Chương 5: Kết hôn với chàng tiên ~
Thấy vẻ mặt hơi ghét bỏ của An Nhu, An Lâm tội nghiệp nhìn thiếu niên đối diện, giọng nói tràn đầy tủi thân.
“Kiếp trước tôi cũng sống rất khổ mà.”
“Kiếp trước bà An đố kỵ cậu kết hôn với cháu trai xuất sắc nhất của nhà họ Mạc nên bảo tôi đi quyến rũ Mạc Thành Hoàn.
Tôi không muốn làm, thế là mỗi ngày bà ta chẳng những mắng tôi, mà sau này còn lừa tiền của không ít người, cầm theo ích lợi mà nhà họ Mạc cho bà ta kêu tôi đổi quốc tịch, chạy trốn ra nước ngoài với bà ta.” An Lâm khụt khịt mũi.
“Tôi chính là đóa hoa vàng của Tổ quốc, sao có thể làm chuyện như thế được!”
“Bà An chạy trốn, tôi thà chết chứ không đi, ngày nào cũng phải trốn tránh đám chủ nợ. Nếu không phải tôi biết rõ cốt truyện, giỏi né tránh thì đã sớm bị giết chết rồi.”
An Lâm đau khổ giương mắt, mưu toan khơi dậy lòng thương của An Nhu.
An Nhu lại lâm vào trầm tư. Cọp dữ còn còn không thịt con, hành động của bà An rõ ràng còn ác độc hơn cả trong tưởng tượng của cậu.
“Tôi có một ý tưởng, dựa theo quy luật, thường thì chỉ cần có người xuyên sách là người xuyên sách đó đại khái sẽ trở thành nhân vật chính.”
An Lâm chân thành đề nghị: “Với kinh nghiệm và trí tuệ của tôi, lại thêm quầng sáng xuyên sách của hai ta, chúng ta cùng nhau nắm tay tìm phương pháp quay về, được không?”
An Nhu bình tĩnh: “Cậu muốn quay về kiểu gì?”
“Dựa theo kinh nghiệm viết truyện nhiều năm của tôi thì bình thường tác giả xuyên vào sách đều là do oán niệm của độc giả quá lớn. Mà độc giả xuyên vào sách chủ yếu là vì chấp niệm của mình quá sâu sắc, ví dụ như cậu, nếu không có chấp niệm gì thì cũng sẽ không đến đây.”
An Lâm xoa cằm, vẻ mặt thâm trầm: “Cho nên tôi đoán, chỉ cần giải quyết chấp niệm của cậu thì chúng ta sẽ có thể trở về.”
“Cậu muốn giúp tôi hả?” An Nhu nhướng mày.
“Dĩ nhiên rồi.” An Lâm ưỡn bộ ngực nhỏ: “Đều là đồng hương cả, tôi không giúp cậu thì giúp ai đây?”
An Nhu nhếch môi cười, ánh nắng chiều tà xuyên qua tấm kính thủy tinh trong cửa hàng trà sữa chiếu lên làn da trắng mịn của thiếu niên, đôi mắt trong veo thấy đáy, tỏa sáng lấp lánh trông như viên ngọc.
“Vậy bây giờ cậu muốn làm gián điệp ở nhà họ An, chỉ cần có một chút động tĩnh nào là sẽ báo cho tôi?”
“Có thể nói như vậy.” An Lâm ngượng nghịu dời mắt, không nhịn được vò mái tóc xoăn của mình, đáy lòng âm thầm sôi trào.
Nhân vật do chính mình sáng tác lại có sức hút đến mức này ư!
Vãi chưởng quá, mình quả nhiên là thiên tài!
“Để lại phương thức liên lạc đi.” An Nhu mở mã QR QQ của mình.
An Nhu vẫn ở trong ký túc xá trường học, quan hệ với nhà họ An không được tốt cho lắm, lưu số điện thoại của nhau có thể gọi được đã là tốt rồi, đừng nói gì tới QQ hay WeChat.
An Lâm ngoan ngoãn quét mã, nhìn avatar 2D của An Nhu, chợt nhớ tới một vấn đề.
“Có phải cậu vừa mới nói cậu sẽ liên hôn với Mạc Thịnh Hoan không?”
“Ừ.” An Nhu cất chiếc di động bị mẻ một góc, gật đầu.
“Nhưng dựa theo tiến độ trong truyện của tôi thì một hai năm sau anh ta sẽ ngủm củ tỏi mà!” An Lâm hơi căng thẳng: “Đến khi đó cậu thành quả phu thì làm sao đây!”
“Tôi thà trở thành quả phu một năm sau còn hơn là gả cho Mạc Thành Hoàn.” An Nhu liếc nhìn An Lâm: “Công do chính cậu sáng tác, cậu không biết tính cách chó má của anh ta là gì à?”
An Lâm chột dạ xoa tay.
Viết tra sướng nhất thời, chứ gặp tra thì chỉ còn nước ăn cám.
“Để bồi thường, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, cố hết sức không làm cho cậu ở góa khi còn trẻ.” An Lâm cẩn thận nhìn về phía thiếu niên đối diện.
“Còn nữa, nếu cốt truyện đằng sau có thay đổi thì tôi còn có thể đoán trước một chút, nhưng có đúng hay không thì không dám chắc.”
“Cảm ơn cậu nhé.” An Nhu đứng dậy, tiện tay cầm ly trà sữa.
“Cậu có thắc mắc gì về thế giới này thì hỏi tôi cũng được.” An Lâm đứng dậy gãi đầu, trong lòng hơi áy náy: “Kiếp trước xin lỗi nhé, cậu đã mua truyện của tôi thì chính là thượng đế của tôi, phục vụ lần này nhất định sẽ làm cậu hài lòng!”
An Nhu thoáng sửng sốt, ánh mắt bắt đầu láo liên.
“Chả có nhẽ? Cậu không mua truyện của tôi hả? Đọc truyện lậu à?” Vẻ mặt An Lâm tràn đầy đau đớn: “Hay là đọc gói truyện txt?”
“Lúc trước tôi từng thấy có người đóng gói tập truyện của tôi trên tieba, tôi buồn quá. Một kẻ không biết đặt tên như tôi viết truyện thật sự rất vất vả, cậu nhìn xem tôi dùng cả tên của mình đây này, hu hu hu.”
Tiếng rên rỉ của An Lâm quá mức đau khổ, An Nhu vỗ vai cậu ta, ôn hòa nói: “Tôi nghe thấy tiểu thuyết của cậu từ lời kể của bạn bè.”
An Lâm lập tức thu hồi vẻ mặt uể oải, đôi mắt tỏa sáng: “Tôi biết ngay mà, cậu không phải là người đọc truyện lậu! Bạn bè của thượng đế chính là bạn của tôi, chỉ cần cậu có chuyện gì thì cứ việc mở lời!”
Rời khỏi cửa hàng trà sữa, trên tay An Nhu lại có thêm một ly trà sữa nữa, mang về ký túc xá cho Tề Trừng, khiến con bò già vui sướng nhảy cẫng lên tại chỗ.
Vừa uống trà sữa, An Nhu vừa mở cuốn sách mới tinh ra, mới đọc chưa được hai trang thì Tề Trừng cầm trà sữa vừa đi vừa hô to gọi nhỏ, nhìn An Nhu như thể nhìn động vật quý hiếm.
“Người anh em chăm chỉ thế, vừa nhận được sách giáo khoa đã đọc rồi, còn chưa chính thức vào học mà, thả lỏng ngày cuối tuần không được à?”
“Kiến thức căn bản của tớ không vững.” An Nhu thở dài.
Kiếp trước khi xuyên tới đây, cậu không được kế thừa ký ức của nguyên chủ. Tại thế giới của cậu, đánh tang thi mới là cuộc sống hằng ngày, học tập văn hóa là một thứ xa xỉ.
Cậu phải nghiên cứu sách giáo khoa như sách trời này suốt cả ngày lẫn đêm, tốn công sức gấp mấy chục lần mới vượt qua tiến độ cơ bản của người khác.
Mặc dù kiếp này tốt hơn một chút, nhưng căn bản vẫn kém hơn người bình thường.
“Được rồi, cậu đọc trước đi, tớ chơi game cái đã.” Tề Trừng lấy di động ra rồi sung sướng ngồi lên ghế: “Doomsday Awakening mở server mới, vừa lúc tớ đi góp vui.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, An Nhu ngước mắt nhìn về phía Tề Trừng đang ôm di động.
Khoản game mobile Doomsday Awakening này nổi tiếng nhờ vào bối cảnh tận thế độ mô phỏng cực cao, độ tự do cũng rất cao, gộp chung cả sinh tồn và mạo hiểm, mấy năm liên tiếp vinh dự lọt vào top 10 khoản game được yêu thích nhất, lượng người chơi truy cập hằng ngày bình quân có thể đạt tới năm mươi triệu người.
Quan trọng hơn nữa là đây cũng là trò chơi mà An Nhu từng chơi khi làm streamer game online.
Bởi vì đến từ tận thế nên An Nhu có cảm giác thân thiết với trò chơi này. Dựa vào kinh nghiệm của mình ở tận thế, cậu như cá gặp nước trong trò chơi, thậm chí còn sáng tạo ra mấy phương pháp chiến đấu kinh điển.
Cũng nhờ ưu thế ấy nên cậu mới được nền tảng ký hợp đồng, có con đường kiếm tiền sữa bột cho hai đứa nhỏ.
“Vãi lúa!” Tề Trừng nhe răng nhìn di động: “Chuyện gì vậy trời? Server mới mà còn phải xếp hàng! Trước tớ còn có hơn mười ngàn người, thời gian chờ dự tính là hơn sáu tiếng? Thế thì còn chơi cái búa!”
An Nhu không nhịn được nhướng mày. Năm đó khi cậu quyết định làm streamer game đã từng chờ suốt ba mươi sáu tiếng để xếp hàng vào server mới. Khi cậu vào server thì những ông lớn được đi cửa vip đã bắt đầu đánh phó bản tinh anh rồi.
“Hay là cậu cũng chuẩn bị bài vở trước đi.” An Nhu ném một cuốn “Điện tử số” qua: “Học kỹ lý thuyết thì đến khi thực hành cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.”
“Nhu à, tuổi không lớn mà ăn nói cứ như người từng trải ấy.” Tề Trừng nhận lấy cuốn sách, không yên lòng tiện tay lật mấy tờ: “Mà này, mai cậu có kế hoạch gì không? Có muốn đi chơi bóng không?”
“Không được, tớ bận việc.” An Nhu chuyên tâm đọc sách.
“Ở sân bóng có gái đó!” Tề Trừng chớp mắt, thấy An Nhu vẫn không hề dao động thì chớp mắt, cười hì hì lại gần.
“Nói đi, ngày mai cậu bận việc gì?”
“Chuẩn bị đi đăng ký kết hôn.” An Nhu lấy một cây bút, gạch chân dưới một danh từ lạ lẫm.
“Phụt.” Tề Trừng nghẹn cười: “Đăng ký kết hôn? Với ai thế?”
Ngòi bút của An Nhu dừng lại một chút, gương mặt của Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng lướt qua trong đầu, hình ảnh dừng lại ở đôi mắt hờ hững xa cách bên dưới hàng lông mi dài của người đàn ông.
“Với… chàng tiên.”
“Chàng tiên?!” Tề Trừng ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Có phải anh ta là con trai thứ bảy của Ngọc Đế, lúc đi tắm làm rơi quần lót ở chỗ cậu, anh Ngưu Lang không?”
An Nhu không lên tiếng, xoay đầu bút, quét qua một chút cảm giác khác thường dưới đáy lòng.
Sáng sớm hôm sau, An Nhu im ắng rời giường, nghĩ tới chuyện có lẽ sẽ phải chụp ảnh, An Nhu mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Sơ mi trắng 9,9 tệ free ship, hai bên cổ áo không được đều cho lắm, nhưng cũng may gương mặt khá đẹp nên hoàn toàn có thể xem nhẹ chút tì vết đó.
Sau khi ăn mặc thỏa đáng, chiếc xe mà ông cụ Mạc phái tới cũng đã đến cổng trường học. An Nhu nhìn thoáng qua bạn cùng phòng đang ngủ say, rón ra rón rén đi ra ngoài rồi ngồi lên siêu xe.
Thư ký Lý hôm qua gặp một lần đến đón An Nhu. Sau khi An Nhu lễ phép chào hỏi, hai người đều giữ im lặng. An Nhu ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ xe, phát hiện hơi khác biệt so với con đường nhỏ hôm qua.
“Chúng ta cần đến nhà chính trước.” Thư ký Lý rất am hiểu nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ hoang mang trong mắt thiếu niên, bèn nhẹ giọng giải thích.
“Nhà chính cách chỗ ở của cậu chủ Thịnh Hoan không xa. Bác sĩ dặn phải cố gắng đừng để cậu chủ không bị kích thích, lần này có không ít người tới nên ông chủ mời nhân viên đến nhà chính làm việc. Cậu cũng phải tới nhà chính trước, chờ tất cả chuẩn bị xong xuôi thì mới đi đón cậu chủ Thịnh Hoan.”
“Tôi hiểu.” An Nhu gật đầu, chớp mắt mấy cái, Mạc Thịnh Hoan không chịu kích thích gì sao?
“Chuyện kết hôn… không kích thích à?”
Thư ký Lý im lặng chốc lát rồi chần chờ trả lời.
“Hình như cũng… rất kích thích thì phải?”
“Vậy anh ấy có được không?” An Nhu hơi lo lắng.
“Chú rể không thể không được, nhất định phải được.” Thư ký Lý nghiêm trang.
An Nhu im lặng nhìn thư ký Lý. Đường xóc nảy thế này mà anh cũng lái xe được à?
Nhìn thiếu niên có đôi mắt tròn vo như nai con, thư ký Lý nhịn cười, đưa một cái ipad cho An Nhu.
“Trong đây có ảnh và thông tin của những thành viên chủ yếu của nhà họ Mạc, cậu có thể xem một chút để tránh vào nhà xưng hô nhầm lẫn.”
An Nhu im lặng nhận lấy ipad, nhìn từng gương mặt quen thuộc trên màn hình, nhanh chóng lướt qua ảnh chụp.
Thấy động tác của An Nhu, thư ký Lý âm thầm thở dài. Chung quy vẫn còn trẻ tuổi, tâm tính thiếu niên nên không thích những quy củ như vậy.
Mặc dù gả cho cậu chủ Thịnh Hoan không tranh giành với đời, nhưng hào môn sâu như biển, đứa bé này ngay cả người khác cũng không phân biệt rõ ràng thì về sau chắc chắn sẽ rất khó sống.
An Nhu sắp xếp lại chuyện xưng hô dưới đáy lòng, sau đó trả ipad cho thư ký Lý: “Còn chuyện gì cần tôi biết nữa không?”
“Còn có bệnh án và giấy chẩn đoán của cậu chủ Thịnh Hoan nữa, cùng với lời dặn của bác sĩ.” Thư ký Lý mở tệp văn kiện, nhấn mạnh thêm: “Xin cậu hãy đọc kỹ những cái này.”
An Nhu lại nhận lấy ipad, nghiêm túc đọc kỹ tình hình của chồng tương lai của mình. Văn kiện hơn trăm trang, mười mấy bác sĩ chuyên nghiệp kết luận, đủ để thấy được sự coi trọng của ông cụ Mạc dành cho Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu nhìn chằm chằm những cụm từ trong văn kiện: “Trì độn với cơn đau”: “Cô độc xa cách đám đông”: “Ít có hứng thú”: “Hội chứng tự kỷ chức năng cao”…
Đây đều là những thứ mà mình không tra được trên Baidu.
“Hửm?” An Nhu chợt phát hiện một trọng điểm.
“Trong đây có bác sĩ nói chứng tự kỷ người lớn có tỷ lệ khỏi bệnh.” An Nhu chỉ vào tổng kết bệnh tình, hơi kinh ngạc.
“Chứng tự kỷ người lớn đúng là sẽ dễ dàng khỏe mạnh hơn chứng tự kỷ bẩm sinh.” Thư ký Lý đẩy gọng kính: “Quả thật là có tỷ lệ khỏi bệnh, nhưng cũng chẳng khác đánh thức một người thực vật là bao. Bác sĩ viết câu này đa phần là để an ủi ông chủ.”
An Nhu trầm tư gật đầu, cụp mi mắt tiếp tục cố gắng đọc.
Thấy vẻ mặt chuyên chú của thiếu niên, thư ký Lý hơi vui mừng. Mặc dù ông ta không quan tâm người nhà họ Mạc, nhưng vẫn rất coi trọng cậu chủ Thịnh Hoan.
“Thực ra ông chủ cũng từng cuống quá làm liều.” Thư ký Lý không tự giác lên tiếng, muốn nói thêm một chút về tình huống của cậu chủ.
An Nhu quay sang, vẻ mặt nghiêm túc.
“Có một vị đại sư nổi tiếng, sau khi xem tình hình của cậu chủ thì bảo cậu chủ…” Thư ký Lý dừng lại một chút, có lẽ chính mình cũng cảm thấy hoang đường nên cười bất đắc dĩ.
“Bảo hồn của cậu chủ không ở đây.”
“Kiếp trước tôi cũng sống rất khổ mà.”
“Kiếp trước bà An đố kỵ cậu kết hôn với cháu trai xuất sắc nhất của nhà họ Mạc nên bảo tôi đi quyến rũ Mạc Thành Hoàn.
Tôi không muốn làm, thế là mỗi ngày bà ta chẳng những mắng tôi, mà sau này còn lừa tiền của không ít người, cầm theo ích lợi mà nhà họ Mạc cho bà ta kêu tôi đổi quốc tịch, chạy trốn ra nước ngoài với bà ta.” An Lâm khụt khịt mũi.
“Tôi chính là đóa hoa vàng của Tổ quốc, sao có thể làm chuyện như thế được!”
“Bà An chạy trốn, tôi thà chết chứ không đi, ngày nào cũng phải trốn tránh đám chủ nợ. Nếu không phải tôi biết rõ cốt truyện, giỏi né tránh thì đã sớm bị giết chết rồi.”
An Lâm đau khổ giương mắt, mưu toan khơi dậy lòng thương của An Nhu.
An Nhu lại lâm vào trầm tư. Cọp dữ còn còn không thịt con, hành động của bà An rõ ràng còn ác độc hơn cả trong tưởng tượng của cậu.
“Tôi có một ý tưởng, dựa theo quy luật, thường thì chỉ cần có người xuyên sách là người xuyên sách đó đại khái sẽ trở thành nhân vật chính.”
An Lâm chân thành đề nghị: “Với kinh nghiệm và trí tuệ của tôi, lại thêm quầng sáng xuyên sách của hai ta, chúng ta cùng nhau nắm tay tìm phương pháp quay về, được không?”
An Nhu bình tĩnh: “Cậu muốn quay về kiểu gì?”
“Dựa theo kinh nghiệm viết truyện nhiều năm của tôi thì bình thường tác giả xuyên vào sách đều là do oán niệm của độc giả quá lớn. Mà độc giả xuyên vào sách chủ yếu là vì chấp niệm của mình quá sâu sắc, ví dụ như cậu, nếu không có chấp niệm gì thì cũng sẽ không đến đây.”
An Lâm xoa cằm, vẻ mặt thâm trầm: “Cho nên tôi đoán, chỉ cần giải quyết chấp niệm của cậu thì chúng ta sẽ có thể trở về.”
“Cậu muốn giúp tôi hả?” An Nhu nhướng mày.
“Dĩ nhiên rồi.” An Lâm ưỡn bộ ngực nhỏ: “Đều là đồng hương cả, tôi không giúp cậu thì giúp ai đây?”
An Nhu nhếch môi cười, ánh nắng chiều tà xuyên qua tấm kính thủy tinh trong cửa hàng trà sữa chiếu lên làn da trắng mịn của thiếu niên, đôi mắt trong veo thấy đáy, tỏa sáng lấp lánh trông như viên ngọc.
“Vậy bây giờ cậu muốn làm gián điệp ở nhà họ An, chỉ cần có một chút động tĩnh nào là sẽ báo cho tôi?”
“Có thể nói như vậy.” An Lâm ngượng nghịu dời mắt, không nhịn được vò mái tóc xoăn của mình, đáy lòng âm thầm sôi trào.
Nhân vật do chính mình sáng tác lại có sức hút đến mức này ư!
Vãi chưởng quá, mình quả nhiên là thiên tài!
“Để lại phương thức liên lạc đi.” An Nhu mở mã QR QQ của mình.
An Nhu vẫn ở trong ký túc xá trường học, quan hệ với nhà họ An không được tốt cho lắm, lưu số điện thoại của nhau có thể gọi được đã là tốt rồi, đừng nói gì tới QQ hay WeChat.
An Lâm ngoan ngoãn quét mã, nhìn avatar 2D của An Nhu, chợt nhớ tới một vấn đề.
“Có phải cậu vừa mới nói cậu sẽ liên hôn với Mạc Thịnh Hoan không?”
“Ừ.” An Nhu cất chiếc di động bị mẻ một góc, gật đầu.
“Nhưng dựa theo tiến độ trong truyện của tôi thì một hai năm sau anh ta sẽ ngủm củ tỏi mà!” An Lâm hơi căng thẳng: “Đến khi đó cậu thành quả phu thì làm sao đây!”
“Tôi thà trở thành quả phu một năm sau còn hơn là gả cho Mạc Thành Hoàn.” An Nhu liếc nhìn An Lâm: “Công do chính cậu sáng tác, cậu không biết tính cách chó má của anh ta là gì à?”
An Lâm chột dạ xoa tay.
Viết tra sướng nhất thời, chứ gặp tra thì chỉ còn nước ăn cám.
“Để bồi thường, tôi sẽ cố gắng nghĩ cách, cố hết sức không làm cho cậu ở góa khi còn trẻ.” An Lâm cẩn thận nhìn về phía thiếu niên đối diện.
“Còn nữa, nếu cốt truyện đằng sau có thay đổi thì tôi còn có thể đoán trước một chút, nhưng có đúng hay không thì không dám chắc.”
“Cảm ơn cậu nhé.” An Nhu đứng dậy, tiện tay cầm ly trà sữa.
“Cậu có thắc mắc gì về thế giới này thì hỏi tôi cũng được.” An Lâm đứng dậy gãi đầu, trong lòng hơi áy náy: “Kiếp trước xin lỗi nhé, cậu đã mua truyện của tôi thì chính là thượng đế của tôi, phục vụ lần này nhất định sẽ làm cậu hài lòng!”
An Nhu thoáng sửng sốt, ánh mắt bắt đầu láo liên.
“Chả có nhẽ? Cậu không mua truyện của tôi hả? Đọc truyện lậu à?” Vẻ mặt An Lâm tràn đầy đau đớn: “Hay là đọc gói truyện txt?”
“Lúc trước tôi từng thấy có người đóng gói tập truyện của tôi trên tieba, tôi buồn quá. Một kẻ không biết đặt tên như tôi viết truyện thật sự rất vất vả, cậu nhìn xem tôi dùng cả tên của mình đây này, hu hu hu.”
Tiếng rên rỉ của An Lâm quá mức đau khổ, An Nhu vỗ vai cậu ta, ôn hòa nói: “Tôi nghe thấy tiểu thuyết của cậu từ lời kể của bạn bè.”
An Lâm lập tức thu hồi vẻ mặt uể oải, đôi mắt tỏa sáng: “Tôi biết ngay mà, cậu không phải là người đọc truyện lậu! Bạn bè của thượng đế chính là bạn của tôi, chỉ cần cậu có chuyện gì thì cứ việc mở lời!”
Rời khỏi cửa hàng trà sữa, trên tay An Nhu lại có thêm một ly trà sữa nữa, mang về ký túc xá cho Tề Trừng, khiến con bò già vui sướng nhảy cẫng lên tại chỗ.
Vừa uống trà sữa, An Nhu vừa mở cuốn sách mới tinh ra, mới đọc chưa được hai trang thì Tề Trừng cầm trà sữa vừa đi vừa hô to gọi nhỏ, nhìn An Nhu như thể nhìn động vật quý hiếm.
“Người anh em chăm chỉ thế, vừa nhận được sách giáo khoa đã đọc rồi, còn chưa chính thức vào học mà, thả lỏng ngày cuối tuần không được à?”
“Kiến thức căn bản của tớ không vững.” An Nhu thở dài.
Kiếp trước khi xuyên tới đây, cậu không được kế thừa ký ức của nguyên chủ. Tại thế giới của cậu, đánh tang thi mới là cuộc sống hằng ngày, học tập văn hóa là một thứ xa xỉ.
Cậu phải nghiên cứu sách giáo khoa như sách trời này suốt cả ngày lẫn đêm, tốn công sức gấp mấy chục lần mới vượt qua tiến độ cơ bản của người khác.
Mặc dù kiếp này tốt hơn một chút, nhưng căn bản vẫn kém hơn người bình thường.
“Được rồi, cậu đọc trước đi, tớ chơi game cái đã.” Tề Trừng lấy di động ra rồi sung sướng ngồi lên ghế: “Doomsday Awakening mở server mới, vừa lúc tớ đi góp vui.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, An Nhu ngước mắt nhìn về phía Tề Trừng đang ôm di động.
Khoản game mobile Doomsday Awakening này nổi tiếng nhờ vào bối cảnh tận thế độ mô phỏng cực cao, độ tự do cũng rất cao, gộp chung cả sinh tồn và mạo hiểm, mấy năm liên tiếp vinh dự lọt vào top 10 khoản game được yêu thích nhất, lượng người chơi truy cập hằng ngày bình quân có thể đạt tới năm mươi triệu người.
Quan trọng hơn nữa là đây cũng là trò chơi mà An Nhu từng chơi khi làm streamer game online.
Bởi vì đến từ tận thế nên An Nhu có cảm giác thân thiết với trò chơi này. Dựa vào kinh nghiệm của mình ở tận thế, cậu như cá gặp nước trong trò chơi, thậm chí còn sáng tạo ra mấy phương pháp chiến đấu kinh điển.
Cũng nhờ ưu thế ấy nên cậu mới được nền tảng ký hợp đồng, có con đường kiếm tiền sữa bột cho hai đứa nhỏ.
“Vãi lúa!” Tề Trừng nhe răng nhìn di động: “Chuyện gì vậy trời? Server mới mà còn phải xếp hàng! Trước tớ còn có hơn mười ngàn người, thời gian chờ dự tính là hơn sáu tiếng? Thế thì còn chơi cái búa!”
An Nhu không nhịn được nhướng mày. Năm đó khi cậu quyết định làm streamer game đã từng chờ suốt ba mươi sáu tiếng để xếp hàng vào server mới. Khi cậu vào server thì những ông lớn được đi cửa vip đã bắt đầu đánh phó bản tinh anh rồi.
“Hay là cậu cũng chuẩn bị bài vở trước đi.” An Nhu ném một cuốn “Điện tử số” qua: “Học kỹ lý thuyết thì đến khi thực hành cũng sẽ thuận lợi hơn một chút.”
“Nhu à, tuổi không lớn mà ăn nói cứ như người từng trải ấy.” Tề Trừng nhận lấy cuốn sách, không yên lòng tiện tay lật mấy tờ: “Mà này, mai cậu có kế hoạch gì không? Có muốn đi chơi bóng không?”
“Không được, tớ bận việc.” An Nhu chuyên tâm đọc sách.
“Ở sân bóng có gái đó!” Tề Trừng chớp mắt, thấy An Nhu vẫn không hề dao động thì chớp mắt, cười hì hì lại gần.
“Nói đi, ngày mai cậu bận việc gì?”
“Chuẩn bị đi đăng ký kết hôn.” An Nhu lấy một cây bút, gạch chân dưới một danh từ lạ lẫm.
“Phụt.” Tề Trừng nghẹn cười: “Đăng ký kết hôn? Với ai thế?”
Ngòi bút của An Nhu dừng lại một chút, gương mặt của Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng lướt qua trong đầu, hình ảnh dừng lại ở đôi mắt hờ hững xa cách bên dưới hàng lông mi dài của người đàn ông.
“Với… chàng tiên.”
“Chàng tiên?!” Tề Trừng ôm bụng cười ngặt nghẽo: “Có phải anh ta là con trai thứ bảy của Ngọc Đế, lúc đi tắm làm rơi quần lót ở chỗ cậu, anh Ngưu Lang không?”
An Nhu không lên tiếng, xoay đầu bút, quét qua một chút cảm giác khác thường dưới đáy lòng.
Sáng sớm hôm sau, An Nhu im ắng rời giường, nghĩ tới chuyện có lẽ sẽ phải chụp ảnh, An Nhu mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Sơ mi trắng 9,9 tệ free ship, hai bên cổ áo không được đều cho lắm, nhưng cũng may gương mặt khá đẹp nên hoàn toàn có thể xem nhẹ chút tì vết đó.
Sau khi ăn mặc thỏa đáng, chiếc xe mà ông cụ Mạc phái tới cũng đã đến cổng trường học. An Nhu nhìn thoáng qua bạn cùng phòng đang ngủ say, rón ra rón rén đi ra ngoài rồi ngồi lên siêu xe.
Thư ký Lý hôm qua gặp một lần đến đón An Nhu. Sau khi An Nhu lễ phép chào hỏi, hai người đều giữ im lặng. An Nhu ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ xe, phát hiện hơi khác biệt so với con đường nhỏ hôm qua.
“Chúng ta cần đến nhà chính trước.” Thư ký Lý rất am hiểu nhìn mặt đoán ý, thấy vẻ hoang mang trong mắt thiếu niên, bèn nhẹ giọng giải thích.
“Nhà chính cách chỗ ở của cậu chủ Thịnh Hoan không xa. Bác sĩ dặn phải cố gắng đừng để cậu chủ không bị kích thích, lần này có không ít người tới nên ông chủ mời nhân viên đến nhà chính làm việc. Cậu cũng phải tới nhà chính trước, chờ tất cả chuẩn bị xong xuôi thì mới đi đón cậu chủ Thịnh Hoan.”
“Tôi hiểu.” An Nhu gật đầu, chớp mắt mấy cái, Mạc Thịnh Hoan không chịu kích thích gì sao?
“Chuyện kết hôn… không kích thích à?”
Thư ký Lý im lặng chốc lát rồi chần chờ trả lời.
“Hình như cũng… rất kích thích thì phải?”
“Vậy anh ấy có được không?” An Nhu hơi lo lắng.
“Chú rể không thể không được, nhất định phải được.” Thư ký Lý nghiêm trang.
An Nhu im lặng nhìn thư ký Lý. Đường xóc nảy thế này mà anh cũng lái xe được à?
Nhìn thiếu niên có đôi mắt tròn vo như nai con, thư ký Lý nhịn cười, đưa một cái ipad cho An Nhu.
“Trong đây có ảnh và thông tin của những thành viên chủ yếu của nhà họ Mạc, cậu có thể xem một chút để tránh vào nhà xưng hô nhầm lẫn.”
An Nhu im lặng nhận lấy ipad, nhìn từng gương mặt quen thuộc trên màn hình, nhanh chóng lướt qua ảnh chụp.
Thấy động tác của An Nhu, thư ký Lý âm thầm thở dài. Chung quy vẫn còn trẻ tuổi, tâm tính thiếu niên nên không thích những quy củ như vậy.
Mặc dù gả cho cậu chủ Thịnh Hoan không tranh giành với đời, nhưng hào môn sâu như biển, đứa bé này ngay cả người khác cũng không phân biệt rõ ràng thì về sau chắc chắn sẽ rất khó sống.
An Nhu sắp xếp lại chuyện xưng hô dưới đáy lòng, sau đó trả ipad cho thư ký Lý: “Còn chuyện gì cần tôi biết nữa không?”
“Còn có bệnh án và giấy chẩn đoán của cậu chủ Thịnh Hoan nữa, cùng với lời dặn của bác sĩ.” Thư ký Lý mở tệp văn kiện, nhấn mạnh thêm: “Xin cậu hãy đọc kỹ những cái này.”
An Nhu lại nhận lấy ipad, nghiêm túc đọc kỹ tình hình của chồng tương lai của mình. Văn kiện hơn trăm trang, mười mấy bác sĩ chuyên nghiệp kết luận, đủ để thấy được sự coi trọng của ông cụ Mạc dành cho Mạc Thịnh Hoan.
An Nhu nhìn chằm chằm những cụm từ trong văn kiện: “Trì độn với cơn đau”: “Cô độc xa cách đám đông”: “Ít có hứng thú”: “Hội chứng tự kỷ chức năng cao”…
Đây đều là những thứ mà mình không tra được trên Baidu.
“Hửm?” An Nhu chợt phát hiện một trọng điểm.
“Trong đây có bác sĩ nói chứng tự kỷ người lớn có tỷ lệ khỏi bệnh.” An Nhu chỉ vào tổng kết bệnh tình, hơi kinh ngạc.
“Chứng tự kỷ người lớn đúng là sẽ dễ dàng khỏe mạnh hơn chứng tự kỷ bẩm sinh.” Thư ký Lý đẩy gọng kính: “Quả thật là có tỷ lệ khỏi bệnh, nhưng cũng chẳng khác đánh thức một người thực vật là bao. Bác sĩ viết câu này đa phần là để an ủi ông chủ.”
An Nhu trầm tư gật đầu, cụp mi mắt tiếp tục cố gắng đọc.
Thấy vẻ mặt chuyên chú của thiếu niên, thư ký Lý hơi vui mừng. Mặc dù ông ta không quan tâm người nhà họ Mạc, nhưng vẫn rất coi trọng cậu chủ Thịnh Hoan.
“Thực ra ông chủ cũng từng cuống quá làm liều.” Thư ký Lý không tự giác lên tiếng, muốn nói thêm một chút về tình huống của cậu chủ.
An Nhu quay sang, vẻ mặt nghiêm túc.
“Có một vị đại sư nổi tiếng, sau khi xem tình hình của cậu chủ thì bảo cậu chủ…” Thư ký Lý dừng lại một chút, có lẽ chính mình cũng cảm thấy hoang đường nên cười bất đắc dĩ.
“Bảo hồn của cậu chủ không ở đây.”