Chương 23: Nhóm máu khác nhau
Giản Tinh Tuế nói: "Không có gì thì nhanh nhanh đi, tôi còn phải nộp nữa."
"À..." Tâm tình An Nhiễm phức tạp khó tả, hắn thử nói: "Cha mẹ... À không, chú dì có đến đây không?"
Giản Tinh Tuế không xác định, cậu đáp: "Có khả năng sẽ tới."
An Nhiễm cười cười: "Thế là tốt rồi, lâu không gặp mặt, chắc mọi người cũng nhớ nhau nhỉ."
Giản Tinh Tuế nghĩ, nhớ cậu ấy chứ, còn định tới gặp tôi hay không thì không chắc.
Thế nhưng chuyện này không cần thiết phải nói. Cậu an tĩnh đợi An Nhiễm điền xong phiếu mới nói: "Cảm ơn."
Khi cậu định rời đi, An Nhiễm ở phía sau nói: "Khoan đã!"
Giản Tinh Tuế quay người nhìn hắn.
An Nhiễm đứng đó rối rắm, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tinh Tuế à, có khả năng hai ngày nữa cha và các anh tới thăm mình, mọi người..."
Giản Tinh Tuế đứng lại.
Đây hẳn là cơn đau thấm tận tim gan mà người ta nói tới. Nghe An Nhiễm nói, thân thể cậu vẫn nổi lên phản ứng. Trái tim thắt lại, trong đầu cậu hồi tưởng lại ký ức với cha Giản tại ngày đó, trong căn phòng cũ cùng lời nói lạnh buốt tống cổ cậu ra khỏi nhà.
Đôi khi cậu cũng nhớ tới một ít ký ức vụn vặt khác. Ngày nhỏ cùng cả nhà ra ngoài chơi xuân, lão một tay ôm cậu, một tay dắt anh trai. Mẹ sẽ làm món ăn cậu thích, anh cả sẽ mua đồ chơi mà cậu muốn, còn anh hai sẽ hát cho cậu vào những ngày mưa.
Đã từng, gia đình bọn họ từng đẹp như trong mơ.
Thế nhưng sau khi lớn dần, bản thân cậu ngày càng ngu dốt khó chữa. Tới khi cậu học cùng lớp cấp 2 với An Nhiễm, mọi thứ đổi thay giống như mở ra số phận pháo hôi, ánh mắt mọi người nhìn cậu dần dần tràn đầy thất vọng.
Cậu cũng từng nỗ lực để cả nhà kiêu ngạo, nhưng lại luôn luôn làm hỏng mọi thứ. Có một số việc không phải cậu cứ cố chấp không buông là có thể đạt được. Mấy năm ấy, cậu sống một cách cứng đầu cứng cổ, dù thấy được áp lực nhưng không chịu khom lưng bỏ cuộc. Cuối cùng, kết cục duy nhất lại là tan xương nát thịt.
Không thể quay lại.
Cậu biết.
"Nói với tôi chuyện này để làm gì." Khi Giản Tinh Tuế xoay người, ánh mắt lặng không chút gợn sóng: "Tôi đã chẳng còn quan hệ gì với bọn họ nữa rồi."
An Nhiễm nghẹn lại.
Đây hình như là đáp án mà hắn muốn, lại hình như không phải.
Nhìn bóng lưng rời đi của Giản Tinh Tuế, hắn quái lạ, cảm thấy người này dường như không giống với trước kia.
............
Ngày thứ hai, tổ chương trình bắt đầu quay. Vì tạm thời không thu diễn sân khấu thế nên chương trình phát cho mỗi người một nhiệm vụ: Gọi điện cho cha mẹ trước ống kính. Mục đích của tiết mục này là để xem phản ứng của gia đình khi gặp lại nhau sau một tháng xa cách.
Trước khi gọi điện thoại, nhân viên tới hỏi: "Xin hỏi một chút, các cậu nghĩ rằng sau khi cha mẹ tiếp điện thoại thì sẽ có phản ứng gì?"
Câu trả lời của mọi người đều không giống nhau.
Thẩm Tinh Thần: "Còn nói sao, muốn tôi ngoan ngoãn chứ gì nữa."
Ninh Trạch lời ít ý nhiều: "Mong tôi nỗ lực hết mình."
Lý Nhứ An cười rạng rỡ: "Bọn họ chắc là sẽ nhớ tôi rồi, sau đó sẽ dặn dò này kia."
An Nhiễm cũng xúc động: "Mình thấy chỉ cần có thể trò chuyện với cha mẹ vài câu là được rồi. Nói thật thì cũng lâu lắm rồi, mình rất nhớ mọi người."
Nhân viên chuyển máy quay Giản Tinh Tuế: "Thế còn cậu?"
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới họ sẽ không tha cho cậu.
Trước máy quay, cậu nhẹ nhàng cười cười: "Cái này tôi cũng không đoán được."
Nhân viên haha cười, cuối cùng cũng buông tha cậu. Thế nhưng càng biểu hiện như vậy, mọi người càng tò mò phản ứng của cha mẹ cậu. Tiếp tới, có người vào phòng đưa di động cho mọi người: "Chỉ có 5 phút đồng hồ, mong mọi người tận dụng tốt cơ hội này để trò chuyện với cha mẹ."
Sau khi nhận lại điện thoại, mọi người bắt đầu gọi điện.
Thẩm Tinh Thần là người đầu tiên. Ngay khi hắn vừa gọi, bên kia đã có người nhấc máy, là giọng nam trầm thấp. Cha Thẩm nói: "Việc gì?"
"Alo, ba ạ." Giọng nói của Thẩm Tinh Thần kéo dài vô cùng thiếu đánh: "Là con, con của ba nè."
Cha Thẩm: "Làm sao, lại gây rối?"
Khán giả xem trong phòng trực tiếp cười điên dại.
Thầm Tinh Thần "Aish" một tiếng, không giữ nổi biểu cảm trên mặt: "Ba, ba nói cái gì vậy. Còn không phải là con nhớ ba nhiều lắm à. Hai ngày tới chương trình của bọn con có hoạt động ba có biết không. Ba nhớ cùng anh cả tới xem con nhaaa, cơ hội duy nhất trong mấy tháng thôi đấy!"
"...."
Bên kia điện thoại im lặng.
Thẩm Tinh Thần vô cùng đắc ý: "Như nào nha, có phải ba đang vui lắm đúng không."
"Chỉ có mấy tháng thôi à?" Cha Thẩm thở dài thườn thượt: "Ba còn tưởng có thể lâu thêm hơn nữa cơ."
?
Thẩm Tinh Thần mở to hai mắt.
Người xem trong phòng phát trực tiếp đều bị phản ứng của hai cha con này chọc cười haha. Thẩm tổng tuy ngoài miệng ghét bỏ con trai nhưng trong lời nói lại tràn đầy chiều chuộng khiến cho mọi người vừa buồn cười vừa hâm mộ.
Sau đó là các thí sinh khác.
Cha mẹ Ninh Trạch quả nhiên là quan tâm hắn, dặn dò con trai phải nỗ lực.
Mà khi An Nhiễm gọi, cha Giản ở đầu bên kia cũng vô cùng ôn nhu: "Nhiễm Nhiễm, cả nhà đều xem kênh phát sóng trực tiếp của con. Con làm rất tốt, mọi người đều kiêu ngạo vì con. Con yên tâm, ba mẹ sẽ mãi là hậu phương vững chắc của con."
Nói đến An Nhiễm cảm động phát khóc.
Mọi người trong phòng phát trực tiếp cũng vì cảnh này mà rưng rưng.
Ai ai cũng đều thừa dịp cơ hội này để biểu đạt tình cảm, chỉ có Giản Tinh Tuế ngồi một góc. Cậu gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai nhấc máy. Có 5 phút thì 3 phút đã qua, những người khác đã tâm sự với cha mẹ của mình, chỉ có Giản Tinh Tuế ở đây với tiếng thông báo lạnh băng: " Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...."
Nhân viên xoay máy quay sang Giản Tinh Tuế, chỉ thiếu không dán sát vào mặt: "Làm sao vậy, không ai nhấc máy sao?"
Giản Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn về máy quay, không biết nói cái gì, bàn tay đặt trên đùi không tự giác nắm chặt. Cậu cúi đầu, che giấu ảm đạm trong đôi mắt, miễn cưỡng cười cười: "Ừm, chắc là họ đang có việc bận."
Thật sự là bận tới như vậy sao?
Không ai biết.
Trong giờ phút này, các thí sinh đã cùng người nhà tâm sự ướt nhòe mi, chỉ có Giản Tinh Tuế vẫn ngồi một chỗ không nói lời nào.
Kết thúc phần quay, tổ chương trình thu hồi lại điện thoại. Khi Giản Tinh Tuế chuẩn bị đem điện thoại nộp thì di động bỗng nhiên chấn động, sau đó tiếng chuông vang lên. Cậu do dự, không biết có nên nghe hay không vì năm phút đã qua rồi.
Nhân viên thấy thế ôn nhu cười cười: "Không sao cả, nghe đi."
Giản Tinh Tuế chần chờ: "Nhưng quy định...."
"Không có việc gì, quy định là vật chết thôi." Nhân viên chỉ vào góc không người: "Ra đó đi, gọi xong thì đưa cho tôi là được."
Lúc này Giản Tinh Tuế mới cầm di động đi.
Nhân viên nhìn bóng lưng của cậu mà thở dài. Không phải cô muốn phá lệ vì Giản Tinh Tuế, chủ yếu là khi thấy cậu ngồi ở chỗ kia, tuy đã cố gắng kìm nén nhưng ánh mắt đó quả thật làm người khác mủi lòng.
........
Bên kia.
Giản Tinh Tuế nhận cuộc gọi, chần chờ mở miệng: "Alo."
Cha Trương nói: "Alo, là Tinh Tuế hả. Chú vừa bận việc trong tiệm, không nghe được."
Giản Tinh Tuế vội nói: "Không có việc gì ạ."
Tuy rằng rời khỏi nhà kia là hành động theo cảm tính, nhưng cách xa một tháng, cơn giận của cậu đã tiêu tan từ lâu. Nhìn cha mẹ nhà người khác yêu thương con của mình như vậy, trong lòng cậu lại có chút chờ mong, không biết vợ chồng họ Trương sẽ quan tâm bản thân cậu như vậy không.
Cậu đợi một hồi, nghe thấy cha Trương nói: "Ở đó con sống có tốt không?"
Trên mặt Giản Tinh Tuế lộ ra nụ cười, cậu nói: "Khá tốt ạ."
"Vậy là được, Nhiễm Nhiễm cũng tốt chứ?" Mẹ Trương ở bên cạnh nói qua: "Thằng bé có phải vất vả lắm đúng không. Dì xem trực tiếp thấy nó hình như gầy đi rồi."
Tay cầm di động của Giản Tinh Tuế căng chặt.
An Nhiễm mệt chứ? Có lẽ có, nhưng bản thân cậu thì không mệt sao?
Một lần biểu diễn trên sân khấu, cậu gầy đi 5 6 cân, lại chẳng thể xuất hiện một câu quan tâm trong miệng vợ chồng họ Trương.
Giản Tinh Tuế cứng đờ nói: "Còn tốt, cậu ấy vẫn khỏe."
Mẹ Trương thở dài: "Thế là ổn rồi. Dì đây nghe vậy thì an tâm. Đúng rồi, Tinh Tuế, con gọi cho chúng ta để làm gì vậy?"
Tới lúc này, Giản Tinh Tuế cũng chẳng muốn mời bọn họ tới thăm, tùy tiện bịa lý do: "Không có gì ạ. Tổ chương trình muốn biết nhóm máu của cha mẹ, hai người là nhóm máu gì ạ?"
Cha Trương không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: "À, hình như là B."
Giản Tinh Tuế không tự giác nhíu mày: "Nhóm B? Nhưng cháu là A mà?"
"......"
Bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc.
"À..." Tâm tình An Nhiễm phức tạp khó tả, hắn thử nói: "Cha mẹ... À không, chú dì có đến đây không?"
Giản Tinh Tuế không xác định, cậu đáp: "Có khả năng sẽ tới."
An Nhiễm cười cười: "Thế là tốt rồi, lâu không gặp mặt, chắc mọi người cũng nhớ nhau nhỉ."
Giản Tinh Tuế nghĩ, nhớ cậu ấy chứ, còn định tới gặp tôi hay không thì không chắc.
Thế nhưng chuyện này không cần thiết phải nói. Cậu an tĩnh đợi An Nhiễm điền xong phiếu mới nói: "Cảm ơn."
Khi cậu định rời đi, An Nhiễm ở phía sau nói: "Khoan đã!"
Giản Tinh Tuế quay người nhìn hắn.
An Nhiễm đứng đó rối rắm, cuối cùng vẫn mở miệng: "Tinh Tuế à, có khả năng hai ngày nữa cha và các anh tới thăm mình, mọi người..."
Giản Tinh Tuế đứng lại.
Đây hẳn là cơn đau thấm tận tim gan mà người ta nói tới. Nghe An Nhiễm nói, thân thể cậu vẫn nổi lên phản ứng. Trái tim thắt lại, trong đầu cậu hồi tưởng lại ký ức với cha Giản tại ngày đó, trong căn phòng cũ cùng lời nói lạnh buốt tống cổ cậu ra khỏi nhà.
Đôi khi cậu cũng nhớ tới một ít ký ức vụn vặt khác. Ngày nhỏ cùng cả nhà ra ngoài chơi xuân, lão một tay ôm cậu, một tay dắt anh trai. Mẹ sẽ làm món ăn cậu thích, anh cả sẽ mua đồ chơi mà cậu muốn, còn anh hai sẽ hát cho cậu vào những ngày mưa.
Đã từng, gia đình bọn họ từng đẹp như trong mơ.
Thế nhưng sau khi lớn dần, bản thân cậu ngày càng ngu dốt khó chữa. Tới khi cậu học cùng lớp cấp 2 với An Nhiễm, mọi thứ đổi thay giống như mở ra số phận pháo hôi, ánh mắt mọi người nhìn cậu dần dần tràn đầy thất vọng.
Cậu cũng từng nỗ lực để cả nhà kiêu ngạo, nhưng lại luôn luôn làm hỏng mọi thứ. Có một số việc không phải cậu cứ cố chấp không buông là có thể đạt được. Mấy năm ấy, cậu sống một cách cứng đầu cứng cổ, dù thấy được áp lực nhưng không chịu khom lưng bỏ cuộc. Cuối cùng, kết cục duy nhất lại là tan xương nát thịt.
Không thể quay lại.
Cậu biết.
"Nói với tôi chuyện này để làm gì." Khi Giản Tinh Tuế xoay người, ánh mắt lặng không chút gợn sóng: "Tôi đã chẳng còn quan hệ gì với bọn họ nữa rồi."
An Nhiễm nghẹn lại.
Đây hình như là đáp án mà hắn muốn, lại hình như không phải.
Nhìn bóng lưng rời đi của Giản Tinh Tuế, hắn quái lạ, cảm thấy người này dường như không giống với trước kia.
............
Ngày thứ hai, tổ chương trình bắt đầu quay. Vì tạm thời không thu diễn sân khấu thế nên chương trình phát cho mỗi người một nhiệm vụ: Gọi điện cho cha mẹ trước ống kính. Mục đích của tiết mục này là để xem phản ứng của gia đình khi gặp lại nhau sau một tháng xa cách.
Trước khi gọi điện thoại, nhân viên tới hỏi: "Xin hỏi một chút, các cậu nghĩ rằng sau khi cha mẹ tiếp điện thoại thì sẽ có phản ứng gì?"
Câu trả lời của mọi người đều không giống nhau.
Thẩm Tinh Thần: "Còn nói sao, muốn tôi ngoan ngoãn chứ gì nữa."
Ninh Trạch lời ít ý nhiều: "Mong tôi nỗ lực hết mình."
Lý Nhứ An cười rạng rỡ: "Bọn họ chắc là sẽ nhớ tôi rồi, sau đó sẽ dặn dò này kia."
An Nhiễm cũng xúc động: "Mình thấy chỉ cần có thể trò chuyện với cha mẹ vài câu là được rồi. Nói thật thì cũng lâu lắm rồi, mình rất nhớ mọi người."
Nhân viên chuyển máy quay Giản Tinh Tuế: "Thế còn cậu?"
Giản Tinh Tuế không nghĩ tới họ sẽ không tha cho cậu.
Trước máy quay, cậu nhẹ nhàng cười cười: "Cái này tôi cũng không đoán được."
Nhân viên haha cười, cuối cùng cũng buông tha cậu. Thế nhưng càng biểu hiện như vậy, mọi người càng tò mò phản ứng của cha mẹ cậu. Tiếp tới, có người vào phòng đưa di động cho mọi người: "Chỉ có 5 phút đồng hồ, mong mọi người tận dụng tốt cơ hội này để trò chuyện với cha mẹ."
Sau khi nhận lại điện thoại, mọi người bắt đầu gọi điện.
Thẩm Tinh Thần là người đầu tiên. Ngay khi hắn vừa gọi, bên kia đã có người nhấc máy, là giọng nam trầm thấp. Cha Thẩm nói: "Việc gì?"
"Alo, ba ạ." Giọng nói của Thẩm Tinh Thần kéo dài vô cùng thiếu đánh: "Là con, con của ba nè."
Cha Thẩm: "Làm sao, lại gây rối?"
Khán giả xem trong phòng trực tiếp cười điên dại.
Thầm Tinh Thần "Aish" một tiếng, không giữ nổi biểu cảm trên mặt: "Ba, ba nói cái gì vậy. Còn không phải là con nhớ ba nhiều lắm à. Hai ngày tới chương trình của bọn con có hoạt động ba có biết không. Ba nhớ cùng anh cả tới xem con nhaaa, cơ hội duy nhất trong mấy tháng thôi đấy!"
"...."
Bên kia điện thoại im lặng.
Thẩm Tinh Thần vô cùng đắc ý: "Như nào nha, có phải ba đang vui lắm đúng không."
"Chỉ có mấy tháng thôi à?" Cha Thẩm thở dài thườn thượt: "Ba còn tưởng có thể lâu thêm hơn nữa cơ."
?
Thẩm Tinh Thần mở to hai mắt.
Người xem trong phòng phát trực tiếp đều bị phản ứng của hai cha con này chọc cười haha. Thẩm tổng tuy ngoài miệng ghét bỏ con trai nhưng trong lời nói lại tràn đầy chiều chuộng khiến cho mọi người vừa buồn cười vừa hâm mộ.
Sau đó là các thí sinh khác.
Cha mẹ Ninh Trạch quả nhiên là quan tâm hắn, dặn dò con trai phải nỗ lực.
Mà khi An Nhiễm gọi, cha Giản ở đầu bên kia cũng vô cùng ôn nhu: "Nhiễm Nhiễm, cả nhà đều xem kênh phát sóng trực tiếp của con. Con làm rất tốt, mọi người đều kiêu ngạo vì con. Con yên tâm, ba mẹ sẽ mãi là hậu phương vững chắc của con."
Nói đến An Nhiễm cảm động phát khóc.
Mọi người trong phòng phát trực tiếp cũng vì cảnh này mà rưng rưng.
Ai ai cũng đều thừa dịp cơ hội này để biểu đạt tình cảm, chỉ có Giản Tinh Tuế ngồi một góc. Cậu gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không có ai nhấc máy. Có 5 phút thì 3 phút đã qua, những người khác đã tâm sự với cha mẹ của mình, chỉ có Giản Tinh Tuế ở đây với tiếng thông báo lạnh băng: " Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...."
Nhân viên xoay máy quay sang Giản Tinh Tuế, chỉ thiếu không dán sát vào mặt: "Làm sao vậy, không ai nhấc máy sao?"
Giản Tinh Tuế ngẩng đầu nhìn về máy quay, không biết nói cái gì, bàn tay đặt trên đùi không tự giác nắm chặt. Cậu cúi đầu, che giấu ảm đạm trong đôi mắt, miễn cưỡng cười cười: "Ừm, chắc là họ đang có việc bận."
Thật sự là bận tới như vậy sao?
Không ai biết.
Trong giờ phút này, các thí sinh đã cùng người nhà tâm sự ướt nhòe mi, chỉ có Giản Tinh Tuế vẫn ngồi một chỗ không nói lời nào.
Kết thúc phần quay, tổ chương trình thu hồi lại điện thoại. Khi Giản Tinh Tuế chuẩn bị đem điện thoại nộp thì di động bỗng nhiên chấn động, sau đó tiếng chuông vang lên. Cậu do dự, không biết có nên nghe hay không vì năm phút đã qua rồi.
Nhân viên thấy thế ôn nhu cười cười: "Không sao cả, nghe đi."
Giản Tinh Tuế chần chờ: "Nhưng quy định...."
"Không có việc gì, quy định là vật chết thôi." Nhân viên chỉ vào góc không người: "Ra đó đi, gọi xong thì đưa cho tôi là được."
Lúc này Giản Tinh Tuế mới cầm di động đi.
Nhân viên nhìn bóng lưng của cậu mà thở dài. Không phải cô muốn phá lệ vì Giản Tinh Tuế, chủ yếu là khi thấy cậu ngồi ở chỗ kia, tuy đã cố gắng kìm nén nhưng ánh mắt đó quả thật làm người khác mủi lòng.
........
Bên kia.
Giản Tinh Tuế nhận cuộc gọi, chần chờ mở miệng: "Alo."
Cha Trương nói: "Alo, là Tinh Tuế hả. Chú vừa bận việc trong tiệm, không nghe được."
Giản Tinh Tuế vội nói: "Không có việc gì ạ."
Tuy rằng rời khỏi nhà kia là hành động theo cảm tính, nhưng cách xa một tháng, cơn giận của cậu đã tiêu tan từ lâu. Nhìn cha mẹ nhà người khác yêu thương con của mình như vậy, trong lòng cậu lại có chút chờ mong, không biết vợ chồng họ Trương sẽ quan tâm bản thân cậu như vậy không.
Cậu đợi một hồi, nghe thấy cha Trương nói: "Ở đó con sống có tốt không?"
Trên mặt Giản Tinh Tuế lộ ra nụ cười, cậu nói: "Khá tốt ạ."
"Vậy là được, Nhiễm Nhiễm cũng tốt chứ?" Mẹ Trương ở bên cạnh nói qua: "Thằng bé có phải vất vả lắm đúng không. Dì xem trực tiếp thấy nó hình như gầy đi rồi."
Tay cầm di động của Giản Tinh Tuế căng chặt.
An Nhiễm mệt chứ? Có lẽ có, nhưng bản thân cậu thì không mệt sao?
Một lần biểu diễn trên sân khấu, cậu gầy đi 5 6 cân, lại chẳng thể xuất hiện một câu quan tâm trong miệng vợ chồng họ Trương.
Giản Tinh Tuế cứng đờ nói: "Còn tốt, cậu ấy vẫn khỏe."
Mẹ Trương thở dài: "Thế là ổn rồi. Dì đây nghe vậy thì an tâm. Đúng rồi, Tinh Tuế, con gọi cho chúng ta để làm gì vậy?"
Tới lúc này, Giản Tinh Tuế cũng chẳng muốn mời bọn họ tới thăm, tùy tiện bịa lý do: "Không có gì ạ. Tổ chương trình muốn biết nhóm máu của cha mẹ, hai người là nhóm máu gì ạ?"
Cha Trương không nghĩ nhiều, buột miệng thốt ra: "À, hình như là B."
Giản Tinh Tuế không tự giác nhíu mày: "Nhóm B? Nhưng cháu là A mà?"
"......"
Bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc.