Chương 10: Đóa hoa giao tiếp Nhu
An Nhu hiểu ý của thím Dương, mình không có chỗ dựa, trong tay còn không có bằng chứng, nếu chỉ trích mẹ chồng trước mưu toan hãm hại Mạc Thịnh Hoan thì đừng nói ông cụ Mạc không tin, chính mình cũng không thể đứng vững.
“Con biết nên làm gì, không nên làm gì.” An Nhu cắn môi dưới, ngước mắt nhìn về phía thím Dương.
Số thuốc đó, mình sẽ không để Mạc Thịnh Hoan uống thêm một viên nào nữa. Nhưng tự ý ngừng thuốc chắc chắn sẽ gợi lên sự cảnh giác của kẻ có ý đồ xấu, không chừng còn sẽ cho người khác lý do trách cứ thím Dương không dụng tâm.
“Sau này để con mang thuốc cho anh Mạc đi ạ.” An Nhu nghiêm túc nói: “Lúc khám bác sĩ con cũng sẽ đi cùng.”
“Ừ.” Thím Dương thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích nhìn về phía cậu.
Ở trong phòng ngủ yên tĩnh trên tầng hai làm bạn với Mạc Thịnh Hoan một lát, thư ký Lý đích thân đến đây, kêu An Nhu chuẩn bị về nhà chính để tham dự tiệc nhà.
Trên xe, thư ký Lý tri kỷ lấy ra một chiếc áo sơ mi mới tinh. An Nhu nhìn thoáng qua, mỉm cười nói cảm ơn, đặt áo sơ mi sang một bên, không hề có ý định thay đồ.
Thư ký Lý cười bất đắc dĩ, nhìn áo sơ mi nhăn nhúm của cậu một lát, cuối cùng vẫn chọn tôn trọng quyết định của cậu.
Đến nhà chính của nhà họ Mạc, thư ký Lý đi trước dẫn đường, dẫn An Nhu vào phòng yến tiệc riêng biệt của nhà chính. Nơi này đã có không ít người nhà họ Mạc đến đây, khi thấy cậu, vẻ mặt mỗi người khác nhau, có người cầm ly rượu tiến lên chào hỏi.
“Cậu chính là thím họ mới của tôi phải không?” Người tới khoảng chừng hai mươi tuổi, vẻ mặt cười tủm tỉm, lặng lẽ quan sát thiếu niên trước mắt.
Non nớt quá đấy.
“Đây là…” Thư ký Lý đang định thấp giọng nhắc nhở cậu thân phận người trước mắt thì chợt thấy An Nhu mỉm cười vươn tay.
“Chào cậu, tôi là An Nhu, lần đầu tiên gặp mặt. Tôi còn tưởng hôm nay ba cậu sẽ đến cơ đấy.”
“Cậu biết ba tôi à?” Thanh niên thoáng kinh ngạc.
“Ông Lưu Nam, thư pháp gia tiếng tăm lừng lẫy ở Tấn Thành, thậm chí là cả nước, sao tôi có thể không biết.” An Nhu mỉm cười thỏa đáng: “May mắn được cùng Thịnh Hoan, gặp mặt thì tôi phải gọi ông Lưu Nam một tiếng ‘anh họ’ nữa, khi đó còn mong ông ấy đừng ghét bỏ.”
Nhà họ Lưu là nhà mẹ đẻ của mẹ ruột Mạc Thịnh Hoan. Kiếp trước khi kết hôn với Mạc Thành Hoàn, không một ai trong nhà họ Lưu đến dự. Nhưng dù vậy, họ vẫn yêu cầu An Nhu phải học thuộc lòng thông tin cơ bản của người nhà họ Lưu để tránh làm mất mặt Mạc Thành Hoàn.
Có điều sau này, trên lễ tang của ông cụ Mạc, An Nhu tận mắt nhìn thấy người nhà họ Lưu, hơn nữa ấn tượng còn vô cùng sâu sắc.
Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì Lưu Nam đỡ ông cụ nhà họ Lưu run rẩy lén lút nhổ một bãi nước bọt về phía quan tài của ông cụ Mạc, An Nhu đứng bên cạnh thấy rất rõ ràng.
Ba của Lưu Nam là anh trai của mẹ ruột Mạc Thịnh Hoan, có lẽ vẫn còn oán hận đối với cái chết của em gái nên một ông cụ đã qua tuổi hoa giáp còn lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây để nhổ một bãi nước bọt về phía em rể đã qua đời.
Không ít người nhà họ Mạc đều thấy cảnh đó, nhưng họ không nói một lời. Ân oán của thế hệ ông nội, ai có thể giải quyết rõ ràng.
Người thanh niên trước mắt là con trai độc nhất của Lưu Nam, rất được người nhà họ Lưu cưng chiều, tính cách hơi nghịch ngợm, nhưng bản tính vẫn tốt bụng.
“He he.” Thanh niên nhìn thiếu niên trước mắt bằng ánh mắt mới lạ: “Vậy thì chắc chắn thím họ cũng biết tên cháu là gì đúng không?”
“Nghe nói từ nhỏ cậu đã đối nghịch với cha mình.” An Nhu cười tươi sáng, có vẻ tâm tính của thiếu niên: “Cho nên ông nội cậu dứt khoát đặt tên cậu là Lưu Bắc Cực, tên này người khác chỉ cần nghe một lần là nhớ kỹ.”
“Thím họ giỏi thật đấy.” Lưu Bắc Cực không nhịn được giơ ngón cái lên: “Chuyện này mà cũng biết.”
“Đương nhiên rồi.” Vẻ mặt An Nhu đương nhiên: “Nếu mẹ của Thịnh Hoan còn sống thì chính là mẹ chồng của tôi, tôi phải kêu bà ấy là mẹ, người thân bên nhà mẹ đương nhiên tôi phải nhớ chứ.”
Câu nói này lập tức kéo hảo cảm của Lưu Bắc Cực đối với thiếu niên tăng lên cực hạn. Ông nội vẫn luôn kể chuyện về bà trẻ cho cậu ta nghe, kể hai người chú họ của mình ở nhà họ Mạc một người chết một người tàn phế như thế nào.
Bây giờ thiếu niên này không chỉ đồng ý gả cho chú họ Thịnh Hoan mà còn thân thiết với nhà họ Lưu như thế, ông nội mình mà thấy thì cũng phải giơ ngón cái lên!
“Thím họ, con người thím thật không tệ.” Lưu Bắc Cực không che giấu hảo cảm với thiếu niên: “Đi thôi, cháu dẫn thím đi tìm ba cháu.”
“Ông Lưu Nam cũng đến đây à?” An Nhu hơi kinh ngạc.
“Sao vậy? Vừa rồi còn gọi là anh họ cơ mà, bây giờ không gọi nữa à?” Một người đàn ông trung niên từ bên cạnh đi tới, ôn hòa nhìn An Nhu, e rằng đã nghe thấy những lời này ngay từ đầu.
“Chào ông Lưu Nam.” An Nhu rất lễ phép, ánh mắt vui sướng: “Tôi thật không ngờ hôm nay lại được gặp ngài!”
“Gọi anh họ là được, nghe trẻ tuổi.” Lưu Nam cười ha ha vỗ vai An Nhu: “Ông cụ nhà anh bảo hôm nay là hôn sự của em họ Thịnh Hoan, dù anh có bò cũng phải bò tới đây. Hôm nay được gặp cậu, coi như chuyến đi này không lãng phí.”
“Cảm ơn anh họ.” An Nhu cười híp mắt.
“Đi thôi, mới xuống xe cũng đói bụng rồi nhỉ.” Lưu Nam dẫn An Nhu tiến vào đám đông: “Bên kia có ít bánh ngọt ăn trước bữa cơm, cậu điền bụng đi.”
“Vai vế cao đúng là sướng thật đấy.” Lưu Bắc Cực đi theo sau than thở: “Tuổi nhỏ hơn mình mà có thể xưng anh gọi em với ba của mình.”
Thấy thiếu niên thành thạo giao tiếp với mọi người, thư ký Lý lâm vào trầm tư.
Rõ ràng trên xe cậu ấy không xem tư liệu đàng hoàng, chẳng lẽ đây là thiên tài đã nhìn thấy là không thể quên?
Mình còn lo lắng suốt chặng đường, lại không nghĩ rằng cậu ấy mới tới nơi đã lập tức công lược nhà họ Lưu, nói lý lẽ rõ ràng, lôi kéo tình cảm thành thạo, không soi mói được một khuyết điểm nào.
Còn lanh lợi hơn cả đóa hoa giao tiếp ở Tấn Thành.
Từ khi mẹ Mạc Thịnh Hoan qua đời, nhà họ Lưu vẫn ôm cơn tức đối với nhà họ Mạc, thiếu niên đi theo Lưu Nam, người nhà họ Mạc chung quanh không một ai dám lại gần.
Mãi tới khi cậu ba Mạc Thịnh Khang của nhà họ Mạc dẫn theo vợ con tiến vào phòng yến tiệc, người nhà họ Mạc nhao nhao vây quanh trò chuyện, có vẻ cực kỳ nhiệt tình.
Mặc dù hiện tại nhà họ Mạc là do ông cụ Mạc cai quản, nhưng dù gì ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi. Người thừa kế mà ông cụ Mạc coi trọng nhất hiện tại chính là lứa cháu Mạc Thành Hoàn, tương lai vô cùng có khả năng sẽ giao nhà họ Mạc vào tay người trẻ tuổi này.
Thời điểm hôm nay chính là thời cơ tốt để giao hảo với Mạc Thành Hoàn.
Gia đình Mạc Thịnh Khang được vây quanh như sao trời vây quanh mặt trăng. Thấy thế, Lưu Nam hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường.
An Nhu im lặng cùng người nhà họ Lưu ăn điểm tâm, còn chưa nếm ra mùi vị thì đã cảm thấy có người nhìn chăm chú vào mình từ sau lưng. Cậu quay đầu lại theo cảm giác, lập tức nhìn thấy chồng trước đứng trong đám người.
Vóc dáng 1m89, đứng trong đám đông giống như hạc đứng giữa bầy gà. Thấy An Nhu nhìn sang, Mạc Thành Hoàn cười lạnh lùng, đôi mắt tối đen như ẩn chứa hàm ý gì đó.
Vị phu nhân đứng bên cạnh Mạc Thành Hoàn chú ý thấy vẻ mặt khác thường của con trai thì nhìn theo tầm mắt của Mạc Thành Hoàn, lập tức thấy thiếu niên đứng đối diện.
An Nhu thấy mẹ chồng trước trò chuyện ngắn gọn với chồng trước một chút, sau đó bà ta mỉm cười đi về phía mình, tay cầm ly rượu, tư thái ung dung.
“Vốn dĩ tôi còn rất mong chờ, không ngờ nhà họ An lại dẫn tới mặt hàng thế này.” Người phụ nữ nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, quan sát thiếu niên từ đầu tới chân, không hề che giấu vẻ khinh miệt của mình.
An Nhu mỉm cười: “Xưa nay nghe nói nhà họ Trương mấy đời thư hương, không ngờ cũng xuất hiện mặt hàng như bà đây.”
Mẹ chồng trước họ Trương, tên chỉ có một chữ Vân, mặc dù xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhưng từ nhỏ là kiểu người không nghe theo quản thúc, lúc đi học làm học sinh cá biệt đánh nhau, sau khi bị đuổi học thì đưa ra nước ngoài, trở về lập tức xem mắt kết hôn sinh con với cậu ba nhà họ Mạc, từ đó bắt đầu làm phu nhân nhà giàu.
Kiếp trước, An Nhu đã đấu trí đấu dũng với bà ta suốt bốn năm năm, hầu như đã thăm dò được tính cách của bà ta.
Người khác chỉ cần tâng bốc bà ta thì bà ta sẽ bay lên trời cao, vênh mặt lên ai cũng khinh thường, nhưng một khi bị mỉa mai mấy câu thì chắc chắn sẽ hiện nguyên hình, chỉ hận không thể túm tóc người kia ngay lập tức
An Nhu vừa dứt lời, Trương Vân sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại là thằng nhóc còn chưa dứt sữa trước mắt cũng dám mắng mình!
“Tao cho mày mặt mũi à!” Trương Vân phẫn nộ cất cao giọng, thu hút sự chú ý của mọi người. Không nói hai lời, Trương Vân hất ly rượu, đổ hết rượu vang trong ly lên người An Nhu.
Chiếc sơ mi trắng dính rượu vang chắc chắn đã thành đồ bỏ rồi, 9.9 tệ free ship chắc chắn hy sinh.
Kiếp trước An Nhu vẫn nhẫn nhịn chẳng qua bởi vì bà ta là mẹ của Mạc Thành Hoàn, là bà nội của hai đứa con mình, còn bây giờ?
An Nhu cũng không nói một lời, xoay người cầm đĩa bánh tiramisu ấn lên đầu Trương Vân.
Bột ca cao với bơ dính vào chiếc váy màu xanh ngọc của Trương Vân, giống như một bức tranh trừu tượng mà dơ bẩn, bơ không ngừng chảy xuống theo làn váy.
Phòng yến tiệc nhất thời lặng ngắt tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Trương Vân khó tin nhìn chiếc váy của mình, ngẩng đầu nhìn cậu, kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Sao cậu ta dám!
Sao cậu ta dám!
“Cậu đang làm gì thế!” Mạc Thành Hoàn nhanh chóng đi tới, che chở trước mặt Trương Vân, nhíu mày nhìn chằm chằm An Nhu.
Đúng, chính là như thế này, giống hệt như kiếp trước.
Bất kể có phải là Trương Vân làm sai hay không, đứa con hiếu thảo Mạc Thành Hoàn này sẽ luôn đứng về phía mẹ anh ta trước tiên.
“Cậu có biết vai vế không hả? Sao có thể ra tay?” Mạc Thành Hoàn hạ giọng chất vấn, hình như còn muốn chừa lại đường vãn hồi.
Nhưng An Nhu không muốn chừa đường vãn hồi cho anh ta, không muốn một chút nào hết.
“Vai vế?”
Người trong phòng yến tiệc hầu như đều nghe thấy giọng nói của cậu thiếu niên.
“Nếu quý bà này biết cái gì là vai vế thì sẽ không chủ động lại đây nói chuyện lồi lõm, còn ra tay tấn công tôi!”
Ánh mắt An Nhu sắc bén, không thèm nhường một bước.
“Tôi và Mạc Thịnh Hoan là chồng chồng hợp pháp, nếu bà ta biết vai vế thì hẳn là cũng biết tôi là anh dâu của bà ta, bày ra một chút tôn trọng!”
An Nhu đối diện với ánh mắt của Mạc Thành Hoàn: “Cả anh nữa, có phải là không có mắt cũng không mọc tai nên mới khiến anh không biết tốt xấu đi tới răn dạy tôi không?”
“Cậu đừng quá quắt.” Mạc Thành Hoàn nhăn mày.
“Nói chuyện với trưởng bối mà không thèm xưng hô một tiếng.” An Nhu cười lạnh: “Quả nhiên là mẹ nào con nấy.”
Môi Mạc Thành Hoàn nhúc nhích, đối mặt với cậu thiếu niên từng chung sống sớm chiều với nhau bốn năm, anh ta không tài nào gọi một tiếng “chú dâu” được.
“Con biết nên làm gì, không nên làm gì.” An Nhu cắn môi dưới, ngước mắt nhìn về phía thím Dương.
Số thuốc đó, mình sẽ không để Mạc Thịnh Hoan uống thêm một viên nào nữa. Nhưng tự ý ngừng thuốc chắc chắn sẽ gợi lên sự cảnh giác của kẻ có ý đồ xấu, không chừng còn sẽ cho người khác lý do trách cứ thím Dương không dụng tâm.
“Sau này để con mang thuốc cho anh Mạc đi ạ.” An Nhu nghiêm túc nói: “Lúc khám bác sĩ con cũng sẽ đi cùng.”
“Ừ.” Thím Dương thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt cảm kích nhìn về phía cậu.
Ở trong phòng ngủ yên tĩnh trên tầng hai làm bạn với Mạc Thịnh Hoan một lát, thư ký Lý đích thân đến đây, kêu An Nhu chuẩn bị về nhà chính để tham dự tiệc nhà.
Trên xe, thư ký Lý tri kỷ lấy ra một chiếc áo sơ mi mới tinh. An Nhu nhìn thoáng qua, mỉm cười nói cảm ơn, đặt áo sơ mi sang một bên, không hề có ý định thay đồ.
Thư ký Lý cười bất đắc dĩ, nhìn áo sơ mi nhăn nhúm của cậu một lát, cuối cùng vẫn chọn tôn trọng quyết định của cậu.
Đến nhà chính của nhà họ Mạc, thư ký Lý đi trước dẫn đường, dẫn An Nhu vào phòng yến tiệc riêng biệt của nhà chính. Nơi này đã có không ít người nhà họ Mạc đến đây, khi thấy cậu, vẻ mặt mỗi người khác nhau, có người cầm ly rượu tiến lên chào hỏi.
“Cậu chính là thím họ mới của tôi phải không?” Người tới khoảng chừng hai mươi tuổi, vẻ mặt cười tủm tỉm, lặng lẽ quan sát thiếu niên trước mắt.
Non nớt quá đấy.
“Đây là…” Thư ký Lý đang định thấp giọng nhắc nhở cậu thân phận người trước mắt thì chợt thấy An Nhu mỉm cười vươn tay.
“Chào cậu, tôi là An Nhu, lần đầu tiên gặp mặt. Tôi còn tưởng hôm nay ba cậu sẽ đến cơ đấy.”
“Cậu biết ba tôi à?” Thanh niên thoáng kinh ngạc.
“Ông Lưu Nam, thư pháp gia tiếng tăm lừng lẫy ở Tấn Thành, thậm chí là cả nước, sao tôi có thể không biết.” An Nhu mỉm cười thỏa đáng: “May mắn được cùng Thịnh Hoan, gặp mặt thì tôi phải gọi ông Lưu Nam một tiếng ‘anh họ’ nữa, khi đó còn mong ông ấy đừng ghét bỏ.”
Nhà họ Lưu là nhà mẹ đẻ của mẹ ruột Mạc Thịnh Hoan. Kiếp trước khi kết hôn với Mạc Thành Hoàn, không một ai trong nhà họ Lưu đến dự. Nhưng dù vậy, họ vẫn yêu cầu An Nhu phải học thuộc lòng thông tin cơ bản của người nhà họ Lưu để tránh làm mất mặt Mạc Thành Hoàn.
Có điều sau này, trên lễ tang của ông cụ Mạc, An Nhu tận mắt nhìn thấy người nhà họ Lưu, hơn nữa ấn tượng còn vô cùng sâu sắc.
Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì Lưu Nam đỡ ông cụ nhà họ Lưu run rẩy lén lút nhổ một bãi nước bọt về phía quan tài của ông cụ Mạc, An Nhu đứng bên cạnh thấy rất rõ ràng.
Ba của Lưu Nam là anh trai của mẹ ruột Mạc Thịnh Hoan, có lẽ vẫn còn oán hận đối với cái chết của em gái nên một ông cụ đã qua tuổi hoa giáp còn lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây để nhổ một bãi nước bọt về phía em rể đã qua đời.
Không ít người nhà họ Mạc đều thấy cảnh đó, nhưng họ không nói một lời. Ân oán của thế hệ ông nội, ai có thể giải quyết rõ ràng.
Người thanh niên trước mắt là con trai độc nhất của Lưu Nam, rất được người nhà họ Lưu cưng chiều, tính cách hơi nghịch ngợm, nhưng bản tính vẫn tốt bụng.
“He he.” Thanh niên nhìn thiếu niên trước mắt bằng ánh mắt mới lạ: “Vậy thì chắc chắn thím họ cũng biết tên cháu là gì đúng không?”
“Nghe nói từ nhỏ cậu đã đối nghịch với cha mình.” An Nhu cười tươi sáng, có vẻ tâm tính của thiếu niên: “Cho nên ông nội cậu dứt khoát đặt tên cậu là Lưu Bắc Cực, tên này người khác chỉ cần nghe một lần là nhớ kỹ.”
“Thím họ giỏi thật đấy.” Lưu Bắc Cực không nhịn được giơ ngón cái lên: “Chuyện này mà cũng biết.”
“Đương nhiên rồi.” Vẻ mặt An Nhu đương nhiên: “Nếu mẹ của Thịnh Hoan còn sống thì chính là mẹ chồng của tôi, tôi phải kêu bà ấy là mẹ, người thân bên nhà mẹ đương nhiên tôi phải nhớ chứ.”
Câu nói này lập tức kéo hảo cảm của Lưu Bắc Cực đối với thiếu niên tăng lên cực hạn. Ông nội vẫn luôn kể chuyện về bà trẻ cho cậu ta nghe, kể hai người chú họ của mình ở nhà họ Mạc một người chết một người tàn phế như thế nào.
Bây giờ thiếu niên này không chỉ đồng ý gả cho chú họ Thịnh Hoan mà còn thân thiết với nhà họ Lưu như thế, ông nội mình mà thấy thì cũng phải giơ ngón cái lên!
“Thím họ, con người thím thật không tệ.” Lưu Bắc Cực không che giấu hảo cảm với thiếu niên: “Đi thôi, cháu dẫn thím đi tìm ba cháu.”
“Ông Lưu Nam cũng đến đây à?” An Nhu hơi kinh ngạc.
“Sao vậy? Vừa rồi còn gọi là anh họ cơ mà, bây giờ không gọi nữa à?” Một người đàn ông trung niên từ bên cạnh đi tới, ôn hòa nhìn An Nhu, e rằng đã nghe thấy những lời này ngay từ đầu.
“Chào ông Lưu Nam.” An Nhu rất lễ phép, ánh mắt vui sướng: “Tôi thật không ngờ hôm nay lại được gặp ngài!”
“Gọi anh họ là được, nghe trẻ tuổi.” Lưu Nam cười ha ha vỗ vai An Nhu: “Ông cụ nhà anh bảo hôm nay là hôn sự của em họ Thịnh Hoan, dù anh có bò cũng phải bò tới đây. Hôm nay được gặp cậu, coi như chuyến đi này không lãng phí.”
“Cảm ơn anh họ.” An Nhu cười híp mắt.
“Đi thôi, mới xuống xe cũng đói bụng rồi nhỉ.” Lưu Nam dẫn An Nhu tiến vào đám đông: “Bên kia có ít bánh ngọt ăn trước bữa cơm, cậu điền bụng đi.”
“Vai vế cao đúng là sướng thật đấy.” Lưu Bắc Cực đi theo sau than thở: “Tuổi nhỏ hơn mình mà có thể xưng anh gọi em với ba của mình.”
Thấy thiếu niên thành thạo giao tiếp với mọi người, thư ký Lý lâm vào trầm tư.
Rõ ràng trên xe cậu ấy không xem tư liệu đàng hoàng, chẳng lẽ đây là thiên tài đã nhìn thấy là không thể quên?
Mình còn lo lắng suốt chặng đường, lại không nghĩ rằng cậu ấy mới tới nơi đã lập tức công lược nhà họ Lưu, nói lý lẽ rõ ràng, lôi kéo tình cảm thành thạo, không soi mói được một khuyết điểm nào.
Còn lanh lợi hơn cả đóa hoa giao tiếp ở Tấn Thành.
Từ khi mẹ Mạc Thịnh Hoan qua đời, nhà họ Lưu vẫn ôm cơn tức đối với nhà họ Mạc, thiếu niên đi theo Lưu Nam, người nhà họ Mạc chung quanh không một ai dám lại gần.
Mãi tới khi cậu ba Mạc Thịnh Khang của nhà họ Mạc dẫn theo vợ con tiến vào phòng yến tiệc, người nhà họ Mạc nhao nhao vây quanh trò chuyện, có vẻ cực kỳ nhiệt tình.
Mặc dù hiện tại nhà họ Mạc là do ông cụ Mạc cai quản, nhưng dù gì ông cụ cũng đã lớn tuổi rồi. Người thừa kế mà ông cụ Mạc coi trọng nhất hiện tại chính là lứa cháu Mạc Thành Hoàn, tương lai vô cùng có khả năng sẽ giao nhà họ Mạc vào tay người trẻ tuổi này.
Thời điểm hôm nay chính là thời cơ tốt để giao hảo với Mạc Thành Hoàn.
Gia đình Mạc Thịnh Khang được vây quanh như sao trời vây quanh mặt trăng. Thấy thế, Lưu Nam hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường.
An Nhu im lặng cùng người nhà họ Lưu ăn điểm tâm, còn chưa nếm ra mùi vị thì đã cảm thấy có người nhìn chăm chú vào mình từ sau lưng. Cậu quay đầu lại theo cảm giác, lập tức nhìn thấy chồng trước đứng trong đám người.
Vóc dáng 1m89, đứng trong đám đông giống như hạc đứng giữa bầy gà. Thấy An Nhu nhìn sang, Mạc Thành Hoàn cười lạnh lùng, đôi mắt tối đen như ẩn chứa hàm ý gì đó.
Vị phu nhân đứng bên cạnh Mạc Thành Hoàn chú ý thấy vẻ mặt khác thường của con trai thì nhìn theo tầm mắt của Mạc Thành Hoàn, lập tức thấy thiếu niên đứng đối diện.
An Nhu thấy mẹ chồng trước trò chuyện ngắn gọn với chồng trước một chút, sau đó bà ta mỉm cười đi về phía mình, tay cầm ly rượu, tư thái ung dung.
“Vốn dĩ tôi còn rất mong chờ, không ngờ nhà họ An lại dẫn tới mặt hàng thế này.” Người phụ nữ nhẹ nhàng lắc lư ly rượu, ánh mắt khẽ nhúc nhích, quan sát thiếu niên từ đầu tới chân, không hề che giấu vẻ khinh miệt của mình.
An Nhu mỉm cười: “Xưa nay nghe nói nhà họ Trương mấy đời thư hương, không ngờ cũng xuất hiện mặt hàng như bà đây.”
Mẹ chồng trước họ Trương, tên chỉ có một chữ Vân, mặc dù xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhưng từ nhỏ là kiểu người không nghe theo quản thúc, lúc đi học làm học sinh cá biệt đánh nhau, sau khi bị đuổi học thì đưa ra nước ngoài, trở về lập tức xem mắt kết hôn sinh con với cậu ba nhà họ Mạc, từ đó bắt đầu làm phu nhân nhà giàu.
Kiếp trước, An Nhu đã đấu trí đấu dũng với bà ta suốt bốn năm năm, hầu như đã thăm dò được tính cách của bà ta.
Người khác chỉ cần tâng bốc bà ta thì bà ta sẽ bay lên trời cao, vênh mặt lên ai cũng khinh thường, nhưng một khi bị mỉa mai mấy câu thì chắc chắn sẽ hiện nguyên hình, chỉ hận không thể túm tóc người kia ngay lập tức
An Nhu vừa dứt lời, Trương Vân sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại là thằng nhóc còn chưa dứt sữa trước mắt cũng dám mắng mình!
“Tao cho mày mặt mũi à!” Trương Vân phẫn nộ cất cao giọng, thu hút sự chú ý của mọi người. Không nói hai lời, Trương Vân hất ly rượu, đổ hết rượu vang trong ly lên người An Nhu.
Chiếc sơ mi trắng dính rượu vang chắc chắn đã thành đồ bỏ rồi, 9.9 tệ free ship chắc chắn hy sinh.
Kiếp trước An Nhu vẫn nhẫn nhịn chẳng qua bởi vì bà ta là mẹ của Mạc Thành Hoàn, là bà nội của hai đứa con mình, còn bây giờ?
An Nhu cũng không nói một lời, xoay người cầm đĩa bánh tiramisu ấn lên đầu Trương Vân.
Bột ca cao với bơ dính vào chiếc váy màu xanh ngọc của Trương Vân, giống như một bức tranh trừu tượng mà dơ bẩn, bơ không ngừng chảy xuống theo làn váy.
Phòng yến tiệc nhất thời lặng ngắt tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Trương Vân khó tin nhìn chiếc váy của mình, ngẩng đầu nhìn cậu, kinh ngạc tới mức không nói nên lời.
Sao cậu ta dám!
Sao cậu ta dám!
“Cậu đang làm gì thế!” Mạc Thành Hoàn nhanh chóng đi tới, che chở trước mặt Trương Vân, nhíu mày nhìn chằm chằm An Nhu.
Đúng, chính là như thế này, giống hệt như kiếp trước.
Bất kể có phải là Trương Vân làm sai hay không, đứa con hiếu thảo Mạc Thành Hoàn này sẽ luôn đứng về phía mẹ anh ta trước tiên.
“Cậu có biết vai vế không hả? Sao có thể ra tay?” Mạc Thành Hoàn hạ giọng chất vấn, hình như còn muốn chừa lại đường vãn hồi.
Nhưng An Nhu không muốn chừa đường vãn hồi cho anh ta, không muốn một chút nào hết.
“Vai vế?”
Người trong phòng yến tiệc hầu như đều nghe thấy giọng nói của cậu thiếu niên.
“Nếu quý bà này biết cái gì là vai vế thì sẽ không chủ động lại đây nói chuyện lồi lõm, còn ra tay tấn công tôi!”
Ánh mắt An Nhu sắc bén, không thèm nhường một bước.
“Tôi và Mạc Thịnh Hoan là chồng chồng hợp pháp, nếu bà ta biết vai vế thì hẳn là cũng biết tôi là anh dâu của bà ta, bày ra một chút tôn trọng!”
An Nhu đối diện với ánh mắt của Mạc Thành Hoàn: “Cả anh nữa, có phải là không có mắt cũng không mọc tai nên mới khiến anh không biết tốt xấu đi tới răn dạy tôi không?”
“Cậu đừng quá quắt.” Mạc Thành Hoàn nhăn mày.
“Nói chuyện với trưởng bối mà không thèm xưng hô một tiếng.” An Nhu cười lạnh: “Quả nhiên là mẹ nào con nấy.”
Môi Mạc Thành Hoàn nhúc nhích, đối mặt với cậu thiếu niên từng chung sống sớm chiều với nhau bốn năm, anh ta không tài nào gọi một tiếng “chú dâu” được.