Chương 12: Ngoại truyện 1: Thẩm Yên
Ta ngủ rất lâu, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên chiếc giường vừa xa lạ vừa quen thuộc, Hồng Liễu đau lòng xoa thuốc giúp ta, nói vết thương như thế này sau sẽ để lại sẹo.
Trong lúc nàng ta đi đổ nước, ta giơ tay lên nhìn, vết thương ở lòng bàn tay rất đau, nhưng sao ta lại không nhớ bản thân bị thương khi nào nhỉ?
Trong đầu có rất nhiều kí ức mơ hồ từng chút từng chút xuất hiện.
Những kí ức đó dường như không phải của ta.
Nhưng có một số mảnh vỡ kí ức lại thuộc về ta, trong một nơi đen kịt, khi ta ngã xuống đất, trước khi mê man ta có nhìn thấy một nữ tử không khác ta chút nào nhảy vào trong giếng.
Ta nghe thấy nàng đang nói gì đó.
Dường như nàng đang nói với ta: ''Sống tiếp, sống thật tốt.''
Phụ thân và mẫu thân cũng ngủ mê mấy ngày, cũng may cơ thể họ đều không sao, một vị đạo trưởng họ Chu đã cứ chúng ta, cụ thể đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói chúng ta sau này làm nhiều việc thiện tích đức, tích phúc vì nàng.
Nàng, rốt cuộc là ai?
Ta hỏi Hồng Liễu, nàng ta kể lại chi tiết những chuyện xảy ra sau khi ta ném tú cầu, nàng ta nói ta khác xưa nhưng lại không thay đổi.
Có lẽ ta vẫn là ta, chỉ là đồng thời cũng không phải ta.
Trước khi đi Chu đạo trưởng đưa cho ta một đồng tiền cổ đã bị đốt cháy khét lẹt: ''Thẩm tiểu thư giữ lại nó để làm kỉ niệm đi, nếu như sau này có việc muốn nhờ có thể phái người đưa vật này đến núi Long Hổ, Chu mỗ nhất định sẽ giúp đỡ.''
Không biết có phải ảo giác của ta không, ánh mắt của hắn giống như đang nhìn ta đã nhìn một người khác.
Nhưng ta cũng không quan tâm.
Trong lòng ta có một giọng nói luôn nhắc nhở ta, nhất định phải sống thật tốt, chăm sóc phụ mẫu, không đau không ốm, sống trọn vẹn quãng đời còn lại.
Ta sẽ cố gắng.
Cảm ơn ngươi, Thẩm Yên.
23. Ngoại truyện 2: Chu Nghiệp
Giây phút ta dùng m.áu phượng hoàng tách linh hồn của Nhược Nhi ra, nàng đã khóc.
''Ta chỉ muốn sống mà thôi, vì sao ai cũng không cho phép chứ?''
Ta đau lòng quay mặt đi.
Chuyện này chính là sắp xếp của trời đất, ta chỉ là một người phàm mà thôi, ta cũng không còn cách nào khác.
Nàng nhìn ta rồi cười, giống Nhược Nhi năm đó đã c.hết trong ngực ta vậy, vừa giải thoát vừa thoải mái.
''Nếu có kiếp sau, ta không muốn làm người nữa, ta nguyện ý làm một đám mây, một bông hoa, một viên đá, ít nhất... ít nhất không liên quan đến thiện ác.''
Nói đến đây, nàng rời khỏi cơ thể Nhược Nhi, lơ lửng trên không trung rồi biến mất.
Gió đêm hơi lạnh, ta ôm cơ thể đang dần mục nát của Nhược Nhi, trong lòng xúc động không thôi.
*
Khi ta quay lại miếu Bát Quân mới phát hiện Thẩm Yên cũng đã thoát ly khỏi cơ thể rồi biến mất.
Nàng lợi dụng linh khí thuần âm của mình để phong ấn con đường nối liền âm dương.
Khó trách nàng nói nàng cần m.áu phượng hoàng, hóa ra...
Ta hít một hơi thật sâu, mắt dần hiện lên hơi nước. Chu Nghiệp ơi là Chu Nghiệp, tu luyện đạo pháp mười mấy năm lại không đại nghĩa bằng một nữ tử.
Sau khi rời khỏi kinh thành, ta về thôn Dục Tú, lấy sáu đồng tiền trong bảy đồng của mình, hợp táng với hài cốt của Nhược Nhi, giữ lại một đồng cho bản thân, hi vọng có thể làm lại một lần nữa.
Mấy năm sau ta quay lại núi Long Hổ, cầu sư phụ chỉ ra sai lầm của mình.
Lão nhân gia ngồi xuống tảng đá bên vách núi, thấy ta thì thở dài rồi mới nói: ''Muội muội ngươi vốn là đồng nữ trên trời, vì ăn vụng tiên đan không luyện hóa được nên mới sinh ra song đầu, sau đó lại bị giáng xuống nhân gian nên mới có kiếp này, mấy năm trước nàng đã quay về trời tu luyện, mà linh hồn xuất hiện thêm kia cũng đã biến thành hoa cỏ như ý nguyện. Người vô tội trong việc này đều đã được đầu thai, liên quan đến chuyện này là vì kiếp trước có nghiệp báo, đáng tiếc, đây chính là số mệnh của họ.''
''Vậy, Thẩm Yên đâu?'' Ta nhịn không được mà hỏi, nàng là linh hồn được sinh ra của một người, sao có thể luân hồi được?
''Nàng sao...'' Sư phó đột nhiên bật cười, ngón tay chỉ về phía một nhà nông dưới núi: ''Đi nhìn thử đi, nơi đó có đáp án ngươi muốn đấy.''
Ta không dám chần chừ, lập tức khởi hành về phía đó, đến khi đi đến hàng rào trước cửa, ta dừng bước lại.
Trong lòng không khỏi căng thẳng, lỡ như không phải nàng...
Lúc này có một giọng nói giòn giã vang lên sau lưng: ''Ca ca, ngươi là đạo sĩ trên núi sao?''
Ta hơi giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ hài đang ôm chó nhìn ta, đôi mắt lấp lánh không rõ chuyện đời.
Nhìn gương mặt kia, chắc chắn là nàng.
Ta nhẹ nhõm thở ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống.
''Đúng vậy, nhưng ca ca quá vô dụng, ta chỉ là thiên sư tam tiền mà thôi.'' Ta nâng chuỗi tiền bên hông lên rồi hỏi lại nàng: ''Tiểu cô nương, muội tên gì?''
Nữ hài mím môi không trả lời, chỉ ôm chó đẩy cửa đi vào.
Lúc ta cho rằng nàng không còn để ý đến mình nữa, nàng lại quay đầu, trên môi là nụ cười nhạt: ''Đã nói sẽ mang hầu bao da rắn về mà, Chu đạo trưởng chẳng lẽ quên rồi sao?''
Ta mở to mắt, nhịn không được mà bật cười.
Đúng là nàng rồi, Thẩm Yên.
[Hết]
Trong lúc nàng ta đi đổ nước, ta giơ tay lên nhìn, vết thương ở lòng bàn tay rất đau, nhưng sao ta lại không nhớ bản thân bị thương khi nào nhỉ?
Trong đầu có rất nhiều kí ức mơ hồ từng chút từng chút xuất hiện.
Những kí ức đó dường như không phải của ta.
Nhưng có một số mảnh vỡ kí ức lại thuộc về ta, trong một nơi đen kịt, khi ta ngã xuống đất, trước khi mê man ta có nhìn thấy một nữ tử không khác ta chút nào nhảy vào trong giếng.
Ta nghe thấy nàng đang nói gì đó.
Dường như nàng đang nói với ta: ''Sống tiếp, sống thật tốt.''
Phụ thân và mẫu thân cũng ngủ mê mấy ngày, cũng may cơ thể họ đều không sao, một vị đạo trưởng họ Chu đã cứ chúng ta, cụ thể đã xảy ra chuyện gì hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói chúng ta sau này làm nhiều việc thiện tích đức, tích phúc vì nàng.
Nàng, rốt cuộc là ai?
Ta hỏi Hồng Liễu, nàng ta kể lại chi tiết những chuyện xảy ra sau khi ta ném tú cầu, nàng ta nói ta khác xưa nhưng lại không thay đổi.
Có lẽ ta vẫn là ta, chỉ là đồng thời cũng không phải ta.
Trước khi đi Chu đạo trưởng đưa cho ta một đồng tiền cổ đã bị đốt cháy khét lẹt: ''Thẩm tiểu thư giữ lại nó để làm kỉ niệm đi, nếu như sau này có việc muốn nhờ có thể phái người đưa vật này đến núi Long Hổ, Chu mỗ nhất định sẽ giúp đỡ.''
Không biết có phải ảo giác của ta không, ánh mắt của hắn giống như đang nhìn ta đã nhìn một người khác.
Nhưng ta cũng không quan tâm.
Trong lòng ta có một giọng nói luôn nhắc nhở ta, nhất định phải sống thật tốt, chăm sóc phụ mẫu, không đau không ốm, sống trọn vẹn quãng đời còn lại.
Ta sẽ cố gắng.
Cảm ơn ngươi, Thẩm Yên.
23. Ngoại truyện 2: Chu Nghiệp
Giây phút ta dùng m.áu phượng hoàng tách linh hồn của Nhược Nhi ra, nàng đã khóc.
''Ta chỉ muốn sống mà thôi, vì sao ai cũng không cho phép chứ?''
Ta đau lòng quay mặt đi.
Chuyện này chính là sắp xếp của trời đất, ta chỉ là một người phàm mà thôi, ta cũng không còn cách nào khác.
Nàng nhìn ta rồi cười, giống Nhược Nhi năm đó đã c.hết trong ngực ta vậy, vừa giải thoát vừa thoải mái.
''Nếu có kiếp sau, ta không muốn làm người nữa, ta nguyện ý làm một đám mây, một bông hoa, một viên đá, ít nhất... ít nhất không liên quan đến thiện ác.''
Nói đến đây, nàng rời khỏi cơ thể Nhược Nhi, lơ lửng trên không trung rồi biến mất.
Gió đêm hơi lạnh, ta ôm cơ thể đang dần mục nát của Nhược Nhi, trong lòng xúc động không thôi.
*
Khi ta quay lại miếu Bát Quân mới phát hiện Thẩm Yên cũng đã thoát ly khỏi cơ thể rồi biến mất.
Nàng lợi dụng linh khí thuần âm của mình để phong ấn con đường nối liền âm dương.
Khó trách nàng nói nàng cần m.áu phượng hoàng, hóa ra...
Ta hít một hơi thật sâu, mắt dần hiện lên hơi nước. Chu Nghiệp ơi là Chu Nghiệp, tu luyện đạo pháp mười mấy năm lại không đại nghĩa bằng một nữ tử.
Sau khi rời khỏi kinh thành, ta về thôn Dục Tú, lấy sáu đồng tiền trong bảy đồng của mình, hợp táng với hài cốt của Nhược Nhi, giữ lại một đồng cho bản thân, hi vọng có thể làm lại một lần nữa.
Mấy năm sau ta quay lại núi Long Hổ, cầu sư phụ chỉ ra sai lầm của mình.
Lão nhân gia ngồi xuống tảng đá bên vách núi, thấy ta thì thở dài rồi mới nói: ''Muội muội ngươi vốn là đồng nữ trên trời, vì ăn vụng tiên đan không luyện hóa được nên mới sinh ra song đầu, sau đó lại bị giáng xuống nhân gian nên mới có kiếp này, mấy năm trước nàng đã quay về trời tu luyện, mà linh hồn xuất hiện thêm kia cũng đã biến thành hoa cỏ như ý nguyện. Người vô tội trong việc này đều đã được đầu thai, liên quan đến chuyện này là vì kiếp trước có nghiệp báo, đáng tiếc, đây chính là số mệnh của họ.''
''Vậy, Thẩm Yên đâu?'' Ta nhịn không được mà hỏi, nàng là linh hồn được sinh ra của một người, sao có thể luân hồi được?
''Nàng sao...'' Sư phó đột nhiên bật cười, ngón tay chỉ về phía một nhà nông dưới núi: ''Đi nhìn thử đi, nơi đó có đáp án ngươi muốn đấy.''
Ta không dám chần chừ, lập tức khởi hành về phía đó, đến khi đi đến hàng rào trước cửa, ta dừng bước lại.
Trong lòng không khỏi căng thẳng, lỡ như không phải nàng...
Lúc này có một giọng nói giòn giã vang lên sau lưng: ''Ca ca, ngươi là đạo sĩ trên núi sao?''
Ta hơi giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy một nữ hài đang ôm chó nhìn ta, đôi mắt lấp lánh không rõ chuyện đời.
Nhìn gương mặt kia, chắc chắn là nàng.
Ta nhẹ nhõm thở ra một hơi, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống.
''Đúng vậy, nhưng ca ca quá vô dụng, ta chỉ là thiên sư tam tiền mà thôi.'' Ta nâng chuỗi tiền bên hông lên rồi hỏi lại nàng: ''Tiểu cô nương, muội tên gì?''
Nữ hài mím môi không trả lời, chỉ ôm chó đẩy cửa đi vào.
Lúc ta cho rằng nàng không còn để ý đến mình nữa, nàng lại quay đầu, trên môi là nụ cười nhạt: ''Đã nói sẽ mang hầu bao da rắn về mà, Chu đạo trưởng chẳng lẽ quên rồi sao?''
Ta mở to mắt, nhịn không được mà bật cười.
Đúng là nàng rồi, Thẩm Yên.
[Hết]