Chương 80
Trực giác nói cho Kỳ Vô Quá biết vật này không phải là bùa hộ mệnh đơn giản như vậy, cậu đang ngẩng đầu muốn nói gì đó, lại thấy Đoạn Lệ hờ hững không thôi, nghĩ lại bèn đeo bùa hộ mệnh vào cổ.
Logic của cậu lúc này vô cùng đơn giản, tình huống trước mắt thì nên tìm ra vấn đề mới là trợ giúp lớn nhất đối với Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá dùng di động làm nguồn sáng, dọc theo lối thang bộ chật hẹp đi xuống.
Tầng hầm cũng không tính là lớn lắm, chỉ là một hầm ngầm mấy mét vuông mà thôi.
Tầng hầm không khác mấy so với tầng hầm trong thôn, hai bên hai giá đựng, trên giá đặt balo hành lý.
Bây giờ hành lý chỉ còn lại hai cái, Kỳ Vô Quá nhanh chóng kiểm tra đồ vật bên trong một phen, phát hiện quả nhiên là có hành lý của Thập Nhất.
Balo của Thập Nhất không có mấy thứ linh tinh như sổ tay, thứ duy nhất có giá trị có lẽ là di động. Trong balo của Tiểu Đặng cũng không khác là mấy.
Kỳ Vô Quá thả hai chiếc di động vào túi mình, không chần chừ lâu, đặt lại hành lý xong lập tức rời đi.
Lúc cậu đặt balo lên, động tác có hơi mạnh tay, trên giá rớt xuống một chiếc hộp gỗ.
Kỳ Vô Quá ngồi xổm xuống xem xét, tiện tay mở hộp gỗ nhỏ ra, lại ngoài ý muốn phát hiện được một chiếc túi rất quen mắt.
Chiếc túi này là một thứ quan trọng xuất hiện trong mỗi đêm lửa trại sám hối.
Trước khi lửa trại bắt đầu vào mỗi đêm, Thập Nhất đều sẽ móc ra chút bột phấn trong chiếc túi da này rải vào ngọn lửa. Sau khi ngọn lửa biến thành màu xanh lục, tất cả mới xem như chính thức bắt đầu.
Kỳ Vô Quá nghĩ nghĩ, thẳng thay nhét luôn túi da vào bao.
Ánh sáng nơi này quá tối, nhìn không được rõ ràng, hơn nữa cũng không có phương tiện nghiên cứu, thậm chí nếu lỡ tay làm đổ đồ thì không biết có khiến hai vị còn lại trong trọ này nổi khùng hay không.
Từ cách xử lý thi thể đầy thiện nghệ của bọn họ, xem ra vẫn nên tránh mấy tình huống ngoài ý muốn thì hơn.
Sau khi Kỳ Vô Quá ra khỏi tầng hầm, bên ngoài gió êm sóng lặng không xảy ra việc gì, cậu cùng Đoạn Lệ đặt lại tấm ván gỗ như y nguyên, sau đó lên tầng hai hoàn thành công việc.
Lúc quét nhà xong, Thập Nhất cũng vừa vặn đi từ ngoài vào.
Kỳ Vô Quá nói: “Ông chủ, khách trên tầng hai nói đồ ăn vặt trong phòng không đủ, muốn chúng ta bổ sung vào.”
Thập Nhất nhìn Đoạn Lệ, nói: “Về sau chuyện mua sắm sẽ do cậu phụ trách, bên kia có đơn mua sắm, thiếu thứ gì thì cứ điền vào đó đưa cho quầy tạp hóa trong thôn là được.”
Sau đó Thập Nhất vội đi vào trong bếp, trông có vẻ là chuẩn bị xử lý Tiểu Hứa đưa vào trong thôn.
Nghe thấy tiếng xe kéo đi xa, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ tìm một chỗ sạc điện thoại nơi phòng khách, bắt đầu mở xem di động của Thập Nhất lẫn Tiểu Đặng.
Quả nhiên tin nhắn trong di động đã chứng minh bọn họ đoán đúng.
Thập Nhất đã từng là một người rất lười, lười ra khỏi cửa, chỉ biết ở nhà ăn bám, cho đến một ngày, bố mẹ anh ta ra ngoài làm việc thì bị tai nạn xe cộ.
Kẻ gây chuyện chạy trốn, con đường kia còn hơi hẻo lánh.
Mẹ anh ta dùng chút hơi tàn gọi điện cho Thập Nhất cầu cứu, điện thoại lại không có ai bắt máy.
Lúc đó Thập Nhất đang ngủ, anh ta nghe thấy điện thoại reo nhưng lại lười không nhấc máy. Anh ta không những bỏ lỡ cuộc gọi cầu cứu của mẹ mà còn bỏ lỡ cuộc gọi từ bệnh viện liên hệ với người nhà.
Anh ta cứ vậy mà ngủ một giấc đến lúc trời chập choạng tối, mãi tới khi bạn bè của bố mẹ tìm tới cửa. Lúc ấy người bên ngoài còn tưởng rằng Thập Nhất trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cho dù là gõ cửa hay điện thoại đều không có phản ứng.
Cuối cùng bọn họ báo cảnh sát, lúc cảnh sát phá cửa vào, mọi người phát hiện Thập Nhất chỉ đang ngủ.
Chuyện này được hàng xóm quay lại, tung video lên trên mạng. Cuối cùng Thập Nhất đành phải bán căn nhà mà cha mẹ để lại, chật vật trốn tránh khắp nơi, chỉ sợ những người trên mạng nhận ra, nhổ nước bọt vào mình.
Thôn Thiên Đường là nơi anh ta lựa chọn trốn tránh.
Còn chuyện cũ của Tiểu Đặng lại liên quan tới đồ ăn. Chuyện cậu ta thích làm nhất là gọi một bàn đồ ăn thật lớn, sau đó ăn mỗi đĩa một miếng, hơn nữa còn khoe hành vi chứng tỏ mình giàu này lên Weibo.
Càng ngày càng có nhiều người trách cậu ta lãng phí, cậu ta lại càng hưng phấn chửi nhau với người ta, cuối cùng thì bị những người trên mạng moi ra thân phận thật, chật vật chạy trốn tới thôn Thiên Đường.
Kỳ Vô Quá sau khi xem xong, nói: “Anh có phát hiện không, bối cảnh của đám giúp việc này ngoài có liên quan tới bảy tội ác thì còn liên quan tới một từ ngữ mấu chốt không.”
Đoạn Lệ nhíu mày, có chút không xác định nói: “Cậu đang nói dân cư mạng?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Có thể nói vậy, mạng lưới 4G, livestream phán xét có xâu chuỗi với những việc này.”
Chủ tuyến trò chơi đã sắp lộ ra rồi.
Những phượt thủ đi vào thôn Thiên Đường đều là những người vi phạm pháp luật nhưng vô trách nhiệm, đã bị chỉ trích về mặt đạo đức. Bọn họ tới thôn Thiên Đường để tránh bão, lại không biết vì sao nơi này lại ép họ chịu sự phán xét gột rửa linh hồn.
Cuối cùng, những phượt thủ sau khi đã “rửa sạch” tội ác trong tâm hồn, nhận được kết quả phán xét, sẽ cởi túi da nhuốm đầy tội ác ra, thôn dân phủ lên lớp da “trong sạch” là hoàn toàn biến thành “con người” thanh bạch.
Đoạn Lệ nói: “Chủ tuyến hẳn là hệt như cậu đã đoán, chỉ là còn một vấn đề.”
Đoạn Lệ chưa cần nói hết, Kỳ Vô Quá đã biết ý của đối phương, bởi vì đây cũng là nghi hoặc trong lòng cậu.
“Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà thái độ của những người này thay đổi nhanh như vậy?”
Dù là bọn có có thật sự mắc lỗi, nhưng ít nhất là vào thời điểm mới tới thôn Thiên Đường thì trong lòng cảm thấy mình không hề sai. Bọn họ đi vào nơi này chỉ vì nhìn trúng phong cảnh tuyệt đẹp ngăn cách thế nhân của thôn, có thể yên ổn chờ đợi phong ba bão táp qua đi.
Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ tới trước đây Thập Nhất nhắc đến sàng lọc, xem ra cơ chế sàng lọc không phải là muốn gột rửa tâm hồn phượt thủ, mà là lựa chọn người bị dân mạng phán xét là có tội.
Cậu lấy cái túi da nhỏ kia ra huơ huơ, nói: “Có lẽ thứ đồ chơi này có thể cho chúng ta biết đáp án đấy.”
Kỳ Vô Quá đang định đổ túi da ra, lại bị Đoạn Lệ nhẹ nhàng kéo lại.
“Đạo cụ mấu chốt, đừng lãng phí.”
Đoạn Lệ đứng dậy, lấy một cái khay từ quầy bên kia qua.
Kỳ Vô Quá nhìn hắn một lượt, sau đó gật đầu nói: “Đạo cụ?”
Lúc này Đoạn Lệ mới phát hiện mình hoàn toàn bị suy nghĩ kỳ lạ của Kỳ Vô Quá cuốn theo, vậy mà cứ biến không gian quỷ vực này thành một trò chơi.
Hắn không trả lời, mà là đặt khay xuống bàn trà.
“Bắt đầu đi.”
Thứ đựng trong túi da nhỏ là một loại tinh thể màu lam, bởi vì thể tích quá nhỏ, cho nên trong đêm tối ánh sáng mù mịt mới khiến mọi người tưởng là đồ dạng bột.
Kỳ Vô Quá nhặt mấy viên tinh thể nhỏ bỏ vào lòng bàn tay, sau đó chiếu ra ánh sáng cẩn thận nhìn.
Đáng tiếc là tinh thể này quá nhỏ, Kỳ Vô Quá cảm thấy dù mình nhìn cho lác cả mắt cũng không nhìn ra được gì.
Cậu ủ rũ ném tinh thể vào khay, sau đó còn nói thêm: “Thật ra tôi có ý tưởng rồi, chỉ là không có điều kiện để thực hiện thôi.”
“Nói nghe xem.”
Kỳ Vô Quá uể oải nằm ngả ra sofa, nói: “Vốn tôi cho rằng trong này là bột phấn gì đó, có thể thay thế vào một phần, xem thử lửa trại sám hối đêm nay có phát sinh biến hóa gì hay không, như vậy có thể nghiệm chứng tác dụng không rõ của đạo cụ này.”
Kỳ Vô Quá không ngờ bên trong lại là tinh thể màu lục lam với tạo hình độc đáo, từ xúc cảm đến tính chất đều rất dễ phân biệt, thế thì kế hoạch của cậu cũng chỉ có thể trở thành đồ bỏ đi.
Thập Nhất không phải đồ ngốc, vẫn có thể phân biệt được vật thể khác trộn lẫn vào tinh thể.
Đoạn Lệ nghe xong thì đứng dậy, đi đến bên cạnh quầy tiếp tân, cầm một chồng giấy lại đây.
“Tôi vừa thấy đơn mua sắm ở bên kia quầy, trông có vẻ thú vị.”
Kỳ Vô Quá nhận lấy đơn mua sắm xem một lúc, chớp chớp mắt, nói: “Quả thật đơn mua sắm này thú vị đấy.”
Cấu tạo trong đơn mua sắm rất đơn giản, bên trên chỉ có mấy lựa chọn: Đồ ăn, vật dụng hàng ngày, quần áo, những thứ khác.
Ở phía dưới viết mấy chữ: Xin hãy vẽ chi tiết.
Kỳ Vô Quá sau khi xem xong, cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Nếu trọ này không có người biết vẽ thì chắc không kinh doanh nổi đâu.”
Nhìn đến đây, trong lòng Kỳ Vô Quá bỗng nảy ra vài ý tưởng mơ hồ theo manh mối.
Cậu lên lầu, đi vào phòng.
Đoạn Lệ không lên tiếng, hắn biết vào thời điểm nào đó của Kỳ Vô Quá, tốt nhất là không nên quấy rầy cậu.
Kỳ Vô Quá lấy ra quyển sổ vẽ cùng ống đựng cọ vẫn luôn đi theo mình, sau đó vẽ ra một viên tinh thể hoàn chỉnh lên đơn mua sắm.
Chỉ là màu tinh thể là màu trắng.
Sau khi vẽ xong, Kỳ Vô Quá xé tờ đó đi.
Sau đó, cậu lại lật sang một tờ đơn khác, vẽ que cay lên.
Cậu đứng dậy khỏi bàn, xoay người muốn báo cho Đoạn Lệ thành quả mới của mình.
Vừa quay người lại, suýt chút nữa đã chạm vào mặt đối phương.
Khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn có mấy cm mà thôi.
Kỳ Vô Quá ngẩn ra một lúc rồi tỉnh táo lại, muốn lui ra sau thì lại đụng vào bàn.
Cậu thấy Đoạn Lệ không có phản ứng gì, trên mặt rất bình tĩnh, cũng không có ý định lui lại.
“Sao, sao anh lại vào đây?”
Lúc này Đoạn Lệ mới lui về sau hai bước, tạo ra một khoảng cách an toàn giữa hai người.
“Khi cậu lên tầng tôi cũng lên theo.”
Kỳ Vô Quá sờ sờ mũi, nói: “Xin lỗi, lúc tôi vẽ tranh sẽ nhập tâm quá mức.”
Vừa rồi Đoạn Lệ đứng xem toàn bộ quá trình vẽ một viên tinh thể hoàn chỉnh cùng một túi que cay, nói: “Đây là đạo cụ cậu chuẩn bị mua từ hàng tạp hóa để tráo đổi?”
Kỳ Vô Quá nói: “Thử xem thôi, thôn xóm này cổ cổ quái quái, nói không chừng có thể thật.”
Cậu không nói ra, nếu như thật sự có thể, vậy thì cũng có thể chứng thực một suy đoán khác của cậu đối với thôn Thiên Đường.
Chỉ là suy đoán này quá mức vớ vẩn không đáng tin cậy, Kỳ Vô Quá không muốn nói ra ngay lúc này.
Logic của cậu lúc này vô cùng đơn giản, tình huống trước mắt thì nên tìm ra vấn đề mới là trợ giúp lớn nhất đối với Đoạn Lệ.
Kỳ Vô Quá dùng di động làm nguồn sáng, dọc theo lối thang bộ chật hẹp đi xuống.
Tầng hầm cũng không tính là lớn lắm, chỉ là một hầm ngầm mấy mét vuông mà thôi.
Tầng hầm không khác mấy so với tầng hầm trong thôn, hai bên hai giá đựng, trên giá đặt balo hành lý.
Bây giờ hành lý chỉ còn lại hai cái, Kỳ Vô Quá nhanh chóng kiểm tra đồ vật bên trong một phen, phát hiện quả nhiên là có hành lý của Thập Nhất.
Balo của Thập Nhất không có mấy thứ linh tinh như sổ tay, thứ duy nhất có giá trị có lẽ là di động. Trong balo của Tiểu Đặng cũng không khác là mấy.
Kỳ Vô Quá thả hai chiếc di động vào túi mình, không chần chừ lâu, đặt lại hành lý xong lập tức rời đi.
Lúc cậu đặt balo lên, động tác có hơi mạnh tay, trên giá rớt xuống một chiếc hộp gỗ.
Kỳ Vô Quá ngồi xổm xuống xem xét, tiện tay mở hộp gỗ nhỏ ra, lại ngoài ý muốn phát hiện được một chiếc túi rất quen mắt.
Chiếc túi này là một thứ quan trọng xuất hiện trong mỗi đêm lửa trại sám hối.
Trước khi lửa trại bắt đầu vào mỗi đêm, Thập Nhất đều sẽ móc ra chút bột phấn trong chiếc túi da này rải vào ngọn lửa. Sau khi ngọn lửa biến thành màu xanh lục, tất cả mới xem như chính thức bắt đầu.
Kỳ Vô Quá nghĩ nghĩ, thẳng thay nhét luôn túi da vào bao.
Ánh sáng nơi này quá tối, nhìn không được rõ ràng, hơn nữa cũng không có phương tiện nghiên cứu, thậm chí nếu lỡ tay làm đổ đồ thì không biết có khiến hai vị còn lại trong trọ này nổi khùng hay không.
Từ cách xử lý thi thể đầy thiện nghệ của bọn họ, xem ra vẫn nên tránh mấy tình huống ngoài ý muốn thì hơn.
Sau khi Kỳ Vô Quá ra khỏi tầng hầm, bên ngoài gió êm sóng lặng không xảy ra việc gì, cậu cùng Đoạn Lệ đặt lại tấm ván gỗ như y nguyên, sau đó lên tầng hai hoàn thành công việc.
Lúc quét nhà xong, Thập Nhất cũng vừa vặn đi từ ngoài vào.
Kỳ Vô Quá nói: “Ông chủ, khách trên tầng hai nói đồ ăn vặt trong phòng không đủ, muốn chúng ta bổ sung vào.”
Thập Nhất nhìn Đoạn Lệ, nói: “Về sau chuyện mua sắm sẽ do cậu phụ trách, bên kia có đơn mua sắm, thiếu thứ gì thì cứ điền vào đó đưa cho quầy tạp hóa trong thôn là được.”
Sau đó Thập Nhất vội đi vào trong bếp, trông có vẻ là chuẩn bị xử lý Tiểu Hứa đưa vào trong thôn.
Nghe thấy tiếng xe kéo đi xa, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ tìm một chỗ sạc điện thoại nơi phòng khách, bắt đầu mở xem di động của Thập Nhất lẫn Tiểu Đặng.
Quả nhiên tin nhắn trong di động đã chứng minh bọn họ đoán đúng.
Thập Nhất đã từng là một người rất lười, lười ra khỏi cửa, chỉ biết ở nhà ăn bám, cho đến một ngày, bố mẹ anh ta ra ngoài làm việc thì bị tai nạn xe cộ.
Kẻ gây chuyện chạy trốn, con đường kia còn hơi hẻo lánh.
Mẹ anh ta dùng chút hơi tàn gọi điện cho Thập Nhất cầu cứu, điện thoại lại không có ai bắt máy.
Lúc đó Thập Nhất đang ngủ, anh ta nghe thấy điện thoại reo nhưng lại lười không nhấc máy. Anh ta không những bỏ lỡ cuộc gọi cầu cứu của mẹ mà còn bỏ lỡ cuộc gọi từ bệnh viện liên hệ với người nhà.
Anh ta cứ vậy mà ngủ một giấc đến lúc trời chập choạng tối, mãi tới khi bạn bè của bố mẹ tìm tới cửa. Lúc ấy người bên ngoài còn tưởng rằng Thập Nhất trong nhà đã xảy ra chuyện gì, cho dù là gõ cửa hay điện thoại đều không có phản ứng.
Cuối cùng bọn họ báo cảnh sát, lúc cảnh sát phá cửa vào, mọi người phát hiện Thập Nhất chỉ đang ngủ.
Chuyện này được hàng xóm quay lại, tung video lên trên mạng. Cuối cùng Thập Nhất đành phải bán căn nhà mà cha mẹ để lại, chật vật trốn tránh khắp nơi, chỉ sợ những người trên mạng nhận ra, nhổ nước bọt vào mình.
Thôn Thiên Đường là nơi anh ta lựa chọn trốn tránh.
Còn chuyện cũ của Tiểu Đặng lại liên quan tới đồ ăn. Chuyện cậu ta thích làm nhất là gọi một bàn đồ ăn thật lớn, sau đó ăn mỗi đĩa một miếng, hơn nữa còn khoe hành vi chứng tỏ mình giàu này lên Weibo.
Càng ngày càng có nhiều người trách cậu ta lãng phí, cậu ta lại càng hưng phấn chửi nhau với người ta, cuối cùng thì bị những người trên mạng moi ra thân phận thật, chật vật chạy trốn tới thôn Thiên Đường.
Kỳ Vô Quá sau khi xem xong, nói: “Anh có phát hiện không, bối cảnh của đám giúp việc này ngoài có liên quan tới bảy tội ác thì còn liên quan tới một từ ngữ mấu chốt không.”
Đoạn Lệ nhíu mày, có chút không xác định nói: “Cậu đang nói dân cư mạng?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Có thể nói vậy, mạng lưới 4G, livestream phán xét có xâu chuỗi với những việc này.”
Chủ tuyến trò chơi đã sắp lộ ra rồi.
Những phượt thủ đi vào thôn Thiên Đường đều là những người vi phạm pháp luật nhưng vô trách nhiệm, đã bị chỉ trích về mặt đạo đức. Bọn họ tới thôn Thiên Đường để tránh bão, lại không biết vì sao nơi này lại ép họ chịu sự phán xét gột rửa linh hồn.
Cuối cùng, những phượt thủ sau khi đã “rửa sạch” tội ác trong tâm hồn, nhận được kết quả phán xét, sẽ cởi túi da nhuốm đầy tội ác ra, thôn dân phủ lên lớp da “trong sạch” là hoàn toàn biến thành “con người” thanh bạch.
Đoạn Lệ nói: “Chủ tuyến hẳn là hệt như cậu đã đoán, chỉ là còn một vấn đề.”
Đoạn Lệ chưa cần nói hết, Kỳ Vô Quá đã biết ý của đối phương, bởi vì đây cũng là nghi hoặc trong lòng cậu.
“Rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà thái độ của những người này thay đổi nhanh như vậy?”
Dù là bọn có có thật sự mắc lỗi, nhưng ít nhất là vào thời điểm mới tới thôn Thiên Đường thì trong lòng cảm thấy mình không hề sai. Bọn họ đi vào nơi này chỉ vì nhìn trúng phong cảnh tuyệt đẹp ngăn cách thế nhân của thôn, có thể yên ổn chờ đợi phong ba bão táp qua đi.
Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ tới trước đây Thập Nhất nhắc đến sàng lọc, xem ra cơ chế sàng lọc không phải là muốn gột rửa tâm hồn phượt thủ, mà là lựa chọn người bị dân mạng phán xét là có tội.
Cậu lấy cái túi da nhỏ kia ra huơ huơ, nói: “Có lẽ thứ đồ chơi này có thể cho chúng ta biết đáp án đấy.”
Kỳ Vô Quá đang định đổ túi da ra, lại bị Đoạn Lệ nhẹ nhàng kéo lại.
“Đạo cụ mấu chốt, đừng lãng phí.”
Đoạn Lệ đứng dậy, lấy một cái khay từ quầy bên kia qua.
Kỳ Vô Quá nhìn hắn một lượt, sau đó gật đầu nói: “Đạo cụ?”
Lúc này Đoạn Lệ mới phát hiện mình hoàn toàn bị suy nghĩ kỳ lạ của Kỳ Vô Quá cuốn theo, vậy mà cứ biến không gian quỷ vực này thành một trò chơi.
Hắn không trả lời, mà là đặt khay xuống bàn trà.
“Bắt đầu đi.”
Thứ đựng trong túi da nhỏ là một loại tinh thể màu lam, bởi vì thể tích quá nhỏ, cho nên trong đêm tối ánh sáng mù mịt mới khiến mọi người tưởng là đồ dạng bột.
Kỳ Vô Quá nhặt mấy viên tinh thể nhỏ bỏ vào lòng bàn tay, sau đó chiếu ra ánh sáng cẩn thận nhìn.
Đáng tiếc là tinh thể này quá nhỏ, Kỳ Vô Quá cảm thấy dù mình nhìn cho lác cả mắt cũng không nhìn ra được gì.
Cậu ủ rũ ném tinh thể vào khay, sau đó còn nói thêm: “Thật ra tôi có ý tưởng rồi, chỉ là không có điều kiện để thực hiện thôi.”
“Nói nghe xem.”
Kỳ Vô Quá uể oải nằm ngả ra sofa, nói: “Vốn tôi cho rằng trong này là bột phấn gì đó, có thể thay thế vào một phần, xem thử lửa trại sám hối đêm nay có phát sinh biến hóa gì hay không, như vậy có thể nghiệm chứng tác dụng không rõ của đạo cụ này.”
Kỳ Vô Quá không ngờ bên trong lại là tinh thể màu lục lam với tạo hình độc đáo, từ xúc cảm đến tính chất đều rất dễ phân biệt, thế thì kế hoạch của cậu cũng chỉ có thể trở thành đồ bỏ đi.
Thập Nhất không phải đồ ngốc, vẫn có thể phân biệt được vật thể khác trộn lẫn vào tinh thể.
Đoạn Lệ nghe xong thì đứng dậy, đi đến bên cạnh quầy tiếp tân, cầm một chồng giấy lại đây.
“Tôi vừa thấy đơn mua sắm ở bên kia quầy, trông có vẻ thú vị.”
Kỳ Vô Quá nhận lấy đơn mua sắm xem một lúc, chớp chớp mắt, nói: “Quả thật đơn mua sắm này thú vị đấy.”
Cấu tạo trong đơn mua sắm rất đơn giản, bên trên chỉ có mấy lựa chọn: Đồ ăn, vật dụng hàng ngày, quần áo, những thứ khác.
Ở phía dưới viết mấy chữ: Xin hãy vẽ chi tiết.
Kỳ Vô Quá sau khi xem xong, cảm thấy có chút dở khóc dở cười: “Nếu trọ này không có người biết vẽ thì chắc không kinh doanh nổi đâu.”
Nhìn đến đây, trong lòng Kỳ Vô Quá bỗng nảy ra vài ý tưởng mơ hồ theo manh mối.
Cậu lên lầu, đi vào phòng.
Đoạn Lệ không lên tiếng, hắn biết vào thời điểm nào đó của Kỳ Vô Quá, tốt nhất là không nên quấy rầy cậu.
Kỳ Vô Quá lấy ra quyển sổ vẽ cùng ống đựng cọ vẫn luôn đi theo mình, sau đó vẽ ra một viên tinh thể hoàn chỉnh lên đơn mua sắm.
Chỉ là màu tinh thể là màu trắng.
Sau khi vẽ xong, Kỳ Vô Quá xé tờ đó đi.
Sau đó, cậu lại lật sang một tờ đơn khác, vẽ que cay lên.
Cậu đứng dậy khỏi bàn, xoay người muốn báo cho Đoạn Lệ thành quả mới của mình.
Vừa quay người lại, suýt chút nữa đã chạm vào mặt đối phương.
Khoảng cách giữa hai người chỉ vỏn vẹn có mấy cm mà thôi.
Kỳ Vô Quá ngẩn ra một lúc rồi tỉnh táo lại, muốn lui ra sau thì lại đụng vào bàn.
Cậu thấy Đoạn Lệ không có phản ứng gì, trên mặt rất bình tĩnh, cũng không có ý định lui lại.
“Sao, sao anh lại vào đây?”
Lúc này Đoạn Lệ mới lui về sau hai bước, tạo ra một khoảng cách an toàn giữa hai người.
“Khi cậu lên tầng tôi cũng lên theo.”
Kỳ Vô Quá sờ sờ mũi, nói: “Xin lỗi, lúc tôi vẽ tranh sẽ nhập tâm quá mức.”
Vừa rồi Đoạn Lệ đứng xem toàn bộ quá trình vẽ một viên tinh thể hoàn chỉnh cùng một túi que cay, nói: “Đây là đạo cụ cậu chuẩn bị mua từ hàng tạp hóa để tráo đổi?”
Kỳ Vô Quá nói: “Thử xem thôi, thôn xóm này cổ cổ quái quái, nói không chừng có thể thật.”
Cậu không nói ra, nếu như thật sự có thể, vậy thì cũng có thể chứng thực một suy đoán khác của cậu đối với thôn Thiên Đường.
Chỉ là suy đoán này quá mức vớ vẩn không đáng tin cậy, Kỳ Vô Quá không muốn nói ra ngay lúc này.