Chương 10
Ánh mặt trời buổi chiều rất độc, mặt đất phả hơi nóng bỏng rát khiến người ta bực bội.
Ngoài ngoại ô, Triệu Vũ Tích tìm một bóng râm, cởϊ áσ khoác ra ngồi bệt dưới đất.
Cô ta cởi mũ, dùng mũ làm quạt quạt liên tục, nhưng không bớt oi bức tí nào cả.
Tóc cô ta bị mồ hôi làm ướt sũng, dính hết vào mặt vào cổ, mặt phơi nắng đỏ chót, quần áo lấm bùn, chật vật không chịu nổi.
Cô ta làm quật quật cả một buổi sáng mà mới trồng được có 20 cây, tay bị cán cuốc mài đỏ chót, nếu còn làm tiếp thì sẽ chai hết tay mất.
Triệu Vũ Tích tức nghiến răng nghiến lợi.
Mà tức nhất là cô ta phải tự tay đào hố, trồng, lấp đất từng cây một, thiếu một cây cũng không được.
Còn tận 280 cây nữa, cô ta phải trồng đến lúc nào đây?
Trong bệnh viện, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc đi theo sau bé gái.
Bé gái đi đến chỗ thang máy, có lẽ cô bé không biết bấm nút thang máy nên quay người đi đến chỗ cầu thang bộ.
Kiều Tịch cau mày, cô đưa theo Lục Hoặc nên không đi cầu thang được.
"Sao lại theo cô bé đó?" Lục Hoặc đã nhận ra là Kiều Tịch đang đi theo bé gái vừa rồi.
"Vừa nãy anh không thấy cô bé một mình chạy ra khỏi phòng bệnh sao? Cô bé đó còn nhỏ quá, đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm mất, chúng ta phải biết quan tâm chăm sóc thiếu niên nhi đồng chứ." Kiều Tịch đẩy anh đi mở cửa chỗ thang bộ.
Lục Hoặc giật giật môi, nhưng vẫn kìm nén sự nghi ngờ trong lòng xuống.
Vừa đẩy cửa ra, Kiều Tịch đã thấy bé gái vừa rồi đang ngồi trên bậc thang, cô bé ngồi bó gối, hai mắt đỏ ửng, cất tiếng khóc thút thít.
Thấy có người đến, bé gái sợ hết hồn.
Cô bé sợ hãi gục đầu vào đầu gối, co người lại thành một cục như muốn trốn tránh.
Kiều Tịch đưa tay về phía Lục Hoặc.
Thiếu niên xinh đẹp ngồi trên xe lăn nhíu mày: "Cái gì?"
"Thứ vừa nãy tôi đưa anh đó, đưa đây nào."
Lục Hoặc lấy một cái kẹp tóc nhỏ ra khỏi túi quần.
Cái kẹp này là do Kiều Tịch mua trước khi ra khỏi trung tâm thương mại, cô không có túi nên nhờ anh cầm giúp cô.
Anh đặt chiếc kẹp tóc có đính hai quả dâu tây bằng thủy tinh vào tay cô.
Bàn tay Kiều Tịch rất đẹp, mềm mại trắng nõn, đầu ngón tay còn có màu hồng nhạt, là bàn tay được chiều chuộng từ bé.
Cái kẹp tóc nằm trong lòng bàn tay cô trông có vẻ cực kì tinh xảo đẹp đẽ.
Lục Hoặc thấy cô cầm cái kẹp tóc đi đến cạnh bé gái.
Cô bé cảm thấy có người ở cạnh mình thì giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện có một chị gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh.
"Cho em này." Kiều Tịch đưa chiếc kẹp tóc cô đang cầm cho cô bé.
Bạo Phú đã khôi phục tư liệu liên quan đến bé gái này từ hệ thống của Triệu Vũ Tích cho cô xem.
"Chị có biết em sao?" Bé gái tên là Hoàng Lị Lị, năm nay đang học lớp hai, cô bé có thân hình nhỏ bé gầy gò, màu môi rất nhạt, nói chuyện có vẻ uể oải, sức khỏe khá yếu.
Cũng giống như Kiều Tịch, cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa sắp tới đây cô bé phải phẫu thuật.
"Ừ, chị biết em, em tên là Lị Lị, là một bé ngoan."
"Em không thể lấy đồ của chị được." Hoàng Lị Lị không nỡ rời mắt khỏi chiếc kẹp tóc thủy tinh xinh đẹp kia, nhưng cô bé biết là không thể tùy tiện nhận đồ của một người lạ được.
Kiều Tịch cười hai mắt cong cong: "Lúc trước khi em tan học về đã cứu được một chú mèo nhỏ, chú mèo đấy là của chị, chị không cẩn thận làm lạc mất."
Trong tư liệu Bạo Phú đưa thì Tiểu Lị Lị hay cho một ít mèo hoang ăn, gần đây cô bé còn cứu được một chú mèo con thoi thóp từ tay những đứa trẻ khác nữa.
Kiều Tịch dịu dàng nói: "Cảm ơn em vì đã cứu nó."
Tiểu Lị Lị rất ngạc nhiên: "Chú mèo con đó của chị sao?"
"Do chị không cẩn thận nên làm lạc mất nó." Kiều Tịch lừa Tiểu Lị Lị, cô vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: "Có thể nói cho chị biết sao vừa rồi em lại khóc không?"
Cô bé biết chú mèo con đó là của chị xinh đẹp này nên cũng cảm thấy thân thiết với chị gái ngồi cạnh mình hơn.
Cô bé nhìn Kiều Tịch rồi lại nhìn Lục Hoặc đang ngồi trên xe lăn, không lên tiếng.
"Đừng lo, em nói cho chị biết, lỡ đâu chị có cách giúp em giải quyết thì sao.
Em đã cứu mèo của chị nên chị cũng muốn giúp em." Kiều Tịch dụ dỗ.
Tiểu Lị Lị nhỏ giọng: "Em bị bệnh, bố mẹ em rất khó khăn, ngày nào họ cũng phải làm lụng vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho em."
"Nhà em không có tiền, bố em nợ các chú rất nhiều tiền."
"Em không muốn chữa bệnh."
"Bạn cùng bàn em nói với em là nếu không chữa bệnh thì sẽ chết, em không sợ chết, em chỉ sợ sau này không còn được gặp bố mẹ nữa thôi."
"Nhưng nếu em mà chết thì bố mẹ em sẽ không phải chịu khổ nữa."
Tiểu Lị Lị có rất nhiều phiền não, rõ ràng cô bé còn nhỏ, đang ở cái tuổi ngây thơ hoạt bát nhưng lại phải gánh vác căn bệnh đè nặng lên thân thể nhỏ bé.
"Chị hiểu rồi." Kiều Tịch cài chiếc kẹp dâu tây lên tóc Lị Lị: "Em giúp chị, chị cũng sẽ giúp em."
Những đứa trẻ lương thiện ngoan ngoãn nên vui vẻ mỗi ngày.
Tiểu Lị Lị hơi lơ mơ.
"Em mà phẫu thuật thì sẽ không phải chết, sau này đừng nói những lời như vậy nữa." Kiều Tịch nhìn năng lượng xanh biếc trên mu bàn tay cô bé: "Đến lúc em chữa khỏi rồi thì có thể ở bên bố mẹ em, còn có thể làm những điều mà em thích nữa."
"Lớn lên em muốn làm gì?"
"Blogger ẩm thực." Tiểu Lị Lị hơi ngượng ngùng, cô bé xấu hổ, trong giọng nói tràn ngập sự ngây thơ và ước mơ: "Em muốn ăn thật nhiều đồ ngon."
Kiều Tịch cười, gật đầu: "Chờ đến khi em lớn thì em có thể đi đến khắp mọi nơi trên thế giới, ăn tất cả các món ăn ngon."
"Em muốn đưa bố mẹ đi ăn cùng nữa..."
Trong đôi mắt to tròn còn hơi hồng hồng của Tiểu Lị Lị tràn ngập ánh sáng, biểu tượng năng lượng xanh biếc trên mu bàn tay cô bé sáng lên từng vạch từng vạch một.
Lục Hoặc ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn Kiều Tịch ngồi trên bậc thang đối diện.
Anh không biết vì sao Kiều Tịch lại phải đi tìm cô bé này, an ủi cô bé, nhưng cô ngồi bệt trên bậc cầu thang, làn váy xanh thiên thanh xòe ra, mái tóc đen bóng mềm mại buông sau lưng, trông cô dịu dàng đến bất ngờ.
Dáng vẻ cô cụp mắt nhỏ nhẹ nói chuyện với cô bé, giọng nói vui vẻ của hai người lấp đầy khoảng không gian trống trải nơi cầu thang.
Lục Hoặc rũ mắt, không dám nhìn kĩ.
Kiều Tịch thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay Tiểu Lị Lị tăng vọt lên thẳng 100% thì nở nụ cười, trẻ con dễ dỗ thật.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: "Chủ nhân, chỉ khi nào năng lượng xanh thấp hơn 10% thì người phụ nữ xấu xa mới có thể cướp được thôi, bây giờ năng lượng xanh đầy 100% rồi, người phụ nữ xấu xa có làm thế nào cũng không cướp được nữa."
Kiều Tịch không ngờ nhiệm vụ lần này lại thoải mái dễ dàng một cách bất ngờ như thế.
Bỗng nhiên, Tiểu Lị Lị ghé tai Kiều Tịch, khum tay che một bên miệng nói nhỏ với cô: "Chị ơi, anh đẹp trai kia đang nhìn lén chị kìa."
Kiều Tịch ngước mắt lên nhìn lại thì bắt gặp ngay đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc, anh bình tĩnh rời mắt sang chỗ khác.
Đôi môi xinh đẹp của cô hơi vểnh lên, bắt chước Tiểu Lị Lị, ghé tai cô bé nói không hề nhỏ, ít nhất là đủ cho Lục Hoặc nghe thấy: "Em ra hỏi thử anh ấy xem chị có đẹp không?"
Tiểu Lị Lị bị Kiều Tịch giật dây, đúng là chạy ra hồn nhiên cất tiếng hỏi thật: "Anh ơi, có phải chị rất xinh đẹp hay không?"
Thiếu niên nhìn cô gái cười đến rung cả người như cành hoa trong gió, vành tai khuất dưới mái tóc ngắn màu đen lại lặng lẽ đỏ lên.
Bố mẹ Tiểu Lị Lị mới đi ra ngoài về xong, hai người đứng ngoài cửa phòng bệnh, không biết chuyện lúc nãy con gái mình đã chạy ra khỏi phòng bệnh.
Gương mặt hai người đầy vẻ u sầu.
Người phụ nữ trung niên nghiến răng: "Để tôi nói."
Người đàn ông kéo tay bà lại, đôi tay run nhè nhẹ: "Nghĩ thêm cách khác đi, dù có phải đi bán máu tôi cũng sẽ gom đủ tiền."
Khóe mắt người phụ nữ trung niên xót xa, bà ấy vén ít tóc mai rối mấy lần, quyết định: "Nếu không thì chúng ta bán cái nhà ở nông thôn đi đi."
Cái nhà ở nông thôn là chỗ nương thân cuối cùng của gia đình họ rồi, nhà không lớn lắm nhưng vẫn đủ cho một nhà ba người họ ở.
Đôi tay người đàn ông lại run lên, đôi môi giật giật nhưng chẳng thể nói được câu nào.
Ông ấy cúi đầu, bờ vai cũng sụp cả xuống: "Bán đi."
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hai vợ chồng nhìn cô gái xinh đẹp bỗng dưng xuất hiện ở cửa phòng bệnh thì kinh ngạc: "Cô..."
"Cháu sẽ trả tiền phẫu thuật cho Tiểu Lị Lị, cháu cũng sẽ nhờ người liên hệ với người bên bệnh viện nhanh chóng sắp xếp tiến hành phẫu thuật." Kiều Tịch nói thẳng: "Còn tiền thì coi như cháu cho mượn, cô chú viết một tờ giấy vay nợ, sau này cứ chậm rãi trả lại."
Dù bọn họ có không trả lại tiền thì Kiều Tịch cũng không định làm gì họ, dù sao người cô phải giúp là Tiểu Lị Lị, viết giấy vay nợ chỉ là để đề phòng những chuyện phiền phức có thể xảy ra sau này, vì dù sao cô cũng không biết gì về hai người họ.
Hai vợ chồng trung niên nhìn cô đầy kinh ngạc, thật là không thể tin nổi, chẳng lẽ đây là tiên nữ trên trời đưa xuống giúp nhà họ sao!
Tiểu Lị Lị biết Kiều Tịch phải đi thì rất tiếc nuối, cô bé nắm lấy mấy ngón tay cô, không nỡ bỏ ra: "Chị ơi, chị phải đi à?"
Kiều Tịch xoa xoa tóc cô bé: "Đợi đến lúc em khỏi bệnh rồi thì phải học hành cho giỏi, đừng nghĩ đến chuyện chết hay không nữa, ngoan ngoãn lớn lên.
Nếu có người xấu đến đây làm chuyện không tốt với em thì em phải nói với bố mẹ đó, biết chưa?"
Tiểu Lị Lị ngoan ngoãn gật đầu, những ngón tay mềm mại của cô bé kéo lấy tay Kiều Tịch: "Chị ơi, em muốn hôn chị một cái."
Kiều Tịch sững sờ, cô nhìn về phía Lục Hoặc theo bản năng.
"Nhìn tôi làm gì?" Thiếu niên như một chú cá nhỏ bị làm phiền, lập tức đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Kiều Tịch cười, cô cúi đầu xuống.
Tiểu Lị Lị nhẹ nhàng hôn lên mặt Kiều Tịch một cái: "Hẹn gặp lại nhé, chị gái xinh đẹp."
Trái tim Kiều Tịch mềm nhũn ra như được ngâm trong nước ấm.
Vốn dĩ Kiều Tịch cảm thấy chuyện ngăn cản nhiệm vụ của Triệu Vũ Tích rất phiền phức, cô bị ép phải làm, giờ cô bỗng nhiên phát hiện rằng hóa ra nó cũng rất thú vị.
Ngoài ngoại ô, Triệu Vũ Tích còn đang trồng cây dưới ánh mặt trời chói chang, bỗng cô ta nghe được tiếng hệ thống tuyên bố: Nhiệm vụ thất bại, tiếp nhận trừng phạt.
"Cái gì?" Cái cuốc trong tay Triệu Vũ Tích khựng lại: "Tôi còn đang trồng cây cơ mà, sao nhiệm vụ lại thất bại được?"
Hệ thống: Sự xui xẻo sẽ đeo bám trong một tuần.
"Cái gì?"
Triệu Vũ Tích cực kì bối rối, sao lại thế được? Có phải hệ thống bị lỗi không? Với lại vì sao cô ta lại bị phạt cơ chứ?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc về chỗ phòng nhỏ ở nhà họ Lục, lúc ấy đã là chạng vạng rồi.
Cô đã cực kì quen thuộc với cách bài trí trong phòng: "Hôm nay tôi rất vui."
Sáng nay hơn mười giờ cô đến tìm Lục Hoặc, bây giờ là sáu giờ chiều, cô hấp thụ năng lượng vàng gần tám tiếng, hơn nữa thỉnh thoảng cô lại nhân cơ hội đụng chạm Lục Hoặc.
Đặc biệt là lúc trên đường về cô còn cố tình giả vờ ngủ, tựa đầu lên vai Lục Hoặc khiến năng lượng vàng bị cô hấp thụ liên tục.
Bây giờ cô đã có 36% năng lượng vàng, đồng nghĩa với việc cô có thể kéo dài tuổi thọ thêm 108 giờ, hơn bốn ngày.
Kiều Tịch thực sự không muốn vui mừng quá sớm.
"Cô nên về đi." Ánh mắt cô nhìn anh nóng hừng hực khiến anh đành phải nhìn ra chỗ khác một cách mất tự nhiên, hai tai hơi nong nóng.
Hôm nay Kiều Tịch hấp thụ được nhiều nên cô ngoan ngoãn gật đầu, không ăn vạ để ở lại nữa: "Mai tôi lại đến tìm anh."
Lục Hoặc không trả lời.
Đúng lúc này, người hầu đột nhiên gõ cửa: "Thiếu gia, quản gia đưa bác sĩ Kim đến khám chân cho cậu ạ." Bà ta nghĩ tới điều gì đó, cố ý nói thêm một câu: "Bọn họ đã đi đến cửa sân rồi, giờ đang tới đây."
Kiều Tịch cực kì ngạc nhiên, giờ cô có muốn đi cũng không kịp: "Tôi trốn đâu bây giờ?"
Căn phòng này không lớn lắm, đồ đạc đơn sơ, lướt qua một cái là thấy được hết.
Gương mặt lạnh lùng của Lục Hoặc vẫn bình tĩnh như thường, anh thấy cô gái nhỏ lúc nào cũng làm mấy chuyện xấu xa tỏ ra sốt ruột thì hơi buồn cười.
"Đến phòng sách."
"Phòng sách của anh nhìn một cái là thấy hết rồi, chẳng giấu được gì cả." Kiều Tịch dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh.
Lục Hoặc không lên tiếng, anh di chuyển xe lăn đi vào phòng sách trước.
Anh bật đèn lên, đi về phía bào học: "Cô trốn xuống dưới bàn học rồi đừng có đi ra."
Sau lưng bàn học có một lớp chắn, núp ở trong đấy đúng là không thấy gì thật.
Kiều Tịch không thể làm gì khác, đành ngoan ngoãn gật đầu, chui xuống gầm bàn học.
Váy của cô lòe xòe lộ ra ngoài, Lục Hoặc cúi xuống định giấu đi giúp cô.
"Hoặc thiếu gia, cậu ở phòng sách sao." Giọng Lục quản gia đột nhiên vang lên sau lưng khiến thân hình Lục Hoặc cứng đờ.
Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, sau khi nắm váy của cô nhét vào sau bàn học anh mới ngồi thẳng lại.
"Hoặc thiếu gia, cậu muốn tìm gì vậy, để tôi giúp cậu." Quản gia bước lên.
Lục Hoặc di chuyển xe lăn ra phía bên kia của bàn học, vừa đúng che trước Kiều Tịch, khuôn mặt lạnh lùng tỏ vẻ hờ hững: "Không cần, tôi nhặt rồi.
Ông tìm tôi có việc gì?"
"Lão gia bảo bác sĩ Kim đến xem chân cho cậu." Dù chân Lục Hoặc không thể đi lại thì cũng không được để nó teo rút đi, khiến tình hình tệ hơn.
Đúng lúc này bác sĩ Kim cũng bước vào: "Hoặc thiếu gia."
Bốn người chen chúc trong phòng sách nhỏ, cũng may thân hình Kiều Tịch nhỏ nhắn nên mới trốn hẳn được dưới bàn học.
Bỗng nhiên cô nhớ ra điện thoại di động của cô còn để ở ngoài, bèn thò tay kéo kéo ống quần Lục Hoặc để nhắc anh.
Lục Hoặc cụp mắt nhìn Kiều Tịch dưới gầm bàn.
Cô gái da trắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài đang ôm chân ngồi xổm dưới gầm bàn một cách đáng thương, đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh chớp chớp.
Cô như yêu tinh hút hồn người khác.
Gương mặt Lục Hoặc vẫn vô cảm, nhưng ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn lại siết chặt.
Kiều Tịch hơi gấp gáp, cô bỏ ống quần Lục Hoặc ra, bàn tay mềm mại chuyển sang nắm chân Lục Hoặc.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn cứng cả người lại.
Dưới bàn học, Kiều Tịch dùng khẩu hình nói: "Điện thoại di động, điện thoại di động của tôi..."
Cô không biết là do gấp gáp quá nên cơ thể cô đang dính sát vào chân Lục Hoặc.
Đường cong yểu điệu đè lên quần dài đen của thiếu niên, Lục Hoặc nhìn lớp màu xanh thiên thanh đang kề sát ống quần mình, đôi mắt dần dần tối lại.
"Hoặc thiếu gia, sao thế ạ?"
Lục Hoặc cụp mắt: "Không gì gì, hơi ngứa chân thôi."
Kiều Tịch ngồi dưới bàn nhìn thấy chồi lá nhỏ trên đỉnh đầu Lục Hoặc lại nhú ra, lúc lắc lúc lắc.
Ngoài ngoại ô, Triệu Vũ Tích tìm một bóng râm, cởϊ áσ khoác ra ngồi bệt dưới đất.
Cô ta cởi mũ, dùng mũ làm quạt quạt liên tục, nhưng không bớt oi bức tí nào cả.
Tóc cô ta bị mồ hôi làm ướt sũng, dính hết vào mặt vào cổ, mặt phơi nắng đỏ chót, quần áo lấm bùn, chật vật không chịu nổi.
Cô ta làm quật quật cả một buổi sáng mà mới trồng được có 20 cây, tay bị cán cuốc mài đỏ chót, nếu còn làm tiếp thì sẽ chai hết tay mất.
Triệu Vũ Tích tức nghiến răng nghiến lợi.
Mà tức nhất là cô ta phải tự tay đào hố, trồng, lấp đất từng cây một, thiếu một cây cũng không được.
Còn tận 280 cây nữa, cô ta phải trồng đến lúc nào đây?
Trong bệnh viện, Kiều Tịch đẩy Lục Hoặc đi theo sau bé gái.
Bé gái đi đến chỗ thang máy, có lẽ cô bé không biết bấm nút thang máy nên quay người đi đến chỗ cầu thang bộ.
Kiều Tịch cau mày, cô đưa theo Lục Hoặc nên không đi cầu thang được.
"Sao lại theo cô bé đó?" Lục Hoặc đã nhận ra là Kiều Tịch đang đi theo bé gái vừa rồi.
"Vừa nãy anh không thấy cô bé một mình chạy ra khỏi phòng bệnh sao? Cô bé đó còn nhỏ quá, đi lung tung sẽ gặp nguy hiểm mất, chúng ta phải biết quan tâm chăm sóc thiếu niên nhi đồng chứ." Kiều Tịch đẩy anh đi mở cửa chỗ thang bộ.
Lục Hoặc giật giật môi, nhưng vẫn kìm nén sự nghi ngờ trong lòng xuống.
Vừa đẩy cửa ra, Kiều Tịch đã thấy bé gái vừa rồi đang ngồi trên bậc thang, cô bé ngồi bó gối, hai mắt đỏ ửng, cất tiếng khóc thút thít.
Thấy có người đến, bé gái sợ hết hồn.
Cô bé sợ hãi gục đầu vào đầu gối, co người lại thành một cục như muốn trốn tránh.
Kiều Tịch đưa tay về phía Lục Hoặc.
Thiếu niên xinh đẹp ngồi trên xe lăn nhíu mày: "Cái gì?"
"Thứ vừa nãy tôi đưa anh đó, đưa đây nào."
Lục Hoặc lấy một cái kẹp tóc nhỏ ra khỏi túi quần.
Cái kẹp này là do Kiều Tịch mua trước khi ra khỏi trung tâm thương mại, cô không có túi nên nhờ anh cầm giúp cô.
Anh đặt chiếc kẹp tóc có đính hai quả dâu tây bằng thủy tinh vào tay cô.
Bàn tay Kiều Tịch rất đẹp, mềm mại trắng nõn, đầu ngón tay còn có màu hồng nhạt, là bàn tay được chiều chuộng từ bé.
Cái kẹp tóc nằm trong lòng bàn tay cô trông có vẻ cực kì tinh xảo đẹp đẽ.
Lục Hoặc thấy cô cầm cái kẹp tóc đi đến cạnh bé gái.
Cô bé cảm thấy có người ở cạnh mình thì giật mình ngẩng đầu lên, phát hiện có một chị gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh.
"Cho em này." Kiều Tịch đưa chiếc kẹp tóc cô đang cầm cho cô bé.
Bạo Phú đã khôi phục tư liệu liên quan đến bé gái này từ hệ thống của Triệu Vũ Tích cho cô xem.
"Chị có biết em sao?" Bé gái tên là Hoàng Lị Lị, năm nay đang học lớp hai, cô bé có thân hình nhỏ bé gầy gò, màu môi rất nhạt, nói chuyện có vẻ uể oải, sức khỏe khá yếu.
Cũng giống như Kiều Tịch, cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh, hơn nữa sắp tới đây cô bé phải phẫu thuật.
"Ừ, chị biết em, em tên là Lị Lị, là một bé ngoan."
"Em không thể lấy đồ của chị được." Hoàng Lị Lị không nỡ rời mắt khỏi chiếc kẹp tóc thủy tinh xinh đẹp kia, nhưng cô bé biết là không thể tùy tiện nhận đồ của một người lạ được.
Kiều Tịch cười hai mắt cong cong: "Lúc trước khi em tan học về đã cứu được một chú mèo nhỏ, chú mèo đấy là của chị, chị không cẩn thận làm lạc mất."
Trong tư liệu Bạo Phú đưa thì Tiểu Lị Lị hay cho một ít mèo hoang ăn, gần đây cô bé còn cứu được một chú mèo con thoi thóp từ tay những đứa trẻ khác nữa.
Kiều Tịch dịu dàng nói: "Cảm ơn em vì đã cứu nó."
Tiểu Lị Lị rất ngạc nhiên: "Chú mèo con đó của chị sao?"
"Do chị không cẩn thận nên làm lạc mất nó." Kiều Tịch lừa Tiểu Lị Lị, cô vuốt mái tóc mềm mại của cô bé: "Có thể nói cho chị biết sao vừa rồi em lại khóc không?"
Cô bé biết chú mèo con đó là của chị xinh đẹp này nên cũng cảm thấy thân thiết với chị gái ngồi cạnh mình hơn.
Cô bé nhìn Kiều Tịch rồi lại nhìn Lục Hoặc đang ngồi trên xe lăn, không lên tiếng.
"Đừng lo, em nói cho chị biết, lỡ đâu chị có cách giúp em giải quyết thì sao.
Em đã cứu mèo của chị nên chị cũng muốn giúp em." Kiều Tịch dụ dỗ.
Tiểu Lị Lị nhỏ giọng: "Em bị bệnh, bố mẹ em rất khó khăn, ngày nào họ cũng phải làm lụng vất vả kiếm tiền chữa bệnh cho em."
"Nhà em không có tiền, bố em nợ các chú rất nhiều tiền."
"Em không muốn chữa bệnh."
"Bạn cùng bàn em nói với em là nếu không chữa bệnh thì sẽ chết, em không sợ chết, em chỉ sợ sau này không còn được gặp bố mẹ nữa thôi."
"Nhưng nếu em mà chết thì bố mẹ em sẽ không phải chịu khổ nữa."
Tiểu Lị Lị có rất nhiều phiền não, rõ ràng cô bé còn nhỏ, đang ở cái tuổi ngây thơ hoạt bát nhưng lại phải gánh vác căn bệnh đè nặng lên thân thể nhỏ bé.
"Chị hiểu rồi." Kiều Tịch cài chiếc kẹp dâu tây lên tóc Lị Lị: "Em giúp chị, chị cũng sẽ giúp em."
Những đứa trẻ lương thiện ngoan ngoãn nên vui vẻ mỗi ngày.
Tiểu Lị Lị hơi lơ mơ.
"Em mà phẫu thuật thì sẽ không phải chết, sau này đừng nói những lời như vậy nữa." Kiều Tịch nhìn năng lượng xanh biếc trên mu bàn tay cô bé: "Đến lúc em chữa khỏi rồi thì có thể ở bên bố mẹ em, còn có thể làm những điều mà em thích nữa."
"Lớn lên em muốn làm gì?"
"Blogger ẩm thực." Tiểu Lị Lị hơi ngượng ngùng, cô bé xấu hổ, trong giọng nói tràn ngập sự ngây thơ và ước mơ: "Em muốn ăn thật nhiều đồ ngon."
Kiều Tịch cười, gật đầu: "Chờ đến khi em lớn thì em có thể đi đến khắp mọi nơi trên thế giới, ăn tất cả các món ăn ngon."
"Em muốn đưa bố mẹ đi ăn cùng nữa..."
Trong đôi mắt to tròn còn hơi hồng hồng của Tiểu Lị Lị tràn ngập ánh sáng, biểu tượng năng lượng xanh biếc trên mu bàn tay cô bé sáng lên từng vạch từng vạch một.
Lục Hoặc ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn Kiều Tịch ngồi trên bậc thang đối diện.
Anh không biết vì sao Kiều Tịch lại phải đi tìm cô bé này, an ủi cô bé, nhưng cô ngồi bệt trên bậc cầu thang, làn váy xanh thiên thanh xòe ra, mái tóc đen bóng mềm mại buông sau lưng, trông cô dịu dàng đến bất ngờ.
Dáng vẻ cô cụp mắt nhỏ nhẹ nói chuyện với cô bé, giọng nói vui vẻ của hai người lấp đầy khoảng không gian trống trải nơi cầu thang.
Lục Hoặc rũ mắt, không dám nhìn kĩ.
Kiều Tịch thấy năng lượng xanh trên mu bàn tay Tiểu Lị Lị tăng vọt lên thẳng 100% thì nở nụ cười, trẻ con dễ dỗ thật.
Giọng nói trẻ con của Bạo Phú vang lên: "Chủ nhân, chỉ khi nào năng lượng xanh thấp hơn 10% thì người phụ nữ xấu xa mới có thể cướp được thôi, bây giờ năng lượng xanh đầy 100% rồi, người phụ nữ xấu xa có làm thế nào cũng không cướp được nữa."
Kiều Tịch không ngờ nhiệm vụ lần này lại thoải mái dễ dàng một cách bất ngờ như thế.
Bỗng nhiên, Tiểu Lị Lị ghé tai Kiều Tịch, khum tay che một bên miệng nói nhỏ với cô: "Chị ơi, anh đẹp trai kia đang nhìn lén chị kìa."
Kiều Tịch ngước mắt lên nhìn lại thì bắt gặp ngay đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc, anh bình tĩnh rời mắt sang chỗ khác.
Đôi môi xinh đẹp của cô hơi vểnh lên, bắt chước Tiểu Lị Lị, ghé tai cô bé nói không hề nhỏ, ít nhất là đủ cho Lục Hoặc nghe thấy: "Em ra hỏi thử anh ấy xem chị có đẹp không?"
Tiểu Lị Lị bị Kiều Tịch giật dây, đúng là chạy ra hồn nhiên cất tiếng hỏi thật: "Anh ơi, có phải chị rất xinh đẹp hay không?"
Thiếu niên nhìn cô gái cười đến rung cả người như cành hoa trong gió, vành tai khuất dưới mái tóc ngắn màu đen lại lặng lẽ đỏ lên.
Bố mẹ Tiểu Lị Lị mới đi ra ngoài về xong, hai người đứng ngoài cửa phòng bệnh, không biết chuyện lúc nãy con gái mình đã chạy ra khỏi phòng bệnh.
Gương mặt hai người đầy vẻ u sầu.
Người phụ nữ trung niên nghiến răng: "Để tôi nói."
Người đàn ông kéo tay bà lại, đôi tay run nhè nhẹ: "Nghĩ thêm cách khác đi, dù có phải đi bán máu tôi cũng sẽ gom đủ tiền."
Khóe mắt người phụ nữ trung niên xót xa, bà ấy vén ít tóc mai rối mấy lần, quyết định: "Nếu không thì chúng ta bán cái nhà ở nông thôn đi đi."
Cái nhà ở nông thôn là chỗ nương thân cuối cùng của gia đình họ rồi, nhà không lớn lắm nhưng vẫn đủ cho một nhà ba người họ ở.
Đôi tay người đàn ông lại run lên, đôi môi giật giật nhưng chẳng thể nói được câu nào.
Ông ấy cúi đầu, bờ vai cũng sụp cả xuống: "Bán đi."
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Hai vợ chồng nhìn cô gái xinh đẹp bỗng dưng xuất hiện ở cửa phòng bệnh thì kinh ngạc: "Cô..."
"Cháu sẽ trả tiền phẫu thuật cho Tiểu Lị Lị, cháu cũng sẽ nhờ người liên hệ với người bên bệnh viện nhanh chóng sắp xếp tiến hành phẫu thuật." Kiều Tịch nói thẳng: "Còn tiền thì coi như cháu cho mượn, cô chú viết một tờ giấy vay nợ, sau này cứ chậm rãi trả lại."
Dù bọn họ có không trả lại tiền thì Kiều Tịch cũng không định làm gì họ, dù sao người cô phải giúp là Tiểu Lị Lị, viết giấy vay nợ chỉ là để đề phòng những chuyện phiền phức có thể xảy ra sau này, vì dù sao cô cũng không biết gì về hai người họ.
Hai vợ chồng trung niên nhìn cô đầy kinh ngạc, thật là không thể tin nổi, chẳng lẽ đây là tiên nữ trên trời đưa xuống giúp nhà họ sao!
Tiểu Lị Lị biết Kiều Tịch phải đi thì rất tiếc nuối, cô bé nắm lấy mấy ngón tay cô, không nỡ bỏ ra: "Chị ơi, chị phải đi à?"
Kiều Tịch xoa xoa tóc cô bé: "Đợi đến lúc em khỏi bệnh rồi thì phải học hành cho giỏi, đừng nghĩ đến chuyện chết hay không nữa, ngoan ngoãn lớn lên.
Nếu có người xấu đến đây làm chuyện không tốt với em thì em phải nói với bố mẹ đó, biết chưa?"
Tiểu Lị Lị ngoan ngoãn gật đầu, những ngón tay mềm mại của cô bé kéo lấy tay Kiều Tịch: "Chị ơi, em muốn hôn chị một cái."
Kiều Tịch sững sờ, cô nhìn về phía Lục Hoặc theo bản năng.
"Nhìn tôi làm gì?" Thiếu niên như một chú cá nhỏ bị làm phiền, lập tức đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Kiều Tịch cười, cô cúi đầu xuống.
Tiểu Lị Lị nhẹ nhàng hôn lên mặt Kiều Tịch một cái: "Hẹn gặp lại nhé, chị gái xinh đẹp."
Trái tim Kiều Tịch mềm nhũn ra như được ngâm trong nước ấm.
Vốn dĩ Kiều Tịch cảm thấy chuyện ngăn cản nhiệm vụ của Triệu Vũ Tích rất phiền phức, cô bị ép phải làm, giờ cô bỗng nhiên phát hiện rằng hóa ra nó cũng rất thú vị.
Ngoài ngoại ô, Triệu Vũ Tích còn đang trồng cây dưới ánh mặt trời chói chang, bỗng cô ta nghe được tiếng hệ thống tuyên bố: Nhiệm vụ thất bại, tiếp nhận trừng phạt.
"Cái gì?" Cái cuốc trong tay Triệu Vũ Tích khựng lại: "Tôi còn đang trồng cây cơ mà, sao nhiệm vụ lại thất bại được?"
Hệ thống: Sự xui xẻo sẽ đeo bám trong một tuần.
"Cái gì?"
Triệu Vũ Tích cực kì bối rối, sao lại thế được? Có phải hệ thống bị lỗi không? Với lại vì sao cô ta lại bị phạt cơ chứ?
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Kiều Tịch đưa Lục Hoặc về chỗ phòng nhỏ ở nhà họ Lục, lúc ấy đã là chạng vạng rồi.
Cô đã cực kì quen thuộc với cách bài trí trong phòng: "Hôm nay tôi rất vui."
Sáng nay hơn mười giờ cô đến tìm Lục Hoặc, bây giờ là sáu giờ chiều, cô hấp thụ năng lượng vàng gần tám tiếng, hơn nữa thỉnh thoảng cô lại nhân cơ hội đụng chạm Lục Hoặc.
Đặc biệt là lúc trên đường về cô còn cố tình giả vờ ngủ, tựa đầu lên vai Lục Hoặc khiến năng lượng vàng bị cô hấp thụ liên tục.
Bây giờ cô đã có 36% năng lượng vàng, đồng nghĩa với việc cô có thể kéo dài tuổi thọ thêm 108 giờ, hơn bốn ngày.
Kiều Tịch thực sự không muốn vui mừng quá sớm.
"Cô nên về đi." Ánh mắt cô nhìn anh nóng hừng hực khiến anh đành phải nhìn ra chỗ khác một cách mất tự nhiên, hai tai hơi nong nóng.
Hôm nay Kiều Tịch hấp thụ được nhiều nên cô ngoan ngoãn gật đầu, không ăn vạ để ở lại nữa: "Mai tôi lại đến tìm anh."
Lục Hoặc không trả lời.
Đúng lúc này, người hầu đột nhiên gõ cửa: "Thiếu gia, quản gia đưa bác sĩ Kim đến khám chân cho cậu ạ." Bà ta nghĩ tới điều gì đó, cố ý nói thêm một câu: "Bọn họ đã đi đến cửa sân rồi, giờ đang tới đây."
Kiều Tịch cực kì ngạc nhiên, giờ cô có muốn đi cũng không kịp: "Tôi trốn đâu bây giờ?"
Căn phòng này không lớn lắm, đồ đạc đơn sơ, lướt qua một cái là thấy được hết.
Gương mặt lạnh lùng của Lục Hoặc vẫn bình tĩnh như thường, anh thấy cô gái nhỏ lúc nào cũng làm mấy chuyện xấu xa tỏ ra sốt ruột thì hơi buồn cười.
"Đến phòng sách."
"Phòng sách của anh nhìn một cái là thấy hết rồi, chẳng giấu được gì cả." Kiều Tịch dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn anh.
Lục Hoặc không lên tiếng, anh di chuyển xe lăn đi vào phòng sách trước.
Anh bật đèn lên, đi về phía bào học: "Cô trốn xuống dưới bàn học rồi đừng có đi ra."
Sau lưng bàn học có một lớp chắn, núp ở trong đấy đúng là không thấy gì thật.
Kiều Tịch không thể làm gì khác, đành ngoan ngoãn gật đầu, chui xuống gầm bàn học.
Váy của cô lòe xòe lộ ra ngoài, Lục Hoặc cúi xuống định giấu đi giúp cô.
"Hoặc thiếu gia, cậu ở phòng sách sao." Giọng Lục quản gia đột nhiên vang lên sau lưng khiến thân hình Lục Hoặc cứng đờ.
Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, sau khi nắm váy của cô nhét vào sau bàn học anh mới ngồi thẳng lại.
"Hoặc thiếu gia, cậu muốn tìm gì vậy, để tôi giúp cậu." Quản gia bước lên.
Lục Hoặc di chuyển xe lăn ra phía bên kia của bàn học, vừa đúng che trước Kiều Tịch, khuôn mặt lạnh lùng tỏ vẻ hờ hững: "Không cần, tôi nhặt rồi.
Ông tìm tôi có việc gì?"
"Lão gia bảo bác sĩ Kim đến xem chân cho cậu." Dù chân Lục Hoặc không thể đi lại thì cũng không được để nó teo rút đi, khiến tình hình tệ hơn.
Đúng lúc này bác sĩ Kim cũng bước vào: "Hoặc thiếu gia."
Bốn người chen chúc trong phòng sách nhỏ, cũng may thân hình Kiều Tịch nhỏ nhắn nên mới trốn hẳn được dưới bàn học.
Bỗng nhiên cô nhớ ra điện thoại di động của cô còn để ở ngoài, bèn thò tay kéo kéo ống quần Lục Hoặc để nhắc anh.
Lục Hoặc cụp mắt nhìn Kiều Tịch dưới gầm bàn.
Cô gái da trắng tóc đen, mắt ngọc mày ngài đang ôm chân ngồi xổm dưới gầm bàn một cách đáng thương, đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh chớp chớp.
Cô như yêu tinh hút hồn người khác.
Gương mặt Lục Hoặc vẫn vô cảm, nhưng ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn lại siết chặt.
Kiều Tịch hơi gấp gáp, cô bỏ ống quần Lục Hoặc ra, bàn tay mềm mại chuyển sang nắm chân Lục Hoặc.
Thiếu niên ngồi trên xe lăn cứng cả người lại.
Dưới bàn học, Kiều Tịch dùng khẩu hình nói: "Điện thoại di động, điện thoại di động của tôi..."
Cô không biết là do gấp gáp quá nên cơ thể cô đang dính sát vào chân Lục Hoặc.
Đường cong yểu điệu đè lên quần dài đen của thiếu niên, Lục Hoặc nhìn lớp màu xanh thiên thanh đang kề sát ống quần mình, đôi mắt dần dần tối lại.
"Hoặc thiếu gia, sao thế ạ?"
Lục Hoặc cụp mắt: "Không gì gì, hơi ngứa chân thôi."
Kiều Tịch ngồi dưới bàn nhìn thấy chồi lá nhỏ trên đỉnh đầu Lục Hoặc lại nhú ra, lúc lắc lúc lắc.