Chương 81: Tức Giận
Một luồng không khí lạnh đột ngột di chuyển xuống phía Nam, thành phố An Châu vốn đã tràn ngập sắc thu bỗng bước vào chế độ đầu đông, có chút se lạnh.
Trong văn phòng đang bật máy sưởi, Tô Tân sau khi bước vào liền cởi áo khoác ngoài, khều khều tay, đi tới bàn làm việc, mở máy tính.
Vẫn còn rất nhiều email trong hộp thư và một số từ Mỹ gửi tới, cô xử lý từng email một, vừa định tìm hiểu một chút giai đoạn tiến trình của « Người Đi Ngược Chiều » thì tiểu Lâu bước vào.
Tiểu Lâu giúp Tô Tân pha một ly cà phê, đặt một đống tài liệu trước mặt Tô Tân: “Tô tổng, đây là một số cuộc họp mà cô sẽ tham dự trong tháng này, còn có một số tiệc tối. Ngoài ra đây là cuộc họp thường niên của công ty, cô xem một chút có vấn đề gì hay không.”
“Được.”
Tiểu Lâu đi ra ngoài, Tô Tân nhấp một ngụm cà phê, cầm tài liệu lên xem xét. Có thể là cà phê đã làm thư giãn thần kinh cô khiến suy nghĩ của cô dần bay bổng, những con chữ trên văn kiện không tiến vào đầu, trước mắt vô tình hiện lên ánh mắt thất vọng đầy thương tâm của Giản Diệc Thận.
Trong chuyến đi lãng mạn đến bầu trời đầy sao của Tân Hương, cuối cùng hai người gần như không vui, khi về An Châu bầu không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng, Tô Tân giả vờ ngủ trong xe, sau khi đến nơi liền cáo từ lên lầu, Giản Diệc Thận không cố ý đi theo, có thể là bị cô tổn thương.
“Tại sao? Tại sao em không muốn phục hôn?”
“Em không muốn mỗi ngày mở mắt có thể nhìn thấy anh đầu tiên sao? Hay là em cảm thấy không thể buông bỏ quá khứ, không thật sự tha thứ cho anh?” Giọng Giản Diệc Thận cố chấp truy vấn văng vẳng bên tai cô.
Cô đưa tay ôm má, khẽ thở dài, suy nghĩ mông lung.
Điện thoại rung lên, có tin nhắn wechat đến, cô mở ra xem, là Giản Diệc Thận gửi tới.
[ Buổi trưa nhớ nghỉ ngơi một chút, đừng làm việc quá sức. ]
Nhìn lại thời gian, hoá ra đã qua mười hai giờ.
Tô Tân dở khóc dở cười, trả lời “Ok”, điện thoại liền không có động tĩnh, không giống trước kia, anh sẽ nói thêm chút nữa.
Hai ngày này Giản Diệc Thận không đến gặp cô, hai người xem như đang chiến tranh lạnh, nhưng mỗi tối Giản Diệc Thận đều không quên gửi tới lời ” chúc ngủ ngon “, ban ngày cũng sẽ bất thình lình ân cần thăm hỏi một tiếng.
Giản Diệc Thận tức giận như vậy, cũng thật đáng yêu.
Tô Tân tay nâng má nghĩ một hồi, lại gửi một tin nhắn trêu chọc: Anh đang làm gì vậy?
Giản Diệc Thận: Ăn cơm.
Tô Tân: Với ai?
Giản Diệc Thận: Hòa Chí Từ.
Nhìn thấy chữ ít như vàng này, hẳn là còn giận.
Tô Tân nín cười, gửi một tin nhắn “Vậy hai người từ từ ăn đi”.
Giao diện điện thoại nhắc nhở rằng có một tin nhắn khác đến, cô ấn vào đọc, là Cố Phi Nam gửi: Chị Tân, em đang ở quán cà phê dưới lầu, xuống đây em mời chị ăn cơm.
Sau khi « Ác Mộng » hơ khô thẻ tre xong, Cố Phi Nam nghỉ ngơi hai ngày, liền trở lại thế giới giải trí đầy phồn hoa. Sau vài tháng vắng bóng, người hâm mộ đang chờ được ăn no, cậu vừa có động tĩnh liền có thể bị marketing đưa tin, sau đó thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên các tìm kiếm lớn.
Chiều nay cậu sẽ thu âm một bài hát cho một tiết mục của chương trình giải trí, cho nên buổi trưa đã đến công ty để luyện tập.
Trong quán cà phê, trợ lý và Trịnh Vân cùng Cố Phi Nam thảo luận gì đó, thấy Tô Tân tới, hai người nhường ghế cho Tô Tân, ngồi xuống bàn bên cạnh.
“Thế nào, thân thể tốt hơn chưa?” Tô Tân trên dưới đánh giá cậu vài lần.
Trong quá trình quay « Ác Mộng », Cố Phi Nam đã bị thương nhiều lần, khi hơ khô thẻ tre cũng vì quay cảnh đêm mà bị sốt phải bệnh viện, vừa truyền nước biển vừa cắn răng vượt qua, sau đó ngay cả Tần Văn Uyên cũng đến trước mặt Tô Tân khen không dứt miệng, nói người trẻ tuổi này có đủ tư cách, là hạt giống tốt.
Cố Phi Nam nắm chặt tay thành quyền, tự tin nói: “Đã sớm bình phục, chị nhìn đi, hiện tại em không làm gì liền tập thể dục, rất có tướng phải không?”
“Cũng được, đừng tập quá nhiều, em là lưu lượng tiểu sinh, có mấy khối cơ bụng liền có thể dùng để kinh doanh.” Tô Tân nói đùa “Nếu không thì fan mẹ của em sẽ tới đuổi giết công ty mất.”
Bộ phim truyền hình tiếp theo « Người Đi Ngược Chiều » là một bộ phim chiến tranh gián điệp của Trung Hoa Dân Quốc, Cố Phi Nam là nam chính, đóng vai người làm việc ngầm, cần phải có cơ bắp mượt mà, mặc quân trang vào có tướng, cho nên, bây giờ cậu phải luyện tập chăm chỉ để đạt được hình ảnh đó.
Bên cạnh việc rèn luyện thể lực, công ty còn đặc biệt thuê giáo viên có chuyên môn đến, bắt đầu chuẩn bị vì bộ phim, sau mùa xuân liền lập tức khai máy. Bộ phim này Tô Tân đang gấp rút giành giải thưởng, làm từng bước rất cẩn thận.
“Cái gì mà fan mẹ. . .” Cố Phi Nam á khẩu “Em mới hai mươi ba, sao lại có ý tứ làm mẹ em. . .”
Cái tuổi này đàn ông kiêng kỵ nhất người khác nói mình nhỏ, mắt thấy Cố Phi Nam muốn xù lông, Tô Tân vội chuyển chủ đề: “Mấy ngày nay lịch trình có bận không? Sau mùa xuân lập tức sẽ tiến tổ, sẽ không khiến em mệt mỏi xuống sức chứ?”
“Bận, nhưng em gánh vác được ” Cố Phi Nam không hề lo lắng nói “Chị tiêu nhiều tiền trên người em như vậy, em phải thay chị kiếm tiền.”
Tô Tân vui vẻ: “Vậy cảm ơn em trước, nếu em khẳng khái như vậy, lần sau chị sẽ đem tiền công ty dùng tiếp “
“Lấy đi, bao nhiêu em cũng vui lòng.” Cố Phi Nam cười hắc hắc “Muốn ăn cái gì? Hôm nay em mời khách.”
Ở đây có món cua trắng dát vàng rất nổi tiếng, Tô Tân gọi một phần, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, nửa đường Tô Tân nhìn wechat nhiều lần, cô trả lời đã lâu nhưng Giản Diệc Thận lại không có đáp lại.
Trước đây anh đều sẽ nhắn lại một cậu “Tạm biệt”, sau đó mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Haiz, người đàn ông hờn dỗi có chút rắc rối, làm sao có thể dỗ dành được đây?
Tô Tân ngẩn người một hồi, bị người đối diện gõ hai cái, cô mới hoàn hồn lại.
“Chị Tân ” Cố Phi Nam nhìn cô, không vui đoán “Có phải anh ta lại khi dễ chị hay không? Nhìn tâm trạng của chị không tốt lắm.”
Tô Tân nhịn không được cười lên: “Không có, yêu đương khó tránh khỏi việc cãi nhau, sau này em sẽ biết.”
“Không thể nào, em sẽ không cùng chị cãi nhau, anh ta đúng là có phúc mà không biết hưởng.” Cố Phi Nam hậm hực nói.
Tô Tân đang định nói chuyện, cửa sổ thủy tinh vang lên hai tiếng, một khuôn mặt dính sát ngoài cửa số, kích động nhìn bọn họ vẫy tay: “Cố Phi Nam! Trời ạ, Chị Tô, là em!”
Đó là Giản Diệc Noãn.
Giản Diệc Noãn tình cờ ở đây để truy tinh. Cô nàng ở trong nhóm Bí Ngô địa phương, có người nói ở gần Tinh Hà gặp phải Cố Phi Nam, cô nàng liền hứng thú bừng bừng tới thử vận may, không nghĩ tới thật đúng là gặp phải.
Ngồi đối diện với Cố Phi Nam, Giản Diệc Noãn trái ngược lúc trước có bộ dáng tiểu thư điêu ngoa hoạt bát, một đôi mắt to nháy nháy chợt lóe, nói chuyện vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nhu thuận giống chim cút.
Khi « Vô Địch Thiên Hạ » được phát sóng em liền fan của anh, những bài hát của anh cũng đặc biệt hay, sau này khi những tài khoản marketing hắc anh, em còn suốt đêm thay anh phản hắc, anh đóng phim thật tốt, a đúng ” Giản Diệc Noãn dài dòng một hồi, lúc này mới nhớ tới giới thiệu mình “Em tên Giản Diệc Noãn, ấm áp và ấm áp.”
Một fan cuồng nhiệt như vậy, Cố Phi Nam đã thấy rất nhiều, chỉ xem mặt mũi của Tô Tân mới kiên nhẫn nghe, nhưng vừa nghe đến cái tên đằng sau, sắc mặt của cậu thay đổi: “Giản Diệc Noãn? Giản Diệc Thận là gì của cô?”
“Anh trai em.” Giản Diệc Noãn tự hào nói “Anh ấy siêu lợi hại, anh cũng biết anh ấy sao?”
Cố Phi Nam nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, đột nhiên nhếch môi cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Ra anh ta là anh trai cô.”
Giản Diệc Noãn bị nụ cười này làm cho choáng váng, bóp lấy đùi mới khiến cho mình không hét rầm lên, Tô Tân ở bên cạnh thấy buồn cười, nhắc nhở: “Sao chỉ nói chuyện thôi vậy, tranh thủ thời gian xin ký tên đi.”
Giản Diệc Noãn tỉnh táo lại: “Có thể chụp ảnh chung để ký tặng hay không?”
Cố Phi Nam hào phóng đồng ý:” Được.”
Tô Tân định ra ngoài, nhưng Giản Diệc Noãn lại kéo cô lại: “Đừng, cùng nhau chụp đi, chị Tô, chị ngồi lại đây, hai người ngồi sang một bên, em ở chỗ này, nào. . . Cà tím!”
Chụp ảnh xong, Giản Diệc Noãn lập tức lấy ảnh và kết nối Polaroid, in ảnh ra và chuyển cho Cố Phi Nam.
“Cô muốn ký cái gì?” Cố Phi Nam cười hỏi.
“Hãy mang đến sự ấm áp yêu thích của bạn.” Giản Diệc Noãn buột miệng.
Cố Phi Nam mỉm cười, xoát xoát mấy lần, ở chỗ trống ký lên, Giản Diệc Noãn vui vẻ nhận lấy rồi nhìn mấy lần, cẩn thận từng li từng tí đem ảnh chụp đưa cho Tô Tân: “Chị Tô, chị cũng cho em một chữ ký đi, cũng giống như Cố Phi Nam”
Tô Tân nghi ngờ nhìn cô nàng một cái, không biết đang giở trò quỷ gì: “Tại sao chị phải ký?”
Giản Diệc Noãn lắc cánh tay cô, làm nũng nói: “Ký tên đi, cho em cái kỷ niệm, chị có biết bây giờ là huyễn ngoại siêu cấp ngầu hay không? Nữ vương ngành giải trí! Rất nhiều fan hâm mộ muốn linh tinh của mình liếm bánh của chị.”
“Liếm bánh?” Tô Tân không hiểu được thuật ngữ này.
“Chính là đóng vai chính trong phim của chị, giống như Cố Phi Nam một đêm nổi tiếng.” Giản Diệc Noãn giải thích “Nhanh ký tên cho em đi.”
Tô Tân không có cách, đành phải ký.
Vì tai nạn nhỏ này mà bữa trưa bị kéo dài thêm nửa tiếng. Sau khi rời nhà hàng, Giản Diệc Noãn lưu luyến không rời cáo từ, Cố Phi Nam cũng cùng Tô Tân chia tay nhau ở sảnh công ty, một người đi đến phòng thu âm, một trở về văn phòng.
Vào buổi chiều, Tô Tân mở cuộc họp và tham dự triển lãm Nội Dung IP Quốc Gia do Phòng thương mại thành phố tổ chức với các cấp dưới của Trung Tâm Nội Dung, gặp gỡ một số ông chủ trang web nội dung và các tác giả hàng đầu.
Sau khi kết thúc công việc, tài xế đưa cô đến chung cư Tấn Thành. Đã gần sáu giờ, dưới lầu có một tiệm mì cô liền tùy tiện ăn một chút, liếc mắt nhìn điện thoại, khung chat của Giản Diệc Thận vẫn là câu thoại lúc trưa.
Tô Tân có chút bất đắc dĩ, cô có thể cân nhắc mọi thứ khác, nhưng cô thực sự không thể đồng ý việc phục hôn. Hiện tại hai người đang ở trong tình trạng yêu đương rất tốt, có thể tự chịu trách nhiệm với bản thân; nhưng nếu kết hôn, cả hai đều rất bận rộn và họ phải đối mặt với một nhóm lớn tam cô lục bà, không cẩn thận liền sẽ có tin đồn, cứ thế mãi, hôn nhân này sẽ lại bấp bênh.
Quên đi, tức giận thì cứ tức giận đi, cô cũng không quản được nhiều như vậy, không có người kẹt, cô cũng có thể thanh tịnh hai ngày. Tình cờ trang web video đã cập nhật hai bộ phim truyền hình hành động đoạt giải, cô đã thêm chúng vào bộ sưu tập và chưa xem chúng, hôm nay mới có thời gian.
Cô bước nhanh về chung cư, vừa lấy chìa khóa ra mở cửa, sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Trái tim cô run lên, cô theo bản năng nhường bước sang một bên, chuẩn bị quay lại để đánh trả thì một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Tiểu Tân, là anh.”
Sự căng thẳng lậ tức buông lỏng, cô xoay người lại, thân ảnh Giản Diệc Thận rơi vào mắt cô.
“Anh. . . Định hù chết em sao?” Tô Tân tức giận hỏi.
Ánh mắt của Giản Diệc Thận yên lặng rơi nhìn cô, vài giây sau, đột nhiên bắt lấy bả vai cô. Tô Tân lảo đảo, dựa lưng vào cửa, vừa định nói thì môi đã bị anh chặn lại.
Như thể gió mưa ập đến, hơi thở của Giản Diệc Thận lướt qua miệng cô, bàn tay cô bị giữ lại, cô khẽ động cũng không nhúc nhích được.
Cũng không biết hôn bao lâu, Giản Diệc Thận mới thối lui ra khỏi lãnh địa anh xâm phạm, khẽ cắn lên cánh môi: “Xin lỗi, anh nhớ em.”
Tô Tân vùng vẫy: “Anh buông ra . . .”
Giản Diệc Thận chẳng những không buông tay, còn ôm chặt hơn: “Chúng ta sẽ không cãi nhau nữa, em không muốn phục hôn, vậy thì không phục hôn, em muốn lĩnh chứng khi nào thì lĩnh chứng, mọi thứ anh đều nghe theo em.”
Tô Tân hô hấp có chút gấp rút, bị ép ghé vào lồng ngực anh, nghe âm thanh trái tim anh đập, khóe miệng nhịn không được chậm rãi giương lên.
“Buổi trưa không phải còn đang giận em sao? Sao tự nhiên lại nghe lời em vậy?” Cô nhẹ giọng hỏi.
Giản Diệc Thận một hồi cũng không phát ra tiếng động, thật lâu, anh ở bên tai Tô Tân nhẹ nhàng vuốt nhẹ một lát, thấp giọng hỏi: “Hôm nay có phải cùng Cố Phi Nam ăn cơm hay không?”
Tô Tân sửng sốt: “Em gái anh nói cho anh sao?”
“Không, con bé trong vòng bạn bè khoe khoang” Giọng Giản Diệc Thận buồn buồn “Anh thấy được ảnh chụp chung và chữ ký.”
Tô Tân quả thực dở khóc dở cười: “Cho nên, anh đây là ghen mới đến tìm em? Tất cả chuyện này diễn ra ở nơi công cộng, người đại diện Cố Phi Nam cùng trợ lý đều ở đó, anh đoán mò cái gì?”
Ngực Giản Diệc Thận vừa chua lại chát, sự tức giận vẫn chưa nguôi. Ban đầu cả hai đã không gặp nhau trong vài ngày. Chiến tranh Lạnh không giống như chiến tranh lạnh, và sự hòa giải không giống như một sự hòa giải tốt, sự khao khát luôn ở trong bóng tối, bị tấm hình của Giản Diệc Noãn đâm một kích, nhất thời không nhịn được, chỉ muốn nhìn thấy Tô Tân, xoa dịu tâm trạng lơ lửng.
Bây giờ Tô Tân đã ở trong vòng tay của anh, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy tốt hơn một chút.
“Anh làm sao dám ghen ” Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, thấp giọng nói “Nếu ăn dấm, nói không chừng em sẽ bị người khác cướp đi.”
* Tác giả có lời muốn nói: Giản tổng tước vũ khí đầu hàng →_→