Chương 4
Edit: nhi
Sáng tinh mơ sớm thứ bảy, Lâm Phí một thân một mình lặng lẽ ra khỏi cổng trường đi tới bệnh viện.
Cái lần biến thân thứ hai thật sự quá mức tưởng tượng rồi, dù có ra sao, cậu cũng phải tới bệnh viện xác nhận xem đầu óc mình có vấn đề không đã.
Hẹn trước bác sĩ tâm lý, lúc đi vào cậu khẩn trương tới mức cả người đều cứng còng, hồi lâu sau bước ra, đầu tiên thở phào nhẹ nhõm trước, sau đó trên mặt lại hiện lên vẻ sầu muộn.
Bác sĩ nói, cậu không có bất cứ vấn đề gì về thần kinh cả.
Rõ ràng đây là chuyện chuyện tốt, nhưng cậu lại không vui nổi.
Điều này chứng tỏ, hai lần biến thân kì lạ kia hoàn toàn không phải do ảo giác hay thần kinh cậu có vấn đề.
Vì trước đó cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi nên cũng không đến mức gục ngã, có điều cậu vẫn chẳng thể tiếp thu được việc loại chuyện kì cục này lại xảy đến với mình được, đã vậy còn là chuyện mình không thể khống chế được nữa chứ.
Lâm Phí lòng đầy tâm sự, đang thất thần thì không cẩn thận va phải một người.
Nhìn qua anh này chỉ hơn cậu mấy tuổi, khuôn mặt ưa nhìn, ăn mặc lại chỉn chu, đang dìu một ông cụ trông nghiêm túc đi về phía trước.
Cậu vội vàng xin lỗi, anh bảo không sao rồi ngẩng đầu lên, thấy cậu thì anh này giật mình, anh nhìn về phía cậu mới đi ra thì dừng chân lại.
Lâm Phí cũng không quen ảnh, không hiểu sao người này lại nhìn mình như vậy, hỏi: “Có gì không á anh?”
Người kia hoàn hồn lại, cười cười không nói gì, đỡ ông cụ đi lách qua người cậu.
Khi rời đi, Lâm Phí mơ hồ nghe được tiếng y tá nào đó gọi người nọ là ngài Trình.
……
Du Thành cách Nguyên Thành không xa lắm, ngồi tàu cao tốc hai tiếng là tới.
Lâm Phí rất thích đi tàu cao tốc, nhất là khi còn nhỏ. Hồi học trung học, cậu hay đi chung với Thịnh Tinh tới mấy thành phố lân cận chơi, lúc nào cũng tò mò nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi cười ngơ ngơ, nhìn ngu kinh khủng.
Thịnh Tinh ghét bỏ nói: “Chả giống thiếu gia chỗ nào cả, i chang nhà quê lên phố vậy á."
Lâm Phí tức giận đẩy cậu ta: "Tôi không phải thiếu gia! Tôi là đồ nhà quê đấy rồi sao!"
"Ú, ông hãnh diện dữ ha!"
Hai thằng con trai suýt nữa đã quýnh lộn luôn trên xe, trước khi những người xung quanh can lại, trong nháy mắt hai người đã tự bắt tay làm hòa.
Thịnh Tinh tức giận không thèm đếm xỉa tới cậu, Lâm Phí lại tươi cười hớn hở giải thích với mấy người lớn khác: "Thằng này là anh em chí cốt của con đó, không khác gì người thân luôn, sao mà con nỡ đánh nó được!"
Kết quả mới lên đại học đã không còn là anh em.
Không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng tức!
Trước khi trời tối thì đã tới Nguyên Thành, Lâm Phí chậm chạp đi ra khỏi nhà ga.
Ông nội đã kêu tài xế tới đón cậu trước.
Tài xế là chú Dương, tính tình chú ôn hòa hiền hậu, hồi xưa Lâm Phí đi học đều do một tay chú đưa đón, chú Dương là người vô cùng thân thuộc đối với cậu, thấy chú như thấy người nhà vậy, những áp lực trước đó nhẹ như bấc thổi cái là bay.
Lâm Phí ngồi ghế phụ thả lỏng tán gẫu về cuộc sống ở đại học cùng chú, nói chuyện mà mặt mày hớn hở chọc cho người ta vui vẻ.
Chú Dương thấy cái miệng nhỏ của cậu bô bô không ngừng, vốn muốn hỏi han quan tâm đều bị cậu chủ nhỏ này giành trước, chú cười cười thuận miệng hỏi: "Giờ con thích nghi với cuộc sống ở trường chưa Minh Minh?"
Minh Minh là tên mụ của cậu.
Trước khi lên đại học Lâm Phí chỉ sống ở nhà, sau khi thi đậu đại học C xong, ba cậu vốn dĩ muốn cho cậu một căn nhà bên Du Thành để ở. Lâm Phí lại không vui, bảo học đại học mà không ở kí túc xá là mất đi linh hồn rồi.
Ổng cười ha hả: "Ba thấy mày không cần nhiều linh hồn như vậy đâu."
Cũng may ông nội đã giúp cậu mắng ba mình: "Mày thì biết cái gì, Minh Minh của chúng ta là muốn ở cùng với bạn học để có người chơi chung, mày lại không hiểu, từ nhỏ nó đã không thích ở một mình!"
Ngoài cửa số xe là cảnh đường phố ban đêm quen thuộc, Lâm Phí tựa ra sau thì thầm: "Cũng thích ứng được rồi."
Thích ứng với việc bây giờ mình còn có thể biến thân… Không thể tưởng tượng nổi đúng không?
Nửa tiếng sau, xe ngừng trước một căn biệt thự ở huyện Nguyên Thành An, nơi núi non trùng điệp.
Trước khi Lâm Phí thi vào đại học, ông nội Lâm Phách ở trong thành phố chung với cậu, cho tới khi cậu lên đại học, ông liền lấy lý do nghỉ dưỡng để trở về ngôi nhà cũ ở huyện An sống.
Lâm Phí về thăm ông, đương nhiên là về chỗ này.
Ông nội rất thương cậu, rõ ràng chưa xa nhau bao lâu, bây giờ gặp cháu đích tôn vẫn vui không chịu được, cứ như con nít vậy á, chưa cơm nước gì hết mà đã kéo cậu ra sau vườn xem rau mình trồng.
Mọc được trái ớt nhỏ đỏ rực, trông rất khả quan.
Lâm Phí rất nể mặt mà quan sát một phen, còn chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè.
Khi ăn cơm, ông nội hỏi cậu: "Bây giờ con về, có thể ở lại một hôm được không?"
Lâm Phí nuốt miếng thịt kho tàu xuống: "Dạ được, sáng hôm sau con sẽ về trường."
"Vậy tới lúc đó vẫn đi chung với Tiểu Tinh đúng không? Ông bảo chú Dương chở tụi con về trường."
Lâm Phí sặc khù khụ, vội xua tay, nói Thịnh Tinh không về.
Ông cũng không bất ngờ, còn nở một nụ cười thâm thúy: "Lần trước nói về lại đột nhiên không về nữa, chắc là bận chuyện yêu đương đúng hơm? Tiểu Tinh lớn lên nhìn đoan chính, chắc chắn có không ít gái theo."
Lâm Phí: “Con không biết, chắc là vậy.”
Ông nội bỗng nhiên nhìn về phía cậu: “Còn con?”
Lâm Phí: “Con thì sao?"
"Hồi trước lúc tụi con còn học trung học, mấy con bé theo đuổi con còn nhiều hơn Tiểu Tinh! Sao bây giờ lại để nó vượt mặt con rồi?"
Lâm Phí nhịn không được gãi đầu: "Cái gì nữa vậy trời? Mới khai giảng chưa được bao lâu sao ông nội đã nghĩ đến chuyện này rồi? Với lại, con hoàn toàn không muốn yêu đương, sau này cũng không muốn kết hôn đâu…."
Ông nội như đã nghe quen tai, nhìn cậu mấy cái rồi bắt đầu thở dài: "Hầy, tất cả đều tại thằng ba con, ba không ra ba, suốt ngày gây đủ chuyện rối rắm…"(cíuuuuu không hiểu chỗ này)
Lâm Phí ngắt lời ông đúng lúc: “Không phải tại ai cả, con thật sự không có hứng thú đối với chuyện này."
“Đều tại nó!”
"Rồi rồi đều tại ba đều tại ba… Chúng ta ăn cơm tiếp đi."
……
Khi Lâm Phí tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm cũng đã 11 giờ, cả một ngày mệt mỏi, nhưng trước tiên cậu chưa lên giường ngủ, mà là đi qua mở máy tính, bắt đầu tìm những từ ngữ mấu chốt liên quan tới việc biến thân.
Nhưng mà kết quả đa phần toàn là ra thế giới ảo các thứ, rồi gì mà manga anime game bla bla…
Căn bản không có thông tin cậu muốn tìm.
Sau một hồi lâu, rốt cuộc Lâm Phí cũng từ bỏ việc tìm kiếm, tĩnh tâm nhớ lại cụ thể chi tiết hai lần biến thân.
Chuyện cũng đã xảy ra, cậu cần tìm ra nguyên nhân trước rồi sau đó từ từ giải quyết.
Có thể loại trừ những yếu tố về môi trường trước, lần đầu tiên là ở bên hồ nước, lần thứ hai thì ở ban công kí túc xá, địa điểm hoàn toàn khác nhau…
Trạng thái trong từng thời điểm cũng khác hoàn toàn, một lần thì say mèm, một lần thì tỉnh táo, cũng loại…
Lâm Phí ngửa mặt nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ.
Cậu nghĩ ra gì đó, hơi giật mình.
Biến thân mang tính đột phá, không đâu vào đâu, nhưng đều có một điểm chung –--- ban đêm, trăng tròn.
Cơ hội biến thân của cậu… Là đêm trăng tròn.
Vừa nghĩ tới đấy, màn hình điện thoại liền sáng lên.
Là một tin nhắn mới:
"Tại sao em lại tới chỗ đó? Em có bị làm sao không?!"
Người nhắn là một dãy số xa lạ làm cậu có chút quen mắt.
Bỗng nhiên cậu có một loại dự cảm kì diệu.
Khoan đợi chút, quả nhiên…
Đúng là cái đồ điên bữa cậu nằm viện đã gửi rất nhiều tin nhắn cùng loại rồi!
Lâm Phí nghiến răng, vừa định block, tin nhắn mới như đạn bắn lại gửi tới tiếp: "Là vì nó sao? Tôi ghét nó ghét nó ghét nó! Sao em lại để ý tới nó đến vậy?! Còn tôi thì sao!!!"
Sáng tinh mơ sớm thứ bảy, Lâm Phí một thân một mình lặng lẽ ra khỏi cổng trường đi tới bệnh viện.
Cái lần biến thân thứ hai thật sự quá mức tưởng tượng rồi, dù có ra sao, cậu cũng phải tới bệnh viện xác nhận xem đầu óc mình có vấn đề không đã.
Hẹn trước bác sĩ tâm lý, lúc đi vào cậu khẩn trương tới mức cả người đều cứng còng, hồi lâu sau bước ra, đầu tiên thở phào nhẹ nhõm trước, sau đó trên mặt lại hiện lên vẻ sầu muộn.
Bác sĩ nói, cậu không có bất cứ vấn đề gì về thần kinh cả.
Rõ ràng đây là chuyện chuyện tốt, nhưng cậu lại không vui nổi.
Điều này chứng tỏ, hai lần biến thân kì lạ kia hoàn toàn không phải do ảo giác hay thần kinh cậu có vấn đề.
Vì trước đó cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi nên cũng không đến mức gục ngã, có điều cậu vẫn chẳng thể tiếp thu được việc loại chuyện kì cục này lại xảy đến với mình được, đã vậy còn là chuyện mình không thể khống chế được nữa chứ.
Lâm Phí lòng đầy tâm sự, đang thất thần thì không cẩn thận va phải một người.
Nhìn qua anh này chỉ hơn cậu mấy tuổi, khuôn mặt ưa nhìn, ăn mặc lại chỉn chu, đang dìu một ông cụ trông nghiêm túc đi về phía trước.
Cậu vội vàng xin lỗi, anh bảo không sao rồi ngẩng đầu lên, thấy cậu thì anh này giật mình, anh nhìn về phía cậu mới đi ra thì dừng chân lại.
Lâm Phí cũng không quen ảnh, không hiểu sao người này lại nhìn mình như vậy, hỏi: “Có gì không á anh?”
Người kia hoàn hồn lại, cười cười không nói gì, đỡ ông cụ đi lách qua người cậu.
Khi rời đi, Lâm Phí mơ hồ nghe được tiếng y tá nào đó gọi người nọ là ngài Trình.
……
Du Thành cách Nguyên Thành không xa lắm, ngồi tàu cao tốc hai tiếng là tới.
Lâm Phí rất thích đi tàu cao tốc, nhất là khi còn nhỏ. Hồi học trung học, cậu hay đi chung với Thịnh Tinh tới mấy thành phố lân cận chơi, lúc nào cũng tò mò nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi cười ngơ ngơ, nhìn ngu kinh khủng.
Thịnh Tinh ghét bỏ nói: “Chả giống thiếu gia chỗ nào cả, i chang nhà quê lên phố vậy á."
Lâm Phí tức giận đẩy cậu ta: "Tôi không phải thiếu gia! Tôi là đồ nhà quê đấy rồi sao!"
"Ú, ông hãnh diện dữ ha!"
Hai thằng con trai suýt nữa đã quýnh lộn luôn trên xe, trước khi những người xung quanh can lại, trong nháy mắt hai người đã tự bắt tay làm hòa.
Thịnh Tinh tức giận không thèm đếm xỉa tới cậu, Lâm Phí lại tươi cười hớn hở giải thích với mấy người lớn khác: "Thằng này là anh em chí cốt của con đó, không khác gì người thân luôn, sao mà con nỡ đánh nó được!"
Kết quả mới lên đại học đã không còn là anh em.
Không được nghĩ nữa, càng nghĩ càng tức!
Trước khi trời tối thì đã tới Nguyên Thành, Lâm Phí chậm chạp đi ra khỏi nhà ga.
Ông nội đã kêu tài xế tới đón cậu trước.
Tài xế là chú Dương, tính tình chú ôn hòa hiền hậu, hồi xưa Lâm Phí đi học đều do một tay chú đưa đón, chú Dương là người vô cùng thân thuộc đối với cậu, thấy chú như thấy người nhà vậy, những áp lực trước đó nhẹ như bấc thổi cái là bay.
Lâm Phí ngồi ghế phụ thả lỏng tán gẫu về cuộc sống ở đại học cùng chú, nói chuyện mà mặt mày hớn hở chọc cho người ta vui vẻ.
Chú Dương thấy cái miệng nhỏ của cậu bô bô không ngừng, vốn muốn hỏi han quan tâm đều bị cậu chủ nhỏ này giành trước, chú cười cười thuận miệng hỏi: "Giờ con thích nghi với cuộc sống ở trường chưa Minh Minh?"
Minh Minh là tên mụ của cậu.
Trước khi lên đại học Lâm Phí chỉ sống ở nhà, sau khi thi đậu đại học C xong, ba cậu vốn dĩ muốn cho cậu một căn nhà bên Du Thành để ở. Lâm Phí lại không vui, bảo học đại học mà không ở kí túc xá là mất đi linh hồn rồi.
Ổng cười ha hả: "Ba thấy mày không cần nhiều linh hồn như vậy đâu."
Cũng may ông nội đã giúp cậu mắng ba mình: "Mày thì biết cái gì, Minh Minh của chúng ta là muốn ở cùng với bạn học để có người chơi chung, mày lại không hiểu, từ nhỏ nó đã không thích ở một mình!"
Ngoài cửa số xe là cảnh đường phố ban đêm quen thuộc, Lâm Phí tựa ra sau thì thầm: "Cũng thích ứng được rồi."
Thích ứng với việc bây giờ mình còn có thể biến thân… Không thể tưởng tượng nổi đúng không?
Nửa tiếng sau, xe ngừng trước một căn biệt thự ở huyện Nguyên Thành An, nơi núi non trùng điệp.
Trước khi Lâm Phí thi vào đại học, ông nội Lâm Phách ở trong thành phố chung với cậu, cho tới khi cậu lên đại học, ông liền lấy lý do nghỉ dưỡng để trở về ngôi nhà cũ ở huyện An sống.
Lâm Phí về thăm ông, đương nhiên là về chỗ này.
Ông nội rất thương cậu, rõ ràng chưa xa nhau bao lâu, bây giờ gặp cháu đích tôn vẫn vui không chịu được, cứ như con nít vậy á, chưa cơm nước gì hết mà đã kéo cậu ra sau vườn xem rau mình trồng.
Mọc được trái ớt nhỏ đỏ rực, trông rất khả quan.
Lâm Phí rất nể mặt mà quan sát một phen, còn chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè.
Khi ăn cơm, ông nội hỏi cậu: "Bây giờ con về, có thể ở lại một hôm được không?"
Lâm Phí nuốt miếng thịt kho tàu xuống: "Dạ được, sáng hôm sau con sẽ về trường."
"Vậy tới lúc đó vẫn đi chung với Tiểu Tinh đúng không? Ông bảo chú Dương chở tụi con về trường."
Lâm Phí sặc khù khụ, vội xua tay, nói Thịnh Tinh không về.
Ông cũng không bất ngờ, còn nở một nụ cười thâm thúy: "Lần trước nói về lại đột nhiên không về nữa, chắc là bận chuyện yêu đương đúng hơm? Tiểu Tinh lớn lên nhìn đoan chính, chắc chắn có không ít gái theo."
Lâm Phí: “Con không biết, chắc là vậy.”
Ông nội bỗng nhiên nhìn về phía cậu: “Còn con?”
Lâm Phí: “Con thì sao?"
"Hồi trước lúc tụi con còn học trung học, mấy con bé theo đuổi con còn nhiều hơn Tiểu Tinh! Sao bây giờ lại để nó vượt mặt con rồi?"
Lâm Phí nhịn không được gãi đầu: "Cái gì nữa vậy trời? Mới khai giảng chưa được bao lâu sao ông nội đã nghĩ đến chuyện này rồi? Với lại, con hoàn toàn không muốn yêu đương, sau này cũng không muốn kết hôn đâu…."
Ông nội như đã nghe quen tai, nhìn cậu mấy cái rồi bắt đầu thở dài: "Hầy, tất cả đều tại thằng ba con, ba không ra ba, suốt ngày gây đủ chuyện rối rắm…"(cíuuuuu không hiểu chỗ này)
Lâm Phí ngắt lời ông đúng lúc: “Không phải tại ai cả, con thật sự không có hứng thú đối với chuyện này."
“Đều tại nó!”
"Rồi rồi đều tại ba đều tại ba… Chúng ta ăn cơm tiếp đi."
……
Khi Lâm Phí tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm cũng đã 11 giờ, cả một ngày mệt mỏi, nhưng trước tiên cậu chưa lên giường ngủ, mà là đi qua mở máy tính, bắt đầu tìm những từ ngữ mấu chốt liên quan tới việc biến thân.
Nhưng mà kết quả đa phần toàn là ra thế giới ảo các thứ, rồi gì mà manga anime game bla bla…
Căn bản không có thông tin cậu muốn tìm.
Sau một hồi lâu, rốt cuộc Lâm Phí cũng từ bỏ việc tìm kiếm, tĩnh tâm nhớ lại cụ thể chi tiết hai lần biến thân.
Chuyện cũng đã xảy ra, cậu cần tìm ra nguyên nhân trước rồi sau đó từ từ giải quyết.
Có thể loại trừ những yếu tố về môi trường trước, lần đầu tiên là ở bên hồ nước, lần thứ hai thì ở ban công kí túc xá, địa điểm hoàn toàn khác nhau…
Trạng thái trong từng thời điểm cũng khác hoàn toàn, một lần thì say mèm, một lần thì tỉnh táo, cũng loại…
Lâm Phí ngửa mặt nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ.
Cậu nghĩ ra gì đó, hơi giật mình.
Biến thân mang tính đột phá, không đâu vào đâu, nhưng đều có một điểm chung –--- ban đêm, trăng tròn.
Cơ hội biến thân của cậu… Là đêm trăng tròn.
Vừa nghĩ tới đấy, màn hình điện thoại liền sáng lên.
Là một tin nhắn mới:
"Tại sao em lại tới chỗ đó? Em có bị làm sao không?!"
Người nhắn là một dãy số xa lạ làm cậu có chút quen mắt.
Bỗng nhiên cậu có một loại dự cảm kì diệu.
Khoan đợi chút, quả nhiên…
Đúng là cái đồ điên bữa cậu nằm viện đã gửi rất nhiều tin nhắn cùng loại rồi!
Lâm Phí nghiến răng, vừa định block, tin nhắn mới như đạn bắn lại gửi tới tiếp: "Là vì nó sao? Tôi ghét nó ghét nó ghét nó! Sao em lại để ý tới nó đến vậy?! Còn tôi thì sao!!!"