Chương 35: Người rơm
Hai người nhanh chóng rời đi, những người chơi khác thấy thế cũng đi theo.
Kỳ Vô Quá kéo tay Đoạn Lệ, đi thẳng vào lối nhỏ nằm ngay cạnh đường cái. Đi chưa được bao xa đã bước vào trong cánh đồng chưa được khai phát hẳn.
Bây giờ đã sắp tới mùa gặt, lúa nước trong ruộng nhuộm màu vàng óng ánh, nhẹ đong đưa dưới cái nắng ban mai lẫn chút gió sớm thổi qua.
Phong cảnh rất đẹp, khơi dậy cả ham muốn được vẽ của Kỳ Vô Quá.
Đúng lúc này Phùng Chân lại dừng bước, cô đã phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Lộ Mạn Mạn đi gần cô, nghe được tiếng Phùng Chân che miệng hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Quần áo trên người của bù nhìn rơm kia là bộ đồ tối qua anh ta mặc.”
Lộ Mạn Mạn nghe xong, toàn thân lập tức nổi hết cả da gà, cô nói theo bản năng: “Hắn… À không, có phải NPC bị giết xong thì bị lột quần áo mặc lên cho bù nhìn rơm không?”
Cách nói này dễ nghe hơn là giả thiết anh ta bị biến thành người rơm.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn các cô một lát, sau đó nói: “Phùng Chân, cô theo tôi qua đó xem thử.”
Phùng Chân lại lùi ra sau một bước, lắc đầu liên tục: “Không, tôi, tôi không dám.”
Kỳ Vô Quá biết cô là tân thủ, như vậy cũng có thể giải thích e ngại trong lòng đối phương, cậu làm mềm giọng một chút, chuẩn bị động viên đối phương cho bớt sợ.
“Không sao đâu…”
Kỳ Vô Quá còn chưa nói hết, Đoạn Lệ đứng cạnh cậu đã mở miệng.
“Càng trốn càng dễ chết.”
Biểu tình hắn lạnh lùng, đôi mày hơi cau lại, giọng điệu vô cùng cứng nhắc, Kỳ Vô Quá nghe xong liền cảm thấy Đoạn Lệ nói như vậy chỉ tổ khiến Phùng Chân thêm sợ hãi.
Không ngờ rằng, tuy sắc mặt Phùng Chân càng thêm trắng, nhưng lại run môi nói: “Được… được.”
Nói xong, cô liền đi thẳng về phía người rơm, thậm chí còn không nhìn đám Kỳ Vô Quá lấy một cái.
Kỳ Vô Quá ngẩn người, hoàn toàn không hiểu nổi câu chuyện đang diễn ra theo hướng nào nữa.
Cậu cào cào tóc, cảm thấy tâm tư của phụ nữ đúng là khó hiểu.
Đoạn Lệ kéo tay cậu, nói: “Đi thôi.”
Bọn họ ở trong game nên không cần phải lo chuyện đạp nát ruộng lúa bị nông dân địa phương cầm cuốc rượt chạy mấy vòng.
Ba người Lộ Mạn Mạn đứng ở bờ ruộng, thấy nhóm Kỳ Vô Quá qua kia thì cũng đuổi theo.
Người rơm được cắm ngay giữa ruộng đất, trong mẫu ruộng này có tổng cộng hai con. Trong số đó có một con đội mũ rơm mặc áo choàng ngắn màu lam, thoạt trông như người rơm thường thấy.
Quần áo của người rơm còn lại hơi kỳ lạ, trên người nó là một bộ đồ tây, áo vest đen khoác ngoài sơ mi trắng, còn thắt thêm cái cà vạt, đúng tiêu chuẩn quần áo của dân đi làm.
Ngoại trừ quần áo khác thường được khoác trên người, thì những phần còn lại đều không có gì kỳ quái, trông chúng chỉ như những bù nhìn bình thường mà thôi.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ một cái, Đoạn Lệ lại khẽ lắc đầu. Cậu biết ý hắn là trên người rơm này rất sạch sẽ, không hề vương lại chút âm khí nào.
Kỳ Vô Quá lập tức nhìn qua phía Phùng Chân, hỏi: “Cô có thấy lạ chỗ nào không?”
Có lẽ là do biểu tình của Kỳ Vô Quá quá mức bình tĩnh nên sự hoảng sợ của Phùng Chân cũng tan đi không ít, cô đi vòng quanh người rơm một vòng, cẩn thận ngắm nhìn một lúc lâu, sau đó chỉ vào gáy người rơm.
“Tôi cũng không biết đúng không, nhưng sau gáy của anh ta có một cái bớt đen.”
Kỳ Vô Quá nhìn vào cổ của bù nhìn, ngay ở chỗ Phùng Chân chỉ không biết vì sao lại biến thành màu đen, thoạt nhìn như một vết bớt thật vậy.
“A!”
Phùng Chân đột nhiên hét lớn, lui về sau vài bước, suýt nữa là ngã chổng vó.
Cũng may Lộ Mạn Mạn lại đang đứng ở hướng đó, đỡ giúp cô một lần.
Phùng Chân quay đầu lại, trên khuôn mặt đều là sợ hãi: “Người rơm, người rơm vừa cười với tôi.”
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt vẫn là con bù nhìn không có mắt mũi như cũ.
Cậu ôm một bụng nghi hoặc, di chuyển sang chỗ Phùng Chân vừa đứng, phát hiện ánh nắng rọi xuống lọt qua những khe hở trên mũ, chiếu lên mặt người rơm, cứ vậy mà tạo nên một nụ cười vặn vẹo quỷ dị.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, đưa tay sờ mó túi tiền trên bộ áo khoác ngoài của người rơm, lại tìm thấy một chiếc di động.
Ngoài ra không còn manh mối nào nữa.
Phùng Chân không có mật khẩu điện thoại, chỉ nói tối nay sẽ về nhà tìm thử xem sao, có lẽ sau khi mở được di động thì chủ tuyển trò chơi sẽ càng thêm sáng tỏ.
Đám người chơi ai cũng có nhiệm vụ nhân vật của riêng mình, phía bên người rơm không có chuyện gì khác thường, mọi người cũng chỉ chụp mấy tấm ảnh rồi quay lại xe bus.
Ban ngày ở khu đô thị già vẫn không khác gì hôm trước, công việc ngày thường càng thêm bận rộn, cứ như họ đang ở trong thế giới thực vậy.
Chỉ là sau khi lên xe bus, biểu tình của đám người chơi đều rất khó coi.
Tất cả mọi người đều là những tay già dặn kinh nghiệm, từ những chuyện xảy ra mấy ngày nay có thể thấy, lấy đường hầm làm ranh giới, thì tất cả nguy hiểm đều nằm ở khu đô thị mới bên kia.
Sau khi màn đêm buông xuống, mọi người cũng chỉ có thể ngồi trên chuyến xe cuối, đi tới vùng đất nguy hiểm luôn rình rập.
Đường hầm hôm nay vẫn đang được tu sửa như mọi hôm.
Sau khi ra khỏi hầm, người trung niên kỳ quái kia vẫn lên xe như hôm trước.
Lần nào hắn ngồi xe cũng rất yên tĩnh mà ngồi ở hàng trên cùng, chúng người chơi đã từ cảnh giác với người lạ thành không thèm để ý nữa, chỉ xem hắn như NPC trong game
Ở trong game sinh tồn này, chuyện kỳ quái hơn cũng đã xảy ra, chẳng qua chỉ là một lão già có tuổi vui buồn thất thường mà thôi, không cần quan tâm quá nhiều làm gì.
Lúc Tưởng Lệ Tuệ xuống xe, người trung niên cũng xuống xe theo.
Chỗ ngồi của Phùng Chân ở ngay gần cửa, khi người trung niên đi ngang qua, cô đột nhiên che miệng kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Kỳ Vô Quá ngồi ngay sau cô, lập tức hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phùng Chân nói: “Hình như người kia là Đặng Á Hoa.”
Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ thấy Đặng Á Hoa đội mũ rơm trầm mặc đi theo sau Tưởng Lệ Tuệ.
Cậu đứng bật dậy, nói: “Xuống xe!”
Chỉ là cửa xe bus đã bị đóng lại, tiếng tài xế vang lên: “Muốn xuống xe phải nói sớm, chưa tới trạm không thể mở cửa.”
Kỳ Vô Quá hơi cau mày, nói: “Chẳng phải xe vẫn chưa chạy à?”
Giọng điệu của ông chú tài xế tính tình nóng nảy lúc này lại hơi kỳ quái, ông ta cứ như robot được lập trình sẵn mà lặp lại: “Chưa tới trạm không thể mở cửa, muốn xuống xe phải nói sớm.”
Xe bus khởi động lần thứ hai, Kỳ Vô Quá vẫn còn đứng ở trước cửa xe.
Trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy bất an, tuy rằng đây là trò chơi sinh tồn, chết cũng là chuyện bình thường. Nhưng cậu vẫn không thể mắt nhắm mắt mở, làm như không thấy người ta gặp nạn được, nếu có thể cứu thì vẫn nên cứu thôi.
Đoạn Lệ đột nhiên đứng dậy, đi tới đứng trước cửa xe bus với cậu, hắn nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn xuống xe à?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Tôi luôn có cảm giác Tưởng Lệ Tuệ sắp gặp nguy hiểm.”
Đoạn Lệ cười nhẹ, nói: “Cứ coi như cậu xuống xe được, thì chưa chắc đã có tác dụng.”
Tuy rằng hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng rét lạnh, cứ như hắn không thèm để ý chuyện sống chết của người khác vậy.
Thật ra Kỳ Vô Quá thấy thái độ của Đoạn Lệ như vậy chẳng có gì là sai, có lẽ vì nguyên nhân nghề nghiệp mà Đoạn Lệ thường xuyên phải chứng kiến chuyện sống chết của người khác. Lại nói, người trong trò chơi này, vốn là sớm phải chết, sau khi chết cũng không nên quanh quẩn trên nhân gian, đây là quy định vốn có…
Kỳ Vô Quá sững sờ, không hiểu sao mình đột nhiên lại có suy nghĩ này.
Cậu hồi hồn lại, nói một câu.
“Để không thẹn với lương tâm thôi.”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ xuống xe ở trạm tiếp theo, những người khác vẫn không có động tĩnh gì. Thật ra cũng bình thường, rõ ràng điều này khá nguy hiểm, không ai tình nguyện đi tìm chết mới là phản ứng thường gặp.
Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ bắt đầu đi ngược về phía trạm xe.
Lộ trình không xa lắm, hơn nữa tốc độ đi của hai người cũng rất nhanh, mười mấy phút sau đã trở lại nơi Tưởng Lệ Tuệ xuống xe.
Thôn trang ở phía xa vẫn còn vài chiếc đèn thưa thớt chưa bị tắt, ngôi làng đó là nơi Tưởng Lệ Tuệ ở. Làng có tên thôn Giang Biên, cách đặt tên cũng đơn giản mà thô tục như đảo Giang Tâm vậy(1).
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn qua, nói: “Đến đó xem thử đi.”
Thôn trang rất yên tĩnh, thôn dân tầm này gần như đều đi ngủ hết cả.
Tiệm tạp hóa chỗ cửa thôn vẫn sáng đèn, từ cánh cổng khép hờ nhìn vào, có thể thấy chiếc TV nhỏ được đặt ngay trên quầy bán.
Màn hình đang chiếu, chứng tỏ chủ tiệm vẫn chưa ngủ.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, đẩy cửa đi vào, chuẩn bị hỏi thăm xem nhà Tưởng Lệ Tuệ nằm ở lối nào.
“Xin hỏi…”
Lời Kỳ Vô Quá còn chưa dứt, ánh đèn của tiệm bỗng tắt phụt, sau khi vào cửa đã không thể thấy rõ mặt chủ tiệm nữa.
Chỉ là TV đúng lúc chiếu đến một cảnh sáng sủa, chiếu sáng cả khuôn mặt chủ tiệm.
Kỳ Vô Quá rốt cuộc có thể thấy rõ đó là một người rơm.
Trên mặt người rơm đeo một cái mặt nạ, trên mặt nạ nguệch ngoạc vẽ ngũ quan, sắc mặt trắng bệch, đôi môi đỏ tươi, trông cứ như người giấy dùng để dâng lên tổ tiên vào lễ Vu Lan vậy.
Cậu lui về sau một bước, vai đập vào người Đoạn Lệ.
Đoạn Lệ vừa vào cửa, chưa kịp nhìn rõ tình huống bên trong đã bị Kỳ Vô Quá kéo ra ngoài.
Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói: “Thôn này rất kỳ lạ.”
Tuy rằng cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn người khác gặp nguy hiểm, nhưng trong thôn này lại có mối nguy luôn rình rập họ, cậu cũng không ngu đến nỗi đi đánh cược mạng sống chỉ để đi xác nhận tình huống của Tưởng Lệ Tuệ.
Chỉ là mục đích chính của trò chơi này là đưa ra nan đề cho những con người đang giãy dụa cầu sinh, vậy thì sao có thể dễ dàng buông tha cho Kỳ Vô Quá được.
Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, trước mắt lại hiện lên khung nhiệm vụ trong suốt.
Nhiệm vụ nhân vật: Livestream mời các fan của bạn thăm thú phong cảnh ngôi làng một chút.
Trừng phạt thất bại: Qua cửa thất bại.
Kỳ Vô Quá thấp giọng mắng một câu: “Cút cmn đi phong với chả cảnh!”
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá nói: “Anh về trước đi, tôi đi làm nhiệm vụ nhân vật.”
Nguy hiểm lần này là do cậu lỗ mãng gây ra, Kỳ Vô Quá không muốn Đoạn Lệ hứng nợ thay cậu.
Không ngờ Đoạn Lệ nghe xong lại đi thẳng vào trong thôn.
Kỳ Vô Quá đuổi theo, nói: “Chủ tiệm tạp hóa ban nãy là người rơm, chắc chắn thôn này có vấn đề.”
Đoạn Lệ nói: “Tôi đã bảo rồi, chơi game này càng trốn tránh lại càng dễ chết.”
Kỳ Vô Quá thấy đối phương vẫn rất kiên định nên không nói thêm gì nữa, hai người đi vào trong thôn trang đen mịt mù.
**********
Chú thích:
(1) Chỗ Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá ở tên đảo Giang Tâm (江心), tức là đảo nằm giữa sông, còn thôn Giang Biên (江边) có nghĩa là xóm bên cạnh sông.
Kỳ Vô Quá kéo tay Đoạn Lệ, đi thẳng vào lối nhỏ nằm ngay cạnh đường cái. Đi chưa được bao xa đã bước vào trong cánh đồng chưa được khai phát hẳn.
Bây giờ đã sắp tới mùa gặt, lúa nước trong ruộng nhuộm màu vàng óng ánh, nhẹ đong đưa dưới cái nắng ban mai lẫn chút gió sớm thổi qua.
Phong cảnh rất đẹp, khơi dậy cả ham muốn được vẽ của Kỳ Vô Quá.
Đúng lúc này Phùng Chân lại dừng bước, cô đã phát hiện ra chỗ nào không đúng.
Lộ Mạn Mạn đi gần cô, nghe được tiếng Phùng Chân che miệng hoảng hốt, nhỏ giọng nói: “Quần áo trên người của bù nhìn rơm kia là bộ đồ tối qua anh ta mặc.”
Lộ Mạn Mạn nghe xong, toàn thân lập tức nổi hết cả da gà, cô nói theo bản năng: “Hắn… À không, có phải NPC bị giết xong thì bị lột quần áo mặc lên cho bù nhìn rơm không?”
Cách nói này dễ nghe hơn là giả thiết anh ta bị biến thành người rơm.
Kỳ Vô Quá quay đầu lại nhìn các cô một lát, sau đó nói: “Phùng Chân, cô theo tôi qua đó xem thử.”
Phùng Chân lại lùi ra sau một bước, lắc đầu liên tục: “Không, tôi, tôi không dám.”
Kỳ Vô Quá biết cô là tân thủ, như vậy cũng có thể giải thích e ngại trong lòng đối phương, cậu làm mềm giọng một chút, chuẩn bị động viên đối phương cho bớt sợ.
“Không sao đâu…”
Kỳ Vô Quá còn chưa nói hết, Đoạn Lệ đứng cạnh cậu đã mở miệng.
“Càng trốn càng dễ chết.”
Biểu tình hắn lạnh lùng, đôi mày hơi cau lại, giọng điệu vô cùng cứng nhắc, Kỳ Vô Quá nghe xong liền cảm thấy Đoạn Lệ nói như vậy chỉ tổ khiến Phùng Chân thêm sợ hãi.
Không ngờ rằng, tuy sắc mặt Phùng Chân càng thêm trắng, nhưng lại run môi nói: “Được… được.”
Nói xong, cô liền đi thẳng về phía người rơm, thậm chí còn không nhìn đám Kỳ Vô Quá lấy một cái.
Kỳ Vô Quá ngẩn người, hoàn toàn không hiểu nổi câu chuyện đang diễn ra theo hướng nào nữa.
Cậu cào cào tóc, cảm thấy tâm tư của phụ nữ đúng là khó hiểu.
Đoạn Lệ kéo tay cậu, nói: “Đi thôi.”
Bọn họ ở trong game nên không cần phải lo chuyện đạp nát ruộng lúa bị nông dân địa phương cầm cuốc rượt chạy mấy vòng.
Ba người Lộ Mạn Mạn đứng ở bờ ruộng, thấy nhóm Kỳ Vô Quá qua kia thì cũng đuổi theo.
Người rơm được cắm ngay giữa ruộng đất, trong mẫu ruộng này có tổng cộng hai con. Trong số đó có một con đội mũ rơm mặc áo choàng ngắn màu lam, thoạt trông như người rơm thường thấy.
Quần áo của người rơm còn lại hơi kỳ lạ, trên người nó là một bộ đồ tây, áo vest đen khoác ngoài sơ mi trắng, còn thắt thêm cái cà vạt, đúng tiêu chuẩn quần áo của dân đi làm.
Ngoại trừ quần áo khác thường được khoác trên người, thì những phần còn lại đều không có gì kỳ quái, trông chúng chỉ như những bù nhìn bình thường mà thôi.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ một cái, Đoạn Lệ lại khẽ lắc đầu. Cậu biết ý hắn là trên người rơm này rất sạch sẽ, không hề vương lại chút âm khí nào.
Kỳ Vô Quá lập tức nhìn qua phía Phùng Chân, hỏi: “Cô có thấy lạ chỗ nào không?”
Có lẽ là do biểu tình của Kỳ Vô Quá quá mức bình tĩnh nên sự hoảng sợ của Phùng Chân cũng tan đi không ít, cô đi vòng quanh người rơm một vòng, cẩn thận ngắm nhìn một lúc lâu, sau đó chỉ vào gáy người rơm.
“Tôi cũng không biết đúng không, nhưng sau gáy của anh ta có một cái bớt đen.”
Kỳ Vô Quá nhìn vào cổ của bù nhìn, ngay ở chỗ Phùng Chân chỉ không biết vì sao lại biến thành màu đen, thoạt nhìn như một vết bớt thật vậy.
“A!”
Phùng Chân đột nhiên hét lớn, lui về sau vài bước, suýt nữa là ngã chổng vó.
Cũng may Lộ Mạn Mạn lại đang đứng ở hướng đó, đỡ giúp cô một lần.
Phùng Chân quay đầu lại, trên khuôn mặt đều là sợ hãi: “Người rơm, người rơm vừa cười với tôi.”
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt vẫn là con bù nhìn không có mắt mũi như cũ.
Cậu ôm một bụng nghi hoặc, di chuyển sang chỗ Phùng Chân vừa đứng, phát hiện ánh nắng rọi xuống lọt qua những khe hở trên mũ, chiếu lên mặt người rơm, cứ vậy mà tạo nên một nụ cười vặn vẹo quỷ dị.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, đưa tay sờ mó túi tiền trên bộ áo khoác ngoài của người rơm, lại tìm thấy một chiếc di động.
Ngoài ra không còn manh mối nào nữa.
Phùng Chân không có mật khẩu điện thoại, chỉ nói tối nay sẽ về nhà tìm thử xem sao, có lẽ sau khi mở được di động thì chủ tuyển trò chơi sẽ càng thêm sáng tỏ.
Đám người chơi ai cũng có nhiệm vụ nhân vật của riêng mình, phía bên người rơm không có chuyện gì khác thường, mọi người cũng chỉ chụp mấy tấm ảnh rồi quay lại xe bus.
Ban ngày ở khu đô thị già vẫn không khác gì hôm trước, công việc ngày thường càng thêm bận rộn, cứ như họ đang ở trong thế giới thực vậy.
Chỉ là sau khi lên xe bus, biểu tình của đám người chơi đều rất khó coi.
Tất cả mọi người đều là những tay già dặn kinh nghiệm, từ những chuyện xảy ra mấy ngày nay có thể thấy, lấy đường hầm làm ranh giới, thì tất cả nguy hiểm đều nằm ở khu đô thị mới bên kia.
Sau khi màn đêm buông xuống, mọi người cũng chỉ có thể ngồi trên chuyến xe cuối, đi tới vùng đất nguy hiểm luôn rình rập.
Đường hầm hôm nay vẫn đang được tu sửa như mọi hôm.
Sau khi ra khỏi hầm, người trung niên kỳ quái kia vẫn lên xe như hôm trước.
Lần nào hắn ngồi xe cũng rất yên tĩnh mà ngồi ở hàng trên cùng, chúng người chơi đã từ cảnh giác với người lạ thành không thèm để ý nữa, chỉ xem hắn như NPC trong game
Ở trong game sinh tồn này, chuyện kỳ quái hơn cũng đã xảy ra, chẳng qua chỉ là một lão già có tuổi vui buồn thất thường mà thôi, không cần quan tâm quá nhiều làm gì.
Lúc Tưởng Lệ Tuệ xuống xe, người trung niên cũng xuống xe theo.
Chỗ ngồi của Phùng Chân ở ngay gần cửa, khi người trung niên đi ngang qua, cô đột nhiên che miệng kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
Kỳ Vô Quá ngồi ngay sau cô, lập tức hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Phùng Chân nói: “Hình như người kia là Đặng Á Hoa.”
Kỳ Vô Quá quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ hồ thấy Đặng Á Hoa đội mũ rơm trầm mặc đi theo sau Tưởng Lệ Tuệ.
Cậu đứng bật dậy, nói: “Xuống xe!”
Chỉ là cửa xe bus đã bị đóng lại, tiếng tài xế vang lên: “Muốn xuống xe phải nói sớm, chưa tới trạm không thể mở cửa.”
Kỳ Vô Quá hơi cau mày, nói: “Chẳng phải xe vẫn chưa chạy à?”
Giọng điệu của ông chú tài xế tính tình nóng nảy lúc này lại hơi kỳ quái, ông ta cứ như robot được lập trình sẵn mà lặp lại: “Chưa tới trạm không thể mở cửa, muốn xuống xe phải nói sớm.”
Xe bus khởi động lần thứ hai, Kỳ Vô Quá vẫn còn đứng ở trước cửa xe.
Trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy bất an, tuy rằng đây là trò chơi sinh tồn, chết cũng là chuyện bình thường. Nhưng cậu vẫn không thể mắt nhắm mắt mở, làm như không thấy người ta gặp nạn được, nếu có thể cứu thì vẫn nên cứu thôi.
Đoạn Lệ đột nhiên đứng dậy, đi tới đứng trước cửa xe bus với cậu, hắn nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn xuống xe à?”
Kỳ Vô Quá gật đầu: “Tôi luôn có cảm giác Tưởng Lệ Tuệ sắp gặp nguy hiểm.”
Đoạn Lệ cười nhẹ, nói: “Cứ coi như cậu xuống xe được, thì chưa chắc đã có tác dụng.”
Tuy rằng hắn đang cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng rét lạnh, cứ như hắn không thèm để ý chuyện sống chết của người khác vậy.
Thật ra Kỳ Vô Quá thấy thái độ của Đoạn Lệ như vậy chẳng có gì là sai, có lẽ vì nguyên nhân nghề nghiệp mà Đoạn Lệ thường xuyên phải chứng kiến chuyện sống chết của người khác. Lại nói, người trong trò chơi này, vốn là sớm phải chết, sau khi chết cũng không nên quanh quẩn trên nhân gian, đây là quy định vốn có…
Kỳ Vô Quá sững sờ, không hiểu sao mình đột nhiên lại có suy nghĩ này.
Cậu hồi hồn lại, nói một câu.
“Để không thẹn với lương tâm thôi.”
Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ xuống xe ở trạm tiếp theo, những người khác vẫn không có động tĩnh gì. Thật ra cũng bình thường, rõ ràng điều này khá nguy hiểm, không ai tình nguyện đi tìm chết mới là phản ứng thường gặp.
Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ bắt đầu đi ngược về phía trạm xe.
Lộ trình không xa lắm, hơn nữa tốc độ đi của hai người cũng rất nhanh, mười mấy phút sau đã trở lại nơi Tưởng Lệ Tuệ xuống xe.
Thôn trang ở phía xa vẫn còn vài chiếc đèn thưa thớt chưa bị tắt, ngôi làng đó là nơi Tưởng Lệ Tuệ ở. Làng có tên thôn Giang Biên, cách đặt tên cũng đơn giản mà thô tục như đảo Giang Tâm vậy(1).
Kỳ Vô Quá đảo mắt nhìn qua, nói: “Đến đó xem thử đi.”
Thôn trang rất yên tĩnh, thôn dân tầm này gần như đều đi ngủ hết cả.
Tiệm tạp hóa chỗ cửa thôn vẫn sáng đèn, từ cánh cổng khép hờ nhìn vào, có thể thấy chiếc TV nhỏ được đặt ngay trên quầy bán.
Màn hình đang chiếu, chứng tỏ chủ tiệm vẫn chưa ngủ.
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, đẩy cửa đi vào, chuẩn bị hỏi thăm xem nhà Tưởng Lệ Tuệ nằm ở lối nào.
“Xin hỏi…”
Lời Kỳ Vô Quá còn chưa dứt, ánh đèn của tiệm bỗng tắt phụt, sau khi vào cửa đã không thể thấy rõ mặt chủ tiệm nữa.
Chỉ là TV đúng lúc chiếu đến một cảnh sáng sủa, chiếu sáng cả khuôn mặt chủ tiệm.
Kỳ Vô Quá rốt cuộc có thể thấy rõ đó là một người rơm.
Trên mặt người rơm đeo một cái mặt nạ, trên mặt nạ nguệch ngoạc vẽ ngũ quan, sắc mặt trắng bệch, đôi môi đỏ tươi, trông cứ như người giấy dùng để dâng lên tổ tiên vào lễ Vu Lan vậy.
Cậu lui về sau một bước, vai đập vào người Đoạn Lệ.
Đoạn Lệ vừa vào cửa, chưa kịp nhìn rõ tình huống bên trong đã bị Kỳ Vô Quá kéo ra ngoài.
Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói: “Thôn này rất kỳ lạ.”
Tuy rằng cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn người khác gặp nguy hiểm, nhưng trong thôn này lại có mối nguy luôn rình rập họ, cậu cũng không ngu đến nỗi đi đánh cược mạng sống chỉ để đi xác nhận tình huống của Tưởng Lệ Tuệ.
Chỉ là mục đích chính của trò chơi này là đưa ra nan đề cho những con người đang giãy dụa cầu sinh, vậy thì sao có thể dễ dàng buông tha cho Kỳ Vô Quá được.
Ngay khi cậu chuẩn bị rời đi, trước mắt lại hiện lên khung nhiệm vụ trong suốt.
Nhiệm vụ nhân vật: Livestream mời các fan của bạn thăm thú phong cảnh ngôi làng một chút.
Trừng phạt thất bại: Qua cửa thất bại.
Kỳ Vô Quá thấp giọng mắng một câu: “Cút cmn đi phong với chả cảnh!”
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn cậu, hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá nói: “Anh về trước đi, tôi đi làm nhiệm vụ nhân vật.”
Nguy hiểm lần này là do cậu lỗ mãng gây ra, Kỳ Vô Quá không muốn Đoạn Lệ hứng nợ thay cậu.
Không ngờ Đoạn Lệ nghe xong lại đi thẳng vào trong thôn.
Kỳ Vô Quá đuổi theo, nói: “Chủ tiệm tạp hóa ban nãy là người rơm, chắc chắn thôn này có vấn đề.”
Đoạn Lệ nói: “Tôi đã bảo rồi, chơi game này càng trốn tránh lại càng dễ chết.”
Kỳ Vô Quá thấy đối phương vẫn rất kiên định nên không nói thêm gì nữa, hai người đi vào trong thôn trang đen mịt mù.
**********
Chú thích:
(1) Chỗ Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá ở tên đảo Giang Tâm (江心), tức là đảo nằm giữa sông, còn thôn Giang Biên (江边) có nghĩa là xóm bên cạnh sông.