Chương 54: Chúc mừng qua cửa
Cho dù Kỳ Vô Quá đang chìm đắm trong sự kích thích của sáng tác, thì vẫn vì âm thanh khó nghe này mà tỉnh lại.
Kỳ Vô Quá rất ít khi tức giận, cậu là một người khá hiền lành, nhưng lúc sáng tác mà bị quấy rầy thì lại là chuyện không thể nào chịu được.
Cậu ngừng bút lại, đi tới bên cửa sổ.
Biệt thự đã hoàn toàn bị thủy quỷ vây quanh, ở phía bên ngoài, mỗi một tấc trên đường đều lúc nha lúc nhúc những sinh vật màu đen. Dáng người của chúng cực kỳ thấp bé, cả người đen kịt, đôi mắt lại phát ra màu đỏ hung tợn.
Số lượng vô cùng đông, người nào nhìn thấy đều sẽ sinh ra cảm giác bứt rứt khó chịu. Sự sợ hãi đó không phải bắt nguồn từ quỷ quái, mà bắt nguồn từ vật thể dày đặc trôi đến.
Kỳ Vô Quá cau mày nhìn tất thảy trước mắt, chỉ cảm thấy cái bớt nơi eo mình càng lúc càng nóng, cậu miễn cưỡng trấn áp cơn giận của mình xuống.
Chỉ là đang trong quá trình sáng tác mà bị cắt ngang, thậm chí còn thấy phải mấy thứ cay mắt khiến cơn giận của cậu không thể dập tắt, hơn nữa còn xông thẳng lên đỉnh đầu như núi lửa phun trào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Kỳ Vô Quá hoàn toàn bị lửa giận chi phối, ngay cả sau tai cũng bắt đầu thấy nóng lên.
Những tiếng thét chói tai kia cứ luẩn quẩn bên tai không dứt, không chỉ không biến mất, mà tần suất còn có xu hướng tăng lên.
Phùng Chân và Lộ Mạn Mạn phía dưới đã bịt kín tai, chỉ có Đoạn Lệ vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, không biết dùng cách nào đóng được cổng lại.
Đám thủy quỷ duy trì một khoảng cách nhất định với chiếc cổng, tựa hồ là không dám tới gần.
Nước đã ngập tràn khắp các con đường, thủy quỷ vây lấy tường ngoài càng lúc càng nhiều.
Tuy rằng thủy quỷ là lệ quỷ cấp thấp, thế nhưng vẫn tính là loài thông minh, số lượng đông thì tụ lại một chỗ, nằm đè lên nhau dựng thành chiếc cầu thang.
Thủy quỷ phía trên cùng rốt cuộc cũng vượt qua được tường, chỉ là khi nó vừa chạm đất xong lại đột nhiên hét thảm một tiếng, cả người bốc cháy ngùn ngụt, sau đó lập tức biến thành một làn tro bụi màu lam nhạt.
Thủy quỷ không thể qua được tuyến phòng thủ này, nhưng số lượng lại cuồn cuộn không dứt, chúng cơ hồ vây kín khu biệt thự, bọn họ không thể biết được chính xác có bao nhiêu con.
Lượng lớn thủy quỷ cứ như thiêu thân thấy lửa, hướng về căn biệt thự cao cấp trên đỉnh núi vọt tới.
Theo số lượng thủy quỷ bám tường càng nhiều, âm thanh móng tay cào vào thủy tinh lại càng lớn, hơn nữa còn thêm tiếng gào thét thảm thiết, biến biệt thự trở nên ồn ào náo nhiệt.
Loại náo nhiệt này không phải là âm thanh nhân gian tràn ngập mùi vị khỏi lửa ồn ã, mà là loại khiến người ta khó chịu tới lạnh sống lưng.
Kỳ Vô Quá trầm mặc nhìn đám thủy quỷ nọ, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, toàn bộ đầu óc cứ như sắp nổ tung, thêm vết bớt trên lưng nóng như thiêu đốt, sự khó chịu khi bị chặt đứt nguồn sáng tác dâng lên.
Tất cả các loại tâm trạng tiêu cực đan xen vào nhau, làm cho cậu trở nên mất khống chế.
Kỳ Vô Quá chống tay lên cửa sổ, nhìn về dòng nước phía xa xa, thấp giọng nói một câu: “Quấy rối người khác sáng tác là phải xuống địa ngục chịu thẩm phán.”
Tiếng nói của cậu không lớn nhưng lại truyền rất xa.
Ba người đứng trong vườn hoa rõ ràng đều nghe thấy câu này. Âm thanh cứ như trực tiếp đánh vào suy nghĩ của họ, tạo ra một đợt vang vọng kỳ lạ.
Sự vang vọng đó không chỉ ở bên tai mà còn quanh quẩn trong không trung đảo Giang Tâm, chậm rãi biến thành tiếng chuông kỳ diệu.
Tiếng chuông không thanh thúy mà trầm thấp dày nặng, phảng phất như là chuông đồng thau đã có tuổi được đánh lên. Vốn chỉ là tiếng chuông đơn điệu, nay tỏa ra không trung lại đan dệt nên một làn điệu kích thích linh hồn.
“Chuông trấn hồn?”
Trong lòng Đoạn Lệ chìm xuống, hắn chưa từng nghe thấy âm thanh của chuông trấn hồn, chỉ thấy miêu tả trong điển tịch.
Chuông trấn hồn do quỷ sai nắm giữ, dùng để trấn áp ma quỷ đang làm loạn, khiến chúng mất đi sức phản kháng, ngoan ngoãn theo về địa phủ.
Sao Kỳ Vô Quá có thể điều động chuông trấn hồn được? Rõ ràng cậu là người sống, sao lại có quan hệ dính líu đến âm sai địa phủ? Âm dương cách biệt, người sống phát động pháp khí cõi âm, không biết bên dưới kia sẽ phản ứng như thế nào.
Việc đã xảy ra rồi thì không thể nào thay đổi, Đoạn Lệ khẽ nhíu mày, quay lại nói với hai người Lộ Mạn Mạn: “Lên tháp.”
Ba người không chần chờ trong vườn hoa biệt thự nữa, hướng thẳng về đỉnh tháp mà đi.
Trên đường lên tháp, Đoạn Lệ không quên liếc mắt nhìn xem tình hình bên ngoài.
Chỉ thấy đám thủy quỷ đang nháo nhào bất an vây quanh biệt thự đã bị tiếng chuông làm cho bất động. Chúng ngẩng đầu nhìn lên trời không, ánh đỏ trong mắt dần tối lại, cứ theo tiếng chuông vang mà đứng im bặt.
Từ xa nhìn lại có thể trông như từng bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
Khi bọn họ lên tới đỉnh tháp thì phát hiện Kỳ Vô Quá đang rất chuyên tâm vẽ phù trận, cứ như những tình huống khác thường ban nãy không liên quan gì tới mình vậy.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân không biết hoàn cảnh trước mắt ra sao, các cô cảm thấy không chỉ có Đoạn Lệ mà ngay cả Kỳ Vô Quá cũng là một người không đơn giản chút nào.
Dưới tình huống này, họ tự giác lựa chọn giữ yên lặng là tốt nhất, lập tức tỏ vẻ mắt không thấy tai không nghe, rời xa Kỳ Vô Quá rồi chạy tới góc xó đứng xem.
Đoạn Lệ đến cạnh người Kỳ Vô Quá, hắn không lên tiếng mà nâng tay chạm vào phần hoa văn lan tới sau tai cậu.
Ngón tay hắn mới đưa tới sau gáy đối phương, lông mày đã hơi cau lại.
Nơi đầu ngón tay chạm phải kia nóng tới kinh người, phần hoa văn lộ ra dưới da tỏa nhiệt như lớp dung nham ẩn giấu dưới nền đất vậy.
Có lẽ nhiệt độ ngón tay của Đoạn Lệ quá thấp nên chiếc bút trong tay Kỳ Vô Quá dừng lại, cậu quay đầu nhìn về phía Đoạn Lệ.
“…”
“…”
Hai người đối diện trong chốc lát, Đoạn Lệ cho rằng Kỳ Vô Quá bắt đầu chìm vào trạng thái kia, hắn đang nghĩ xem làm sao để mở miệng bắt chuyện.
Kỳ Vô Quá nói: “Xin lỗi, tôi không vẽ lại theo bản thiết kế.”
Lúc này Đoạn Lệ mới phát hiện phù trận được vẽ trong đỉnh tháp hoàn toàn khác với phù trận mà Giang Truyện Trí cung cấp, thậm chí ngay cả hắn cũng chưa từng nhìn thấy loại phù trận này bao giờ.
Kỳ Vô Quá nói xong còn nhún vai một cái: “Nhưng đã vẽ đến thế này rồi thì để tôi vẽ theo trực giác cho xong luôn đi, bằng không hậu quả không tưởng tượng nổi đâu.”
Cậu xoay người, ngòi bút mới đặt xuống lại dừng lại: “Đương nhiên anh mới là thiên sư chuyên nghiệp, nếu như anh cảm thấy chỗ nào không ổn thì cứ nói ra, miễn cho hỏng việc.”
Đoạn Lệ đưa mắt nhìn phù trận trên tường, nói: “Không sao, cậu vẽ tiếp đi.”
Chỉ vẻn vẹn qua mấy câu ngắn ngủi, Đoạn Lệ đã biết được Kỳ Vô Quá trước mắt không phải là người trước đó đã từng xuất hiện.
Lần im lặng này kéo dài tới tận khi nét bút cuối cùng của Kỳ Vô Quá hạ xuống.
Cậu lui về sau vài bước, thỏa mãn nhìn thành quả của chính mình.
Sau khi tác phẩm hoàn thành, Kỳ Vô Quá mới tỉnh lại từ trạng thái điên cuồng của mình, cậu đưa mắt nhìn Đoạn Lệ, thậm chí còn hơi chột dạ.
Phù trận trước mắt dưới sự tự do phát huy của cậu có vẻ khá đẹp mắt. Chỉ là trước đây Đoạn Lệ từng nói, khi vẽ bùa chú, mỗi một nét bút đều phải thật chính xác, bằng không uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Đoạn Lệ đi lên phía trước, nâng tay xoa nhẹ tóc Kỳ Vô Quá, nói: “Chờ đây.”
Hắn đi tới chính giữa phù trận, dùng tay khác tách vết thương đã cầm máu giữa lòng bàn tay rồi dùng sức nặn ra.
Từ nơi Đoạn Lệ đặt tay vào, ánh hào quang màu đỏ lần lượt sáng lên, chạy dọc theo phù văn đã được vẽ sẵn trên đỉnh tháp. Loại ánh sáng đỏ này lan từ từ xuống thân tháp, cuối cùng bao phủ khắp cả đảo Giang Tâm.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đứng bên cửa sổ, nhìn tới há hốc mồm.
Thời điểm Lộ Mạn Mạn nhìn về phía hai người Kỳ Vô Quá lần nữa, ánh mắt đã không còn như ban đầu, cô vẫn nhịn không được mà than một câu: “Hai người các cậu đang tu chân hả?”
Kỳ Vô Quá nói: “Nghĩ gì thế, đây là giả thiết của trò chơi mà thôi.”
Toàn bộ hoa văn màu đỏ sậm sáng lên trên đảo Giang Tâm mới chỉ là bắt đầu, tất cả mọi người có thể thấy được, những hoa văn sáng lên này giống hoa văn vẽ trên đỉnh tháp như đúc.
Theo sự hoàn chỉnh của hoa văn, dưới chân mỗi con thủy quỷ đều có ngọn lửa màu đỏ sẫm vọt lên từ dưới nền đất.
Uy lực của những ngọn lửa kia cực lớn, chỉ trong chớp mắt, lũ quỷ đã biến thành một nắm tro đen xám, sau đó tiêu biến trong không trung. Ngay cả dòng nước tràn lên đảo Giang Tâm dường như cũng chịu ảnh hưởng của lửa mà dần dần bốc hơi.
Rốt cuộc Kỳ Vô Quá không nhịn nổi tò mò, đi đến bên tai Đoạn Lệ thấp giọng hỏi: “Lửa này có lai lịch thế nào, sao uy lực lại lớn như vậy?”
“Địa hỏa.” Đoạn Lệ nói.
Kỳ Vô Quá mờ mịt nhìn hắn: “Hả? Anh đang nói gì vậy?”
Đoạn Lệ đảo mắt nhìn cậu, nói: “Tôi cảm thấy cậu không nên biết thì hơn.”
Kỳ Vô Quá thấy thủy quỷ vây kín núi đồi lũ lượt bị thiêu cháy, chỉ cảm thấy tò mò muốn chết, uy lực của ngọn lửa rõ ràng lớn tới mức khác thường, đây chắc chắn không phải do hiệu quả sau khi khởi động trận pháp trong game mà có.
“Không phải cậu sợ cảm giác đi làm như đi tìm chết sao?” Đoạn Lệ chỉ nói như vậy.
Một lời nói ra, lại khiến Kỳ Vô Quá đứng ngây ra như phỗng.
Cậu chần chờ mất một lúc lâu, trong lòng tràn ngập cảm giác hoảng loạn. Loại hoảng loạn này rất thần kỳ, Kỳ Vô Quá cũng đã từng gặp phải trong quá khứ.
Sau khi cậu tốt nghiệp đại học, vì đặc thù của trường ảnh hưởng đến yêu cầu tìm việc, thế nên phải vào công ty game nào đó làm mảng thiết kế – trang trí.
Vào mỗi tối chủ nhật, hoặc là buổi tối nào đó của kỳ nghỉ dài hạn cậu sẽ có cảm giác này, nôn nóng bất an, đứng ngồi không yên.
Cân nhắc thật cẩn thận giữa lòng hiếu kỳ và sự nôn nóng hiện tại xong, Kỳ Vô Quá quyết định từ bỏ.
“Thôi, tò mò hại chết mèo, đôi khi ngốc một chút mới tốt.”
Đoạn Lệ cười nhẹ, cảm thấy cách nhìn nhận cuộc sống của Kỳ Vô Quá rất thú vị, rõ ràng mới chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, thế mà cả người lại toát ra khí chất của một cán bộ kỳ cựu đã về hưu.
Thủy quỷ liên tục bò dậy từ mặt nước dường như bị ngọn lửa này dọa sợ, không thèm đoái hoài tới thứ khác, lui dần về phía đáy sông.
Ngọn lửa màu đỏ sậm trái với logic thường có, cứ một mực đốt xuống tận đáy. Phần sông có thể thấy được đều đã bị ngọn lửa nhuộm dần thành màu đỏ.
Chúng ở dưới đáy nước liên tục nảy lên, khác hẳn với những khung cảnh xung quanh.
Nước sông cũng bị ngọn lửa đun sôi sùng sục, phần trên nước bốc lên một làn hơi trắng, lượn lờ như mây, khiến cho đảo Giang Tâm lệ quỷ hoành hành bỗng dưng có mấy phần xinh đẹp của tiên cảnh chốn nhân gian.
Khoảng nửa tiếng sau, những ngọn lửa kia từ từ biến mất, nước sông cũng yên tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, trước mặt tất cả người chơi đều hiện lên một khung chat trong suốt.
Chúc mừng qua cửa.
Kỳ Vô Quá rất ít khi tức giận, cậu là một người khá hiền lành, nhưng lúc sáng tác mà bị quấy rầy thì lại là chuyện không thể nào chịu được.
Cậu ngừng bút lại, đi tới bên cửa sổ.
Biệt thự đã hoàn toàn bị thủy quỷ vây quanh, ở phía bên ngoài, mỗi một tấc trên đường đều lúc nha lúc nhúc những sinh vật màu đen. Dáng người của chúng cực kỳ thấp bé, cả người đen kịt, đôi mắt lại phát ra màu đỏ hung tợn.
Số lượng vô cùng đông, người nào nhìn thấy đều sẽ sinh ra cảm giác bứt rứt khó chịu. Sự sợ hãi đó không phải bắt nguồn từ quỷ quái, mà bắt nguồn từ vật thể dày đặc trôi đến.
Kỳ Vô Quá cau mày nhìn tất thảy trước mắt, chỉ cảm thấy cái bớt nơi eo mình càng lúc càng nóng, cậu miễn cưỡng trấn áp cơn giận của mình xuống.
Chỉ là đang trong quá trình sáng tác mà bị cắt ngang, thậm chí còn thấy phải mấy thứ cay mắt khiến cơn giận của cậu không thể dập tắt, hơn nữa còn xông thẳng lên đỉnh đầu như núi lửa phun trào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Kỳ Vô Quá hoàn toàn bị lửa giận chi phối, ngay cả sau tai cũng bắt đầu thấy nóng lên.
Những tiếng thét chói tai kia cứ luẩn quẩn bên tai không dứt, không chỉ không biến mất, mà tần suất còn có xu hướng tăng lên.
Phùng Chân và Lộ Mạn Mạn phía dưới đã bịt kín tai, chỉ có Đoạn Lệ vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, không biết dùng cách nào đóng được cổng lại.
Đám thủy quỷ duy trì một khoảng cách nhất định với chiếc cổng, tựa hồ là không dám tới gần.
Nước đã ngập tràn khắp các con đường, thủy quỷ vây lấy tường ngoài càng lúc càng nhiều.
Tuy rằng thủy quỷ là lệ quỷ cấp thấp, thế nhưng vẫn tính là loài thông minh, số lượng đông thì tụ lại một chỗ, nằm đè lên nhau dựng thành chiếc cầu thang.
Thủy quỷ phía trên cùng rốt cuộc cũng vượt qua được tường, chỉ là khi nó vừa chạm đất xong lại đột nhiên hét thảm một tiếng, cả người bốc cháy ngùn ngụt, sau đó lập tức biến thành một làn tro bụi màu lam nhạt.
Thủy quỷ không thể qua được tuyến phòng thủ này, nhưng số lượng lại cuồn cuộn không dứt, chúng cơ hồ vây kín khu biệt thự, bọn họ không thể biết được chính xác có bao nhiêu con.
Lượng lớn thủy quỷ cứ như thiêu thân thấy lửa, hướng về căn biệt thự cao cấp trên đỉnh núi vọt tới.
Theo số lượng thủy quỷ bám tường càng nhiều, âm thanh móng tay cào vào thủy tinh lại càng lớn, hơn nữa còn thêm tiếng gào thét thảm thiết, biến biệt thự trở nên ồn ào náo nhiệt.
Loại náo nhiệt này không phải là âm thanh nhân gian tràn ngập mùi vị khỏi lửa ồn ã, mà là loại khiến người ta khó chịu tới lạnh sống lưng.
Kỳ Vô Quá trầm mặc nhìn đám thủy quỷ nọ, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập thình thịch, toàn bộ đầu óc cứ như sắp nổ tung, thêm vết bớt trên lưng nóng như thiêu đốt, sự khó chịu khi bị chặt đứt nguồn sáng tác dâng lên.
Tất cả các loại tâm trạng tiêu cực đan xen vào nhau, làm cho cậu trở nên mất khống chế.
Kỳ Vô Quá chống tay lên cửa sổ, nhìn về dòng nước phía xa xa, thấp giọng nói một câu: “Quấy rối người khác sáng tác là phải xuống địa ngục chịu thẩm phán.”
Tiếng nói của cậu không lớn nhưng lại truyền rất xa.
Ba người đứng trong vườn hoa rõ ràng đều nghe thấy câu này. Âm thanh cứ như trực tiếp đánh vào suy nghĩ của họ, tạo ra một đợt vang vọng kỳ lạ.
Sự vang vọng đó không chỉ ở bên tai mà còn quanh quẩn trong không trung đảo Giang Tâm, chậm rãi biến thành tiếng chuông kỳ diệu.
Tiếng chuông không thanh thúy mà trầm thấp dày nặng, phảng phất như là chuông đồng thau đã có tuổi được đánh lên. Vốn chỉ là tiếng chuông đơn điệu, nay tỏa ra không trung lại đan dệt nên một làn điệu kích thích linh hồn.
“Chuông trấn hồn?”
Trong lòng Đoạn Lệ chìm xuống, hắn chưa từng nghe thấy âm thanh của chuông trấn hồn, chỉ thấy miêu tả trong điển tịch.
Chuông trấn hồn do quỷ sai nắm giữ, dùng để trấn áp ma quỷ đang làm loạn, khiến chúng mất đi sức phản kháng, ngoan ngoãn theo về địa phủ.
Sao Kỳ Vô Quá có thể điều động chuông trấn hồn được? Rõ ràng cậu là người sống, sao lại có quan hệ dính líu đến âm sai địa phủ? Âm dương cách biệt, người sống phát động pháp khí cõi âm, không biết bên dưới kia sẽ phản ứng như thế nào.
Việc đã xảy ra rồi thì không thể nào thay đổi, Đoạn Lệ khẽ nhíu mày, quay lại nói với hai người Lộ Mạn Mạn: “Lên tháp.”
Ba người không chần chờ trong vườn hoa biệt thự nữa, hướng thẳng về đỉnh tháp mà đi.
Trên đường lên tháp, Đoạn Lệ không quên liếc mắt nhìn xem tình hình bên ngoài.
Chỉ thấy đám thủy quỷ đang nháo nhào bất an vây quanh biệt thự đã bị tiếng chuông làm cho bất động. Chúng ngẩng đầu nhìn lên trời không, ánh đỏ trong mắt dần tối lại, cứ theo tiếng chuông vang mà đứng im bặt.
Từ xa nhìn lại có thể trông như từng bức tượng điêu khắc, không hề nhúc nhích.
Khi bọn họ lên tới đỉnh tháp thì phát hiện Kỳ Vô Quá đang rất chuyên tâm vẽ phù trận, cứ như những tình huống khác thường ban nãy không liên quan gì tới mình vậy.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân không biết hoàn cảnh trước mắt ra sao, các cô cảm thấy không chỉ có Đoạn Lệ mà ngay cả Kỳ Vô Quá cũng là một người không đơn giản chút nào.
Dưới tình huống này, họ tự giác lựa chọn giữ yên lặng là tốt nhất, lập tức tỏ vẻ mắt không thấy tai không nghe, rời xa Kỳ Vô Quá rồi chạy tới góc xó đứng xem.
Đoạn Lệ đến cạnh người Kỳ Vô Quá, hắn không lên tiếng mà nâng tay chạm vào phần hoa văn lan tới sau tai cậu.
Ngón tay hắn mới đưa tới sau gáy đối phương, lông mày đã hơi cau lại.
Nơi đầu ngón tay chạm phải kia nóng tới kinh người, phần hoa văn lộ ra dưới da tỏa nhiệt như lớp dung nham ẩn giấu dưới nền đất vậy.
Có lẽ nhiệt độ ngón tay của Đoạn Lệ quá thấp nên chiếc bút trong tay Kỳ Vô Quá dừng lại, cậu quay đầu nhìn về phía Đoạn Lệ.
“…”
“…”
Hai người đối diện trong chốc lát, Đoạn Lệ cho rằng Kỳ Vô Quá bắt đầu chìm vào trạng thái kia, hắn đang nghĩ xem làm sao để mở miệng bắt chuyện.
Kỳ Vô Quá nói: “Xin lỗi, tôi không vẽ lại theo bản thiết kế.”
Lúc này Đoạn Lệ mới phát hiện phù trận được vẽ trong đỉnh tháp hoàn toàn khác với phù trận mà Giang Truyện Trí cung cấp, thậm chí ngay cả hắn cũng chưa từng nhìn thấy loại phù trận này bao giờ.
Kỳ Vô Quá nói xong còn nhún vai một cái: “Nhưng đã vẽ đến thế này rồi thì để tôi vẽ theo trực giác cho xong luôn đi, bằng không hậu quả không tưởng tượng nổi đâu.”
Cậu xoay người, ngòi bút mới đặt xuống lại dừng lại: “Đương nhiên anh mới là thiên sư chuyên nghiệp, nếu như anh cảm thấy chỗ nào không ổn thì cứ nói ra, miễn cho hỏng việc.”
Đoạn Lệ đưa mắt nhìn phù trận trên tường, nói: “Không sao, cậu vẽ tiếp đi.”
Chỉ vẻn vẹn qua mấy câu ngắn ngủi, Đoạn Lệ đã biết được Kỳ Vô Quá trước mắt không phải là người trước đó đã từng xuất hiện.
Lần im lặng này kéo dài tới tận khi nét bút cuối cùng của Kỳ Vô Quá hạ xuống.
Cậu lui về sau vài bước, thỏa mãn nhìn thành quả của chính mình.
Sau khi tác phẩm hoàn thành, Kỳ Vô Quá mới tỉnh lại từ trạng thái điên cuồng của mình, cậu đưa mắt nhìn Đoạn Lệ, thậm chí còn hơi chột dạ.
Phù trận trước mắt dưới sự tự do phát huy của cậu có vẻ khá đẹp mắt. Chỉ là trước đây Đoạn Lệ từng nói, khi vẽ bùa chú, mỗi một nét bút đều phải thật chính xác, bằng không uy lực sẽ giảm đi rất nhiều.
Đoạn Lệ đi lên phía trước, nâng tay xoa nhẹ tóc Kỳ Vô Quá, nói: “Chờ đây.”
Hắn đi tới chính giữa phù trận, dùng tay khác tách vết thương đã cầm máu giữa lòng bàn tay rồi dùng sức nặn ra.
Từ nơi Đoạn Lệ đặt tay vào, ánh hào quang màu đỏ lần lượt sáng lên, chạy dọc theo phù văn đã được vẽ sẵn trên đỉnh tháp. Loại ánh sáng đỏ này lan từ từ xuống thân tháp, cuối cùng bao phủ khắp cả đảo Giang Tâm.
Lộ Mạn Mạn và Phùng Chân đứng bên cửa sổ, nhìn tới há hốc mồm.
Thời điểm Lộ Mạn Mạn nhìn về phía hai người Kỳ Vô Quá lần nữa, ánh mắt đã không còn như ban đầu, cô vẫn nhịn không được mà than một câu: “Hai người các cậu đang tu chân hả?”
Kỳ Vô Quá nói: “Nghĩ gì thế, đây là giả thiết của trò chơi mà thôi.”
Toàn bộ hoa văn màu đỏ sậm sáng lên trên đảo Giang Tâm mới chỉ là bắt đầu, tất cả mọi người có thể thấy được, những hoa văn sáng lên này giống hoa văn vẽ trên đỉnh tháp như đúc.
Theo sự hoàn chỉnh của hoa văn, dưới chân mỗi con thủy quỷ đều có ngọn lửa màu đỏ sẫm vọt lên từ dưới nền đất.
Uy lực của những ngọn lửa kia cực lớn, chỉ trong chớp mắt, lũ quỷ đã biến thành một nắm tro đen xám, sau đó tiêu biến trong không trung. Ngay cả dòng nước tràn lên đảo Giang Tâm dường như cũng chịu ảnh hưởng của lửa mà dần dần bốc hơi.
Rốt cuộc Kỳ Vô Quá không nhịn nổi tò mò, đi đến bên tai Đoạn Lệ thấp giọng hỏi: “Lửa này có lai lịch thế nào, sao uy lực lại lớn như vậy?”
“Địa hỏa.” Đoạn Lệ nói.
Kỳ Vô Quá mờ mịt nhìn hắn: “Hả? Anh đang nói gì vậy?”
Đoạn Lệ đảo mắt nhìn cậu, nói: “Tôi cảm thấy cậu không nên biết thì hơn.”
Kỳ Vô Quá thấy thủy quỷ vây kín núi đồi lũ lượt bị thiêu cháy, chỉ cảm thấy tò mò muốn chết, uy lực của ngọn lửa rõ ràng lớn tới mức khác thường, đây chắc chắn không phải do hiệu quả sau khi khởi động trận pháp trong game mà có.
“Không phải cậu sợ cảm giác đi làm như đi tìm chết sao?” Đoạn Lệ chỉ nói như vậy.
Một lời nói ra, lại khiến Kỳ Vô Quá đứng ngây ra như phỗng.
Cậu chần chờ mất một lúc lâu, trong lòng tràn ngập cảm giác hoảng loạn. Loại hoảng loạn này rất thần kỳ, Kỳ Vô Quá cũng đã từng gặp phải trong quá khứ.
Sau khi cậu tốt nghiệp đại học, vì đặc thù của trường ảnh hưởng đến yêu cầu tìm việc, thế nên phải vào công ty game nào đó làm mảng thiết kế – trang trí.
Vào mỗi tối chủ nhật, hoặc là buổi tối nào đó của kỳ nghỉ dài hạn cậu sẽ có cảm giác này, nôn nóng bất an, đứng ngồi không yên.
Cân nhắc thật cẩn thận giữa lòng hiếu kỳ và sự nôn nóng hiện tại xong, Kỳ Vô Quá quyết định từ bỏ.
“Thôi, tò mò hại chết mèo, đôi khi ngốc một chút mới tốt.”
Đoạn Lệ cười nhẹ, cảm thấy cách nhìn nhận cuộc sống của Kỳ Vô Quá rất thú vị, rõ ràng mới chỉ là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, thế mà cả người lại toát ra khí chất của một cán bộ kỳ cựu đã về hưu.
Thủy quỷ liên tục bò dậy từ mặt nước dường như bị ngọn lửa này dọa sợ, không thèm đoái hoài tới thứ khác, lui dần về phía đáy sông.
Ngọn lửa màu đỏ sậm trái với logic thường có, cứ một mực đốt xuống tận đáy. Phần sông có thể thấy được đều đã bị ngọn lửa nhuộm dần thành màu đỏ.
Chúng ở dưới đáy nước liên tục nảy lên, khác hẳn với những khung cảnh xung quanh.
Nước sông cũng bị ngọn lửa đun sôi sùng sục, phần trên nước bốc lên một làn hơi trắng, lượn lờ như mây, khiến cho đảo Giang Tâm lệ quỷ hoành hành bỗng dưng có mấy phần xinh đẹp của tiên cảnh chốn nhân gian.
Khoảng nửa tiếng sau, những ngọn lửa kia từ từ biến mất, nước sông cũng yên tĩnh trở lại.
Cùng lúc đó, trước mặt tất cả người chơi đều hiện lên một khung chat trong suốt.
Chúc mừng qua cửa.