Chương 7: Có người gây sự
Thành thật mà nói, tự gọi mình là ca ca như vậy mà không màng đến tuổi tác như thế cũng mang theo một chút ý tứ ái muội.
Trong chương tình tạp kỹ theo hướng tình cảm như này, quan trọng hơn là hai người lại lần đầu quen biết nhau đúng thật là không quá thích hợp.
Đặc biệt hơn nữa là người cộng sự của Lăng Vũ chính là Tống Tái Hạo với nhân khí cao đến chói sáng.
Lăng Vũ nói như thế chẳng khác nào có ý muốn cho mặt mình dát thêm vàng.
Chẳng qua là cậu chỉ nghĩ Tống Tái Hạo tuổi nhỏ hơn nên mới gọi là đệ đệ, ý là cậu muốn nhường nhịn hắn nhiều một chút.
Không chú ý chính mình lại nói đến thuận miệng như vậy.
Chuyện vốn dĩ cũng không tính là chuyện lớn gì nhưng bị người nói ra liền có chút khó xử.
Lăng Vũ mặt nóng đến đỏ cả lên, cậu thật muốn tìm một cái lỗ để bản thân chui xuống.
Nhưng Tống Tái Hạo lại tỏ vẻ không vui nhìn lại vị khách mời vừa mới nhắc đến bọn hắn.
"Anh không gọi cộng sự của mình là ca ca sao? Nếu vậy, anh còn phải cố gắng nhiều lên nha."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Vũ, nói với giọng làm nũng.
"Ca ca, anh sẽ nấu cơm đúng không? Em muốn ăn thịt sườn kho."
Lăng Vũ được hắn gọi một tiếng ca ca mà toàn thân đều nổi da gà.
Người tiểu sinh kia trên mặt tràn đầy ý xin lỗi, vội vàng xua tay.
"Không, tôi không phải có ý tứ này. Tôi chính là.... cảm thấy quan hệ hai người phát triển thật nhanh nên hâm mộ thôi."
Hắn nói xong, hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Cộng sự của hắn nghĩa khí cười một chút, vỗ vỗ bờ vai của hắn mà an ủi.
"Không có việc gì, tiểu Vũ, chúng ta chỉ cần bảo trì nhịp độ của chính mình là được rồi."
Người tiểu sinh được gọi là tiểu Vũ thẹn thùng gật đầu.
Trên đài, hai người chủ trì đều là những người thành tinh, xem xong một màn vừa rồi, hai mắt nhìn nhau, lúc này mới ra giải vây.
"Hai người đã tiến triển đến mức gọi ca ca rồi sao! Tốc độ cũng nhanh quá nha."
"Nhưng mà gian tình của các cặp đôi, mỗi cặp xưng hô mỗi vẻ nha. Chúng ta cũng thật chờ mong lần sau gặp lại, các cậu sẽ gọi nhau như thế nào nha."
Theo những lời này, cảnh quay hôm nay chính thức kết thúc.
Mọi người vỗ tay, nói nhau đã vất vả rồi.
***
Sau đó, bốn cặp khách mời lần lượt đi vào phòng tân hôn của mình.
Tổ tiết mục nói được làm được, đuổi hết những người đại diện cùng trợ lý đi, chỉ còn nhân viên công tác chịu trách nhiệm ghi hình.
Lăng Vũ không hề cảm thấy lạ lẫm khi không có trợ lý bên người.
Cậu chỉ sợ Tống Tái Hạo không thích ứng kịp. Cậu biết có một số minh tinh có chút tiếng tăm, khi tham gia các chương trình đều có năm sáu người vây quanh.
Thế nhưng, Tống Tái Hạo hiện tại giống như không hề để ý chuyện này một chút nào. Hắn vẫn như cũ mặt ủ mày chau, phiền muộn mà ngồi trên ghế sô pha như hòa thượng niệm kinh vậy.
"Lăng lão sư, thành thật xin lỗi anh, tôi không nghĩ là tôi sẽ thua."
"Tôi cứ cho rằng chính mình có thể lấy cho cậu căn phòng có view biển kia. Có phải cậu thích cảnh biển đúng không?"
"Nếu không lấy được phòng ấy thì căn chung cư ở trung tâm thành phố cũng được, có thể đứng ở cửa sổ sát đất nhìn cảnh thành thị về đêm."
"Còn không thì căn biệt thự cũng tốt, ít nhất còn có tầm nhìn trống trải, ở cũng thoải mái nha."
Lăng Vũ trong lòng nhịn cười.
"Không biết cậu có từng nghe qua câu này chưa? Nhà vàng nhà bạc không bằng ổ chó của mình, biết đâu sau khi cậu nhìn căn phòng liền thích thì sao?"
Tống Tái Hạo vẫn rất ảo não, "Anh không biết phòng view biển tốt thế nào đâu."
Hắn nói đến đây lại đặc biệt tức giận mà lẩm bẩm.
"Tất cả đều tại Trương Lạc và Vương Nhược Vũ cố tình chọn căn phòng view biển kia."
Trương Lạc chính là người ca sĩ kia mà Vương Nhược Vũ là người lưu lượng tiểu sinh.
Lúc đầu, Lăng Vũ còn nghĩ Tống Tái Hạo có phải đang giả bộ hay không, hiện tại xem ra hắn rất để bụng chuyện này, không hề chú ý lời nói, cậu thật sự là dở khóc dở cười.
Tuy rằng bọn họ đang ở phòng nghỉ nhưng không biết tổ tiết mục có bí mật giấu camera ở đây hay không.
Lời nói không thể nói bậy.
Nhưng mà, Lăng Vũ còn chưa kịp mở miệng nói, cửa phòng nghỉ đã phát ra tiếng gõ.
Mở cửa, thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến mà.
Đây chính là cặp đôi Vương Nhược Vũ chứ đâu.
Hai người đứng bên cạnh nhau nhìn rất xứng đôi.
Tuy nhiên, phía sau bọn họ còn có nhân viên mang theo camera.
Lăng Vũ nhìn Tống Tái Hạo vẻ mặt không mấy tình nguyện, sợ hắn mở miệng lại nói về chuyện căn phòng cảnh biển kia. Cậu liền nhanh chân chắn trước người hắn, tiếp đón hai vị khách mới đến.
Vương Nhược Vũ bởi vì vừa nãy trên đài làm chuyện có lỗi nên muốn nói chính mình thật sự không phải cố ý, chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi.
Lăng Vũ tỏ vẻ rộng lượng, bản thân không sao.
Hai người cứ người nói người lui như vậy mãi.
Vương Nhược Vũ năm nay 29 tuổi là một Omega môi hồng răng trắng.
Kỹ thuật diễn của hắn cũng không tệ lắm, lúc trẻ hắn có đóng mấy bộ phim chính kịch, nhờ vậy, củng cố địa vị lưu lượng tiểu sinh của hắn.
Hắn lúc nào cũng ôn nhu, gặp ai cũng cười hiền hậu.
Lúc này, hắn vỗ vỗ ngực, một bộ dáng sợ hãi.
"Tôi là người có đôi khi nói mà chưa kịp nghĩ khiến cho mọi người hiểu lầm thì thật không tốt. Mong sư ca bỏ qua cho."
Lăng Vũ vốn đang cười nhưng nghe được cái xưng hô này, sắc mặt khẽ biến.
"Sư ca?" Trương Lạc đứng một bên không rõ tình huống rất kinh ngạc, hết nhìn người này lại nhìn người kia.
"Tiểu Vũ cùng Lăng lão sư là sư huynh đệ sao?"
Vương Nhược Vũ vỗ vỗ miệng, vội vàng nói, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi, tôi nhất thời quên mất...... Sư....... Thực xin lỗi."
"Sự tình 800 năm trước, tôi đã sớm quên rồi." Lăng Vũ không sao nói.
Vương Nhược Vũ còn muốn nói cái gì nhưng bị Tống Tái Hạo trực tiếp cắt lời.
"Sao lại nói nhiều như vậy, các người không mệt à. Tôi còn muốn nghỉ ngơi một chút, hôm nào lại nói tiếp ha."
Nói xong, mặc kệ phản ứng của đối phương, phanh một tiếng liền đóng cửa lại.
Lăng Vũ sốt ruột mà nắm cánh tay hắn, "A, ngươi làm sao vậy, người ta là tới xin lỗi mà."
"Anh nghĩ một chút đi, nếu hắn thật sự là muốn tới xin lỗi thì sẽ không mang theo cameraman tới." Tống Tái Hạo bĩu môi, khinh thường nói.
Lăng Vũ cười khổ, trong phòng nghỉ liền lầm vào tình trạng yên tĩnh.
"Tôi cùng hắn đã từng chung một công ty, cũng từng học chung một thầy."
Lăng Vũ không biết mình vì điều gì lại buột miệng nói ra.
"Ô? Vậy à." Tống Tái Hạo có chút ngoài ý muốn.
Đời trước, hắn không hề biết chuyện này. Bởi vì trong lúc quay, hắn không để tâm lắm, người xung quanh hắn lại càng ít chú ý.
Sau khi Lăng Vũ nói xong câu đó cũng không tiếp tục nữa.
Tống Tái Hạo thấy vẻ mặt của Lăng Vũ cũng không tiếp tục hỏi.
Hăn chỉ đơn giản nói với Lăng Vũ, "Lăng lão sư, anh về sau hạn chế tiếp xúc với hắn đi. Tôi cảm thấy cách hắn nói chuyện cứ giả giả thế nào ấy, không thoải mái chút nào."
Lăng Vũ cảm kích hắn không tiếp tục hỏi cậu, gật gật đầu.
Trải qua sự tình kia, cậu thật sự cũng không muốn nghĩ nữa.
Cửa phòng lại bị gõ lần nữa, lần này là phó đạo diễn.
"Hai vị lão sư, chúng ta đã chuẩn bị tốt máy quay, mọi người có thể xuất phát lúc nào cũng được, đã khiến hai người đợi lâu."
Vẻ mặt Tống Tái Hạo nháy mắt trở nên thống khổ, đứng lên, đeo hai cái túi của chính mình lên vai.
Hắn giống như tiểu hài tử đòi không được kẹo, ảo não nói: "A, tôi còn muốn ở phòng cảnh biển."
Lăng Vũ cũng đem hành lý ở góc tới, quay đầu nhìn hắn.
"Chúng ta chỉ có hai người. Phòng lớn như vậy không thích hợp để bồi dưỡng tình cảm! Tôi liền cảm thấy phòng nhỏ một chút cũng tốt, ấm áp."
Tống Tái Hạo nghĩ lại nói như vậy cũng có lý, lại cao hứng, duỗi tay kéo hành lý lớn của Lăng Vũ, hứng trí bừng bừng mà nói.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Lăng Vũ càng nhìn hắn càng cảm thấy hắn giống một con chó lớn, không vui thì cái mặt liền gục xuống, chỉ cần dỗ vài câu lại hăng hái trở lại.
Cậu thật sự không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Tống Tái Hạo bị cậu cười đến ngốc lăng.
Hai người cứ như vậy cười, mơ hồ xuất phát.
Trong chương tình tạp kỹ theo hướng tình cảm như này, quan trọng hơn là hai người lại lần đầu quen biết nhau đúng thật là không quá thích hợp.
Đặc biệt hơn nữa là người cộng sự của Lăng Vũ chính là Tống Tái Hạo với nhân khí cao đến chói sáng.
Lăng Vũ nói như thế chẳng khác nào có ý muốn cho mặt mình dát thêm vàng.
Chẳng qua là cậu chỉ nghĩ Tống Tái Hạo tuổi nhỏ hơn nên mới gọi là đệ đệ, ý là cậu muốn nhường nhịn hắn nhiều một chút.
Không chú ý chính mình lại nói đến thuận miệng như vậy.
Chuyện vốn dĩ cũng không tính là chuyện lớn gì nhưng bị người nói ra liền có chút khó xử.
Lăng Vũ mặt nóng đến đỏ cả lên, cậu thật muốn tìm một cái lỗ để bản thân chui xuống.
Nhưng Tống Tái Hạo lại tỏ vẻ không vui nhìn lại vị khách mời vừa mới nhắc đến bọn hắn.
"Anh không gọi cộng sự của mình là ca ca sao? Nếu vậy, anh còn phải cố gắng nhiều lên nha."
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Lăng Vũ, nói với giọng làm nũng.
"Ca ca, anh sẽ nấu cơm đúng không? Em muốn ăn thịt sườn kho."
Lăng Vũ được hắn gọi một tiếng ca ca mà toàn thân đều nổi da gà.
Người tiểu sinh kia trên mặt tràn đầy ý xin lỗi, vội vàng xua tay.
"Không, tôi không phải có ý tứ này. Tôi chính là.... cảm thấy quan hệ hai người phát triển thật nhanh nên hâm mộ thôi."
Hắn nói xong, hơi ngượng ngùng cúi đầu.
Cộng sự của hắn nghĩa khí cười một chút, vỗ vỗ bờ vai của hắn mà an ủi.
"Không có việc gì, tiểu Vũ, chúng ta chỉ cần bảo trì nhịp độ của chính mình là được rồi."
Người tiểu sinh được gọi là tiểu Vũ thẹn thùng gật đầu.
Trên đài, hai người chủ trì đều là những người thành tinh, xem xong một màn vừa rồi, hai mắt nhìn nhau, lúc này mới ra giải vây.
"Hai người đã tiến triển đến mức gọi ca ca rồi sao! Tốc độ cũng nhanh quá nha."
"Nhưng mà gian tình của các cặp đôi, mỗi cặp xưng hô mỗi vẻ nha. Chúng ta cũng thật chờ mong lần sau gặp lại, các cậu sẽ gọi nhau như thế nào nha."
Theo những lời này, cảnh quay hôm nay chính thức kết thúc.
Mọi người vỗ tay, nói nhau đã vất vả rồi.
***
Sau đó, bốn cặp khách mời lần lượt đi vào phòng tân hôn của mình.
Tổ tiết mục nói được làm được, đuổi hết những người đại diện cùng trợ lý đi, chỉ còn nhân viên công tác chịu trách nhiệm ghi hình.
Lăng Vũ không hề cảm thấy lạ lẫm khi không có trợ lý bên người.
Cậu chỉ sợ Tống Tái Hạo không thích ứng kịp. Cậu biết có một số minh tinh có chút tiếng tăm, khi tham gia các chương trình đều có năm sáu người vây quanh.
Thế nhưng, Tống Tái Hạo hiện tại giống như không hề để ý chuyện này một chút nào. Hắn vẫn như cũ mặt ủ mày chau, phiền muộn mà ngồi trên ghế sô pha như hòa thượng niệm kinh vậy.
"Lăng lão sư, thành thật xin lỗi anh, tôi không nghĩ là tôi sẽ thua."
"Tôi cứ cho rằng chính mình có thể lấy cho cậu căn phòng có view biển kia. Có phải cậu thích cảnh biển đúng không?"
"Nếu không lấy được phòng ấy thì căn chung cư ở trung tâm thành phố cũng được, có thể đứng ở cửa sổ sát đất nhìn cảnh thành thị về đêm."
"Còn không thì căn biệt thự cũng tốt, ít nhất còn có tầm nhìn trống trải, ở cũng thoải mái nha."
Lăng Vũ trong lòng nhịn cười.
"Không biết cậu có từng nghe qua câu này chưa? Nhà vàng nhà bạc không bằng ổ chó của mình, biết đâu sau khi cậu nhìn căn phòng liền thích thì sao?"
Tống Tái Hạo vẫn rất ảo não, "Anh không biết phòng view biển tốt thế nào đâu."
Hắn nói đến đây lại đặc biệt tức giận mà lẩm bẩm.
"Tất cả đều tại Trương Lạc và Vương Nhược Vũ cố tình chọn căn phòng view biển kia."
Trương Lạc chính là người ca sĩ kia mà Vương Nhược Vũ là người lưu lượng tiểu sinh.
Lúc đầu, Lăng Vũ còn nghĩ Tống Tái Hạo có phải đang giả bộ hay không, hiện tại xem ra hắn rất để bụng chuyện này, không hề chú ý lời nói, cậu thật sự là dở khóc dở cười.
Tuy rằng bọn họ đang ở phòng nghỉ nhưng không biết tổ tiết mục có bí mật giấu camera ở đây hay không.
Lời nói không thể nói bậy.
Nhưng mà, Lăng Vũ còn chưa kịp mở miệng nói, cửa phòng nghỉ đã phát ra tiếng gõ.
Mở cửa, thật là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến mà.
Đây chính là cặp đôi Vương Nhược Vũ chứ đâu.
Hai người đứng bên cạnh nhau nhìn rất xứng đôi.
Tuy nhiên, phía sau bọn họ còn có nhân viên mang theo camera.
Lăng Vũ nhìn Tống Tái Hạo vẻ mặt không mấy tình nguyện, sợ hắn mở miệng lại nói về chuyện căn phòng cảnh biển kia. Cậu liền nhanh chân chắn trước người hắn, tiếp đón hai vị khách mới đến.
Vương Nhược Vũ bởi vì vừa nãy trên đài làm chuyện có lỗi nên muốn nói chính mình thật sự không phải cố ý, chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi.
Lăng Vũ tỏ vẻ rộng lượng, bản thân không sao.
Hai người cứ người nói người lui như vậy mãi.
Vương Nhược Vũ năm nay 29 tuổi là một Omega môi hồng răng trắng.
Kỹ thuật diễn của hắn cũng không tệ lắm, lúc trẻ hắn có đóng mấy bộ phim chính kịch, nhờ vậy, củng cố địa vị lưu lượng tiểu sinh của hắn.
Hắn lúc nào cũng ôn nhu, gặp ai cũng cười hiền hậu.
Lúc này, hắn vỗ vỗ ngực, một bộ dáng sợ hãi.
"Tôi là người có đôi khi nói mà chưa kịp nghĩ khiến cho mọi người hiểu lầm thì thật không tốt. Mong sư ca bỏ qua cho."
Lăng Vũ vốn đang cười nhưng nghe được cái xưng hô này, sắc mặt khẽ biến.
"Sư ca?" Trương Lạc đứng một bên không rõ tình huống rất kinh ngạc, hết nhìn người này lại nhìn người kia.
"Tiểu Vũ cùng Lăng lão sư là sư huynh đệ sao?"
Vương Nhược Vũ vỗ vỗ miệng, vội vàng nói, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi, tôi nhất thời quên mất...... Sư....... Thực xin lỗi."
"Sự tình 800 năm trước, tôi đã sớm quên rồi." Lăng Vũ không sao nói.
Vương Nhược Vũ còn muốn nói cái gì nhưng bị Tống Tái Hạo trực tiếp cắt lời.
"Sao lại nói nhiều như vậy, các người không mệt à. Tôi còn muốn nghỉ ngơi một chút, hôm nào lại nói tiếp ha."
Nói xong, mặc kệ phản ứng của đối phương, phanh một tiếng liền đóng cửa lại.
Lăng Vũ sốt ruột mà nắm cánh tay hắn, "A, ngươi làm sao vậy, người ta là tới xin lỗi mà."
"Anh nghĩ một chút đi, nếu hắn thật sự là muốn tới xin lỗi thì sẽ không mang theo cameraman tới." Tống Tái Hạo bĩu môi, khinh thường nói.
Lăng Vũ cười khổ, trong phòng nghỉ liền lầm vào tình trạng yên tĩnh.
"Tôi cùng hắn đã từng chung một công ty, cũng từng học chung một thầy."
Lăng Vũ không biết mình vì điều gì lại buột miệng nói ra.
"Ô? Vậy à." Tống Tái Hạo có chút ngoài ý muốn.
Đời trước, hắn không hề biết chuyện này. Bởi vì trong lúc quay, hắn không để tâm lắm, người xung quanh hắn lại càng ít chú ý.
Sau khi Lăng Vũ nói xong câu đó cũng không tiếp tục nữa.
Tống Tái Hạo thấy vẻ mặt của Lăng Vũ cũng không tiếp tục hỏi.
Hăn chỉ đơn giản nói với Lăng Vũ, "Lăng lão sư, anh về sau hạn chế tiếp xúc với hắn đi. Tôi cảm thấy cách hắn nói chuyện cứ giả giả thế nào ấy, không thoải mái chút nào."
Lăng Vũ cảm kích hắn không tiếp tục hỏi cậu, gật gật đầu.
Trải qua sự tình kia, cậu thật sự cũng không muốn nghĩ nữa.
Cửa phòng lại bị gõ lần nữa, lần này là phó đạo diễn.
"Hai vị lão sư, chúng ta đã chuẩn bị tốt máy quay, mọi người có thể xuất phát lúc nào cũng được, đã khiến hai người đợi lâu."
Vẻ mặt Tống Tái Hạo nháy mắt trở nên thống khổ, đứng lên, đeo hai cái túi của chính mình lên vai.
Hắn giống như tiểu hài tử đòi không được kẹo, ảo não nói: "A, tôi còn muốn ở phòng cảnh biển."
Lăng Vũ cũng đem hành lý ở góc tới, quay đầu nhìn hắn.
"Chúng ta chỉ có hai người. Phòng lớn như vậy không thích hợp để bồi dưỡng tình cảm! Tôi liền cảm thấy phòng nhỏ một chút cũng tốt, ấm áp."
Tống Tái Hạo nghĩ lại nói như vậy cũng có lý, lại cao hứng, duỗi tay kéo hành lý lớn của Lăng Vũ, hứng trí bừng bừng mà nói.
"Vậy chúng ta đi thôi."
Lăng Vũ càng nhìn hắn càng cảm thấy hắn giống một con chó lớn, không vui thì cái mặt liền gục xuống, chỉ cần dỗ vài câu lại hăng hái trở lại.
Cậu thật sự không nhịn được, phụt một tiếng bật cười.
Tống Tái Hạo bị cậu cười đến ngốc lăng.
Hai người cứ như vậy cười, mơ hồ xuất phát.