Chương 22
Dù không phải là lần đầu tiên trêu chọc Lục Hoặc như thế, nhưng Kiều Tịch vẫn cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ như cũ.
Lục Hoặc nhũn người trên xe lăn, anh hơi ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại có vẻ khó chịu.
Lúc mở mắt ra lần nữa, đôi mắt anh càng trở nên đen thẫm và ướŧ áŧ hơn.
Cô có thể nghe rõ tiếng thở của anh trong căn phòng yên tĩnh này.
Nhẹ nhàng, gấp gáp, mềm mại khiến tai Kiều Tịch muốn nhũn ra.
"Lục Hoặc." Kiều Tịch to gan làm chuyện xấu còn không biết đường hối cải, cô cố ý tò mò hỏi anh: "Anh làm sao thế?"
Trong mắt Lục Hoặc dường như toàn là men say, tóc mái rũ xuống trán hơi lộn xộn, che đi hàng mi dày nhưng lại làm nổi bật cái chồi nhỏ đang bị bóp, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng rất hấp dẫn.
Cảm giác kì lạ kéo tới khiến Lục Hoặc nhũn người tựa lưng vào xe lăn.
Anh nghiến chặt răng, nhưng dù sao cũng vừa mới uống rượu nên sự kìm chế không thể nào bằng lúc còn tỉnh táo được, tiếng rêи ɾỉ không nén nổi bật ra, thực sự gợi cảm khiến người ta mê muội.
"Tịch Tịch." Giọng nói trầm ấm êm tai khiến người ta như say trong đó.
"Tôi đây."
Lục Hoặc hơi ngửa đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà, anh gọi lên trong vô thức: "Tịch Tịch."
Tai Kiều Tịch sắp nhũn cả ra rồi.
Chết mất thôi!
Sức chịu đựng của Lục Hoặc đã đến giới hạn, mà anh cũng không muốn nhịn nữa.
Tiếng thở ngày càng rõ ràng hơn, còn liên tục gọi tên Kiều Tịch.
Trái tim nhỏ của Kiều Tịch run run theo từng tiếng gọi.
Cô đang định làm gì đó tiếp thì có người gõ cửa phòng.
"Tiểu Tịch, có phải con ở trong phòng không?" Người đứng ngoài cửa là mẹ Kiều.
Kiều Tịch ngạc nhiên, sao mẹ cô lại đến đây?
"Tiểu Tịch, con có ở trong đó không?" Mẹ Kiều vừa gõ cửa vừa bấm chuông.
"Tịch Tịch." Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch, đôi mắt đen bóng ướt rượt sáng lấp lánh lên.
"Suỵt, anh đừng nói chuyện." Kiều Tịch sợ đến mức vội nhào lên: "Lục Hoặc, mẹ tôi đến."
Lục Hoặc làm gì còn tỉnh táo nữa, anh ôm cô, đầu tựa vào cổ cô cọ cọ.
Tiếng thở nhẹ nhàng phất bên tai của thiếu niên khiến Kiều Tịch đỏ mặt, nhũn cả người: "Đừng thở mạnh thế, mẹ tôi đến kìa."
Lục Hoặc siết chặt vòng tay, lẩm bẩm: "Tịch Tịch, khó chịu."
Tiếng gõ cửa cứ vang lên liên tục, Kiều Tịch vừa đau khổ vừa vui vẻ, cô dụ dỗ Lục Hoặc: "Để tôi đi ra ngoài trước, tôi sẽ về nhanh thôi, anh ở đây chờ tôi nhé."
Tuy bây giờ Lục Hoặc đang say rượu nhưng anh không đi lại được, cô không cần lo anh chạy đi đâu mất.
Có vẻ Lục Hoặc nghe hiểu rồi, nhưng lại cũng có vẻ anh nghe không hiểu, hàng mi đen dài vểnh lên rung rung lại cụp xuống ra chiều tội nghiệp.
Tự nhiên Kiều Tịch lại có loại ảo giác mình là tra nữ vừa bắt nạt anh xong đã vứt bỏ anh ngay được.
Cô đưa tay xoa xoa lớp tóc mái lộn xộn trên trán anh: "Ngoan nào."
Kiều Tịch gỡ đôi tay đang ôm cô của Lục Hoặc ra, đặt Lục Hoặc lên giường, xác nhận lại ở góc này thì mẹ Kiều sẽ không nhìn thấy được rồi cô mới ra mở cửa, sau đó nhanh chóng lách ra ngoài khép cửa lại.
"Mẹ."
"Tiểu Tịch, con ở đây thật à." Mẹ Kiều thấy con gái ra khỏi phòng mà mặt vẫn còn đỏ ửng thì cẩn thận dò hỏi.
Con vừa uống ít rượu nên định nghỉ ngơi một chút, mà thẻ phòng của con rơi đâu mất rồi nên con đành phải tìm gian phòng khác." Kiều Tịch nói chuyện tự nhiên rồi lại thoáng giải thích với mẹ Kiều sao mình lại ở đây.
"Mẹ nghe người quản lý nói con muốn một căn phòng nữa còn thấy lạ đây." Sự nghi ngờ trong mắt mẹ Kiều biến mất, bà vỗ vỗ vai con gái: "Đi thôi, chúng ta nên đi cắt bánh sinh nhật rồi."
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, đi theo mẹ Kiều ra đại sảnh.
Lúc Kiều Tịch xuất hiện lại lần nữa, ánh mắt của khách khứa đều đổ dồn vào cô.
Tóc cô vừa bị Lục Hoặc ôm nên hơi lộn xộn nhưng vẫn đẹp lóa mắt như cũ.
Hoàng Đào Trình Húc đứng uống rượu với Hoắc Vũ ở cách đó không xa.
Hoàng Đào huých huých tay Hoắc Vũ: "Anh Hoắc, thằng nhãi tàn tật kia không ở cạnh Kiều Tịch kìa."
"Thôi đi, nó làm sao dám đứng cạnh Kiều Tịch trước mặt bố mẹ cô ấy chứ." Trình Húc bĩu môi: "Chỉ là mấy năm nay anh Hoắc không có ở đây, Kiều Tịch chán quá mới tìm lấy một món đồ chơi thôi.
Theo tôi thì anh Hoắc chẳng cần phải quan tâm đến nó làm gì đâu, mất thời gian."
"Nói đúng lắm." Hoàng Đào cười cười, nhấp một ngụm rượu đỏ, cười cợt: "Chỉ cần không bị mù thì đương nhiên sẽ biết chọn ai giữa một thằng tàn tật và một thiên chi kiêu tử rồi."
Đôi mắt Hoắc Vũ tối đen, anh ta buông chén rượu xuống, đi thẳng về phía Kiều Tịch.
"Anh Hoắc..." Trình Húc muốn gọi lại.
Hoàng Đào giữ chặt anh ta: "Chúng ta đi theo anh Hoắc đi, anh ấy có chừng mực, sẽ không khiến Kiều Tịch bị thương đâu."
Kiều Tịch đứng trước bánh ngọt, rất nhiều khách khứa vây quanh cô, dành cho cô những lời chúc tốt đẹp nhất, như những vì sao vây quanh trăng sáng.
Có người chúc phúc thì cũng khó tránh khỏi sẽ có người ghen tị với cô.
Kiều Tịch không chỉ có gia thế tốt mà dáng vẻ cũng xinh đẹp xuất chúng, làn da tuyết trắng nổi bật trong đám người, lại nhìn bố Kiều mẹ Kiều nâng niu cô ra sao xem, khách mời hôm nay toàn là người quyền quý nổi tiếng, có ai ở cùng thế hệ có thể vượt qua Kiều Tịch đâu?
Nhưng cứ nghĩ đến việc sức khỏe Kiều Tịch không tốt, có bệnh tim bẩm sinh khiến cô ít khi xuất hiện trong giới thượng lưu là trái tim của bọn họ lại thấy cân bằng hơn nhiều.
Đúng là trên đời này chẳng có gì hoàn mỹ hết.
Lúc này, Hoắc Vũ đến cạnh Kiều Tịch, gương mặt lạnh lùng tuấn tu dưới ánh đèn trông dịu dàng hơn đôi chút.
Đôi mắt phiếm hồng của anh ta nhìn Kiều Tịch chăm chú.
Mới qua mấy năm mà cô càng lớn càng xinh đẹp hơn rồi.
"Tiểu Tịch, sinh nhật vui vẻ." Giọng nói trầm ấm của Hoắc Vũ hơi khàn khàn, trên mặt cũng che phủ nỗi cô đơn.
Trước kia ngày nào Kiều Tịch cũng chạy theo sau anh ta, mà anh ta chỉ coi cô như em gái.
Mãi đến khi xuất ngoại mấy năm, dù anh ta cũng từng quen bạn gái ở nước ngoài nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến Kiều Tịch.
Anh ta xác nhận mình thích Kiều Tịch thật, không phải vui đùa, cũng không phải là tình cảm anh trai em gái, anh ta muốn chiếm hữu cô, muốn trở lại bên cô.
Về sau bố anh ta có ý định về nước phát triển, lần đầu tiên anh ta đồng ý với bố, chỉ là vì muốn về bên Kiều Tịch.
Nhưng khoảng thời gian mấy năm có thể khiến người ta nhớ nhung một người, cũng có thể làm người ta quên đi một người.
Anh ta chắc chắn mình thích Kiều Tịch, nhưng cô dường như lại càng ngày càng xa cách anh ta.
Đêm nay ánh mắt cô hoàn toàn đặt lên người tên què kia, anh ta vừa cho người đi tìm hiểu thì được biết tên đó là người nhà họ Lục, nhưng nhà họ Lục lại hoàn toàn không coi trọng Lục Hoặc.
Chẳng lẽ Kiều Tịch lại thích một kẻ ngồi xe lăn hay sao?
Hay là như đám Hoàng Đào nói, cô còn nhỏ nên thích những điều mới lạ, chưa từng tiếp xúc với những người có chỗ khiếm khuyết?
Ánh mắt Hoắc Vũ ngập tràn sự dịu dàng, anh lấy ra một hộp quà nhỏ: "Đây là quà sinh nhật của em, em xem có thích không."
Vừa nãy Kiều Tịch cũng nhận được rất nhiều quà khách khứa tặng, trong mắt cô thì quà của Hoắc Vũ với quà của những người khác giống nhau: "Cảm ơn."
"Em không mở ra xem sao?" Hoắc Vũ thấy cô nhận quà xong thì đặt sang bên cạnh cùng với đống quà tặng còn lại thì nhíu mày trong vô thức.
Trước kia cô đều mở quà sinh nhật của anh ta đầu tiên, dù anh ta có tặng gì cô cũng đều rất vui vẻ.
"Để tối tôi xem." Kiều Tịch đang hơi sốt ruột, cô không biết bây giờ Lục Hoặc thế nào rồi.
Cắt bánh sinh nhật xong, Kiều Tịch vội nhờ nhân viên phục vụ mang canh giải rượu đến phòng Lục Hoặc.
Cô còn cố ý cắt một miếng bánh sinh nhật định mang về ăn cùng Lục Hoặc nữa.
Kiều Tịch nói với mẹ Kiều là cô muốn về phòng nghỉ ngơi.
"Được rồi, con về nghỉ đi, phải xã giao cả buổi tối chắc con cũng mệt rồi." Mẹ Kiều thương con gái sức khỏe không tốt, không muốn cô mệt mỏi quá.
Bà nói với Kiều Tịch: "Sáng mai du thuyền sẽ quay về, con nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, cô cầm miếng bánh ngọt cắt sẵn ra khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng lưng con gái, mẹ Kiều hỏi bố Kiều: "Anh có cảm thấy hôm nay con gái mình lạnh nhạt với Hoắc Vũ không?" Trước kia con gái rất thích chơi cùng Hoắc Vũ mà.
"Có gì đâu mà, con gái lớn rồi đương nhiên sẽ có bạn mới, sao thằng nhóc kia vừa mới về nước thì Tiểu Tịch lại phải nhiệt tình với nó cơ chứ?" Dù Hoắc Vũ rất tốt nhưng bố Kiều không muốn dễ dãi với bất cứ tên nhóc nào muốn cướp con gái mình đi.
"Anh nói cũng đúng.
Được rồi, chuyện của hai đứa thì cứ để hai đứa giải quyết thôi." Mẹ Kiều không nghĩ nhiều nữa.
Kiều Tịch mở cửa phòng, trong chớp mắt khi cô trông thấy Lục Hoặc, suýt nữa thì cô không cầm nổi miếng bánh ngọt nữa.
"Lục Hoặc..."
Lục Hoặc đã cởϊ áσ khoác ngoài màu đen ra, chỉ còn chiếc sơ mi trắng bên trong, cổ áo mở rộng, chỉ cài mỗi mấy viên cúc cuối.
Dưới cần cổ thon nhỏ là cặp xương quai xanh và lồ.ng ngực căng đầy.
Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng giờ đỏ thẫm, khuỷu tay chống lên, một tay nâng cằm, đôi mắt đen láy ướŧ áŧ đang nhìn cô.
Tự dưng mặt Kiều Tịch đỏ bừng.
"Anh tỉnh rượu rồi sao?" Kiều Tịch bưng bánh ngọt qua.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhẹ đáp lời: "Ừm."
Kiều Tịch nhìn vào mắt anh, không có sự trong sáng sạch sẽ như bình thường, hiển nhiên là anh chưa hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ngồi xuống cạnh anh: "Tôi mang bánh sinh nhật về này, đêm nay anh chưa ăn gì, ăn chút bánh trước đi, đợi lát nữa tôi bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn tới đây.
Lục Hoặc lại nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt tĩnh mịch có thêm mấy phần dã tính, giống như ánh mắt lúc tranh tài bắn súng ban nãy vậy, ánh mắt khiến người ta nhũn cả chân.
Kiều Tịch cố gắng đè trái tim đang nhảy thình thịch của mình xuống.
Cô đưa chiếc nĩa trong tay cho anh, cũng đưa cả bánh kem về phía anh: "Anh nếm thử xem."
Lục Hoặc không nhận bánh ngọt, anh ném cái nĩa cô đưa sang bên cạnh.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Tịch, anh cầm ngón tay cô lên, đưa đến bên miệng.
Đầu lưỡi liếm sạch chút kem dính trên ngón tay cô.
"Bùng" một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tịch đỏ phừng phừng.
Cảm giác mềm mại ẩm ướt trên đầu ngón tay như bị một con thú nhỏ liếʍ ɭáρ cẩn thận từng li từng tí một.
Lục Hoặc lại còn dùng đôi mắt ươt át nhìn cô chằm chằm, quan sát phản ứng của cô.
Kiều Tịch có thể nhìn thấy chỗ yết hầu anh đang di chuyển lên xuống.
Sắc đẹp dụ người, anh làm thế này là muốn quyến rũ chết cô!
Lục Hoặc chỉ liếm nhẹ một cái rồi thả tay Kiều Tịch ra, cô cảm thấy ngón tay bỏng rát, cả cánh tay đều tê tê mất hết cảm giác rồi.
Còn ngạc nhiên hơn nữa là, Kiều Tịch phát hiện ra vạch năng lượng của cô từ 1% nhảy lên 10% trong nháy mắt!
Hai mắt Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc sáng rực lên: "Anh còn muốn ăn bánh kem nữa không?"
Thật hiếm có, giọng nói khàn khàn của anh còn xen chút kiêu ngạo nữa: "Không cần cô đút."
Kiều Tịch:...
Cô cũng không bảo muốn đút cho anh mà!
Trên đỉnh đầu anh, mầm lá nhỏ lúc lắc lúc lắc.
"Tôi cũng có bảo là muốn đút cho anh đâu." Kiều Tịch cứng ngắc nói, đôi mắt đen láy của Lục Hoặc lại liếc nhìn như muốn trách móc cô.
Kiều Tịch buồn cười chết mất, sao anh lại đáng yêu thế cơ chứ.
"Tôi ngồi ở đâu để đút anh nào?" Kiều Tịch tiếp tục trêu đùa thiếu niên xinh đẹp trước mắt.
Ánh sáng trong mắt Lục Hoặc vô cùng rực rỡ: "Tôi không cho cô ngồi trên đùi đút ăn đâu."
Trên đỉnh đầu anh, mầm lá nhỏ nhanh nhẹn lắc trái lắc phải!
Kiều Tịch cười môi mắt cong cong, cô ngồi thẳng lên đùi anh, dùng nĩa xiên một miếng bánh nhỏ đưa đến bên môi anh, không nhịn được khen ngợi: "Anh đáng yêu quá đi mất."
Lục Hoặc ngoan ngoãn há miệng.
Trên đầu lưỡi toàn là mùi kem bánh thơm thơm vị sữa, cực kì ngọt ngào, anh nghe Kiều Tịch nói vậy thì cong môi cười: "Dù cô có khen tôi thì tôi cũng không thơm cô đâu."
Chồi nhỏ lắc loạn cả lên như phát điên.
Kiều Tịch không đút cho anh nữa, cô ghé sát bên tai anh, đôi môi chạm nhẹ lên vành tai, cô thấy cơ thể anh đang run rẩy, đôi môi hơi hé bèn cắn lên vành tai anh.
Đôi mắt say rượu mơ màng của Lục Hoặc trợn tròn lên, khóe mắt đỏ bừng.
Kiều Tịch nhìn thấy vạch năng lượng vàng trên mu bàn tay mình sáng rực rỡ.
"Tịch Tịch." Đôi môi Lục Hoặc hôn lên cổ cô, trong mũi anh tràn đầy hương thơm của thiếu nữ.
Kiều Tịch không phản kháng với sự thân mật của Lục Hoặc, ánh mắt cô nhìn anh dịu dàng, nghe tiếng anh gọi tên cô.
"Tịch Tịch, Tịch Tịch, chân tôi..."
"Hả?"
Hàng mày ngây ngô của Lục Hoặc nhíu lại, ghé tai cô nhỏ giọng nói: "Ngứa."
Kiều Tịch hơi ngạc nhiên: "Để tôi xem giúp anh nhé?" Cô lo là đêm nay anh uống rượu nên mới có ảnh hưởng xấu đến đôi chân.
Lục Hoặc đè chặt tấm chăn trên đùi, không cho cô xem, anh ôm lấy cô, cơ thể cựa quậy mấy cái dường như đang khó chịu.
Lục Hoặc nhũn người trên xe lăn, anh hơi ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại có vẻ khó chịu.
Lúc mở mắt ra lần nữa, đôi mắt anh càng trở nên đen thẫm và ướŧ áŧ hơn.
Cô có thể nghe rõ tiếng thở của anh trong căn phòng yên tĩnh này.
Nhẹ nhàng, gấp gáp, mềm mại khiến tai Kiều Tịch muốn nhũn ra.
"Lục Hoặc." Kiều Tịch to gan làm chuyện xấu còn không biết đường hối cải, cô cố ý tò mò hỏi anh: "Anh làm sao thế?"
Trong mắt Lục Hoặc dường như toàn là men say, tóc mái rũ xuống trán hơi lộn xộn, che đi hàng mi dày nhưng lại làm nổi bật cái chồi nhỏ đang bị bóp, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng rất hấp dẫn.
Cảm giác kì lạ kéo tới khiến Lục Hoặc nhũn người tựa lưng vào xe lăn.
Anh nghiến chặt răng, nhưng dù sao cũng vừa mới uống rượu nên sự kìm chế không thể nào bằng lúc còn tỉnh táo được, tiếng rêи ɾỉ không nén nổi bật ra, thực sự gợi cảm khiến người ta mê muội.
"Tịch Tịch." Giọng nói trầm ấm êm tai khiến người ta như say trong đó.
"Tôi đây."
Lục Hoặc hơi ngửa đầu lên, ánh mắt mơ màng nhìn trần nhà, anh gọi lên trong vô thức: "Tịch Tịch."
Tai Kiều Tịch sắp nhũn cả ra rồi.
Chết mất thôi!
Sức chịu đựng của Lục Hoặc đã đến giới hạn, mà anh cũng không muốn nhịn nữa.
Tiếng thở ngày càng rõ ràng hơn, còn liên tục gọi tên Kiều Tịch.
Trái tim nhỏ của Kiều Tịch run run theo từng tiếng gọi.
Cô đang định làm gì đó tiếp thì có người gõ cửa phòng.
"Tiểu Tịch, có phải con ở trong phòng không?" Người đứng ngoài cửa là mẹ Kiều.
Kiều Tịch ngạc nhiên, sao mẹ cô lại đến đây?
"Tiểu Tịch, con có ở trong đó không?" Mẹ Kiều vừa gõ cửa vừa bấm chuông.
"Tịch Tịch." Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch, đôi mắt đen bóng ướt rượt sáng lấp lánh lên.
"Suỵt, anh đừng nói chuyện." Kiều Tịch sợ đến mức vội nhào lên: "Lục Hoặc, mẹ tôi đến."
Lục Hoặc làm gì còn tỉnh táo nữa, anh ôm cô, đầu tựa vào cổ cô cọ cọ.
Tiếng thở nhẹ nhàng phất bên tai của thiếu niên khiến Kiều Tịch đỏ mặt, nhũn cả người: "Đừng thở mạnh thế, mẹ tôi đến kìa."
Lục Hoặc siết chặt vòng tay, lẩm bẩm: "Tịch Tịch, khó chịu."
Tiếng gõ cửa cứ vang lên liên tục, Kiều Tịch vừa đau khổ vừa vui vẻ, cô dụ dỗ Lục Hoặc: "Để tôi đi ra ngoài trước, tôi sẽ về nhanh thôi, anh ở đây chờ tôi nhé."
Tuy bây giờ Lục Hoặc đang say rượu nhưng anh không đi lại được, cô không cần lo anh chạy đi đâu mất.
Có vẻ Lục Hoặc nghe hiểu rồi, nhưng lại cũng có vẻ anh nghe không hiểu, hàng mi đen dài vểnh lên rung rung lại cụp xuống ra chiều tội nghiệp.
Tự nhiên Kiều Tịch lại có loại ảo giác mình là tra nữ vừa bắt nạt anh xong đã vứt bỏ anh ngay được.
Cô đưa tay xoa xoa lớp tóc mái lộn xộn trên trán anh: "Ngoan nào."
Kiều Tịch gỡ đôi tay đang ôm cô của Lục Hoặc ra, đặt Lục Hoặc lên giường, xác nhận lại ở góc này thì mẹ Kiều sẽ không nhìn thấy được rồi cô mới ra mở cửa, sau đó nhanh chóng lách ra ngoài khép cửa lại.
"Mẹ."
"Tiểu Tịch, con ở đây thật à." Mẹ Kiều thấy con gái ra khỏi phòng mà mặt vẫn còn đỏ ửng thì cẩn thận dò hỏi.
Con vừa uống ít rượu nên định nghỉ ngơi một chút, mà thẻ phòng của con rơi đâu mất rồi nên con đành phải tìm gian phòng khác." Kiều Tịch nói chuyện tự nhiên rồi lại thoáng giải thích với mẹ Kiều sao mình lại ở đây.
"Mẹ nghe người quản lý nói con muốn một căn phòng nữa còn thấy lạ đây." Sự nghi ngờ trong mắt mẹ Kiều biến mất, bà vỗ vỗ vai con gái: "Đi thôi, chúng ta nên đi cắt bánh sinh nhật rồi."
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, đi theo mẹ Kiều ra đại sảnh.
Lúc Kiều Tịch xuất hiện lại lần nữa, ánh mắt của khách khứa đều đổ dồn vào cô.
Tóc cô vừa bị Lục Hoặc ôm nên hơi lộn xộn nhưng vẫn đẹp lóa mắt như cũ.
Hoàng Đào Trình Húc đứng uống rượu với Hoắc Vũ ở cách đó không xa.
Hoàng Đào huých huých tay Hoắc Vũ: "Anh Hoắc, thằng nhãi tàn tật kia không ở cạnh Kiều Tịch kìa."
"Thôi đi, nó làm sao dám đứng cạnh Kiều Tịch trước mặt bố mẹ cô ấy chứ." Trình Húc bĩu môi: "Chỉ là mấy năm nay anh Hoắc không có ở đây, Kiều Tịch chán quá mới tìm lấy một món đồ chơi thôi.
Theo tôi thì anh Hoắc chẳng cần phải quan tâm đến nó làm gì đâu, mất thời gian."
"Nói đúng lắm." Hoàng Đào cười cười, nhấp một ngụm rượu đỏ, cười cợt: "Chỉ cần không bị mù thì đương nhiên sẽ biết chọn ai giữa một thằng tàn tật và một thiên chi kiêu tử rồi."
Đôi mắt Hoắc Vũ tối đen, anh ta buông chén rượu xuống, đi thẳng về phía Kiều Tịch.
"Anh Hoắc..." Trình Húc muốn gọi lại.
Hoàng Đào giữ chặt anh ta: "Chúng ta đi theo anh Hoắc đi, anh ấy có chừng mực, sẽ không khiến Kiều Tịch bị thương đâu."
Kiều Tịch đứng trước bánh ngọt, rất nhiều khách khứa vây quanh cô, dành cho cô những lời chúc tốt đẹp nhất, như những vì sao vây quanh trăng sáng.
Có người chúc phúc thì cũng khó tránh khỏi sẽ có người ghen tị với cô.
Kiều Tịch không chỉ có gia thế tốt mà dáng vẻ cũng xinh đẹp xuất chúng, làn da tuyết trắng nổi bật trong đám người, lại nhìn bố Kiều mẹ Kiều nâng niu cô ra sao xem, khách mời hôm nay toàn là người quyền quý nổi tiếng, có ai ở cùng thế hệ có thể vượt qua Kiều Tịch đâu?
Nhưng cứ nghĩ đến việc sức khỏe Kiều Tịch không tốt, có bệnh tim bẩm sinh khiến cô ít khi xuất hiện trong giới thượng lưu là trái tim của bọn họ lại thấy cân bằng hơn nhiều.
Đúng là trên đời này chẳng có gì hoàn mỹ hết.
Lúc này, Hoắc Vũ đến cạnh Kiều Tịch, gương mặt lạnh lùng tuấn tu dưới ánh đèn trông dịu dàng hơn đôi chút.
Đôi mắt phiếm hồng của anh ta nhìn Kiều Tịch chăm chú.
Mới qua mấy năm mà cô càng lớn càng xinh đẹp hơn rồi.
"Tiểu Tịch, sinh nhật vui vẻ." Giọng nói trầm ấm của Hoắc Vũ hơi khàn khàn, trên mặt cũng che phủ nỗi cô đơn.
Trước kia ngày nào Kiều Tịch cũng chạy theo sau anh ta, mà anh ta chỉ coi cô như em gái.
Mãi đến khi xuất ngoại mấy năm, dù anh ta cũng từng quen bạn gái ở nước ngoài nhưng trong đầu lại chỉ nghĩ đến Kiều Tịch.
Anh ta xác nhận mình thích Kiều Tịch thật, không phải vui đùa, cũng không phải là tình cảm anh trai em gái, anh ta muốn chiếm hữu cô, muốn trở lại bên cô.
Về sau bố anh ta có ý định về nước phát triển, lần đầu tiên anh ta đồng ý với bố, chỉ là vì muốn về bên Kiều Tịch.
Nhưng khoảng thời gian mấy năm có thể khiến người ta nhớ nhung một người, cũng có thể làm người ta quên đi một người.
Anh ta chắc chắn mình thích Kiều Tịch, nhưng cô dường như lại càng ngày càng xa cách anh ta.
Đêm nay ánh mắt cô hoàn toàn đặt lên người tên què kia, anh ta vừa cho người đi tìm hiểu thì được biết tên đó là người nhà họ Lục, nhưng nhà họ Lục lại hoàn toàn không coi trọng Lục Hoặc.
Chẳng lẽ Kiều Tịch lại thích một kẻ ngồi xe lăn hay sao?
Hay là như đám Hoàng Đào nói, cô còn nhỏ nên thích những điều mới lạ, chưa từng tiếp xúc với những người có chỗ khiếm khuyết?
Ánh mắt Hoắc Vũ ngập tràn sự dịu dàng, anh lấy ra một hộp quà nhỏ: "Đây là quà sinh nhật của em, em xem có thích không."
Vừa nãy Kiều Tịch cũng nhận được rất nhiều quà khách khứa tặng, trong mắt cô thì quà của Hoắc Vũ với quà của những người khác giống nhau: "Cảm ơn."
"Em không mở ra xem sao?" Hoắc Vũ thấy cô nhận quà xong thì đặt sang bên cạnh cùng với đống quà tặng còn lại thì nhíu mày trong vô thức.
Trước kia cô đều mở quà sinh nhật của anh ta đầu tiên, dù anh ta có tặng gì cô cũng đều rất vui vẻ.
"Để tối tôi xem." Kiều Tịch đang hơi sốt ruột, cô không biết bây giờ Lục Hoặc thế nào rồi.
Cắt bánh sinh nhật xong, Kiều Tịch vội nhờ nhân viên phục vụ mang canh giải rượu đến phòng Lục Hoặc.
Cô còn cố ý cắt một miếng bánh sinh nhật định mang về ăn cùng Lục Hoặc nữa.
Kiều Tịch nói với mẹ Kiều là cô muốn về phòng nghỉ ngơi.
"Được rồi, con về nghỉ đi, phải xã giao cả buổi tối chắc con cũng mệt rồi." Mẹ Kiều thương con gái sức khỏe không tốt, không muốn cô mệt mỏi quá.
Bà nói với Kiều Tịch: "Sáng mai du thuyền sẽ quay về, con nghỉ ngơi cho tốt nhé."
Kiều Tịch ngoan ngoãn gật đầu, cô cầm miếng bánh ngọt cắt sẵn ra khỏi đại sảnh.
Nhìn bóng lưng con gái, mẹ Kiều hỏi bố Kiều: "Anh có cảm thấy hôm nay con gái mình lạnh nhạt với Hoắc Vũ không?" Trước kia con gái rất thích chơi cùng Hoắc Vũ mà.
"Có gì đâu mà, con gái lớn rồi đương nhiên sẽ có bạn mới, sao thằng nhóc kia vừa mới về nước thì Tiểu Tịch lại phải nhiệt tình với nó cơ chứ?" Dù Hoắc Vũ rất tốt nhưng bố Kiều không muốn dễ dãi với bất cứ tên nhóc nào muốn cướp con gái mình đi.
"Anh nói cũng đúng.
Được rồi, chuyện của hai đứa thì cứ để hai đứa giải quyết thôi." Mẹ Kiều không nghĩ nhiều nữa.
Kiều Tịch mở cửa phòng, trong chớp mắt khi cô trông thấy Lục Hoặc, suýt nữa thì cô không cầm nổi miếng bánh ngọt nữa.
"Lục Hoặc..."
Lục Hoặc đã cởϊ áσ khoác ngoài màu đen ra, chỉ còn chiếc sơ mi trắng bên trong, cổ áo mở rộng, chỉ cài mỗi mấy viên cúc cuối.
Dưới cần cổ thon nhỏ là cặp xương quai xanh và lồ.ng ngực căng đầy.
Gương mặt trắng trẻo lạnh lùng giờ đỏ thẫm, khuỷu tay chống lên, một tay nâng cằm, đôi mắt đen láy ướŧ áŧ đang nhìn cô.
Tự dưng mặt Kiều Tịch đỏ bừng.
"Anh tỉnh rượu rồi sao?" Kiều Tịch bưng bánh ngọt qua.
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, nhẹ đáp lời: "Ừm."
Kiều Tịch nhìn vào mắt anh, không có sự trong sáng sạch sẽ như bình thường, hiển nhiên là anh chưa hoàn toàn tỉnh rượu.
Cô ngồi xuống cạnh anh: "Tôi mang bánh sinh nhật về này, đêm nay anh chưa ăn gì, ăn chút bánh trước đi, đợi lát nữa tôi bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn tới đây.
Lục Hoặc lại nhẹ nhàng trả lời: "Ừm."
Đôi môi mỏng hơi nhếch lên, đôi mắt tĩnh mịch có thêm mấy phần dã tính, giống như ánh mắt lúc tranh tài bắn súng ban nãy vậy, ánh mắt khiến người ta nhũn cả chân.
Kiều Tịch cố gắng đè trái tim đang nhảy thình thịch của mình xuống.
Cô đưa chiếc nĩa trong tay cho anh, cũng đưa cả bánh kem về phía anh: "Anh nếm thử xem."
Lục Hoặc không nhận bánh ngọt, anh ném cái nĩa cô đưa sang bên cạnh.
Sau đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Tịch, anh cầm ngón tay cô lên, đưa đến bên miệng.
Đầu lưỡi liếm sạch chút kem dính trên ngón tay cô.
"Bùng" một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Tịch đỏ phừng phừng.
Cảm giác mềm mại ẩm ướt trên đầu ngón tay như bị một con thú nhỏ liếʍ ɭáρ cẩn thận từng li từng tí một.
Lục Hoặc lại còn dùng đôi mắt ươt át nhìn cô chằm chằm, quan sát phản ứng của cô.
Kiều Tịch có thể nhìn thấy chỗ yết hầu anh đang di chuyển lên xuống.
Sắc đẹp dụ người, anh làm thế này là muốn quyến rũ chết cô!
Lục Hoặc chỉ liếm nhẹ một cái rồi thả tay Kiều Tịch ra, cô cảm thấy ngón tay bỏng rát, cả cánh tay đều tê tê mất hết cảm giác rồi.
Còn ngạc nhiên hơn nữa là, Kiều Tịch phát hiện ra vạch năng lượng của cô từ 1% nhảy lên 10% trong nháy mắt!
Hai mắt Kiều Tịch nhìn Lục Hoặc sáng rực lên: "Anh còn muốn ăn bánh kem nữa không?"
Thật hiếm có, giọng nói khàn khàn của anh còn xen chút kiêu ngạo nữa: "Không cần cô đút."
Kiều Tịch:...
Cô cũng không bảo muốn đút cho anh mà!
Trên đỉnh đầu anh, mầm lá nhỏ lúc lắc lúc lắc.
"Tôi cũng có bảo là muốn đút cho anh đâu." Kiều Tịch cứng ngắc nói, đôi mắt đen láy của Lục Hoặc lại liếc nhìn như muốn trách móc cô.
Kiều Tịch buồn cười chết mất, sao anh lại đáng yêu thế cơ chứ.
"Tôi ngồi ở đâu để đút anh nào?" Kiều Tịch tiếp tục trêu đùa thiếu niên xinh đẹp trước mắt.
Ánh sáng trong mắt Lục Hoặc vô cùng rực rỡ: "Tôi không cho cô ngồi trên đùi đút ăn đâu."
Trên đỉnh đầu anh, mầm lá nhỏ nhanh nhẹn lắc trái lắc phải!
Kiều Tịch cười môi mắt cong cong, cô ngồi thẳng lên đùi anh, dùng nĩa xiên một miếng bánh nhỏ đưa đến bên môi anh, không nhịn được khen ngợi: "Anh đáng yêu quá đi mất."
Lục Hoặc ngoan ngoãn há miệng.
Trên đầu lưỡi toàn là mùi kem bánh thơm thơm vị sữa, cực kì ngọt ngào, anh nghe Kiều Tịch nói vậy thì cong môi cười: "Dù cô có khen tôi thì tôi cũng không thơm cô đâu."
Chồi nhỏ lắc loạn cả lên như phát điên.
Kiều Tịch không đút cho anh nữa, cô ghé sát bên tai anh, đôi môi chạm nhẹ lên vành tai, cô thấy cơ thể anh đang run rẩy, đôi môi hơi hé bèn cắn lên vành tai anh.
Đôi mắt say rượu mơ màng của Lục Hoặc trợn tròn lên, khóe mắt đỏ bừng.
Kiều Tịch nhìn thấy vạch năng lượng vàng trên mu bàn tay mình sáng rực rỡ.
"Tịch Tịch." Đôi môi Lục Hoặc hôn lên cổ cô, trong mũi anh tràn đầy hương thơm của thiếu nữ.
Kiều Tịch không phản kháng với sự thân mật của Lục Hoặc, ánh mắt cô nhìn anh dịu dàng, nghe tiếng anh gọi tên cô.
"Tịch Tịch, Tịch Tịch, chân tôi..."
"Hả?"
Hàng mày ngây ngô của Lục Hoặc nhíu lại, ghé tai cô nhỏ giọng nói: "Ngứa."
Kiều Tịch hơi ngạc nhiên: "Để tôi xem giúp anh nhé?" Cô lo là đêm nay anh uống rượu nên mới có ảnh hưởng xấu đến đôi chân.
Lục Hoặc đè chặt tấm chăn trên đùi, không cho cô xem, anh ôm lấy cô, cơ thể cựa quậy mấy cái dường như đang khó chịu.