Chương 71
Lúc Thập Nhất đi lên, khuôn mặt anh ta vẫn vô cùng bình tĩnh. Anh ta đảo mắt nhìn thử tình huống bên trong, hài lòng nói: “Hay lắm.”
Kỳ Vô Quá cau mày liếc mắt nhìn Thập Nhất, hỏi: “Có án mạng mà không phải báo cảnh sát sao?”
Thập Nhất hơi kinh ngạc, trông như gặp phải một vấn đề lệch sóng ngoài tưởng tượng nên hơi loạn. Anh ta im lặng một lát mới trả lời: “Người chưa trải qua chọn lọc không thể vào nơi này.”
Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, phát hiện nơi này có chút thú vị: “Chọn lọc? Vậy thì thật là vinh hạnh quá, xem ra chúng ta đều là những người may mắn. Thập Nhất ạ, thực ra vận may của tôi thuộc vào hàng sao chổi, có thể tiết lộ chút cơ chế sàng lọc này là gì không?”
Cậu cười nhẹ, để lộ nụ cười hơi ngượng ngùng xấu hổ: “Vì là vận sao chổi nên lần này vượt qua được vòng sàng lọc có hơi kích động.”
Thập Nhất nhìn Kỳ Vô Quá một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngại quá, tôi nói nhầm, đây là án tự sát, không cần phải báo cảnh sát.”
“…”
Kỳ Vô Quá trợn mắt há mồm nhìn NPC này đổi giọng ngay tại chỗ, sau đó không nể mặt cậu mà xuống lầu.
Cậu nhìn Đoạn Lệ một cái, nói: “Sao NPC này lại như vậy, rõ ràng vấn đề của tôi đã chạm vào mấu chốt cốt truyện, vậy mà anh ta còn có thể bỏ qua thế được?”
Biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá quá mức oan ức, Đoạn Lệ nghiêng đầu đi, dùng tay che miệng nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng mới kiềm lại được kích động muốn bật cười.
“Có lẽ là do vấn đề của cậu chạm vào cốt lõi chủ tuyến rồi.”
Kỳ Vô Quá có chút khó chịu, nói: “Quả nhiên cái hệ thống trò chơi chết tiệt kia vẫn luôn tồn tại, vì để kéo dài thời gian cho trò chơi mà bất cứ thủ đoạn nào cũng dùng được.”
Đoạn Lệ giơ tay gãi mũi, bỗng dưng cảm thấy mình đang bị mắng vào mặt.
Trong lúc hai người trò chuyện vài câu, Thập Nhất đã dẫn hai giúp việc khác lên.
Chúng người chơi cứ đứng lấp ló ở cửa phòng, chỉ thấy mấy NPC thành thạo khiêng thi thể đi, còn để lại một người quét dọn phòng tắm cho sạch sẽ.
Chưa đến mười phút, phòng tắm trên tầng hai đã khôi phục lại nguyên dạng, trông như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đám người chơi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kỳ Vô Quá lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Rửa mặt xong rồi thì xuống dưới ăn sáng đi.”
Nói xong, cậu không hề e dè gì mà đi vào phòng tắm mới ban nãy vẫn còn lênh láng máu.
Phòng bếp hôm nay phục vụ bữa sáng có hơi chậm, có lẽ là vì thiếu mất một giúp việc nên làm việc không ổn thỏa lắm.
Chờ đợi một lúc, Kỳ Vô Quá bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi: “À này, đêm qua các người có nằm mơ không?”
Mọi người vừa nghe, sắc mặt lập tức có biến hóa.
Mã San San lên tiếng đầu tiên, nói: “Đương nhiên, bằng không tôi cũng sẽ không dậy sớm như vậy.”
Phó Hàm lại hỏi: “Nếu cậu hỏi như vậy, thế hẳn cậu cũng nằm mơ đúng không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Những chuyện xảy ra trong mơ hình như có liên quan đến cách trang trí phòng của mỗi người, tôi đoán đây có lẽ là giả thiết nhân vật mà chúng ta sắm vai.”
Nghe cậu nói như thế, tất cả mọi người quanh bàn đều biểu lộ cảm xúc như ngộ ra, sau đó trầm mặc tự hỏi. Chờ bọn họ điều chỉnh tâm trạng xong thì kể hết những gì mơ được cho những người còn lại nghe.
Mã San San trong mơ là một sinh viên đại học, hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, nhưng mấy người bạn cùng phòng có gia cảnh lại không tệ. Cô trong giấc mơ từ lúc nhập học đã mang trạng thái tự ti, về sau càng lúc càng mất cân bằng, lúc nào cũng nát óc nghĩ cách kiếm tiền sắm sửa quần áo, chỉ là những thứ này dường như cũng không thể giúp cô hòa hợp được với đám bạn chung phòng.
Hầu Giai Vân trong mơ là một thành phần tri thức vừa nhậm chức, sếp tổng luôn hà khắc với cô, những nhân viên kỳ cựu trong công ty cũng tìm mọi cách chèn ép chà đạp, mà cô vì kiếm ăn nên chỉ có thể nuốt giận vào bụng.
Phó Hàm trong mơ là một đứa bé chừng bảy, tám tuổi, lại rất nghịch ngợm, phụ huynh trong nhà là loại chuyên đánh đập cưỡng chế, đối với con mình chỉ có một cách dạy dỗ duy nhất là đánh mắng.
Càng thảm hơn là thằng ôn con sát nhà cậu ta thuộc loại hình con nhà người ta, bằng tuổi với cậu, lúc nào cũng đứng nhất lớp, biết chơi piano, làm đại diện tham gia biện luận tiếng Anh cho trường.
Vì vậy Phó Hàm trong mộng tất nhiên sẽ thành nạn nhân bị bố mẹ lấy con nhà người ta ra so sánh.
Nhân vật trong mơ của Sử Mạnh Huy lại là một trạch nam, không có việc làm cố định, dựa vào trò chơi kiếm ít tiền, sở thích ngoại trừ game thì là ăn. Chỉ là thu nhập bằng game không ổn định, nghèo đến nỗi thỉnh thoảng đến mì tôm bỏ bụng cũng không có.
Chuyện này đối với người thích ăn mà nói là chuyện vô cùng dằn vặt, có điều ông ta vẫn không muốn ra khỏi cửa kiếm ăn.
Nghe xong tự thuật của tất cả mọi người, Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Trong phòng Mã San San chất đầy các loại quần áo cùng với các loại đồ dùng khác, đây là những món đồ mà nhân vật trong mơ thiếu mất, Sử Mạnh Huy cũng vậy.
Nhưng còn giấc mơ của Hầu Giai Vân và Phó Hàm thì tạm thời chưa tìm ra mối liên hệ với phòng mình.
Vào ngay lúc này, Thập Nhất cùng hai giúp việc khác bưng mâm cơm đi vào.
Bữa sáng đã được chia sẵn, trước mặt mỗi người là một bát cháo, một đĩa thức ăn nhỏ và hai cái bánh bao.
Thập Nhất bỏ đồ ăn lên bàn, nói: “Chút nữa tôi có chuyện muốn bàn với mọi người, mời dùng cơm.”
Dòng suy nghĩ của Kỳ Vô Quá bị chặt đứt, cũng không còn tâm trạng nào suy nghĩ tiếp về chuyện trong mơ, lượng tin tức không đủ, không kết nối được với nhau thì cũng mất công.
Tất cả mọi người tạm bỏ chuyện trong mộng xuống, bắt đầu húp cháo, có lẽ Sử Mạnh Huy vì chuyện ăn canh hôm qua mà có ám ảnh với những món ăn này.
Ông ta dùng muỗng đảo cháo lên quan sát cẩn thận một lượt, nhìn thấy bên trong không có gì mới yên tâm ăn một miếng.
Nhưng chỉ nửa phút sau, tình cảnh hôm qua lại tái hiện.
Sử Mạnh Huy ném bánh bao lên bàn, chau mày nói: “Cái bánh bao này bị gì thế?”
Lần này Kỳ Vô Quá ngồi bên cạnh ông ta, đảo mắt nhìn, phát hiện phần bánh bao bị ông ta cắn lộ ra một thứ màu đen quỷ dị.
Vật thể màu đen này trông không giống như nguyên liệu làm nhân bánh, mà giống như một con mắt.
Sử Mạnh Huy càng nhìn càng thấy khó chịu, thẳng tay đập bàn cái rầm, lớn tiếng gọi: “Ông chủ! Ông chủ đâu! Mấy người làm ăn kiểu gì thế này?”
Thập Nhất nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng bếp, khuôn mặt của anh ta không vì thái độ ác liệt của Sử Mạnh Huy mà thay đổi, bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Sử Mạnh Huy nói: “Bánh bao này là sao đây? Rốt cuộc các người đã cho bọn tôi ăn cái gì?”
Kỳ Vô Quá nhìn biểu hiện của Sử Mạnh Huy mà nhíu mày, phát hiện người chơi già dặn này quả là cao tay.
Sử Mạnh Huy đang thăm dò tin tức, tuy rằng giọng ông ta hơi lớn, nhưng cơ mặt cùng phần cơ bắp lại đang thả lỏng, cho thấy ông ta không phải đang trong trạng thái tức giận đến cùng cực.
Thập Nhất nghe xong, nói: “Xin lỗi, để tôi gọi Tiểu Đặng đến xử lý một chút.”
Mấy phút sau, giúp việc phụ trách trong bếp Tiểu Đặng đã đến.
Sử Mạnh Huy trực tiếp chất vấn: “Hôm qua lúc tôi ăn canh cũng có sâu bên trong, hôm nay bánh bao lại có vật kỳ lạ, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”
Tiểu Đặng nói: “Canh hôm qua dùng nấm dại đào được trên núi để nấu, có sâu bên trong có lẽ là vì lúc rửa rau không trôi được. Người rửa rau là Tiểu Lý, có muốn tôi gọi cô ấy đến nói rõ ra không?”
“…”
Khóe miệng Sử Mạnh Huy giật một cái, Tiểu Lý chính là giúp việc sáng nay chết trong bồn tắm, ông ta nào dám nói một câu được. Đây là không gian quỷ vực lệ quỷ lộng hoành, nếu ông ta dám nói thế, không chừng Tiểu Lý lại quay về nói lý với ông ta thật.
Chỉ là không phải dùng trạng thái của người sống để quay về mà thôi.
“Còn cái bánh bao này.”
Tiểu Đặng đi thẳng tới bên bàn, cầm chiếc đũa tách đôi bánh bao, một con mắt lăn từ trong bánh bao lăn ra.
Nhãn cầu không lớn lắm, giống với mắt cá hơn.
Cậu ta nói: “Bánh bao dùng cá bắt trong hồ làm nhân, thịt mềm ngọt không tanh, điểm trừ duy nhất là xương hơi nhiều, cho nên tôi đã dùng máy xay xay nhuyễn ra làm bánh bao.”
Nói tới đây, Tiểu Đặng hơi dừng lại: “Nhưng có vẻ như máy xay hơi có vấn đề, cho nên con mắt này chưa được xay nát, xin lỗi, tôi chưa làm tròn công việc.”
Sau khi giải thích xong, Tiểu Đặng không chờ Sử Mạnh Huy nói gì mà xoay người rời khỏi phòng ăn.
Sử Mạnh Huy ngồi xuống nhìn mắt cá đen nhánh nằm trong mâm, nhất thời không còn khẩu vị ăn sáng.
Ông ta đặt đũa xuống, nói: “Bỏ đi, không ăn nữa.”
Sau khi ăn sáng xong, Thập Nhất canh giờ thật chuẩn xuất hiện trong phòng ăn.
Anh ta nói: “Sáng nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chắc mọi người cũng thấy rồi. Tiểu Lý không còn nữa, hoạt động của trọ sẽ xuất hiện vài vấn đề nhỏ.”
Kỳ Vô Quá nói: “Cái này thì tôi có cách, nếu muốn công khai tuyển người thì tôi thấy thôn dân trong thôn có cuộc sống không tốt lắm, để họ kiếm tiền đi, mọi người cùng nhau làm giàu cũng là hiển nhiên.”
Thập Nhất liếc mắt nhìn cậu, sau đó yên lặng quay đầu: “Trước đó tôi đã nói rồi, các người tới đây không phải để hưởng lạc, bây giờ cần có một người thay Tiểu Lý làm việc, bằng không mời rời khỏi đây.”
Kỳ Vô Quá đang muốn mở miệng, lại thấy Thập Nhất không thèm nhìn qua bên này đã quay lưng rời đi, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng thấy vội vội vàng vàng.
Kỳ Vô Quá nhìn về phía Đoạn Lệ, nói: “Sao tôi có cảm giác như đang bị NPC kỳ thị thế nhỉ?”
Đoạn Lệ nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Tạm thời chưa bàn đến chuyện vì sao Thập Nhất lại vội rời đi, chuyện quan trọng bây giờ là người chơi nào chịu làm việc thay cho Tiểu Lý.
Dù sao Thập Nhất cũng đã đánh tiếng, nếu như không có ai chịu làm việc thay Tiểu Lý, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ bị tống cổ. Đây cũng không phải là vấn đề rời đi hay không, mà là phán định qua cửa thất bại, chính là rời khỏi nơi phát sinh chính tuyến của trò chơi.
Cho nên, rời khỏi thôn Thiên Đường là đại biểu cho cái chết.
Đám người chơi đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, không ai tự nguyện đứng ra nhận lấy. Cái này cũng có thể lý giải, Tiểu Lý mới chết chưa được lâu, nhận việc của cô để làm dù sao trông cũng không may cho lắm.
Qua vài phút sau, Phó Hàm lên tiếng: “Hay là rút thăm nhé?”
Đề nghị của cậu ta được mọi người đồng ý, rút thăm là công bằng nhất.
Kết quả rút thăm có rất nhanh, Kỳ Vô Quá nắm mẩu giấy ngắn hơn mọi người một đoạn, vai hơi sụp xuống.
“Thực ra tôi thấy rút thăm mới là một kiểu kỳ thị đối với người xui xẻo.”
Đương nhiên cậu chỉ oán giận một câu vậy mà thôi, tinh thần của người đã giao kèo thì phải có, cậu sẽ không nuốt lời.
*******************
Lảm nhảm: Thật ra là ông Thập Nhất kia sợ bị bạn thụ khịa thêm nên bỏ chạy đấy thôi =))))
Kỳ Vô Quá cau mày liếc mắt nhìn Thập Nhất, hỏi: “Có án mạng mà không phải báo cảnh sát sao?”
Thập Nhất hơi kinh ngạc, trông như gặp phải một vấn đề lệch sóng ngoài tưởng tượng nên hơi loạn. Anh ta im lặng một lát mới trả lời: “Người chưa trải qua chọn lọc không thể vào nơi này.”
Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, phát hiện nơi này có chút thú vị: “Chọn lọc? Vậy thì thật là vinh hạnh quá, xem ra chúng ta đều là những người may mắn. Thập Nhất ạ, thực ra vận may của tôi thuộc vào hàng sao chổi, có thể tiết lộ chút cơ chế sàng lọc này là gì không?”
Cậu cười nhẹ, để lộ nụ cười hơi ngượng ngùng xấu hổ: “Vì là vận sao chổi nên lần này vượt qua được vòng sàng lọc có hơi kích động.”
Thập Nhất nhìn Kỳ Vô Quá một lúc lâu mới lên tiếng: “Ngại quá, tôi nói nhầm, đây là án tự sát, không cần phải báo cảnh sát.”
“…”
Kỳ Vô Quá trợn mắt há mồm nhìn NPC này đổi giọng ngay tại chỗ, sau đó không nể mặt cậu mà xuống lầu.
Cậu nhìn Đoạn Lệ một cái, nói: “Sao NPC này lại như vậy, rõ ràng vấn đề của tôi đã chạm vào mấu chốt cốt truyện, vậy mà anh ta còn có thể bỏ qua thế được?”
Biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá quá mức oan ức, Đoạn Lệ nghiêng đầu đi, dùng tay che miệng nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng mới kiềm lại được kích động muốn bật cười.
“Có lẽ là do vấn đề của cậu chạm vào cốt lõi chủ tuyến rồi.”
Kỳ Vô Quá có chút khó chịu, nói: “Quả nhiên cái hệ thống trò chơi chết tiệt kia vẫn luôn tồn tại, vì để kéo dài thời gian cho trò chơi mà bất cứ thủ đoạn nào cũng dùng được.”
Đoạn Lệ giơ tay gãi mũi, bỗng dưng cảm thấy mình đang bị mắng vào mặt.
Trong lúc hai người trò chuyện vài câu, Thập Nhất đã dẫn hai giúp việc khác lên.
Chúng người chơi cứ đứng lấp ló ở cửa phòng, chỉ thấy mấy NPC thành thạo khiêng thi thể đi, còn để lại một người quét dọn phòng tắm cho sạch sẽ.
Chưa đến mười phút, phòng tắm trên tầng hai đã khôi phục lại nguyên dạng, trông như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Đám người chơi đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Kỳ Vô Quá lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Rửa mặt xong rồi thì xuống dưới ăn sáng đi.”
Nói xong, cậu không hề e dè gì mà đi vào phòng tắm mới ban nãy vẫn còn lênh láng máu.
Phòng bếp hôm nay phục vụ bữa sáng có hơi chậm, có lẽ là vì thiếu mất một giúp việc nên làm việc không ổn thỏa lắm.
Chờ đợi một lúc, Kỳ Vô Quá bỗng nhớ tới một chuyện, hỏi: “À này, đêm qua các người có nằm mơ không?”
Mọi người vừa nghe, sắc mặt lập tức có biến hóa.
Mã San San lên tiếng đầu tiên, nói: “Đương nhiên, bằng không tôi cũng sẽ không dậy sớm như vậy.”
Phó Hàm lại hỏi: “Nếu cậu hỏi như vậy, thế hẳn cậu cũng nằm mơ đúng không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Những chuyện xảy ra trong mơ hình như có liên quan đến cách trang trí phòng của mỗi người, tôi đoán đây có lẽ là giả thiết nhân vật mà chúng ta sắm vai.”
Nghe cậu nói như thế, tất cả mọi người quanh bàn đều biểu lộ cảm xúc như ngộ ra, sau đó trầm mặc tự hỏi. Chờ bọn họ điều chỉnh tâm trạng xong thì kể hết những gì mơ được cho những người còn lại nghe.
Mã San San trong mơ là một sinh viên đại học, hoàn cảnh gia đình không tốt lắm, nhưng mấy người bạn cùng phòng có gia cảnh lại không tệ. Cô trong giấc mơ từ lúc nhập học đã mang trạng thái tự ti, về sau càng lúc càng mất cân bằng, lúc nào cũng nát óc nghĩ cách kiếm tiền sắm sửa quần áo, chỉ là những thứ này dường như cũng không thể giúp cô hòa hợp được với đám bạn chung phòng.
Hầu Giai Vân trong mơ là một thành phần tri thức vừa nhậm chức, sếp tổng luôn hà khắc với cô, những nhân viên kỳ cựu trong công ty cũng tìm mọi cách chèn ép chà đạp, mà cô vì kiếm ăn nên chỉ có thể nuốt giận vào bụng.
Phó Hàm trong mơ là một đứa bé chừng bảy, tám tuổi, lại rất nghịch ngợm, phụ huynh trong nhà là loại chuyên đánh đập cưỡng chế, đối với con mình chỉ có một cách dạy dỗ duy nhất là đánh mắng.
Càng thảm hơn là thằng ôn con sát nhà cậu ta thuộc loại hình con nhà người ta, bằng tuổi với cậu, lúc nào cũng đứng nhất lớp, biết chơi piano, làm đại diện tham gia biện luận tiếng Anh cho trường.
Vì vậy Phó Hàm trong mộng tất nhiên sẽ thành nạn nhân bị bố mẹ lấy con nhà người ta ra so sánh.
Nhân vật trong mơ của Sử Mạnh Huy lại là một trạch nam, không có việc làm cố định, dựa vào trò chơi kiếm ít tiền, sở thích ngoại trừ game thì là ăn. Chỉ là thu nhập bằng game không ổn định, nghèo đến nỗi thỉnh thoảng đến mì tôm bỏ bụng cũng không có.
Chuyện này đối với người thích ăn mà nói là chuyện vô cùng dằn vặt, có điều ông ta vẫn không muốn ra khỏi cửa kiếm ăn.
Nghe xong tự thuật của tất cả mọi người, Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Trong phòng Mã San San chất đầy các loại quần áo cùng với các loại đồ dùng khác, đây là những món đồ mà nhân vật trong mơ thiếu mất, Sử Mạnh Huy cũng vậy.
Nhưng còn giấc mơ của Hầu Giai Vân và Phó Hàm thì tạm thời chưa tìm ra mối liên hệ với phòng mình.
Vào ngay lúc này, Thập Nhất cùng hai giúp việc khác bưng mâm cơm đi vào.
Bữa sáng đã được chia sẵn, trước mặt mỗi người là một bát cháo, một đĩa thức ăn nhỏ và hai cái bánh bao.
Thập Nhất bỏ đồ ăn lên bàn, nói: “Chút nữa tôi có chuyện muốn bàn với mọi người, mời dùng cơm.”
Dòng suy nghĩ của Kỳ Vô Quá bị chặt đứt, cũng không còn tâm trạng nào suy nghĩ tiếp về chuyện trong mơ, lượng tin tức không đủ, không kết nối được với nhau thì cũng mất công.
Tất cả mọi người tạm bỏ chuyện trong mộng xuống, bắt đầu húp cháo, có lẽ Sử Mạnh Huy vì chuyện ăn canh hôm qua mà có ám ảnh với những món ăn này.
Ông ta dùng muỗng đảo cháo lên quan sát cẩn thận một lượt, nhìn thấy bên trong không có gì mới yên tâm ăn một miếng.
Nhưng chỉ nửa phút sau, tình cảnh hôm qua lại tái hiện.
Sử Mạnh Huy ném bánh bao lên bàn, chau mày nói: “Cái bánh bao này bị gì thế?”
Lần này Kỳ Vô Quá ngồi bên cạnh ông ta, đảo mắt nhìn, phát hiện phần bánh bao bị ông ta cắn lộ ra một thứ màu đen quỷ dị.
Vật thể màu đen này trông không giống như nguyên liệu làm nhân bánh, mà giống như một con mắt.
Sử Mạnh Huy càng nhìn càng thấy khó chịu, thẳng tay đập bàn cái rầm, lớn tiếng gọi: “Ông chủ! Ông chủ đâu! Mấy người làm ăn kiểu gì thế này?”
Thập Nhất nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng bếp, khuôn mặt của anh ta không vì thái độ ác liệt của Sử Mạnh Huy mà thay đổi, bình tĩnh hỏi: “Làm sao vậy?”
Sử Mạnh Huy nói: “Bánh bao này là sao đây? Rốt cuộc các người đã cho bọn tôi ăn cái gì?”
Kỳ Vô Quá nhìn biểu hiện của Sử Mạnh Huy mà nhíu mày, phát hiện người chơi già dặn này quả là cao tay.
Sử Mạnh Huy đang thăm dò tin tức, tuy rằng giọng ông ta hơi lớn, nhưng cơ mặt cùng phần cơ bắp lại đang thả lỏng, cho thấy ông ta không phải đang trong trạng thái tức giận đến cùng cực.
Thập Nhất nghe xong, nói: “Xin lỗi, để tôi gọi Tiểu Đặng đến xử lý một chút.”
Mấy phút sau, giúp việc phụ trách trong bếp Tiểu Đặng đã đến.
Sử Mạnh Huy trực tiếp chất vấn: “Hôm qua lúc tôi ăn canh cũng có sâu bên trong, hôm nay bánh bao lại có vật kỳ lạ, tốt nhất là giải thích rõ cho tôi.”
Tiểu Đặng nói: “Canh hôm qua dùng nấm dại đào được trên núi để nấu, có sâu bên trong có lẽ là vì lúc rửa rau không trôi được. Người rửa rau là Tiểu Lý, có muốn tôi gọi cô ấy đến nói rõ ra không?”
“…”
Khóe miệng Sử Mạnh Huy giật một cái, Tiểu Lý chính là giúp việc sáng nay chết trong bồn tắm, ông ta nào dám nói một câu được. Đây là không gian quỷ vực lệ quỷ lộng hoành, nếu ông ta dám nói thế, không chừng Tiểu Lý lại quay về nói lý với ông ta thật.
Chỉ là không phải dùng trạng thái của người sống để quay về mà thôi.
“Còn cái bánh bao này.”
Tiểu Đặng đi thẳng tới bên bàn, cầm chiếc đũa tách đôi bánh bao, một con mắt lăn từ trong bánh bao lăn ra.
Nhãn cầu không lớn lắm, giống với mắt cá hơn.
Cậu ta nói: “Bánh bao dùng cá bắt trong hồ làm nhân, thịt mềm ngọt không tanh, điểm trừ duy nhất là xương hơi nhiều, cho nên tôi đã dùng máy xay xay nhuyễn ra làm bánh bao.”
Nói tới đây, Tiểu Đặng hơi dừng lại: “Nhưng có vẻ như máy xay hơi có vấn đề, cho nên con mắt này chưa được xay nát, xin lỗi, tôi chưa làm tròn công việc.”
Sau khi giải thích xong, Tiểu Đặng không chờ Sử Mạnh Huy nói gì mà xoay người rời khỏi phòng ăn.
Sử Mạnh Huy ngồi xuống nhìn mắt cá đen nhánh nằm trong mâm, nhất thời không còn khẩu vị ăn sáng.
Ông ta đặt đũa xuống, nói: “Bỏ đi, không ăn nữa.”
Sau khi ăn sáng xong, Thập Nhất canh giờ thật chuẩn xuất hiện trong phòng ăn.
Anh ta nói: “Sáng nay xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, chắc mọi người cũng thấy rồi. Tiểu Lý không còn nữa, hoạt động của trọ sẽ xuất hiện vài vấn đề nhỏ.”
Kỳ Vô Quá nói: “Cái này thì tôi có cách, nếu muốn công khai tuyển người thì tôi thấy thôn dân trong thôn có cuộc sống không tốt lắm, để họ kiếm tiền đi, mọi người cùng nhau làm giàu cũng là hiển nhiên.”
Thập Nhất liếc mắt nhìn cậu, sau đó yên lặng quay đầu: “Trước đó tôi đã nói rồi, các người tới đây không phải để hưởng lạc, bây giờ cần có một người thay Tiểu Lý làm việc, bằng không mời rời khỏi đây.”
Kỳ Vô Quá đang muốn mở miệng, lại thấy Thập Nhất không thèm nhìn qua bên này đã quay lưng rời đi, tấm lưng kia nhìn thế nào cũng thấy vội vội vàng vàng.
Kỳ Vô Quá nhìn về phía Đoạn Lệ, nói: “Sao tôi có cảm giác như đang bị NPC kỳ thị thế nhỉ?”
Đoạn Lệ nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”
Tạm thời chưa bàn đến chuyện vì sao Thập Nhất lại vội rời đi, chuyện quan trọng bây giờ là người chơi nào chịu làm việc thay cho Tiểu Lý.
Dù sao Thập Nhất cũng đã đánh tiếng, nếu như không có ai chịu làm việc thay Tiểu Lý, vậy thì tất cả mọi người đều sẽ bị tống cổ. Đây cũng không phải là vấn đề rời đi hay không, mà là phán định qua cửa thất bại, chính là rời khỏi nơi phát sinh chính tuyến của trò chơi.
Cho nên, rời khỏi thôn Thiên Đường là đại biểu cho cái chết.
Đám người chơi đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, không ai tự nguyện đứng ra nhận lấy. Cái này cũng có thể lý giải, Tiểu Lý mới chết chưa được lâu, nhận việc của cô để làm dù sao trông cũng không may cho lắm.
Qua vài phút sau, Phó Hàm lên tiếng: “Hay là rút thăm nhé?”
Đề nghị của cậu ta được mọi người đồng ý, rút thăm là công bằng nhất.
Kết quả rút thăm có rất nhanh, Kỳ Vô Quá nắm mẩu giấy ngắn hơn mọi người một đoạn, vai hơi sụp xuống.
“Thực ra tôi thấy rút thăm mới là một kiểu kỳ thị đối với người xui xẻo.”
Đương nhiên cậu chỉ oán giận một câu vậy mà thôi, tinh thần của người đã giao kèo thì phải có, cậu sẽ không nuốt lời.
*******************
Lảm nhảm: Thật ra là ông Thập Nhất kia sợ bị bạn thụ khịa thêm nên bỏ chạy đấy thôi =))))