Chương 13
Mấy mươi năm làm nghề của Trác Lãm, ông chưa từng thấy qua người trẻ tuổi nào có thể viết được bức tranh chữ đẹp như Cố Tuyết, lúc đầu khi nhìn thấy bức tranh của bà cụ Niên, ông đã trầm trồ thán phục lắm rồi, vậy mà bây giờ được tận mắt chiêm ngưỡng, ông càng khen ngợi tài năng của Cố Tuyết nhiều hơn.
Bức tranh được Trác Lãm xem xét tỉ mỉ, những vị khách bên dưới cũng nhốn nháo chen xem tuyệt tác vừa được hoàn thành. Niên Bác Văn ngồi bên cạnh bà cụ Niên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, hắn cũng nhìn về phía Cố Tuyết bằng ánh mắt tán dương. Bà cụ Niên cũng đã tin bức tranh chữ của mình do Cố Tuyết tự viết.
"Bà nội, bây giờ thì bà tin cháu chưa?"
Niên Bác Văn mỉm cười, đắc ý hỏi.
"Tin rồi tin rồi, vợ cháu là giỏi nhất chứ gì? Kết hôn hai năm rồi, lúc này mới thấy cô vợ đó của cháu được mắt một chút!"
Bà cụ Niên móm mém cười đáp.
Thật tình là bà không hiểu lắm về Cố Tuyết lẫn hôn nhân của hai người họ, bà chỉ biết trong hai năm nay cô ấy luôn muốn ly hôn cùng Niên Bác Văn. Lần này đột nhiên thay đổi thái độ, bà cụ Niên cảm thấy đây là một tín hiệu tốt, có lẽ bà sẽ thử quan sât cô cháu dâu này nhiều hơn.
"Tiểu Tuyết tài giỏi lắm. Người cháu để ý sẽ không phải là một bình hoa để trang trí."
"Không phải bình hoa thì tốt. Hai năm nay xảy ra khá nhiều chuyện, ấn tượng của bà và bố mẹ cháu về cô cháu dâu này rất xấu, cháu có biết không?"
"Cháu biết, nhưng cô ấy đã nói sẽ bắt đầu lại từ đầu với cháu. Cháu tin cô ấy nói được sẽ làm được."
Niên Bác Văn vừa nói, vừa nhìn Cố Tuyết đang nói cười với Trác Lãm.
"Nếu biết quay đầu, chịu bắt đầu lại từ đầu thì tốt. Bà mong muốn cháu kết hôn là để được hạnh phúc chứ không phải là chuốc khổ vào thân."
Bà cụ Niên thở dài.
"Bà yên tâm đi, cháu đang rất hạnh phúc."
Niên Bác Văn vui vẻ đáp.
"Tốt nhất là vậy... À, còn chuyện với cậu hau nhà họ Lục là sao? Chuyện vợ cháu ngoại tình với cậu ta có thật không?"
Bà cụ Niên đăm chiêu hỏi.
"... Chuyện này dĩ nhiên là giả rồi. Vợ cháu làm sao ngoại tình với kẻ ăn chơi trác táng, một chân đạp nhiều thuyền như cậu ta được chứ. Bà đừng nghe Tuyết Kỳ nói lung tung, vợ cháu không phải người vậy đâu!"
Niên Bác Văn bình tĩnh đáp.
Thật ra mối quan hệ giữa Cố Tuyết và Lục Trạch Thâm chưa đến mức yêu đương quyết liệt, tuy nhiên không ít lần hắn bắt gặp cô ấy nói lời bóng gió với tên họ Lục kia. Mối quan hệ giữa hai người đó là sau khi kết hôn mới hình thành, do vậy nên Niên Bác Văn nghĩ đây là một âm mưu gài bẫy Cố Tuyết nhiều hơn là cô ấy lăn loàn trắc nết.
Lục Trạch Thâm lại là bạn trai bốn năm của Cố Nguyệt Sương, trong chuyện này chắc chắn có bàn tay của cô em vợ này nhúng vào. Mục đích chắc chắn là không muốn Cố Tuyết sống tốt và số cổ phần trong tay cô ấy.
"Nếu chỉ là hiểu lầm thì cháu bảo vợ cháu giải quyết đi, đừng để lâu sẽ sinh thêm rắc rối."
"Vâng, cháu sẽ nói với cô ấy!"
Niên Bác Văn ngoan ngoãn trả lời bà cụ Niên.
Cùng lúc này, ở chỗ Niên Tuyết Kỳ, cô ta đang sợ hãi khi Cố Tuyết hoàn thành xong bức tranh chữ theo lời thách thức. Bức trang này so với bức tranh đem tặng cho bà cụ Niên còn tinh tế hơn, đẹp hơn nữa. Sắc mặt cô ta giờ đây đã trắng bệt, cô ta níu lấy tay Cố Nguyệt Sương để làm điểm tựa không bị ngã quỵ.
Trên sân khấu, Cố Tuyết đã trò chuyênh xong với Trác Lãm, để bày tỏ thành ý lần đầu gặp gỡ, cô tặng cho ông ấy bức tranh chữ này mà không lấy một đồng nào cả.
"Cảm ơn mợ hai đã tặng tôi bức tranh quý giá này. Đây là danh thiếp của tôi, khi nào mợ hai muốn bán tranh chữ thì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ mua hết chúng."
Trác Lãm tươi cười nói.
"Cảm ơn thành ý của bác Trác, cháu sẽ ghi nhớ điều này ạ."
Cố Tuyết lễ phép đáp.
"Mợ hai tuổi trẻ tài cao, tương lai sau này sẽ rất xán lạn."
Trác Lãm ôn hòa, ông ôm bức tranh trong ngực xem như bảo bối
"Cháu đang cố gắng để tương lai xán lạn đó đến sớm hơn ạ."
"Đúng là người trẻ tuổi tràn trề sức sống, không như mấy ông già như tôi chỉ dám bình lặng sống quá ngày thôi."
Trác Lãm vuốt râu cười ha ha.
"Ai cũng từng có tuổi xuân mà. Cháu đoán lúc trước bác Trác cũng là thanh niên nhiệt huyết."
"Haha, tôi chưa bao giờ là kiểu người tràn trề nhiệt huyết hết. Mợ hai quá lời rồi."
"Cháu nói thật mà, bác Trác là người khiêm tốn nên sẽ không tự đề cao bản thân mình trước mặt người khác."
"Thì ra con người của tôi là vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng mình là mấy ông già chán ngắt chứ!"
Trác Lãm vừa cười vừa nói.
"Không có đâu, sao bác Trác có thể là người nhàm chán được chứ? Phải rồi, không biết bác Trác có hứng thú với tranh vẽ không? Cháu đang học vẽ nên muốn tìm người nhận xét."
So với viết tranh chữ, việc vẽ tranh của Cố Tuyết hoàn toàn thua kém, mặc dù theo đánh giá của bản thân là mấy bức tranh không đến nổi khó coi, tuy nhiên để xem đó là bức tranh đẹp còn chưa được.
"Nếu mợ ba không chê thì có thể mang tranh vẽ đến "Hiên Thư Quán" cho tôi xem. Tôi sẽ giúp mợ ba nhận xét."
"Vậy cháu cảm ơn bác Trác trước ạ."
Trong lúc Cố Tuyết và Trác Lãm vẫn còn nói cười vui vẻ, không biết từ lúc nào mà Cố Nguyệt Sương lại đứng sau lưng, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vai chị gái khác mẹ.
"Chị... xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng anh Trạch Thâm đang ở ngoài kia đợi chị, chị mau ra đó gặp anh ấy đi!"
Bức tranh được Trác Lãm xem xét tỉ mỉ, những vị khách bên dưới cũng nhốn nháo chen xem tuyệt tác vừa được hoàn thành. Niên Bác Văn ngồi bên cạnh bà cụ Niên thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, hắn cũng nhìn về phía Cố Tuyết bằng ánh mắt tán dương. Bà cụ Niên cũng đã tin bức tranh chữ của mình do Cố Tuyết tự viết.
"Bà nội, bây giờ thì bà tin cháu chưa?"
Niên Bác Văn mỉm cười, đắc ý hỏi.
"Tin rồi tin rồi, vợ cháu là giỏi nhất chứ gì? Kết hôn hai năm rồi, lúc này mới thấy cô vợ đó của cháu được mắt một chút!"
Bà cụ Niên móm mém cười đáp.
Thật tình là bà không hiểu lắm về Cố Tuyết lẫn hôn nhân của hai người họ, bà chỉ biết trong hai năm nay cô ấy luôn muốn ly hôn cùng Niên Bác Văn. Lần này đột nhiên thay đổi thái độ, bà cụ Niên cảm thấy đây là một tín hiệu tốt, có lẽ bà sẽ thử quan sât cô cháu dâu này nhiều hơn.
"Tiểu Tuyết tài giỏi lắm. Người cháu để ý sẽ không phải là một bình hoa để trang trí."
"Không phải bình hoa thì tốt. Hai năm nay xảy ra khá nhiều chuyện, ấn tượng của bà và bố mẹ cháu về cô cháu dâu này rất xấu, cháu có biết không?"
"Cháu biết, nhưng cô ấy đã nói sẽ bắt đầu lại từ đầu với cháu. Cháu tin cô ấy nói được sẽ làm được."
Niên Bác Văn vừa nói, vừa nhìn Cố Tuyết đang nói cười với Trác Lãm.
"Nếu biết quay đầu, chịu bắt đầu lại từ đầu thì tốt. Bà mong muốn cháu kết hôn là để được hạnh phúc chứ không phải là chuốc khổ vào thân."
Bà cụ Niên thở dài.
"Bà yên tâm đi, cháu đang rất hạnh phúc."
Niên Bác Văn vui vẻ đáp.
"Tốt nhất là vậy... À, còn chuyện với cậu hau nhà họ Lục là sao? Chuyện vợ cháu ngoại tình với cậu ta có thật không?"
Bà cụ Niên đăm chiêu hỏi.
"... Chuyện này dĩ nhiên là giả rồi. Vợ cháu làm sao ngoại tình với kẻ ăn chơi trác táng, một chân đạp nhiều thuyền như cậu ta được chứ. Bà đừng nghe Tuyết Kỳ nói lung tung, vợ cháu không phải người vậy đâu!"
Niên Bác Văn bình tĩnh đáp.
Thật ra mối quan hệ giữa Cố Tuyết và Lục Trạch Thâm chưa đến mức yêu đương quyết liệt, tuy nhiên không ít lần hắn bắt gặp cô ấy nói lời bóng gió với tên họ Lục kia. Mối quan hệ giữa hai người đó là sau khi kết hôn mới hình thành, do vậy nên Niên Bác Văn nghĩ đây là một âm mưu gài bẫy Cố Tuyết nhiều hơn là cô ấy lăn loàn trắc nết.
Lục Trạch Thâm lại là bạn trai bốn năm của Cố Nguyệt Sương, trong chuyện này chắc chắn có bàn tay của cô em vợ này nhúng vào. Mục đích chắc chắn là không muốn Cố Tuyết sống tốt và số cổ phần trong tay cô ấy.
"Nếu chỉ là hiểu lầm thì cháu bảo vợ cháu giải quyết đi, đừng để lâu sẽ sinh thêm rắc rối."
"Vâng, cháu sẽ nói với cô ấy!"
Niên Bác Văn ngoan ngoãn trả lời bà cụ Niên.
Cùng lúc này, ở chỗ Niên Tuyết Kỳ, cô ta đang sợ hãi khi Cố Tuyết hoàn thành xong bức tranh chữ theo lời thách thức. Bức trang này so với bức tranh đem tặng cho bà cụ Niên còn tinh tế hơn, đẹp hơn nữa. Sắc mặt cô ta giờ đây đã trắng bệt, cô ta níu lấy tay Cố Nguyệt Sương để làm điểm tựa không bị ngã quỵ.
Trên sân khấu, Cố Tuyết đã trò chuyênh xong với Trác Lãm, để bày tỏ thành ý lần đầu gặp gỡ, cô tặng cho ông ấy bức tranh chữ này mà không lấy một đồng nào cả.
"Cảm ơn mợ hai đã tặng tôi bức tranh quý giá này. Đây là danh thiếp của tôi, khi nào mợ hai muốn bán tranh chữ thì cứ liên hệ với tôi, tôi sẽ mua hết chúng."
Trác Lãm tươi cười nói.
"Cảm ơn thành ý của bác Trác, cháu sẽ ghi nhớ điều này ạ."
Cố Tuyết lễ phép đáp.
"Mợ hai tuổi trẻ tài cao, tương lai sau này sẽ rất xán lạn."
Trác Lãm ôn hòa, ông ôm bức tranh trong ngực xem như bảo bối
"Cháu đang cố gắng để tương lai xán lạn đó đến sớm hơn ạ."
"Đúng là người trẻ tuổi tràn trề sức sống, không như mấy ông già như tôi chỉ dám bình lặng sống quá ngày thôi."
Trác Lãm vuốt râu cười ha ha.
"Ai cũng từng có tuổi xuân mà. Cháu đoán lúc trước bác Trác cũng là thanh niên nhiệt huyết."
"Haha, tôi chưa bao giờ là kiểu người tràn trề nhiệt huyết hết. Mợ hai quá lời rồi."
"Cháu nói thật mà, bác Trác là người khiêm tốn nên sẽ không tự đề cao bản thân mình trước mặt người khác."
"Thì ra con người của tôi là vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng mình là mấy ông già chán ngắt chứ!"
Trác Lãm vừa cười vừa nói.
"Không có đâu, sao bác Trác có thể là người nhàm chán được chứ? Phải rồi, không biết bác Trác có hứng thú với tranh vẽ không? Cháu đang học vẽ nên muốn tìm người nhận xét."
So với viết tranh chữ, việc vẽ tranh của Cố Tuyết hoàn toàn thua kém, mặc dù theo đánh giá của bản thân là mấy bức tranh không đến nổi khó coi, tuy nhiên để xem đó là bức tranh đẹp còn chưa được.
"Nếu mợ ba không chê thì có thể mang tranh vẽ đến "Hiên Thư Quán" cho tôi xem. Tôi sẽ giúp mợ ba nhận xét."
"Vậy cháu cảm ơn bác Trác trước ạ."
Trong lúc Cố Tuyết và Trác Lãm vẫn còn nói cười vui vẻ, không biết từ lúc nào mà Cố Nguyệt Sương lại đứng sau lưng, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vai chị gái khác mẹ.
"Chị... xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng anh Trạch Thâm đang ở ngoài kia đợi chị, chị mau ra đó gặp anh ấy đi!"