Chương 3: Đừng Bao Giờ Rời Xa Em
Cô chưa chết!Nói một cách chính xác, cô trọng sinh rồi!Tống Hiểu ý thức được điều này, nhanh chóng đứng dậy, nắm lấy cổ áo sơ mi trắng của Phó Lễ, siết chặt tay và kéo anh về phía cô. Không khí lạnh thấu xương xộc vào mũi, phảng phất như ánh bình minh đang xoa dịu dây thần kinh đang căng thẳng của cô, khiến cô cảm nhận được chân thực, cô đã sống lại.Nhìn hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt lạnh lùng của anh, cô thấy bản thân mình xấu xí không chịu nổi, giọng nói khàn khàn, khẩn trương ra lệnh, như thủy tinh xuyên qua màng nhĩ"Đừng rời xa em"Phó Lễ bị động tác đột ngột của Tống Hiểu làm cho choáng ngợp, hai tay cẩn thận đỡ lấy hai bên hông Tống Hiểu, mặt gần như chạm vào nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.Nhưng sau khi nghe được lời của Tống Hiểu, Phó Lễ sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: "Ồ, Tôi là Phó Lễ, cô nhận nhầm người."Quả nhiên, sau khi Phó Lễ nói ra câu này, Tống Hiểu liền buông lỏng anh ra."Đừng làm chuyện ngu xuẩn."Phó Lễ nói xong liền rời đi.Tống Hiểu nhìn bóng lưng cô đơn liền biến mất ở cửa, an ủi bản thân.Cô vẫn chưa giải quyết được Tiết Hữu Bân và Tiết Vô Ưu, vì vậy cô không thể để anh gặp nguy hiểm thêm lần nữa.Sau khi tỉnh lại, Tống Hiểu nghỉ ngơi vài ngày, sắc mặt cũng khá hơn.Ở kiếp trước, cô đã nhảy xuống sông vì không muốn kết hôn với Phó Lễ, còn có Tiết Vô Ưu giựt dây, nói chỉ cần cô tìm cách từ chối kết hôn với Phó Lễ, Tiết Hữu Bân sẽ tới cửa cầu hôn.Cho nên chỉ vì hủy hôn, cô liền không quan tâm, thậm chí không tiếc lấy tính mạng mình ra đe dọa.Nghĩ lại, cô đúng là ngu thật!Chỉ vì một tên cặn bã, lại có thể khăng khăng một mực từ bỏ đi tất cả mọi thứ.Nhưng, kiếp trước cô vẫn kết hôn với Phó Lễ.Chuyện kia...Đang lúc Tống Hiểu trầm tư, thì nữ giúp việc đến gõ cửa thông báo: "Tiểu thư, Tiết tiên sinh cùng Tiết tiểu thư đến."Tống Hiểu không nâng mặt mày, nhàn nhạt đáp: "Tôi biết rồi."Nhìn mình trong gương, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn.Kẻ thù cuối cùng cũng gặp mhau!Không lâu sau, Tống Hiểu liền thu dọn đơn giản đi xuống lầu, trong đại sảnh, Tiết Hữu Bân cùng Tiết Vô Ưu đang ngồi trên sô pha uống trà.Tống Hiểu trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng, nụ cười không chạm đến đáy mắt: "Hữu Bân, Vô Ưu, hai người đến rồi."Tiết Hữu Bân và Tiết Vô Ưu nghe vậy vội vàng đứng dậy, Tiết Hưu Bân nhìn Tống Hiểu đi xuống cầu thang, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.Chỉ thấy cô mặc chiếc áo len dệt kim cùng một chiếc váy dài rộng rãi bên trong, mái tóc buông xõa sau vai, mặc dù cô vẫn béo, nước da ngăm đen.Nhưng giờ phút này, cô ăn mặc giản dị, trên mặt không trang điểm, cùng cô lúc trước trang điểm đậm với trang phục lộng lẫy khác hẳn, ngược lại tươi tắn hơn một chút.Nghĩ đến đó, Tiết Hữu Bân không thể không liếc nhìn thêm vài lần.Thấy vậy, Tiết Vô Ưu cau mày, bất động thanh sắc kéo tay áo Tiết Hữu Bân.Lúc này, Tiết Hữu Bân mới định thần lại, nhìn Tống Hiểu quan tâm nói: "Hiểu Hiểu, nghe nói em rơi xuống nước, thân thể có thấy đỡ hơn chưa?" Trong lòng lại ảo não, hắn thật sự điên rồi, cư nhiên lại cảm thấy cô gái xấu xí này xinh đẹp.Tiết Vô Ưu cũng ở một bên mở miệng: "Chị Hiểu Hiểu, đáng lẽ em và anh trai phải đến thăm chị từ sớm, nhưng trong khoảng thời gian này công ty anh trai em gặp chút vấn đề nên trì hoãn đến tận bây giờ. Có điều anh trai em vẫn luôn nhớ đến chị, thời điểm đi công tác, anh đã nhún nhường thương lượng với đối tác một loại nhân sâm cao cấp để bồi bổ thân thể cho chị.""Anh Bân, anh thật có tâm." Tống Hiểu liếc nhìn hộp nhân sâm trên bàn trà, bước đến cùng hai người nói: "Bất quá, ở đây tôi không thiếu thứ gì, hai người vẫn là mang nhân sâm về đi."