Chương 7: Chương 7
Nghe thấy tộc trưởng gọi thẳng tên con trai mình, bà Lữ lập tức thót tim, thấp thỏm nói: “Tộc trưởng, chắc chắn Duệ Siêu sẽ không làm những chuyện như thế, ông phải tin thằng bé.”Tộc trưởng chỉ vào bức thư, tức giận nói: “Tin được hắn mới lạ! Ta còn lạ gì nét chữ của hắn nữa, chứng cứ rành rành ra đó, hắn mới là người hại Thường Nhạc Bảo, hắn đã nhận tội rồi mà bà vẫn già mồm ở đây à?”Bà Lữ giật mình, thân hình cũng còng xuống đầy chán nản, trông thấp hẳn đi.Cha Thường Nhạc hô với ra cửa: “Anh Đại Canh và mọi người, đưa Lữ tú tài vào đây đi, cho mẹ hắn nhìn kỹ xem rốt cuộc nhà bà ta đã nuôi dạy cái giống gì!”Tuệ Tuệ nhìn ra cửa, thấy mấy người chú Đại Canh đang áp giải Lữ tú tài với gương mặt sưng húp vào nhà, đây là lần đầu tiên nàng chạm mặt Lữ tú tài trong ký ức của nguyên chủ, ấn tượng của nàng về hắn càng tệ hơn.“Siêu Nhi!” Thấy con mình bị thương, bà Lữ lập tức đau lòng nhào tới, quát mấy người lớn tuổi kia: “Các người áp giải con tôi làm gì hả, thằng bé là tú tài, khi gặp Tri huyện lão gia còn chẳng cần phải quỳ, sao đám dân đen như các người lại dám đánh thằng bé chứ hả?”Bà ta giận dữ chỉ vào cha Thường Nhạc và mấy người chú Đại Canh, quát: “Đồ dân đen, dân đen, tôi phải tới huyện nha để tố cáo các người mới được!”“Mai Thịnh Lan!” Tộc trưởng gọi thẳng tên con gái của bà Lữ, lạnh lùng nói: “Đây là thôn họ Lữ của ta, đừng gây rối nữa, từng chữ trên bức thư và tờ lời khai này đều do con trai bà viết, tốt xấu gì hắn cũng là tú tài, người ngoài ép hắn được à?”Từ sau khi đi lấy chồng, lâu lắm rồi bà Lữ không nghe tên cúng cơm của mình nên không khỏi ngơ ngác.Lữ tú tài nhìn mẹ mình, chẳng biết đang tức giận hay khó chịu, chỉ lạnh lùng nói: “Mẹ, nghe theo sự sắp xếp của tộc trưởng đi!”Đều tại mẹ hết, mẹ bảo có hai bà thím đang canh chừng nhà họ Thường rồi, kết quả Thường Anh lại dẫn người đi trộm đồ ở nhà hắn mà không ai biết cả, vì vậy bọn hắn mới bị bắt thóp!Do hắn nghĩ Thường Anh đơn giản quá nên hôm nay mới phải chịu thua nhà họ Thường, nhưng tộc trưởng vẫn đang mong hắn sẽ đi thi, làm rạng danh thôn này, thế nên Lữ tú tài tin chắc ông ta sẽ không bỏ rơi mình, cùng lắm chỉ phạt nhẹ thôi.Bà Lữ vừa mở miệng đã thấy sự nghiêm nghị trong mắt con trai, đành mấp máy môi, sau cùng không nói gì nữa.Tộc trưởng sầm mặt, cầm bức thư và tờ lời khai, nói: “Lữ Duệ Siêu, cậu vấy bẩn Thường Nhạc Bảo, chứng cứ vững như núi, lời khai mà cậu viết cũng thừa nhận điều đó, giờ hai nhà và các thôn dân đều ở đây, cậu định giải thích thế nào?”Lữ tú tài cúi đầu, thở dài: “Tộc trưởng, Duệ Siêu nhất thời hồ đồ, bị đồng môn xúi giục nên mới làm chuyện dại dột như thế, xin nhờ tộc trưởng phân xử mọi chuyện.Chỉ cần cho cháu thuận lợi tham gia kỳ thi Hương, nếu cháu có thành tựu, chắc chắn sẽ báo đáp hương thân phụ lão!”Bà Lữ cũng nói ngay: “Đúng thế, tộc trưởng, cả viện trưởng thư viện cũng nói năm nay con tôi có hy vọng đỗ rất cao, chắc chắn sẽ thành tài!”Sắc mặt tộc trưởng hơi khó coi, ông ta từng hỏi viện trưởng thư viện về chuyện này rồi, đúng là thế thật.Thấy tình hình này, Tuệ Tuệ nói: “Tộc trưởng, không có chuyện Lữ Duệ Siêu nhất thời hồ đồ đâu, rõ ràng hắn đã ủ mưu từ lâu, hơn nữa, nếu hắn giữ lời thì làm gì có chuyện hôm nay chứ? Với nhân phẩm tệ hại như thế, cho dù hắn có thành tựu, sau này cũng trở thành tham quan một phương.Một khi bị xét xử, đó sẽ là tội chết liên lụy cả cửu tộc, nói gì tới việc báo đáp hương thân phụ lão? Hắn không hại người của thôn họ Lữ bị chém đầu theo đã là tốt lắm rồi!”Các thôn dân đang ngồi trong nhà chính nghe thấy thế thì đều bồn chồn, nhưng họ không dám thể hiện sự bất mãn với tú tài, đành châu đầu vào nhau, xì xào bàn tán..