Chương 39: Phương án điều trị
Thím Dương rót trà cho mọi người. Moise nhìn đồ ăn nóng hổi trên bàn ăn, cười tủm tỉm nhìn về phía An Nhu.
“Ngại quá, không lựa đúng giờ.”
Thím Dương nghe được lời này không nhịn được nhướn mày.
Quả thật không lựa giờ à, ông ngửi thấy mùi mà tới thì có?
“Không sao đâu ạ.” An Nhu cười rạng rỡ với bác sĩ Moise: “Thư ký Lý đã nói trước cho chúng tôi biết bác sĩ sẽ tới, nên tôi đã đặc biệt làm riêng một phần cho bác sĩ.”
An Nhu đi lên kéo ghế dựa ra, bảo Moise ngồi xuống.
“Thật ngại quá.” Moise chỉ vào Bạch Tiêu: “Đây là học trò của tôi, đi theo để ghi chép.”
Moise vừa nói xong, Bạch Tiêu nghiêm mặt cởi nút áo vest, từ bên trong lấy ra kẹp đệm kim loại, phía trên còn có bút.
Được... được rồi.
Thím Dương đi qua giúp Bạch Tiêu kéo ghế dựa, tươi cười gật đầu: “Mời cậu ngồi.”
“Cảm ơn ạ.” Bạch Tiêu ngước mắt nhìn thoáng qua An Nhu, cả người hơi căng thẳng ngồi vào chỗ.
Hai người này tới làm việc, vậy người còn lại thì sao?
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Mạc Thành Hoàn.
“Tôi tới thăm chú hai.” Mạc Thành Hoàn lạnh lùng nói rõ nguyên nhân mình tới đây.
“Ông nội rất lo lắng cho tình trạng của chú hai nên tôi giúp ông đến đây xem thử.”
Không ai kéo ghế dựa cho anh ta, da mặt người này cũng dày, tự động tìm chỗ ngồi xuống.
An Nhu nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn, hơi nhíu mày, không nghĩ ra ý đồ của người này.
Chẳng lẽ là theo Bạch Tiêu tới đây?
Đồng hồ vừa điểm, Mạc Thịnh Hoan đúng giờ đi xuống lầu. Nhìn thấy nhà ăn nhiều người như vậy, bước chân đi tới bàn ăn chợt khựng lại.
“Anh Mạc.” An Nhu đứng dậy, nhẹ giọng giới thiệu cho Mạc Thịnh Hoan: “Đây là bác sĩ Moise và học trò của ông ấy.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía Moise. Dưới ánh mắt chăm chú của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan hờ hững liếc mắt thoáng chào hỏi Moise rồi ngồi vào chủ vị*.
*Chủ vị: vị trí đầu bàn ăn
Hôm nay chú mặc một chiếc áo sơ mi đen, tôn lên làn da càng trắng trẻo trong suốt. Mặt mày như tranh vẽ, động tác giơ tay nhấc chân lưu loát thanh nhã, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cuối thu lạnh lẽo thêm một phần trong sáng.
Nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan chào hỏi với mình, vẻ mặt Moise hơi ngạc nhiên, gật đầu đáp lại.
“Tôi đã cho anh Mạc nhà tôi xem ảnh chụp của ngài mấy lần.” An Nhu không nhịn được cười: “Chắc anh ấy nhớ kỹ ngài.”
“Thì ra là thế à.” Moise hiểu ra, mỉm cười: “Hóa ra là công lao của cậu, cậu Mạc nể mặt mũi của cậu mà chào hỏi tôi một cái, tôi rất vinh hạnh.”
An Nhu cười tủm tỉm: “Hôm nay thời gian chuẩn bị bữa tối gấp gáp, mong ngài đừng chê.”
“Rất phong phú mà.” Moise cầm đũa, nhìn An Nhu: “Vất vả cho cậu rồi.”
Nhìn thấy người lớn tuổi nhất đã động đũa, những người khác cũng cầm lấy đũa.
Hôm nay khách tới nhiều, thím Dương ở bên cạnh lo liệu. Mạc Thịnh Hoan ngồi ở đầu bàn ăn, An Nhu ngồi bên trái Mạc Thịnh Hoan, đối diện là bác sĩ Moise và Bạch Tiêu.
Mạc Thành Hoàn ngồi bên cạnh An Nhu, nhìn thấy bánh bao kim sa bí đỏ hình con lợn diện mạo xấu kỳ dị, rồi lại nhìn lướt qua trước mặt những người khác, khung cảnh cũng không phải phù hợp gì cho cam.
“Anh Mạc, canh thịt rau mùi này bổ lá lách, bồi dưỡng dạ dày đấy.” An Nhu ăn một miếng thịt biểu diễn: “Thịt siêu non, còn mang theo hương vị của rau mùi, cực kỳ độc đáo.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên, đôi mắt đen khẽ cụp xuống, trong mắt lộ ra vài phần sóng nước dạt dào.
An Nhu nhanh chóng gắp hai miếng thịt cho chú, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, đồng ý nghiêm túc thưởng thức.
“Tình cảm hai người thật tốt.” Moise hiền lành cười, cũng gắp một miếng thịt. Trong khoảnh khắc bỏ vào miệng, ông ta không nhịn được mở to hai mắt.
“OMG, đây là gì vậy, sao lại có hương vị thần kỳ thế này!”
An Nhu cười trả lời: “Món thịt này có rau mùi, bề ngoài trông rất giống bạc hà nhưng thật ra không phải, hương vị của nó nhạt hơn bạc hà, còn là một loại dược liệu nữa.”
Bạch Tiêu cũng gắp một miếng, thưởng thức kỹ càng: “Hương vị thịt này đúng là rất lạ.”
“Đây là thịt hoa mai, sau khi cắt miếng thì bọc một lớp tinh bột.” An Nhu thu lại ý cười, lễ phép trả lời.
“Đồ ăn cậu làm ngon hơn ở nhà hàng.” Bạch Tiêu khen có hơi vụng về.
“Cảm ơn.” An Nhu mỉm cười.
Trong lúc mấy người nói chuyện, Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng gắp vào trong chén An Nhu mấy miếng thịt, thoáng cái đã đầy ắp chén.
An Nhu trả lời xong thì cúi đầu thấy trong chén mình đầy thịt. Ông chú nhìn qua, khẽ ngước đôi mắt lên, hình như là sợ khách khứa nhiều, cậu sẽ ăn không ngon.
An Nhu mỉm cười, nháy mắt với Mạc Thịnh Hoan, vui vẻ ăn thịt trong chén.
Mạc Thành Hoàn cũng gắp lên một miếng. Sau khi ăn vào, dạ dày cứ như được vỗ về.
Đồ ăn những ngày qua, bất kể là gọi ngoài hay là của ngon vật lạ, dường như đều kém hơn hương vị mà anh ta quen thuộc nhất này.
Trình Thịnh nói đúng.
Khẩu vị anh ta quả thật bị nuôi đến kén chọn mất rồi.
Bởi vì hương vị đồ ăn rất ngon, cho nên mọi người cùng rơi vào cuộc khổ chiến, cúi đầu ăn cơm không nói chuyện.
Đáy lòng An Nhu dâng lên một cảm giác thành tựu. Bởi vì ở thế giới của cậu, thực phẩm cực kỳ thiếu thốn, cho nên sau khi tới thế giới này, An Nhu có một khoảng thời gian hoàn toàn đắm chìm trong việc khai thác các cách nấu ăn, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Kỹ năng nấu nướng của cậu, hình như cũng tăng lên trong lúc đó.
Ông chú lại gắp cho An Nhu một miếng nấm hương, cậu ngẩng đầu lên từ trong chén, tươi cười với Mạc Thịnh Hoan.
Bạch Tiêu len lén quan sát hành động của hai người, không khỏi đánh giá Mạc Thịnh Hoan một lần nữa.
Bên ngoài đều nói người này là một kẻ bệnh tật, là người đầu gỗ có bệnh tâm thần. Nhưng mà xem ra từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ, hình như anh ta rất săn sóc An Nhu.
An Nhu gả cho anh ta, cũng không biết là họa hay phúc nữa.
Tới khi bữa tối kết thúc, đồ ăn trên bàn đã ăn gần hết. An Nhu biết mình chuẩn bị thiếu nên muốn ngừng đũa sớm, nhưng rồi không ngờ ông chú lại gắp thức ăn cho mình, kiên quyết đút cho An Nhu no căng bụng.
Đồ ăn trong dĩa đã được ăn sạch sẽ, An Nhu nhìn về phía khoai từ xào nấm hương, còn một miếng khoai từ cuối cùng. Cậu cân nhắc nếu sau này có người đến, phải làm thêm nhiều đồ ăn mới đủ.
Hình như phát hiện An Nhu vẫn còn nhìn khoai từ trên bàn, Mạc Thịnh Hoan giơ đũa muốn gắp. Bỗng nhiên một đôi đũa lại chặn ngang, nhanh chóng gắp miếng khoai từ đặt vào trong bát An Nhu.
Động tĩnh này không nhỏ, mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía chủ nhân của đôi đũa.
Mạc Thành Hoàn không biến sắc buông đũa xuống, nghiêng đầu nhìn về phía An Nhu.
“Đồ ăn chú dâu làm, hương vị rất ngon,”
Chuyện xảy ra quá nhanh. An Nhu nhìn thấy miếng khoai từ trong chén, cố nhịn sự bực tức trong lòng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mạc Thành Hoàn.
Anh ta lại chập mạch gì rồi!
Moise và Bạch Tiêu ở đối diện, cũng bị hành động này của Mạc Thành Hoàn làm cho kinh ngạc.
Moise nhìn Mạc Thịnh Hoan, rồi lại nhìn Mạc Thành Hoàn, nếu mình nhớ không sai, hình như hai người này là chú cháu mà?
Cháu trai cướp trước mặt chú, còn diễn trò trước mặt chú, gắp đồ ăn cho chú dâu mình.
Loại chuyện gì thế!
“Miếng cuối cùng, hẳn là cực kỳ thơm.” Mạc Thành Hoàn cố gắng làm mềm giọng nói hơi cứng ngắc của mình, ý bảo đồ ăn trong bát An Nhu: “Chú dâu nếm thử không?”
Bạch Tiêu không dám tin nhìn anh em tốt mình chơi từ nhỏ đến lớn.
Anh ta biết anh ta đang làm cái gì không?
An Nhu nghiến răng, muốn ấn đầu người trước mặt vào trong cái chén. Nhưng Mạc Thành Hoàn là cháu trai mà ông cụ Mạc yêu thương nhất, còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Mạc. Một khi việc này làm ầm đến tai ông cụ Mạc, đủ loại tin đồn sợ là không ngăn được.
Bỗng chốc, bầu không khí trở nên lúng túng, mãi cho đến khi cổ tay An Nhu bị huých một cái.
An Nhu quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt hờ hững của Mạc Thịnh Hoan, đổi chén của mình với chén của An Nhu.
An Nhu nhìn thấy ông chú dùng ngón tay khẽ gõ mặt bàn, thím Dương lập tức phản ứng lại, lấy thùng rác đến.
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ nhìn Mạc Thành Hoàn. Con ngươi màu đen ẩn chứa ý lạnh sâu xa, giống như một đầm lầy sâu thẳm lạnh lẽo.
Mạc Thịnh Hoan chậm rãi chuyển cái chén qua bên cạnh bàn. Tiếng đế ma sát với mặt bàn gỗ, trong nhà ăn im lặng, cực kỳ nặng nề.
Cái chén dừng lại ở mép bàn.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan một tay đè lên cái chén, năm ngón tay thon dài để lên miệng chén. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, cổ tay anh bỗng dưng dùng sức, một tiếng “choang” vang lên, mảnh sứ văng ra, cái chén sứ trực tiếp vỡ nát dưới tay người đàn ông.
Tiếng động này khiến cho trái tim của tất cả mọi người giật thót.
Nhà ăn yên tĩnh không một tiếng động.
Khuôn mặt Mạc Thịnh Hoan không chút cảm xúc. Ánh mắt không hề dao động, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua, mảnh chén sứ vỡ rơi vào thùng rác mà thím Dương đưa tới.
An Nhu sửng sốt, khí thế của ông chú quá mạnh mẽ, động tác lại quá ngang ngược, cậu cảm thấy trái tim mình đang đập “thình thịch” không ngừng.
Ông trời của con ơi.
Moise rất cẩn thận gỡ mấy miếng vỡ nhỏ của chén sứ trên người mình xuống, không dám ném thẳng vào thùng rác bên cạnh người đàn ông mà vẫn ngồi im tại chỗ, sau đó đưa mảnh vỡ cho học trò, tránh xa bệnh nhân đang nổi giận.
Bạch Tiêu nhìn thấy mảnh vỡ thầy đưa, như thể nhận lấy củ khoai bỏng tay, không nói hai lời ném ngay cho Mạc Thành Hoàn.
Nghiệt do cậu tạo ra, tự mình nhận đi!
Mạc Thành Hoàn chống lại ánh mắt của chú, kiên trì không đến vài giây, một lát sau chậm rãi dời đi.
Nhìn thấy mảnh chén vỡ trước mặt, Mạc Thành Hoàn im lặng không nói tiếng nào.
An Nhu không nhịn được cong khóe môi, len lén liếc mắt nhìn ông chú.
Không khí trên bàn cực kỳ nặng nề. Mạc Thành Hoàn giơ tay nắm chặt mảnh chén sứ trước mặt, đẩy ghế dựa ra, rời đi mà không quay đầu lại.
Mạc Thành Hoàn vừa rời khỏi, bầu không khí cuối cùng cũng buông lỏng.
“Anh Mạc.” An Nhu lập tức đứng dậy, kéo tay Mạc Thịnh Hoan, kiểm tra cẩn thận: “Tay anh không sao chứ?”
Mạc Thịnh Hoan khôi phục dáng vẻ yên lặng lạnh lùng lúc trước, hơi nghiêng đầu, tựa vào trên người cậu thiếu niên đang xem tay cho mình.
“E hèm.” Moise ho khan hai tiếng: “Xem ra sức lực của người bệnh khá mạnh.”
An Nhu ngẩng đầu, sâu kín liếc mắt nhìn bác sĩ.
“Tôi có một phương án điều trị, cậu có thể nghe thử xem.” Moise hắng giọng: “Lúc hướng dẫn người tự kỷ học tập, có một loại phương pháp bắt chước, tương đối có ích.”
“Ví dụ như cậu muốn cho đối phương học được cách đánh răng, cậu phải lần lượt lặp đi lặp lại hành động đánh răng trước mặt anh ta, cho anh ta nhìn thấy động tác của cậu để anh ta bắt chước theo. Một khoảng thời gian sau đó, tự anh ta sẽ học được cách đánh răng.”
An Nhu vuốt ve bàn tay không bị thương của Mạc Thịnh Hoan, nghe phương pháp mà bác sĩ nói, ánh mắt sáng ngời.
“Trước kia anh Mạc quả thực từng bắt chước động tác của tôi.”
Phương pháp này nói không chừng lại khả thi đấy!
“Vậy trong cuộc sống sau này, cậu có thể thử phương pháp này nhiều hơn.” Moise đứng dậy: “Việc quan sát hôm nay kết thúc như vậy đi, quấy rầy mọi người rồi.”
“Không sao đâu ạ.” An Nhu giữ nguyên dáng vẻ tươi cười.
Người đầu sỏ gây chuyện là Mạc Thành Hoàn chứ không phải bác sĩ Moise. Nói không chừng ông ấy cũng bất đắc dĩ mới dẫn Mạc Thành Hoàn đến đây.
“Mấy ngày sau chúng tôi sẽ lại đến.” Trên mặt Bạch Tiêu mang theo áy náy: “Lần sau đến, nhất định sẽ không dẫn theo người khác nữa.”
“Ừ.” An Nhu nhìn kỹ nét mặt của Bạch Tiêu, là áy náy hàng thật giá thật.
Sau khi tạm biệt với hai thầy trò Moise và tiễn hai người lên xe, An Nhu trở lại biệt thự, phát hiện Mạc Thịnh Hoan ngồi trên sô pha, cầm điện thoại trong tay, đang chải lông cho Tiểu Hoan Hoan.
Hôm nay đã nhận được năm điểm trưởng thành rồi. Dựa theo phương pháp một ngày chải mấy chục lần, ông chú đã chải hơn trăm lần, nếu là mèo thật thì đã trụi lông từ đời tám.
“Anh Mạc.” An Nhu ngồi bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, nhìn chằm chằm tay của ông chú, nóng lòng muốn thử.
“Có muốn thử phương pháp bắt chước mà bác sĩ Moise đã nói không?”
Mạc Thịnh Hoan nghe thấy thiếu niên nói chuyện, cuối cùng cũng buông tha cho Tiểu Hoan Hoan đáng thương, quay đầu nhìn về phía An Nhu.
“Ví dụ như...” An Nhu mím môi, kéo một bàn tay của Mạc Thịnh Hoan, để tay anh đứng thẳng, sau đó đầu ngón tay mình trượt lên từ lòng bàn tay, ngón tay ôm lấy khe hở của tay ông chú, chậm rãi nắm lại.
Mạc Thịnh Hoan nhìn thấy tay kia của cậu thiếu niên, đặt điện thoại xuống, học theo dáng vẻ của cậu, dùng ngón tay mình ôm lấy khe hở bàn tay cậu. Lòng bàn tay kề sát, nhẹ nhàng nắm lấy.
An Nhu nhếch môi, ngón tay buông xuống, mười ngón tay đan vào nhau.
Phương pháp bắt chước thật dễ dùng.
“Ngại quá, không lựa đúng giờ.”
Thím Dương nghe được lời này không nhịn được nhướn mày.
Quả thật không lựa giờ à, ông ngửi thấy mùi mà tới thì có?
“Không sao đâu ạ.” An Nhu cười rạng rỡ với bác sĩ Moise: “Thư ký Lý đã nói trước cho chúng tôi biết bác sĩ sẽ tới, nên tôi đã đặc biệt làm riêng một phần cho bác sĩ.”
An Nhu đi lên kéo ghế dựa ra, bảo Moise ngồi xuống.
“Thật ngại quá.” Moise chỉ vào Bạch Tiêu: “Đây là học trò của tôi, đi theo để ghi chép.”
Moise vừa nói xong, Bạch Tiêu nghiêm mặt cởi nút áo vest, từ bên trong lấy ra kẹp đệm kim loại, phía trên còn có bút.
Được... được rồi.
Thím Dương đi qua giúp Bạch Tiêu kéo ghế dựa, tươi cười gật đầu: “Mời cậu ngồi.”
“Cảm ơn ạ.” Bạch Tiêu ngước mắt nhìn thoáng qua An Nhu, cả người hơi căng thẳng ngồi vào chỗ.
Hai người này tới làm việc, vậy người còn lại thì sao?
Ánh mắt mọi người đều dừng trên người Mạc Thành Hoàn.
“Tôi tới thăm chú hai.” Mạc Thành Hoàn lạnh lùng nói rõ nguyên nhân mình tới đây.
“Ông nội rất lo lắng cho tình trạng của chú hai nên tôi giúp ông đến đây xem thử.”
Không ai kéo ghế dựa cho anh ta, da mặt người này cũng dày, tự động tìm chỗ ngồi xuống.
An Nhu nhìn chằm chằm Mạc Thành Hoàn, hơi nhíu mày, không nghĩ ra ý đồ của người này.
Chẳng lẽ là theo Bạch Tiêu tới đây?
Đồng hồ vừa điểm, Mạc Thịnh Hoan đúng giờ đi xuống lầu. Nhìn thấy nhà ăn nhiều người như vậy, bước chân đi tới bàn ăn chợt khựng lại.
“Anh Mạc.” An Nhu đứng dậy, nhẹ giọng giới thiệu cho Mạc Thịnh Hoan: “Đây là bác sĩ Moise và học trò của ông ấy.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn về phía Moise. Dưới ánh mắt chăm chú của An Nhu, Mạc Thịnh Hoan hờ hững liếc mắt thoáng chào hỏi Moise rồi ngồi vào chủ vị*.
*Chủ vị: vị trí đầu bàn ăn
Hôm nay chú mặc một chiếc áo sơ mi đen, tôn lên làn da càng trắng trẻo trong suốt. Mặt mày như tranh vẽ, động tác giơ tay nhấc chân lưu loát thanh nhã, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cuối thu lạnh lẽo thêm một phần trong sáng.
Nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan chào hỏi với mình, vẻ mặt Moise hơi ngạc nhiên, gật đầu đáp lại.
“Tôi đã cho anh Mạc nhà tôi xem ảnh chụp của ngài mấy lần.” An Nhu không nhịn được cười: “Chắc anh ấy nhớ kỹ ngài.”
“Thì ra là thế à.” Moise hiểu ra, mỉm cười: “Hóa ra là công lao của cậu, cậu Mạc nể mặt mũi của cậu mà chào hỏi tôi một cái, tôi rất vinh hạnh.”
An Nhu cười tủm tỉm: “Hôm nay thời gian chuẩn bị bữa tối gấp gáp, mong ngài đừng chê.”
“Rất phong phú mà.” Moise cầm đũa, nhìn An Nhu: “Vất vả cho cậu rồi.”
Nhìn thấy người lớn tuổi nhất đã động đũa, những người khác cũng cầm lấy đũa.
Hôm nay khách tới nhiều, thím Dương ở bên cạnh lo liệu. Mạc Thịnh Hoan ngồi ở đầu bàn ăn, An Nhu ngồi bên trái Mạc Thịnh Hoan, đối diện là bác sĩ Moise và Bạch Tiêu.
Mạc Thành Hoàn ngồi bên cạnh An Nhu, nhìn thấy bánh bao kim sa bí đỏ hình con lợn diện mạo xấu kỳ dị, rồi lại nhìn lướt qua trước mặt những người khác, khung cảnh cũng không phải phù hợp gì cho cam.
“Anh Mạc, canh thịt rau mùi này bổ lá lách, bồi dưỡng dạ dày đấy.” An Nhu ăn một miếng thịt biểu diễn: “Thịt siêu non, còn mang theo hương vị của rau mùi, cực kỳ độc đáo.”
Mạc Thịnh Hoan nhìn cậu thiếu niên, đôi mắt đen khẽ cụp xuống, trong mắt lộ ra vài phần sóng nước dạt dào.
An Nhu nhanh chóng gắp hai miếng thịt cho chú, Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, đồng ý nghiêm túc thưởng thức.
“Tình cảm hai người thật tốt.” Moise hiền lành cười, cũng gắp một miếng thịt. Trong khoảnh khắc bỏ vào miệng, ông ta không nhịn được mở to hai mắt.
“OMG, đây là gì vậy, sao lại có hương vị thần kỳ thế này!”
An Nhu cười trả lời: “Món thịt này có rau mùi, bề ngoài trông rất giống bạc hà nhưng thật ra không phải, hương vị của nó nhạt hơn bạc hà, còn là một loại dược liệu nữa.”
Bạch Tiêu cũng gắp một miếng, thưởng thức kỹ càng: “Hương vị thịt này đúng là rất lạ.”
“Đây là thịt hoa mai, sau khi cắt miếng thì bọc một lớp tinh bột.” An Nhu thu lại ý cười, lễ phép trả lời.
“Đồ ăn cậu làm ngon hơn ở nhà hàng.” Bạch Tiêu khen có hơi vụng về.
“Cảm ơn.” An Nhu mỉm cười.
Trong lúc mấy người nói chuyện, Mạc Thịnh Hoan nhanh chóng gắp vào trong chén An Nhu mấy miếng thịt, thoáng cái đã đầy ắp chén.
An Nhu trả lời xong thì cúi đầu thấy trong chén mình đầy thịt. Ông chú nhìn qua, khẽ ngước đôi mắt lên, hình như là sợ khách khứa nhiều, cậu sẽ ăn không ngon.
An Nhu mỉm cười, nháy mắt với Mạc Thịnh Hoan, vui vẻ ăn thịt trong chén.
Mạc Thành Hoàn cũng gắp lên một miếng. Sau khi ăn vào, dạ dày cứ như được vỗ về.
Đồ ăn những ngày qua, bất kể là gọi ngoài hay là của ngon vật lạ, dường như đều kém hơn hương vị mà anh ta quen thuộc nhất này.
Trình Thịnh nói đúng.
Khẩu vị anh ta quả thật bị nuôi đến kén chọn mất rồi.
Bởi vì hương vị đồ ăn rất ngon, cho nên mọi người cùng rơi vào cuộc khổ chiến, cúi đầu ăn cơm không nói chuyện.
Đáy lòng An Nhu dâng lên một cảm giác thành tựu. Bởi vì ở thế giới của cậu, thực phẩm cực kỳ thiếu thốn, cho nên sau khi tới thế giới này, An Nhu có một khoảng thời gian hoàn toàn đắm chìm trong việc khai thác các cách nấu ăn, hơn nữa còn làm không biết mệt.
Kỹ năng nấu nướng của cậu, hình như cũng tăng lên trong lúc đó.
Ông chú lại gắp cho An Nhu một miếng nấm hương, cậu ngẩng đầu lên từ trong chén, tươi cười với Mạc Thịnh Hoan.
Bạch Tiêu len lén quan sát hành động của hai người, không khỏi đánh giá Mạc Thịnh Hoan một lần nữa.
Bên ngoài đều nói người này là một kẻ bệnh tật, là người đầu gỗ có bệnh tâm thần. Nhưng mà xem ra từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ, hình như anh ta rất săn sóc An Nhu.
An Nhu gả cho anh ta, cũng không biết là họa hay phúc nữa.
Tới khi bữa tối kết thúc, đồ ăn trên bàn đã ăn gần hết. An Nhu biết mình chuẩn bị thiếu nên muốn ngừng đũa sớm, nhưng rồi không ngờ ông chú lại gắp thức ăn cho mình, kiên quyết đút cho An Nhu no căng bụng.
Đồ ăn trong dĩa đã được ăn sạch sẽ, An Nhu nhìn về phía khoai từ xào nấm hương, còn một miếng khoai từ cuối cùng. Cậu cân nhắc nếu sau này có người đến, phải làm thêm nhiều đồ ăn mới đủ.
Hình như phát hiện An Nhu vẫn còn nhìn khoai từ trên bàn, Mạc Thịnh Hoan giơ đũa muốn gắp. Bỗng nhiên một đôi đũa lại chặn ngang, nhanh chóng gắp miếng khoai từ đặt vào trong bát An Nhu.
Động tĩnh này không nhỏ, mọi người trên bàn ăn đều nhìn về phía chủ nhân của đôi đũa.
Mạc Thành Hoàn không biến sắc buông đũa xuống, nghiêng đầu nhìn về phía An Nhu.
“Đồ ăn chú dâu làm, hương vị rất ngon,”
Chuyện xảy ra quá nhanh. An Nhu nhìn thấy miếng khoai từ trong chén, cố nhịn sự bực tức trong lòng, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Mạc Thành Hoàn.
Anh ta lại chập mạch gì rồi!
Moise và Bạch Tiêu ở đối diện, cũng bị hành động này của Mạc Thành Hoàn làm cho kinh ngạc.
Moise nhìn Mạc Thịnh Hoan, rồi lại nhìn Mạc Thành Hoàn, nếu mình nhớ không sai, hình như hai người này là chú cháu mà?
Cháu trai cướp trước mặt chú, còn diễn trò trước mặt chú, gắp đồ ăn cho chú dâu mình.
Loại chuyện gì thế!
“Miếng cuối cùng, hẳn là cực kỳ thơm.” Mạc Thành Hoàn cố gắng làm mềm giọng nói hơi cứng ngắc của mình, ý bảo đồ ăn trong bát An Nhu: “Chú dâu nếm thử không?”
Bạch Tiêu không dám tin nhìn anh em tốt mình chơi từ nhỏ đến lớn.
Anh ta biết anh ta đang làm cái gì không?
An Nhu nghiến răng, muốn ấn đầu người trước mặt vào trong cái chén. Nhưng Mạc Thành Hoàn là cháu trai mà ông cụ Mạc yêu thương nhất, còn là người thừa kế tương lai của nhà họ Mạc. Một khi việc này làm ầm đến tai ông cụ Mạc, đủ loại tin đồn sợ là không ngăn được.
Bỗng chốc, bầu không khí trở nên lúng túng, mãi cho đến khi cổ tay An Nhu bị huých một cái.
An Nhu quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt hờ hững của Mạc Thịnh Hoan, đổi chén của mình với chén của An Nhu.
An Nhu nhìn thấy ông chú dùng ngón tay khẽ gõ mặt bàn, thím Dương lập tức phản ứng lại, lấy thùng rác đến.
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ nhìn Mạc Thành Hoàn. Con ngươi màu đen ẩn chứa ý lạnh sâu xa, giống như một đầm lầy sâu thẳm lạnh lẽo.
Mạc Thịnh Hoan chậm rãi chuyển cái chén qua bên cạnh bàn. Tiếng đế ma sát với mặt bàn gỗ, trong nhà ăn im lặng, cực kỳ nặng nề.
Cái chén dừng lại ở mép bàn.
An Nhu nhìn Mạc Thịnh Hoan một tay đè lên cái chén, năm ngón tay thon dài để lên miệng chén. Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, cổ tay anh bỗng dưng dùng sức, một tiếng “choang” vang lên, mảnh sứ văng ra, cái chén sứ trực tiếp vỡ nát dưới tay người đàn ông.
Tiếng động này khiến cho trái tim của tất cả mọi người giật thót.
Nhà ăn yên tĩnh không một tiếng động.
Khuôn mặt Mạc Thịnh Hoan không chút cảm xúc. Ánh mắt không hề dao động, ngón tay nhẹ nhàng đảo qua, mảnh chén sứ vỡ rơi vào thùng rác mà thím Dương đưa tới.
An Nhu sửng sốt, khí thế của ông chú quá mạnh mẽ, động tác lại quá ngang ngược, cậu cảm thấy trái tim mình đang đập “thình thịch” không ngừng.
Ông trời của con ơi.
Moise rất cẩn thận gỡ mấy miếng vỡ nhỏ của chén sứ trên người mình xuống, không dám ném thẳng vào thùng rác bên cạnh người đàn ông mà vẫn ngồi im tại chỗ, sau đó đưa mảnh vỡ cho học trò, tránh xa bệnh nhân đang nổi giận.
Bạch Tiêu nhìn thấy mảnh vỡ thầy đưa, như thể nhận lấy củ khoai bỏng tay, không nói hai lời ném ngay cho Mạc Thành Hoàn.
Nghiệt do cậu tạo ra, tự mình nhận đi!
Mạc Thành Hoàn chống lại ánh mắt của chú, kiên trì không đến vài giây, một lát sau chậm rãi dời đi.
Nhìn thấy mảnh chén vỡ trước mặt, Mạc Thành Hoàn im lặng không nói tiếng nào.
An Nhu không nhịn được cong khóe môi, len lén liếc mắt nhìn ông chú.
Không khí trên bàn cực kỳ nặng nề. Mạc Thành Hoàn giơ tay nắm chặt mảnh chén sứ trước mặt, đẩy ghế dựa ra, rời đi mà không quay đầu lại.
Mạc Thành Hoàn vừa rời khỏi, bầu không khí cuối cùng cũng buông lỏng.
“Anh Mạc.” An Nhu lập tức đứng dậy, kéo tay Mạc Thịnh Hoan, kiểm tra cẩn thận: “Tay anh không sao chứ?”
Mạc Thịnh Hoan khôi phục dáng vẻ yên lặng lạnh lùng lúc trước, hơi nghiêng đầu, tựa vào trên người cậu thiếu niên đang xem tay cho mình.
“E hèm.” Moise ho khan hai tiếng: “Xem ra sức lực của người bệnh khá mạnh.”
An Nhu ngẩng đầu, sâu kín liếc mắt nhìn bác sĩ.
“Tôi có một phương án điều trị, cậu có thể nghe thử xem.” Moise hắng giọng: “Lúc hướng dẫn người tự kỷ học tập, có một loại phương pháp bắt chước, tương đối có ích.”
“Ví dụ như cậu muốn cho đối phương học được cách đánh răng, cậu phải lần lượt lặp đi lặp lại hành động đánh răng trước mặt anh ta, cho anh ta nhìn thấy động tác của cậu để anh ta bắt chước theo. Một khoảng thời gian sau đó, tự anh ta sẽ học được cách đánh răng.”
An Nhu vuốt ve bàn tay không bị thương của Mạc Thịnh Hoan, nghe phương pháp mà bác sĩ nói, ánh mắt sáng ngời.
“Trước kia anh Mạc quả thực từng bắt chước động tác của tôi.”
Phương pháp này nói không chừng lại khả thi đấy!
“Vậy trong cuộc sống sau này, cậu có thể thử phương pháp này nhiều hơn.” Moise đứng dậy: “Việc quan sát hôm nay kết thúc như vậy đi, quấy rầy mọi người rồi.”
“Không sao đâu ạ.” An Nhu giữ nguyên dáng vẻ tươi cười.
Người đầu sỏ gây chuyện là Mạc Thành Hoàn chứ không phải bác sĩ Moise. Nói không chừng ông ấy cũng bất đắc dĩ mới dẫn Mạc Thành Hoàn đến đây.
“Mấy ngày sau chúng tôi sẽ lại đến.” Trên mặt Bạch Tiêu mang theo áy náy: “Lần sau đến, nhất định sẽ không dẫn theo người khác nữa.”
“Ừ.” An Nhu nhìn kỹ nét mặt của Bạch Tiêu, là áy náy hàng thật giá thật.
Sau khi tạm biệt với hai thầy trò Moise và tiễn hai người lên xe, An Nhu trở lại biệt thự, phát hiện Mạc Thịnh Hoan ngồi trên sô pha, cầm điện thoại trong tay, đang chải lông cho Tiểu Hoan Hoan.
Hôm nay đã nhận được năm điểm trưởng thành rồi. Dựa theo phương pháp một ngày chải mấy chục lần, ông chú đã chải hơn trăm lần, nếu là mèo thật thì đã trụi lông từ đời tám.
“Anh Mạc.” An Nhu ngồi bên cạnh Mạc Thịnh Hoan, nhìn chằm chằm tay của ông chú, nóng lòng muốn thử.
“Có muốn thử phương pháp bắt chước mà bác sĩ Moise đã nói không?”
Mạc Thịnh Hoan nghe thấy thiếu niên nói chuyện, cuối cùng cũng buông tha cho Tiểu Hoan Hoan đáng thương, quay đầu nhìn về phía An Nhu.
“Ví dụ như...” An Nhu mím môi, kéo một bàn tay của Mạc Thịnh Hoan, để tay anh đứng thẳng, sau đó đầu ngón tay mình trượt lên từ lòng bàn tay, ngón tay ôm lấy khe hở của tay ông chú, chậm rãi nắm lại.
Mạc Thịnh Hoan nhìn thấy tay kia của cậu thiếu niên, đặt điện thoại xuống, học theo dáng vẻ của cậu, dùng ngón tay mình ôm lấy khe hở bàn tay cậu. Lòng bàn tay kề sát, nhẹ nhàng nắm lấy.
An Nhu nhếch môi, ngón tay buông xuống, mười ngón tay đan vào nhau.
Phương pháp bắt chước thật dễ dùng.