Chương 4
Diệp Lâm Thâm sửng sốt, muộn thế rồi sao em ấy còn chưa ngủ?
Hắn cảm nhận được Lâm Nguyên khẽ cử động, dường như cậu không muốn quấy rầy hắn nên động tác rất nhẹ.
Diệp Lâm Thâm nhíu nhíu mày, không biết cậu đang định làm gì.
Lâm Nguyên nhẹ nhàng sờ soạng trong chăn, đột nhiên cậu sờ đến một thứ gì đó hình trụ.
Diệp Lâm Thâm nhíu mày, suýt nữa nhảy dựng lên giữa giường.
Hắn nghe thấy Lâm Nguyên "Ưm?" một tiếng, hình như vẫn chưa nhận ra mình đang sờ cái gì, còn xoa xoa nó khiến gân xanh trên trán Diệp Lâm Thâm hiện rõ.
Đến khi phản ứng lại, cậu như vừa sờ phải củ khoai lang nóng phỏng tay, rụt phắt tay về.
Tất cả hành động đáng yêu của Lâm Nguyên đều bị Diệp Lâm Thâm thấy hết, hắn không khỏi cong khóe môi nhịn cười, không cần nghĩ cũng biết thỏ con bây giờ chắc chắn đang đỏ mặt.
Lâm Nguyên đợi thêm một lát, cậu để ý hắn không còn động tĩnh gì nữa, chắc chắn hắn đã ngủ rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Diệp Lâm Thâm, rồi lại liếc hắn một cái, cuối cùng mới ghé sát vào tay hắn từ từ nhắm mắt lại.
Diệp Lâm Thâm giật mình, nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu mới phát hiện cậu đã ngủ rồi.
Rốt cuộc em ấy...
Không phải em ấy đã thích người khác rồi sao? Nhưng em ấy làm thế này... Chẳng lẽ người em ấy thích là mình?
•
Xẩm tối Lâm Nguyên đang định về nhà, cậu vô tình thấy Diệp Lâm Thâm ở phía xa đang đi về bên này, trong lúc cậu vẫn đang nghĩ nên làm gì tiếp theo bỗng có một nữ sinh đỏ mặt đi về phía cậu.
Lâm Nguyên không đẹp trai như Diệp Lâm Thâm nhưng cũng được coi là thanh tú, hơn nữa da cậu rất trắng, nhìn qua có vẻ dịu dàng dễ gần.
Tống Tiểu Ý?
Đúng là cô ta.
Lâm Nguyên quay sang phía cô ta, nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của cô ta thất thần. Kiếp trước, Tống Tiểu Ý tỏ tình với cậu nhưng cậu chỉ một lòng hướng về Diệp Lâm Thâm nên đã từ chối thẳng thừng, không ngờ cô ta ghi hận trong lòng, lần nào cũng cố ý bày mưu đụng chạm với cậu trước mặt Lâm Thâm, khiến hắn hiểu lầm cậu, cũng vì thế mà cảm tình hắn dành cho cậu cũng giảm xuống thẳng tắp.
Hừ. không chiếm được thì phá hủy, cô tưởng cô là vai chính ác độc gì?
Nghĩ đến Diệp Lâm Thâm đang đi về bên này, đầu cậu chợt nảy lên một ý.
"Tiền... tiền bối Lâm."
Lâm Nguyên nhìn chằm chằm thư tình trong tay Tống Tiểu Ý, vành tai ửng đỏ, đang giả đò không biết phải làm thế nào, lắp bắp nói: "Em...em..."
Tống Tiểu Ý thở ra một hơi thật dài như đang cố tiếp thêm dũng khí cho mình: "Tiền bối Lâm, em thích anh!"
"A... Cái, cái này, xin lỗi nhé." - Lâm Nguyên giơ tay cho cô xem chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình: "Anh... Anh kết hôn rồi..."
"Cái gì?" - Tống Tiểu Ý kêu lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, một lát sau đã đỏ hốc mắt: "Anh... Anh kết hôn từ bao giờ?"
"Anh..."
Cậu còn chưa kịp nói gì, Tống Tiểu Ý đã khóc.
Lâm Nguyên đã sớm biết Diệp Lâm Thâm ở cách đó không xa nghe, thế là cậu cố ý giả bộ sốt ruột vô tình nói lớn: "Ôi ôi — Em đừng khóc mà, anh đã thích người khác rồi, người tốt như em chắc chắn sau này sẽ gặp được người tốt hơn thôi..."
Tống Tiểu Ý nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Vậy sau này anh có thể tiếp tục làm bạn với em không?"
Lâm Nguyên không khỏi thầm trợn mắt trong lòng, nếu không có kiếp trước, cậu chỉ mong mình chẳng biết cô ta là ai, lại còn tiếp tục làm bạn? Hừ, chúng ta từng là bạn bè sao?
"Được được được, anh đồng ý. Em đừng khóc, trời sắp tối rồi, em mau về ký túc xá đi."
"Ừm, anh đã đồng ý rồi đấy, cho nên, anh có thể đưa em về phòng không?"
Lâm Nguyên cố nhịn cơn tức, ha ha, dựa vào cô?
Cậu tiếc nuối "À" một tiếng, rồi giả bộ khó xử: "Xin lỗi nhé, hôm nay anh có việc gấp, nếu lần sau rảnh anh sẽ đưa em về."
"Ò, vậy cũng được."
"Tạm biệt em nhé." - Lâm Nguyên sợ rằng nếu còn tiếp tục nói chuyện với cô ta, Lâm Thâm sẽ đi mất.
"Vâng."
Nhìn theo Tống Tiểu Ý rời đi, cậu mới phát hiện Diệp Lâm Thâm đã gần đến chỗ mình rồi.
"Giáo sư Diệp?"
"Ừ, em vẫn chưa ăn cơm phải không, cùng đi ăn nhé?"
Lâm Nguyên sửng sốt, trong lòng không khỏi mừng thầm, cậu vội vàng gật đầu.
Thật đúng là ông trời cũng đang giúp mình.
"Vậy đi thôi, anh lái xe."
Trên đường đi, có không ít người quay lại nhìn Lâm Thâm, nếu không phải Lâm Thâm đang đi cạnh mình, cậu đã nổi điên rồi.
Vào quán cơm, ngay cả phục vụ cũng nhìn chằm chằm Lâm Thâm không rời, cái ánh mắt kia, đúng là khiến người ta chán ghét.
Được sống lại một đời, cậu phát hiện tính chiếm hữu của mình với Diệp Lâm Thâm càng lúc càng lớn, cậu ghét những người nhìn chằm chằm Lâm Thâm không kiêng nể gì, cũng ghét chính bản thân mình bây giờ.
Đồ ăn đã lên, Diệp Lâm Thâm phát hiện Lâm Nguyên cứ ngồi yên không động đũa.
"Sao em không ăn? Không hợp khẩu vị à? Để anh gọi lại..."
Lâm Nguyên nghe vậy lập tức hoàn hồn: "Không cần đâu, ngon lắm."
Quả nhiên Lâm Thâm vẫn dịu dàng như thế, dù là bất cứ nơi đâu bất cứ chuyện gì hắn cũng để ý đến cảm nhận của người khác.
Buổi tối khi về nhà, Diệp Lâm Thâm ở trên tầng không biết đang làm gì, cậu nghĩ mình nên tiến thêm một bước với hắn.
Cậu đun sữa bò, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, rồi đi đến chỗ chiếc ghế kia, va mạnh một cái
"Loảng xoảng " một trận, quả nhiên, Diệp Lâm Thâm lập tức chạy xuống dưới.
"Có chuyện gì thế?"
Hai mắt Lâm Nguyên nổi lên một tầng hơi nước: "Đau."
Nhìn mớ hỗn độn dưới đất, Diệp Lâm Thâm cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, hắn bế Lâm Nguyên dậy.
Thấy trong mắt Diệp Lâm Thâm không có ý trách cứ, Lâm Nguyên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Xử lý vết thương cho cậu xong, Diệp Lâm Thâm còn cho phép cậu ngủ ở phòng mình, Lâm Nguyên quả thực vui sắp bay lên trời mất.
Đêm vẫn còn dài, cậu vẫn luôn quan sát Diệp Lâm Thâm, sao lại không biết hắn chưa ngủ được. Cậu cố ý sờ soạng trong chăn, khi sờ đến chỗ kia của Diệp Lâm Thâm, thực ra trong lòng cậu cũng hơi khẩn trương, sau đó cậu giả bộ không biết thứ đó là gì, nhẹ nhàng xoa xoa nó, còn "Ưm?" một tiếng, mặc dù vẫn còn hơi lưu luyến nhưng cậu vẫn đột ngột rút tay về.
Đợi một lúc sau cậu mới dựa gần Diệp Lâm Thâm ôm lấy tay hắn như đang được nằm trong lòng hắn.
Đúng đấy, cậu cố ý bị ngã, dù cậu tự khiến cổ chân mình biến dạng cũng không chối từ, nếu không làm sao có thể đến gần hắn hơn được? Cậu cố ý sờ nhầm chỗ, cố ý để Diệp Lâm Thâm biết người cậu thích là hắn.
Cậu yêu Diệp Lâm Thâm, cậu nhất định phải có được Diệp Lâm Thâm, đời trước cậu đã bỏ lỡ hắn, đời này, dù thế nào cậu cũng không để Diệp Lâm Thâm rời xa mình.
【Tác giả muốn nói:】
Khụ khụ, tuần này tui bận ti tỉ thứ nên mãi mới có chương mới, với lại đầu óc tui nó có suy nghĩ riêng của nó, nếu không tui đã đăng từ hôm qua rồi ( ˙ω˙)
Tui đọc hết còm men của mọi người rồi, tui vẫn viết truyện mà, là một người mắc chứng OCD, nếu không viết hết truyện tui khó chịu lắm. Nhưng mà đây là truyện ngắn thôi, chắc khoảng năm chương nữa là kết thúc.
•
Thỏ con đâu có suy nghĩ hư hỏng nào đâu, ẻm chỉ muốn sói xám yêu thương ẻm thôi ( ∩. ˙ω˙.) ⊃━♡°.*˙
Hắn cảm nhận được Lâm Nguyên khẽ cử động, dường như cậu không muốn quấy rầy hắn nên động tác rất nhẹ.
Diệp Lâm Thâm nhíu nhíu mày, không biết cậu đang định làm gì.
Lâm Nguyên nhẹ nhàng sờ soạng trong chăn, đột nhiên cậu sờ đến một thứ gì đó hình trụ.
Diệp Lâm Thâm nhíu mày, suýt nữa nhảy dựng lên giữa giường.
Hắn nghe thấy Lâm Nguyên "Ưm?" một tiếng, hình như vẫn chưa nhận ra mình đang sờ cái gì, còn xoa xoa nó khiến gân xanh trên trán Diệp Lâm Thâm hiện rõ.
Đến khi phản ứng lại, cậu như vừa sờ phải củ khoai lang nóng phỏng tay, rụt phắt tay về.
Tất cả hành động đáng yêu của Lâm Nguyên đều bị Diệp Lâm Thâm thấy hết, hắn không khỏi cong khóe môi nhịn cười, không cần nghĩ cũng biết thỏ con bây giờ chắc chắn đang đỏ mặt.
Lâm Nguyên đợi thêm một lát, cậu để ý hắn không còn động tĩnh gì nữa, chắc chắn hắn đã ngủ rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Diệp Lâm Thâm, rồi lại liếc hắn một cái, cuối cùng mới ghé sát vào tay hắn từ từ nhắm mắt lại.
Diệp Lâm Thâm giật mình, nghe thấy tiếng thở đều đều của cậu mới phát hiện cậu đã ngủ rồi.
Rốt cuộc em ấy...
Không phải em ấy đã thích người khác rồi sao? Nhưng em ấy làm thế này... Chẳng lẽ người em ấy thích là mình?
•
Xẩm tối Lâm Nguyên đang định về nhà, cậu vô tình thấy Diệp Lâm Thâm ở phía xa đang đi về bên này, trong lúc cậu vẫn đang nghĩ nên làm gì tiếp theo bỗng có một nữ sinh đỏ mặt đi về phía cậu.
Lâm Nguyên không đẹp trai như Diệp Lâm Thâm nhưng cũng được coi là thanh tú, hơn nữa da cậu rất trắng, nhìn qua có vẻ dịu dàng dễ gần.
Tống Tiểu Ý?
Đúng là cô ta.
Lâm Nguyên quay sang phía cô ta, nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của cô ta thất thần. Kiếp trước, Tống Tiểu Ý tỏ tình với cậu nhưng cậu chỉ một lòng hướng về Diệp Lâm Thâm nên đã từ chối thẳng thừng, không ngờ cô ta ghi hận trong lòng, lần nào cũng cố ý bày mưu đụng chạm với cậu trước mặt Lâm Thâm, khiến hắn hiểu lầm cậu, cũng vì thế mà cảm tình hắn dành cho cậu cũng giảm xuống thẳng tắp.
Hừ. không chiếm được thì phá hủy, cô tưởng cô là vai chính ác độc gì?
Nghĩ đến Diệp Lâm Thâm đang đi về bên này, đầu cậu chợt nảy lên một ý.
"Tiền... tiền bối Lâm."
Lâm Nguyên nhìn chằm chằm thư tình trong tay Tống Tiểu Ý, vành tai ửng đỏ, đang giả đò không biết phải làm thế nào, lắp bắp nói: "Em...em..."
Tống Tiểu Ý thở ra một hơi thật dài như đang cố tiếp thêm dũng khí cho mình: "Tiền bối Lâm, em thích anh!"
"A... Cái, cái này, xin lỗi nhé." - Lâm Nguyên giơ tay cho cô xem chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình: "Anh... Anh kết hôn rồi..."
"Cái gì?" - Tống Tiểu Ý kêu lên một tiếng, hai mắt trợn trừng, một lát sau đã đỏ hốc mắt: "Anh... Anh kết hôn từ bao giờ?"
"Anh..."
Cậu còn chưa kịp nói gì, Tống Tiểu Ý đã khóc.
Lâm Nguyên đã sớm biết Diệp Lâm Thâm ở cách đó không xa nghe, thế là cậu cố ý giả bộ sốt ruột vô tình nói lớn: "Ôi ôi — Em đừng khóc mà, anh đã thích người khác rồi, người tốt như em chắc chắn sau này sẽ gặp được người tốt hơn thôi..."
Tống Tiểu Ý nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Vậy sau này anh có thể tiếp tục làm bạn với em không?"
Lâm Nguyên không khỏi thầm trợn mắt trong lòng, nếu không có kiếp trước, cậu chỉ mong mình chẳng biết cô ta là ai, lại còn tiếp tục làm bạn? Hừ, chúng ta từng là bạn bè sao?
"Được được được, anh đồng ý. Em đừng khóc, trời sắp tối rồi, em mau về ký túc xá đi."
"Ừm, anh đã đồng ý rồi đấy, cho nên, anh có thể đưa em về phòng không?"
Lâm Nguyên cố nhịn cơn tức, ha ha, dựa vào cô?
Cậu tiếc nuối "À" một tiếng, rồi giả bộ khó xử: "Xin lỗi nhé, hôm nay anh có việc gấp, nếu lần sau rảnh anh sẽ đưa em về."
"Ò, vậy cũng được."
"Tạm biệt em nhé." - Lâm Nguyên sợ rằng nếu còn tiếp tục nói chuyện với cô ta, Lâm Thâm sẽ đi mất.
"Vâng."
Nhìn theo Tống Tiểu Ý rời đi, cậu mới phát hiện Diệp Lâm Thâm đã gần đến chỗ mình rồi.
"Giáo sư Diệp?"
"Ừ, em vẫn chưa ăn cơm phải không, cùng đi ăn nhé?"
Lâm Nguyên sửng sốt, trong lòng không khỏi mừng thầm, cậu vội vàng gật đầu.
Thật đúng là ông trời cũng đang giúp mình.
"Vậy đi thôi, anh lái xe."
Trên đường đi, có không ít người quay lại nhìn Lâm Thâm, nếu không phải Lâm Thâm đang đi cạnh mình, cậu đã nổi điên rồi.
Vào quán cơm, ngay cả phục vụ cũng nhìn chằm chằm Lâm Thâm không rời, cái ánh mắt kia, đúng là khiến người ta chán ghét.
Được sống lại một đời, cậu phát hiện tính chiếm hữu của mình với Diệp Lâm Thâm càng lúc càng lớn, cậu ghét những người nhìn chằm chằm Lâm Thâm không kiêng nể gì, cũng ghét chính bản thân mình bây giờ.
Đồ ăn đã lên, Diệp Lâm Thâm phát hiện Lâm Nguyên cứ ngồi yên không động đũa.
"Sao em không ăn? Không hợp khẩu vị à? Để anh gọi lại..."
Lâm Nguyên nghe vậy lập tức hoàn hồn: "Không cần đâu, ngon lắm."
Quả nhiên Lâm Thâm vẫn dịu dàng như thế, dù là bất cứ nơi đâu bất cứ chuyện gì hắn cũng để ý đến cảm nhận của người khác.
Buổi tối khi về nhà, Diệp Lâm Thâm ở trên tầng không biết đang làm gì, cậu nghĩ mình nên tiến thêm một bước với hắn.
Cậu đun sữa bò, chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, rồi đi đến chỗ chiếc ghế kia, va mạnh một cái
"Loảng xoảng " một trận, quả nhiên, Diệp Lâm Thâm lập tức chạy xuống dưới.
"Có chuyện gì thế?"
Hai mắt Lâm Nguyên nổi lên một tầng hơi nước: "Đau."
Nhìn mớ hỗn độn dưới đất, Diệp Lâm Thâm cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì, hắn bế Lâm Nguyên dậy.
Thấy trong mắt Diệp Lâm Thâm không có ý trách cứ, Lâm Nguyên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Xử lý vết thương cho cậu xong, Diệp Lâm Thâm còn cho phép cậu ngủ ở phòng mình, Lâm Nguyên quả thực vui sắp bay lên trời mất.
Đêm vẫn còn dài, cậu vẫn luôn quan sát Diệp Lâm Thâm, sao lại không biết hắn chưa ngủ được. Cậu cố ý sờ soạng trong chăn, khi sờ đến chỗ kia của Diệp Lâm Thâm, thực ra trong lòng cậu cũng hơi khẩn trương, sau đó cậu giả bộ không biết thứ đó là gì, nhẹ nhàng xoa xoa nó, còn "Ưm?" một tiếng, mặc dù vẫn còn hơi lưu luyến nhưng cậu vẫn đột ngột rút tay về.
Đợi một lúc sau cậu mới dựa gần Diệp Lâm Thâm ôm lấy tay hắn như đang được nằm trong lòng hắn.
Đúng đấy, cậu cố ý bị ngã, dù cậu tự khiến cổ chân mình biến dạng cũng không chối từ, nếu không làm sao có thể đến gần hắn hơn được? Cậu cố ý sờ nhầm chỗ, cố ý để Diệp Lâm Thâm biết người cậu thích là hắn.
Cậu yêu Diệp Lâm Thâm, cậu nhất định phải có được Diệp Lâm Thâm, đời trước cậu đã bỏ lỡ hắn, đời này, dù thế nào cậu cũng không để Diệp Lâm Thâm rời xa mình.
【Tác giả muốn nói:】
Khụ khụ, tuần này tui bận ti tỉ thứ nên mãi mới có chương mới, với lại đầu óc tui nó có suy nghĩ riêng của nó, nếu không tui đã đăng từ hôm qua rồi ( ˙ω˙)
Tui đọc hết còm men của mọi người rồi, tui vẫn viết truyện mà, là một người mắc chứng OCD, nếu không viết hết truyện tui khó chịu lắm. Nhưng mà đây là truyện ngắn thôi, chắc khoảng năm chương nữa là kết thúc.
•
Thỏ con đâu có suy nghĩ hư hỏng nào đâu, ẻm chỉ muốn sói xám yêu thương ẻm thôi ( ∩. ˙ω˙.) ⊃━♡°.*˙