Chương 19
Lục Trạch Thâm không nghĩ đến Cố Tuyết còn có thể phản đòn, mà đòn này lại là đòn chí mạng. Cố Nguyệt Sương từng đề cập sẽ tạo cơ hội để hắn và Cố Tuyết làm quen sau khi cô ấy kết hôn, nhằm mục đích trả đũa những gì Cố Tuyết đã làm với Cố Nguyệt Sương khi ở nhà họ Cố.
Cố Nguyệt Sương nói bản thân luôn bị Cố Tuyết bắt nạt, luôn phải phục tùng thậm chí còn phải nhường lại việc liên hôn vì Cố Tuyết muốn trèo cao vào nhà họ Niên... thậm chí Cố Nguyệt Sương từng trưng ra nhiều vết thương trên người và nói rằng chúng là do Cố Tuyết làm, khiến Lục Trạch Thâm đau lòng, nung nấu ý định trả đũa.
Nhưng giờ phút này đứng trước video kia thì diễn biến hoàn toàn ngược lại. Chẳng trách Cố Tuyết lại nói hắn ngu xuẩn, quả là không sai. Vì hắn ngu nên mới bị Cố Nguyệt Sương lợi dụng.
"Anh Thâm, anh nghe em nói, không phải vậy đâu. Thực sư là chị muốn làm quen với anh nên mới..."
Cố Nguyệt Sương còn muốn ngụy biện, nhưng khi chạm đến ánh mắt sắc lạnh của Lục Trạch Thâm, cô liền tự giác im miệng, hiện giờ nói thêm nhiều chuyện chỉ khiến hắn ác cảm với cô ta thôi.
Trước mắt chuyện khiến Cố Tuyết mấy mặt mới là chuyện quan trọng nhất.
"Nên mới thế nào? Sao cô không nói tiếp vậy cô em gái đáng yêu của tôi?"
Cố Tuyết cười nhạo hỏi.
Nhìn sắc mặt của Lục Trạch Thâm, có vẻ như hắn bị Cố Nguyệt Sương lừa gạt không ít chuyện, lúc nào ở trước mặt người ngoài cũng làm ra vẻ tội nghiệp, bây giờ bị báo ứng rồi, không biết sau này cô ta còn dám giở lại trõ cũ hay không.
"Em... chị, rõ ràng là chị không đồng ý liên hôn nên em mới giúp chị làm quen anh Thâm, chị cũng quá đáng thật, chị quay lại video này tại sao lại không nói cho em biết?"
Cố Nguyệt Sương quay ngược chất vấn.
"Thật ra tôi cũng quên mất sự tồn tại của video này, nếu không phải bạn trai cô nhắc tôi nhớ thì tôi cũng không đụng đến nó đâu!" Cố Tuyết lạnh nhạt: "Hai người vốn dĩ muốn lừa gạt tôi để tôi phải mang tiếng xấu nhỉ? Nhưng ông trời có mắt mà, âm mưu của các người đã phá sản rồi. Sau này không thể thực hiện nữa đâu."
Cố Tuyết cũng nói tiếp: "Video và ghi âm của cậu hai Lục được quay lúc tôi vừa kết hôn, khi đó đầu óc tôi luôn tồn tại mấy lời đồn về chồng tôi, vì vậy mà tôi bị ám ảnh, sợ hãi một thời gian dài, lúc đó đối với anh ấy tôi chỉ muôn ly hôn, muốn thoát khỏi địa ngục nhà họ Niên, nhưng sau này về lâu dài, tôi biết anh ấy không giống như những gì Cố Nguyệt Sương đã nói, nên mới muốn sống hòa bình, cứu vãn lại hôn nhân. Tôi thừa nhận tôi từng làm nhiều chuyện ngu ngốc ảnh hưởng đến anh ấy và nhà họ Niên, vì vậy mà bây giờ, tôi ở đây thành tâm nhận lỗi với chồng tôi cũng như với nhà họ Niên, hy vọng mọi người trong nhà sẽ bỏ qua cho tôi, cho tôi cơ hội sửa chữa lỗi lầm. Tôi cũng khẳng định bản thân từ đầu đến cuối chưa từng có ý gì vượt quá giới hạn với cậu hai Lục, việc tôi so sánh hay mong muốn có người chồng tốt cũng là điều bình thường mà nhỉ? Hôn nhân ban đầu không hạnh phúc, lẽ nào tôi không được tìm cho mình nơi hạnh phúc khác sao?"
"Cậu hai Lục, ban đầu anh tiếp cận tôi là có mục đích không chính đáng, anh cũng chẳng phải nạn nhân gì trong câu chuyện này nên đừng làm như tôi mắc nợ anh. Tôi không yêu anh và cũng chưa từng yêu anh bao giờ, mặc dù khi nói chuyện với anh khiến tôi giải tỏa tâm trạng nhiều lắm. Nhiều nhất là tôi chỉ có thể xem anh như tri kỉ thôi. Tuy nhiên đó là lúc trước, còn bây giờ thì đến bạn cũng không phải. Hôm nay là tiệc sinh nhật của bà nội, anh đến đây phá rối như vậy, không sợ nhà họ Niên tìm nhà họ Lục tính sổ sao?"
Cố Tuyết cứng rắn hỏi.
"Cô đang uy hiếp tôi đó à? Cố Tuyết, đừng tự cho bản thân mình là nạn nhân nữa, nếu cô không có ý tứ, thì dù tôi có nói gì, cô cũng sẽ không lay động hay là so sánh tôi với Niên Bác Văn."
Lục Trạch Thâm cố chấp không phục nói.
"Tôi nói rồi, khi đó tôi và anh ấy không xuất phát từ tình cảm, lại thêm lời nói dối của Cố Nguyệt Sương, thì dù là ai cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân này và muốn tìm một người để tâm sự."
"Cô giỏi ngụy biện lắm!"
Lục Trạch Thâm nổi nóng.
"Đây không phải ngụy biện. Lục Trạch Thâm, nếu tôi yêu anh thì đã ngoại tình với anh rồi, tôi đâu cần nói chuyển kiểu so sánh, ví dụ như vậy chứ? Mặc dù lúc trước tôi ngu xuẩn ngốc nghếch, nhưng cũng biết đã kết hôn thì không thể ngoại tình, cho dù anh có hư tình giả ý, tôi vẫn chỉ làm bạn với anh không phải sao?"
Cố Tuyết hỏi lại.
"Cô..."
"Đủ rồi! Cậu hai Lục, vợ tôi đã cho anh lời giải thích thỏa đáng, anh còn chưa chịu buông tha cho cô ấy nữa à? Đây là tiệc thọ của bà nội tôi, không phải nơi anh muốn làm gì thì làm, không để ai vào mắt."
Niên Bác Văn lên tiếng cắt ngang lời nói của Lục Trạch Thâm, hắn đã nhịn từ nãy đến giờ, Cố Tuyết cũng đã cho hắn lời giải thích thõa đáng về tất cả mọi chuyện thì không lý nào hắn lại tiếp tục ngồi yên nhìn cô một mình đối diện với sóng gió. Bất kể trước đây Cố Tuyết có tâm tư gì, hiện giờ cô đã muốn thay đổi, muốn bắt đầu lại cuộc sống mới thì hắn sẽ hoan thành tâm nguyện cho cô. Cũng là để hôn nhân của bọn họ có thêm cơ hội mới.
"Tổng giám đốc Niên, cô ta không xứng để anh bênh vực đâu!"
Lục Trạch Thâm không sợ chết nói.
"Xứng hay không là do tôi quyết định chứ không phải dựa vào lời cậu nói. Cậu làm loạn tiệc thọ của bà nội tôi đủ rồi, cậu nên xin lỗi bà của tôi đi!"
Niên Bác Văn lạnh giọng.
"Nếu tôi không xin lỗi thì sao?"
Lục Trạch Thâm hất hàm.
"Vậy thì tôi sẽ khiến Lục Thị công khai xin lỗi!"
Cố Nguyệt Sương nói bản thân luôn bị Cố Tuyết bắt nạt, luôn phải phục tùng thậm chí còn phải nhường lại việc liên hôn vì Cố Tuyết muốn trèo cao vào nhà họ Niên... thậm chí Cố Nguyệt Sương từng trưng ra nhiều vết thương trên người và nói rằng chúng là do Cố Tuyết làm, khiến Lục Trạch Thâm đau lòng, nung nấu ý định trả đũa.
Nhưng giờ phút này đứng trước video kia thì diễn biến hoàn toàn ngược lại. Chẳng trách Cố Tuyết lại nói hắn ngu xuẩn, quả là không sai. Vì hắn ngu nên mới bị Cố Nguyệt Sương lợi dụng.
"Anh Thâm, anh nghe em nói, không phải vậy đâu. Thực sư là chị muốn làm quen với anh nên mới..."
Cố Nguyệt Sương còn muốn ngụy biện, nhưng khi chạm đến ánh mắt sắc lạnh của Lục Trạch Thâm, cô liền tự giác im miệng, hiện giờ nói thêm nhiều chuyện chỉ khiến hắn ác cảm với cô ta thôi.
Trước mắt chuyện khiến Cố Tuyết mấy mặt mới là chuyện quan trọng nhất.
"Nên mới thế nào? Sao cô không nói tiếp vậy cô em gái đáng yêu của tôi?"
Cố Tuyết cười nhạo hỏi.
Nhìn sắc mặt của Lục Trạch Thâm, có vẻ như hắn bị Cố Nguyệt Sương lừa gạt không ít chuyện, lúc nào ở trước mặt người ngoài cũng làm ra vẻ tội nghiệp, bây giờ bị báo ứng rồi, không biết sau này cô ta còn dám giở lại trõ cũ hay không.
"Em... chị, rõ ràng là chị không đồng ý liên hôn nên em mới giúp chị làm quen anh Thâm, chị cũng quá đáng thật, chị quay lại video này tại sao lại không nói cho em biết?"
Cố Nguyệt Sương quay ngược chất vấn.
"Thật ra tôi cũng quên mất sự tồn tại của video này, nếu không phải bạn trai cô nhắc tôi nhớ thì tôi cũng không đụng đến nó đâu!" Cố Tuyết lạnh nhạt: "Hai người vốn dĩ muốn lừa gạt tôi để tôi phải mang tiếng xấu nhỉ? Nhưng ông trời có mắt mà, âm mưu của các người đã phá sản rồi. Sau này không thể thực hiện nữa đâu."
Cố Tuyết cũng nói tiếp: "Video và ghi âm của cậu hai Lục được quay lúc tôi vừa kết hôn, khi đó đầu óc tôi luôn tồn tại mấy lời đồn về chồng tôi, vì vậy mà tôi bị ám ảnh, sợ hãi một thời gian dài, lúc đó đối với anh ấy tôi chỉ muôn ly hôn, muốn thoát khỏi địa ngục nhà họ Niên, nhưng sau này về lâu dài, tôi biết anh ấy không giống như những gì Cố Nguyệt Sương đã nói, nên mới muốn sống hòa bình, cứu vãn lại hôn nhân. Tôi thừa nhận tôi từng làm nhiều chuyện ngu ngốc ảnh hưởng đến anh ấy và nhà họ Niên, vì vậy mà bây giờ, tôi ở đây thành tâm nhận lỗi với chồng tôi cũng như với nhà họ Niên, hy vọng mọi người trong nhà sẽ bỏ qua cho tôi, cho tôi cơ hội sửa chữa lỗi lầm. Tôi cũng khẳng định bản thân từ đầu đến cuối chưa từng có ý gì vượt quá giới hạn với cậu hai Lục, việc tôi so sánh hay mong muốn có người chồng tốt cũng là điều bình thường mà nhỉ? Hôn nhân ban đầu không hạnh phúc, lẽ nào tôi không được tìm cho mình nơi hạnh phúc khác sao?"
"Cậu hai Lục, ban đầu anh tiếp cận tôi là có mục đích không chính đáng, anh cũng chẳng phải nạn nhân gì trong câu chuyện này nên đừng làm như tôi mắc nợ anh. Tôi không yêu anh và cũng chưa từng yêu anh bao giờ, mặc dù khi nói chuyện với anh khiến tôi giải tỏa tâm trạng nhiều lắm. Nhiều nhất là tôi chỉ có thể xem anh như tri kỉ thôi. Tuy nhiên đó là lúc trước, còn bây giờ thì đến bạn cũng không phải. Hôm nay là tiệc sinh nhật của bà nội, anh đến đây phá rối như vậy, không sợ nhà họ Niên tìm nhà họ Lục tính sổ sao?"
Cố Tuyết cứng rắn hỏi.
"Cô đang uy hiếp tôi đó à? Cố Tuyết, đừng tự cho bản thân mình là nạn nhân nữa, nếu cô không có ý tứ, thì dù tôi có nói gì, cô cũng sẽ không lay động hay là so sánh tôi với Niên Bác Văn."
Lục Trạch Thâm cố chấp không phục nói.
"Tôi nói rồi, khi đó tôi và anh ấy không xuất phát từ tình cảm, lại thêm lời nói dối của Cố Nguyệt Sương, thì dù là ai cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi cuộc hôn nhân này và muốn tìm một người để tâm sự."
"Cô giỏi ngụy biện lắm!"
Lục Trạch Thâm nổi nóng.
"Đây không phải ngụy biện. Lục Trạch Thâm, nếu tôi yêu anh thì đã ngoại tình với anh rồi, tôi đâu cần nói chuyển kiểu so sánh, ví dụ như vậy chứ? Mặc dù lúc trước tôi ngu xuẩn ngốc nghếch, nhưng cũng biết đã kết hôn thì không thể ngoại tình, cho dù anh có hư tình giả ý, tôi vẫn chỉ làm bạn với anh không phải sao?"
Cố Tuyết hỏi lại.
"Cô..."
"Đủ rồi! Cậu hai Lục, vợ tôi đã cho anh lời giải thích thỏa đáng, anh còn chưa chịu buông tha cho cô ấy nữa à? Đây là tiệc thọ của bà nội tôi, không phải nơi anh muốn làm gì thì làm, không để ai vào mắt."
Niên Bác Văn lên tiếng cắt ngang lời nói của Lục Trạch Thâm, hắn đã nhịn từ nãy đến giờ, Cố Tuyết cũng đã cho hắn lời giải thích thõa đáng về tất cả mọi chuyện thì không lý nào hắn lại tiếp tục ngồi yên nhìn cô một mình đối diện với sóng gió. Bất kể trước đây Cố Tuyết có tâm tư gì, hiện giờ cô đã muốn thay đổi, muốn bắt đầu lại cuộc sống mới thì hắn sẽ hoan thành tâm nguyện cho cô. Cũng là để hôn nhân của bọn họ có thêm cơ hội mới.
"Tổng giám đốc Niên, cô ta không xứng để anh bênh vực đâu!"
Lục Trạch Thâm không sợ chết nói.
"Xứng hay không là do tôi quyết định chứ không phải dựa vào lời cậu nói. Cậu làm loạn tiệc thọ của bà nội tôi đủ rồi, cậu nên xin lỗi bà của tôi đi!"
Niên Bác Văn lạnh giọng.
"Nếu tôi không xin lỗi thì sao?"
Lục Trạch Thâm hất hàm.
"Vậy thì tôi sẽ khiến Lục Thị công khai xin lỗi!"