Chương 9
15.
Ta cảm thấy Tạ Khuyết thay đổi.
Trước kia khi còn là một gốc tiên thảo, hắn cực kỳ lạnh lùng. Lúc ta đang phê duyệt công văn, ta sờ sờ nó, nó cũng lười phản ứng.
Hiện giờ khác rồi.
Tiên thảo trở nên bám người rồi.
Ta vẫn chưa phê duyệt xong một phần công văn, hắn liền dùng thân thể còn vương đầy hơi nước vì vừa tắm xong mà dựa lên vai ta.
Y phục cũng chưa mặc cho xong, lúc nào cũng lộ tay lộ chân.
Da hắn vốn trắng, được hồng y tôn lên, lại càng xinh đẹp hơn.
Ai mà chịu cho nổi đây chứ.
Hắn buồn chán mà chơi đùa đầu ngón tay của ta.
"Vẫn chưa làm xong sao?"
Ta hàm hồ lên tiếng, căn bản không dám nhìn hắn.
Nếu lỡ nhìn một cái, vậy thì hôm nay không xong việc được rồi.
"Ngu Ninh Ninh, ta đã khôi phục tất cả trí nhớ ở nhân gian rồi. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy bản thân đã quên cái gì đó?"
"Có thể không nhớ ra được vậy cũng không có gì quan trọng, quên thì quên thôi."
Ta tiện tay đút cho hắn một quả nho, thuận miệng nói: "Nói mới nhớ, gần đây nhiều người phi thăng quá, không biết sư phụ tu luyện thế nào rồi."
Thân thể Tạ Khuyết cứng đờ, hắn ngồi thẳng lên, ngữ khí cũng có hơi hốt hoảng.
"Ta nhớ ra rồi."
"Lần đó ta phạt quỳ, hình như ta… đến bây giờ ta vẫn chưa cho ông ấy đứng dậy."
Ta:???
Ta hốt hoảng tới mức rơi cả bút.
Ta bấm tay tính toán, quá đáng sợ rồi.
"Trên trời một ngày bằng một năm ở nhân gian, vậy chẳng phải đã hơn ba mươi năm rồi hả?"
“… Bận quá nên quên."
Sắc mặt hắn hiếm khi đỏ ửng, hắn ho nhẹ vài tiếng, dời tầm mắt rồi nói: "Ta không thể tùy tiện đến nhân gian, để ta báo mộng cho ông ấy kêu ông ấy đừng quỳ nữa."
"Không thể nào, hơn ba mươi năm, sư phụ đâu phải đồ ngốc, làm sao có thể vẫn còn quỳ?" Ta nói thầm.
"Ông ấy... có vẻ sợ ta."
Tạ Khuyết sờ sờ mũi, có hơi chột dạ.
“… Rốt cuộc chàng đã làm gì ông ấy?"
Về sau ta nghe nói, nghe nói tượng đá cũng biết phi thăng, ta cảm thấy kỳ lạ nên đi tới xem.
- ---- Là sư phụ ta.
Đôi mắt đen tuyền của ông ấy nói cho ta biết, ông ấy vẫn quỳ, không dám ngủ, cũng không nhận được báo mộng gì gì đó.
Chịu đựng tới mức có thể chứng đạo phi thăng.
Ta dựng thẳng ngón cái lên, khen ông ấy một câu: "Quá tàn nhẫn, quá ác độc, ngài quả thật rất lãnh khốc vô tình, ngài mới thật sự là tổ sư gia của Vô Tình Đạo."
Ta cảm thấy Tạ Khuyết thay đổi.
Trước kia khi còn là một gốc tiên thảo, hắn cực kỳ lạnh lùng. Lúc ta đang phê duyệt công văn, ta sờ sờ nó, nó cũng lười phản ứng.
Hiện giờ khác rồi.
Tiên thảo trở nên bám người rồi.
Ta vẫn chưa phê duyệt xong một phần công văn, hắn liền dùng thân thể còn vương đầy hơi nước vì vừa tắm xong mà dựa lên vai ta.
Y phục cũng chưa mặc cho xong, lúc nào cũng lộ tay lộ chân.
Da hắn vốn trắng, được hồng y tôn lên, lại càng xinh đẹp hơn.
Ai mà chịu cho nổi đây chứ.
Hắn buồn chán mà chơi đùa đầu ngón tay của ta.
"Vẫn chưa làm xong sao?"
Ta hàm hồ lên tiếng, căn bản không dám nhìn hắn.
Nếu lỡ nhìn một cái, vậy thì hôm nay không xong việc được rồi.
"Ngu Ninh Ninh, ta đã khôi phục tất cả trí nhớ ở nhân gian rồi. Nhưng mà ta vẫn cảm thấy bản thân đã quên cái gì đó?"
"Có thể không nhớ ra được vậy cũng không có gì quan trọng, quên thì quên thôi."
Ta tiện tay đút cho hắn một quả nho, thuận miệng nói: "Nói mới nhớ, gần đây nhiều người phi thăng quá, không biết sư phụ tu luyện thế nào rồi."
Thân thể Tạ Khuyết cứng đờ, hắn ngồi thẳng lên, ngữ khí cũng có hơi hốt hoảng.
"Ta nhớ ra rồi."
"Lần đó ta phạt quỳ, hình như ta… đến bây giờ ta vẫn chưa cho ông ấy đứng dậy."
Ta:???
Ta hốt hoảng tới mức rơi cả bút.
Ta bấm tay tính toán, quá đáng sợ rồi.
"Trên trời một ngày bằng một năm ở nhân gian, vậy chẳng phải đã hơn ba mươi năm rồi hả?"
“… Bận quá nên quên."
Sắc mặt hắn hiếm khi đỏ ửng, hắn ho nhẹ vài tiếng, dời tầm mắt rồi nói: "Ta không thể tùy tiện đến nhân gian, để ta báo mộng cho ông ấy kêu ông ấy đừng quỳ nữa."
"Không thể nào, hơn ba mươi năm, sư phụ đâu phải đồ ngốc, làm sao có thể vẫn còn quỳ?" Ta nói thầm.
"Ông ấy... có vẻ sợ ta."
Tạ Khuyết sờ sờ mũi, có hơi chột dạ.
“… Rốt cuộc chàng đã làm gì ông ấy?"
Về sau ta nghe nói, nghe nói tượng đá cũng biết phi thăng, ta cảm thấy kỳ lạ nên đi tới xem.
- ---- Là sư phụ ta.
Đôi mắt đen tuyền của ông ấy nói cho ta biết, ông ấy vẫn quỳ, không dám ngủ, cũng không nhận được báo mộng gì gì đó.
Chịu đựng tới mức có thể chứng đạo phi thăng.
Ta dựng thẳng ngón cái lên, khen ông ấy một câu: "Quá tàn nhẫn, quá ác độc, ngài quả thật rất lãnh khốc vô tình, ngài mới thật sự là tổ sư gia của Vô Tình Đạo."