượng ở khoảng cách gần đánh giá như thế nào!
Lâm Song Song đọc tin nhắn: "Vịt đến rồi, chúng ta đi tìm cô ấy rồi cùng nhau đi vào bên trọng. ”
Chú vịt vàng là sinh viên đại học, chuyên ngành tài chính ở một đại học top đầu. Lâm Song Song thường tự hào bởi vì thần tượng quá xuất sắc, nên mới thu hút những con người xuất sắc như vậy.
Hứa Nhất Nặc nhìn thấy hậu bối, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, Ngay cả vết thương trong lòng vì tiền vé cao chót cũng được giảm bớt.
Vừa gặp mặt, Chú vịt vàng chạy đến ôm chặt lấy cánh tay Hứa Nhất Nặc: "Nam Nam, cậu càng ngày càng đẹp! ”
Sự thân thiết quá mức khiến Hứa Nhất Nặc phản ứng hơi chậm: "Không phải vì cậu đang tâm trạng vui vẻ, nên nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng cảm thấy đẹp? ”
“Sao cậu lại nghi ngờ lòng chân thành của mình chứ!” Chú vịt vàng tức giận, "Tuy nhiên hạnh phúc thực sự đến quá đột ngột. Đã 3 tháng này kể từ lần cuối cùng mình gặp được anh ấy, thực sự hâm mộ cậu quá đi. ”
"Hâm mộ cái gì, mình cũng lâu rồi không gặp."
"Cái gì? Cậu không đi ra đón anh ấy ở sân bay à? ”
Hứa Nhất Nặc Nhớ ra ngày hôm đó cô vừa mới xuyên tới, lấy lại tinh thần nói: "Không, ngày hôm đó mình không đi."
Chú Vịt Vàng có hơi ngạc nhiên: "Không phải mọi hoạt động nào cậu cũng đều có mặt sao? Thật nghe không giống cậu chút nào. ”
"Hôm đó, cậu ấy phải đi làm, không xin nghỉ được. Đúng rồi, cậu ấy còn đang trông một đứa trẻ. "Lâm Song Song đang thay cô giải thích thì đột nhiên nhớ ra, quay lại hỏi, "Cậu nhóc đâu rồi? Sao cậu không dẫn nó đi theo. ”
Mấy ngày nay bận rộn, bức tranh bị lãng quên đột nhiên trở nên rõ ràng, Hứa Nhất Nặc buồn bã: "Cậu nhóc quay về nhà rồi. ”
"Vậy thì tốt, không cần gấp gáp về nhà chăm sóc nhóc con đó nữa, có thể thoải mái vui chơi rồi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hứa Nhất Nặc vẫn rất khó chịu.
May là các phóng viên lần lượt xuất hiện, những người hâm mộ đổ xô về đây. Hứa Nhất Nặc cầm theo vé, cùng mấy người Chú Vịt Vàng đi vào bên trong.
Từ bãi đỗ xe đến khu vực thảm đỏ cả một đoạn đường dài đều bị rào chắn lại, tất cả khách mời đều xuất hiện trên thảm đó, có nhiều fan đã đứng chờ ở đó rất lâu, chỉ đứng nhìn từ xa và vẫy tay chào khi thần tượng bước xuống xe.
Niềm vui của fan hâm mộ chỉ đơn giản như vậy, Hứa Nhất Nặc đi ngang qua khu vực tràn ngập tiếng la hét chói tai, thực sự rất ghen tị.
Triệu Diệc Tinh quyết định tham gia vào phút cuối nên không có nhiều fan của anh ở hiện trường, Lâm Song Song cảm thấy bọn họ đang gánh vác một trách nhiệm vô cùng nặng nề, Chú Vịt Vàng dẫn theo bạn fan mới, bốn người lần lượt canh giữ ở những địa điểm khác nhau, đảm bảo được những tấm ảnh của Triệu Diệc Tinh từ lúc bước xuống xe đến khi bước vào thảm đỏ đều là những tấm hình đẹp trai không góc chết.
Những tấm ảnh được “Ngôi sao Nam Cực” chụp luôn được đánh giá rất cao, họ quyết định để Hứa Nhất Nặc canh giữ khu vực thảm đỏ, mấy người còn lại canh giữ vị trí khác nhau, còn có một nhóm luôn sẵn sàng nghe lệnh và báo cáo vị trí của Triệu Diệc Tinh.
Hứa Nhất Nặc có chút lo lắng, công việc chụp hình ở G-Star diễn ra rất thuận lợi, hôm qua chị Kỳ có gửi tin nhắn cho cô và nói thành quả lần này vượt qua ngoài sự mong đợi. Thời gian này, cô chăm chỉ rèn luyện, kỹ thuật chắc chắn không có vấn đề.
Nhưng để chụp được những bức hình có hồn và tràn ngập tình yêu thương dành cho thần tượng như nguyên chủ, cô không chắc mình có làm được không.
“Nam Nam, chúng tớ đi ra đằng kia chờ, lát nữa gặp lại." Chú Vịt Vàng vẫy tay chào cô, "Cố lên, ha ha vui quá đi. Niềm hy vọng cùng sự tín nhiệm của fandom đều giao phó lên người cậu nha.”
Hứa Nhất Nặc bật cười, làm động tác ra hiệu: "Hãy để đó cho tớ. ”
Tình huống căng thẳng xấu hổ nào cô chưa gặp, cô tin mình có thể làm được.
Âm thanh tiếng micro ngày càng rõ, người dẫn chương đầu tiên gửi lời chào và cảm ơn nhãn hàng. Hứa Nhất Nặc biết nghi thức dự thảm đỏ sắp bắt đầu, liền tìm một chỗ đứng phù hợp với giá vé, lắp đặt máy ảnh SCR và kiểm tra lại ánh sáng.
Người đầu tiên bước vào là một ngôi sao khá nổi tiếng, hầu hết đều là những cái tên quen thuộc. Hứa Nhất Nặc thử chụp mấy tấm hình, nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Ba bốn người đi qua, trong lúc chờ vị khách mời tiếp theo, đột nhiên có người đi đến bắt chuyện, còn đưa cho cô danh thiếp.
Hứa Nhất Nặc có hơi bất ngờ, cùng bọn họ trò chuyện một lúc, mới phát hiện, từ khi bước vào đây cô luôn bình tĩnh chăm chú chụp ảnh, không quá khích, không hét toáng lên cũng không giống mấy vị fan thường xuyên mua vé vip. Đứng gần đó có thể cảm nhận sự nghiêm túc chuyên nghiệp tỏa ra từ cô, khiến cho mọi người để ý đến.
Tổng biên tập? Giám đốc thương hiệu? Hay là tiểu công chúa gia đình giàu có nào đó…
Ngồi đoán thận phận của cô một lúc, mấy người làm trong ngành truyền thông chủ động đến làm quen. Dù sao, họ đoán thân người này không hề tầm thường.
Hứa Nhất Nặc sau khi hiểu rõ, vội vàng chuyển sang biểu cảm lịch sự xa cách, thể hiện rõ quan điểm với mấy người này. Một lúc, những vị khách mời tiếp theo đã đứng chờ trên thảm đỏ, tiếng hét chói tai của fan hâm mộ giống như thủy triều dâng. Bọn họ đành phải quay về vị trí của mình.
Hứa Nhất Nặc không để khúc nhạc đệm này ở trong lòng, nhét máy ảnh vào trong túi, chuẩn bị di chuyển sang bên cạnh nghỉ ngơi một lúc. Tiếng la hét ngày càng lớn giống như nước đã được đun sôi, ngày càng vang xa, hận không thể chọc thủng mái vòm.
Cô tò mò quay ra nhìn thử, ánh mắt dừng lại ở bên cạnh người dẫn chương trình, ánh sáng đột nhiên sáng rực lên.
Chu Hi mặc bộ vest chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt kỹ càng, khí chất ngời ngời tươi tắn, sánh bước cùng Lục Huyên- người đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim hiện đại.
Mặc dù đây chỉ là một sự kiện thời trang, nhưng độ nổi tiếng và quảng bá không thua kém bất kỳ lễ trao giải thưởng điện ảnh hay truyền hình nào, trước camera, cả hai người phối hợp trò chuyện với người dẫn chương trình, nhân tiện quảng bá bộ phim sắp chiếu.
Thời gian đi trên thảm đỏ khá lâu, không hiểu tiểu sinh thế hệ mới. Trâu Phàm cũng rất chịu chơi. Trong đầu Hứa Nhất Nặc hiện lên khuôn mặt kia, nhịn không được liền huýt sáo, lôi máy ảnh hướng về phía Chu Hi.
Hứa Nhất Nặc di chuyển ống kính, khi Chu Hi quay sang về phía bên này, khi chụp hình đôi mắt cô sáng rực lên, lông mi khẽ chớp. Cô biết Chu Hi đã nhìn thấy cô, liền đặt máy ảnh xuống, bật cười với cậu ấy.
Ở bên kia, Chu Hi đang đứng tạo dáng để cho các phóng viên chụp ảnh, ánh mắt nhìn lướt qua phía bên kia thảm đỏ. Hứa Nhất Nặc cũng nhìn theo, đúng lúc cô cũng định đi đến đó ngồi nghỉ một lúc.
Đạt được thỏa thuận.
Tay Hứa Nhất Nặc vẫn đặt trên tay nắm cửa, vừa mới tỉnh ngủ nên cung phản xạ bị kéo dài, mấy giây sau mới phản ứng lại, hét lớn"Chiêu Chiêu", cô vội vàng chạy vào trong nhà tắm, đi ra ngoài ban công, vẫn không tìm thấy cậu.
Một luồng khí lạnh bao trùm khắp cơ thể, Hứa Nhất Nặc chưa từng cảm thấy căng thẳng như vậy, luống cuống đi đến ghế sofa, cô định gọi điện báo cảnh sát.
Mới sáng sớm, một đứa trẻ đang ở trong nhà tại sao lại đột nhiên biến mất?
Là cậu nhóc tự ý chạy ra ngoài? Hay là đã bị người khác bắt cóc? Tại sao cô lại không nghe thấy động tĩnh gì, lẽ nào cậu nhóc bị lạc đường?
Những cảnh tưởng phi logic nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, sự hoảng sợ lo lắng dần tăng lên gấp bội. Kiếp trước, Hứa Nhất Nặc đã từng trải qua rất nhiều tình huống căng thẳng, nhưng cô chưa từng để lạc mất một đứa trẻ. Cô hoảng sợ đến mức khóe mắt đỏ rực lên, dụi dụi mắt, đứng dậy đi về phòng ngủ lấy điện thoại.
Lúc đi ngang qua phòng khách, ánh mắt vô tình nhìn lướt qua bàn trà. Một tia lý trí còn sót lại khiến cô dừng lại để quan sát. Đột nhiên cô phát hiện ra một quyển sổ kỳ lạ đặt trên bàn.
Cô không nhớ là mình có để quyển sổ nào trên bàn cả, Hứa Nhất Nặc nghi ngờ tiến lại gần, mở quyển sổ ra xem, liền nhìn thấy một hàng chữ lưa thưa được ghi trên tờ giấy A4.
“Chị nói rất đúng, em đã nghĩ thông suốt rồi, nên quyết định đi về nhà. Cảm ơn, chào tạm biệt.”
Hứa Nhất Nặc: “???”
Ai nói đúng? Nghĩ thông suốt chuyện gì? Hôm qua cô đã nói những gì?
Dòng chữ xiêu vẹo giống như được viết bằng chân, rất giống nét chữ của trẻ con. Nhưng hôm qua cậu không hề để lại chút dấu vết gì, hôm nay tỉnh ngột quyết định quay trở về nhà. Hứa Nhất Nặc không thể nào tin được.
Cô nhớ trước đó mình từng lưu số điện thoại của cậu nhóc, “Vô tình cắm liễu, liễu xanh um” [1], không đến mức mất hết đầu mối. Cô vội vàng chạy về phòng ngủ, cầm điện thoại lên bấm số cậu nhóc.
[1] “Vô tình cắm liễu, liễu xanh um” có nghĩa là những chuyện được làm một cách tự nhiên, không cố ý, về sau sẽ nhận lại kết quả tốt đẹp ngoài mong đợi, còn những chuyện được thực hiện với kế hoạch từ trước, có thể sẽ hao tốn toàn bộ công sức nhưng kết quả cuối cùng lại không như mong đợi, không thể nào thành công…
Ấn nút gọi, trái tim của Hứa Nhất Nặc như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong đầu cô hiện lên cảnh tưởng bố mẹ cậu nhóc đến đòi con, điện thoại đã được kết nối.
"Alo, Nhất Nặc?"
Cách gọi tên quen thuộc khiến Hứa Nhất Nặc thở phào nhẹ nhõm, sau đó cẩn thận hỏi: "Có phải là Chiêu Chiêu không? ”
"Ừ."
"Á á á vừa mới sáng ra em đã chạy đi đâu rồi, dọa chị sợ muốn chết…. Ừ… Nhưng giọng nói của em nghe có vẻ lạ? ”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng sụt sịt, "Em đang bị cảm, xin lỗi. ”
"Lại bị cảm à? Rõ ràng hôm qua đã hạ sốt rồi mà, hôm qua em quên không đóng cửa sổ à?”
"Có đóng. Thực ra em vẫn chưa khỏi bệnh."
"Không phải đã uống rễ bàn lăn rồi sao? Có phải em không muốn uống nên đã lén đổ đi đúng không? ”
"Không có chuyện đó. Lần nào em cũng uống hết, nhất định là do chị mua phải thuốc giả."
Hứa Nhất Nặc nghi ngờ khẽ nhíu mày, thật kỳ lạ, mỗi ngày sau bữa ăn cậu nhóc đều uống thuốc đầy đủ, rõ ràng sắc mặt nhìn đã khá hơn.
"Được rồi, vậy bây giờ em đang ở đâu?"
"Em đã về nhà, chị không nhìn thấy lời nhắn sao?"
Hứa Nhất Nặc cầm quyển sổ lên, ngồi xuống ghế sofa, "Nhìn thấy rồi. Bởi vì chị quá lo lắng. Sáng sớm không nhìn con trai đâu, bất cứ người mẹ nào cũng đều sốt ruột. ”
“...... Ồ. ”
Hứa Nhất Nặc vẫn còn lo lắng, dịu dàng hỏi: "Chiêu Chiêu, sao lại đột ngột như vậy. Có chuyện gì đã xảy? ”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói rất bình tĩnh: "Tối qua nằm mơ một giấc mơ, nghĩ thông suốt, liền quyết định quay trở về nhà. ”
"Em đã nằm mơ thấy gì?"
“...... Để trở thành một đứa trẻ con, không nên so đo với người lớn. ”
“............”
Tia lo lắng cuối cùng trong lòng Hứa Nhất Nặc hoàn toàn biến mất, có thể nói ra những lời thẳng thắn như vậy, chắc chắn không có người thứ hai.
Chú cừu đi lạc quay trở về nhà là chuyện tốt, cô không cần ngày nào cũng phải xoay quanh một đứa nhỏ, luôn nhắc nhở bản thân phải làm đúng nghĩa vụ của một người giám hộ, muốn làm việc gì đều phải đặt cậu nhóc lên hàng đầu.
Nhưng… lòng cô đột nhiên trống trải, mới chỉ có mấy ngày, cô đã quen dần với cuộc sống có cậu nhóc bầu bạn bên cạnh.
"Về đến nhà chưa,, sau này nhớ phải ngoan ngoãn, không cần chạy lung tung nữa, nhất là khi bị bệnh càng không được tùy hứng giận dỗi bỏ nhà ra đi." Hứa Nhất Nặc cúi đầu xuống nhìn chân mình, mím môi, suy nghĩ một lúc liền lên tiếng, "Chiêu Chiêu, ba mẹ em có ở nhà không? Chị muốn nói mấy lời với bọn họ? ”
"À… thì…Bọn họ..."
Hứa Nhất Nặc không để ý đến sự bối rối trong giọng nói của cậu, lại vội vàng bổ sung: "Hầy, không có chuyện gì đâu. Thôi quên đi, coi như chị chưa nói gì… Ha ha. ”
"Khụ khụ, chị muốn nói chuyện gì với bọn họ."
"À, cũng không phải chuyện lớn, muốn bàn về cách giáo dục dạy dỗ....."
Giọng điệu của Hứa Nhất Nặc giống như ngày thường, nhưng càng về sau càng nhỏ. Cậu nhóc là con của bọn họ, cách giáo dục dạy dỗ của họ đâu đến lượt cô xen vào, lăn lộn ngoài xã hội lâu rồi, đương nhiên cô vẫn biết hành xử đúng mực theo các quy tắc giao tiếp cơ bản. Nhất thời xúc động, liền bắt đầu hối hận vì mình nói năng có chút lỗ mãng.
Im lặng một lúc lâu, đầu dây bên kia họ nhẹ một tiếng: "Cách dạy bảo không thành vấn đề, bọn em đã thống nhất, hai người bọn họ còn viết thư cam kết với em nữa. ”
"Thật sao?"
"Vâng."
"Vậy thì chị yên tâm rồi."
Hứa Nhất Nặc bật cười, nhớ lại lúc còn nhỏ, vì muốn bố mẹ giữ lời hứa lần nào Hứa Nhất Nặc cũng ép bọn họ viết thư cam kết, xem trò trẻ con “bỏ nhà ra đi” đã được được kết thúc viên mãn.
Hai người trò chuyện với nhau một lúc, dường như không còn chuyện gì để nói nữa. Hứa Nhất Nặc do dự tầm khoảng mấy giây, dịu dàng nói: "Thôi nhé, nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời bố mẹ, tạm biệt. ”
“...... Tạm biệt. ”
Vừa dập máy, căn phòng một lần nữa trở nên yên tĩnh, Hứa Nhất Nặc nhìn quyển sổ đang để trên bàn.
"Quên, không dặn cậu nhóc phải luyện chữ thêm, xấu quá."
Ở trong một tòa nhà khác, Triệu Diệc Tinh hạ tay cầm điện thoại xuống, ngồi dựa vào tường, trong lòng vẫn còn sợ hãi, thở phào nhẹ nhõm.
May là lúc đóng phim anh rất coi trọng kỹ năng đọc lời thoại, khả năng kiểm soát giọng nói cùng bắt chước giọng nói ở các lứa tuổi khác nhau. Năng lực chuyên môn nghiệp vụ đã cứu anh trong thời khắc quan trọng, nếu không anh cũng không biết nên trả lời cuộc điện thoại này như thế nào, suýt chút nữa bị Hứa Nhất Nặc phát hiện.
May là bây giờ trong đầu cô chỉ chú ý đến sự an toàn của anh, còn lo lắng quyền lợi của đứa nhỏ không được bảo vệ bị cha mẹ đánh, nên cũng không để ý đến chuyện giọng anh có chỗ khác lạ.
Có thể là hai ngày nay cảm thấy thân thể biến hóa, cũng có thể là cùng Hứa Nhất Nặc ở chung lâu ngày tâm tính bất đồng, sáng nay tỉnh lại phát hiện mình đã trở về bộ dáng ban đầu, nhấc chân xuống giường. So với lần trước, thì lần này Triệu Diệc Tinh bình tĩnh hơn rất nhiều.
Anh bình tĩnh suy nghĩ về tình huống trước mắt, may là trời vẫn còn tối, khu phố chìm trong yên tĩnh, chỉ cần kéo chăn che kín mặt là có thể đi về nhà.
Khi Triệu Diệc Tinh đi qua phòng khách, ánh mắt nhìn lướt qua cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt một lúc. Hiện tại anh không thể trực tiếp cảm ơn cô… Mặc dù với tính cách Hứa Nhất Nặc chắc chắn là cũng không bị dọa sợ, nhưng khoảng tầm mấy ngày sau, chắc chắn cô sẽ gọi điện báo cảnh sát.
Triệu Diệc Tinh dập máy, không nhịn được cười, anh ngồi sưởi nắng dưới ánh ban mai. Một lúc sau, anh nhìn đồng hồ, bấm điện thoại.
"Alo, lão Trần, tôi quay về nhà rồi."
****
Cừu con đi lạc đã an toàn quay về nhà, Hứa Nhất Nặc lo lắng gọi điện thoại đến hỏi thăm, xác nhận cậu nhóc vẫn ổn, liền bỏ qua chuyện này, cuộc sống một lần nữa lại quay trở về độc thân quen thuộc.
Chỉ là cô đã quen với cuộc sống hai người, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, trong thời gian làm việc không cần ngẩng đầu lên thực hiện trách nhiệm của người giám hộ, buổi tối một mình ngồi xem phim. Hứa Nhất Nặc cảm thấy có gì đó không ổn?
Rất nhanh, cô liền nhanh chóng nhớ ra.
Hứa Nhất Nặc cầm gói bưu kiện vừa mới nhận lên, từ tốn hỏi: "Song Song, thứ sáu tuần sau cậu có rảnh không?" ”
Ở đầu dây bên kia, Lâm Song Song bước ra khỏi phòng hậu kỳ, tìm một nơi thích hợp để trò chuyện, trầm giọng trả lời: "Rảnh, cậu mới nhận công việc ngoài à? ”
"Không, dạo này tớ bận rộn học, nên tạm thời không nhận công việc ngoài. Thứ 6 tuần sau là ngày ghi hình đầu tiên của chương trình ‘Ngôi sao ước nguyện’, tớ có 2 vé, muốn rủ cậu đến đó xem cùng. ”
Chương trình này còn đang trong công tác chuẩn bị, các tạp chí cũng để ý, đều là những hạt giống tốt trong tương lai, sớm để ý đến nhằm duy trì liên lạc. Tuy nói rằng trong giới giải trí thường nâng cao đạp thấp, nhưng tốt nhất đừng có nên ức hiếp kẻ yếu quá mức.
Lâm Song Song có vẻ rất bất ngờ: "Hai ngày trước chị Kỳ cũng bàn qua với mình, không ngờ cậu cũng hứng thú với chương trình này? Chương trình này hình như được tổ chức trong sân vận động mái vòng? ”
Nhắc mới nhớ, trên con đường “đu idol” của nguyên chủ hầu hết là các tiểu ca ca, Hứa Nhất Nặc trái ngược lại nam nữ già trẻ đều được. Cô rất thích xem phim và đọc truyện, chỉ cần hợp gu là cô sẽ để ý đến người đó
"Hiện tại thì không, coi như đến đó giải trí đi, biết đâu lúc đến trường quay lại bị hút hồn bởi chị gái nào đó."
"Được rồi, cậu lấy vé ở đâu vậy, nghe nói tiết mục này chú Ngưu lấy vé rất cao."
"Là một người bạn tặng."
"Oa, vé vào cửa không quan trọng, chủ yếu là mình muốn kết bạn với người bạn này."
Hứa Nhất Nặc bật cười: "Ánh mắt chỉ được tập trung vào một mình cô ấy, còn phải
bắt những khoảnh khắc xinh đẹp trên sân khấu. Cậu có làm được không? ”
Lâm Song Song nhanh chóng nhận ra, nghi ngờ nói: "Nói chuyện một hồi, cuối cùng vẫn là vì công việc. ”
“...... Cũng không hẳn là vậy. ” Ở nhà ngồi đầu tư cổ phiếu có khi kiếm tiền nhanh hơn.
Hứa Nhất Nặc giải thích ngắn gọn về chuyện của Tô Tiểu Noãn, đều người trong cùng ngành công nghiệp giải trí, Hứa Nhất Nặc vừa nhắc đến Lâm Song Song nhanh chóng nhớ ra. Cô ấy cùng Tô Tiểu Noãn đã từng gặp nhau trong một vài sự kiện, không quá thân thiết. Tuy nhiên chị em “plastic” có thể thân thiết với nhau bất cứ lúc nào, nghe Hứa Nhất Nặc nói xong liền vui vẻ đồng ý.
"Cô ấy thực sự rất giỏi, tớ rất hâm mộ. Cùng là fan hâm mộ như nhau, cô ấy lại sắp được debut. Mình nhớ là ngoại hình của cô ấy… cũng được đúng không? ”
Hứa Nhất Nặc cố nhớ lại, ký ức cơ thể không còn nhớ rõ ngoại hình của Tô Tiểu Noãn, tuy nhiên trong tiểu thuyết miêu tả ngoại hình nữ chính rất đẹp, chắc không phải tất cả đều do hòa quang nữ chính đâu.
“Ngôi sao ước nguyện là chương trình tuyển chọn idol chứ không phải cuộc thi hoa hậu. Tài năng và nhân cách mới yếu tố quan trọng. Thứ 6 này chúng ta cùng nhau đi đến đó nhé. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. ”
"Ha ha, không phải mới hai ngày trước chúng ta vừa mới gặp nhau sao? Một ngày không gặp tựa ba thu."
Hứa Nhất Nặc nghĩ lại cũng thấy đúng. Có thể vì công việc nhiếp ảnh tự do của nguyên chủ khác hẳn nhịp điệu sống và các mối quan hệ trước kia của cô, chỉ cần một ngày không gặp ai, khiến cô cảm thấy thời gian và không gian của cô đều bị hỗn loạn.
Chỉ là cô không ngờ, thời gian hẹn nhau sớm hơn dự định tận hai ngày.
Trước đó một sự kiện thời trang lần lượt công bố các khách mới, một ngày trước đó, trên vòng bạn bè chú Ngưu bất ngờ tiết lộ lần này Triệu Diệc Tinh cũng tham dự, các fanpage đầu tàu cũng rất ngạc nhiên, sau đó nhao nhao đòi nhãn hiệu lên tiếng xác thực,
Trước giờ G, nhãn hàng chính thức công bố khách mời “cuối cùng”, fan gấp rút chuẩn bị công việc đi tiếp ứng, ngay cả chuyện “mắng chửi” công ty cũng bị lùi lại.
Lịch trình bất ngờ, những fan hâm mộ khác có thể không kịp chạy đến, nhưng cô thân là “Ngôi sao Nam Cực” thì tất nhiên không thể vắng mặt.
“Mấy người đại diện đó muốn lấy tiền fan thì ít nhất cũng phải làm việc tử tế chứ? Con trai tớ vậy mà không nhận được bất cứ sự tuyên truyền nào cả. " Lâm Song Song vừa mới gặp Hứa Nhất Nặc ở bên ngoài sân khấu, liền hậm hực lặp lại những lời mắng chửi ở nhóm tối qua.
Hứa Nhất Nặc bật cười, cô làm ra dáng vẻ vui vẻ phấn khích của nguyên chủ lúc chạy đi làm fansite cho nam chính, "Có thể vì thời gian hơi gấp chăng? Anh ấy vừa mới từ nước ngoài về liền đổ bệnh, có thể đến ngày hôm qua phòng làm việc mới xác nhận với hãng việc anh ấy sẽ đến tham dự show này. ”
"Thôi đi, công ty kia đúng là quỷ hút máu."
“............”
"Không biết con trai của tớ khỏi bệnh chưa, người làm mẹ như tớ thật đau lòng quá đi, cuộc sống đúng là cay đắng."
Lúc ăn cơm hay lúc đi ngủ cũng đều mắng công ty, cơn tức giận của Lâm Song Song mới biến mất, chỉ số IQ hoạt động trở lại mới nhớ ra một chuyện quan trọng: "Đúng rồi, tí nữa tớ gửi tiền vé cho cậu. ”
Từ ngày hôm qua đến giờ, “căn bệnh nhồi máu cơ tim” của Hứa Nhất Nặc ngày càng trở nên nghiêm trọng, nụ cười có chút cứng ngắc: "Hầy, không cần vội.”
Thông báo đột xuất nên chỉ có một số ít fansite như “Ngôi sao Nam Cực” đến kịp, hình ảnh và video càng trở nên quý giá hơn, một số fan trong club có mối quan hệ thân thiết với nguyên chủ như “Chú vịt vàng” ngay lập tức gọi điện thoại tới.
"Nam Nam, chú Ngưu nói mua 4 vé liền sẽ được giảm giá, cậu và Glory đi cùng nhau đúng không? Để tớ rủ thêm một người nữa? ”
Glory là nickname của Lâm Song Song, giọng điệu chắc chắn như thể cô sẽ đồng ý tham dự, khiến Hứa Nhất Nặc không thể tìm được lý do để từ chối, gửi nhãn dán “Ok” cho Chú vịt vàng, tự an ủi trong lòng nên duy trì các mối quan hệ cũ của nguyên chủ. Cứ coi như đi xem phim hoặc đi uống cafe cùng bạn bè đi.
Ngay sau đó, cô nhận ảnh cap màn hình chuyển khoản của chuyển khoản của Chú vịt vàng, cùng địa điểm gặp nhau.
“Con mẹ nó?!” Hứa Nhất Nặc bình thản nhìn lướt qua, sau đó hét toáng lên, miễn cưỡng tìm lý do để giải thích chuyện này, "Chắc vé được làm bằng vàng nên mới đắt như vậy......"
Cho dù ký ức của cơ thể đã quá quen giá vé cao chót vót. Linh hồn của cô không thể chịu được.
Trước kia, Hứa Nhất Nặc làm giám đốc đầu tư của ngân hàng, cô biết chi phí đầu tư dự án trong giới giải trí rất cao, nhưng cô không ngờ chi phí gặp mặt thần tượng ở khoảng cách gần lại đắt như vậy, vé vào tận 4 chữ số thực khiến cô bị sốc.
“Diệc Tinh khi nào thì đến, gần đến rồi đúng không?" Ký ức của cơ thể là một chuyện, tự mình trải nghiệm là một chuyện khác, ngược lại cô rất muốn biết được gặp mặt thần tượng ở khoảng cách gần đánh giá như thế nào!
Lâm Song Song đọc tin nhắn: "Vịt đến rồi, chúng ta đi tìm cô ấy rồi cùng nhau đi vào bên trọng. ”
Chú vịt vàng là sinh viên đại học, chuyên ngành tài chính ở một đại học top đầu. Lâm Song Song thường tự hào bởi vì thần tượng quá xuất sắc, nên mới thu hút những con người xuất sắc như vậy.
Hứa Nhất Nặc nhìn thấy hậu bối, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn, Ngay cả vết thương trong lòng vì tiền vé cao chót cũng được giảm bớt.
Vừa gặp mặt, Chú vịt vàng chạy đến ôm chặt lấy cánh tay Hứa Nhất Nặc: "Nam Nam, cậu càng ngày càng đẹp! ”
Sự thân thiết quá mức khiến Hứa Nhất Nặc phản ứng hơi chậm: "Không phải vì cậu đang tâm trạng vui vẻ, nên nhìn thấy bất cứ thứ gì cũng cảm thấy đẹp? ”
“Sao cậu lại nghi ngờ lòng chân thành của mình chứ!” Chú vịt vàng tức giận, "Tuy nhiên hạnh phúc thực sự đến quá đột ngột. Đã 3 tháng này kể từ lần cuối cùng mình gặp được anh ấy, thực sự hâm mộ cậu quá đi. ”
"Hâm mộ cái gì, mình cũng lâu rồi không gặp."
"Cái gì? Cậu không đi ra đón anh ấy ở sân bay à? ”
Hứa Nhất Nặc Nhớ ra ngày hôm đó cô vừa mới xuyên tới, lấy lại tinh thần nói: "Không, ngày hôm đó mình không đi."
Chú Vịt Vàng có hơi ngạc nhiên: "Không phải mọi hoạt động nào cậu cũng đều có mặt sao? Thật nghe không giống cậu chút nào. ”
"Hôm đó, cậu ấy phải đi làm, không xin nghỉ được. Đúng rồi, cậu ấy còn đang trông một đứa trẻ. "Lâm Song Song đang thay cô giải thích thì đột nhiên nhớ ra, quay lại hỏi, "Cậu nhóc đâu rồi? Sao cậu không dẫn nó đi theo. ”
Mấy ngày nay bận rộn, bức tranh bị lãng quên đột nhiên trở nên rõ ràng, Hứa Nhất Nặc buồn bã: "Cậu nhóc quay về nhà rồi. ”
"Vậy thì tốt, không cần gấp gáp về nhà chăm sóc nhóc con đó nữa, có thể thoải mái vui chơi rồi."
Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng Hứa Nhất Nặc vẫn rất khó chịu.
May là các phóng viên lần lượt xuất hiện, những người hâm mộ đổ xô về đây. Hứa Nhất Nặc cầm theo vé, cùng mấy người Chú Vịt Vàng đi vào bên trong.
Từ bãi đỗ xe đến khu vực thảm đỏ cả một đoạn đường dài đều bị rào chắn lại, tất cả khách mời đều xuất hiện trên thảm đó, có nhiều fan đã đứng chờ ở đó rất lâu, chỉ đứng nhìn từ xa và vẫy tay chào khi thần tượng bước xuống xe.
Niềm vui của fan hâm mộ chỉ đơn giản như vậy, Hứa Nhất Nặc đi ngang qua khu vực tràn ngập tiếng la hét chói tai, thực sự rất ghen tị.
Triệu Diệc Tinh quyết định tham gia vào phút cuối nên không có nhiều fan của anh ở hiện trường, Lâm Song Song cảm thấy bọn họ đang gánh vác một trách nhiệm vô cùng nặng nề, Chú Vịt Vàng dẫn theo bạn fan mới, bốn người lần lượt canh giữ ở những địa điểm khác nhau, đảm bảo được những tấm ảnh của Triệu Diệc Tinh từ lúc bước xuống xe đến khi bước vào thảm đỏ đều là những tấm hình đẹp trai không góc chết.
Những tấm ảnh được “Ngôi sao Nam Cực” chụp luôn được đánh giá rất cao, họ quyết định để Hứa Nhất Nặc canh giữ khu vực thảm đỏ, mấy người còn lại canh giữ vị trí khác nhau, còn có một nhóm luôn sẵn sàng nghe lệnh và báo cáo vị trí của Triệu Diệc Tinh.
Hứa Nhất Nặc có chút lo lắng, công việc chụp hình ở G-Star diễn ra rất thuận lợi, hôm qua chị Kỳ có gửi tin nhắn cho cô và nói thành quả lần này vượt qua ngoài sự mong đợi. Thời gian này, cô chăm chỉ rèn luyện, kỹ thuật chắc chắn không có vấn đề.
Nhưng để chụp được những bức hình có hồn và tràn ngập tình yêu thương dành cho thần tượng như nguyên chủ, cô không chắc mình có làm được không.
“Nam Nam, chúng tớ đi ra đằng kia chờ, lát nữa gặp lại." Chú Vịt Vàng vẫy tay chào cô, "Cố lên, ha ha vui quá đi. Niềm hy vọng cùng sự tín nhiệm của fandom đều giao phó lên người cậu nha.”
Hứa Nhất Nặc bật cười, làm động tác ra hiệu: "Hãy để đó cho tớ. ”
Tình huống căng thẳng xấu hổ nào cô chưa gặp, cô tin mình có thể làm được.
Âm thanh tiếng micro ngày càng rõ, người dẫn chương đầu tiên gửi lời chào và cảm ơn nhãn hàng. Hứa Nhất Nặc biết nghi thức dự thảm đỏ sắp bắt đầu, liền tìm một chỗ đứng phù hợp với giá vé, lắp đặt máy ảnh SCR và kiểm tra lại ánh sáng.
Người đầu tiên bước vào là một ngôi sao khá nổi tiếng, hầu hết đều là những cái tên quen thuộc. Hứa Nhất Nặc thử chụp mấy tấm hình, nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Ba bốn người đi qua, trong lúc chờ vị khách mời tiếp theo, đột nhiên có người đi đến bắt chuyện, còn đưa cho cô danh thiếp.
Hứa Nhất Nặc có hơi bất ngờ, cùng bọn họ trò chuyện một lúc, mới phát hiện, từ khi bước vào đây cô luôn bình tĩnh chăm chú chụp ảnh, không quá khích, không hét toáng lên cũng không giống mấy vị fan thường xuyên mua vé vip. Đứng gần đó có thể cảm nhận sự nghiêm túc chuyên nghiệp tỏa ra từ cô, khiến cho mọi người để ý đến.
Tổng biên tập? Giám đốc thương hiệu? Hay là tiểu công chúa gia đình giàu có nào đó…
Ngồi đoán thận phận của cô một lúc, mấy người làm trong ngành truyền thông chủ động đến làm quen. Dù sao, họ đoán thân người này không hề tầm thường.
Hứa Nhất Nặc sau khi hiểu rõ, vội vàng chuyển sang biểu cảm lịch sự xa cách, thể hiện rõ quan điểm với mấy người này. Một lúc, những vị khách mời tiếp theo đã đứng chờ trên thảm đỏ, tiếng hét chói tai của fan hâm mộ giống như thủy triều dâng. Bọn họ đành phải quay về vị trí của mình.
Hứa Nhất Nặc không để khúc nhạc đệm này ở trong lòng, nhét máy ảnh vào trong túi, chuẩn bị di chuyển sang bên cạnh nghỉ ngơi một lúc. Tiếng la hét ngày càng lớn giống như nước đã được đun sôi, ngày càng vang xa, hận không thể chọc thủng mái vòm.
Cô tò mò quay ra nhìn thử, ánh mắt dừng lại ở bên cạnh người dẫn chương trình, ánh sáng đột nhiên sáng rực lên.
Chu Hi mặc bộ vest chỉnh tề, đầu tóc chải chuốt kỹ càng, khí chất ngời ngời tươi tắn, sánh bước cùng Lục Huyên- người đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim hiện đại.
Mặc dù đây chỉ là một sự kiện thời trang, nhưng độ nổi tiếng và quảng bá không thua kém bất kỳ lễ trao giải thưởng điện ảnh hay truyền hình nào, trước camera, cả hai người phối hợp trò chuyện với người dẫn chương trình, nhân tiện quảng bá bộ phim sắp chiếu.
Thời gian đi trên thảm đỏ khá lâu, không hiểu tiểu sinh thế hệ mới. Trâu Phàm cũng rất chịu chơi. Trong đầu Hứa Nhất Nặc hiện lên khuôn mặt kia, nhịn không được liền huýt sáo, lôi máy ảnh hướng về phía Chu Hi.
Hứa Nhất Nặc di chuyển ống kính, khi Chu Hi quay sang về phía bên này, khi chụp hình đôi mắt cô sáng rực lên, lông mi khẽ chớp. Cô biết Chu Hi đã nhìn thấy cô, liền đặt máy ảnh xuống, bật cười với cậu ấy.
Ở bên kia, Chu Hi đang đứng tạo dáng để cho các phóng viên chụp ảnh, ánh mắt nhìn lướt qua phía bên kia thảm đỏ. Hứa Nhất Nặc cũng nhìn theo, đúng lúc cô cũng định đi đến đó ngồi nghỉ một lúc.
Đạt được thỏa thuận.