Chương 29: Tình yêu thứ này, thật là kỳ quái
Bà ấy dẫn người làm nối tiếp nhau đi vào.
Khương Diệu Diệu đứng cuối cùng đi vào rồi tự ý tách ra, chỉnh chỉnh tóc mai của mình.
Hơi tiếc cho lớp trang điểm tỉ mỉ này, nhưng cô đối với diện mạo của mình tuyệt đối tin tưởng. Cha mẹ và các anh trai đều nói rằng cô chính là cô nương đẹp nhất trong các thế hệ nhà họ Khương.
Vương phi đã rời phủ tới nhà mẹ đẻ, quản lý tạm thời của vương phủ rơi vào tay quản gia, ông cho gã sai vặt tiếp nhận sau đó bước vào viện Tử Lâm. Khương Diệu Diệu biết cơ hội tới rồi, lặng lẽ tách đoàn, đợi tổng quản sự Cẩm Tâm lâu rời đi, cô từ chỗ tối lộ ra, cố ý đi theo người hầu đến trước sân viện.
Bên trong viện Tử Lâm.
Từ thị vệ đẩy xe chủ tử, từ phòng sách đi ra, Cao thị vệ cầm một khay của gã sai vặt lại gần chủ tử dâng lên.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của chủ tử, Cao thị vệ có chút hoảng sợ, giống như vẻ tươi cười trước kia là biểu hiện giả dối vậy.
"Thế tử gia, đây là quần áo mùa này do Cẩm Tâm lâu phái người đưa tới, thuộc hạ đã kiểm tra qua, không có vấn đề."
Cao thị vệ nói xong, liền chờ chủ tử lên tiếng, rồi gã mới đưa số quần áo này vào trong phòng. Rốt cuộc bên người chủ tử không có nha hoàn, loại chuyện này đều do gã và Từ thị vệ nhận việc.
"Cho ta xem."
Mặc Phù Bạch thế mà có ý cản lại, Cao thị vệ ngẩn ra, "Vâng!"
Người hầu vương phủ bưng khay quỳ xuống, Cao thị vệ nhấc mấy tấm vải đỏ lên. Toàn bộ làm bằng thủ công tinh xảo, 8 khay quần áo trong đó có 5 bộ là màu trắng, 2 bộ màu xanh lam và 1 bộ màu xanh lơ.
Đều là do Vương phi dựa theo thói quen của con trai đặt làm.
Chỉ là...
Mặc Phù Bạch hơi nhíu mày lại, "Sao không có màu tím?"
Cao thị vệ + Từ thị vệ: "..."
Người hầu vương phủ: "???"
Nà ní? Từ khi nào chủ tử bọn họ để ý đến màu sắc rồi???
"Đổi đi."
Dứt khoát vô tình.
Người hầu vương phủ không kịp phản ứng, Từ thị vệ cao giọng nhắc nhở: "Đều ngây ra cái gì? Không nghe chủ tử nói sao, đổi thành quần áo màu tím đi."
"Vâng."
Người hầu vương phủ rời khỏi viện Tử Lâm.
Từ thị vệ đẩy xe lăn, đưa Mặc Phù Bạch vào trong phòng.
Chờ đến đồng bạn từ trong phòng ra tới, Cao thị vệ túm hắn đến góc, "Đây là có chuyện gì?"
Từ thị vệ trưng mặt shota khó hiểu hỏi, "Cái gì là cái gì?"
"Ta nói, quần áo, chủ tử như thế nào đột nhiên muốn đổi quần áo thành màu tím?"
Từ thị vệ lập tức liền cười, "Ta nói mi không chỉ có xuẩn, còn bị điếc, lúc ấy Thế tử điện hạ đi tới phòng Thế tử phi, khi bước ra ngoài, không phải Thế tử phi có nói một câu sao?"
"Nói cái gì cơ?"
"Hắc hắc, Thế tử phi nói chủ tử nhà chúng ta mặc màu tím đẹp nha."
Cao thị vệ: "..."
"Ta thấy chủ tử đối với Thế tử phi để bụng, thứ tình yêu này, thật là kỳ quái..."
Cao thị vệ: "..."
Từ thị vệ đôi tay hợp lại ở trong tay áo, huýt sáo nhìn phòng bên cạnh.
"Hãy chờ xem, chủ tử nhà chúng ta về sau sẽ biến hóa càng lúc càng lớn..."
Cao thị vệ vẻ mặt không còn luyến lưu thế gian này. Trong cảm nhận của hắn, chủ tử như thần tiên trên trời, hoàn mỹ vô khuyết như thế sẽ để ý đến một câu nói của cô gái.
Từ thị vệ cảm thán nói: "Mùa đông mau tới, mùa xuân còn xa sao?"
Cao thị vệ rất muốn tìm một góc nào đó làm nhi đồng tự kỷ.
"Từ thị vệ, Cao thị vệ!"
Bỗng nhiên, có thị vệ túm một ai đó kéo lại đây, "Có chuyện gì? Cô ta là ai?"
Cao thị vệ nghiêm nghị hỏi.
Thị vệ nói: "Bẩm, thuộc hạ phát hiện người này lén lút ở khu vực gần viện Tử Lâm, thuộc hạ xác định người này không phải nha hoàn trong phủ!"
Từ thị vệ nhìn thấy người khả nghi kia rồi nhăn chặt mày, "Đuổi người này ra khỏi phủ ngay!"
"Chờ đã! Vị thị vệ này nhận ra tiểu nữ là ai đúng không? Tiểu nữ là em gái ruột của Thế tử phi các vị đó, là em gái ruột tới tìm chị của mình! Buông tay ra!"
Khương Diệu Diệu giãy giụa, cũng cao vút bén nhọn, "Lục tỷ, em là Diệu Diệu nè! Mẫu thân muốn gặp chị, các anh trai cũng rất nhớ chị đó, chị ra đây nhìn em đi!"
"To gan, kẻ nào dám làm ầm ỹ ở vương phủ hả?" Cao thị vệ cả giận nói.
"Phí lời với kẻ khả nghi này làm gì? Vứt ra ngoài!", Từ thị vệ lạnh lùng nói.
Khương Diệu Diệu nhận thấy bản thân sắp bị kéo ra khỏi viện, càng lớn tiếng kêu gào: "Thế tử điện hạ, Lục tỷ phu, tiểu muội chỉ muốn gặp chị gái của mình mà thôi, Lục tỷ phu hãy giúp đỡ em đi mà..."
Cao thị vệ cùng Từ thị vệ sắc mặt đều đen.
"Lục tỷ phu, cầu xin anh đó, không cần đuổi em đi..."
Khương Diệu Diệu không biết dùng sức thế nào có thể tránh được sự gông cùm của thị vệ.
Cũng là lúc này, sương phòng cửa mở.
Một thân màu tím xuất hiện, Khương Diệu Diệu dường như ngay lập tức quay đầu nhìn lại. Từ thị vệ lạnh mặt, lập tức tiến lên, đi đến phía sau Mặc Phù Bạch, đẩy xe lăn ra tới.
Khương Diệu Diệu khi nhìn rõ diện mạo anh rể trong truyền thuyết, cả người sững sờ tại chỗ.
Cô kinh ngạc trừng to hai mắt, các anh trai ở kinh thành có thể nói là mỹ nam số một kinh thành, nhưng mỹ mạo người trước mắt đây là dạng đẹp khác. Áo bào màu tím mặc trên người nọ, dường như là vẻ đẹp tuyệt thế trong đất trời này. Quanh người khí thế quý phái có sẵn, thanh lãnh xa cách, rồi cao quý và ưu nhã tự trong xương cốt ấy khiến người khác sinh ra cảm giác quỳ phục dưới chân người nọ. Đôi mắt đen như bảo thạch, xinh đẹp đến mức không dời mắt được.
Đây là Thế tử của phủ Thần Nam vương?
Không phải nghe đồn, người nọ lớn lên xấu xí vô cùng sao?
Giờ này khắc này, Khương Diệu Diệu nảy ra loại đố kỵ ghen ghét Khương Ấu An.
Vì cái gì Khương Ấu An có thể gả cho một mỹ nam như ánh trăng sáng như thế chứ?
"Là anh rể sao?"
Khương Diệu Diệu nũng nịu bẽn lẽn hỏi, rất nhanh, khóe mắt ửng đỏ như ngậm nước trào ra, "Anh rể, anh giúp em đi mà ~ Lục tỷ không chịu gặp em, em cũng không biết mình làm sai cái gì, em có thể sửa chỉ cần Lục tỷ có thể tha thứ cho em..."
Khương Diệu Diệu tay nhỏ nắm lấy vạt áo ở trước ngực, nước mắt từng giọt xinh đẹp ở góc độ mỹ lệ nhất rơi xuống, bộ dạng yếu đuối nhìn thấy mà thương.
Có thể do ghét bỏ nên gương mặt Cao thị vệ nhăn nhúm lộ hẳn, mắt mũi miệng hắn sắp tụ thành một chỗ.
Mặc Phù Bạch lại là không nói gì.
Chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn kỹ Khương Diệu Diệu thầm nghĩ là em gái song sinh sao?
Không có một chỗ giống với cô vợ nhỏ mình, "Xấu."
Ngay cả khóc cũng xấu hơn vợ nhỏ nhà mình gấp trăm ngàn lần.
được được, ngoài vợ anh ra, ai cũng xấu đến Tây Thi cũng hoảng sợ, vợ anh là nhất!
Tỷ phu hay anh rể đều là danh xưng gọi, mình thấy tỷ phu nói trang trọng hơn nhiều, giống phụ thân mẫu thân hay cha mẹ, cái sau nó thân thiết hơn cái trước, mình để xưng hô linh hoạt để thể hiện rõ chơi chiêu xa – gần (lạt mềm buộc chặt) của trà xanh Khương Diệu Diệu quyến rũ anh rể thế nào
Khương Diệu Diệu còn tưởng rằng mình nghe lầm, biểu cảm có suýt nứt.
"Lục tỷ phu, em biết em tự tiện xông vào vương phủ là không đúng, nhưng em thật sự rất nhớ chị gái..."
"Kéo xuống đi, phạt đánh gậy."
Mặc Phù Bạch ngước mắt, lời ít ý nhiều.
Chỉ một cái liếc mắt, làm đông chết Khương Diệu Diệu.
Không đợi cô ta hoàn hồn.
Cao thị vệ đã gấp không chờ nổi bước lên, túm lấy sau cổ Khương Diệu Diệu lôi kéo đi.
"Lục tỷ phu, không muốn đâu..."
Khương Diệu Diệu lúc này mới biết được sợ hãi, khóc lóc thê thảm: "Tha cho em đi! Lục tỷ phu, em biết sai rồi... hu hu hu... không được... ai tới cứu con với..."
Mặc Phù Bạch xoa xoa thái dương, nhíu mày, "Ồn ào, cắt đầu lưỡi."
Nghe được thần tiên ca ca nói thế, Khương Diệu Diệu chợt co rút đồng tử, "Lục tỷ phu, thế tử điện hạ, em tìm tung tích của vị thần y kia rồi, người nọ có thể giúp anh chữa khỏi... hai chân, người nọ có thể..."
Cao thị vệ khóe miệng co rút.
Khương Diệu Diệu đứng cuối cùng đi vào rồi tự ý tách ra, chỉnh chỉnh tóc mai của mình.
Hơi tiếc cho lớp trang điểm tỉ mỉ này, nhưng cô đối với diện mạo của mình tuyệt đối tin tưởng. Cha mẹ và các anh trai đều nói rằng cô chính là cô nương đẹp nhất trong các thế hệ nhà họ Khương.
Vương phi đã rời phủ tới nhà mẹ đẻ, quản lý tạm thời của vương phủ rơi vào tay quản gia, ông cho gã sai vặt tiếp nhận sau đó bước vào viện Tử Lâm. Khương Diệu Diệu biết cơ hội tới rồi, lặng lẽ tách đoàn, đợi tổng quản sự Cẩm Tâm lâu rời đi, cô từ chỗ tối lộ ra, cố ý đi theo người hầu đến trước sân viện.
Bên trong viện Tử Lâm.
Từ thị vệ đẩy xe chủ tử, từ phòng sách đi ra, Cao thị vệ cầm một khay của gã sai vặt lại gần chủ tử dâng lên.
Nhìn gương mặt lạnh lùng của chủ tử, Cao thị vệ có chút hoảng sợ, giống như vẻ tươi cười trước kia là biểu hiện giả dối vậy.
"Thế tử gia, đây là quần áo mùa này do Cẩm Tâm lâu phái người đưa tới, thuộc hạ đã kiểm tra qua, không có vấn đề."
Cao thị vệ nói xong, liền chờ chủ tử lên tiếng, rồi gã mới đưa số quần áo này vào trong phòng. Rốt cuộc bên người chủ tử không có nha hoàn, loại chuyện này đều do gã và Từ thị vệ nhận việc.
"Cho ta xem."
Mặc Phù Bạch thế mà có ý cản lại, Cao thị vệ ngẩn ra, "Vâng!"
Người hầu vương phủ bưng khay quỳ xuống, Cao thị vệ nhấc mấy tấm vải đỏ lên. Toàn bộ làm bằng thủ công tinh xảo, 8 khay quần áo trong đó có 5 bộ là màu trắng, 2 bộ màu xanh lam và 1 bộ màu xanh lơ.
Đều là do Vương phi dựa theo thói quen của con trai đặt làm.
Chỉ là...
Mặc Phù Bạch hơi nhíu mày lại, "Sao không có màu tím?"
Cao thị vệ + Từ thị vệ: "..."
Người hầu vương phủ: "???"
Nà ní? Từ khi nào chủ tử bọn họ để ý đến màu sắc rồi???
"Đổi đi."
Dứt khoát vô tình.
Người hầu vương phủ không kịp phản ứng, Từ thị vệ cao giọng nhắc nhở: "Đều ngây ra cái gì? Không nghe chủ tử nói sao, đổi thành quần áo màu tím đi."
"Vâng."
Người hầu vương phủ rời khỏi viện Tử Lâm.
Từ thị vệ đẩy xe lăn, đưa Mặc Phù Bạch vào trong phòng.
Chờ đến đồng bạn từ trong phòng ra tới, Cao thị vệ túm hắn đến góc, "Đây là có chuyện gì?"
Từ thị vệ trưng mặt shota khó hiểu hỏi, "Cái gì là cái gì?"
"Ta nói, quần áo, chủ tử như thế nào đột nhiên muốn đổi quần áo thành màu tím?"
Từ thị vệ lập tức liền cười, "Ta nói mi không chỉ có xuẩn, còn bị điếc, lúc ấy Thế tử điện hạ đi tới phòng Thế tử phi, khi bước ra ngoài, không phải Thế tử phi có nói một câu sao?"
"Nói cái gì cơ?"
"Hắc hắc, Thế tử phi nói chủ tử nhà chúng ta mặc màu tím đẹp nha."
Cao thị vệ: "..."
"Ta thấy chủ tử đối với Thế tử phi để bụng, thứ tình yêu này, thật là kỳ quái..."
Cao thị vệ: "..."
Từ thị vệ đôi tay hợp lại ở trong tay áo, huýt sáo nhìn phòng bên cạnh.
"Hãy chờ xem, chủ tử nhà chúng ta về sau sẽ biến hóa càng lúc càng lớn..."
Cao thị vệ vẻ mặt không còn luyến lưu thế gian này. Trong cảm nhận của hắn, chủ tử như thần tiên trên trời, hoàn mỹ vô khuyết như thế sẽ để ý đến một câu nói của cô gái.
Từ thị vệ cảm thán nói: "Mùa đông mau tới, mùa xuân còn xa sao?"
Cao thị vệ rất muốn tìm một góc nào đó làm nhi đồng tự kỷ.
"Từ thị vệ, Cao thị vệ!"
Bỗng nhiên, có thị vệ túm một ai đó kéo lại đây, "Có chuyện gì? Cô ta là ai?"
Cao thị vệ nghiêm nghị hỏi.
Thị vệ nói: "Bẩm, thuộc hạ phát hiện người này lén lút ở khu vực gần viện Tử Lâm, thuộc hạ xác định người này không phải nha hoàn trong phủ!"
Từ thị vệ nhìn thấy người khả nghi kia rồi nhăn chặt mày, "Đuổi người này ra khỏi phủ ngay!"
"Chờ đã! Vị thị vệ này nhận ra tiểu nữ là ai đúng không? Tiểu nữ là em gái ruột của Thế tử phi các vị đó, là em gái ruột tới tìm chị của mình! Buông tay ra!"
Khương Diệu Diệu giãy giụa, cũng cao vút bén nhọn, "Lục tỷ, em là Diệu Diệu nè! Mẫu thân muốn gặp chị, các anh trai cũng rất nhớ chị đó, chị ra đây nhìn em đi!"
"To gan, kẻ nào dám làm ầm ỹ ở vương phủ hả?" Cao thị vệ cả giận nói.
"Phí lời với kẻ khả nghi này làm gì? Vứt ra ngoài!", Từ thị vệ lạnh lùng nói.
Khương Diệu Diệu nhận thấy bản thân sắp bị kéo ra khỏi viện, càng lớn tiếng kêu gào: "Thế tử điện hạ, Lục tỷ phu, tiểu muội chỉ muốn gặp chị gái của mình mà thôi, Lục tỷ phu hãy giúp đỡ em đi mà..."
Cao thị vệ cùng Từ thị vệ sắc mặt đều đen.
"Lục tỷ phu, cầu xin anh đó, không cần đuổi em đi..."
Khương Diệu Diệu không biết dùng sức thế nào có thể tránh được sự gông cùm của thị vệ.
Cũng là lúc này, sương phòng cửa mở.
Một thân màu tím xuất hiện, Khương Diệu Diệu dường như ngay lập tức quay đầu nhìn lại. Từ thị vệ lạnh mặt, lập tức tiến lên, đi đến phía sau Mặc Phù Bạch, đẩy xe lăn ra tới.
Khương Diệu Diệu khi nhìn rõ diện mạo anh rể trong truyền thuyết, cả người sững sờ tại chỗ.
Cô kinh ngạc trừng to hai mắt, các anh trai ở kinh thành có thể nói là mỹ nam số một kinh thành, nhưng mỹ mạo người trước mắt đây là dạng đẹp khác. Áo bào màu tím mặc trên người nọ, dường như là vẻ đẹp tuyệt thế trong đất trời này. Quanh người khí thế quý phái có sẵn, thanh lãnh xa cách, rồi cao quý và ưu nhã tự trong xương cốt ấy khiến người khác sinh ra cảm giác quỳ phục dưới chân người nọ. Đôi mắt đen như bảo thạch, xinh đẹp đến mức không dời mắt được.
Đây là Thế tử của phủ Thần Nam vương?
Không phải nghe đồn, người nọ lớn lên xấu xí vô cùng sao?
Giờ này khắc này, Khương Diệu Diệu nảy ra loại đố kỵ ghen ghét Khương Ấu An.
Vì cái gì Khương Ấu An có thể gả cho một mỹ nam như ánh trăng sáng như thế chứ?
"Là anh rể sao?"
Khương Diệu Diệu nũng nịu bẽn lẽn hỏi, rất nhanh, khóe mắt ửng đỏ như ngậm nước trào ra, "Anh rể, anh giúp em đi mà ~ Lục tỷ không chịu gặp em, em cũng không biết mình làm sai cái gì, em có thể sửa chỉ cần Lục tỷ có thể tha thứ cho em..."
Khương Diệu Diệu tay nhỏ nắm lấy vạt áo ở trước ngực, nước mắt từng giọt xinh đẹp ở góc độ mỹ lệ nhất rơi xuống, bộ dạng yếu đuối nhìn thấy mà thương.
Có thể do ghét bỏ nên gương mặt Cao thị vệ nhăn nhúm lộ hẳn, mắt mũi miệng hắn sắp tụ thành một chỗ.
Mặc Phù Bạch lại là không nói gì.
Chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn kỹ Khương Diệu Diệu thầm nghĩ là em gái song sinh sao?
Không có một chỗ giống với cô vợ nhỏ mình, "Xấu."
Ngay cả khóc cũng xấu hơn vợ nhỏ nhà mình gấp trăm ngàn lần.
được được, ngoài vợ anh ra, ai cũng xấu đến Tây Thi cũng hoảng sợ, vợ anh là nhất!
Tỷ phu hay anh rể đều là danh xưng gọi, mình thấy tỷ phu nói trang trọng hơn nhiều, giống phụ thân mẫu thân hay cha mẹ, cái sau nó thân thiết hơn cái trước, mình để xưng hô linh hoạt để thể hiện rõ chơi chiêu xa – gần (lạt mềm buộc chặt) của trà xanh Khương Diệu Diệu quyến rũ anh rể thế nào
Khương Diệu Diệu còn tưởng rằng mình nghe lầm, biểu cảm có suýt nứt.
"Lục tỷ phu, em biết em tự tiện xông vào vương phủ là không đúng, nhưng em thật sự rất nhớ chị gái..."
"Kéo xuống đi, phạt đánh gậy."
Mặc Phù Bạch ngước mắt, lời ít ý nhiều.
Chỉ một cái liếc mắt, làm đông chết Khương Diệu Diệu.
Không đợi cô ta hoàn hồn.
Cao thị vệ đã gấp không chờ nổi bước lên, túm lấy sau cổ Khương Diệu Diệu lôi kéo đi.
"Lục tỷ phu, không muốn đâu..."
Khương Diệu Diệu lúc này mới biết được sợ hãi, khóc lóc thê thảm: "Tha cho em đi! Lục tỷ phu, em biết sai rồi... hu hu hu... không được... ai tới cứu con với..."
Mặc Phù Bạch xoa xoa thái dương, nhíu mày, "Ồn ào, cắt đầu lưỡi."
Nghe được thần tiên ca ca nói thế, Khương Diệu Diệu chợt co rút đồng tử, "Lục tỷ phu, thế tử điện hạ, em tìm tung tích của vị thần y kia rồi, người nọ có thể giúp anh chữa khỏi... hai chân, người nọ có thể..."
Cao thị vệ khóe miệng co rút.