Chương 5
8
Trùm trường cho người ta cảm giác rất áp bức.
Anh ta nhìn tôi chăm chú, chờ câu trả lời của tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến ngại, vừa mở miệng chuẩn bị nói chuyện thì tôi ợ một tiếng vang dội!
Không khí bỗng chốc yên tĩnh.
Mặt tôi lập tức đỏ lên.
Trùm trường bật cười thành tiếng.
Đôi mắt từ trước đến giờ vẫn luôn thâm thúy giờ lại tràn ngập ý cười động lòng người…
Ôi! Tại sao tôi toàn bị mất mặt trước mặt anh ta vậy!
Tất cả dáng vẻ mất mặt nhất của tôi trong hai mươi năm qua đều bị trùm trường nhìn thấy.
Tôi cố gắng căng mặt, làm như chưa xảy ra chuyện gì, lời lẽ chính đáng: “Tôi từ chối!”
Trùm trường nhíu mày: “Cho tôi lý do.”
Tôi: “Chiêu giả làm người yêu này quá nhàm chán, tôi không thèm vì một vài người không đáng để quan tâm mà đi miễn cưỡng mình đâu.”
“Người khác thích nói thế nào, nói cái gì thì kệ họ.”
Trùm trường gõ bàn: “Hình như cô đã quên, bây giờ người mà mấy người đó đang nói là tôi.”
Tôi lập tức nghẹn họng: “…Ờm, đúng vậy.”
Lại còn do bị tôi liên lụy nữa.
Trùm trường lắc đầu: “Được thôi, vậy thì không giả vờ, chúng ta làm vậy.”
Tôi ngu nga ngu ngơ: “Làm gì cơ?”
Trùm trường nghiêm túc nhìn tôi nói: “Hẹn hò đó.”
“Sở Huỳnh, hẹn hò với tôi đi.”
Tôi đơ luôn: “Anh đang đùa tôi đấy hả?”
Trùm trường thở dài: “Hết cách rồi, đêm nào cô cũng quyến rũ tôi.”
“Tôi bị cô quyến rũ đến động lòng.”
Tôi lắp ba lắp bắp phản bác lại: “Nào có mỗi đêm, rõ ràng chỉ có đêm qua…”
Tôi vội vàng che miệng mình lại.
Trùm trường đắc ý nói: “Ha! Cô thừa nhận rồi!”
Tôi tức giận đập bàn: “Đây là anh gài tôi!”
Trùm trường giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi thừa nhận.”
Bàn tay to của anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, dịu dàng mà khô ráo, trong nhất thời đầu óc tôi trống rỗng.
Giọng nói của anh ta trầm thấp mà từ tính, dịu dàng như là tự mình lẩm bẩm:
“Sở Huỳnh, mỗi đêm em đều xông vào giấc mơ của tôi muốn làm gì thì làm.”
“Xin hỏi tôi làm sao không động lòng đây?”
Thẩm Tây Đình lẳng lặng nhìn tôi, làm tôi không có cách nào né tránh được hơn bất cứ lúc nào.
9
Tôi lại nhớ đến Cố Thụy.
Lúc trước hắn tỏ tình rất đơn giản, nhờ người đưa thư tình đến.
Câu từ ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Tớ thích cậu, xin hãy làm bạn gái của tớ.”
Thời cấp ba, chỉ như vậy thôi đã đủ để khiến lòng người rạo rực.
Hồi còn nhỏ, tôi tràn đầy mơ ước với tình yêu, lại chưa từng nghĩ đến yêu đương hẹn hò là gì.
Cố Thụy vừa đẹp trai, thành tích lại tốt, danh tiếng trong trường cũng không tồi nên tôi vui vẻ đồng ý.
Thế mà rõ ràng là hắn theo đuổi tôi, nhưng tôi lại luôn cảm thấy tôi mới là người đang theo đuổi hắn.
Từ trước đến nay tôi không được nhạy bén lắm, Cố Thụy cũng cho rằng tôi không cảm nhận được gì.
Ba năm thấm thoát trôi qua, tôi cũng nhận ra được là hắn chẳng thích tôi lắm.
Lúc tôi gặp tình huống mất mặt, trong mắt Cố Thụy chỉ toàn sự ghét bỏ.
Lúc tôi vui vẻ ăn đồ ăn vặt, Cố Thụy không muốn ăn cùng với tôi.
Lúc cùng nhau đi dạo phố, vì tôi làm trò hề quá nhiều mà Cố Thụy thậm chí còn vờ như không quen biết tôi.
Trong ba năm yêu đương này, là tôi vẫn luôn chạy theo hắn.
Từ bỏ cần dũng khí, tôi không làm được.
Tôi giả vờ như chẳng để ý, giả vờ như mình rất vui vẻ, giả vờ như mình ngốc đến mức bạn trai không yêu mình cũng không phát hiện ra.
Tôi giấu tất cả những cảm xúc đó vào một góc, mãi tới khi chia tay, tôi cũng rầu rĩ tiếp nhận hết tất cả.
Là sự xuất hiện của trùm trường đã phá vỡ phong ấn của những cảm xúc ấy.
Ở trước mặt anh ta, tôi chưa bao giờ cần phải ngụy trang.
Tôi có thể tùy ý làm chính mình, phát ra tiếng cười từ tận đáy lòng, đến mức cho dù có mất mặt cũng không còn là cái gai làm người ta đứng ngồi không yên nữa mà biến thành hồi ức đẹp đẽ có thể vui vẻ mắng chửi.
Tôi bị nụ cười của trùm trường mê hoặc, không nhịn được gật đầu.
Nụ cười của trùm trường càng tươi hơn, thở phào nhẹ nhõm.
“Nguy hiểm thật, xém chút nữa là thành công cốc rồi.”
Tôi đang thắc mắc lời này có ý gì thì điện thoại nhận được tin nhắn của Trương Duyệt Duyệt gửi đến:
“Tình huống gì thế này! Mười phút trước trùm trường đăng bài ở trên diễn đàn là đang hẹn hò với cậu!”
“Bài đăng hot rồi!”
“Hay lắm Sở Huỳnh, không ngờ một đứa con gái ngốc nghếch mắt to mày rậm như cậu mà cũng học được cách lừa gạt chúng tớ rồi!”
Tôi hoảng sợ nhảy cẫng lên: “!!!”
Trùm trường lại nhíu mày: “Giới thiệu cho mọi người biết về bạn gái của tôi thôi mà.”
Tôi cẩn thận suy xét: “Không đúng, mười phút trước tôi vẫn chưa đồng ý mà!”
“Tôi viết trước rồi lên lịch đăng bài, haizz, không ngờ là chậm mất 10 phút mới thành công.”
“Vậy bây giờ tôi thu hồi.”
“Ấy đừng, mấy chi tiết nhỏ này không quan trọng, quan trọng là đồng ý rồi thì không thể đổi ý, nếu không tôi sẽ làm lớn chuyện đó.”
“Tôi sẽ nói Sở Huỳnh em bạc tình bạc nghĩa.”
Tôi khó có thể tin, một trùm trường cao to lại có thể dùng chiêu ăn vạ như này.
Cho hỏi bạn trai vừa mới ra lò này có thể nhét trở lại không?
Hai chúng tôi đang cãi nhau, Trương Duyệt Duyệt lại gửi tin nhắn đến:
“Liễu Linh Linh điên rồi, cô ta cũng đăng bài!”
“Sở Huỳnh, cậu phải thật bình tĩnh, đừng kích động nha…”
Tôi sửng sốt.
Trùm trường cho người ta cảm giác rất áp bức.
Anh ta nhìn tôi chăm chú, chờ câu trả lời của tôi.
Tôi bị anh ta nhìn đến ngại, vừa mở miệng chuẩn bị nói chuyện thì tôi ợ một tiếng vang dội!
Không khí bỗng chốc yên tĩnh.
Mặt tôi lập tức đỏ lên.
Trùm trường bật cười thành tiếng.
Đôi mắt từ trước đến giờ vẫn luôn thâm thúy giờ lại tràn ngập ý cười động lòng người…
Ôi! Tại sao tôi toàn bị mất mặt trước mặt anh ta vậy!
Tất cả dáng vẻ mất mặt nhất của tôi trong hai mươi năm qua đều bị trùm trường nhìn thấy.
Tôi cố gắng căng mặt, làm như chưa xảy ra chuyện gì, lời lẽ chính đáng: “Tôi từ chối!”
Trùm trường nhíu mày: “Cho tôi lý do.”
Tôi: “Chiêu giả làm người yêu này quá nhàm chán, tôi không thèm vì một vài người không đáng để quan tâm mà đi miễn cưỡng mình đâu.”
“Người khác thích nói thế nào, nói cái gì thì kệ họ.”
Trùm trường gõ bàn: “Hình như cô đã quên, bây giờ người mà mấy người đó đang nói là tôi.”
Tôi lập tức nghẹn họng: “…Ờm, đúng vậy.”
Lại còn do bị tôi liên lụy nữa.
Trùm trường lắc đầu: “Được thôi, vậy thì không giả vờ, chúng ta làm vậy.”
Tôi ngu nga ngu ngơ: “Làm gì cơ?”
Trùm trường nghiêm túc nhìn tôi nói: “Hẹn hò đó.”
“Sở Huỳnh, hẹn hò với tôi đi.”
Tôi đơ luôn: “Anh đang đùa tôi đấy hả?”
Trùm trường thở dài: “Hết cách rồi, đêm nào cô cũng quyến rũ tôi.”
“Tôi bị cô quyến rũ đến động lòng.”
Tôi lắp ba lắp bắp phản bác lại: “Nào có mỗi đêm, rõ ràng chỉ có đêm qua…”
Tôi vội vàng che miệng mình lại.
Trùm trường đắc ý nói: “Ha! Cô thừa nhận rồi!”
Tôi tức giận đập bàn: “Đây là anh gài tôi!”
Trùm trường giơ tay đầu hàng: “Được được được, tôi thừa nhận.”
Bàn tay to của anh ta đột nhiên nắm lấy tay tôi, dịu dàng mà khô ráo, trong nhất thời đầu óc tôi trống rỗng.
Giọng nói của anh ta trầm thấp mà từ tính, dịu dàng như là tự mình lẩm bẩm:
“Sở Huỳnh, mỗi đêm em đều xông vào giấc mơ của tôi muốn làm gì thì làm.”
“Xin hỏi tôi làm sao không động lòng đây?”
Thẩm Tây Đình lẳng lặng nhìn tôi, làm tôi không có cách nào né tránh được hơn bất cứ lúc nào.
9
Tôi lại nhớ đến Cố Thụy.
Lúc trước hắn tỏ tình rất đơn giản, nhờ người đưa thư tình đến.
Câu từ ngắn gọn, chỉ vỏn vẹn một câu:
“Tớ thích cậu, xin hãy làm bạn gái của tớ.”
Thời cấp ba, chỉ như vậy thôi đã đủ để khiến lòng người rạo rực.
Hồi còn nhỏ, tôi tràn đầy mơ ước với tình yêu, lại chưa từng nghĩ đến yêu đương hẹn hò là gì.
Cố Thụy vừa đẹp trai, thành tích lại tốt, danh tiếng trong trường cũng không tồi nên tôi vui vẻ đồng ý.
Thế mà rõ ràng là hắn theo đuổi tôi, nhưng tôi lại luôn cảm thấy tôi mới là người đang theo đuổi hắn.
Từ trước đến nay tôi không được nhạy bén lắm, Cố Thụy cũng cho rằng tôi không cảm nhận được gì.
Ba năm thấm thoát trôi qua, tôi cũng nhận ra được là hắn chẳng thích tôi lắm.
Lúc tôi gặp tình huống mất mặt, trong mắt Cố Thụy chỉ toàn sự ghét bỏ.
Lúc tôi vui vẻ ăn đồ ăn vặt, Cố Thụy không muốn ăn cùng với tôi.
Lúc cùng nhau đi dạo phố, vì tôi làm trò hề quá nhiều mà Cố Thụy thậm chí còn vờ như không quen biết tôi.
Trong ba năm yêu đương này, là tôi vẫn luôn chạy theo hắn.
Từ bỏ cần dũng khí, tôi không làm được.
Tôi giả vờ như chẳng để ý, giả vờ như mình rất vui vẻ, giả vờ như mình ngốc đến mức bạn trai không yêu mình cũng không phát hiện ra.
Tôi giấu tất cả những cảm xúc đó vào một góc, mãi tới khi chia tay, tôi cũng rầu rĩ tiếp nhận hết tất cả.
Là sự xuất hiện của trùm trường đã phá vỡ phong ấn của những cảm xúc ấy.
Ở trước mặt anh ta, tôi chưa bao giờ cần phải ngụy trang.
Tôi có thể tùy ý làm chính mình, phát ra tiếng cười từ tận đáy lòng, đến mức cho dù có mất mặt cũng không còn là cái gai làm người ta đứng ngồi không yên nữa mà biến thành hồi ức đẹp đẽ có thể vui vẻ mắng chửi.
Tôi bị nụ cười của trùm trường mê hoặc, không nhịn được gật đầu.
Nụ cười của trùm trường càng tươi hơn, thở phào nhẹ nhõm.
“Nguy hiểm thật, xém chút nữa là thành công cốc rồi.”
Tôi đang thắc mắc lời này có ý gì thì điện thoại nhận được tin nhắn của Trương Duyệt Duyệt gửi đến:
“Tình huống gì thế này! Mười phút trước trùm trường đăng bài ở trên diễn đàn là đang hẹn hò với cậu!”
“Bài đăng hot rồi!”
“Hay lắm Sở Huỳnh, không ngờ một đứa con gái ngốc nghếch mắt to mày rậm như cậu mà cũng học được cách lừa gạt chúng tớ rồi!”
Tôi hoảng sợ nhảy cẫng lên: “!!!”
Trùm trường lại nhíu mày: “Giới thiệu cho mọi người biết về bạn gái của tôi thôi mà.”
Tôi cẩn thận suy xét: “Không đúng, mười phút trước tôi vẫn chưa đồng ý mà!”
“Tôi viết trước rồi lên lịch đăng bài, haizz, không ngờ là chậm mất 10 phút mới thành công.”
“Vậy bây giờ tôi thu hồi.”
“Ấy đừng, mấy chi tiết nhỏ này không quan trọng, quan trọng là đồng ý rồi thì không thể đổi ý, nếu không tôi sẽ làm lớn chuyện đó.”
“Tôi sẽ nói Sở Huỳnh em bạc tình bạc nghĩa.”
Tôi khó có thể tin, một trùm trường cao to lại có thể dùng chiêu ăn vạ như này.
Cho hỏi bạn trai vừa mới ra lò này có thể nhét trở lại không?
Hai chúng tôi đang cãi nhau, Trương Duyệt Duyệt lại gửi tin nhắn đến:
“Liễu Linh Linh điên rồi, cô ta cũng đăng bài!”
“Sở Huỳnh, cậu phải thật bình tĩnh, đừng kích động nha…”
Tôi sửng sốt.