Chương 100: Ngoại truyện 3
Edit: Minh An
Beta: Minh An
Khai giảng, trong nhà Kiều Nam Gia loạn như cào cào.
Ba mẹ cô một hai đòi theo cô tới trường nhưng bị Kiều Nam Gia kiên quyết từ chối. Hai người vốn bận việc, lúc này cũng không tiện đi cùng cô. Hơn nữa sức khỏe ba Kiều không tốt, nhỡ ba ra ngoài lại ốm thêm thì Kiều Nam Gia áy náy chết mất.
Vì thế cô muốn tự thân vận động, đến trường một mình.
“Con trưởng thành rồi, con phải sống độc lập!”
Kiều Nam Gia vô cùng nghiêm túc nói với ba mẹ mình: “Con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình. Ba mẹ cứ yên tâm đi!”
“Nhỡ con đói hay khát thì sao?”
“Nhỡ con ốm thì sao?”
“Nhỡ có bạn nào bắt nạt con thì sao?”
Kiều Nam Gia dở khóc dở cười: “Không có đâu ạ. Con có còn là trẻ con nữa đâu?”
Không biết lời nào của cô đụng tới dây thần kinh yếu ớt của mẹ Kiều mà nước mắt bà giàn giụa: “Lúc mới sinh, con bé tí xíu, chẳng biết gì cả. Thế mà chớp mắt một cái con đã sống ở thành phố khác ba mẹ rồi.”
Ba Kiều bối rối lau nước mắt cho bà: “Em đừng khóc, có phải con đi rồi không về đâu?”
“Đúng rồi đó mẹ!” Kiều Nam Gia tiến đến cạnh bà nhẹ nhàng an ủi, “Nếu mẹ nhớ con thì nhắn tin cho con, ngày nào con cũng sẽ liên lạc với mẹ. Cứ tới ngày nghỉ là con sẽ về nhà!”
Nói vậy nhưng cuối cùng mẹ Kiều cũng đồng ý với lời của Kiều Nam Gia. Hai vợ chồng đưa cô tới sân bay, khóc lóc thảm thiết làm người qua đường không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn, Kiều Nam Gia cảm thấy hơi ngại.
Hai người còn đang nhắc cô giữ gìn sức khỏe thì lúc này, có một tiếng cười vang lên từ đằng sau: “Trùng hợp quá, hai người cũng tới tiễn con à?”
Ba Kiều quay đầu lại, ông hoảng sợ, run run chào: “Chủ… Chủ tịch?”
Kiều Nam Gia nghe vậy thì cũng nhanh chóng quay đầu lại.
Có hai người đang đứng sau họ.
Bách Quốc Minh mặc áo vest đi giày da, dáng vẻ nghiêm túc bình thản. Đứng cạnh ông là Bách Nhiên đang đeo ba lô. Cậu mặc một cái áo khoác có mũ màu đen rộng thùng thình và một cái quần dài. Cậu rời ánh mắt khỏi gương mặt Kiều Nam Gia rồi khách sáo chào ba mẹ cô.
Kiều Nam Gia chưa bao giờ thấy Bách Nhiên khách sáo như vậy. Cô còn cảm thấy lạ mà ngây người một lát.
Mắt Bách Nhiên cứ đưa đi chỗ khác, cứ như cậu không biết cô vậy.
Kiều Nam Gia chợt hiểu ra vấn đề. Cô cũng làm như không thân với Bách Nhiên.
Hai người họ còn chưa công khai đâu!
“Trùng hợp quá, hai đứa nhỏ cùng chuyến với nhau.”
Bách Quốc Minh cười thân thiện.
Trùng hợp cái cứt!
Chẳng cần dùng đầu nghĩ cũng biết thằng nhóc nhà ông một hai đòi ngồi cùng chuyến với cô bé Kiều Nam Gia.
Lớn vậy rồi mà chẳng mạnh mẽ gì cả, chẳng có chút phong thái năm đó của ông.
Bách Quốc Minh chửi thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại khách sáo.
Ba Kiều mẹ Kiều được yêu quý mà lo sợ, hai người nói chuyện với Bách Quốc Minh vài câu. Bách Quốc Minh nhìn giờ, vẫn còn khá sớm nên ông cười với hai người đối diện: “Chắc hai đứa nhỏ cũng muốn nói chuyện riêng với nhau. Chúng ta là người lớn, không tiện xen vào cuộc trò chuyện của chúng. Hay là như này đi, hôm nay trùng hợp thế này, chúng ta đi ăn với nhau một bữa?”
“Dạ? Như này chắc không hay lắm ạ!” Ba Kiều lo sợ.
“Hôm nay tôi dư dả thời gian, hai người cho tôi chút mặt mũi đi!”
Đương nhiên Bách Quốc Minh chẳng rảnh rỗi như vậy. Lịch trình của ông đã xếp kín cả năm sau rồi. Ông đang cố ý làm thân với thông gia tương lai nên mới đặc biệt bảo thư ký sắp xếp thời gian cho mình.
Vì thế ông đã bỏ lỡ một mối làm ăn lớn.
Nhưng mà thôi, làm ăn sao quan trọng bằng con cái được!
Dù sao thì thằng nhóc con vô lương tâm nhà ông còn chẳng thèm đếm xỉa gì đến gia nghiệp của nhà nó. Đúng là đồ kỳ lạ!
Bách Quốc Minh khổ không nói nên lời.
Bằng tài hoa nói chuyện của Bách Quốc Minh, ba Kiều và mẹ Kiều ngơ ngác đi theo ông rời khỏi sân bay.
Kiều Nam Gia cùng Bách Nhiên xếp hàng đi qua cổng an ninh.
Bách Nhiên đứng trước cô, hỏi: “Cậu căng thẳng à?”
“Tớ căng thẳng gì chứ?”
“Nhìn dáng vẻ của cô chú, hẳn đây là lần đầu tiên cậu xa nhà đúng không?”
“Ừ…”
Khác với Bách Nhiên mỗi năm tới một nơi, đúng là Kiều Nam Gia rất ít khi rời khỏi nhà, thậm chí cô còn chưa đi du lịch xa nhà bao giờ.
Cô cúi đầu, không hiểu sao thấy hơi buồn.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên đ ỉnh đầu cô, lực tay khá nhẹ. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô như đang xoa Sữa Bò Ngọt.
Bàn tay cậu mạnh mẽ, giọng nói cũng ẩn chứa sự dịu dàng: “Có tôi đây rồi.”
Mắt Kiều Nam Gia tự dưng đỏ lên.
Cảm xúc lo lắng được Bách Nhiên xoa dịu. Tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều. Kiều Nam Gia hỏi: “Dì giúp việc sẽ chăm sóc Sữa Bò Ngọt hả?”
“Ừ.”
Khả năng cậu sẽ thường xuyên vắng nhà. Để chăm sóc tốt cho mèo thì vẫn nên để nó ở yên trong nhà. Nếu không mang nó qua đây cùng, sức khỏe nó yếu quá không chịu nổi thì dở.
Kiều Nam Gia thở dài.
“Tớ thấy nhớ nó rồi đấy!”
Bách Nhiên: “……”
Máu ghen của cậu lại nổi lên.
Sao Kiều Nam Gia chẳng nhớ cậu như vậy bao giờ?
Lần nào cậu đi thì cũng thấy cô rất vui.
Mặt Bách Nhiên đen sì.
Kiều Nam Gia không hiểu. Sao chỉ đi qua cổng an ninh thôi mà Bách Nhiên lại khó chịu rồi?
Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển.
……
Lúc này, gần như trường nào cũng bắt đầu khai giảng. Trong hàng đang xếp để ngồi vào chỗ trên máy bay có không ít học sinh trẻ tuổi. Vài bạn nữ ríu rít nói chuyện với nhau, thấy Bách Nhiên, ai cũng ngẩn ra, sau đó má đỏ bừng hết lên, im lặng nhìn nhau không nói một lời. Các bạn đó ngồi yên trên chỗ của mình, trùng hợp thấy Bách Nhiên nghiêng người về chỗ mình thì bạo dạn hỏi: “Chào cậu, cậu có thể xách hành lý lên giúp chúng tớ một chút được không?”
Bách Nhiên bỏ ba lô của mình xuống rồi nhét vào khoang hành lý.
Cậu cao gầy, trông lại trưởng thành mạnh mẽ, vì thế cậu có thể nhẹ nhàng bỏ đồ vào trong khoang. Tóc cậu đen, da cậu trắng, xương cổ tay cũng rất đẹp, làm trái tim người ta…
Vô cùng rung động.
Nghe thấy bạn kia nói, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhóm họ một cái, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn.
Nếu không phải Kiều Nam Gia ngồi cạnh thì cậu sẽ làm lơ hoàn toàn mấy bạn nữ từ đâu chui ra kia.
Xung quanh thiếu người à mà phải sai cậu làm?
Hay là thấy tay chân cậu to?
Kiều Nam Gia nhìn thoáng qua họ rồi nói nhỏ với Bách Nhiên: “Cậu qua giúp các bạn ấy một chút đi!”
Bách Nhiên từ chối thẳng thừng, sau đó gọi một số người ở gần đó.
“Cậu không giúp một chút được à?” Có một bạn nữ khá xinh xắn ở đó thấy khó chịu, “Giúp một chút mà thôi, chúng tớ có gì gì khác đâu?”
Mặt Bách Nhiên vô cảm.
“Không muốn.”
Chắc họ không ngờ được trên đời này lại có bạn nam thiếu phong độ đến vậy, đầu tiên bọn họ bất ngờ mở to hai mắt, sau đó thầm nhủ trong lòng: Đẹp thì sao chứ? Còn thẳng hơn cả trai thẳng nữa!
Giây tiếp theo.
Các bạn ấy trơ mắt nhìn bạn nam vừa rồi còn tỏ vẻ lạnh lùng không tới gần người khác cất ba lô giúp bạn nữ bên cạnh vào trong khoang hành lý. Lúc nói chuyện với bạn nữ kia, mặt cậu dịu dàng như muốn nhấn chìm người khác.
Bọn họ trợn mắt há mồm xem.
Kiều Nam Gia cũng thấy hơi ngại.
Bách Nhiên vừa từ chối lời nhờ vả của mấy bạn kia xong rồi lập tức quay sang giúp cô. Kiều Nam Gia chỉ sợ họ nói xấu sau lưng Bách Nhiên.
“Cậu lại nghĩ lung tung gì rồi?” Bách Nhiên nói.
“Làm gì có…”
Đây là lần đầu tiên Bách Nhiên ngồi ở ghế phổ thông. Nó ầm ĩ y như trong dự đoán của cậu. Cậu biết Kiều Nam Gia sẽ không để cậu nâng hạng ghế của cô lên, vì thế cậu chẳng đưa ra đề nghị này với cô.
Ngược lại, trông Kiều Nam Gia rất vui.
Cái gì cũng mới mẻ làm cô vô cùng tò mò.
Ba giờ bay, giữa hành trình còn có cơm do phi hành đoàn mang đến. Tuy không phải quá ngon nhưng Kiều Nam Gia đã ăn hết.
Bách Nhiên chỉ ăn chút hoa quả. Thấy Kiều Nam Gia ăn ngon lành, môi còn dính sữa chua, ánh mắt cậu dừng ở khóe môi cô, không động đậy nổi người.
Yết hầu cậu lên xuống, cậu ép xuống rung động mạnh mẽ trong lòng mình rồi đưa nốt sữa chua trên bàn của mình cho Kiều Nam Gia.
“Ồ, tớ cảm ơn!”
Kiều Nam Gia sung sướng lấp đầy bụng mình.
Bách Nhiên “hừ” một tiếng nhưng khóe môi hơi cong lên.
Kiều Nam Gia nhớ mình có cầm sách nhưng đột nhiên cô nhận ra sách vẫn đang nhét trong ba lô của mình, vì thế cô ngượng ngùng bảo Bách Nhiên giúp mình.
Cô đang chán chết thì đột nhiên nghe thấy Bách Nhiên kêu một tiếng: “Cậu đừng động.”
“Hả? Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Vừa dứt lời, cậu nghiêng đầu dựa vào vai Kiều Nam Gia.
Bờ vai nhỏ bé của cô bị đ è xuống. Kiều Nam Gia không nhịn được mà ngừng thở.
Cô trộm liếc mắt xuống dưới ngắm cậu.
Bách Nhiên – người đang tựa vào vai cô đã nhắm hai mắt lại. Từ góc này có thể thấy hàng mi dài rậm của cậu đang phủ xuống. Dáng vẻ khi ngủ của cậu trông rất yên lặng, tai thì đang đeo tai nghe.
“……”
Kiều Nam Gia không dám động, cái cổ mảnh khảnh của cô nhiễm sắc hồng.
Cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay mặt ra ngoài cửa sổ tiếp tục ngắm cảnh.
Bầu trời có màu xanh lam.
Dường như đã lâu lắm rồi cô chưa thấy một màu lam đậm đến vậy, tất cả màu sắc khác đều bị cuốn trôi, chỉ còn màu xanh lam ấy.
Lam đậm.
Kiều Nam Gia cẩn thận cầm tai nghe của Bách Nhiên rồi đeo lên tai.
Cùng với tiếng nhạc và bầu trời đẹp đẽ ấy, Kiều Nam Gia thấy trái tim mình đang đập thình thịch.
……
Xuống máy bay, Bách Nhiên vẫn còn giữ sự mệt mỏi sau khi tỉnh giấc của mình. Cậu híp mắt, cảm nhận cơn nóng ở thành phố này.
Kiều Nam Gia nói: “Cậu đi báo danh đi, sắp xếp xong thì nhớ báo tớ một tiếng nhé!”
Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại: “Tôi muốn đưa cậu đi.”
“Không cần.”
“Tôi…”
“Được rồi mà, tớ tự làm được!” Kiều Nam Gia không biết Bách Nhiên có chỗ ở riêng ở ngoài trường, cô sợ Bách Nhiên tới muộn không chiếm được giường tốt nên nhanh chóng đẩy cậu lên taxi.
Bách Nhiên xụ mặt, vẻ mặt không vui.
Buồn thay, Kiều Nam Gia bây giờ ỷ vào việc cậu thích cô nên chẳng còn sự ngoan ngoãn với khách sáo như trước nữa. Cô cười tươi vẫy tay chào cậu.
Bách Nhiên: “Nhớ nhắn tin cho tôi.”
“Biết rồi!”
“Không được nhìn chằm chằm vào các bạn nam khác!”
“Biết rồi!”
“Không được tùy tiện cho người ta phương thức liên lạc của mình, nhất là Weibo.”
Nếu không phải tài xế giục thì chắc Bách Nhiên còn đặt ra thêm đống điều cho Kiều Nam Gia nữa.
Kiều Nam Gia ngồi ở một chiếc xe khác, cô không còn thấy bóng dáng xe của Bách Nhiên nữa.
Cô mở điện thoại ra, trong máy là một bức ảnh. Là ảnh Bách Nhiên ngồi trên sàn nhà mang theo gương mặt vô cảm ngăn Sữa Bò Ngọt đang nhiệt tình cọ mình lại, trên mặt cậu không giấu nổi sự phiền phức.
Bức ảnh này là Kiều Nam Gia chụp trộm hai ngày trước khi tới chào Sữa Bò Ngọt.
Cô cúi đầu sờ góc nghiêng gương mặt trên màn hình, nụ cười hơi nhạt đi.
Vừa mới xa nhau được một xíu thôi cô cũng bắt đầu thấy nhớ cậu rồi.
Chắc Bách Nhiên không vậy đâu nhỉ?
……
Ở một diễn biến khác.
Rõ ràng trời rất nóng nhưng tài xế đổ đầy mồ hôi lạnh. Mấy lần ông trộm nhìn qua kính chiếu hậu thì đều thấy bạn nam đằng sau ngồi khoanh tay, cả người tỏa ra hơi lạnh, chỉ kém nước viết chữ “không vui” lên mặt.
Vào phút đầu tiên xa Kiều Nam Gia.
Cậu chẳng muốn đi học nữa.
Chắc đợt trước cậu bị điên nên mới đồng ý học khác trường với Kiều Nam Gia.
…… Cậu vô cùng hối hận.
Beta: Minh An
Khai giảng, trong nhà Kiều Nam Gia loạn như cào cào.
Ba mẹ cô một hai đòi theo cô tới trường nhưng bị Kiều Nam Gia kiên quyết từ chối. Hai người vốn bận việc, lúc này cũng không tiện đi cùng cô. Hơn nữa sức khỏe ba Kiều không tốt, nhỡ ba ra ngoài lại ốm thêm thì Kiều Nam Gia áy náy chết mất.
Vì thế cô muốn tự thân vận động, đến trường một mình.
“Con trưởng thành rồi, con phải sống độc lập!”
Kiều Nam Gia vô cùng nghiêm túc nói với ba mẹ mình: “Con sẽ tự chăm sóc tốt cho mình. Ba mẹ cứ yên tâm đi!”
“Nhỡ con đói hay khát thì sao?”
“Nhỡ con ốm thì sao?”
“Nhỡ có bạn nào bắt nạt con thì sao?”
Kiều Nam Gia dở khóc dở cười: “Không có đâu ạ. Con có còn là trẻ con nữa đâu?”
Không biết lời nào của cô đụng tới dây thần kinh yếu ớt của mẹ Kiều mà nước mắt bà giàn giụa: “Lúc mới sinh, con bé tí xíu, chẳng biết gì cả. Thế mà chớp mắt một cái con đã sống ở thành phố khác ba mẹ rồi.”
Ba Kiều bối rối lau nước mắt cho bà: “Em đừng khóc, có phải con đi rồi không về đâu?”
“Đúng rồi đó mẹ!” Kiều Nam Gia tiến đến cạnh bà nhẹ nhàng an ủi, “Nếu mẹ nhớ con thì nhắn tin cho con, ngày nào con cũng sẽ liên lạc với mẹ. Cứ tới ngày nghỉ là con sẽ về nhà!”
Nói vậy nhưng cuối cùng mẹ Kiều cũng đồng ý với lời của Kiều Nam Gia. Hai vợ chồng đưa cô tới sân bay, khóc lóc thảm thiết làm người qua đường không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn, Kiều Nam Gia cảm thấy hơi ngại.
Hai người còn đang nhắc cô giữ gìn sức khỏe thì lúc này, có một tiếng cười vang lên từ đằng sau: “Trùng hợp quá, hai người cũng tới tiễn con à?”
Ba Kiều quay đầu lại, ông hoảng sợ, run run chào: “Chủ… Chủ tịch?”
Kiều Nam Gia nghe vậy thì cũng nhanh chóng quay đầu lại.
Có hai người đang đứng sau họ.
Bách Quốc Minh mặc áo vest đi giày da, dáng vẻ nghiêm túc bình thản. Đứng cạnh ông là Bách Nhiên đang đeo ba lô. Cậu mặc một cái áo khoác có mũ màu đen rộng thùng thình và một cái quần dài. Cậu rời ánh mắt khỏi gương mặt Kiều Nam Gia rồi khách sáo chào ba mẹ cô.
Kiều Nam Gia chưa bao giờ thấy Bách Nhiên khách sáo như vậy. Cô còn cảm thấy lạ mà ngây người một lát.
Mắt Bách Nhiên cứ đưa đi chỗ khác, cứ như cậu không biết cô vậy.
Kiều Nam Gia chợt hiểu ra vấn đề. Cô cũng làm như không thân với Bách Nhiên.
Hai người họ còn chưa công khai đâu!
“Trùng hợp quá, hai đứa nhỏ cùng chuyến với nhau.”
Bách Quốc Minh cười thân thiện.
Trùng hợp cái cứt!
Chẳng cần dùng đầu nghĩ cũng biết thằng nhóc nhà ông một hai đòi ngồi cùng chuyến với cô bé Kiều Nam Gia.
Lớn vậy rồi mà chẳng mạnh mẽ gì cả, chẳng có chút phong thái năm đó của ông.
Bách Quốc Minh chửi thầm trong lòng nhưng ngoài miệng lại khách sáo.
Ba Kiều mẹ Kiều được yêu quý mà lo sợ, hai người nói chuyện với Bách Quốc Minh vài câu. Bách Quốc Minh nhìn giờ, vẫn còn khá sớm nên ông cười với hai người đối diện: “Chắc hai đứa nhỏ cũng muốn nói chuyện riêng với nhau. Chúng ta là người lớn, không tiện xen vào cuộc trò chuyện của chúng. Hay là như này đi, hôm nay trùng hợp thế này, chúng ta đi ăn với nhau một bữa?”
“Dạ? Như này chắc không hay lắm ạ!” Ba Kiều lo sợ.
“Hôm nay tôi dư dả thời gian, hai người cho tôi chút mặt mũi đi!”
Đương nhiên Bách Quốc Minh chẳng rảnh rỗi như vậy. Lịch trình của ông đã xếp kín cả năm sau rồi. Ông đang cố ý làm thân với thông gia tương lai nên mới đặc biệt bảo thư ký sắp xếp thời gian cho mình.
Vì thế ông đã bỏ lỡ một mối làm ăn lớn.
Nhưng mà thôi, làm ăn sao quan trọng bằng con cái được!
Dù sao thì thằng nhóc con vô lương tâm nhà ông còn chẳng thèm đếm xỉa gì đến gia nghiệp của nhà nó. Đúng là đồ kỳ lạ!
Bách Quốc Minh khổ không nói nên lời.
Bằng tài hoa nói chuyện của Bách Quốc Minh, ba Kiều và mẹ Kiều ngơ ngác đi theo ông rời khỏi sân bay.
Kiều Nam Gia cùng Bách Nhiên xếp hàng đi qua cổng an ninh.
Bách Nhiên đứng trước cô, hỏi: “Cậu căng thẳng à?”
“Tớ căng thẳng gì chứ?”
“Nhìn dáng vẻ của cô chú, hẳn đây là lần đầu tiên cậu xa nhà đúng không?”
“Ừ…”
Khác với Bách Nhiên mỗi năm tới một nơi, đúng là Kiều Nam Gia rất ít khi rời khỏi nhà, thậm chí cô còn chưa đi du lịch xa nhà bao giờ.
Cô cúi đầu, không hiểu sao thấy hơi buồn.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên đ ỉnh đầu cô, lực tay khá nhẹ. Cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô như đang xoa Sữa Bò Ngọt.
Bàn tay cậu mạnh mẽ, giọng nói cũng ẩn chứa sự dịu dàng: “Có tôi đây rồi.”
Mắt Kiều Nam Gia tự dưng đỏ lên.
Cảm xúc lo lắng được Bách Nhiên xoa dịu. Tâm trạng cô tốt hơn rất nhiều. Kiều Nam Gia hỏi: “Dì giúp việc sẽ chăm sóc Sữa Bò Ngọt hả?”
“Ừ.”
Khả năng cậu sẽ thường xuyên vắng nhà. Để chăm sóc tốt cho mèo thì vẫn nên để nó ở yên trong nhà. Nếu không mang nó qua đây cùng, sức khỏe nó yếu quá không chịu nổi thì dở.
Kiều Nam Gia thở dài.
“Tớ thấy nhớ nó rồi đấy!”
Bách Nhiên: “……”
Máu ghen của cậu lại nổi lên.
Sao Kiều Nam Gia chẳng nhớ cậu như vậy bao giờ?
Lần nào cậu đi thì cũng thấy cô rất vui.
Mặt Bách Nhiên đen sì.
Kiều Nam Gia không hiểu. Sao chỉ đi qua cổng an ninh thôi mà Bách Nhiên lại khó chịu rồi?
Lòng dạ đàn ông như mò kim đáy biển.
……
Lúc này, gần như trường nào cũng bắt đầu khai giảng. Trong hàng đang xếp để ngồi vào chỗ trên máy bay có không ít học sinh trẻ tuổi. Vài bạn nữ ríu rít nói chuyện với nhau, thấy Bách Nhiên, ai cũng ngẩn ra, sau đó má đỏ bừng hết lên, im lặng nhìn nhau không nói một lời. Các bạn đó ngồi yên trên chỗ của mình, trùng hợp thấy Bách Nhiên nghiêng người về chỗ mình thì bạo dạn hỏi: “Chào cậu, cậu có thể xách hành lý lên giúp chúng tớ một chút được không?”
Bách Nhiên bỏ ba lô của mình xuống rồi nhét vào khoang hành lý.
Cậu cao gầy, trông lại trưởng thành mạnh mẽ, vì thế cậu có thể nhẹ nhàng bỏ đồ vào trong khoang. Tóc cậu đen, da cậu trắng, xương cổ tay cũng rất đẹp, làm trái tim người ta…
Vô cùng rung động.
Nghe thấy bạn kia nói, cậu nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhóm họ một cái, vẻ mặt vô cùng mất kiên nhẫn.
Nếu không phải Kiều Nam Gia ngồi cạnh thì cậu sẽ làm lơ hoàn toàn mấy bạn nữ từ đâu chui ra kia.
Xung quanh thiếu người à mà phải sai cậu làm?
Hay là thấy tay chân cậu to?
Kiều Nam Gia nhìn thoáng qua họ rồi nói nhỏ với Bách Nhiên: “Cậu qua giúp các bạn ấy một chút đi!”
Bách Nhiên từ chối thẳng thừng, sau đó gọi một số người ở gần đó.
“Cậu không giúp một chút được à?” Có một bạn nữ khá xinh xắn ở đó thấy khó chịu, “Giúp một chút mà thôi, chúng tớ có gì gì khác đâu?”
Mặt Bách Nhiên vô cảm.
“Không muốn.”
Chắc họ không ngờ được trên đời này lại có bạn nam thiếu phong độ đến vậy, đầu tiên bọn họ bất ngờ mở to hai mắt, sau đó thầm nhủ trong lòng: Đẹp thì sao chứ? Còn thẳng hơn cả trai thẳng nữa!
Giây tiếp theo.
Các bạn ấy trơ mắt nhìn bạn nam vừa rồi còn tỏ vẻ lạnh lùng không tới gần người khác cất ba lô giúp bạn nữ bên cạnh vào trong khoang hành lý. Lúc nói chuyện với bạn nữ kia, mặt cậu dịu dàng như muốn nhấn chìm người khác.
Bọn họ trợn mắt há mồm xem.
Kiều Nam Gia cũng thấy hơi ngại.
Bách Nhiên vừa từ chối lời nhờ vả của mấy bạn kia xong rồi lập tức quay sang giúp cô. Kiều Nam Gia chỉ sợ họ nói xấu sau lưng Bách Nhiên.
“Cậu lại nghĩ lung tung gì rồi?” Bách Nhiên nói.
“Làm gì có…”
Đây là lần đầu tiên Bách Nhiên ngồi ở ghế phổ thông. Nó ầm ĩ y như trong dự đoán của cậu. Cậu biết Kiều Nam Gia sẽ không để cậu nâng hạng ghế của cô lên, vì thế cậu chẳng đưa ra đề nghị này với cô.
Ngược lại, trông Kiều Nam Gia rất vui.
Cái gì cũng mới mẻ làm cô vô cùng tò mò.
Ba giờ bay, giữa hành trình còn có cơm do phi hành đoàn mang đến. Tuy không phải quá ngon nhưng Kiều Nam Gia đã ăn hết.
Bách Nhiên chỉ ăn chút hoa quả. Thấy Kiều Nam Gia ăn ngon lành, môi còn dính sữa chua, ánh mắt cậu dừng ở khóe môi cô, không động đậy nổi người.
Yết hầu cậu lên xuống, cậu ép xuống rung động mạnh mẽ trong lòng mình rồi đưa nốt sữa chua trên bàn của mình cho Kiều Nam Gia.
“Ồ, tớ cảm ơn!”
Kiều Nam Gia sung sướng lấp đầy bụng mình.
Bách Nhiên “hừ” một tiếng nhưng khóe môi hơi cong lên.
Kiều Nam Gia nhớ mình có cầm sách nhưng đột nhiên cô nhận ra sách vẫn đang nhét trong ba lô của mình, vì thế cô ngượng ngùng bảo Bách Nhiên giúp mình.
Cô đang chán chết thì đột nhiên nghe thấy Bách Nhiên kêu một tiếng: “Cậu đừng động.”
“Hả? Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Vừa dứt lời, cậu nghiêng đầu dựa vào vai Kiều Nam Gia.
Bờ vai nhỏ bé của cô bị đ è xuống. Kiều Nam Gia không nhịn được mà ngừng thở.
Cô trộm liếc mắt xuống dưới ngắm cậu.
Bách Nhiên – người đang tựa vào vai cô đã nhắm hai mắt lại. Từ góc này có thể thấy hàng mi dài rậm của cậu đang phủ xuống. Dáng vẻ khi ngủ của cậu trông rất yên lặng, tai thì đang đeo tai nghe.
“……”
Kiều Nam Gia không dám động, cái cổ mảnh khảnh của cô nhiễm sắc hồng.
Cô làm như không có chuyện gì xảy ra mà quay mặt ra ngoài cửa sổ tiếp tục ngắm cảnh.
Bầu trời có màu xanh lam.
Dường như đã lâu lắm rồi cô chưa thấy một màu lam đậm đến vậy, tất cả màu sắc khác đều bị cuốn trôi, chỉ còn màu xanh lam ấy.
Lam đậm.
Kiều Nam Gia cẩn thận cầm tai nghe của Bách Nhiên rồi đeo lên tai.
Cùng với tiếng nhạc và bầu trời đẹp đẽ ấy, Kiều Nam Gia thấy trái tim mình đang đập thình thịch.
……
Xuống máy bay, Bách Nhiên vẫn còn giữ sự mệt mỏi sau khi tỉnh giấc của mình. Cậu híp mắt, cảm nhận cơn nóng ở thành phố này.
Kiều Nam Gia nói: “Cậu đi báo danh đi, sắp xếp xong thì nhớ báo tớ một tiếng nhé!”
Ánh mắt Bách Nhiên dừng lại: “Tôi muốn đưa cậu đi.”
“Không cần.”
“Tôi…”
“Được rồi mà, tớ tự làm được!” Kiều Nam Gia không biết Bách Nhiên có chỗ ở riêng ở ngoài trường, cô sợ Bách Nhiên tới muộn không chiếm được giường tốt nên nhanh chóng đẩy cậu lên taxi.
Bách Nhiên xụ mặt, vẻ mặt không vui.
Buồn thay, Kiều Nam Gia bây giờ ỷ vào việc cậu thích cô nên chẳng còn sự ngoan ngoãn với khách sáo như trước nữa. Cô cười tươi vẫy tay chào cậu.
Bách Nhiên: “Nhớ nhắn tin cho tôi.”
“Biết rồi!”
“Không được nhìn chằm chằm vào các bạn nam khác!”
“Biết rồi!”
“Không được tùy tiện cho người ta phương thức liên lạc của mình, nhất là Weibo.”
Nếu không phải tài xế giục thì chắc Bách Nhiên còn đặt ra thêm đống điều cho Kiều Nam Gia nữa.
Kiều Nam Gia ngồi ở một chiếc xe khác, cô không còn thấy bóng dáng xe của Bách Nhiên nữa.
Cô mở điện thoại ra, trong máy là một bức ảnh. Là ảnh Bách Nhiên ngồi trên sàn nhà mang theo gương mặt vô cảm ngăn Sữa Bò Ngọt đang nhiệt tình cọ mình lại, trên mặt cậu không giấu nổi sự phiền phức.
Bức ảnh này là Kiều Nam Gia chụp trộm hai ngày trước khi tới chào Sữa Bò Ngọt.
Cô cúi đầu sờ góc nghiêng gương mặt trên màn hình, nụ cười hơi nhạt đi.
Vừa mới xa nhau được một xíu thôi cô cũng bắt đầu thấy nhớ cậu rồi.
Chắc Bách Nhiên không vậy đâu nhỉ?
……
Ở một diễn biến khác.
Rõ ràng trời rất nóng nhưng tài xế đổ đầy mồ hôi lạnh. Mấy lần ông trộm nhìn qua kính chiếu hậu thì đều thấy bạn nam đằng sau ngồi khoanh tay, cả người tỏa ra hơi lạnh, chỉ kém nước viết chữ “không vui” lên mặt.
Vào phút đầu tiên xa Kiều Nam Gia.
Cậu chẳng muốn đi học nữa.
Chắc đợt trước cậu bị điên nên mới đồng ý học khác trường với Kiều Nam Gia.
…… Cậu vô cùng hối hận.