Chương 77
Kỳ Vô Quá đang trên đường quay về, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Cậu cảm thấy hơi nghi hoặc: “Từ không khí thôn có thể thấy bọn họ rất xem trọng thôn dân, vậy mà kết quả chết xong lại biến thành thức ăn cho heo ư?”
Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ thứ bọn họ xem trọng chỉ là tấm da kia thôi.”
Kỳ Vô Quá nhớ tới cảnh Tiểu Lý bị lột da, thở dài nói: “Cái thôn Thiên Đường này rốt cuộc tồn tại được như thế nào vậy.”
Từ tin tức bây giờ thì xem ra sám hối, sau đó được tha thứ rồi tự sát, khoác lên một lớp da người là trở thành một thành viên của thôn Thiên Đường, sau khi chết bị lột mất lớp da, còn thứ dưới da thì thẳng tay quăng làm đồ ăn cho heo.
Hoang đường mà kỳ quái, còn có chút châm chọc.
Sau khi hai người trở lại quảng trường thì nhặt nhánh cây gãy lật xem mấy tấm da người đang được phơi dưới ánh trăng trên sân.
Quả nhiên không phải tấm da người nào cũng đều hoàn chỉnh.
Không ít tấm da người vẫn còn lưu lại vết khâu, chỉ là không rõ như tấm da mới ngày hôm nay.
Cơ thể mới được khoác lên lớp da của Tiểu Lý thì nằm ở vị trí có ánh trăng rọi sáng nhất. Khuôn mặt cứng đờ kia dưới ánh trăng có vẻ có vài phần sinh khí.
Lúc Kỳ Vô Quá đi qua, phát hiện vết khâu chỗ cổ vậy mà đã biến mất.
“Chuyện gì thế này? Tấm da người kỳ quái này có thể liền lại cũng thôi đi, tốc độ quá nhanh rồi đấy.”
Đoạn Lệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn trên bầu trời, nói: “Trăng tròn, âm khí thịnh là sự trợ giúp cho những thứ không thuộc về dương thế khôi phục vết thương.”
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Tiểu Lý, còn có sân lúa phủ kín da người: “Thế rốt cuộc nên gọi chúng nó là gì, quỷ à? Hay là cương thi?”
Đoạn Lệ nói: “Quái vật xen vào số mệnh sống chết, thứ tồn tại chỉ có lớp da, còn chết đi là linh hồn.”
“…”
Nói như vậy lại có thể lý giải thái độ không nương tay đối với những bộ phận dưới da của thôn dân, bởi vì thôn dân chân chính trong thôn Thiên Đường chính là những bộ da này.
Hai người không ở lại sân phơi lúa lâu lắm, vì Đoạn Lệ nói những thi thể này khi chưa có vật chứa thì không thể thấy ánh mặt trời.
Cho nên trước khi hừng đông, các thôn dân chắc chắn sẽ xuất hiện để thu hồi da về lại kho lúa.
Hơn nữa hôm sau Kỳ Vô Quá còn có việc phải làm, quay về trọ nghỉ ngơi là vô cùng cần thiết.
Lúc trở lại trọ, đồng hồ đã chỉ vào gần ba giờ sáng.
Sau khi Kỳ Vô Quá tắm xong liền ngả đầu đi ngủ, ngay cả tấm ảnh quỷ dị trên bức tường kia cũng không thể gây ảnh hưởng tới cậu.
Cậu cứ tưởng rằng đêm nay sẽ không nằm mơ, nào ngờ sáng hôm sau Kỳ Vô Quá vẫn buồn bực tỉnh lại từ trong cảnh mộng.
Cậu chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, những âm thanh khóc lóc ầm ĩ trong mơ khiến người ta thấy mệt mỏi không thôi.
Kỳ Vô Quá ngồi một lát mới rời giường mở cửa.
Phòng vệ sinh hôm qua vẫn đang đóng kín cửa, Kỳ Vô Quá cảm thấy bây giờ mình có đi xem không thì trong đó chắc chắn vẫn sẽ xuất hiện thi thể.
Cậu quyết định gõ vang cửa phòng Đoạn Lệ.
Sau khi đi vào, Kỳ Vô Quá không nói gì nhiều mà nằm vật xuống giường Đoạn Lệ.
“Không được rồi, ngủ bên kia nữa tôi sẽ bị suy nhược thần kinh mất.” Cậu chôn mặt vào trong gối lông, khàn khàn nói.
Đoạn Lệ ngồi xuống mép giường, nâng tay xoa nhẹ mái tóc rối tung của Kỳ Vô Quá: “Sao thế? Chẳng phải trong mơ hẹn hò lãng mạn lắm à?”
Kỳ Vô Quá nói: “Thôi đi, đêm nọ tôi theo đuổi cô gái kia đã mệt lả từ trong ra ngoài rồi, kết quả ra sao anh biết không, đêm qua tôi theo đuổi những hai mươi ba cô cơ đấy.”
“Hệt như đang đóng phim vậy, cứ hết màn này tới màn khác, ăn một bữa cơm thôi, rõ ràng lúc đưa đồ ăn lên vẫn là khuôn mặt này, vừa gắp đồ ăn cái là đổi thành khuôn mặt khác, lúc đầu phim là một khuôn mặt, lúc ngồi xuống lại là khuôn mặt khác.”
Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói: “Giấc mơ này hơi kỳ quái.”
Kỳ Vô Quá nằm lăn một vòng trên chiếc giường lớn tốt gấp mấy lần giường trong phòng cậu, thay đổi tư thế ngửa mặt lên trời.
“Rất kỳ quái mới đúng, mà chuyện kỳ quái nhất là, vai chính tôi đóng trong mơ hình như lấy đó là niềm vui thì phải.”
Dường như Đoạn Lệ vẫn chưa thể hiểu ý của Kỳ Vô Quá, hỏi: “Ý cậu là lấy việc theo đuổi phụ nữ làm niềm vui?”
Kỳ Vô Quá nói: “Đúng vậy, dường như hắn ta xem phụ nữ như con mồi, hưởng thụ quá trình thuần phục chúng, sau khi bắt được thì bắt đầu chọn mục tiêu kế tiếp.”
Nói tới đây, cậu tạm dừng một chút: “Cũng không biết giá trị cuộc sống của hắn là gì, lại dùng cách giẫm đạp lên tình cảm của người khác làm thành tựu và hạnh phúc.”
“Trước đó cậu từng nói lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ thần.”
Kỳ Vô Quá nhìn trần nhà có chút xuất thần, không biết vì sao lại nói một câu: “Dùng lời ngon ngọt lừa gạt người khác, xuống địa ngục phải chịu tội rút lưỡi.”
Đoạn Lệ có chút kinh ngạc, cảm thấy mình không thể theo kịp những lời này của Kỳ Vô Quá. Hiện nay tội rút lưỡi chỉ còn được nhấc đến trong một vài cuốn sách cổ mà thôi.
Có lẽ Kỳ Vô Quá biết được thứ này từ vài quyển sách cổ, chỉ là Đoạn Lệ cảm thấy dường như cậu không phải đang tiện miệng nói ra.
“Chịu tội rút lưỡi?” Đoạn Lệ hỏi, “Là như thế nào?”
“Khá thú vị đấy, cố định người lên giường hành hình, tách miệng ra, sau đó sẽ có con quỷ tiến đến dùng kìm kẹp lưỡi vừa xoay vừa kéo, chờ tách thành vết thương sẽ có tỳ quỷ chờ sẵn ghé vào, những con tỳ quỷ đó nhỏ bằng hạt đậu nành, sau khi hút no máu sẽ giống hạt đậu tằm, tch, thật khó coi…”
Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt: “Đương nhiên mấy thứ đó chỉ do tôi tưởng tượng mà thôi.”
Đoạn Lệ thấy cậu đột nhiên thoát khỏi trạng thái đó cũng không truy hỏi mà nói: “Giấc mơ tối hôm qua của tôi có tiến triển.”
“Ồ? Nói tôi xem nào.”
Kỳ Vô Quá vứt bỏ cảm xúc khiến cậu cực kỳ không thoải mái lúc vừa ngủ dậy ra khỏi đầu, tạm thời lên chút tinh thần hóng chuyện.
“Chỉ là mấy chuyện nhỏ vô nghĩa mà thôi.”
Đoạn Lệ tạm dừng một chút, nói: “Gia cảnh nhân vật này rất tốt, cậu ta nhận được sự giáo dục tốt nhất, đi ra xã hội cũng bốn bề thuận lợi, trừ những chuyện nhỏ nhặt thường xuyên xảy ra, cuộc sống quả thật là rất suôn sẻ.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Thế những chuyện nhỏ nhặt kia là gì?”
“Ví dụ như lúc ở công ty, nhân viên quét dọn không cẩn thận làm bẩn giày hắn, nhân viên tiếp tân không cẩn thận làm vỡ đồ chuyển phát của hắn vân vân.”
Kỳ Vô Quá bỗng tỉnh táo lại, hỏi: “Tiếp theo thì sao, nổi giận đuổi nhân viên quét dọn hay là bắt đầu một cuộc tình lãng mạn với em gái tiếp tân?”
“…” Đoạn Lệ trầm mặc mất một lúc, hỏi cậu một câu: “Bình thường lúc rảnh cậu hay xem gì thế?”
Kỳ Vô Quá cũng không kiêng dè, nói: “Người như tôi thứ gì cũng muốn nếm một miếng, cuộc sống phong phú như vậy mới có lợi cho việc vẽ vời.”
“Chẳng phải cậu nói cảm hứng xuất phát từ linh cảm mới là cách tốt nhất à, trong số đó tình yêu là điều chiếm phần quan trọng nhất.”
Kỳ Vô Quá nói một cách tỉnh bơ: “Vì sáng tác nghệ thuật nên tôi đương nhiên là muốn trải nghiệm rồi.”
Đoạn Lệ nói: “Trải nghiệm, ví dụ như tự mình yêu thử?”
Kỳ Vô Quá nhớ tới những gì mình đã trải qua trong mộng, chỉ cảm thấy dường như mình có ác cảm với việc theo đuổi một cô gái nào đó.
Cậu lắc đầu, nói: “Sao lại thế được, tôi chỉ hận không có nhiều thời gian rảnh để ngủ đây.”
Nói xong, Kỳ Vô Quá lại tiếp lời: “Chẳng qua là có một khoảng thời gian tôi nghiên cứu mấy bộ phim truyền hình cùng tiểu thuyết tình cảm mà thôi.”
Đoạn Lệ nghe xong cũng không nói gì thêm, cứng nhắc xoay chuyển câu chuyện về lại chủ đề cũ.
“Nhân vật này rất xem trọng tầng lớp, hắn cho rằng sinh ra ở tầng lớp nào thì nên yên phận ở tầng lớp đó, đừng nên có ý đồ phá vỡ.”
Đoạn Lệ tạm dừng một lát, lại nói: “Trong tình huống không cần thiết, hắn sẽ không tiếp xúc với những người không cùng tầng lớp với mình.”
Kỳ Vô Quá gãi gãi đầu: “Cho đến giờ giấc mơ của anh vẫn chưa giải thích được những tờ tiền xuất hiện trong phòng là để làm gì.”
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang, nghe rất gấp gáp.
Đoạn Lệ đứng dậy đi qua mở cửa.
Kỳ Vô Quá nằm trên giường lập tức nghe được tiếng của Mã San San, tốc độ nói rất nhanh, Đoạn Lệ còn chưa kịp mở miệng, cô đã liên tục nói mấy câu.
“Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá xảy ra chuyện rồi, tôi vốn thấy phòng vệ sinh bị đóng, muốn gọi cậu ấy mở ra, kết quả gõ cửa không ai đáp. Hôm qua cậu ấy mới trở thành giúp việc tạm thời, người ở trong phòng vệ sinh sẽ không phải Tiểu Hứa mà là Kỳ Vô Quá chứ…”
Kỳ Vô Quá cảm thấy nếu bản thân còn không lên tiếng sẽ thành cái xác chết không toàn thây trong miệng Mã San San, bèn mở miệng nói: “Tôi ở đây.”
Đúng lúc này Đoạn Lệ lại hơi dịch sang một bên, Mã San San đứng ở cửa cứ như vậy mà trợn mắt há mồm nhìn Kỳ Vô Quá nhổm dậy từ trên giường Đoạn lệ.
Đầu tóc rối tung, quần áo nhăn dúm dó, chiếc chăn trên giường lớn cũng nằm vương vãi trên đất, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến chút chuyện này nọ.
“Đệt, quấy rầy rồi?”
Đôi môi của Mã San San hết khép rồi lại mở, cuối cùng nói một câu như vậy.
Cuối cùng vẫn là giúp việc tạm thời Kỳ Vô Quá đi mở cửa phòng vệ sinh, bên trong bồn tắm vẫn có người, tổng thể không khác gì mấy so với sáng ngày hôm qua.
Trừ việc người nằm trong bồn tắm là giúp việc Tiểu Hứa, mà cách cô tự sát là dùng máy sấy.
Phản ứng của Thập Nhất vẫn lạnh nhạt như ngày hôm trước, sau đó đi phân công công việc xử lí.
Đó là một ngày bình thường trong trọ.
Buổi sáng ở phòng ăn, đám người chơi lại lần nữa trao đổi cảnh trong mơ với nhau.
Quả không ngoài dự đoán, giấc mơ về chuyện xưa của mỗi người đều có bước tiến triển.
Cậu cảm thấy hơi nghi hoặc: “Từ không khí thôn có thể thấy bọn họ rất xem trọng thôn dân, vậy mà kết quả chết xong lại biến thành thức ăn cho heo ư?”
Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói: “Có lẽ thứ bọn họ xem trọng chỉ là tấm da kia thôi.”
Kỳ Vô Quá nhớ tới cảnh Tiểu Lý bị lột da, thở dài nói: “Cái thôn Thiên Đường này rốt cuộc tồn tại được như thế nào vậy.”
Từ tin tức bây giờ thì xem ra sám hối, sau đó được tha thứ rồi tự sát, khoác lên một lớp da người là trở thành một thành viên của thôn Thiên Đường, sau khi chết bị lột mất lớp da, còn thứ dưới da thì thẳng tay quăng làm đồ ăn cho heo.
Hoang đường mà kỳ quái, còn có chút châm chọc.
Sau khi hai người trở lại quảng trường thì nhặt nhánh cây gãy lật xem mấy tấm da người đang được phơi dưới ánh trăng trên sân.
Quả nhiên không phải tấm da người nào cũng đều hoàn chỉnh.
Không ít tấm da người vẫn còn lưu lại vết khâu, chỉ là không rõ như tấm da mới ngày hôm nay.
Cơ thể mới được khoác lên lớp da của Tiểu Lý thì nằm ở vị trí có ánh trăng rọi sáng nhất. Khuôn mặt cứng đờ kia dưới ánh trăng có vẻ có vài phần sinh khí.
Lúc Kỳ Vô Quá đi qua, phát hiện vết khâu chỗ cổ vậy mà đã biến mất.
“Chuyện gì thế này? Tấm da người kỳ quái này có thể liền lại cũng thôi đi, tốc độ quá nhanh rồi đấy.”
Đoạn Lệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua trăng tròn trên bầu trời, nói: “Trăng tròn, âm khí thịnh là sự trợ giúp cho những thứ không thuộc về dương thế khôi phục vết thương.”
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Tiểu Lý, còn có sân lúa phủ kín da người: “Thế rốt cuộc nên gọi chúng nó là gì, quỷ à? Hay là cương thi?”
Đoạn Lệ nói: “Quái vật xen vào số mệnh sống chết, thứ tồn tại chỉ có lớp da, còn chết đi là linh hồn.”
“…”
Nói như vậy lại có thể lý giải thái độ không nương tay đối với những bộ phận dưới da của thôn dân, bởi vì thôn dân chân chính trong thôn Thiên Đường chính là những bộ da này.
Hai người không ở lại sân phơi lúa lâu lắm, vì Đoạn Lệ nói những thi thể này khi chưa có vật chứa thì không thể thấy ánh mặt trời.
Cho nên trước khi hừng đông, các thôn dân chắc chắn sẽ xuất hiện để thu hồi da về lại kho lúa.
Hơn nữa hôm sau Kỳ Vô Quá còn có việc phải làm, quay về trọ nghỉ ngơi là vô cùng cần thiết.
Lúc trở lại trọ, đồng hồ đã chỉ vào gần ba giờ sáng.
Sau khi Kỳ Vô Quá tắm xong liền ngả đầu đi ngủ, ngay cả tấm ảnh quỷ dị trên bức tường kia cũng không thể gây ảnh hưởng tới cậu.
Cậu cứ tưởng rằng đêm nay sẽ không nằm mơ, nào ngờ sáng hôm sau Kỳ Vô Quá vẫn buồn bực tỉnh lại từ trong cảnh mộng.
Cậu chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, những âm thanh khóc lóc ầm ĩ trong mơ khiến người ta thấy mệt mỏi không thôi.
Kỳ Vô Quá ngồi một lát mới rời giường mở cửa.
Phòng vệ sinh hôm qua vẫn đang đóng kín cửa, Kỳ Vô Quá cảm thấy bây giờ mình có đi xem không thì trong đó chắc chắn vẫn sẽ xuất hiện thi thể.
Cậu quyết định gõ vang cửa phòng Đoạn Lệ.
Sau khi đi vào, Kỳ Vô Quá không nói gì nhiều mà nằm vật xuống giường Đoạn Lệ.
“Không được rồi, ngủ bên kia nữa tôi sẽ bị suy nhược thần kinh mất.” Cậu chôn mặt vào trong gối lông, khàn khàn nói.
Đoạn Lệ ngồi xuống mép giường, nâng tay xoa nhẹ mái tóc rối tung của Kỳ Vô Quá: “Sao thế? Chẳng phải trong mơ hẹn hò lãng mạn lắm à?”
Kỳ Vô Quá nói: “Thôi đi, đêm nọ tôi theo đuổi cô gái kia đã mệt lả từ trong ra ngoài rồi, kết quả ra sao anh biết không, đêm qua tôi theo đuổi những hai mươi ba cô cơ đấy.”
“Hệt như đang đóng phim vậy, cứ hết màn này tới màn khác, ăn một bữa cơm thôi, rõ ràng lúc đưa đồ ăn lên vẫn là khuôn mặt này, vừa gắp đồ ăn cái là đổi thành khuôn mặt khác, lúc đầu phim là một khuôn mặt, lúc ngồi xuống lại là khuôn mặt khác.”
Đoạn Lệ trầm mặc một lát, nói: “Giấc mơ này hơi kỳ quái.”
Kỳ Vô Quá nằm lăn một vòng trên chiếc giường lớn tốt gấp mấy lần giường trong phòng cậu, thay đổi tư thế ngửa mặt lên trời.
“Rất kỳ quái mới đúng, mà chuyện kỳ quái nhất là, vai chính tôi đóng trong mơ hình như lấy đó là niềm vui thì phải.”
Dường như Đoạn Lệ vẫn chưa thể hiểu ý của Kỳ Vô Quá, hỏi: “Ý cậu là lấy việc theo đuổi phụ nữ làm niềm vui?”
Kỳ Vô Quá nói: “Đúng vậy, dường như hắn ta xem phụ nữ như con mồi, hưởng thụ quá trình thuần phục chúng, sau khi bắt được thì bắt đầu chọn mục tiêu kế tiếp.”
Nói tới đây, cậu tạm dừng một chút: “Cũng không biết giá trị cuộc sống của hắn là gì, lại dùng cách giẫm đạp lên tình cảm của người khác làm thành tựu và hạnh phúc.”
“Trước đó cậu từng nói lòng người còn đáng sợ hơn cả quỷ thần.”
Kỳ Vô Quá nhìn trần nhà có chút xuất thần, không biết vì sao lại nói một câu: “Dùng lời ngon ngọt lừa gạt người khác, xuống địa ngục phải chịu tội rút lưỡi.”
Đoạn Lệ có chút kinh ngạc, cảm thấy mình không thể theo kịp những lời này của Kỳ Vô Quá. Hiện nay tội rút lưỡi chỉ còn được nhấc đến trong một vài cuốn sách cổ mà thôi.
Có lẽ Kỳ Vô Quá biết được thứ này từ vài quyển sách cổ, chỉ là Đoạn Lệ cảm thấy dường như cậu không phải đang tiện miệng nói ra.
“Chịu tội rút lưỡi?” Đoạn Lệ hỏi, “Là như thế nào?”
“Khá thú vị đấy, cố định người lên giường hành hình, tách miệng ra, sau đó sẽ có con quỷ tiến đến dùng kìm kẹp lưỡi vừa xoay vừa kéo, chờ tách thành vết thương sẽ có tỳ quỷ chờ sẵn ghé vào, những con tỳ quỷ đó nhỏ bằng hạt đậu nành, sau khi hút no máu sẽ giống hạt đậu tằm, tch, thật khó coi…”
Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt: “Đương nhiên mấy thứ đó chỉ do tôi tưởng tượng mà thôi.”
Đoạn Lệ thấy cậu đột nhiên thoát khỏi trạng thái đó cũng không truy hỏi mà nói: “Giấc mơ tối hôm qua của tôi có tiến triển.”
“Ồ? Nói tôi xem nào.”
Kỳ Vô Quá vứt bỏ cảm xúc khiến cậu cực kỳ không thoải mái lúc vừa ngủ dậy ra khỏi đầu, tạm thời lên chút tinh thần hóng chuyện.
“Chỉ là mấy chuyện nhỏ vô nghĩa mà thôi.”
Đoạn Lệ tạm dừng một chút, nói: “Gia cảnh nhân vật này rất tốt, cậu ta nhận được sự giáo dục tốt nhất, đi ra xã hội cũng bốn bề thuận lợi, trừ những chuyện nhỏ nhặt thường xuyên xảy ra, cuộc sống quả thật là rất suôn sẻ.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Thế những chuyện nhỏ nhặt kia là gì?”
“Ví dụ như lúc ở công ty, nhân viên quét dọn không cẩn thận làm bẩn giày hắn, nhân viên tiếp tân không cẩn thận làm vỡ đồ chuyển phát của hắn vân vân.”
Kỳ Vô Quá bỗng tỉnh táo lại, hỏi: “Tiếp theo thì sao, nổi giận đuổi nhân viên quét dọn hay là bắt đầu một cuộc tình lãng mạn với em gái tiếp tân?”
“…” Đoạn Lệ trầm mặc mất một lúc, hỏi cậu một câu: “Bình thường lúc rảnh cậu hay xem gì thế?”
Kỳ Vô Quá cũng không kiêng dè, nói: “Người như tôi thứ gì cũng muốn nếm một miếng, cuộc sống phong phú như vậy mới có lợi cho việc vẽ vời.”
“Chẳng phải cậu nói cảm hứng xuất phát từ linh cảm mới là cách tốt nhất à, trong số đó tình yêu là điều chiếm phần quan trọng nhất.”
Kỳ Vô Quá nói một cách tỉnh bơ: “Vì sáng tác nghệ thuật nên tôi đương nhiên là muốn trải nghiệm rồi.”
Đoạn Lệ nói: “Trải nghiệm, ví dụ như tự mình yêu thử?”
Kỳ Vô Quá nhớ tới những gì mình đã trải qua trong mộng, chỉ cảm thấy dường như mình có ác cảm với việc theo đuổi một cô gái nào đó.
Cậu lắc đầu, nói: “Sao lại thế được, tôi chỉ hận không có nhiều thời gian rảnh để ngủ đây.”
Nói xong, Kỳ Vô Quá lại tiếp lời: “Chẳng qua là có một khoảng thời gian tôi nghiên cứu mấy bộ phim truyền hình cùng tiểu thuyết tình cảm mà thôi.”
Đoạn Lệ nghe xong cũng không nói gì thêm, cứng nhắc xoay chuyển câu chuyện về lại chủ đề cũ.
“Nhân vật này rất xem trọng tầng lớp, hắn cho rằng sinh ra ở tầng lớp nào thì nên yên phận ở tầng lớp đó, đừng nên có ý đồ phá vỡ.”
Đoạn Lệ tạm dừng một lát, lại nói: “Trong tình huống không cần thiết, hắn sẽ không tiếp xúc với những người không cùng tầng lớp với mình.”
Kỳ Vô Quá gãi gãi đầu: “Cho đến giờ giấc mơ của anh vẫn chưa giải thích được những tờ tiền xuất hiện trong phòng là để làm gì.”
Nhưng vào lúc này, cửa phòng bị gõ vang, nghe rất gấp gáp.
Đoạn Lệ đứng dậy đi qua mở cửa.
Kỳ Vô Quá nằm trên giường lập tức nghe được tiếng của Mã San San, tốc độ nói rất nhanh, Đoạn Lệ còn chưa kịp mở miệng, cô đã liên tục nói mấy câu.
“Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá xảy ra chuyện rồi, tôi vốn thấy phòng vệ sinh bị đóng, muốn gọi cậu ấy mở ra, kết quả gõ cửa không ai đáp. Hôm qua cậu ấy mới trở thành giúp việc tạm thời, người ở trong phòng vệ sinh sẽ không phải Tiểu Hứa mà là Kỳ Vô Quá chứ…”
Kỳ Vô Quá cảm thấy nếu bản thân còn không lên tiếng sẽ thành cái xác chết không toàn thây trong miệng Mã San San, bèn mở miệng nói: “Tôi ở đây.”
Đúng lúc này Đoạn Lệ lại hơi dịch sang một bên, Mã San San đứng ở cửa cứ như vậy mà trợn mắt há mồm nhìn Kỳ Vô Quá nhổm dậy từ trên giường Đoạn lệ.
Đầu tóc rối tung, quần áo nhăn dúm dó, chiếc chăn trên giường lớn cũng nằm vương vãi trên đất, không khỏi khiến người ta liên tưởng đến chút chuyện này nọ.
“Đệt, quấy rầy rồi?”
Đôi môi của Mã San San hết khép rồi lại mở, cuối cùng nói một câu như vậy.
Cuối cùng vẫn là giúp việc tạm thời Kỳ Vô Quá đi mở cửa phòng vệ sinh, bên trong bồn tắm vẫn có người, tổng thể không khác gì mấy so với sáng ngày hôm qua.
Trừ việc người nằm trong bồn tắm là giúp việc Tiểu Hứa, mà cách cô tự sát là dùng máy sấy.
Phản ứng của Thập Nhất vẫn lạnh nhạt như ngày hôm trước, sau đó đi phân công công việc xử lí.
Đó là một ngày bình thường trong trọ.
Buổi sáng ở phòng ăn, đám người chơi lại lần nữa trao đổi cảnh trong mơ với nhau.
Quả không ngoài dự đoán, giấc mơ về chuyện xưa của mỗi người đều có bước tiến triển.