Chương 69: Lợn Rừng Đâm Tường (6)
Editor: QingluanpeiChương 69 Lợn rừng đâm tường ( 6)Dù sao cũng đã sớm chia nhà, bọn họ dọn đi chỗ khác cũng bớt đi không ít chuyện."Mẹ, vậy mẹ vẫn ở cùng bọn con chứ?""Đương nhiên rồi. Tôi còn muốn ở chung với Kiều Kiều mà." Nguyễn Lâm thị trừng ông: "Làm sao, hay anh ghét bỏ bà già này?""Sao thế được?" Nguyễn Kiến Quốc cười: "Con chỉ sợ mẹ không muốn ở cùng bọn con.""Được rồi được rồi, đừng ở chỗ này ra vẻ nữa. Chỗ thịt kia anh xử lý lại chút, trước cứ treo ở chỗ thông gió phòng bếp, để lại mấy cân cho Kiều Kiều ăn, còn lại thì đem đi bán, số thịt này còn bán đắt hơn thịt lợn nuôi đấy.""Vâng ạ." Nguyễn Kiến Quốc đáp lời, lần này không còn áp lực tâm lý gì khi được hơn nửa số thịt heo nữa.Mà Nguyễn Kiều Kiều cũng không biết được ba và bà nội cô đã biết chuyện cô có bàn tay vàng, hiện tại cô đang lo lắng hãi hùng, không dám suy nghĩ lung tung, chỉ sợ sẽ gọi thêm mãnh thú gì đó tới.Buổi tối khi đi ngủ, Nguyễn Kiều Kiều và Nguyễn Lâm thị ngủ ở phòng Nguyễn Kiệt và Nguyễn Hạo, Nguyễn Kiệt đi sang bên Tam phòng ngủ.Nguyễn Kiều Kiều cuộn mình trong lòng Nguyễn Lâm thị, cô không dám nhắm mắt lại, sợ lại nằm mơ, càng sợ mình sẽ vô thức kêu lên."Tiểu Kiều Kiều không quen ngủ ở đây à?" Thấy Nguyễn Kiều Kiều trằn trọc trong ổ chăn, Nguyễn Lâm thị sờ sờ tay nhỏ của cô, lại chỉnh chăn cho cô."Bà nội...." Nguyễn Kiều Kiều ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Nguyễn Lâm thị, chui vào trong lòng bà cọ cọ, làm nũng: "Kiều Kiều sợ lắm.""Không sợ không sợ, có bà ở đây rồi, cái gì cũng không thể làm Tiểu Kiều Kiều của chúng ta tổn thương." Nguyễn Lâm thị dịu dàng an ủi, nghĩ nghĩ lại đem chăn xốc lên, ôm cô bé vào trong chăn của mình."Ngoan, ngủ đi, bà nội sẽ bảo vệ cháu." Bàn tay luồn vào trong quần áo Nguyễn Kiều Kiều, nhẹ nhàng vuốt lưng cô.Nguyễn Kiều Kiều ngửa đầu ngáp một cái, thoải mái chui vào trong lồng ngực cọ cọ, tâm trạng bồn chồn chần yên tĩnh lại, chỉ trong chốc lát đã ngủ mất.Nguyễn Lâm thị vẫn luôn vỗ vỗ lưng cô, dưới ánh trăng mờ ảo, bà lẳng lặng nhìn Nguyễn Kiều Kiều trong lòng, cũng không biết nhìn bao lâu, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa hiền từ....Ngày hôm sau khi Nguyễn Kiều Kiều tỉnh lại, theo bản năng ngồi lên nhìn phòng ở, thấy bức tường không bị tổn hao gì mới thở phào nhẹ nhõm.Nguyễn Lâm thị đang dặn dò Nguyễn Kiến Quốc ở ngoài cửa, sau khi lên trấn trên bán thịt xong nhớ đi Cung Tiêu Xã mua hai lon sữa mạch nha, nói Nguyễn Kiều Kiều có lẽ là đêm hôm trước bị kinh sợ, cho nên hôm qua ngủ không ngon, mua hai lon sữa mạch nha uống buổi tối sẽ ngủ ngon hơn.Hiện tại muốn mua đồ vật chẳng những cần có tiền mà lại còn phải có phiếu, đặc biệt là loại sữa mạch nha này cực kỳ quý hiếm, người bình thường cũng không mua được. Cũng may lần trước khi Nguyễn Kiều Kiều bị bệnh, bà lấy được giấy chuẩn bệnh của bác sĩ.Nguyễn Lâm thị dặn Nguyễn Kiến Quốc xong, lại tiễn ông ra cửa, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Nguyễn Kiều Kiều đứng ở cửa phòng, vẻ mặt lập tức dịu dàng: "Kiều Kiều dậy rồi à, hôm nay bà nội làm canh trứng thịt băm cho cháu, ngon lắm đấy.""Bà nội...." Nguyễn Kiều Kiều nhìn Nguyễn Lâm thị đang đứng dưới ánh mặt trời, trong lòng vô cùng ấm áp, dang hai tay nũng nịu: "Ôm ôm.""Được được, ôm bé ngoan của chúng ta nào." Nguyễn Lâm thị bế cô đi thẳng về sau nhà bếp, một tay pha nước ấm rửa mặt cho cô. Nguyễn Kiều Kiều ngẩng mặt để bà lau mặt, mông nhỏ ngồi trên đầu gối bà, nhìn tóc bạc trên thái dương bà, đột nhiên nhịn không được hỏi: "Bà ơi, Kiều Kiều có nặng không?""Nặng gì mà nặng, có ba cái lạng thịt như mèo con, còn sợ bà không ôm được à." Nguyễn Lâm thị buồn cười nói, nhéo nhéo mũi nhỏ của cô, đặt cô ngồi trên ghế nhỏ, lại đặt thêm một chiếc ghế nhỏ trước mặt cô, lấy lót bếp bưng canh trứng thịt băm vẫn còn đang ấm cho cô bé ăn.