Chương 15
28
Tỉnh dậy sau giấc mơ dài, tôi nước mắt giàn giụa gửi tin nhắn cho Thẩm Tây Đình:
“Thẩm Tây Đình, từ cấp ba anh đã giấu nhiều chuyện trong giấc mơ như vậy.”
“Tại sao không nói với em sớm một chút?”
Ba phút trôi qua, Thẩm Tây Đình vẫn chưa trả lời tôi.
Năm phút sau, vẫn chưa trả lời…
Mười phút sau, yên tĩnh như cũ…
Sau mười lăm phút…
Tôi đang nghĩ, chẳng nhẽ tên ngốc này vẫn còn đang ngủ?
Đột nhiên tôi nghe thấy Thẩm Tây Đình đang gọi tên tôi ở dưới tầng ký túc xá:
“Sở Huỳnh!”
Tôi chạy vọt ra ban công nhìn xuống.
Thẩm Tây Đình đứng dưới tầng, vẫy vẫy bó hoa dành dành trong tay.
Nhìn thấy tôi, anh hô to:
“Sở Huỳnh, anh thích em rất rất lâu rồi! Em có đồng ý mãi mãi ở bên cạnh anh không?”
Lời tỏ tình này là của Thẩm Tây Đình hồi cấp ba.
Trong mơ, học sinh nam đó từ đầu đến cuối không nói ra được.
Tôi cảm thấy vừa buồn cười vừa muốn khóc, chỉ muốn mắng anh:
“Có phải anh bị ngốc không, em đã là bạn gái của anh từ lâu rồi!”
Hai chúng tôi nhìn nhau đắm đuối, một bên cười ngây ngô, một bên òa khóc.
Sau đó tôi lập tức nghe thấy Trương Duyệt Duyệt mắng bóng gió ở sau lưng:
“Hai cậu bị bệnh đấy à! Mới sáng sớm đã diễn vở kịch sinh ly tử biệt gì đấy? Khoe ân ái cũng không cần khoe như thế chứ!”
Tôi như bừng tỉnh, vội vàng chạy như bay xuống tầng, kéo trùm trường bỏ chạy.
Anh vừa đi theo tôi vừa hỏi: “Sao thế?”
Tôi bất lực nhìn trời: “Bình tĩnh lại thì thấy mất mặt quá đi mất.”
Còn làm gì ngoài nhân lúc các bạn học nữ trong tòa ký túc xá còn chưa ra xem là hai tên ngốc nào, phải mau mau chạy trốn thôi.
Hai chúng tôi cùng nhau chạy trốn!
Tỉnh dậy sau giấc mơ dài, tôi nước mắt giàn giụa gửi tin nhắn cho Thẩm Tây Đình:
“Thẩm Tây Đình, từ cấp ba anh đã giấu nhiều chuyện trong giấc mơ như vậy.”
“Tại sao không nói với em sớm một chút?”
Ba phút trôi qua, Thẩm Tây Đình vẫn chưa trả lời tôi.
Năm phút sau, vẫn chưa trả lời…
Mười phút sau, yên tĩnh như cũ…
Sau mười lăm phút…
Tôi đang nghĩ, chẳng nhẽ tên ngốc này vẫn còn đang ngủ?
Đột nhiên tôi nghe thấy Thẩm Tây Đình đang gọi tên tôi ở dưới tầng ký túc xá:
“Sở Huỳnh!”
Tôi chạy vọt ra ban công nhìn xuống.
Thẩm Tây Đình đứng dưới tầng, vẫy vẫy bó hoa dành dành trong tay.
Nhìn thấy tôi, anh hô to:
“Sở Huỳnh, anh thích em rất rất lâu rồi! Em có đồng ý mãi mãi ở bên cạnh anh không?”
Lời tỏ tình này là của Thẩm Tây Đình hồi cấp ba.
Trong mơ, học sinh nam đó từ đầu đến cuối không nói ra được.
Tôi cảm thấy vừa buồn cười vừa muốn khóc, chỉ muốn mắng anh:
“Có phải anh bị ngốc không, em đã là bạn gái của anh từ lâu rồi!”
Hai chúng tôi nhìn nhau đắm đuối, một bên cười ngây ngô, một bên òa khóc.
Sau đó tôi lập tức nghe thấy Trương Duyệt Duyệt mắng bóng gió ở sau lưng:
“Hai cậu bị bệnh đấy à! Mới sáng sớm đã diễn vở kịch sinh ly tử biệt gì đấy? Khoe ân ái cũng không cần khoe như thế chứ!”
Tôi như bừng tỉnh, vội vàng chạy như bay xuống tầng, kéo trùm trường bỏ chạy.
Anh vừa đi theo tôi vừa hỏi: “Sao thế?”
Tôi bất lực nhìn trời: “Bình tĩnh lại thì thấy mất mặt quá đi mất.”
Còn làm gì ngoài nhân lúc các bạn học nữ trong tòa ký túc xá còn chưa ra xem là hai tên ngốc nào, phải mau mau chạy trốn thôi.
Hai chúng tôi cùng nhau chạy trốn!