Chương 3
6
Tin tức ta dẫn theo nam nhân về phủ, rất nhanh đã truyền ra từ trong phủ.
Lúc Ngũ di nương đến sân của ta náo loạn, ta vừa mới thức dậy rửa mặt xong.
Bà ta ném đồ đạc trong sân của bọn ta, phát ra tiếng vang chấn động.
Ta bảo bọn nha hoàn đừng để ý tới bà ta, cứ mặc bà ta làm loạn.
Chỉ chốc lát sau bà ta cạn sức lực, ngồi thở hổn hển trên mặt đất.
Xem ra là sống an nhàn sung sướng quen rồi, bản lĩnh cũng kém hơn nhiều so với lúc bà ta mới đi ra từ viện Câu Lan.
Ta vừa bước ra khỏi cửa, Ngũ di nương lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, chỉ vào ta ầm ĩ mắng to:
"Triệu Thanh Y ngươi là đồ tạp chủng có nương sinh không có nương dạy, đồ lòng dạ độc ác, ngay cả đệ đệ ruột mà ngươi cũng dám hại!"
"Ngũ di nương, lời này không thể nói lung tung." Ta chậm rãi trả lời, "Triệu Hoàn rơi xuống nước ở trong viện của bà, thì có liên quan gì tới ta?"
Ngũ di nương khinh bỉ: "Thi cốt Hoàn nhi chưa lạnh, ngươi đã vội vàng dẫn nam nhân vào cửa muốn chiếm đoạt gia sản, ngươi dám nói cái chết của Hoàn nhi, không phải do ngươi một tay mưu tính sao?"
"Hoàn nhi chỉ mới năm tuổi, ngươi là tiện nhân không có lương tâm, vậy mà cũng xuống tay được!"
Bà ta rơi nước mắt, kịch liệt lên án ta.
Như thể ta thực sự là kẻ đứng sau vụ giết nhi tử của bà ta vậy.
Giống như chín năm trước, phụ thân ta vì bảo vệ thanh danh của ông ta trên triều đình, ngày đón ta từ nhà ngoại tổ Kim Lăng trở về, bà ta trượt chân sinh non, lại khóc lóc nức nở cáo buộc ta đẩy bà ta.
Phụ thân ta không nói hai lời, cầm roi đánh ta mấy chục cái, còn ném ta vào phòng củi.
Nếu không có Hứa thúc, ta đã chết vào mùa đông năm đó.
Ta nheo mắt lại: "Ngũ di nương, hôm qua ngự y trong cung đến bắt mạch cho phụ thân. Bà đoán xem kết quả thế nào?"
"Ngự y chẩn đoán được có hai loại độc trong thân thể phụ thân ta, đó là tuyệt tử tán và thạch tính. Tuyệt Tử Tán là do mẫu thân ta đã hạ vào mười ba năm trước, còn thạch tính thì sao?
"Hay là ta phải hỏi thế này, phụ thân ta vô sinh, vậy có phải ta nên gọi Triệu Hoàn một tiếng biểu đệ, gọi bà một tiếng Tam thẩm không?"
Ngũ di nương kinh ngạc liên tục lui về phía sau vài bước, bà ta không còn lý lẽ và kiêu ngạo, lúc chỉ vào ta đến môi cũng phát run:
“Ngươi... Nói bậy bạ gì đấy? Ngươi cứ chờ đi, ta sẽ không để cho ngươi sống yên đâu!"
Dứt lời, xoay người nhanh bước rời đi.
Lúc này ta mới phát hiện, Cố Vân đứng ở cửa lớn, không biết đã đứng bao lâu.
Ta cười gượng gạo: "Việc xấu trong nhà, khiến ngươi chê cười rồi."
Sắc mặt hắn thản nhiên: "Việc này nàng có chứng cớ không?"
"Chuyện gì?"Hỏi rồi ta mới biết được là hắn đang nói đến chuyện Ngũ di nương tư thông với Tam thúc, liền đáp: "Tất nhiên là nhân chứng vật chứng đầy đủ."
"Còn vị thúc bá tranh chấp với tam thúc nàng thì sao?"
"Tứ thúc sao." Ta trả lời, "Tứ thúc ông ta khôn khéo hơn rất nhiều."
Cố Vân suy nghĩ một lát: "Trước cứ giấu chuyện ta ở rể, đừng tiết lộ bất cứ tin đồn nào."
"Sau khi tìm được người mà Tứ thúc đưa vào phủ để moi thông tin thì cứ để lộ ra chứng cứ Ngũ di nương tư thông với tam thúc mưu hại phụ thân nàng cho Tứ thúc nàng biết."
Lúc Cố Vân nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hoàn toàn khác với dáng vẻ thư sinh ngốc nghếch hôm qua.
Ta giấu sự nghi ngờ trong lòng, cười nói: "Phu quân không hổ là người đọc sách, đầu óc linh hoạt hơn người bình thường rất nhiều."
Cố Vân mím môi, hai má lại nổi lên một chút ửng hồng.
7
Cố Vân ở lại với thân phận môn đệ của Hầu phủ.
Qua mấy ngày nữa là đến thi hội, ta cố tình dậy sớm, đưa hắn đến trường thi.
Vẻ mặt những người bên cạnh vừa nặng nề lại khẩn trương, vẻ mặt của Cố Vân lại có chút sung sướng.
Ta cho rằng hắn đang ra vẻ thoải mái để che dấu hoảng loạn, vỗ vỗ cánh tay hắn, trấn an nói: "Đừng lo lắng, không thi tốt cũng không sao cả, Hầu phủ bao nuôi ngươi."
Ánh mắt Cố Vân kiên định: "Tại hạ sẽ dốc hết mình vì của hồi môn."
Của hồi môn? Của hồi môn nào?
Ta nghĩ một lúc mới nhớ tới thứ hắn nói là “danh sách lễ vật".
Nhưng ta chỉ mới xem dòng đầu tiên trong danh sách của hắn, ai biết lúc này hắn đang nói tới vụ nào.
Ta chỉ có thể ra vẻ chân thành tha thiết, vẻ mặt kiên định dối lòng nói:
"Ta tin ngươi."
Ánh mắt Cố Vân sáng lên, còn định nói gì đó, chỉ nghe tiếng cồng chiêng đồng vang lên, ta vội vàng đẩy hắn đến cửa lớn.
Đợi Cố Vân biến mất trong đám người, lúc này ta mới xoay người rời đi, chợt phát hiện cách ta không xa, có một người đang đứng, ôm ngực dùng vẻ vui sướng khi người gặp họa nhìn ta.
Ta nhìn kỹ, người này chính là Trần Anh, biểu muội được nuôi lớn từ nhỏ trong phủ Tần Dịch.
Nàng ta ngẩng đầu đi về phía ta, dùng cằm nhìn ta nói: "Triệu Thanh Y, ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Biết rõ còn cố hỏi, cố tình gây sự.
Từ trước đến nay ta và Trần Anh không hợp, trước kia vì để Tần Dịch vui vẻ, mỗi lần nàng ta gây khó dễ, ta đều cắn răng nhường nhịn.
Hiện giờ Tần gia đã không còn là bánh bao thơm ngon ở trong mắt ta, ta cũng lười phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào từ nàng ta.
Ta không để ý nàng ta xoay người muốn đi, lại bị nàng ta túm lấy cổ áo: "Giỏi lắm Triệu Thanh Y, ban ngày ban mặt vụng trộm với người khác bị ta bắt được còn định chạy?"
Có rất nhiều người đến đưa thí sinh ở trước cửa trường, Trần Anh vừa la lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh.
Nàng ta tự nhiên cũng nhận ra, sức lực trên tay càng tàn nhẫn hơn vài phần, định kéo ta đi như thường ngày, làm cho ta xấu mặt trước mặt mọi người.
Ta nương theo sức nàng ta khom người vùng lưng một cái, nàng ta không đứng vững kéo ta cùng ngã xuống đất.
Trần Anh nổi trận lôi đình, đứng lên trở tay muốn đánh ta.
Ta nhanh tay lẹ mắt né tránh cái tát này, nhưng vẫn bị đánh trúng tóc.
Không đợi ta phản ứng, Trần Anh lại cất giọng:
"Biểu ca ta đầu rơi máu chảy ở biên cương, đánh cược tánh mạng để kiếm quân công, ngươi lại ở đây câu ba câu bốn!
"Triệu Thanh Y ngươi không hổ là kẻ được di nương nuôi nấng, đường đường là đích tiểu thư Định Dương Hầu phủ, lại cực kỳ thành thạo thủ đoạn của hồ ly tinh."
Một câu này, xem như đã báo rõ lai lịch của ta.
Đổi lại trước kia, ta sẽ tự đứng lên, lấy lòng dỗ dành nàng ta rời đi trước, sau đó bỏ ra một số tiền lớn mua mấy bộ trang sức cho nàng ta để chuộc tội.
Nhưng hôm nay, ta không muốn uất ức cầu toàn nữa.
8
Khi nha hoàn tiến lên đỡ ta, ta phất tay với nàng.
Nàng hiểu ý chậm rãi lui ra.
Ta đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người, cao giọng thở dài nói:
"Anh nương, ngươi hủy hoại thanh danh của ta như thế, không phải là muốn để Tần gia chán ghét ta, để ngươi gả cho biểu ca ngươi sao?"
Không đợi nàng ta há miệng, ta lại tăng âm lượng:
“Sao phải làm thế? Thuở nhỏ ngươi lớn lên ở Tần phủ, Tần phu nhân coi ngươi như con ruột, nếu ngươi muốn gả cho Tần công tử, dứt khoát lui hôn sự với Từ gia rồi gả đi là được, đến nhục nhã ta làm gì?"
"Triệu Thanh Y ngươi nói bậy gì đó?"
Mặt và vành tai Trần Anh đỏ ửng lên, không biết là vì tức giận, hay là bị người ta chọc thủng tâm tư nên thẹn quá hóa giận.
"Chỉ là có một chuyện ta vẫn không rõ."
Ta chỉnh lại búi tóc, nhìn nàng ta, cười khiêu khích:
"Ngươi vừa đính hôn với Tứ công tử Từ gia, lại còn nhớ thương biểu ca ngươi, vì sao còn đến đây đưa Lư Tự đi thi?"
Vừa dứt lời, đám người lập tức nổ tung.
Xung quanh đều là đưa thi, hẳn là đều nghe qua cái tên "Lư Tự".
Người này được mệnh danh là đệ nhất tài tử Hoài Nam, là thí sinh khá nổi tiếng năm nay, còn có tin đồn rất có thể hắn sẽ trở thành trạng nguyên.
Mới vừa rồi ta chỉ muốn nói ra chuyện Trần Anh đính hôn còn nhớ thương biểu ca, làm cho nàng ta cũng mất mặt.
Nhưng hôm nay vận khí ta thật tốt, ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc từ trong đám tôi tớ phía sau nàng ta ——
Thư đồng đi theo bên cạnh Lư Tự.
Ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hai chủ tớ này.
Ngồi xổm ở đầu phố tây mấy ngày, ngày nào cũng có thể nhìn thấy thư đồng này chó cậy thế chủ vênh vênh váo váo mở đường cho chủ nhân của hắn ta.
Ngày đó ta nhìn thấy sườn mặt nha hoàn bên người Trần Anh ở trước cửa hội quán Lư Tự ở, ta còn cho rằng mình hoa mắt.
Hiện giờ xem ra, sợ là hai người này đã sớm thông đồng với nhau.
Tiếng nghị luận của đám người vây xem càng lúc càng lớn, sắc mặt Trần Anh trực tiếp từ tức tới ửng hồng tăng lên thành màu gan heo.
Nàng ta nhào về phía ta, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai muốn cào ta, dù ta đã tránh đi, nhưng trên cổ vẫn bị nàng cào ra mấy vết rướm máu.
Không thể tổn thương mặt ta, Trần Anh càng tức giận, đưa tay kéo tóc ta.
Trong trò hề ta đuổi ngươi trốn với Trần Anh, đột nhiên có một giọng nam hùng hậu xen vào: "Đang làm trò gì thế?"
Ta thở dài một hơi, cuối cùng cũng đến.
9
Người tới là vị hôn phu của Trần Anh, nhi tử thứ tư của tướng quân Trấn Nam ở Từ gia.
Vừa rồi lúc tiễn Cố Vân, ta đã nhìn thấy hắn cũng đang đưa đệ đệ Từ Ngũ đến thao trường.
Trần Anh nhìn thấy người tới, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Lòng bàn chân nàng ta trượt xuống, nàng ta tự ngã xuống đất, ôm mặt khóc lóc: "Thanh Y sao ngươi có thể bẫy ta như vậy? Uổng công bình thường ta đối xử tốt với ngươi như vậy."
Từ Tứ không biết đã nghe được bao nhiêu lời đồn nhảm, khuôn mặt vốn đã ngăm đen vì phơi nắng ở thao trường, giờ phút này còn đen hơn đáy nồi.
Thân hình hắn cao to, bình thường luôn luyện tập ở thao trường, giọng nói cũng thô kệch, vừa mở miệng đã có mười phần uy áp với người khác: "Xảy ra chuyện gì?"
Ta nhìn thấy thân thể Trần Anh run rẩy.
Nàng dịch về phía tôi tớ, nghẹn một hơi hô:
“Người đâu! Đỡ ta dậy! Ta muốn trở về nói cho dì biết, nàng dâu tương lai của dì nhục mạ ta như thế nào."
Nói xong liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt đắc ý lại mang theo vài phần cảnh cáo.
Nàng ta nghĩ ta sẽ sợ.
Ta nhếch môi, trả lại nàng ta bằng ánh mắt khiêu khích,
Xoay người lập tức đổi thành dáng vẻ bị hoảng sợ, nhưng lại cố gắng giả bộ trấn định của tiểu thư khuê các rồi hành lễ với Từ Tứ:
"Mới vừa rồi ta nhìn thấy thư đồng của Lư Tự trong đám tôi tớ của Anh nương, nên nhiều chuyện hỏi vài câu, không ngờ lại chọc Anh Nương không thoải mái như thế.”
"Từ Tứ ca ca, phiền huynh dỗ dành Anh Nương hộ ta, ngày khác đợi Anh Nương hết giận, ta sẽ tới cửa xin lỗi."
Ta nhìn thấy khi Từ Tứ nghe được hai chữ "Lư Tự", trên khuôn mặt ngăm đen bỗng dưng nhiễm vài phần tức giận.
Hắn quay đầu nhìn Trần Anh bên kia, quả thật nhìn thấy thư đồng của Lư Tự, gân xanh trên trán lập tức nổi lên.
Lòng ta mừng thầm.
Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo Từ Tứ xông lên, kéo Trần Anh lên, kéo nàng ta ra khỏi đám người.
Chậc, ta chỉ châm ngòi một câu, Từ Tứ đã làm như vậy.
Tám phần là do thời gian này hắn cũng nghe được tin đồn gì đó.
Tin tức ta dẫn theo nam nhân về phủ, rất nhanh đã truyền ra từ trong phủ.
Lúc Ngũ di nương đến sân của ta náo loạn, ta vừa mới thức dậy rửa mặt xong.
Bà ta ném đồ đạc trong sân của bọn ta, phát ra tiếng vang chấn động.
Ta bảo bọn nha hoàn đừng để ý tới bà ta, cứ mặc bà ta làm loạn.
Chỉ chốc lát sau bà ta cạn sức lực, ngồi thở hổn hển trên mặt đất.
Xem ra là sống an nhàn sung sướng quen rồi, bản lĩnh cũng kém hơn nhiều so với lúc bà ta mới đi ra từ viện Câu Lan.
Ta vừa bước ra khỏi cửa, Ngũ di nương lập tức đứng dậy từ trên mặt đất, chỉ vào ta ầm ĩ mắng to:
"Triệu Thanh Y ngươi là đồ tạp chủng có nương sinh không có nương dạy, đồ lòng dạ độc ác, ngay cả đệ đệ ruột mà ngươi cũng dám hại!"
"Ngũ di nương, lời này không thể nói lung tung." Ta chậm rãi trả lời, "Triệu Hoàn rơi xuống nước ở trong viện của bà, thì có liên quan gì tới ta?"
Ngũ di nương khinh bỉ: "Thi cốt Hoàn nhi chưa lạnh, ngươi đã vội vàng dẫn nam nhân vào cửa muốn chiếm đoạt gia sản, ngươi dám nói cái chết của Hoàn nhi, không phải do ngươi một tay mưu tính sao?"
"Hoàn nhi chỉ mới năm tuổi, ngươi là tiện nhân không có lương tâm, vậy mà cũng xuống tay được!"
Bà ta rơi nước mắt, kịch liệt lên án ta.
Như thể ta thực sự là kẻ đứng sau vụ giết nhi tử của bà ta vậy.
Giống như chín năm trước, phụ thân ta vì bảo vệ thanh danh của ông ta trên triều đình, ngày đón ta từ nhà ngoại tổ Kim Lăng trở về, bà ta trượt chân sinh non, lại khóc lóc nức nở cáo buộc ta đẩy bà ta.
Phụ thân ta không nói hai lời, cầm roi đánh ta mấy chục cái, còn ném ta vào phòng củi.
Nếu không có Hứa thúc, ta đã chết vào mùa đông năm đó.
Ta nheo mắt lại: "Ngũ di nương, hôm qua ngự y trong cung đến bắt mạch cho phụ thân. Bà đoán xem kết quả thế nào?"
"Ngự y chẩn đoán được có hai loại độc trong thân thể phụ thân ta, đó là tuyệt tử tán và thạch tính. Tuyệt Tử Tán là do mẫu thân ta đã hạ vào mười ba năm trước, còn thạch tính thì sao?
"Hay là ta phải hỏi thế này, phụ thân ta vô sinh, vậy có phải ta nên gọi Triệu Hoàn một tiếng biểu đệ, gọi bà một tiếng Tam thẩm không?"
Ngũ di nương kinh ngạc liên tục lui về phía sau vài bước, bà ta không còn lý lẽ và kiêu ngạo, lúc chỉ vào ta đến môi cũng phát run:
“Ngươi... Nói bậy bạ gì đấy? Ngươi cứ chờ đi, ta sẽ không để cho ngươi sống yên đâu!"
Dứt lời, xoay người nhanh bước rời đi.
Lúc này ta mới phát hiện, Cố Vân đứng ở cửa lớn, không biết đã đứng bao lâu.
Ta cười gượng gạo: "Việc xấu trong nhà, khiến ngươi chê cười rồi."
Sắc mặt hắn thản nhiên: "Việc này nàng có chứng cớ không?"
"Chuyện gì?"Hỏi rồi ta mới biết được là hắn đang nói đến chuyện Ngũ di nương tư thông với Tam thúc, liền đáp: "Tất nhiên là nhân chứng vật chứng đầy đủ."
"Còn vị thúc bá tranh chấp với tam thúc nàng thì sao?"
"Tứ thúc sao." Ta trả lời, "Tứ thúc ông ta khôn khéo hơn rất nhiều."
Cố Vân suy nghĩ một lát: "Trước cứ giấu chuyện ta ở rể, đừng tiết lộ bất cứ tin đồn nào."
"Sau khi tìm được người mà Tứ thúc đưa vào phủ để moi thông tin thì cứ để lộ ra chứng cứ Ngũ di nương tư thông với tam thúc mưu hại phụ thân nàng cho Tứ thúc nàng biết."
Lúc Cố Vân nói chuyện cực kỳ nghiêm túc, trong mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn, hoàn toàn khác với dáng vẻ thư sinh ngốc nghếch hôm qua.
Ta giấu sự nghi ngờ trong lòng, cười nói: "Phu quân không hổ là người đọc sách, đầu óc linh hoạt hơn người bình thường rất nhiều."
Cố Vân mím môi, hai má lại nổi lên một chút ửng hồng.
7
Cố Vân ở lại với thân phận môn đệ của Hầu phủ.
Qua mấy ngày nữa là đến thi hội, ta cố tình dậy sớm, đưa hắn đến trường thi.
Vẻ mặt những người bên cạnh vừa nặng nề lại khẩn trương, vẻ mặt của Cố Vân lại có chút sung sướng.
Ta cho rằng hắn đang ra vẻ thoải mái để che dấu hoảng loạn, vỗ vỗ cánh tay hắn, trấn an nói: "Đừng lo lắng, không thi tốt cũng không sao cả, Hầu phủ bao nuôi ngươi."
Ánh mắt Cố Vân kiên định: "Tại hạ sẽ dốc hết mình vì của hồi môn."
Của hồi môn? Của hồi môn nào?
Ta nghĩ một lúc mới nhớ tới thứ hắn nói là “danh sách lễ vật".
Nhưng ta chỉ mới xem dòng đầu tiên trong danh sách của hắn, ai biết lúc này hắn đang nói tới vụ nào.
Ta chỉ có thể ra vẻ chân thành tha thiết, vẻ mặt kiên định dối lòng nói:
"Ta tin ngươi."
Ánh mắt Cố Vân sáng lên, còn định nói gì đó, chỉ nghe tiếng cồng chiêng đồng vang lên, ta vội vàng đẩy hắn đến cửa lớn.
Đợi Cố Vân biến mất trong đám người, lúc này ta mới xoay người rời đi, chợt phát hiện cách ta không xa, có một người đang đứng, ôm ngực dùng vẻ vui sướng khi người gặp họa nhìn ta.
Ta nhìn kỹ, người này chính là Trần Anh, biểu muội được nuôi lớn từ nhỏ trong phủ Tần Dịch.
Nàng ta ngẩng đầu đi về phía ta, dùng cằm nhìn ta nói: "Triệu Thanh Y, ngươi ở chỗ này làm cái gì?"
Biết rõ còn cố hỏi, cố tình gây sự.
Từ trước đến nay ta và Trần Anh không hợp, trước kia vì để Tần Dịch vui vẻ, mỗi lần nàng ta gây khó dễ, ta đều cắn răng nhường nhịn.
Hiện giờ Tần gia đã không còn là bánh bao thơm ngon ở trong mắt ta, ta cũng lười phải chịu thêm bất kỳ uất ức nào từ nàng ta.
Ta không để ý nàng ta xoay người muốn đi, lại bị nàng ta túm lấy cổ áo: "Giỏi lắm Triệu Thanh Y, ban ngày ban mặt vụng trộm với người khác bị ta bắt được còn định chạy?"
Có rất nhiều người đến đưa thí sinh ở trước cửa trường, Trần Anh vừa la lên, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người chung quanh.
Nàng ta tự nhiên cũng nhận ra, sức lực trên tay càng tàn nhẫn hơn vài phần, định kéo ta đi như thường ngày, làm cho ta xấu mặt trước mặt mọi người.
Ta nương theo sức nàng ta khom người vùng lưng một cái, nàng ta không đứng vững kéo ta cùng ngã xuống đất.
Trần Anh nổi trận lôi đình, đứng lên trở tay muốn đánh ta.
Ta nhanh tay lẹ mắt né tránh cái tát này, nhưng vẫn bị đánh trúng tóc.
Không đợi ta phản ứng, Trần Anh lại cất giọng:
"Biểu ca ta đầu rơi máu chảy ở biên cương, đánh cược tánh mạng để kiếm quân công, ngươi lại ở đây câu ba câu bốn!
"Triệu Thanh Y ngươi không hổ là kẻ được di nương nuôi nấng, đường đường là đích tiểu thư Định Dương Hầu phủ, lại cực kỳ thành thạo thủ đoạn của hồ ly tinh."
Một câu này, xem như đã báo rõ lai lịch của ta.
Đổi lại trước kia, ta sẽ tự đứng lên, lấy lòng dỗ dành nàng ta rời đi trước, sau đó bỏ ra một số tiền lớn mua mấy bộ trang sức cho nàng ta để chuộc tội.
Nhưng hôm nay, ta không muốn uất ức cầu toàn nữa.
8
Khi nha hoàn tiến lên đỡ ta, ta phất tay với nàng.
Nàng hiểu ý chậm rãi lui ra.
Ta đứng lên vỗ vỗ tro bụi trên người, cao giọng thở dài nói:
"Anh nương, ngươi hủy hoại thanh danh của ta như thế, không phải là muốn để Tần gia chán ghét ta, để ngươi gả cho biểu ca ngươi sao?"
Không đợi nàng ta há miệng, ta lại tăng âm lượng:
“Sao phải làm thế? Thuở nhỏ ngươi lớn lên ở Tần phủ, Tần phu nhân coi ngươi như con ruột, nếu ngươi muốn gả cho Tần công tử, dứt khoát lui hôn sự với Từ gia rồi gả đi là được, đến nhục nhã ta làm gì?"
"Triệu Thanh Y ngươi nói bậy gì đó?"
Mặt và vành tai Trần Anh đỏ ửng lên, không biết là vì tức giận, hay là bị người ta chọc thủng tâm tư nên thẹn quá hóa giận.
"Chỉ là có một chuyện ta vẫn không rõ."
Ta chỉnh lại búi tóc, nhìn nàng ta, cười khiêu khích:
"Ngươi vừa đính hôn với Tứ công tử Từ gia, lại còn nhớ thương biểu ca ngươi, vì sao còn đến đây đưa Lư Tự đi thi?"
Vừa dứt lời, đám người lập tức nổ tung.
Xung quanh đều là đưa thi, hẳn là đều nghe qua cái tên "Lư Tự".
Người này được mệnh danh là đệ nhất tài tử Hoài Nam, là thí sinh khá nổi tiếng năm nay, còn có tin đồn rất có thể hắn sẽ trở thành trạng nguyên.
Mới vừa rồi ta chỉ muốn nói ra chuyện Trần Anh đính hôn còn nhớ thương biểu ca, làm cho nàng ta cũng mất mặt.
Nhưng hôm nay vận khí ta thật tốt, ta nhìn thấy một gương mặt quen thuộc từ trong đám tôi tớ phía sau nàng ta ——
Thư đồng đi theo bên cạnh Lư Tự.
Ta có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hai chủ tớ này.
Ngồi xổm ở đầu phố tây mấy ngày, ngày nào cũng có thể nhìn thấy thư đồng này chó cậy thế chủ vênh vênh váo váo mở đường cho chủ nhân của hắn ta.
Ngày đó ta nhìn thấy sườn mặt nha hoàn bên người Trần Anh ở trước cửa hội quán Lư Tự ở, ta còn cho rằng mình hoa mắt.
Hiện giờ xem ra, sợ là hai người này đã sớm thông đồng với nhau.
Tiếng nghị luận của đám người vây xem càng lúc càng lớn, sắc mặt Trần Anh trực tiếp từ tức tới ửng hồng tăng lên thành màu gan heo.
Nàng ta nhào về phía ta, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai muốn cào ta, dù ta đã tránh đi, nhưng trên cổ vẫn bị nàng cào ra mấy vết rướm máu.
Không thể tổn thương mặt ta, Trần Anh càng tức giận, đưa tay kéo tóc ta.
Trong trò hề ta đuổi ngươi trốn với Trần Anh, đột nhiên có một giọng nam hùng hậu xen vào: "Đang làm trò gì thế?"
Ta thở dài một hơi, cuối cùng cũng đến.
9
Người tới là vị hôn phu của Trần Anh, nhi tử thứ tư của tướng quân Trấn Nam ở Từ gia.
Vừa rồi lúc tiễn Cố Vân, ta đã nhìn thấy hắn cũng đang đưa đệ đệ Từ Ngũ đến thao trường.
Trần Anh nhìn thấy người tới, trên mặt lộ ra vẻ hoảng hốt.
Lòng bàn chân nàng ta trượt xuống, nàng ta tự ngã xuống đất, ôm mặt khóc lóc: "Thanh Y sao ngươi có thể bẫy ta như vậy? Uổng công bình thường ta đối xử tốt với ngươi như vậy."
Từ Tứ không biết đã nghe được bao nhiêu lời đồn nhảm, khuôn mặt vốn đã ngăm đen vì phơi nắng ở thao trường, giờ phút này còn đen hơn đáy nồi.
Thân hình hắn cao to, bình thường luôn luyện tập ở thao trường, giọng nói cũng thô kệch, vừa mở miệng đã có mười phần uy áp với người khác: "Xảy ra chuyện gì?"
Ta nhìn thấy thân thể Trần Anh run rẩy.
Nàng dịch về phía tôi tớ, nghẹn một hơi hô:
“Người đâu! Đỡ ta dậy! Ta muốn trở về nói cho dì biết, nàng dâu tương lai của dì nhục mạ ta như thế nào."
Nói xong liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt đắc ý lại mang theo vài phần cảnh cáo.
Nàng ta nghĩ ta sẽ sợ.
Ta nhếch môi, trả lại nàng ta bằng ánh mắt khiêu khích,
Xoay người lập tức đổi thành dáng vẻ bị hoảng sợ, nhưng lại cố gắng giả bộ trấn định của tiểu thư khuê các rồi hành lễ với Từ Tứ:
"Mới vừa rồi ta nhìn thấy thư đồng của Lư Tự trong đám tôi tớ của Anh nương, nên nhiều chuyện hỏi vài câu, không ngờ lại chọc Anh Nương không thoải mái như thế.”
"Từ Tứ ca ca, phiền huynh dỗ dành Anh Nương hộ ta, ngày khác đợi Anh Nương hết giận, ta sẽ tới cửa xin lỗi."
Ta nhìn thấy khi Từ Tứ nghe được hai chữ "Lư Tự", trên khuôn mặt ngăm đen bỗng dưng nhiễm vài phần tức giận.
Hắn quay đầu nhìn Trần Anh bên kia, quả thật nhìn thấy thư đồng của Lư Tự, gân xanh trên trán lập tức nổi lên.
Lòng ta mừng thầm.
Quả nhiên, trong nháy mắt tiếp theo Từ Tứ xông lên, kéo Trần Anh lên, kéo nàng ta ra khỏi đám người.
Chậc, ta chỉ châm ngòi một câu, Từ Tứ đã làm như vậy.
Tám phần là do thời gian này hắn cũng nghe được tin đồn gì đó.