Chương 3
14.
Ta đi theo tiểu hoàng đế, nửa bước cũng không dám rời.
Hoàng đế tự mình mặc giáp ra trận, thậm chí hắn còn xông lên phía trước để giết địch, tiểu hoàng đế này thật dũng cảm!
Tuy bị dọa một phen kinh hồn bạt vía, nhưng khi quan sát hắn một lúc, ta lại thấy yên lòng. Xem ra tên này quả thực còn có chút năng lực.
Cận vệ bên cạnh khoe khoang với ta: "Bệ hạ của chúng ta trời sinh đã có thần lực. Năm đó đám cận vệ bọn ta không ai có thể đánh bại ngài!"
Nhưng hai nắm đấm sao có thể địch lại được bốn tay, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Tiểu hoàng đế ở trên chiến trường không khác nào là một cái bia ngắm sống, những tên tướng địch lập tức đỏ mắt mà lao về phía này. Không chỉ có cận vệ, mà ngay cả ta là một quốc sư cũng bị bắt tham gia trận chiến này.
Tiểu hoàng đế vẫn còn tâm tình quay đầu cười nhạo ta: "Không hổ là quốc sư của chúng ta, không chỉ giỏi bói toán mà còn giỏi võ nữa!"
Ta không thể sát sinh, chỉ có thể dùng tay đẩy một tên lính ra, sau đó quay lại nhe răng với hoàng đế: "Chúng ta đều bị bao vây rồi, trước hết ngài mau nghĩ cách thoát thân đi bệ hạ!"
15.
Không nghĩ tới cuối cùng ta và tiểu hoàng đế lại bị tách khỏi đội quân.
Tiểu hoàng đế bị trúng một mũi tên ở bụng, hắn nằm ngửa dưới đất, ta sợ tới mức nhanh chóng dìu hắn rời khỏi trung tâm trận chiến.
Cận vệ vừa rồi còn nói chuyện với ta đẩy ta một cái: "Bảo vệ bệ hạ, mau rời khỏi nơi này!"
Ta cảm thấy mọi chuyện đang trở nên rắc rối một chút.
Tới nhân gian, ta chỉ có thể xem bói, không thể sử dụng các loại tiên pháp khác, nếu cố tình dùng sẽ là trái ý trời, liền bị thiên binh và thiên tướng bắt về hỏi tội.
Vì thế, ta chỉ có thể cõng tiểu hoàng đế trên lưng chạy trốn.
May là ta vẫn nhận ra con đường nào không có người.
Sau đó, ta cởi bỏ chiến bào trên người tiểu hoàng đế, cõng hắn chạy đến nơi hoang vắng.
16.
Ta đưa hắn vào một hang động không có người.
Ta lấy ra một viên tiên đan lớn từ trong tay áo đưa vào miệng hắn.
Tiểu hoàng đế bị mắc nghẹn tỉnh lại, trợn trắng mắt mà nói: "Đây là nơi nào… Điêu dân… Dám hại trẫm!"
Ta điên cuồng vỗ vỗ ngực hắn để viên thuốc trôi xuống: "Bệ hạ, là ta, quốc sư đây!"
Mắt hắn càng trợn trắng hơn, túm lấy cổ áo ta không chịu buông, khiến cho cổ áo của ta nhăn nheo như dưa muối: "Quốc sư…..Vì sao người phải hại trẫm!"
Ta vỗ nhẹ vào ngực hắn, nhân cơ hội sờ soạng cơ ngực hắn một chút. Cảm thấy….cũng không tệ.
Trong lòng âm thầm vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn kêu oan: "Bệ hạ, ta là đang cứu ngài! Đây chính là tiên đan mà tổ tiên ta truyền lại hàng trăm năm, chỉ cần một viên đã có thể chữa khỏi bệnh."
Ta tiếp tục sờ ngực tiểu hoàng đế, hắn liền giật mạnh cổ áo của ta. Cảnh tượng lúc đó nhất thời bị mất kiểm soát.
Ta ngượng ngùng đẩy hắn ra: "Bệ hạ, đừng làm vậy!"
Tiểu hoàng đế không lên tiếng, hắn đã bị nghẹn đến mức ngất đi.
17.
Khi hoàng đế tỉnh lại lần nữa, ta đang nướng khoai lang.
Tiểu hoàng đế nhìn cái bụng đang ở trần của mình rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Ta đưa hắn một củ khoai lang nướng: "Bệ hạ, ngài mau ăn đi!"
Tiểu hoàng đế này lại dùng ánh mắt mơ hồ mà nhìn ta.
Ta có chút đắc ý: "Ta đã nói đây là tiên đan mà, uống một viên, vết thương như chưa từng xuất hiện!"
Hắn khó khăn đáp lời ta: "Đan dược đó quả thật không tồi. Nhưng y phục của trẫm bị quốc sư mang giấu đi đâu rồi?”
Tiểu hoàng đế không mặc áo, hắn xấu hổ nhìn ta.
Ta thầm nghĩ thôi toang rồi. Vừa rồi vì để xem tình trạng của vết thương, nên ta đã lột sạch áo của hắn ra.
Ta lấy chiếc áo lót của tiểu hoàng đế từ phía sau ra, giải thích: "Ta thấy bộ quân phục này có vẻ thô ráp nên giúp ngài cởi ra để hít thở không khí."
Tiểu hoàng đế lại nhìn chằm chằm vào chiếc cổ áo đang nhăn nheo như dưa muối của ta, ánh mắt hắn trở nên u ám: "Quốc sư, trẫm lỗ mãng rồi."
Ta cảm thấy có gì đó không ổn lắm, hình như hắn đang hiểu lầm điều gì thì phải.
18.
Ta cùng tiểu hoàng đế ở trong sơn động ba ngày.
Hắn luôn nhìn ta như kiểu muốn nói rồi lại thôi.
Ta thuận miệng lừa hắn: "Bệ hạ, không nghĩ tới ngài lại làm loại chuyện đó với ta!"
Tiểu hoàng đế cũng trở nên nghi ngờ chính mình: "Trẫm sao? Rốt cuộc trẫm đã làm gì rồi?"
Ta lập tức bắt đầu diễn xuất: "Tiên đan ta cho ngài ăn có thể tái tạo xương cốt cho con người. Đây là loại thuốc chữa bách bệnh đã được truyền lại trong gia tộc chúng ta hàng trăm năm nay! Nhưng sau khi ngài ăn xong, vậy mà không khen ngợi ta có công cứu giá!"
Nghe đến đây, dường như tiểu hoàng đế đã thở phào nhẹ nhõm.
"Trẫm tưởng là có chuyện lớn gì. Thế… trẫm thưởng ngươi chút vàng bạc châu báu nhé? "
Ta dùng lời lẽ chính nghĩa để từ chối: "Ta một lòng tận trung với nước, mong sớm ngày được nhìn thiên hạ này thống nhất, ta chỉ hy vọng duy nhất một điều, lúc bệ hạ chinh chiến đừng bỏ lại ta!"
Tiểu hoàng đế nói được làm được. Sau đó, đội cận vệ dựa vào ký hiệu mà tìm được bọn ta, hắn không theo bọn họ về doanh trại ngay lập tức, mà đưa ta đi loanh quanh, ta có thể cảm nhận được tiểu hoàng đế này đang có âm mưu gì đó.
Tiểu hoàng đế để bản thân được nghỉ ngơi hai ngày, lôi kéo ta đi khắp nơi ở biên giới nước Tuyền Nhai.
Hắn không vội nhưng ta thì có đó.
Nếu có thể nhanh chóng về thiên đình, ai lại muốn ngày ngày ở trần gian nữa!
Ta đi theo phía sau tiểu hoàng đế, thúc giục hắn: "Bệ hạ, chúng ta mau trở về đi, trận chiến này còn chưa giải quyết xong đâu."
Tiểu hoàng đế: "Gọi ta là Mục Mục Chi đi. Đó là tên mà mẫu thân đặt cho ta. Ở bên ngoài đừng để lộ thân phận. Còn quốc sư, tên húy của ngươi là gì?"
Ta đành bất lực nói cho hắn: "Ngài có thể gọi ta là Hồng Anh Anh."
Cái tên này nghe có vẻ rất kỳ lạ nhưng thật ra là do tiên nhân mở linh trí cho ta đã đặt tên đó. Ta vốn chỉ là một thanh kiếm màu đỏ. Sau đó, ta tu luyện thành tiên rồi trở thành thần nhân duyên nắm giữ dây tơ hồng.
"Anh Anh." Tiểu hoàng đế nhìn có vẻ rất thích thú, cẩn thận ghi nhớ cái tên này, "Quốc sư vậy mà lại trùng tên với người quan trọng nhất của ta, ta rất thích cái tên này."
19.
Dạo gần đây tên Mục Mục Chi có vẻ rất nhàn rỗi.
Tin tức về trận chiến ở phương xa thường xuyên được truyền tới nhưng hắn lại ở lì trong thị trấn nhỏ trêu mèo dắt chó, chà, là trêu mèo và đưa ta đi dạo.
Hôm nay hắn lại kéo ta đi dạo phố.
Mục Mục Chi đã mua một sợi dây chuyền ngọc tặng ta. Mặt dây chuyền nhìn có vẻ rẻ tiền nhưng hoa văn được chạm khắc thành hình cây kiếm một cách tinh xảo. Vốn dĩ, bản thể của ta là một thanh kiếm, nên đối với những thứ liên quan tới kiếm tự nhiên sẽ có sự yêu thích, vì vậy ta liền nhận sợi dây chuyền ấy.
Ta muốn cầm lấy thì Mục Mục Chi lại tự tay đeo nó lên cổ cho ta. Đầu ngón tay ấm áp của hắn chạm vào cổ ta khiến cơ thể ta run lên, ngón tay hắn lại lướt nhẹ qua tóc ta: "Kỳ lạ thật, cảm giác và hơi thở này, giống như ta đã chạm qua nó ở đâu đó."
Ta nhìn mặt dây truyền không thèm so đo với hắn nữa. Dù sao, trước đây ta cũng từng lột sạch sẽ y phục của hắn.
Ở nước Tuyền Nhai có một câu chuyện xưa vô cùng ý nghĩa. Trong câu chuyện có miêu tả về 72 thanh kiếm. Một trong số chúng là quà mà Mục Mục Chi tặng cho ta vào hôm đó.
Ta ngồi trong phòng riêng của quán trà nhàn hạ thưởng thức và nghe hết câu chuyện, đối với những thanh kiếm đó cũng vô cùng khát khao. Có kiếm linh nào lại không thích những thanh kiếm mạnh mẽ đó chứ!
Trong lúc ta đang ao ước có được chúng, Mục Mục Chi tới tìm ta, hắn nhẹ nhàng cởi áo ngoài ngay trước mặt ta. Ta sợ hãi đến mức hét lên: "Không thể được, bệ hạ, không thể được!"
Mục Mục Chỉ vén áo ngoài, lộ ra bên trong là 72 viên ngọc nhỏ được khắc hình kiếm: "Suỵt, đồ quý không được để lộ. Ta đây tốn sức chín trâu hai hổ mới thu thập được đó!"
Ta cảm động trong lòng một hồi.
Xem ra tên Mục Mục Chi này đối với ta vẫn còn mấy phần tình nghĩa. Ta quyết định rồi, sau khi mọi thứ kết thúc, ta sẽ thả hắn đi, không phế hắn nữa.
Cho ta xem xong, hắn ngay lập tức kéo áo vào, cơ thể run lên cảm thán: "Hôm nay trời lạnh hơn rồi. Lúc xuất phát là giữa hè thế mà hiện tại đã cuối thu rồi."
Đồ ngốc, hắn còn không biết rằng mình đã tránh được một kiếp nạn.
20.
Mỗi ngày ta đều ngồi ở quán trà nghe chuyện xưa còn Mục Mục Chỉ cuối cùng cũng bắt đầu bận rộn.
Hắn thường xuyên dùng bồ câu đưa thư, đồng thời gặp gỡ người nào đó.
Hôm nay người kể chuyện bắt đầu kể câu chuyện về vị tướng nổi tiếng của nước Tuyền Nhai. Ta càng nghe lại càng cảm thấy có gì không thích hợp. Kể về danh tướng không phải nên kể về những câu chuyện trên chiến trường sao? Nhưng tất cả đều là những câu chuyện tình cảm. Cuốn sách người kể chuyện đang đọc được chia thành mười chương, mỗi chương là một chủ đề kiểu "Kiều thê của danh tướng", "Danh tướng cùng mười hai kĩ nữ Sơn Thành", "Danh tướng chinh phục hồng nhan", "Danh tướng từ biệt người thiếp đẹp bên sông"....
Vị tướng này là nhân vật nổi tiếng được yêu thích nhất nước Tuyền Nhai một thời.
Nghe đồn hắn là loại si tình trăm năm khó có một lần, từng suýt chút nữa mất mạng vì mỹ nhân.
Ta không biết vị tướng này thật sự có tốt đẹp hay không. Nhưng nghe nói rất nhanh đã bị cách chức, lưu đày, người kể chuyện cũng không còn kể về hắn nữa.
Mục Mục Chi cuối cùng cũng đã ra tay: "Đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất rồi. Quốc sư, chúng ta có thể đi thu hoạch thành quả!"
Bọn ta cùng nhau trở về quân doanh của nước Thiên Diệu.
Ngay khi ta và hắn vừa quay lại, quân doanh liền sục sôi.
Vương thừa tướng, Trương thượng thư, Lý thị lang và tất cả các binh sĩ đều quỳ xuống: "Chúng thần vạn lần đáng tội chết."
Mục Mục Chi: "Các ái khanh mau đứng lên đi. Việc ta tạm thời mất tích là kế hoạch để dụ địch lộ ra sơ hở."
Sau khi nghe Trương thượng thư phân tích, ta mới hiểu hết toàn bộ mọi chuyện.
Mục Mục Chi có tham vọng vô cùng lớn. Hắn không chỉ muốn đánh bại nước Tề mà sau lưng còn muốn thâu tóm cả nước Tuyền Nhai.
Nước Tề đã mất đi thành trì quan trọng nhất, chỉ cần binh sĩ của nước Thiên Diệu tới nơi, bọn chúng nhất định sẽ thất bại nặng nề. Tuy nhiên nếu nước Tuyền Nhai mà ở sau lưng nhân cơ hội này can thiệp vào, cuộc chiến sẽ trở nên khó khăn hơn.
Vì thế, Mục Mục Chi đã an bài mật thám tiến vào nước Tuyền Nhai. Và mật thám đã sớm báo từng bước tính toán của nước Tuyền Nhai cho hắn.
Mục Mục Chi tương kế tựu kế. Mượn việc mình bị thương để tạo ra một vụ mất tích giả. Bề ngoài, tin tức này có vẻ đã bị phong tỏa. Nhưng thực tế, Mục Mục Chi đã sắp xếp để mật thám sử dụng tin tức đó nhằm tạo lòng tin với quốc vương của quân địch. Hắn tạo ra một cái bẫy cho vị danh tướng kia vì một mỹ nhân mà gây ra sai lầm quân sự, sau đó lan truyền câu chuyện đi khắp nơi. Quả nhiên, quốc vương của nước Tuyền Nhai trong lòng sinh ra sự bất mãn.
Giờ phút này, nước Tuyền Nhai đang chìm sâu trong nội chiến không thể giải quyết.
Nước Tề thì chỉ còn thiếu một trận chiến cuối cùng.
Trương thượng thư đã đọc binh thư nhiều năm, nhưng hiện tại vẫn không khỏi cảm thán: "Đầu tiên là ngăn chặn âm mưu. Sau đó là tấn công tên cầm đầu. Tiếp theo là đánh binh lính và cuối cùng là tấn công vào kinh thành. Bệ hạ quả là anh minh!"
Ta đi theo tiểu hoàng đế, nửa bước cũng không dám rời.
Hoàng đế tự mình mặc giáp ra trận, thậm chí hắn còn xông lên phía trước để giết địch, tiểu hoàng đế này thật dũng cảm!
Tuy bị dọa một phen kinh hồn bạt vía, nhưng khi quan sát hắn một lúc, ta lại thấy yên lòng. Xem ra tên này quả thực còn có chút năng lực.
Cận vệ bên cạnh khoe khoang với ta: "Bệ hạ của chúng ta trời sinh đã có thần lực. Năm đó đám cận vệ bọn ta không ai có thể đánh bại ngài!"
Nhưng hai nắm đấm sao có thể địch lại được bốn tay, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Tiểu hoàng đế ở trên chiến trường không khác nào là một cái bia ngắm sống, những tên tướng địch lập tức đỏ mắt mà lao về phía này. Không chỉ có cận vệ, mà ngay cả ta là một quốc sư cũng bị bắt tham gia trận chiến này.
Tiểu hoàng đế vẫn còn tâm tình quay đầu cười nhạo ta: "Không hổ là quốc sư của chúng ta, không chỉ giỏi bói toán mà còn giỏi võ nữa!"
Ta không thể sát sinh, chỉ có thể dùng tay đẩy một tên lính ra, sau đó quay lại nhe răng với hoàng đế: "Chúng ta đều bị bao vây rồi, trước hết ngài mau nghĩ cách thoát thân đi bệ hạ!"
15.
Không nghĩ tới cuối cùng ta và tiểu hoàng đế lại bị tách khỏi đội quân.
Tiểu hoàng đế bị trúng một mũi tên ở bụng, hắn nằm ngửa dưới đất, ta sợ tới mức nhanh chóng dìu hắn rời khỏi trung tâm trận chiến.
Cận vệ vừa rồi còn nói chuyện với ta đẩy ta một cái: "Bảo vệ bệ hạ, mau rời khỏi nơi này!"
Ta cảm thấy mọi chuyện đang trở nên rắc rối một chút.
Tới nhân gian, ta chỉ có thể xem bói, không thể sử dụng các loại tiên pháp khác, nếu cố tình dùng sẽ là trái ý trời, liền bị thiên binh và thiên tướng bắt về hỏi tội.
Vì thế, ta chỉ có thể cõng tiểu hoàng đế trên lưng chạy trốn.
May là ta vẫn nhận ra con đường nào không có người.
Sau đó, ta cởi bỏ chiến bào trên người tiểu hoàng đế, cõng hắn chạy đến nơi hoang vắng.
16.
Ta đưa hắn vào một hang động không có người.
Ta lấy ra một viên tiên đan lớn từ trong tay áo đưa vào miệng hắn.
Tiểu hoàng đế bị mắc nghẹn tỉnh lại, trợn trắng mắt mà nói: "Đây là nơi nào… Điêu dân… Dám hại trẫm!"
Ta điên cuồng vỗ vỗ ngực hắn để viên thuốc trôi xuống: "Bệ hạ, là ta, quốc sư đây!"
Mắt hắn càng trợn trắng hơn, túm lấy cổ áo ta không chịu buông, khiến cho cổ áo của ta nhăn nheo như dưa muối: "Quốc sư…..Vì sao người phải hại trẫm!"
Ta vỗ nhẹ vào ngực hắn, nhân cơ hội sờ soạng cơ ngực hắn một chút. Cảm thấy….cũng không tệ.
Trong lòng âm thầm vui sướng, nhưng ngoài miệng vẫn kêu oan: "Bệ hạ, ta là đang cứu ngài! Đây chính là tiên đan mà tổ tiên ta truyền lại hàng trăm năm, chỉ cần một viên đã có thể chữa khỏi bệnh."
Ta tiếp tục sờ ngực tiểu hoàng đế, hắn liền giật mạnh cổ áo của ta. Cảnh tượng lúc đó nhất thời bị mất kiểm soát.
Ta ngượng ngùng đẩy hắn ra: "Bệ hạ, đừng làm vậy!"
Tiểu hoàng đế không lên tiếng, hắn đã bị nghẹn đến mức ngất đi.
17.
Khi hoàng đế tỉnh lại lần nữa, ta đang nướng khoai lang.
Tiểu hoàng đế nhìn cái bụng đang ở trần của mình rơi vào trầm tư suy nghĩ.
Ta đưa hắn một củ khoai lang nướng: "Bệ hạ, ngài mau ăn đi!"
Tiểu hoàng đế này lại dùng ánh mắt mơ hồ mà nhìn ta.
Ta có chút đắc ý: "Ta đã nói đây là tiên đan mà, uống một viên, vết thương như chưa từng xuất hiện!"
Hắn khó khăn đáp lời ta: "Đan dược đó quả thật không tồi. Nhưng y phục của trẫm bị quốc sư mang giấu đi đâu rồi?”
Tiểu hoàng đế không mặc áo, hắn xấu hổ nhìn ta.
Ta thầm nghĩ thôi toang rồi. Vừa rồi vì để xem tình trạng của vết thương, nên ta đã lột sạch áo của hắn ra.
Ta lấy chiếc áo lót của tiểu hoàng đế từ phía sau ra, giải thích: "Ta thấy bộ quân phục này có vẻ thô ráp nên giúp ngài cởi ra để hít thở không khí."
Tiểu hoàng đế lại nhìn chằm chằm vào chiếc cổ áo đang nhăn nheo như dưa muối của ta, ánh mắt hắn trở nên u ám: "Quốc sư, trẫm lỗ mãng rồi."
Ta cảm thấy có gì đó không ổn lắm, hình như hắn đang hiểu lầm điều gì thì phải.
18.
Ta cùng tiểu hoàng đế ở trong sơn động ba ngày.
Hắn luôn nhìn ta như kiểu muốn nói rồi lại thôi.
Ta thuận miệng lừa hắn: "Bệ hạ, không nghĩ tới ngài lại làm loại chuyện đó với ta!"
Tiểu hoàng đế cũng trở nên nghi ngờ chính mình: "Trẫm sao? Rốt cuộc trẫm đã làm gì rồi?"
Ta lập tức bắt đầu diễn xuất: "Tiên đan ta cho ngài ăn có thể tái tạo xương cốt cho con người. Đây là loại thuốc chữa bách bệnh đã được truyền lại trong gia tộc chúng ta hàng trăm năm nay! Nhưng sau khi ngài ăn xong, vậy mà không khen ngợi ta có công cứu giá!"
Nghe đến đây, dường như tiểu hoàng đế đã thở phào nhẹ nhõm.
"Trẫm tưởng là có chuyện lớn gì. Thế… trẫm thưởng ngươi chút vàng bạc châu báu nhé? "
Ta dùng lời lẽ chính nghĩa để từ chối: "Ta một lòng tận trung với nước, mong sớm ngày được nhìn thiên hạ này thống nhất, ta chỉ hy vọng duy nhất một điều, lúc bệ hạ chinh chiến đừng bỏ lại ta!"
Tiểu hoàng đế nói được làm được. Sau đó, đội cận vệ dựa vào ký hiệu mà tìm được bọn ta, hắn không theo bọn họ về doanh trại ngay lập tức, mà đưa ta đi loanh quanh, ta có thể cảm nhận được tiểu hoàng đế này đang có âm mưu gì đó.
Tiểu hoàng đế để bản thân được nghỉ ngơi hai ngày, lôi kéo ta đi khắp nơi ở biên giới nước Tuyền Nhai.
Hắn không vội nhưng ta thì có đó.
Nếu có thể nhanh chóng về thiên đình, ai lại muốn ngày ngày ở trần gian nữa!
Ta đi theo phía sau tiểu hoàng đế, thúc giục hắn: "Bệ hạ, chúng ta mau trở về đi, trận chiến này còn chưa giải quyết xong đâu."
Tiểu hoàng đế: "Gọi ta là Mục Mục Chi đi. Đó là tên mà mẫu thân đặt cho ta. Ở bên ngoài đừng để lộ thân phận. Còn quốc sư, tên húy của ngươi là gì?"
Ta đành bất lực nói cho hắn: "Ngài có thể gọi ta là Hồng Anh Anh."
Cái tên này nghe có vẻ rất kỳ lạ nhưng thật ra là do tiên nhân mở linh trí cho ta đã đặt tên đó. Ta vốn chỉ là một thanh kiếm màu đỏ. Sau đó, ta tu luyện thành tiên rồi trở thành thần nhân duyên nắm giữ dây tơ hồng.
"Anh Anh." Tiểu hoàng đế nhìn có vẻ rất thích thú, cẩn thận ghi nhớ cái tên này, "Quốc sư vậy mà lại trùng tên với người quan trọng nhất của ta, ta rất thích cái tên này."
19.
Dạo gần đây tên Mục Mục Chi có vẻ rất nhàn rỗi.
Tin tức về trận chiến ở phương xa thường xuyên được truyền tới nhưng hắn lại ở lì trong thị trấn nhỏ trêu mèo dắt chó, chà, là trêu mèo và đưa ta đi dạo.
Hôm nay hắn lại kéo ta đi dạo phố.
Mục Mục Chi đã mua một sợi dây chuyền ngọc tặng ta. Mặt dây chuyền nhìn có vẻ rẻ tiền nhưng hoa văn được chạm khắc thành hình cây kiếm một cách tinh xảo. Vốn dĩ, bản thể của ta là một thanh kiếm, nên đối với những thứ liên quan tới kiếm tự nhiên sẽ có sự yêu thích, vì vậy ta liền nhận sợi dây chuyền ấy.
Ta muốn cầm lấy thì Mục Mục Chi lại tự tay đeo nó lên cổ cho ta. Đầu ngón tay ấm áp của hắn chạm vào cổ ta khiến cơ thể ta run lên, ngón tay hắn lại lướt nhẹ qua tóc ta: "Kỳ lạ thật, cảm giác và hơi thở này, giống như ta đã chạm qua nó ở đâu đó."
Ta nhìn mặt dây truyền không thèm so đo với hắn nữa. Dù sao, trước đây ta cũng từng lột sạch sẽ y phục của hắn.
Ở nước Tuyền Nhai có một câu chuyện xưa vô cùng ý nghĩa. Trong câu chuyện có miêu tả về 72 thanh kiếm. Một trong số chúng là quà mà Mục Mục Chi tặng cho ta vào hôm đó.
Ta ngồi trong phòng riêng của quán trà nhàn hạ thưởng thức và nghe hết câu chuyện, đối với những thanh kiếm đó cũng vô cùng khát khao. Có kiếm linh nào lại không thích những thanh kiếm mạnh mẽ đó chứ!
Trong lúc ta đang ao ước có được chúng, Mục Mục Chi tới tìm ta, hắn nhẹ nhàng cởi áo ngoài ngay trước mặt ta. Ta sợ hãi đến mức hét lên: "Không thể được, bệ hạ, không thể được!"
Mục Mục Chỉ vén áo ngoài, lộ ra bên trong là 72 viên ngọc nhỏ được khắc hình kiếm: "Suỵt, đồ quý không được để lộ. Ta đây tốn sức chín trâu hai hổ mới thu thập được đó!"
Ta cảm động trong lòng một hồi.
Xem ra tên Mục Mục Chi này đối với ta vẫn còn mấy phần tình nghĩa. Ta quyết định rồi, sau khi mọi thứ kết thúc, ta sẽ thả hắn đi, không phế hắn nữa.
Cho ta xem xong, hắn ngay lập tức kéo áo vào, cơ thể run lên cảm thán: "Hôm nay trời lạnh hơn rồi. Lúc xuất phát là giữa hè thế mà hiện tại đã cuối thu rồi."
Đồ ngốc, hắn còn không biết rằng mình đã tránh được một kiếp nạn.
20.
Mỗi ngày ta đều ngồi ở quán trà nghe chuyện xưa còn Mục Mục Chỉ cuối cùng cũng bắt đầu bận rộn.
Hắn thường xuyên dùng bồ câu đưa thư, đồng thời gặp gỡ người nào đó.
Hôm nay người kể chuyện bắt đầu kể câu chuyện về vị tướng nổi tiếng của nước Tuyền Nhai. Ta càng nghe lại càng cảm thấy có gì không thích hợp. Kể về danh tướng không phải nên kể về những câu chuyện trên chiến trường sao? Nhưng tất cả đều là những câu chuyện tình cảm. Cuốn sách người kể chuyện đang đọc được chia thành mười chương, mỗi chương là một chủ đề kiểu "Kiều thê của danh tướng", "Danh tướng cùng mười hai kĩ nữ Sơn Thành", "Danh tướng chinh phục hồng nhan", "Danh tướng từ biệt người thiếp đẹp bên sông"....
Vị tướng này là nhân vật nổi tiếng được yêu thích nhất nước Tuyền Nhai một thời.
Nghe đồn hắn là loại si tình trăm năm khó có một lần, từng suýt chút nữa mất mạng vì mỹ nhân.
Ta không biết vị tướng này thật sự có tốt đẹp hay không. Nhưng nghe nói rất nhanh đã bị cách chức, lưu đày, người kể chuyện cũng không còn kể về hắn nữa.
Mục Mục Chi cuối cùng cũng đã ra tay: "Đã giải quyết được vấn đề khó khăn nhất rồi. Quốc sư, chúng ta có thể đi thu hoạch thành quả!"
Bọn ta cùng nhau trở về quân doanh của nước Thiên Diệu.
Ngay khi ta và hắn vừa quay lại, quân doanh liền sục sôi.
Vương thừa tướng, Trương thượng thư, Lý thị lang và tất cả các binh sĩ đều quỳ xuống: "Chúng thần vạn lần đáng tội chết."
Mục Mục Chi: "Các ái khanh mau đứng lên đi. Việc ta tạm thời mất tích là kế hoạch để dụ địch lộ ra sơ hở."
Sau khi nghe Trương thượng thư phân tích, ta mới hiểu hết toàn bộ mọi chuyện.
Mục Mục Chi có tham vọng vô cùng lớn. Hắn không chỉ muốn đánh bại nước Tề mà sau lưng còn muốn thâu tóm cả nước Tuyền Nhai.
Nước Tề đã mất đi thành trì quan trọng nhất, chỉ cần binh sĩ của nước Thiên Diệu tới nơi, bọn chúng nhất định sẽ thất bại nặng nề. Tuy nhiên nếu nước Tuyền Nhai mà ở sau lưng nhân cơ hội này can thiệp vào, cuộc chiến sẽ trở nên khó khăn hơn.
Vì thế, Mục Mục Chi đã an bài mật thám tiến vào nước Tuyền Nhai. Và mật thám đã sớm báo từng bước tính toán của nước Tuyền Nhai cho hắn.
Mục Mục Chi tương kế tựu kế. Mượn việc mình bị thương để tạo ra một vụ mất tích giả. Bề ngoài, tin tức này có vẻ đã bị phong tỏa. Nhưng thực tế, Mục Mục Chi đã sắp xếp để mật thám sử dụng tin tức đó nhằm tạo lòng tin với quốc vương của quân địch. Hắn tạo ra một cái bẫy cho vị danh tướng kia vì một mỹ nhân mà gây ra sai lầm quân sự, sau đó lan truyền câu chuyện đi khắp nơi. Quả nhiên, quốc vương của nước Tuyền Nhai trong lòng sinh ra sự bất mãn.
Giờ phút này, nước Tuyền Nhai đang chìm sâu trong nội chiến không thể giải quyết.
Nước Tề thì chỉ còn thiếu một trận chiến cuối cùng.
Trương thượng thư đã đọc binh thư nhiều năm, nhưng hiện tại vẫn không khỏi cảm thán: "Đầu tiên là ngăn chặn âm mưu. Sau đó là tấn công tên cầm đầu. Tiếp theo là đánh binh lính và cuối cùng là tấn công vào kinh thành. Bệ hạ quả là anh minh!"