Chương 38: Cảm ơn
Edit + Beta: Minh An
Kiều Nam Gia hoảng hốt.
Trong lòng cô vô cùng hối hận, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười lịch sự với các bạn xung quanh.
[Hu hu hu nên làm cái gì bây giờ?]
Kiều Nam Gia định cởi áo khoác đồng phục của mình ra, buộc vào eo để chắn. Nhưng tiền đề là cô có thể chống đỡ được về đến nhà, hơn nữa là dọc đường đi quần này không rách thêm nữa.
Lúc này, đến cả việc thở bình thường, Kiều Nam Gia cũng phải cẩn thận. Cô sợ chỉ cử động mạnh thêm cái nữa là quần lại rách thêm. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy bên cạnh quần tiếp tục rách...
Đúng lúc này, lớp trưởng vào cửa.
Kiều Nam Gia vội gọi cậu lại. Dưới ánh mắt nghi hoặc của lớp trưởng, cô nhỏ giọng nói: "Nếu tí nữa phải phát tài liệu, đi nộp bài tập hay gì thì cậu đi giúp tớ nhé!"
Lớp trưởng nghe vậy thì sửng sốt: "Cậu sao thế?"
Kiều Nam Gia nghẹn đỏ mặt: "Tớ không tiện."
Lớp trưởng chợt hiểu ra vấn đề. Cậu tưởng là kỳ sinh lý của Kiều Nam Gia đến nên bụng cô đau, không tiện đứng dậy. Vì thế cậu vỗ vỗ ngực, đảm bảo mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Đồng thời cậu cũng không quên cho Kiều Nam Gia ánh mắt "Tớ hiểu mà", sau đó mới trở về chỗ ngồi của mình.
Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm.
"Cộp cộp cộp!"
Cửa đột nhiên bị mở ra, cả lớp nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình. Qua một kỳ nghỉ đông dài, cô Trần vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thường. Cô nâng nâng mắt kính của mình, đôi mắt nghiêm khắc nhìn quanh lớp một vòng. Cả lớp im bặt không một tiếng nói chuyện.
"Lớp mình đã làm xong hết bài tập chưa?"
"Xong rồi ạ..."
Dưới bục giảng vang lên vài giọng nói yếu ớt của các bạn học sinh.
Cô Trần vừa lòng gật đầu, sau đó phổ biến các quy định của ngày khai giảng sắp tới, nhất là những yêu cầu về trang phục, đầu tóc. Về phần này, cô còn cường điệu nhấn mạnh tới 2 lần. Kiều Nam Gia che lại ống quần mình theo bản năng, sợ cô Trần phát hiện ra điều gì khác thường.
Vừa lúc ánh mắt cô Trần dừng lại trên người Kiều Nam Gia, ý bảo Kiều Nam Gia lên bục giảng phát tài liệu cho cả lớp.
Trong lòng Kiều Nam Gia vô cùng căng thẳng.
Lớp trưởng ngồi bàn đầu tự giác xung phong ra trận, chạy nhanh như bay tới lấy chỗ tài liệu từ trong tay cô Trần: "Để em để em."
Cô Trần hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm mà tiếp tục phổ biến những điều cần lưu ý. Lúc đi lớp trưởng đi qua chỗ Kiều Nam Gia, cô nở một nụ cười tươi để cảm ơn cậu, sau đó nhận được ánh mắt chắc chắn của đối phương.
Tuy rằng mạch suy nghĩ của hai người không giống nhau, nhưng đối với sự nhiệt tình hăng hái của lớp trưởng, Kiều Nam Gia vẫn vô cùng biết ơn.
Cô Trần vừa đi ra ngoài thì tất cả các bạn học sinh cũng đi ra ngoài hết luôn. Phần lớn các bạn đều đang tranh thủ thời gian để chép nốt phần bài tập còn thiếu nên trong lớp chỉ còn đúng bàn trực nhật ở lại lớp quét dọn.
Kiều Nam Gia trộm gửi tin nhắn cầu cứu cho Thư Ấu.
Thư Ấu trả lời rất nhanh: "Chị em à! Cô chủ nhiệm lớp tớ đang kiểm tra bài tập nên cậu cứ đợi tớ một xíu nhé! Tan học xong tớ sẽ tìm cho cậu một cái quần nha!"
Kiều Nam Gia: "Được! Tớ chờ cậu QAQ"
Kiều Nam Gia cứ như một hòn vọng phu, ngồi im tại chỗ, yên lặng chờ Thư Ấu tới cứu.
...
Ở một diễn biến khác.
Vừa quay trở lại trường thôi mà đội bóng rổ của trường cũng đã bắt đầu tập luyện rồi. Mấy bạn nam chơi bóng đi vào trong phòng thay đồ thay quần áo, vừa thay vừa nói chuyện phiếm với nhau. Đề tài giữa mấy bạn nam này cũng không có gì quá mới mẻ và đặc sắc, tám chín phần đều xoay quanh mấy bạn nữ.
Vừa mới nói được vài câu thì Bách Nhiên cảm thấy nhàm chán nên đi vào phòng thay quần áo.
Ánh mắt cậu tùy ý lướt qua những người khác một cái, vẻ mặt vô cảm đi mở tủ đồ của mình.
Dường như cậu đang vô tình tạo khoảng cách giữa quan hệ của mình cùng các đội viên khác.
Bình thường Bách Nhiên cũng không để ý tới nội dung mấy người chuyện phiếm với nhanh nên mấy người xung quanh cũng chẳng quan tâm tới việc cậu có đứng đây nghe hay không. Tới đây, Bách Nhiên chỉ tập luyện, còn đâu mấy việc linh tinh khác, cậu không nhúng tay vào bao giờ.
Bọn họ tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Phương Mạn Mạn lớp 11-4 trông cũng xinh đấy chứ! Cứ như một tiên nữ nhỏ vậy á!"
"Trông cậu ấy mặc đồng phục nhìn còn xinh hơn nữa cơ! Nói đúng ra thì đồng phục chẳng khác gì một bài test nhan sắc. Ai mà xinh, mặc đồng phục vào thì chỉ có đẹp hơn, còn nếu dáng ai mà xấu xấu ý, mặc vào trông đúng là không nhìn nổi!"
Mấy người cười hi hi ha ha lấy đồng phục bóng rổ từ trong tủ của mình ra.
Trong số đó có một người là lớp phó thể dục của lớp Kiều Nam Gia – Vu Lan. Dáng người cậu ta cao lớn, khuôn mặt trông cũng không đến nỗi nào, hơn nữa còn tham gia đội bóng rổ của trường nữa nên bình thường cậu ta cũng dính khá nhiều tin đồn tình ái.
Ở học kỳ một, vì chuyện cậu ta "bắt cá hai tay" mà náo loạn hết cả một đợt, nhưng không hiểu sao cậu ta còn lấy chuyện này làm tự hào, đi khoe khoang khắp mọi nơi.
Vu Lan mặc quần áo của mình lên, dùng giọng điệu cười nhạo, nói: "Đúng là đồng phục kén người mặc thật. Có người mặc đồng phục vào trông y như bao gạo vậy á, thế mà bọn họ vẫn còn làm như không biết. Mà kể cho chúng mày nghe, lớp tao, đứa học giỏi nhất ý, nó cũng sửa quần đấy. Hình như nó thật sự nghĩ rằng sau khi nó sửa quần sẽ được mấy thằng con trai để ý nhiều hơn. Nó nghĩ chân nó đẹp lắm ý, ai thèm nhìn cơ chứ!"
Lời vừa nói ra, có vài bạn nam ở đây nở nụ cười ác ý.
Nhưng cũng có đội viên bênh vực kẻ yếu, nói lại: "Đó là Kiều Nam Gia đúng không? Nhưng mà tao thấy bạn ấy trông cũng khá xinh mà?"
Bách Nhiên ngồi trong góc, đang xỏ giày, nghe bọn họ nói vậy thì hơi dừng động tác của mình lại một chút.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên sườn mặt cậu, làm khuôn mặt cậu trở nên rõ ràng hơn. Lông mi cậu rất dài, cậu rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mấy người đang mải mê nói chuyện phiếm hoàn toàn không biết gì cả.
Vu Lan bị phản bác thì không vui. Cậu lộ ra một nụ cười trào phúng, nói: "Cái loại mà đến trường không trang điểm, đi học thì cứ tỏ vẻ là học sinh ngoan thì có gì hay? Cả ngày chỉ biết làm bài tập như một người máy, mở miệng há miệng lại đòi điểm với điểm, khác chó gì mấy bà mẹ già?"
Nói rồi cậu còn khoa trương làm động tác ọe.
Một bạn nam khá thân với Vu Lan cũng nói theo: "Mấy đứa cứ thích làm học sinh ngoan này chẳng có gì thú vị cả. Cả ngày chỉ có cắm đầu vào học, chẳng có chút đáng yêu nào của các bạn nữ cùng tuổi cả!"
Vu Lan cười không nhặt được răng.
"Nói đi nói lại á, mấy bạn nữ trường mình không chỉ chia làm hai loại như chúng nó thường nói đâu. Đầu tiên là xinh nè, thứ hai là xấu, và thứ ba là mấy cái đứa cứ thích làm bà cụ non nữa. Mày nói xem, con nhỏ đó thuộc loại nào nhỉ?"
"......"
"Bụp" một tiếng, ngăn tủ bị đóng sập lại một cái thật mạnh, dọa những người trong phòng giật nảy mình.
Bách Nhiên đang ngồi trên ghế đứng thẳng dậy. Cậu mặc áo đồng phục màu xanh nước biển xen màu trắng rộng thùng thình, một tay vác cặp sách, mái tóc ngắn xõa tung, gương mặt điển trai vô cùng lạnh lùng.
Bách Nhiên đi đến trước mặt Vu Lan. Tuy rằng Vu Lan chỉ thấp hơn cậu nửa cái đầu, nhưng khí thế của Bách Nhiên cao hơn cậu ta rất nhiều. Đôi mắt phượng đẹp đẽ ngày thường bây giờ nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm làm đối phương run sợ.
Nụ cười trên mặt của Vu Lan đơ cứng: "Cậu..."
"Bụp!"
Bách Nhiên túm chặt cổ áo Vu Lan ném mạnh vào cái tủ quần áo phía sau, làm Vu Lan đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng.
Trong tiếng hít hà của những người khác, Bách Nhiên lại túm chặt cổ áo Vu Lan ném thêm một cái nữa vào tủ quần áo. Tiếng va đập vô cùng lớn, làm các đội viên đứng đó sợ đến ngây ngốc, chỉ biết đứng nhìn mà không ai có gan dám tiến lên ngăn cản.
Tay Bách Nhiên nắm lấy cổ áo của Vu Lan, ánh mắt cậu lạnh như băng nhìn cậu ta. Vu Lan vừa tức giận vừa sợ hãi. Cả người Vu Lan đau nhức, đau đến không nói ra lời nào.
Mọi người đều nói Bách Nhiên là một người vô cùng tàn nhẫn, nhưng mà ngày thường Bách Nhiên cũng chẳng quan tâm tới những lời nhận xét xung quanh. Số lần cậu thật sự tức giận là vô cùng ít ỏi.
Nói chung chưa ai thấy vẻ mặt tức giận như có thể giết chết đối phương ngay lập tức như bây giờ của Bách Nhiên.
Tất cả bọn họ đều sợ hãi.
Giọng nói lạnh như băng của Bách Nhiên vang lên giữa phòng thay đồ vô cùng yên tĩnh: "Mày muốn chết à mà nói mấy cái thứ rác rưởi này?"
Phòng thay đồ yên tĩnh không một tiếng động.
"......" Dù cho Vu Lan định cãi lại, nhưng giờ phút này, nhìn Bách Nhiên đứng đối diện, cậu sợ hãi không nói nên lời. Cậu nhìn gương mặt đẹp đẽ chứa đầy sự tức giận ở đối diện, không ngờ mình lại chọc tức tới đối phương.
Sức lực của Bách Nhiên lớn đến nhường nào, không phải là cậu không biết. Nếu đánh nhau thì cậu cũng chẳng là đối thủ của Bách Nhiên. Huống chi, mấy người ở đây cũng sẽ chẳng ai tiến lên giúp cậu.
Vu Lan ỉu xìu xin lỗi: "Là tôi sai..."
"Tôi không muốn lại nghe thấy những thứ này thêm một lần nữa."
"Đừng, đừng làm quá lên như vậy. Tôi chỉ lấy mấy bạn nữ lớp tôi ra nói đùa mà thôi, cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Nếu cậu không thích thì lần sau tôi sẽ không nói..."
"Ai nói là không liên quan?"
"Cái gì?"
Đột nhiên không khí như đóng băng lại. Vẻ mặt Vu Lan như gặp ma, trông vô cùng khó coi: "Cậu nói Kiều Nam Gia?"
Bách Nhiên buông tay ra, không trả lời câu hỏi của cậu ta. Cậu vác cặp sách, đi nhanh ra ngoài, để lại những người khác trong phòng trừng mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
Vu Lan thở phào nhẹ nhõm. Cậu như mất hết sức lực nằm trên mặt đất, chửi vài câu thô tục.
"Điên rồi hả? Làm sao hai người bọn họ có thể liên quan đến nhau được?"
Một người là học sinh ngoan trong mắt các thầy cô, ngoài học tập ra thì cũng chẳng biết cái gì khác. Một người thì ngoài học tập ra thì cái gì cũng giỏi.
Giữa hai người họ thì làm gì có thể có quan hệ gì chứ? Không thể tưởng tượng được.
...
Cùng lúc đó.
Kiều Nam Gia hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra ở đội bóng rổ.
Mấy bạn đang quét lớp thỉnh thoảng lại nhìn qua chỗ Kiều Nam Gia với vẻ mặt nghi ngờ. Kiều Nam Gia đành phải làm bộ đang làm bài, nhưng cả quá trình cô đều dùng ánh mắt vô hồn để nhìn quyển sách luyện tập.
"Nam Gia, cậu không về nhà sao?"
"À... Các cậu về trước đi, tớ làm xong đề này rồi tớ sẽ về. Cửa cứ để tớ khóa cho."
Trước khi những bạn khác ra về, có chết cô cũng sẽ chết trên cái ghế này. Kiều Nam Gia ngồi như đóng đinh trên ghế, kiên quyết không rời nửa bước.
Nụ cười của Kiều Nam Gia trông rất bi thương.
Bây giờ Thư Ấu mới tan học rồi đi tìm quần cho cô. Có khi cô phải chờ Thư Ấu thêm một lúc lâu nữa. Kiều Nam Gia chỉ hy vọng Thư Ấu có thể tìm thấy nhanh nhanh một chút, nếu không tí nữa thầy tổng phụ trách qua đây kiểm tra vệ sinh thì chết cô mất!
Sau khi mấy bạn trực nhật ra về, Kiều Nam Gia lén la lén lút y như một tên trộm nhìn ngó xung quanh. Sau khi chắc chắn trong, ngoài phòng học đêu không có ai thì cô mới đứng dậy.
Quả nhiên cô đoán không sai.
Chỉ quần bị bục rất nhiều. Đừng nói là về nhà, ngay cả ra khỏi tòa nhà này cũng không được.
Kiều Nam Gia túm chặt quần, cẩn thận nhìn xem có thể cứu vãn lại điều gì không. Bỗng nhiên, bụp một tiếng. Là tiếng cặp sách bị ném trên bàn. Cặp sách của người kia rất nhẹ, nhưng vì lực ném mạnh nên mới có tiếng vang.
Kiều Nam Gia sợ gần chết.
Sau khi cô đứng thẳng dậy, nhìn thấy rõ người kia là ai thì càng ngớ người hơn...
Tại sao Bách Nhiên lại ở đây?
Cậu mặc đồng phục màu xanh trắng đứng ở cửa. Ánh mặt trời chiếu rọi lên người cậu làm vẻ mặt cậu trở nên mờ ảo. Chỉ thấy đôi môi cậu mím chặt, dường như cậu đang rất khó chịu.
Dưới thời tiết lạnh như này mà mặc ít như thế, Kiều Nam Gia nhìn mà cũng thấy lạnh thay cho cậu.
Cũng may là Kiều Nam Gia đã buộc áo khoác đồng phục vào eo, nên là không bị lộ cái gì hết. Cô xấu hổ nuốt nước bọt hỏi: "Cậu tới tìm ai vậy?"
Giờ phút này Bách Nhiên vô cùng tức giận.
Vô cùng vô cùng tức giận.
Không chỉ vì chuyện của Vu Lan.
Ngọn lửa giận không tên bị kìm nén trong lồng ngực cậu, làm cậu vô cùng bực bội.
Ánh mắt Bách Nhiên dừng ở đôi chân thẳng tắp mà Kiều Nam Gia cố gắng che đi. Vừa nhìn một cái thì cậu ngừng thở. Cặp mày của cậu càng nhíu chặt hơn. Đúng, đúng là cũng khá đẹp.
Nhưng nghĩ đến việc dọc đường đi, Kiều Nam Gia bị những bạn nam khác nhìn lén, cậu càng tức giận hơn.
Bách Nhiên hất hất cằm chỉ cặp sách trên bàn: "Trong cặp có quần."
Kiều Nam Gia bất ngờ.
Chả lẽ là Thư Ấu nhờ Bách Nhiên qua đây đưa quần hộ cô? Mà sao Bách Nhiên có thể dành thời gian đến đưa quần cho cô được?
"Là Thư Ấu..."
"Cậu mà chần chờ thêm chút nữa là thầy tổng phụ trách phạt đấy! Nãy tôi thấy thầy sắp lên tầng rồi!"
"Tớ đi ngay!"
Kiều Nam Gia không chút nghi ngờ, cầm lấy cặp sách của Bách Nhiên chạy như điên vào nhà vệ sinh nữ. Dọc đường đi cô không gặp ai hết, ở trong WC cũng yên tĩnh không một tiếng động. Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm, khóa cửa sau đó bắt đầu thay quần.
Bách Nhiên đút một tay vào túi quần, đi chầm chậm theo sau.
Cậu đứng vịn vào lan can ngoài cửa WC, vẻ mặt lạnh nhạt.
Kiều Nam Gia đang đấu trí cùng với chiếc quần đồng phục kia trong toilet. Không biết là Thư Ấu lấy quần này ở đâu mà dài kinh khủng, chân cô đã dài rồi mà cái quần này còn dài hơn chân cô tận 1 gang! Kiều Nam Gia phải sắn hai lần quần lên thì ống quần mới không chạm đất.
Chỗ eo cũng rộng thùng thình, may là không bị tụt xuống.
Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Nam Gia đổ chuông. Là Thư Ấu gọi. Một tay Kiều Nam Gia túm gấu quần, một tay nhận điện: "Alo?"
"Cậu ở đâu thế?" Ở trong microphone, giọng của Thư Ấu vô cùng gấp gáp, "Tớ đứng ngoài phòng học nè, nhưng tìm mãi không thấy cậu đâu."
"Tớ đang thay quần trong WC nữ."
Nói tới đây, Kiều Nam Gia sửng sốt: "Dừng lại, quần..." Không phải của Thư Ấu hả?
Giây tiếp theo.
Ở trong điện thoại cũng như ở ngoài cửa WC cùng vang lên tiếng khiếp sợ của Thư Ấu.
"Bách Nhiên?! Sao cậu lại ở chỗ này?"
Kiều Nam Gia cầm điện thoại đứng hình tại chỗ.
"Hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Nam Gia: Vì thế quần này...
Bách Nhiên: Tôi.
Kiều Nam Gia hoảng hốt.
Trong lòng cô vô cùng hối hận, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, thậm chí còn nở một nụ cười lịch sự với các bạn xung quanh.
[Hu hu hu nên làm cái gì bây giờ?]
Kiều Nam Gia định cởi áo khoác đồng phục của mình ra, buộc vào eo để chắn. Nhưng tiền đề là cô có thể chống đỡ được về đến nhà, hơn nữa là dọc đường đi quần này không rách thêm nữa.
Lúc này, đến cả việc thở bình thường, Kiều Nam Gia cũng phải cẩn thận. Cô sợ chỉ cử động mạnh thêm cái nữa là quần lại rách thêm. Không biết có phải ảo giác của cô hay không mà cô cảm thấy bên cạnh quần tiếp tục rách...
Đúng lúc này, lớp trưởng vào cửa.
Kiều Nam Gia vội gọi cậu lại. Dưới ánh mắt nghi hoặc của lớp trưởng, cô nhỏ giọng nói: "Nếu tí nữa phải phát tài liệu, đi nộp bài tập hay gì thì cậu đi giúp tớ nhé!"
Lớp trưởng nghe vậy thì sửng sốt: "Cậu sao thế?"
Kiều Nam Gia nghẹn đỏ mặt: "Tớ không tiện."
Lớp trưởng chợt hiểu ra vấn đề. Cậu tưởng là kỳ sinh lý của Kiều Nam Gia đến nên bụng cô đau, không tiện đứng dậy. Vì thế cậu vỗ vỗ ngực, đảm bảo mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Đồng thời cậu cũng không quên cho Kiều Nam Gia ánh mắt "Tớ hiểu mà", sau đó mới trở về chỗ ngồi của mình.
Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm.
"Cộp cộp cộp!"
Cửa đột nhiên bị mở ra, cả lớp nhanh chóng trở lại chỗ ngồi của mình. Qua một kỳ nghỉ đông dài, cô Trần vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc như thường. Cô nâng nâng mắt kính của mình, đôi mắt nghiêm khắc nhìn quanh lớp một vòng. Cả lớp im bặt không một tiếng nói chuyện.
"Lớp mình đã làm xong hết bài tập chưa?"
"Xong rồi ạ..."
Dưới bục giảng vang lên vài giọng nói yếu ớt của các bạn học sinh.
Cô Trần vừa lòng gật đầu, sau đó phổ biến các quy định của ngày khai giảng sắp tới, nhất là những yêu cầu về trang phục, đầu tóc. Về phần này, cô còn cường điệu nhấn mạnh tới 2 lần. Kiều Nam Gia che lại ống quần mình theo bản năng, sợ cô Trần phát hiện ra điều gì khác thường.
Vừa lúc ánh mắt cô Trần dừng lại trên người Kiều Nam Gia, ý bảo Kiều Nam Gia lên bục giảng phát tài liệu cho cả lớp.
Trong lòng Kiều Nam Gia vô cùng căng thẳng.
Lớp trưởng ngồi bàn đầu tự giác xung phong ra trận, chạy nhanh như bay tới lấy chỗ tài liệu từ trong tay cô Trần: "Để em để em."
Cô Trần hơi bất ngờ, nhưng cũng không nói gì thêm mà tiếp tục phổ biến những điều cần lưu ý. Lúc đi lớp trưởng đi qua chỗ Kiều Nam Gia, cô nở một nụ cười tươi để cảm ơn cậu, sau đó nhận được ánh mắt chắc chắn của đối phương.
Tuy rằng mạch suy nghĩ của hai người không giống nhau, nhưng đối với sự nhiệt tình hăng hái của lớp trưởng, Kiều Nam Gia vẫn vô cùng biết ơn.
Cô Trần vừa đi ra ngoài thì tất cả các bạn học sinh cũng đi ra ngoài hết luôn. Phần lớn các bạn đều đang tranh thủ thời gian để chép nốt phần bài tập còn thiếu nên trong lớp chỉ còn đúng bàn trực nhật ở lại lớp quét dọn.
Kiều Nam Gia trộm gửi tin nhắn cầu cứu cho Thư Ấu.
Thư Ấu trả lời rất nhanh: "Chị em à! Cô chủ nhiệm lớp tớ đang kiểm tra bài tập nên cậu cứ đợi tớ một xíu nhé! Tan học xong tớ sẽ tìm cho cậu một cái quần nha!"
Kiều Nam Gia: "Được! Tớ chờ cậu QAQ"
Kiều Nam Gia cứ như một hòn vọng phu, ngồi im tại chỗ, yên lặng chờ Thư Ấu tới cứu.
...
Ở một diễn biến khác.
Vừa quay trở lại trường thôi mà đội bóng rổ của trường cũng đã bắt đầu tập luyện rồi. Mấy bạn nam chơi bóng đi vào trong phòng thay đồ thay quần áo, vừa thay vừa nói chuyện phiếm với nhau. Đề tài giữa mấy bạn nam này cũng không có gì quá mới mẻ và đặc sắc, tám chín phần đều xoay quanh mấy bạn nữ.
Vừa mới nói được vài câu thì Bách Nhiên cảm thấy nhàm chán nên đi vào phòng thay quần áo.
Ánh mắt cậu tùy ý lướt qua những người khác một cái, vẻ mặt vô cảm đi mở tủ đồ của mình.
Dường như cậu đang vô tình tạo khoảng cách giữa quan hệ của mình cùng các đội viên khác.
Bình thường Bách Nhiên cũng không để ý tới nội dung mấy người chuyện phiếm với nhanh nên mấy người xung quanh cũng chẳng quan tâm tới việc cậu có đứng đây nghe hay không. Tới đây, Bách Nhiên chỉ tập luyện, còn đâu mấy việc linh tinh khác, cậu không nhúng tay vào bao giờ.
Bọn họ tiếp tục chủ đề vừa rồi.
"Phương Mạn Mạn lớp 11-4 trông cũng xinh đấy chứ! Cứ như một tiên nữ nhỏ vậy á!"
"Trông cậu ấy mặc đồng phục nhìn còn xinh hơn nữa cơ! Nói đúng ra thì đồng phục chẳng khác gì một bài test nhan sắc. Ai mà xinh, mặc đồng phục vào thì chỉ có đẹp hơn, còn nếu dáng ai mà xấu xấu ý, mặc vào trông đúng là không nhìn nổi!"
Mấy người cười hi hi ha ha lấy đồng phục bóng rổ từ trong tủ của mình ra.
Trong số đó có một người là lớp phó thể dục của lớp Kiều Nam Gia – Vu Lan. Dáng người cậu ta cao lớn, khuôn mặt trông cũng không đến nỗi nào, hơn nữa còn tham gia đội bóng rổ của trường nữa nên bình thường cậu ta cũng dính khá nhiều tin đồn tình ái.
Ở học kỳ một, vì chuyện cậu ta "bắt cá hai tay" mà náo loạn hết cả một đợt, nhưng không hiểu sao cậu ta còn lấy chuyện này làm tự hào, đi khoe khoang khắp mọi nơi.
Vu Lan mặc quần áo của mình lên, dùng giọng điệu cười nhạo, nói: "Đúng là đồng phục kén người mặc thật. Có người mặc đồng phục vào trông y như bao gạo vậy á, thế mà bọn họ vẫn còn làm như không biết. Mà kể cho chúng mày nghe, lớp tao, đứa học giỏi nhất ý, nó cũng sửa quần đấy. Hình như nó thật sự nghĩ rằng sau khi nó sửa quần sẽ được mấy thằng con trai để ý nhiều hơn. Nó nghĩ chân nó đẹp lắm ý, ai thèm nhìn cơ chứ!"
Lời vừa nói ra, có vài bạn nam ở đây nở nụ cười ác ý.
Nhưng cũng có đội viên bênh vực kẻ yếu, nói lại: "Đó là Kiều Nam Gia đúng không? Nhưng mà tao thấy bạn ấy trông cũng khá xinh mà?"
Bách Nhiên ngồi trong góc, đang xỏ giày, nghe bọn họ nói vậy thì hơi dừng động tác của mình lại một chút.
Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên sườn mặt cậu, làm khuôn mặt cậu trở nên rõ ràng hơn. Lông mi cậu rất dài, cậu rũ mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.
Mấy người đang mải mê nói chuyện phiếm hoàn toàn không biết gì cả.
Vu Lan bị phản bác thì không vui. Cậu lộ ra một nụ cười trào phúng, nói: "Cái loại mà đến trường không trang điểm, đi học thì cứ tỏ vẻ là học sinh ngoan thì có gì hay? Cả ngày chỉ biết làm bài tập như một người máy, mở miệng há miệng lại đòi điểm với điểm, khác chó gì mấy bà mẹ già?"
Nói rồi cậu còn khoa trương làm động tác ọe.
Một bạn nam khá thân với Vu Lan cũng nói theo: "Mấy đứa cứ thích làm học sinh ngoan này chẳng có gì thú vị cả. Cả ngày chỉ có cắm đầu vào học, chẳng có chút đáng yêu nào của các bạn nữ cùng tuổi cả!"
Vu Lan cười không nhặt được răng.
"Nói đi nói lại á, mấy bạn nữ trường mình không chỉ chia làm hai loại như chúng nó thường nói đâu. Đầu tiên là xinh nè, thứ hai là xấu, và thứ ba là mấy cái đứa cứ thích làm bà cụ non nữa. Mày nói xem, con nhỏ đó thuộc loại nào nhỉ?"
"......"
"Bụp" một tiếng, ngăn tủ bị đóng sập lại một cái thật mạnh, dọa những người trong phòng giật nảy mình.
Bách Nhiên đang ngồi trên ghế đứng thẳng dậy. Cậu mặc áo đồng phục màu xanh nước biển xen màu trắng rộng thùng thình, một tay vác cặp sách, mái tóc ngắn xõa tung, gương mặt điển trai vô cùng lạnh lùng.
Bách Nhiên đi đến trước mặt Vu Lan. Tuy rằng Vu Lan chỉ thấp hơn cậu nửa cái đầu, nhưng khí thế của Bách Nhiên cao hơn cậu ta rất nhiều. Đôi mắt phượng đẹp đẽ ngày thường bây giờ nheo lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm làm đối phương run sợ.
Nụ cười trên mặt của Vu Lan đơ cứng: "Cậu..."
"Bụp!"
Bách Nhiên túm chặt cổ áo Vu Lan ném mạnh vào cái tủ quần áo phía sau, làm Vu Lan đau đến nỗi phải kêu lên một tiếng.
Trong tiếng hít hà của những người khác, Bách Nhiên lại túm chặt cổ áo Vu Lan ném thêm một cái nữa vào tủ quần áo. Tiếng va đập vô cùng lớn, làm các đội viên đứng đó sợ đến ngây ngốc, chỉ biết đứng nhìn mà không ai có gan dám tiến lên ngăn cản.
Tay Bách Nhiên nắm lấy cổ áo của Vu Lan, ánh mắt cậu lạnh như băng nhìn cậu ta. Vu Lan vừa tức giận vừa sợ hãi. Cả người Vu Lan đau nhức, đau đến không nói ra lời nào.
Mọi người đều nói Bách Nhiên là một người vô cùng tàn nhẫn, nhưng mà ngày thường Bách Nhiên cũng chẳng quan tâm tới những lời nhận xét xung quanh. Số lần cậu thật sự tức giận là vô cùng ít ỏi.
Nói chung chưa ai thấy vẻ mặt tức giận như có thể giết chết đối phương ngay lập tức như bây giờ của Bách Nhiên.
Tất cả bọn họ đều sợ hãi.
Giọng nói lạnh như băng của Bách Nhiên vang lên giữa phòng thay đồ vô cùng yên tĩnh: "Mày muốn chết à mà nói mấy cái thứ rác rưởi này?"
Phòng thay đồ yên tĩnh không một tiếng động.
"......" Dù cho Vu Lan định cãi lại, nhưng giờ phút này, nhìn Bách Nhiên đứng đối diện, cậu sợ hãi không nói nên lời. Cậu nhìn gương mặt đẹp đẽ chứa đầy sự tức giận ở đối diện, không ngờ mình lại chọc tức tới đối phương.
Sức lực của Bách Nhiên lớn đến nhường nào, không phải là cậu không biết. Nếu đánh nhau thì cậu cũng chẳng là đối thủ của Bách Nhiên. Huống chi, mấy người ở đây cũng sẽ chẳng ai tiến lên giúp cậu.
Vu Lan ỉu xìu xin lỗi: "Là tôi sai..."
"Tôi không muốn lại nghe thấy những thứ này thêm một lần nữa."
"Đừng, đừng làm quá lên như vậy. Tôi chỉ lấy mấy bạn nữ lớp tôi ra nói đùa mà thôi, cũng chẳng liên quan gì đến cậu. Nếu cậu không thích thì lần sau tôi sẽ không nói..."
"Ai nói là không liên quan?"
"Cái gì?"
Đột nhiên không khí như đóng băng lại. Vẻ mặt Vu Lan như gặp ma, trông vô cùng khó coi: "Cậu nói Kiều Nam Gia?"
Bách Nhiên buông tay ra, không trả lời câu hỏi của cậu ta. Cậu vác cặp sách, đi nhanh ra ngoài, để lại những người khác trong phòng trừng mắt nhìn nhau, không biết nói gì.
Vu Lan thở phào nhẹ nhõm. Cậu như mất hết sức lực nằm trên mặt đất, chửi vài câu thô tục.
"Điên rồi hả? Làm sao hai người bọn họ có thể liên quan đến nhau được?"
Một người là học sinh ngoan trong mắt các thầy cô, ngoài học tập ra thì cũng chẳng biết cái gì khác. Một người thì ngoài học tập ra thì cái gì cũng giỏi.
Giữa hai người họ thì làm gì có thể có quan hệ gì chứ? Không thể tưởng tượng được.
...
Cùng lúc đó.
Kiều Nam Gia hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra ở đội bóng rổ.
Mấy bạn đang quét lớp thỉnh thoảng lại nhìn qua chỗ Kiều Nam Gia với vẻ mặt nghi ngờ. Kiều Nam Gia đành phải làm bộ đang làm bài, nhưng cả quá trình cô đều dùng ánh mắt vô hồn để nhìn quyển sách luyện tập.
"Nam Gia, cậu không về nhà sao?"
"À... Các cậu về trước đi, tớ làm xong đề này rồi tớ sẽ về. Cửa cứ để tớ khóa cho."
Trước khi những bạn khác ra về, có chết cô cũng sẽ chết trên cái ghế này. Kiều Nam Gia ngồi như đóng đinh trên ghế, kiên quyết không rời nửa bước.
Nụ cười của Kiều Nam Gia trông rất bi thương.
Bây giờ Thư Ấu mới tan học rồi đi tìm quần cho cô. Có khi cô phải chờ Thư Ấu thêm một lúc lâu nữa. Kiều Nam Gia chỉ hy vọng Thư Ấu có thể tìm thấy nhanh nhanh một chút, nếu không tí nữa thầy tổng phụ trách qua đây kiểm tra vệ sinh thì chết cô mất!
Sau khi mấy bạn trực nhật ra về, Kiều Nam Gia lén la lén lút y như một tên trộm nhìn ngó xung quanh. Sau khi chắc chắn trong, ngoài phòng học đêu không có ai thì cô mới đứng dậy.
Quả nhiên cô đoán không sai.
Chỉ quần bị bục rất nhiều. Đừng nói là về nhà, ngay cả ra khỏi tòa nhà này cũng không được.
Kiều Nam Gia túm chặt quần, cẩn thận nhìn xem có thể cứu vãn lại điều gì không. Bỗng nhiên, bụp một tiếng. Là tiếng cặp sách bị ném trên bàn. Cặp sách của người kia rất nhẹ, nhưng vì lực ném mạnh nên mới có tiếng vang.
Kiều Nam Gia sợ gần chết.
Sau khi cô đứng thẳng dậy, nhìn thấy rõ người kia là ai thì càng ngớ người hơn...
Tại sao Bách Nhiên lại ở đây?
Cậu mặc đồng phục màu xanh trắng đứng ở cửa. Ánh mặt trời chiếu rọi lên người cậu làm vẻ mặt cậu trở nên mờ ảo. Chỉ thấy đôi môi cậu mím chặt, dường như cậu đang rất khó chịu.
Dưới thời tiết lạnh như này mà mặc ít như thế, Kiều Nam Gia nhìn mà cũng thấy lạnh thay cho cậu.
Cũng may là Kiều Nam Gia đã buộc áo khoác đồng phục vào eo, nên là không bị lộ cái gì hết. Cô xấu hổ nuốt nước bọt hỏi: "Cậu tới tìm ai vậy?"
Giờ phút này Bách Nhiên vô cùng tức giận.
Vô cùng vô cùng tức giận.
Không chỉ vì chuyện của Vu Lan.
Ngọn lửa giận không tên bị kìm nén trong lồng ngực cậu, làm cậu vô cùng bực bội.
Ánh mắt Bách Nhiên dừng ở đôi chân thẳng tắp mà Kiều Nam Gia cố gắng che đi. Vừa nhìn một cái thì cậu ngừng thở. Cặp mày của cậu càng nhíu chặt hơn. Đúng, đúng là cũng khá đẹp.
Nhưng nghĩ đến việc dọc đường đi, Kiều Nam Gia bị những bạn nam khác nhìn lén, cậu càng tức giận hơn.
Bách Nhiên hất hất cằm chỉ cặp sách trên bàn: "Trong cặp có quần."
Kiều Nam Gia bất ngờ.
Chả lẽ là Thư Ấu nhờ Bách Nhiên qua đây đưa quần hộ cô? Mà sao Bách Nhiên có thể dành thời gian đến đưa quần cho cô được?
"Là Thư Ấu..."
"Cậu mà chần chờ thêm chút nữa là thầy tổng phụ trách phạt đấy! Nãy tôi thấy thầy sắp lên tầng rồi!"
"Tớ đi ngay!"
Kiều Nam Gia không chút nghi ngờ, cầm lấy cặp sách của Bách Nhiên chạy như điên vào nhà vệ sinh nữ. Dọc đường đi cô không gặp ai hết, ở trong WC cũng yên tĩnh không một tiếng động. Kiều Nam Gia thở phào nhẹ nhõm, khóa cửa sau đó bắt đầu thay quần.
Bách Nhiên đút một tay vào túi quần, đi chầm chậm theo sau.
Cậu đứng vịn vào lan can ngoài cửa WC, vẻ mặt lạnh nhạt.
Kiều Nam Gia đang đấu trí cùng với chiếc quần đồng phục kia trong toilet. Không biết là Thư Ấu lấy quần này ở đâu mà dài kinh khủng, chân cô đã dài rồi mà cái quần này còn dài hơn chân cô tận 1 gang! Kiều Nam Gia phải sắn hai lần quần lên thì ống quần mới không chạm đất.
Chỗ eo cũng rộng thùng thình, may là không bị tụt xuống.
Đúng lúc này, điện thoại của Kiều Nam Gia đổ chuông. Là Thư Ấu gọi. Một tay Kiều Nam Gia túm gấu quần, một tay nhận điện: "Alo?"
"Cậu ở đâu thế?" Ở trong microphone, giọng của Thư Ấu vô cùng gấp gáp, "Tớ đứng ngoài phòng học nè, nhưng tìm mãi không thấy cậu đâu."
"Tớ đang thay quần trong WC nữ."
Nói tới đây, Kiều Nam Gia sửng sốt: "Dừng lại, quần..." Không phải của Thư Ấu hả?
Giây tiếp theo.
Ở trong điện thoại cũng như ở ngoài cửa WC cùng vang lên tiếng khiếp sợ của Thư Ấu.
"Bách Nhiên?! Sao cậu lại ở chỗ này?"
Kiều Nam Gia cầm điện thoại đứng hình tại chỗ.
"Hả?"
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Nam Gia: Vì thế quần này...
Bách Nhiên: Tôi.