Chương 21: Chim trụi lông
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜
────
"A tỷ, tỷ có từng nghĩ đến việc đi tìm người nhà của mình không?"
Địa lao tối tăm, trên vách đá chỉ treo hai ngọn đuốc, chiếu đến tròng mắt trong sáng, đen nhánh như ngọc lưu li của thiếu niên.
Mấy ngày này, ngày nào Tạ Hằng cũng đều mang theo đồ ăn đến đây thăm Dung Thanh, còn tâm sự cùng hắn, nghe hắn kể về thế giới bên ngoài.
Tuy Tạ Hằng theo Tạ Sầm Chi đi qua rất nhiều nơi, nhưng lần nào cũng bận rộn vì chuyện công sự, chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng của người phàm.
Ở trong mắt nàng, những chuyện mà Dung Thanh kể thật sự rất thú vị, ví dụ như ở nhân gian người nhà sẽ sống chung với nhau như thế nào, một đời người chỉ có trăm năm, sinh lão bệnh tử, mặc dù ngắn ngủi, nhưng ngày nào cũng thật đáng giá.
Nàng thích cuộc sống như vậy.
Đề cập đến người nhà, Tạ Hằng ôm đầu gối ngồi ở trên chiếu, nghĩ nghĩ: "Sư tôn nói ta trời sinh đã có tiên cốt, không giống với những người phàm mới bắt đầu tu luyện, người nhà của ta, hẳn cũng không phải là người bình thường."
Dung Thanh trầm ngâm nói: "Có thể sinh hạ hậu đại có chứa tiên cốt, vậy chỉ có thể là các đại năng* đương thời. Hiện giờ ở tu tiên giới, ngoại trừ các vị chưởng môn của đại tiên môn, thì còn có Thần tộc ở Cực Bắc U Đô, Giao nhân tộc ở Nam Hải, biển Vô Ngân bên cạnh núi Vũ Sơn... Nói như vậy, nếu muốn tìm tựa hồ có chút khó."
(* Đại năng: người có quyền lực to lớn)
Tạ Hằng mím môi cười, lắc đầu, "Không vội."
Nàng tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ gặp được bọn họ.
Sư tôn bảo nàng chớ nên chấp nhất chuyện cũ, nhưng mấy ngày nay, Tạ Hằng tiếp xúc với nhiều người và trải qua rất nhiều chuyện, tất cả đều không giống với những gì mà nàng biết. Nàng dường như hiểu ra được, chuyện của nàng, chỉ có chính nàng mới có thể quyết định.
Nàng muốn tìm người, vậy thì nhất định phải đi tìm.
"Đúng vậy." Dung Thanh cũng cười, "Không vội, dù sao ngày tháng còn dài! Cùng lắm thì sau này, ta sẽ xuống núi cùng a tỷ, nói không chừng có thể tìm được bọn họ ngay lập tức cũng nên!"
Tạ Hằng nhìn hắn, vô cùng tán đồng mà gật đầu.
Dung Thanh bị nàng nhìn chằm chằm, giơ tay gãi cái ót, lỗ tai có chút hồng hồng, "Ta, ta nói là, ta và a tỷ cùng nhau đi tìm người thân, rốt cuộc chúng ta đều muốn tìm..."
Mấy ngày nay hắn đã phát hiện, tuổi tác của Tạ Hằng trưởng lão không hợp với vẻ trầm ổn bên ngoài. Tâm tư nàng đơn thuần, không hề có tạp chất, cho dù người khác nói gì đi nữa, nàng đều nguyện ý tin tưởng.
Tỷ như giờ phút này, nàng cũng nghiêm túc mà nói: "Chúng ta cùng nhau xuống núi."
"Được."
Hai người nhìn nhau cười, trịnh trọng đưa ra ước định.
-
Những đệ tử đã đăng ký danh sách tham gia đại hội thử kiếm ngày thứ hai đã bắt đầu khai trận đầu tiên. Nghe nói người lên sân khấu thứ nhất chính là Giang Âm Ninh, tu vi nàng ta tiến bộ thần tốc, chỉ dùng mười chiêu đã có thể đánh bại đối phương, toả sáng rực rỡ trên sân khấu.
Toàn bộ Tàng Vân Tông đều đang đàm luận về mấy tràng tỷ thí.
Bên ngoài náo nhiệt cực kỳ, Tạ Hằng lại một mình tu luyện ở cấm địa.
Bạch Hi xếp chân ngồi ở trên đầu ngọn cây, chống cằm, buồn bực nhìn chủ nhân đang trầm mặc đả tọa. Thấy nàng rất lâu không nói lời nào, hắn không chịu nổi tịch mịch, nhảy xuống, chạy đến trước phong ấn kêu gào: "Này, đại ma đầu, đều tại ngươi hại chủ nhân nhà ta thành như vậy! Ngươi mau an ủi chủ nhân của ta đi, cẩn thận chủ nhân ta tức giận, không lại đây canh giữ phong ấn nữa, đổi thành người khác còn đáng ghét hơn gấp mười lần đến đây đó!"
Nói cái quần gì vậy? Làm như hắn sợ Tạ Hằng không cần hắn hay gì?
Một con chim ngốc, cũng dám làm càn ở trước mặt hắn.
Ma đầu kia cười lạnh một tiếng, "Cút."
Bạch Hi càng tức giận, thiếu niên chống eo, giống như một ông cụ non giảng đạo lý với ma đầu: "Ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Ngươi nghĩ lại đi, tuy chủ nhân ta nhốt ngươi, canh giữ ngươi, nhưng đó là chức trách của nàng! Ngươi nên hận Lăng Sơn Quân chứ không phải chủ nhân ta, mấy năm nay chỉ có chủ nhân ta nói chuyện cùng ngươi, cho dù ngươi là ma, nàng cũng chưa từng hung dữ với ngươi, mà cái đồ chết tiệt nhà ngươi thì sao? Luôn muốn giết chết nàng, chỉ có nữ tử dịu dàng thiện lương như chủ nhân ta mới không mang thù..."
Con chim thúi này một khi mở miệng, lập tức dong dài không ngừng.
Phiền muốn chết.
Ma khí nồng đậm đánh vào trong phong ấn, cho thấy ma đầu bên trong sắp sửa muốn giết người.
Bạch Hi còn đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên nhìn thấy phong ấn u quang đại thịnh, ánh sáng xanh thẫm khiến trong lòng hắn giật mình, theo bản năng lảo đảo về sau vài bước. Nhưng vào lúc này, một luồng hắc khí chính diện đánh tới, hút hắn vào bên trong.
Luồng hắc khí kia chậm rãi bay lên không trung, sau đó hợp lại.
Bạch Hi chỉ cảm thấy linh lực trôi đi rất nhanh, "bịch" một tiếng, hắn biến thành hình dạng cú tuyết. Cú tuyết nhịn không được vỗ cánh giãy giụa, cảm thấy cả người đau nhức, kêu thảm thiết thành tiếng.
"A ——"
Ta Hằng nghe thấy tiếng Bạch Hi kêu thảm thiết, trong lòng giật mình, vội nhảy xuống giường chạy như bay tới. Nàng còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, một vật màu trắng đã "bịch" một tiếng rơi dưới chân nàng.
Là một con chim xấu xí bị rút sạch lông.
Con chim kia giống như bị đả kích thật lớn, kẹp cánh rúc ở trên mặt đất run bần bật, thoạt nhìn như gà nướng nguyên con. Mắt lưu li bị nước tẩm ướt, chứa đựng cảm giác xấu hổ sống không còn gì luyến tiếc.
Ma đầu kia gằn từng chữ cảnh cáo: "Tạ Hằng, quản cho tốt gà của ngươi."
Bạch Hi lăn lộn trên mặt đất, hỏng mất mà khóc lớn: "Ngươi mới là gà! Hu hu hu hu cả nhà ngươi đều là gà!"
Ma đầu kia cổ quái hừ một tiếng, Bạch Hi sợ tới mức run run, cũng không dám lên tiếng nữa.
Tạ Hằng: "..."
Cái này, đúng là đột ngột không kịp phòng ngừa.
Tạ Hằng trầm mặc hồi lâu, sau đó cẩn thận ôm con chim trụi lông này lên, Bạch Hi hỏng mất dụi đầu vào ngực Tạ Hằng, giống như làm nũng. Tạ Hằng cúi đầu, mím chặt môi, nàng giống như nhịn không nổi nữa, xoay đầu đi, trên môi hiện lên ý cười trong giây lát.
"Phụt."
Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười.
Lông mi nhẹ run, ánh mắt lưu chuyển.
Người trên thế gian đều biết nàng là Tạ Hằng, nhưng lại quên mất nàng cũng là một mỹ nhân. Mà ở nơi âm trầm như cấm địa, bộ dáng mắt cười doanh doanh của nàng, hệt như một liều thuốc nổ, sáng bừng đêm tối lạnh băng nơi đây.
Ma đầu bên trong phong ấn nắm chặt xích sắt cực hàn, lạnh nhạt nhìn chằm chằm một màn này, đáy mắt lộ ra sự cố chấp tận sâu trong xương tuỷ.
Thật là tốt đẹp.
Tốt đẹp đến mức khiến hắn muốn hủy diệt.
Hắn chính là lệ quỷ đòi mạng bên trong địa ngục, chỉ muốn giẫm nát hết thảy ánh sáng ở dưới chân, đem tất cả nhấn chìm bên dưới bùn đất, chỉ có người dơ bẩn lạnh lẽo bất kham, mới có thể tiếp cận kẻ ghê tởm như hắn.
Thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dáng sa đoạ của nàng.
Tạ Hằng không để ý tới ánh mắt hung ác nham hiểm của ma đầu, chỉ ôm con chim trụi lông trong lòng ngực, có chút ghét bỏ mà quở trách Bạch Hi: "Ngươi chọc ai không chọc, chạy tới chọc con ma kia làm gì?"
Bạch Hi sống không còn gì luyến tiếc rúc trong lòng ngực Tạ Hằng, không muốn nói chuyện với ai.
Tạ Hằng đặt nó lên trên giường đá, nghiêm túc kiểm tra con chim xấu xí này một chút, xem nó có bị thương chỗ nào hay không. Bạch Hi xấu hổ cực kì, cảm thấy mình giống như thiếu nam không mặc quần áo bị người ta phi lễ, liều mạng dùng cánh che lại thân mình, chít chít gọi bậy.
Bạch Hi: Xong rồi xong rồi, tấm thân tàn này đã bị chủ nhân xem hết!!!
Tạ Hằng: "Không được nhúc nhích!"
"Chít..." Bạch Hi nức nở một tiếng, che mặt lại giả chết.
Bạch Hi cho rằng đây đã là khảo nghiệm cực hạn đối với loài chim, nhưng hắn nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Bởi vì Thư Dao tới.
Thư Dao luôn chú ý theo dõi đại hội thử kiếm, cho nên lúc này muốn đến chỗ Tạ Hằng lải nhải.
Thư Dao thao thao bất tuyệt, lại lo lắng nói: "Ngày mai đến lượt ta tỷ thí với nàng ta, ta vốn nắm chắc phần thắng, nhưng hiện tại xem xét, có lẽ vẫn phải nỗ lực thêm."
Tạ Hẵng dùng ống tay áo che lại Bạch Hi đang sống không còn gì luyến tiếc.
Nàng hỏi: "Nàng dùng thủ đoạn gì?"
Thư Dao suy tư nói, "Nàng ta dùng một chiêu rất lợi hại, hình như gọi là Bích Tuyền Lạc Nhật thì phải?"
Tạ Hằng rũ mắt nói: "Chiêu kia, hẳn là Sầm Chi chỉ điểm nàng."
Bích Tuyền Lạc Nhật, rất nhiều năm trước, nàng đã cùng Sầm Chi luyện qua.
Sầm Chi tiến bộ thần tốc, chiêu kiếm vừa gặp qua đã nhớ rõ, ngược lại với nàng, mấy kiếm pháp sắc bén hung ác như vậy, nàng không có cách nào hiểu thấu. Lúc đấy, nàng chỉ biết ngồi một bên, không ngừng trộm ngắm kiếm pháp của Sầm Chi.
Sư tôn thấy vậy thì vô cùng bất đắc dĩ, còn nói với nàng thế này: "Tính tình ngươi quá mức nhu hoà, muốn tu luyện mất chiêu này, cần phải đoạn tình tuyệt dục, hiểu rõ sát phạt quyết đoán."
Nàng trời sinh đã không phải người nhẫn tâm, cho nên không thể cùng hắn học được kiếm chiêu, nhưng hắn lại có thể dạy Giang Âm Ninh một cách dễ dàng như vậy.
Có lẽ, nàng và hắn, thật sự không phải người cùng thế giới.
Từ trước đến nay, nàng vẫn không tin, cố chấp muốn dung nhập vào sinh hoạt của hắn, vì thế nên mới phải trả giá đại giới. Nàng chỉ có thể đứng cách hắn một tấc vuông, không thể lại gần, sau vài lần mất mát, Tạ Hằng rốt cuộc cũng tự mình hiểu lấy, kiểu nữ tử như thế nào, mới có thể khiến hắn vui mừng.
... Tóm lại người đó chắc chắn không phải nàng.
Tâm sự ùn ùn kéo đến, Tạ Hằng lại một lần nữa xử lý tốt tâm tình, vỗ tay áo đẩy tới đẩy lui Bạch Hi, ý bảo hắn đừng lộn xộn.
Thư Dao nghe thấy tên Tạ Sầm Chi, lập tức quan sát biểu tình của Tạ Hằng, sợ mình chọc nàng khổ sở, không dám nói tiếp.
Nàng đứng ngồi không yên bên cạnh Tạ Hằng một hồi lâu, có chút ngượng ngùng hỏi: "Tạ Hằng, ngày mai đến phiên ta tỷ tí, ngươi... sẽ đến xem sao?"
Tạ Hằng: "Ngươi muốn ta tới, ta sẽ tới."
"Vậy ngươi nhất định phải tới đó!" Thư Dao cười đi qua, vui vẻ nắm lấy cánh tay Tạ Hằng, thề son sắt nói: "Ta nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ Giang Âm Ninh, giúp ngươi hả giận! Ngươi cứ chờ xem!"
Thư Dao đột nhiên ghé sát khiến Tạ Hằng không kịp tránh né, cánh tay đang che Bạch Hi lập tức bị Thư Dao kéo lên.
Tay áo rộng vừa phất, một con chim trụi lông "bịch" một tiếng lăn xuống trên mặt đất.
Tạ Hằng: "..."
Thư Dao thò lại gần xem, ngạc nhiên nói: "Hửm? Sao lại có con chim trụi lông ở đây?"
Chim trụi lông Bạch Hi: "?!"
────
"A tỷ, tỷ có từng nghĩ đến việc đi tìm người nhà của mình không?"
Địa lao tối tăm, trên vách đá chỉ treo hai ngọn đuốc, chiếu đến tròng mắt trong sáng, đen nhánh như ngọc lưu li của thiếu niên.
Mấy ngày này, ngày nào Tạ Hằng cũng đều mang theo đồ ăn đến đây thăm Dung Thanh, còn tâm sự cùng hắn, nghe hắn kể về thế giới bên ngoài.
Tuy Tạ Hằng theo Tạ Sầm Chi đi qua rất nhiều nơi, nhưng lần nào cũng bận rộn vì chuyện công sự, chưa từng nghiêm túc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng của người phàm.
Ở trong mắt nàng, những chuyện mà Dung Thanh kể thật sự rất thú vị, ví dụ như ở nhân gian người nhà sẽ sống chung với nhau như thế nào, một đời người chỉ có trăm năm, sinh lão bệnh tử, mặc dù ngắn ngủi, nhưng ngày nào cũng thật đáng giá.
Nàng thích cuộc sống như vậy.
Đề cập đến người nhà, Tạ Hằng ôm đầu gối ngồi ở trên chiếu, nghĩ nghĩ: "Sư tôn nói ta trời sinh đã có tiên cốt, không giống với những người phàm mới bắt đầu tu luyện, người nhà của ta, hẳn cũng không phải là người bình thường."
Dung Thanh trầm ngâm nói: "Có thể sinh hạ hậu đại có chứa tiên cốt, vậy chỉ có thể là các đại năng* đương thời. Hiện giờ ở tu tiên giới, ngoại trừ các vị chưởng môn của đại tiên môn, thì còn có Thần tộc ở Cực Bắc U Đô, Giao nhân tộc ở Nam Hải, biển Vô Ngân bên cạnh núi Vũ Sơn... Nói như vậy, nếu muốn tìm tựa hồ có chút khó."
(* Đại năng: người có quyền lực to lớn)
Tạ Hằng mím môi cười, lắc đầu, "Không vội."
Nàng tin tưởng, một ngày nào đó, nàng sẽ gặp được bọn họ.
Sư tôn bảo nàng chớ nên chấp nhất chuyện cũ, nhưng mấy ngày nay, Tạ Hằng tiếp xúc với nhiều người và trải qua rất nhiều chuyện, tất cả đều không giống với những gì mà nàng biết. Nàng dường như hiểu ra được, chuyện của nàng, chỉ có chính nàng mới có thể quyết định.
Nàng muốn tìm người, vậy thì nhất định phải đi tìm.
"Đúng vậy." Dung Thanh cũng cười, "Không vội, dù sao ngày tháng còn dài! Cùng lắm thì sau này, ta sẽ xuống núi cùng a tỷ, nói không chừng có thể tìm được bọn họ ngay lập tức cũng nên!"
Tạ Hằng nhìn hắn, vô cùng tán đồng mà gật đầu.
Dung Thanh bị nàng nhìn chằm chằm, giơ tay gãi cái ót, lỗ tai có chút hồng hồng, "Ta, ta nói là, ta và a tỷ cùng nhau đi tìm người thân, rốt cuộc chúng ta đều muốn tìm..."
Mấy ngày nay hắn đã phát hiện, tuổi tác của Tạ Hằng trưởng lão không hợp với vẻ trầm ổn bên ngoài. Tâm tư nàng đơn thuần, không hề có tạp chất, cho dù người khác nói gì đi nữa, nàng đều nguyện ý tin tưởng.
Tỷ như giờ phút này, nàng cũng nghiêm túc mà nói: "Chúng ta cùng nhau xuống núi."
"Được."
Hai người nhìn nhau cười, trịnh trọng đưa ra ước định.
-
Những đệ tử đã đăng ký danh sách tham gia đại hội thử kiếm ngày thứ hai đã bắt đầu khai trận đầu tiên. Nghe nói người lên sân khấu thứ nhất chính là Giang Âm Ninh, tu vi nàng ta tiến bộ thần tốc, chỉ dùng mười chiêu đã có thể đánh bại đối phương, toả sáng rực rỡ trên sân khấu.
Toàn bộ Tàng Vân Tông đều đang đàm luận về mấy tràng tỷ thí.
Bên ngoài náo nhiệt cực kỳ, Tạ Hằng lại một mình tu luyện ở cấm địa.
Bạch Hi xếp chân ngồi ở trên đầu ngọn cây, chống cằm, buồn bực nhìn chủ nhân đang trầm mặc đả tọa. Thấy nàng rất lâu không nói lời nào, hắn không chịu nổi tịch mịch, nhảy xuống, chạy đến trước phong ấn kêu gào: "Này, đại ma đầu, đều tại ngươi hại chủ nhân nhà ta thành như vậy! Ngươi mau an ủi chủ nhân của ta đi, cẩn thận chủ nhân ta tức giận, không lại đây canh giữ phong ấn nữa, đổi thành người khác còn đáng ghét hơn gấp mười lần đến đây đó!"
Nói cái quần gì vậy? Làm như hắn sợ Tạ Hằng không cần hắn hay gì?
Một con chim ngốc, cũng dám làm càn ở trước mặt hắn.
Ma đầu kia cười lạnh một tiếng, "Cút."
Bạch Hi càng tức giận, thiếu niên chống eo, giống như một ông cụ non giảng đạo lý với ma đầu: "Ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Ngươi nghĩ lại đi, tuy chủ nhân ta nhốt ngươi, canh giữ ngươi, nhưng đó là chức trách của nàng! Ngươi nên hận Lăng Sơn Quân chứ không phải chủ nhân ta, mấy năm nay chỉ có chủ nhân ta nói chuyện cùng ngươi, cho dù ngươi là ma, nàng cũng chưa từng hung dữ với ngươi, mà cái đồ chết tiệt nhà ngươi thì sao? Luôn muốn giết chết nàng, chỉ có nữ tử dịu dàng thiện lương như chủ nhân ta mới không mang thù..."
Con chim thúi này một khi mở miệng, lập tức dong dài không ngừng.
Phiền muốn chết.
Ma khí nồng đậm đánh vào trong phong ấn, cho thấy ma đầu bên trong sắp sửa muốn giết người.
Bạch Hi còn đang thao thao bất tuyệt, đột nhiên nhìn thấy phong ấn u quang đại thịnh, ánh sáng xanh thẫm khiến trong lòng hắn giật mình, theo bản năng lảo đảo về sau vài bước. Nhưng vào lúc này, một luồng hắc khí chính diện đánh tới, hút hắn vào bên trong.
Luồng hắc khí kia chậm rãi bay lên không trung, sau đó hợp lại.
Bạch Hi chỉ cảm thấy linh lực trôi đi rất nhanh, "bịch" một tiếng, hắn biến thành hình dạng cú tuyết. Cú tuyết nhịn không được vỗ cánh giãy giụa, cảm thấy cả người đau nhức, kêu thảm thiết thành tiếng.
"A ——"
Ta Hằng nghe thấy tiếng Bạch Hi kêu thảm thiết, trong lòng giật mình, vội nhảy xuống giường chạy như bay tới. Nàng còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, một vật màu trắng đã "bịch" một tiếng rơi dưới chân nàng.
Là một con chim xấu xí bị rút sạch lông.
Con chim kia giống như bị đả kích thật lớn, kẹp cánh rúc ở trên mặt đất run bần bật, thoạt nhìn như gà nướng nguyên con. Mắt lưu li bị nước tẩm ướt, chứa đựng cảm giác xấu hổ sống không còn gì luyến tiếc.
Ma đầu kia gằn từng chữ cảnh cáo: "Tạ Hằng, quản cho tốt gà của ngươi."
Bạch Hi lăn lộn trên mặt đất, hỏng mất mà khóc lớn: "Ngươi mới là gà! Hu hu hu hu cả nhà ngươi đều là gà!"
Ma đầu kia cổ quái hừ một tiếng, Bạch Hi sợ tới mức run run, cũng không dám lên tiếng nữa.
Tạ Hằng: "..."
Cái này, đúng là đột ngột không kịp phòng ngừa.
Tạ Hằng trầm mặc hồi lâu, sau đó cẩn thận ôm con chim trụi lông này lên, Bạch Hi hỏng mất dụi đầu vào ngực Tạ Hằng, giống như làm nũng. Tạ Hằng cúi đầu, mím chặt môi, nàng giống như nhịn không nổi nữa, xoay đầu đi, trên môi hiện lên ý cười trong giây lát.
"Phụt."
Mấy ngày nay, đây là lần đầu tiên nàng nở nụ cười.
Lông mi nhẹ run, ánh mắt lưu chuyển.
Người trên thế gian đều biết nàng là Tạ Hằng, nhưng lại quên mất nàng cũng là một mỹ nhân. Mà ở nơi âm trầm như cấm địa, bộ dáng mắt cười doanh doanh của nàng, hệt như một liều thuốc nổ, sáng bừng đêm tối lạnh băng nơi đây.
Ma đầu bên trong phong ấn nắm chặt xích sắt cực hàn, lạnh nhạt nhìn chằm chằm một màn này, đáy mắt lộ ra sự cố chấp tận sâu trong xương tuỷ.
Thật là tốt đẹp.
Tốt đẹp đến mức khiến hắn muốn hủy diệt.
Hắn chính là lệ quỷ đòi mạng bên trong địa ngục, chỉ muốn giẫm nát hết thảy ánh sáng ở dưới chân, đem tất cả nhấn chìm bên dưới bùn đất, chỉ có người dơ bẩn lạnh lẽo bất kham, mới có thể tiếp cận kẻ ghê tởm như hắn.
Thật sự rất muốn nhìn thấy bộ dáng sa đoạ của nàng.
Tạ Hằng không để ý tới ánh mắt hung ác nham hiểm của ma đầu, chỉ ôm con chim trụi lông trong lòng ngực, có chút ghét bỏ mà quở trách Bạch Hi: "Ngươi chọc ai không chọc, chạy tới chọc con ma kia làm gì?"
Bạch Hi sống không còn gì luyến tiếc rúc trong lòng ngực Tạ Hằng, không muốn nói chuyện với ai.
Tạ Hằng đặt nó lên trên giường đá, nghiêm túc kiểm tra con chim xấu xí này một chút, xem nó có bị thương chỗ nào hay không. Bạch Hi xấu hổ cực kì, cảm thấy mình giống như thiếu nam không mặc quần áo bị người ta phi lễ, liều mạng dùng cánh che lại thân mình, chít chít gọi bậy.
Bạch Hi: Xong rồi xong rồi, tấm thân tàn này đã bị chủ nhân xem hết!!!
Tạ Hằng: "Không được nhúc nhích!"
"Chít..." Bạch Hi nức nở một tiếng, che mặt lại giả chết.
Bạch Hi cho rằng đây đã là khảo nghiệm cực hạn đối với loài chim, nhưng hắn nghĩ cũng quá đơn giản rồi.
Bởi vì Thư Dao tới.
Thư Dao luôn chú ý theo dõi đại hội thử kiếm, cho nên lúc này muốn đến chỗ Tạ Hằng lải nhải.
Thư Dao thao thao bất tuyệt, lại lo lắng nói: "Ngày mai đến lượt ta tỷ thí với nàng ta, ta vốn nắm chắc phần thắng, nhưng hiện tại xem xét, có lẽ vẫn phải nỗ lực thêm."
Tạ Hẵng dùng ống tay áo che lại Bạch Hi đang sống không còn gì luyến tiếc.
Nàng hỏi: "Nàng dùng thủ đoạn gì?"
Thư Dao suy tư nói, "Nàng ta dùng một chiêu rất lợi hại, hình như gọi là Bích Tuyền Lạc Nhật thì phải?"
Tạ Hằng rũ mắt nói: "Chiêu kia, hẳn là Sầm Chi chỉ điểm nàng."
Bích Tuyền Lạc Nhật, rất nhiều năm trước, nàng đã cùng Sầm Chi luyện qua.
Sầm Chi tiến bộ thần tốc, chiêu kiếm vừa gặp qua đã nhớ rõ, ngược lại với nàng, mấy kiếm pháp sắc bén hung ác như vậy, nàng không có cách nào hiểu thấu. Lúc đấy, nàng chỉ biết ngồi một bên, không ngừng trộm ngắm kiếm pháp của Sầm Chi.
Sư tôn thấy vậy thì vô cùng bất đắc dĩ, còn nói với nàng thế này: "Tính tình ngươi quá mức nhu hoà, muốn tu luyện mất chiêu này, cần phải đoạn tình tuyệt dục, hiểu rõ sát phạt quyết đoán."
Nàng trời sinh đã không phải người nhẫn tâm, cho nên không thể cùng hắn học được kiếm chiêu, nhưng hắn lại có thể dạy Giang Âm Ninh một cách dễ dàng như vậy.
Có lẽ, nàng và hắn, thật sự không phải người cùng thế giới.
Từ trước đến nay, nàng vẫn không tin, cố chấp muốn dung nhập vào sinh hoạt của hắn, vì thế nên mới phải trả giá đại giới. Nàng chỉ có thể đứng cách hắn một tấc vuông, không thể lại gần, sau vài lần mất mát, Tạ Hằng rốt cuộc cũng tự mình hiểu lấy, kiểu nữ tử như thế nào, mới có thể khiến hắn vui mừng.
... Tóm lại người đó chắc chắn không phải nàng.
Tâm sự ùn ùn kéo đến, Tạ Hằng lại một lần nữa xử lý tốt tâm tình, vỗ tay áo đẩy tới đẩy lui Bạch Hi, ý bảo hắn đừng lộn xộn.
Thư Dao nghe thấy tên Tạ Sầm Chi, lập tức quan sát biểu tình của Tạ Hằng, sợ mình chọc nàng khổ sở, không dám nói tiếp.
Nàng đứng ngồi không yên bên cạnh Tạ Hằng một hồi lâu, có chút ngượng ngùng hỏi: "Tạ Hằng, ngày mai đến phiên ta tỷ tí, ngươi... sẽ đến xem sao?"
Tạ Hằng: "Ngươi muốn ta tới, ta sẽ tới."
"Vậy ngươi nhất định phải tới đó!" Thư Dao cười đi qua, vui vẻ nắm lấy cánh tay Tạ Hằng, thề son sắt nói: "Ta nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ Giang Âm Ninh, giúp ngươi hả giận! Ngươi cứ chờ xem!"
Thư Dao đột nhiên ghé sát khiến Tạ Hằng không kịp tránh né, cánh tay đang che Bạch Hi lập tức bị Thư Dao kéo lên.
Tay áo rộng vừa phất, một con chim trụi lông "bịch" một tiếng lăn xuống trên mặt đất.
Tạ Hằng: "..."
Thư Dao thò lại gần xem, ngạc nhiên nói: "Hửm? Sao lại có con chim trụi lông ở đây?"
Chim trụi lông Bạch Hi: "?!"