Chương 13
23
Bọn họ trêu Thẩm Tây Đình sẽ sớm được trải nghiệm cái nhìn chăm chú đến từ bố vợ.
Thẩm Tây Đình không sợ trời không sợ đất lại vì chuyện này mà căng thẳng đến nỗi mất ngủ.
Tôi chỉ đành cố gắng dỗ dành anh:
“Bố em là người rất tốt!”
Thẩm Tây Đình cứng đơ nói:
“Anh biết.”
Nhìn giống robot ghê ha… Trông đáng yêu quá.
Tôi lén lút chụp một tấm ảnh, định đổi thành hình nền cuộc trò chuyện.
Thẩm Tây Đình ấy vậy mà không hề phát hiện.
Về đến nhà, tôi dắt tay Thẩm Tây Đình vui vẻ đi vào.
Bố ra đón tôi, ánh mắt dừng lại vài giây ở vị trí tay tôi.
Tôi lập tức cảm nhận được cơ bắp trên người Thẩm Tây Đình càng căng cứng hơn.
Tôi thả tay anh ra, nhào vào ôm cánh tay bố tôi, bố tôi không nhìn nữa.
Hai người đàn ông đều thở phào một hơi.
Ánh mắt tôi nhìn tới nhìn lui giữa hai người họ, trong phút chốc cảm thấy hai người họ cũng có chút ăn ý.
Bố tôi cười nói:
“Đến là tốt rồi, vào trong ngồi đi.”
Bước chân Thẩm Tây Đình cứng nhắc theo sau chúng tôi.
Chúng tôi ngồi ở phòng khách.
Mẹ tôi nhìn Thẩm Tây Đình với ánh mắt đầy thân thiện:
“Trông bạn trai của Tiểu Huỳnh được đấy, là một đứa trẻ tốt.”
Bà còn lén lút nói nhỏ vào tai tôi:
“Trông đẹp trai đấy, mẹ rất hài lòng.”
Tôi không nhịn được mà cười toe toét, sự kiêu ngạo lộ rõ trên mặt.
Bố tôi ho nhẹ một tiếng, ngầm ra hiệu với mẹ tôi, tiếc là mẹ căn bản không để ý, ngược lại còn nhiệt tình hỏi Thẩm Tây Đình rất nhiều câu.
Thẩm Tây Đình thì bình tĩnh không căng thẳng, từ đầu đến cuối đều nghiêm túc trả lời từng câu.
“Cháu là người địa phương, cấp ba học ở trường Bắc Nam.”
Tôi giật mình:
“Ơ, thế chúng ta học chung trường đấy, sao hồi trước em chưa từng nghe nói đến anh nhỉ.”
Vẻ mặt Thẩm Tây Đình trở nên phức tạp, nhìn tôi một chút rồi lắc đầu, sau đó mỉm cười nói với tôi:
“Lúc học cấp ba anh rất gầy, thành tích bình thường, ở trong trường học cũng rất bình thường, chúng ta còn không học chung lớp, em không biết anh là chuyện đương nhiên.”
Nghe vậy, bố tôi ngồi một bên trầm ngâm.
“Chú thấy cháu quen lắm, hình như từng gặp ở đâu đó rồi.”
Tôi cạn lời.
Bố à, bố biết là loại câu hỏi này thường chỉ xuất hiện trong mấy cách làm quen thô tục thôi không!
24
Bố tôi chỉ thuận miệng nói.
Nói đến đây, bố tôi lại không nhịn được nói tiếp:
“Tiểu Huỳnh nhà chú người gặp người thích, hồi cấp ba còn có một chàng trai ngốc ngày nào cũng đi sau lưng nó.”
“Có một hôm bị chú bắt ngay tại trận, chú còn khuyên nhủ cậu nhóc đó học hành chăm chỉ, sau này quang minh chính đại theo đuổi Tiểu Huỳnh nhà chú.”
“Cậu nhóc đó trông có vẻ ngây thơ, theo dõi Tiểu Huỳnh cũng không có ý đồ xấu gì. Cậu chàng còn biết ơn rồi cảm ơn chú rối rít, chẳng qua là trông nó ngây thơ nên chú mới chỉ đường ngay lối thẳng cho thôi.”
“Cũng không biết giờ cậu nhóc đó thế nào rồi nữa.”
Thẩm Tây Đình đang uống nước bỗng dưng ho sặc sụa.
Tôi không tin: “Sao con không biết gì hết vậy?”
“Lúc đó việc học hành với con là quan trọng nhất, làm sao bố có thể nói với con loại chuyện đó được? Ai ngờ đâu con vẫn bị thằng ất ơ Cố Thụy kia dụ dỗ yêu sớm!”
Tôi chưa kịp không vui, mẹ tôi đã vỗ lên lưng bố tôi một phát:
“Hết chuyện để nói à, Tiểu Đình còn đang ngồi ở đây đó!”
Mới gặp nhau được nửa tiếng ngắn ngủi, mẹ tôi đã gọi Thẩm Tây Đình là Tiểu Đình rồi.
Mặt bố tôi ở bên cạnh đã nhăn tới mức biến thành quả chanh.
Thẩm Tây Đình lấy hết can đảm nói:
“Chú, dì, con thật lòng thích Tiểu Huỳnh! Sau này con sẽ một lòng một dạ chăm sóc tốt cho em ấy, hai bác cứ yên tâm.”
Anh còn đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống vái bố mẹ tôi một cái.
Bố mẹ tôi sững sờ.
Sau đó mẹ tôi lập tức bật cười:
“Hahahahaha thằng bé này đáng yêu quá, y như là đang cầu hôn vậy!”
Bố tôi nghe vậy liền xanh mặt, lại không tiện trách mẹ tôi, chỉ có thể trừng mắt với Thẩm Tây Đình vẫn còn đang cúi đầu, quỳ gối.
Chỉ có tôi nhìn thấy khuôn mặt gần như chạm vào sàn nhà của Thẩm Tây Đình đang đỏ bừng!
Hiển nhiên là anh cũng biết dáng vẻ của mình bây giờ rất ngốc.
Tôi với tay lấy một hạt nho khô trên bàn trà:
Ngọt quá đi!
“Thẩm Tây Đình, mau đến đây ăn đi!”
Bọn họ trêu Thẩm Tây Đình sẽ sớm được trải nghiệm cái nhìn chăm chú đến từ bố vợ.
Thẩm Tây Đình không sợ trời không sợ đất lại vì chuyện này mà căng thẳng đến nỗi mất ngủ.
Tôi chỉ đành cố gắng dỗ dành anh:
“Bố em là người rất tốt!”
Thẩm Tây Đình cứng đơ nói:
“Anh biết.”
Nhìn giống robot ghê ha… Trông đáng yêu quá.
Tôi lén lút chụp một tấm ảnh, định đổi thành hình nền cuộc trò chuyện.
Thẩm Tây Đình ấy vậy mà không hề phát hiện.
Về đến nhà, tôi dắt tay Thẩm Tây Đình vui vẻ đi vào.
Bố ra đón tôi, ánh mắt dừng lại vài giây ở vị trí tay tôi.
Tôi lập tức cảm nhận được cơ bắp trên người Thẩm Tây Đình càng căng cứng hơn.
Tôi thả tay anh ra, nhào vào ôm cánh tay bố tôi, bố tôi không nhìn nữa.
Hai người đàn ông đều thở phào một hơi.
Ánh mắt tôi nhìn tới nhìn lui giữa hai người họ, trong phút chốc cảm thấy hai người họ cũng có chút ăn ý.
Bố tôi cười nói:
“Đến là tốt rồi, vào trong ngồi đi.”
Bước chân Thẩm Tây Đình cứng nhắc theo sau chúng tôi.
Chúng tôi ngồi ở phòng khách.
Mẹ tôi nhìn Thẩm Tây Đình với ánh mắt đầy thân thiện:
“Trông bạn trai của Tiểu Huỳnh được đấy, là một đứa trẻ tốt.”
Bà còn lén lút nói nhỏ vào tai tôi:
“Trông đẹp trai đấy, mẹ rất hài lòng.”
Tôi không nhịn được mà cười toe toét, sự kiêu ngạo lộ rõ trên mặt.
Bố tôi ho nhẹ một tiếng, ngầm ra hiệu với mẹ tôi, tiếc là mẹ căn bản không để ý, ngược lại còn nhiệt tình hỏi Thẩm Tây Đình rất nhiều câu.
Thẩm Tây Đình thì bình tĩnh không căng thẳng, từ đầu đến cuối đều nghiêm túc trả lời từng câu.
“Cháu là người địa phương, cấp ba học ở trường Bắc Nam.”
Tôi giật mình:
“Ơ, thế chúng ta học chung trường đấy, sao hồi trước em chưa từng nghe nói đến anh nhỉ.”
Vẻ mặt Thẩm Tây Đình trở nên phức tạp, nhìn tôi một chút rồi lắc đầu, sau đó mỉm cười nói với tôi:
“Lúc học cấp ba anh rất gầy, thành tích bình thường, ở trong trường học cũng rất bình thường, chúng ta còn không học chung lớp, em không biết anh là chuyện đương nhiên.”
Nghe vậy, bố tôi ngồi một bên trầm ngâm.
“Chú thấy cháu quen lắm, hình như từng gặp ở đâu đó rồi.”
Tôi cạn lời.
Bố à, bố biết là loại câu hỏi này thường chỉ xuất hiện trong mấy cách làm quen thô tục thôi không!
24
Bố tôi chỉ thuận miệng nói.
Nói đến đây, bố tôi lại không nhịn được nói tiếp:
“Tiểu Huỳnh nhà chú người gặp người thích, hồi cấp ba còn có một chàng trai ngốc ngày nào cũng đi sau lưng nó.”
“Có một hôm bị chú bắt ngay tại trận, chú còn khuyên nhủ cậu nhóc đó học hành chăm chỉ, sau này quang minh chính đại theo đuổi Tiểu Huỳnh nhà chú.”
“Cậu nhóc đó trông có vẻ ngây thơ, theo dõi Tiểu Huỳnh cũng không có ý đồ xấu gì. Cậu chàng còn biết ơn rồi cảm ơn chú rối rít, chẳng qua là trông nó ngây thơ nên chú mới chỉ đường ngay lối thẳng cho thôi.”
“Cũng không biết giờ cậu nhóc đó thế nào rồi nữa.”
Thẩm Tây Đình đang uống nước bỗng dưng ho sặc sụa.
Tôi không tin: “Sao con không biết gì hết vậy?”
“Lúc đó việc học hành với con là quan trọng nhất, làm sao bố có thể nói với con loại chuyện đó được? Ai ngờ đâu con vẫn bị thằng ất ơ Cố Thụy kia dụ dỗ yêu sớm!”
Tôi chưa kịp không vui, mẹ tôi đã vỗ lên lưng bố tôi một phát:
“Hết chuyện để nói à, Tiểu Đình còn đang ngồi ở đây đó!”
Mới gặp nhau được nửa tiếng ngắn ngủi, mẹ tôi đã gọi Thẩm Tây Đình là Tiểu Đình rồi.
Mặt bố tôi ở bên cạnh đã nhăn tới mức biến thành quả chanh.
Thẩm Tây Đình lấy hết can đảm nói:
“Chú, dì, con thật lòng thích Tiểu Huỳnh! Sau này con sẽ một lòng một dạ chăm sóc tốt cho em ấy, hai bác cứ yên tâm.”
Anh còn đột nhiên đứng dậy, quỳ xuống vái bố mẹ tôi một cái.
Bố mẹ tôi sững sờ.
Sau đó mẹ tôi lập tức bật cười:
“Hahahahaha thằng bé này đáng yêu quá, y như là đang cầu hôn vậy!”
Bố tôi nghe vậy liền xanh mặt, lại không tiện trách mẹ tôi, chỉ có thể trừng mắt với Thẩm Tây Đình vẫn còn đang cúi đầu, quỳ gối.
Chỉ có tôi nhìn thấy khuôn mặt gần như chạm vào sàn nhà của Thẩm Tây Đình đang đỏ bừng!
Hiển nhiên là anh cũng biết dáng vẻ của mình bây giờ rất ngốc.
Tôi với tay lấy một hạt nho khô trên bàn trà:
Ngọt quá đi!
“Thẩm Tây Đình, mau đến đây ăn đi!”