Chương 14
Gửi: Bé Thẩm Tư Chiêu thông minh và tài năng!
Nhân viên chuyển phát nhanh nở nụ cười chân thành, khiến tâm trạng của Hứa Nhất Nặc rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời ở bên ngoài, cầm theo hộp quà quay người lại khóe mắt cong cong, mái tóc lắc lư theo nhịp bước chân.
Triệu Diệc Tinh nhìn con đầu to đang nở nụ cười rạng rỡ trên TV, lại nhìn Hứa Nhất Nặc đang nở nụ cười nhìn như đứa trẻ thiểu năng, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
"Nhìn chị có vẻ vui? Trúng quà à?"
"Hì hì, đúng, trúng quà rồi. Là em trúng quà."
Xỏ dép lê lạch bạch chạy đến, Hứa Nhất Nặc quỳ xuống trước bàn trà, đẩy hộp quà về phía đối diện: "Tặng em đó, mở ra xem thử đi."
Tặng cho anh sao?
Triệu Diệc Tinh ngạc nhiên khẽ chớp mắt, càng cảm thấy khó hiểu: "Tặng cho em? Là phần thưởng sao?"
"Phần thưởng cảm ơn em đã chiêu đãi chị một bữa ăn ngon vào tối qua! Chị đã nói "người lớn không được phép lừa gạt trẻ con", tất cả chúng ta đều phải thành thật với nhau. Em mau mở ra xem đi."
"???"
Đây không phải là lần đầu tiên anh xuống bếp nấu ăn chiêu đãi mọi người, chưa kểTrần Lạc và Cố Triều Dương thực sự coi anh như đầu bếp, các nhân viên trong phòng làm việc cũng thường xuyên đến ăn ké.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được lời cảm ơn trân trọng như vậy, điều này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của anh. Bàn tay nhỏ giấu phía sau theo bản năng nắm chặt ghế sofa.
Tuy anh cảm thấy rằng vị fan này tay chân vụng về, so với thần tượng còn thua kém nhiều điểm, nhưng tính cách nhân phẩm có vài điểm giống thần tượng, điều này khiến anh rất hài lòng.
Triệu Diệc Tinh mím môi cười, giọng nói ngọt ngào như mật ong: "Cảm ơn Nhất Nặc."
Hứa Nhất Nặc không nhịn được cười, giơ tay lên xoa đầu: "Ngoan lắm, Chiêu Chiêu đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép."
Vẫn giả bộ rụt rè trước mặt cô, đừng nghĩ rằng ngày hôm qua cô không nghe thấy giọng điệu coi thường của cậu nhóc. Đúng là chăm sóc trẻ con dễ dàng khởi dậy tình mẫu tử, ai có thể chịu được!
Từ khi debut, Triệu Diệc Tinh nhận được rất nhiều món quà từ fan hâm mộ, tuy giá trị nhỏ nhưng có ý nghĩa rất lớn. Hứa Nhất Nặc này... Giả thiết lớn mật cũng coi như món quà fan tặng, lần đầu tiên anh bốc hộp quả cẩn thận như vậy, hồi hộp mong chờ.
Nhìn thiết kế căn nhà, hiệu ứng sáng tối của bức ảnh, có thể nhìn ra được cô là người gu thẩm mỹ cao, không biết cô tặng anh thứ gì?
Triệu Diệc Tinh nhìn thoáng tấm thiệp trái tim màu hồng cute, không thèm để ý đến ánh mắt mong đợi của người bên cạnh, bình tĩnh nhét vào trong túi, tuy nhiên túi áo của bộ đồ con nít nhỏ hơn túi áo của mấy bộ đồ trước kia anh mặc. Anh đành đặt sang bên cạnh.
Tháo sợi ruy băng ra và cẩn thận mở nắp hộp quà ra.
............
Hứa Nhất Nặc: "???"
Triệu Diệc Tinh: "......"
Nắp hộp màu xanh được mở ra, lộ ra một hộp quà nhỏ màu xanh lam.
Hứa Nhất Nặc chỉ bối rối tầm hai giây, nhanh chóng nhận ra rằng rất có thể đây là cách gói quà của cửa hàng, bình tĩnh nói: "Hả? Sao vậy, Chiêu Chiêu mau tháo tiếp đi, đừng ngại. "
Thì ra chưa tháo xong, Triệu Diệc Tinh gật đầu, tiếp tục dùng đao cẩn thận cắt dọc theo mép gấp, tốn chút sức lực mới tháo được nắp hộp quà ra.
Hứa Nhất Nặc: "???"
Triệu Diệc Tinh: "......"
Nắp hộp quà màu xanh lam đặt sang một bên, bên trong là một hộp quà màu vàng.
Triệu Diệc Tinh im lặng một lúc, lên tiếng hỏi: "Chị Nhất Nặc, quà chị tặng em là bộ bài Nga sao?"
Hứa Nhất Nặc: "......"
Tên nhóc này kể từ lần gặp đầu tiên cho đến bây giờ, đây lần đầu tiên gọi cô là chị, 100% có ý coi thường cô!
Mặc dù cậu nhóc không hiểu ý nghĩa từ "coi thường", rất có thể học theo người lớn, cô là người lớn thông minh hiểu chuyện không thèm so đo với con nít.
"Chị đã dặn dò cửa hàng đặc biệt đóng gói cẩn thận, muốn tạo bất ngờ cho Chiêu Chiêu! Đừng ngại, hãy tiếp tục mở ra xem."
"......" Cảm ơn, không ngại.
Kiếp trước, Hứa Nhất Nặc vì muốn cân bằng cảm xúc, có rất nhiều sở thích, nhưng không biết nhiều, tuy rằng cô biết các mô hình rất dễ vỡ nên thường đóng góp rất cẩn thận, nhưng cô không ngờ được đóng nhiều hộp như vậy.
Mẹ nó! Thể nào lại đắt như vậy, mỗi cái hộp tốn ít nhất 100 NDT!?
May mắn thay hộp "kỳ diệu" nhanh chóng kết thúc, Triệu Diệc Tinh mở nắp hộp quà cuối cùng ra, dưới lớp bọc nilon trong suốt món quà đã dần lộ diện.
Một hàng Ultraman.
Một hàng Ultraman với nhiều tư thế đứng khác nhau.
Nếu nhìn kỹ, bạn tìm ra sự khác biệt về ngoại hình.
Triệu Diệc Tinh: "......"
"Tèn ten, em có thích không?" Hứa Nhất Nặc bật cười khúc khích, "Đây là năm vị Ultraman được bán chạy ở cửa hàng, chị không biết Chiêu Chiêu thích vị nào nhất, nên quyết định mua hết, xếp đội ngũ ngay ngắn chỉnh tề."
Triệu Diệc Tinh giật giật khóe môi, do dự một lúc, từ tốn nói: "Cảm ơn."
Hứa Nhất Nặc rất hài lòng khi nhận được lời cảm ơn của cậu nhóc, cô cũng quen tính cách kỳ cục và bướng bỉnh của cậu nhóc: "Không cần khách khí, tối hôm qua Chiêu Chiêu đã tạo cho một bất ngờ cho chị, rất xứng đáng nhận phần thường này."
Tối hôm qua, cô quyết định nghe lời khuyên của Chu Hi là một quyết định sáng suốt, sở thích mấy cậu nhóc không thay đổi theo thời gian, ít nhất cậu nhóc thích món quà này, nhìn đi cậu nhóc cảm động đến mức hai khóe mắt đỏ hoe.
Triệu Diệc Tinh đúng là bất ngờ, hôm nay anh mới biết hóa ra Ottoman không chỉ có một loại, hóa ra có cả một đống, anh được thêm kiến thức mới.
Tuy nhiên, trái tim... cảm thấy rất ấm áp.
Cũng được.
Hứa Nhất Nặc thấy anh hài lòng, liền đăng nhập vào Taobao xác nhận đã nhận được hàng và đánh giá 5 sao. Vừa ngẩng đầu phát hiện cậu nhóc chạy về phòng, lúc đi ra tay còn cầm theo... điện thoại di động?!
"Này, đợi đã." Hứa Nhất Nặc ngăn cản hành động chụp hình Ultraman của cậu nhóc, ngạc nhiên nói, "Chiêu Chiêu, đây là điện thoại của em? "
"Ừ."
"Em có điện thoại à?!"
"Có, làm sao vậy." Triệu Diệc Tinh bất ngờ trước sự ngạc nhiên của Hứa Nhất Nặc.
Hứa Nhất Nặc tiến lại gần để nhìn rõ hơn, giống hệt mẫu điện thoại mới ra mắt cô mua tháng trước, lại còn là màu xám khó mua nhất.
Chẳng lẽ ở thế giới này, từ lúc còn bé đã được bố mẹ cho phép sử dụng điện thoại sao?!
Hứa Nhất Nặc- hồi cấp ba mới được mua điện thoại cảm thấy rất ghen tị.
"Trẻ con không được sử dụng điện thoại đắt tiền, nhỡ bị kẻ xấu cướp mất thì sao." Hứa Nhất Nặc lẩm bẩm nói.
Triệu Diệc Tinh quay người đi, bắt đầu chụp ảnh, một dáng vẻ rất mới lạ.
Hứa Nhất Nặc tay chống cằm, nhìn anh sắp xếp chụp ảnh từng con Ultraman, nhận ra rằng cậu nhóc rất thích món quà này, sự ghen tị trong lòng Hứa Nhất Nặc dần phai nhạt.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
Theo lẽ thường, trong điện thoại chắc chắn có danh bạ, đúng không? Đương nhiên cũng có số điện thoại bố mẹ, đúng không?
Cảm nhận được sự khác thường, Triệu Diệc Tinh quay đầu lại nhìn, lại nhìn điện thoại di động, sau đó bình tĩnh tắt điện thoại đi, nhét vào trong túi, đập từng nắp hộp lên, khôi phục chiếc hộp nguyên trạng vội vàng cầm theo chiếc hộp chạy về phòng ngủ.
Hứa Nhất Nặc nhìn theo bóng lưng cậu nhóc, hét lên: "Có điện thoại di động sao không nói cho chị biết, đưa cho chị xin số điện thoại của em."
Nếu cậu không muốn thì thôi, cô sẽ không hỏi, mà tự mình tìm cách.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Nhất Nặc mở hoạt hình cho cậu nhóc xem, còn dạy cách sử dụng điều khiển từ xa, nếu không thích xem trên bộ phim đang phát sóng còn thể lên mạng tìm kiếm phim hoạt hình xem.
Sắp xếp cậu nhóc xong, Hứa Nhất Nặc mới lôi laptop ra, ngồi trên ghế sofa chuẩn bị làm việc.
Đầu tiên, đọc tin tức tài chính buổi sáng, sau đó xem tin tức sàn giao dịch chứng khoán đêm qua ở nước ngoài. Hứa Nhất Nặc mở video hướng dẫn của một vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng người nước ngoài trên Youtube, nghiêm túc học.
Cô đã suy nghĩ suốt hai ngày qua, nhiếp ảnh là sở thích và là công việc của nguyên chủ, chiếm cơ thể của người ta, muốn vứt bỏ hoàn toàn quá khứ, tự tiện sắp xếp thay đổi cuộc sống của cô ấy có vẻ không được tốt lắm.
Hứa Nhất Nặc vẫn còn ký ức của cơ thể này, không gặp trở ngại gì đối với công việc nhiếp ảnh gia tạp chí hiện tại. Cô định tiếp tục học nghiên cứu chuyên sâu để nâng cao tay nghề, để xem mình có phát triển công việc này lâu dài được không. Nếu quả thực không phù hợp, rút lui cũng không muốn, ít nhất cũng từng thử qua, sau này không cảm thấy có lỗi nguyên chủ.
Đương nhiên, Hứa Nhất Nặc sẽ không có ý định nghề tài chính, cho dù cô ý định chuyển nghề hay tự quản lý tài sản bản thân. Dù sao, ưu điểm lớn nhất của công việc nhiếp ảnh chính là tự do, có nhiều thời gian rảnh.
Hai người ngồi yên lặng trong phòng khách, mỗi người làm công việc riêng. Thi thoảng Hứa Nhất Nặc cảm nhận điều bất thường, đợi khi cô ngẩng đầu lên nhìn lại, thì không thấy chuyện gì xảy ra cả, có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều.
Đến buổi chiều, Hứa Nhất Nặc nhận được tin nhắn của Lâm Song Song, nói là nhận
công việc làm thêm quay video cho sinh viên trường điện ảnh và truyền hình, đang tìm ngoại cảnh. Nhớ rằng quảng trường khu phố cô đang sống rất đẹp, nên muốn nhờ cô đi chụp cho họ xem.
Hứa Nhất Nặc: "Khu phố này quản lý rất nghiêm ngặt, người ngoài không thể tự tiện ra vào."
Lâm Song Song: "Mẹ kiếp, cậu có hộ khẩu ở đó? Sao tớ có thể tính là người ngoài được."
Logic này quả thực rất xuất sắc.
Hứa Nhất Nặc ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc đang ngồi ngoan ngoãn xem TV, nói muốn dẫn cậu nhóc đi ra ngoài phơi nắng.
Triệu Diệc Tinh không thèm suy nghĩ, lên tiếng: "Em muốn ăn kem."
Hứa Nhất Nặc nhíu mày, cậu nhóc này lại giở chứng: "Không được, trẻ con không được ăn đồ lạnh."
"Để ra ngoài một lúc rồi ăn sẽ không lạnh."
"Em đói à? Có muốn ăn nho không?"
"Em có ăn nho trước rồi ăn kem sau."
Hứa Nhất Nặc không thể nhịn được nữa: "Không phải em vừa mới ăn một giờ trước sao?!"
Triệu Diệc Tinh nắm chặt tay, cúi đầu xuống suy nghĩ tầm một giây, ngẩng đầu cùng với nụ cười đáng yêu: "Đó là vị khoai môn, bạn em nói vị xoài rất ngon."
Hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc, Triệu Diệc Tinh rất hài lòng về bản thân. Anh cũng không biết có phải anh sợ bị bại lộ hay không, dù sao cũng đã thê thảm như vậy rồi. Cơ thể bị teo nhỏ, khi quay trở lại hình dáng trưởng thành, ăn một chút chắc cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Hứa Nhất Nặc lặp đi lặp lại thay đổi trạng thái trưởng thành và trẻ trâu của cậu nhóc, xua tay nói: "Được, quay về rồi ăn sau, chỉ được phép ăn 1 cái, nhớ kỹ giao hẹn!"
"Vâng, chị cho em đi theo với."
Triệu Diệc Tinh nhảy xuống ghế sofa chạy về phòng mặc thêm áo khoác, hai phút sau bộ dáng chỉnh tề ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ cô.
Hứa Nhất Nặc: "......"
Mong hôm nay đi ra đường không gặp trời mưa.
Vào giờ này, phần lớn mọi người ở đây đều đang đi làm. Triệu Diệc Tinh hiếm khi rảnh rỗi bước vào trong thang máy ngắm nhìn người trong gương.
Suy nghĩ của anh thực ra rất đơn giản, lúc trước anh không chịu đi ra ngoài vì sợ vô tình đụng trúng nhân viên phòng làm việc, hiện tại anh vượt qua được cửa ải Trần Lạc, nên tạm thời "an toàn".
Tối hôm qua, ma xui quỷ khiến, anh lên mạng hỏi "Cơ thể bị teo nhỏ phải làm sao bây giờ", "Cơ thể sau khi hôn mê đột nhiên bị teo nhỏ làm thế nào trở lại bình thường".
Cư dân mạng nhiệt tình trả lời và đưa ra rất nhiều cách. Một số người gợi ý anh bổ sung thêm protein, ăn nhiều chất xơ và chăm chỉ tắm nắng. Có một người nói anh mộng du, chỉ cần không ngủ một đêm là chữa khỏi bệnh.
Câu trả lời nhận được nhiều like nhất: Bạn có phải Conan chuyển thế không?
Triệu Diệc Tinh:......
Không có câu trả lời nào hữu ích. Cũng đúng, nếu tuần trước anh nhìn thấy câu hỏi như vậy. Anh sẽ đề nghị họ nên đi khám bác sĩ tâm lý.
Anh tạm thời không thể tìm ra được cách giải quyết, quyết định đi ra ngoài phơi nắng, tiếp xúc với những cảnh vật từng rất quen thuộc khiến tâm trạng thả lỏng, biết đâu khi mở mắt ra, lại quay về được hình dáng ban đầu.
****
Hứa Nhất Nặc vừa đi đường vừa cầm camera lên chụp thử, thầm than thở trong lòng Lâm Song Song đúng là may mắn. Hôm nay ánh nắng mặt trời không quá chói, rất thích hợp cho các buổi hình ngoài trời. Lát nữa khi gửi đoạn phim gốc sang, Lâm Song Song không phải phí thời gian chỉnh sửa ảnh.
Đi đến trước tòa nhà chung cư phía tây, có rất người đang dắt chó đi dạo. Hứa Nhất Nặc muốn nhìn thành quả học được sau khi xem video dạy học sáng nay.
Cô giơ máy ảnh lên bắt đầu căn chỉnh góc độ, cô lờ mờ nghe thấy được một giọng nam trong trẻo "Này này", Hứa Nhất Nặc không để ý, cho đến một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước ống kính, cô hoảng sợ theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Trời ơi, đúng là cô rồi. Cô còn đi theo đến tận đây?"
Nhân viên chuyển phát nhanh nở nụ cười chân thành, khiến tâm trạng của Hứa Nhất Nặc rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời ở bên ngoài, cầm theo hộp quà quay người lại khóe mắt cong cong, mái tóc lắc lư theo nhịp bước chân.
Triệu Diệc Tinh nhìn con đầu to đang nở nụ cười rạng rỡ trên TV, lại nhìn Hứa Nhất Nặc đang nở nụ cười nhìn như đứa trẻ thiểu năng, trong lòng cảm thấy khó hiểu.
"Nhìn chị có vẻ vui? Trúng quà à?"
"Hì hì, đúng, trúng quà rồi. Là em trúng quà."
Xỏ dép lê lạch bạch chạy đến, Hứa Nhất Nặc quỳ xuống trước bàn trà, đẩy hộp quà về phía đối diện: "Tặng em đó, mở ra xem thử đi."
Tặng cho anh sao?
Triệu Diệc Tinh ngạc nhiên khẽ chớp mắt, càng cảm thấy khó hiểu: "Tặng cho em? Là phần thưởng sao?"
"Phần thưởng cảm ơn em đã chiêu đãi chị một bữa ăn ngon vào tối qua! Chị đã nói "người lớn không được phép lừa gạt trẻ con", tất cả chúng ta đều phải thành thật với nhau. Em mau mở ra xem đi."
"???"
Đây không phải là lần đầu tiên anh xuống bếp nấu ăn chiêu đãi mọi người, chưa kểTrần Lạc và Cố Triều Dương thực sự coi anh như đầu bếp, các nhân viên trong phòng làm việc cũng thường xuyên đến ăn ké.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận được lời cảm ơn trân trọng như vậy, điều này nằm ngoài phạm vi suy nghĩ của anh. Bàn tay nhỏ giấu phía sau theo bản năng nắm chặt ghế sofa.
Tuy anh cảm thấy rằng vị fan này tay chân vụng về, so với thần tượng còn thua kém nhiều điểm, nhưng tính cách nhân phẩm có vài điểm giống thần tượng, điều này khiến anh rất hài lòng.
Triệu Diệc Tinh mím môi cười, giọng nói ngọt ngào như mật ong: "Cảm ơn Nhất Nặc."
Hứa Nhất Nặc không nhịn được cười, giơ tay lên xoa đầu: "Ngoan lắm, Chiêu Chiêu đúng là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép."
Vẫn giả bộ rụt rè trước mặt cô, đừng nghĩ rằng ngày hôm qua cô không nghe thấy giọng điệu coi thường của cậu nhóc. Đúng là chăm sóc trẻ con dễ dàng khởi dậy tình mẫu tử, ai có thể chịu được!
Từ khi debut, Triệu Diệc Tinh nhận được rất nhiều món quà từ fan hâm mộ, tuy giá trị nhỏ nhưng có ý nghĩa rất lớn. Hứa Nhất Nặc này... Giả thiết lớn mật cũng coi như món quà fan tặng, lần đầu tiên anh bốc hộp quả cẩn thận như vậy, hồi hộp mong chờ.
Nhìn thiết kế căn nhà, hiệu ứng sáng tối của bức ảnh, có thể nhìn ra được cô là người gu thẩm mỹ cao, không biết cô tặng anh thứ gì?
Triệu Diệc Tinh nhìn thoáng tấm thiệp trái tim màu hồng cute, không thèm để ý đến ánh mắt mong đợi của người bên cạnh, bình tĩnh nhét vào trong túi, tuy nhiên túi áo của bộ đồ con nít nhỏ hơn túi áo của mấy bộ đồ trước kia anh mặc. Anh đành đặt sang bên cạnh.
Tháo sợi ruy băng ra và cẩn thận mở nắp hộp quà ra.
............
Hứa Nhất Nặc: "???"
Triệu Diệc Tinh: "......"
Nắp hộp màu xanh được mở ra, lộ ra một hộp quà nhỏ màu xanh lam.
Hứa Nhất Nặc chỉ bối rối tầm hai giây, nhanh chóng nhận ra rằng rất có thể đây là cách gói quà của cửa hàng, bình tĩnh nói: "Hả? Sao vậy, Chiêu Chiêu mau tháo tiếp đi, đừng ngại. "
Thì ra chưa tháo xong, Triệu Diệc Tinh gật đầu, tiếp tục dùng đao cẩn thận cắt dọc theo mép gấp, tốn chút sức lực mới tháo được nắp hộp quà ra.
Hứa Nhất Nặc: "???"
Triệu Diệc Tinh: "......"
Nắp hộp quà màu xanh lam đặt sang một bên, bên trong là một hộp quà màu vàng.
Triệu Diệc Tinh im lặng một lúc, lên tiếng hỏi: "Chị Nhất Nặc, quà chị tặng em là bộ bài Nga sao?"
Hứa Nhất Nặc: "......"
Tên nhóc này kể từ lần gặp đầu tiên cho đến bây giờ, đây lần đầu tiên gọi cô là chị, 100% có ý coi thường cô!
Mặc dù cậu nhóc không hiểu ý nghĩa từ "coi thường", rất có thể học theo người lớn, cô là người lớn thông minh hiểu chuyện không thèm so đo với con nít.
"Chị đã dặn dò cửa hàng đặc biệt đóng gói cẩn thận, muốn tạo bất ngờ cho Chiêu Chiêu! Đừng ngại, hãy tiếp tục mở ra xem."
"......" Cảm ơn, không ngại.
Kiếp trước, Hứa Nhất Nặc vì muốn cân bằng cảm xúc, có rất nhiều sở thích, nhưng không biết nhiều, tuy rằng cô biết các mô hình rất dễ vỡ nên thường đóng góp rất cẩn thận, nhưng cô không ngờ được đóng nhiều hộp như vậy.
Mẹ nó! Thể nào lại đắt như vậy, mỗi cái hộp tốn ít nhất 100 NDT!?
May mắn thay hộp "kỳ diệu" nhanh chóng kết thúc, Triệu Diệc Tinh mở nắp hộp quà cuối cùng ra, dưới lớp bọc nilon trong suốt món quà đã dần lộ diện.
Một hàng Ultraman.
Một hàng Ultraman với nhiều tư thế đứng khác nhau.
Nếu nhìn kỹ, bạn tìm ra sự khác biệt về ngoại hình.
Triệu Diệc Tinh: "......"
"Tèn ten, em có thích không?" Hứa Nhất Nặc bật cười khúc khích, "Đây là năm vị Ultraman được bán chạy ở cửa hàng, chị không biết Chiêu Chiêu thích vị nào nhất, nên quyết định mua hết, xếp đội ngũ ngay ngắn chỉnh tề."
Triệu Diệc Tinh giật giật khóe môi, do dự một lúc, từ tốn nói: "Cảm ơn."
Hứa Nhất Nặc rất hài lòng khi nhận được lời cảm ơn của cậu nhóc, cô cũng quen tính cách kỳ cục và bướng bỉnh của cậu nhóc: "Không cần khách khí, tối hôm qua Chiêu Chiêu đã tạo cho một bất ngờ cho chị, rất xứng đáng nhận phần thường này."
Tối hôm qua, cô quyết định nghe lời khuyên của Chu Hi là một quyết định sáng suốt, sở thích mấy cậu nhóc không thay đổi theo thời gian, ít nhất cậu nhóc thích món quà này, nhìn đi cậu nhóc cảm động đến mức hai khóe mắt đỏ hoe.
Triệu Diệc Tinh đúng là bất ngờ, hôm nay anh mới biết hóa ra Ottoman không chỉ có một loại, hóa ra có cả một đống, anh được thêm kiến thức mới.
Tuy nhiên, trái tim... cảm thấy rất ấm áp.
Cũng được.
Hứa Nhất Nặc thấy anh hài lòng, liền đăng nhập vào Taobao xác nhận đã nhận được hàng và đánh giá 5 sao. Vừa ngẩng đầu phát hiện cậu nhóc chạy về phòng, lúc đi ra tay còn cầm theo... điện thoại di động?!
"Này, đợi đã." Hứa Nhất Nặc ngăn cản hành động chụp hình Ultraman của cậu nhóc, ngạc nhiên nói, "Chiêu Chiêu, đây là điện thoại của em? "
"Ừ."
"Em có điện thoại à?!"
"Có, làm sao vậy." Triệu Diệc Tinh bất ngờ trước sự ngạc nhiên của Hứa Nhất Nặc.
Hứa Nhất Nặc tiến lại gần để nhìn rõ hơn, giống hệt mẫu điện thoại mới ra mắt cô mua tháng trước, lại còn là màu xám khó mua nhất.
Chẳng lẽ ở thế giới này, từ lúc còn bé đã được bố mẹ cho phép sử dụng điện thoại sao?!
Hứa Nhất Nặc- hồi cấp ba mới được mua điện thoại cảm thấy rất ghen tị.
"Trẻ con không được sử dụng điện thoại đắt tiền, nhỡ bị kẻ xấu cướp mất thì sao." Hứa Nhất Nặc lẩm bẩm nói.
Triệu Diệc Tinh quay người đi, bắt đầu chụp ảnh, một dáng vẻ rất mới lạ.
Hứa Nhất Nặc tay chống cằm, nhìn anh sắp xếp chụp ảnh từng con Ultraman, nhận ra rằng cậu nhóc rất thích món quà này, sự ghen tị trong lòng Hứa Nhất Nặc dần phai nhạt.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
Theo lẽ thường, trong điện thoại chắc chắn có danh bạ, đúng không? Đương nhiên cũng có số điện thoại bố mẹ, đúng không?
Cảm nhận được sự khác thường, Triệu Diệc Tinh quay đầu lại nhìn, lại nhìn điện thoại di động, sau đó bình tĩnh tắt điện thoại đi, nhét vào trong túi, đập từng nắp hộp lên, khôi phục chiếc hộp nguyên trạng vội vàng cầm theo chiếc hộp chạy về phòng ngủ.
Hứa Nhất Nặc nhìn theo bóng lưng cậu nhóc, hét lên: "Có điện thoại di động sao không nói cho chị biết, đưa cho chị xin số điện thoại của em."
Nếu cậu không muốn thì thôi, cô sẽ không hỏi, mà tự mình tìm cách.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Nhất Nặc mở hoạt hình cho cậu nhóc xem, còn dạy cách sử dụng điều khiển từ xa, nếu không thích xem trên bộ phim đang phát sóng còn thể lên mạng tìm kiếm phim hoạt hình xem.
Sắp xếp cậu nhóc xong, Hứa Nhất Nặc mới lôi laptop ra, ngồi trên ghế sofa chuẩn bị làm việc.
Đầu tiên, đọc tin tức tài chính buổi sáng, sau đó xem tin tức sàn giao dịch chứng khoán đêm qua ở nước ngoài. Hứa Nhất Nặc mở video hướng dẫn của một vị nhiếp ảnh gia nổi tiếng người nước ngoài trên Youtube, nghiêm túc học.
Cô đã suy nghĩ suốt hai ngày qua, nhiếp ảnh là sở thích và là công việc của nguyên chủ, chiếm cơ thể của người ta, muốn vứt bỏ hoàn toàn quá khứ, tự tiện sắp xếp thay đổi cuộc sống của cô ấy có vẻ không được tốt lắm.
Hứa Nhất Nặc vẫn còn ký ức của cơ thể này, không gặp trở ngại gì đối với công việc nhiếp ảnh gia tạp chí hiện tại. Cô định tiếp tục học nghiên cứu chuyên sâu để nâng cao tay nghề, để xem mình có phát triển công việc này lâu dài được không. Nếu quả thực không phù hợp, rút lui cũng không muốn, ít nhất cũng từng thử qua, sau này không cảm thấy có lỗi nguyên chủ.
Đương nhiên, Hứa Nhất Nặc sẽ không có ý định nghề tài chính, cho dù cô ý định chuyển nghề hay tự quản lý tài sản bản thân. Dù sao, ưu điểm lớn nhất của công việc nhiếp ảnh chính là tự do, có nhiều thời gian rảnh.
Hai người ngồi yên lặng trong phòng khách, mỗi người làm công việc riêng. Thi thoảng Hứa Nhất Nặc cảm nhận điều bất thường, đợi khi cô ngẩng đầu lên nhìn lại, thì không thấy chuyện gì xảy ra cả, có lẽ cô đã suy nghĩ nhiều.
Đến buổi chiều, Hứa Nhất Nặc nhận được tin nhắn của Lâm Song Song, nói là nhận
công việc làm thêm quay video cho sinh viên trường điện ảnh và truyền hình, đang tìm ngoại cảnh. Nhớ rằng quảng trường khu phố cô đang sống rất đẹp, nên muốn nhờ cô đi chụp cho họ xem.
Hứa Nhất Nặc: "Khu phố này quản lý rất nghiêm ngặt, người ngoài không thể tự tiện ra vào."
Lâm Song Song: "Mẹ kiếp, cậu có hộ khẩu ở đó? Sao tớ có thể tính là người ngoài được."
Logic này quả thực rất xuất sắc.
Hứa Nhất Nặc ngẩng đầu lên nhìn cậu nhóc đang ngồi ngoan ngoãn xem TV, nói muốn dẫn cậu nhóc đi ra ngoài phơi nắng.
Triệu Diệc Tinh không thèm suy nghĩ, lên tiếng: "Em muốn ăn kem."
Hứa Nhất Nặc nhíu mày, cậu nhóc này lại giở chứng: "Không được, trẻ con không được ăn đồ lạnh."
"Để ra ngoài một lúc rồi ăn sẽ không lạnh."
"Em đói à? Có muốn ăn nho không?"
"Em có ăn nho trước rồi ăn kem sau."
Hứa Nhất Nặc không thể nhịn được nữa: "Không phải em vừa mới ăn một giờ trước sao?!"
Triệu Diệc Tinh nắm chặt tay, cúi đầu xuống suy nghĩ tầm một giây, ngẩng đầu cùng với nụ cười đáng yêu: "Đó là vị khoai môn, bạn em nói vị xoài rất ngon."
Hoàn thành vai diễn một cách xuất sắc, Triệu Diệc Tinh rất hài lòng về bản thân. Anh cũng không biết có phải anh sợ bị bại lộ hay không, dù sao cũng đã thê thảm như vậy rồi. Cơ thể bị teo nhỏ, khi quay trở lại hình dáng trưởng thành, ăn một chút chắc cũng không ảnh hưởng gì đến sức khỏe.
Hứa Nhất Nặc lặp đi lặp lại thay đổi trạng thái trưởng thành và trẻ trâu của cậu nhóc, xua tay nói: "Được, quay về rồi ăn sau, chỉ được phép ăn 1 cái, nhớ kỹ giao hẹn!"
"Vâng, chị cho em đi theo với."
Triệu Diệc Tinh nhảy xuống ghế sofa chạy về phòng mặc thêm áo khoác, hai phút sau bộ dáng chỉnh tề ngoan ngoãn đứng ở cửa chờ cô.
Hứa Nhất Nặc: "......"
Mong hôm nay đi ra đường không gặp trời mưa.
Vào giờ này, phần lớn mọi người ở đây đều đang đi làm. Triệu Diệc Tinh hiếm khi rảnh rỗi bước vào trong thang máy ngắm nhìn người trong gương.
Suy nghĩ của anh thực ra rất đơn giản, lúc trước anh không chịu đi ra ngoài vì sợ vô tình đụng trúng nhân viên phòng làm việc, hiện tại anh vượt qua được cửa ải Trần Lạc, nên tạm thời "an toàn".
Tối hôm qua, ma xui quỷ khiến, anh lên mạng hỏi "Cơ thể bị teo nhỏ phải làm sao bây giờ", "Cơ thể sau khi hôn mê đột nhiên bị teo nhỏ làm thế nào trở lại bình thường".
Cư dân mạng nhiệt tình trả lời và đưa ra rất nhiều cách. Một số người gợi ý anh bổ sung thêm protein, ăn nhiều chất xơ và chăm chỉ tắm nắng. Có một người nói anh mộng du, chỉ cần không ngủ một đêm là chữa khỏi bệnh.
Câu trả lời nhận được nhiều like nhất: Bạn có phải Conan chuyển thế không?
Triệu Diệc Tinh:......
Không có câu trả lời nào hữu ích. Cũng đúng, nếu tuần trước anh nhìn thấy câu hỏi như vậy. Anh sẽ đề nghị họ nên đi khám bác sĩ tâm lý.
Anh tạm thời không thể tìm ra được cách giải quyết, quyết định đi ra ngoài phơi nắng, tiếp xúc với những cảnh vật từng rất quen thuộc khiến tâm trạng thả lỏng, biết đâu khi mở mắt ra, lại quay về được hình dáng ban đầu.
****
Hứa Nhất Nặc vừa đi đường vừa cầm camera lên chụp thử, thầm than thở trong lòng Lâm Song Song đúng là may mắn. Hôm nay ánh nắng mặt trời không quá chói, rất thích hợp cho các buổi hình ngoài trời. Lát nữa khi gửi đoạn phim gốc sang, Lâm Song Song không phải phí thời gian chỉnh sửa ảnh.
Đi đến trước tòa nhà chung cư phía tây, có rất người đang dắt chó đi dạo. Hứa Nhất Nặc muốn nhìn thành quả học được sau khi xem video dạy học sáng nay.
Cô giơ máy ảnh lên bắt đầu căn chỉnh góc độ, cô lờ mờ nghe thấy được một giọng nam trong trẻo "Này này", Hứa Nhất Nặc không để ý, cho đến một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện trước ống kính, cô hoảng sợ theo bản năng lùi về phía sau một bước.
"Trời ơi, đúng là cô rồi. Cô còn đi theo đến tận đây?"