Chương 10: Rồng
Lục Áo tuy rằng bán con cá mú nghệ được hơn 16.000 tệ nhưng không thể nhận được đúng số tiền, phải nộp 45% tiền thuế nữa. Trừ đi tiền thuế, Lục Áo chỉ lấy được 9.284 tệ. Nhìn thì thấy không tồi, nhưng trên thực tế là lấy cái mạng ra cược 1 phen. Lâm Mãn Chương bọn họ đều là ngư dân, hiểu rất rõ những nguy hiểm khi đánh cá. Lục Áo mời bọn họ đi quán rượu gần đó ăn cơm, họ cũng không chọn mấy món đắc tiền, chỉ chọn 1 vài món bình dân thiên về rẻ tiền. Lục Áo nhìn menu, trong mắt ấm áp, chủ động kêu vài món nổi tiếng của quán có giá tương đối mắc. Cơm nước xong, Lục Áo và bọn họ mỗi người đi một ngả, "Tôi phải đi huyện thành lấy xe và mua chút thức ăn, sẽ không về cùng mọi người." Lâm Mãn Chương hỏi:" Cậu tính đi như thế nào? Không thì tôi lái xe đưa cậu đi nhé?" " Không cần, không phải chị dâu dặn anh phải về sớm sao, còn phải trồng rau nữa mà? Tôi bắt xe bus đi là được." Lâm Mãn Chương thấy cậu từ chối, cũng không miễn cưỡng làm gì, gật đầu nói:" Cũng được, vậy chúng tôi về trước đây, cậu đi cẩn thận. Chị dâu đã mua dùm cậu cây giống để sẵn trong nhà, đợi khi về cậu ghé nhà tôi lấy đi." " Không phải nói là buổi tối sang nhà tôi ăn cơm sao? Đến chừng đó anh đem qua là được." "Lần sau đi, cậu đi đánh cá cũng không dễ dàng gì, buổi trưa mời chúng tôi ăn 1 bữa rồi, vậy là đủ rồi, lần sau chúng ta cùng nhau đi đánh cá." Lục Áo gật đầu, "Cũng được." Chiếc xe 3 gác mà Lục Áo đặt, hôm nay đã lắp xong bạt trùm, Lục Áo chạy tới huyện thành trả hết số còn lại, lái thử xe đi chợ mua thức ăn, sau đó là lái xe về nhà. Cậu không quen lái xe 3 gác, tình hình giao thông ở trấn cũng không quá tốt. Dọc đường cậu lái xe rất chậm, đợi khi về tới thôn cũng đã 7 giờ hơn. Trời đã tối, chỉ còn một luồng ánh sáng mờ mờ ở phía chân trời. Giờ cũng trễ quá rồi, Lục Áo không đi thôn Lâm Ốc làm phiền Lâm Mãn Chương bọn họ làm gì. Cậu trực tiếp về thẳng nhà. Lục Áo lái xe, gió thổi vào mặt cảm thấy vô cùng thích ý. Phần thích ý này chỉ kéo dài đến khi cậu phát hiện trước cửa nhà cậu có một người đang đứng. Người nọ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, ngay cả cái quần cũng trắng, khuôn mặt trắng nõn đặc biệt đẹp trai. Người nhát gan mà thấy chắc bị hù tới 3 hồn 7 vía cũng chả còn. Lục Áo ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, người nọ hai mắt cong cong nhìn cậu, khí chất thoạt nhìn dịu dàng, Lục Áo lại sững sờ khi cảm giác được đằng sau vẻ dịu dàng ấy là nguy hiểm. Tống Châu cũng đang quan sát Lục Áo — — người mà tổ chức giám sát dị nhân của bọn họ đánh giá là nhân vật nguy hiểm cấp A. Lục Áo thoạt nhìn đặc biệt đẹp trai, cho dù đang ngồi trên chiếc xe 3 gác, nhưng vẫn trông như đang chụp hình cho các thương hiệu lớn, chân thì vô cùng thon dài. Thoạt nhìn trông rất ngầu. Tống Châu cười cười," Lục Áo, chào cậu, tôi là Tống Châu." Tặng cháo? (Đồng âm khác nghĩa) Lục Áo quan sát người có cái tên khiến người ta thèm ăn này, gật đầu, "Chào anh." "Tôi xin tự giới thiệu." Tống Châu dịu dàng cười cười, "Tôi là người phụ trách của Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân chi nhánh Hoa Hạ. Sáng nay dao động của cậu bị chúng tôi cảm nhận được nên tôi qua đây xem thử." Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân đã bắt được luồng dao động này rất lâu rồi, nhưng không thể định vị được vị trí cụ thể, mãi đến hôm nay mới tìm ra được. Lục Áo nhíu mày, sáng nay khi cậu đánh cá đã không kiềm chế được biến thành thằn lằn, đối phương hẳn đang nói về chuyện này. Lục Áo nhìn chằm chằm Tống Châu, trong mắt không rõ cảm xúc. Tống Châu tốt tính hỏi:" Có thể vào nhà nói chuyện không? Muỗi ở đây có hơn nhiều." Xạo sự, dù có nhiều muỗi thiệt cũng không có con nào dám tới gần Tống Châu trong phạm vi 3 mét. Lục Áo nhờ vào thị lực ưu việt nhìn thấy rõ mồm một, dừng một chút vẫn nói:" Chờ." Cậu xuống xe mở khóa, đẩy mở 2 cánh cửa, Lục Áo ra hiệu bảo anh vào trước, sau đó lại lái xe vào. Căn nhà mà Lục Áo đang ở là do cha mẹ cậu xây hơn 10 năm trước. Người trong thôn bọn họ đa phần đều là như thế, bất kể ở thành phố có mua nổi căn nhà hay không, ở quê nhất định phải xây được 1 căn. Một là vì mặt mũi, hai cũng vì chiếm đất nền. Tống Châu đánh giá căn nhà. Đây là một căn nhà dân điển hình, có 2 tầng, bên ngoài là gạch tráng men màu trắng, lầu một có sân nhỏ, lầu 2 có ban công, mấy cửa sổ đều có lắp đặt lưới chống trộm. Nền móng của căn nhà này cũng không có gì khác với những căn nhà khác. Nhưng mà vừa vào trong, lại có thể khiến người ta cảm nhận được sự khác biệt. Căn nhà này rất yên bình, cũng rất thanh tịnh và đẹp đẽ. Ngoại trừ Lục Áo và nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp ra, không còn sinh vật thứ hai nào cả. Cây cối ở một góc sân và trên mái nhà vô cùng tươi tốt, ngay cả cỏ dại cũng bừng bừng sức sống, một màu xanh biếc ướt át. Tống Châu ung dung thản nhiên quan sát một phen rồi thu hồi tầm mắt. Lục Áo mở cửa phòng khách, tỏ ý Tống Châu đi vào. Trong nhà Lục Áo ngăn nắp sạch sẽ, không có một chút xíu cảm giác bày bừa lộn xộn của người đàn ông độc thân. Tống Châu ngồi trên sô pha, Lục Áo đi lấy bình nước nóng và ly nước pha chút trà cho anh, cả quá trình tiếp khách đều rất bình thường. Hai người ngồi xuống. Lục Áo trực tiếp hỏi:" Cái Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân của các người, có giấy xác thực không?" "Ừ?" Tống Châu nâng đầu, "Gì?" "Giấy xác nhận." Lục Áo nhíu mày:" Dù sao thì không thể anh nói cái gì là cái đó chứ?" Tống Châu cảm thấy rất thú vị, lần đầu tiên anh thấy có người hỏi như vậy. Anh ta nghĩ nghĩ, "Cái này được không?" Nói xong anh chạm vào cái ly trà nóng mà Lục Áo vừa đưa cho. Trà nóng trong nháy mắt biến thành khối băng, mà còn bành trướng ra khỏi mặt ly, Lục Áo cách xa cũng cảm giác được sự mát mẻ. Lục Áo nhíu mày, theo dõi cái ly trước mặt. Tống Châu lại chạm nhẹ lên ly lần nữa, vốn là khối băng tỏa hơi lạnh trong nháy mặt lại biến trở về nước nóng, còn bốc lên khói trắng. Băng biến thành nước nóng, nước trong ly nhẹ nhàng gợn sóng. Đồng tử Lục Áo hơi co lại. Cậu nhếch miệng, không hỏi thêm gì nữa. Hỏi cũng vô dụng, vũ lực của đối phương đủ để nghiền nát cậu. Tống Châu thu hồi tay, nói:"Lần nay tôi tới tìm cậu, là vì cậu đã dung hợp với máu của long tộc, đã không còn là con người, tôi tới giúp cậu đăng ký." Lục Áo đem ánh mắt chuyển tới mặt Tống Châu, bắt được trọng điểm thứ 2, "Rồng?" Tống Châu gật đầu, "Đúng, rồng. Cậu rất may mắn, trở thành con rồng duy nhất của vị diện này." Tim của Lục Áo đập mạnh, "Không phải thằn lằn sao?" "Gì?" Tống Châu cho rằng bản thân nghe lầm, trên mặt là vẻ kinh ngạc, "Thằn lằn?" "Không có gì. Ý của anh là tôi biến thành rồng?' Tống Châu giờ mới hiểu ra, có chút buồn cười:" Đúng, cậu đã dung hợp với rồng con, hiện tại là 1 con rồng." "Vậy cơ thể ban đầu của tôi đâu?" "Bị 'ăn' mất tiêu rồi." Tống Châu nhìn vẻ mặt cậu tái nhợt, giải thích:"Không phải hiểu theo nghĩa đen, là thân rồng của cậu dung nạp gien thân người, hai người kết hợp thành một, phần thuộc về con người hiện tại chỉ là một bộ phần trên người cậu." Lục Áo hiểu rồi, "Có để lại di chứng gì không?" "Tạm thời chưa biết." Lục Áo nhìn anh. Tống Châu vuốt vuốt tay, nói:" Cậu là một ví dụ duy nhất, sau khi tôi có ý thức và sống tới hiện tại, đây là lần đầu tiên nghe nói con người và rồng có thể dung hợp. Chúng tôi cứ tưởng rằng trên vị diện này, rồng đã sớm bị tuyệt chủng." Lục Áo không quen anh, cũng không tính sẽ hỏi nhiều nên thay đổi đề tài, "Ngoại trừ việc tôi phải đăng ký ở cái Tổ Chức Giám Sát Dị Nhân của các người, còn phải làm cái gì nữa?" "Tạm thời không có, chỉ cần đăng ký là được." Tống Châu nói:" Tổ chức của chúng tôi phân bổ khắp nơi, nếu như cậu có khó khăn, có thể tìm chúng tôi giúp đỡ." "Giống như cảnh sát sao?" "Gần giống vậy. Cậu có thể xem chúng tôi là một tổ chức bán chính thức của chính phủ, có chuyện tìm chúng tôi so với tìm người khác càng thuận tiện hơn nhiều, chẳng qua có một số việc cần phải thu phí để xử lý." Tống Châu lấy điện thoại ra, "Chúng ta có thể kết bạn với nhau, trao đổi điện thoại." Biểu cảm của Lục Áo sắp giữ không nổi, trong lòng cảm thấy có thứ gì đó tan vỡ, rõ ràng đề tài thần bí như vậy, phương thức liên hệ lại bình thường vô cùng. Cậu đờ người, Tống Châu nhẹ nhàng lấy điện thoại cậu thêm Wechat của mình, lại dùng số điện thoại của cậu nhập số điện thoại của mình rồi gọi đi. "Được rồi." Tống Châu trả điện thoại lại cho cậu, " Tôi gửi cậu đường link này, là diễn đàn chính thức của tổ chức chúng tôi, cậu lên xem thường xuyên rất nhanh sẽ hiểu chúng ta là gì." Trong đầu Lục Áo hỗn loạn, theo bản năng gật đầu. Tống Châu lật tay, không biết từ đây lấy ra một ống tiêm, nói:" Có thể rút chút máu của cậu không? Chúng tôi cần một cái giám định đơn giản." Lục Áo nhìn anh, trong mắt tràn đầy nghi ngờ. Tống Châu cười cười, "Thông thường khi gặp các dị nhân khác, chúng tôi đều sẽ trực tiếp ra tay rút máu. Nhưng vì cậu là con rồng duy nhất, cậu tự làm nhé?" Lục Áo bất động, Tống Châu bổ sung một câu, "Giá trị vũ lực của tôi hẳn là cao hơn cậu rất nhiều." Lời này Lục Áo không hề nghi ngờ. Cậu đã cao lắm rồi, hiện tại là 1m85, nhưng Tống Châu lại cao hơn cậu nửa cái đầu, cho dù anh ta ăn mặc gọn gàng, nhìn như lịch sữ nhã nhặn, trên người lại có khí chất khiến người ta cảm thấy anh không dễ chọc. Lục Áo hơi cụp mi, không muốn trêu chọc vị này. Cậu cằm lấy ống tiêm, do dự một chút. Tống Châu thấy cậu bất động, bỗng nhiên nói:" Đắc tội rồi." Lục Áo chưa hiểu gì, Tống Châu đã lấy ống tiêm trên tay cậu, nhẹ nhàng cầm cổ tay cậu, dứt khoát rút ra một ống máu. Động tác Tống Châu cực nhanh, Lục Áo chỉ cảm thấy tay như bị muỗi cắn, trên cổ tay vẫn còn lưu lại hơi ấm của Tống Châu, quá trình lấy máu đã hoàn thành. Tống Châu lại lật tay, ống tiêm biến mất, hai mắt anh cong cong, "Tôi thật sự không có ác ý, đây chỉ là một quy trình cần phải làm. Có vài dị nhân có thể biến hình, tạo thành phiền phức rất lớn cho tổ chức, nên Tổ Chức Giám Sát liền đưa ra quy định, mỗi một người mới bị tìm thấy cần phải lấy máu, một khi có xảy ra chuyện gì, cũng có thể kịp thời xác định thân phận." Lục Áo gật đầu:"Tôi biết rồi, còn quy trình nào nữa không?" "Tạm thời không." Lục Áo đứng dậy, "Tôi tiễn anh." Đây có nghĩa là tiễn khách rồi, Tống Châu tính tình rất tốt, không hề để bụng, cũng đứng dậy, "Vậy tạm biệt." Lục Áo vừa định tiễn ra anh sân, ai ngờ khi anh ta vừa biết ra khỏi phòng khách, cười cười, hình bóng liền biến mất trước mặc Lục Áo. Phương thức rời khỏi cực kỳ phi nhân loại. Lục Áo cau mày. Một lúc lâu, cậu thu dọn cái ly mà Tống Châu đã dùng. Nước trà trong ly vẫn còn nóng, còn nóng hơn cả ly của cậu. Cậu đem hai cái ly đi vào phòng bếp để rửa, tiện tay từ trong tủ lạnh lấy ra nguyên liệu nấu ăn, tự làm cho bản thân một nồi mỳ phong phú. Ăn xong, cậu trở về phòng, đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, cởi quần áo. Cậu tập trung suy nghĩ. Một lát sau, ngực cậu nóng lên, cả người co rụt lại, cậu đã biến thành một con thằn....Rồng con. Lục Áo nhìn vào trong gương. Trước đây cậu luôn cho rằng mình là con thằn lằn, trên thực tế hình dạng của cậu dài và mảnh hơn thằn lằn rất nhiều, chân trước và chân sau cách nhau khá xa, cơ thể cũng càng mượt mà hơn. Điểm khác biệt lớn nhất là phần đầu. Chỉ cần có thể nhìn thấy mặt mũi cậu, không ai sẽ cho rằng cậu là thằn lằn. Mặt cậu rất giống với con rồng trong truyền thống Hoa Hạ — con mắt to to, bên mép có râu dài, trên trán còn có 2 cặp sừng hươu nho nhỏ màu xanh ngọc. Cậu chớp chớp mắt, thằn.... rồng trong gương cũng chớp chớp mắt, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu. Xem ra quả thật là rồng rồi. Lục Áo trốn tránh lâu như vậy, không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy. Cậu quan sát bản thân trong gương một hồi lâu, lại biến trở về con người. Con người với cơ thể cao ráo đôi chân thon dài, đường nét cơ bắp lưu sướng. Chú thích: Căn nhà của Lục Áo:Rồng xanh:Này là mình tự tìm căn nhà và rồng nào hơi tương tự với mô tả để cho mọi người dễ tưởng tượng.