Chương : 32
*Tiểu chó sói: mẫu bạn trai nhỏ tuổi, giống như một cái đuôi của bạn, có thể ôm hôn bất kì lúc nào mà không nói gì, có vài phần hoang dã, kiêu ngạo lạnh lùng.
—
Đêm đó Giản Diệc Thận ở lại làng.
Anh thuê một biệt thự nhỏ bên cạnh Tô gia, cách nhau một bức tường, ngồi trêи sân thượng, đối diện là phòng của Tô Tân.
Ở một ngôi làng miền núi trong đêm khuya, nhiệt độ hơi thấp. Trêи sân thượng có hai chiếc ghế mây, kế bên là một giàn nho nhỏ, đáng tiếc hiện tại lá nho đều đã rụng hết, trơ trọi có chút thê lương.
Giản Diệc Thận ngồi trêи ghế mây, nhìn sang căn phòng đang sáng đèn kia, thấy cô đẩy cửa đi ra ngoài ban công.
Có lẽ do trời quá tối, Tô Tân cũng không phát hiện Giản Diệc Thận nhìn trộm ở sát vách. Cô lặng lẽ ghé vào lan can đứng một lúc, sau đó ngước nhìn bầu trời, ánh mắt dán chặt ở ngôi sao sáng nhất nằm phía Tây, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hai người cách nhau vài mét, mặc dù cùng ở dưới một bầu trời đầy sao, nhưng giống như cách một rãnh [1] trời không thể vượt qua.
[1] Rãnh hay mảng trong thuật ngữ khí tượng học là một khu vực dài có áp suất khí quyển tương đối thấp, thường gắn liền với Front thời tiết là một ranh giới phân tách hai khối không khí khác nhau, là nguyên nhân chính gây ra hiện tượng khí tượng ở bên ngoài vùng nhiệt đới.
Giản Diệc Thận chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa hai người rõ ràng như vậy.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là do Tô Tân cảm thấy lạnh, ôm lấy hai bả vai lui về sau hai bước, nhìn ngôi sao thì thào thì thầm vài câu, lưu luyến không rời tiến vào phòng.
Toàn bộ đèn trong ngôi làng lần lượt tắt dần và Tô Tân cũng không ngoại lệ.
Thời điểm này nên từ bỏ hay không? Vì Tô Tân, cũng vì chính anh.
Giản Diệc Thận tự hỏi mình nhiều lần trong lòng, nhưng không thể tìm được câu trả lời.
Thức dậy vào buổi sáng, đầu hơi nhức, yết hầu khô khốc. Tối hôm qua đứng trêи sân thượng quá lâu nên bị cảm lạnh nhẹ.
Giản Diệc Thận dùng nước lạnh rửa mặt để khiến mình tỉnh táo một chút, dưới lầu chú Vương, một người dân trong làng đã tới, giúp anh chuẩn bị bữa sáng, tùy tiện ăn một chút, sau đó ở sân vườn hái được một giỏ bầu, cắt chút rau xanh, nhờ chú Vương đưa qua nhà bên.
Biệt thự này anh đã chuyển tới một tháng, vườn rau trong sân là của chủ nhà trước, anh tính biến nó thành vườn hoa, nhưng sau khi thấy những cây con này mọc lên, anh lại nổi quyết tâm giữ lại vườn rau, mỗi lần tới đây, anh đều dành chút thời gian xới đất bón phân. Lần này, có thể ăn được rồi.
Nếu Tô Tân có thể ăn những thứ do chính tay anh trồng thì thật tốt.
Anh có chút mong chờ.
Đáng tiếc, chú Vương xám xịt trở về, nói nhà sát vách không chịu nhận “Tôi đặt ở cửa nhà họ, nhưng tám chín phần mười đều bị ném vào thùng rác.”
“Ném liền ném đi, chú mỗi ngày như thường lệ đưa qua là được.” Giản Diệc Thận thản nhiên nói.
“Đây không phải quá lãng phí sao... Thật không hiểu được những người trẻ tuổi như các cậu...” Chú Vương lầm bầm lầu bầu đi.
Giản Diệc Thận lăn lộn trong vườn một hồi, lúc sau mới thay quần áo ra cửa.
Kể từ khi anh lập nghiệp đến nay, mỗi ngày bị bao quanh bởi KPI [2], tỉ suất lợi nhuận, số tiền đầu tư mỗi ngày. Hầu như không có thời gian rảnh rỗi như vậy, nhưng gần đây, những thành tựu của những con số kia dường như đã mất đi sức hấp dẫn trong mắt anh.
[2] KPI ( Key Performance Indicator) là thước đo định lượng được sử dụng để do lường chỉ số tài chính hoặc phi tài chính.
Trở lại nhà cũ, đã gần giờ ăn trưa, Trịnh Mính Tiêu đang gọi điện thoại trêи ghế sofa, không biết cùng ai trò chuyện mà lại vui vẻ như vậy, thấy con trai trở về, lập tức nói vài câu rồi cúp điện thoại, gọi Giản Diệc Thận đang lên lầu lại: “Diệc Thận, mau tới đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Giản Diệc Thận đầu đau muốn nứt, rất muốn đi lên ngủ một giấc, nhưng lại không thể không đi, quay lại ngồi xuống ghế sofa.
“Là như vầy, nhà dì Lý có một đứa con gái mới du học nước ngoài trở về, dáng dấp rất xinh đẹp, tính cách cũng đặc biệt tốt, sản sóc dịu dàng, đúng rồi, con bé còn biết ca hát, ở nước ngoài thường xuyên đi biểu diễn công ích...”
“Chuyện này liên quan gì đến con?” Giản Diệc Thận xoa xoa huyệt thái dương.
“Con bé rất ngưỡng mộ con, muốn gặp mặt một chút.” Trịnh Mính Tiêu vui vẻ nói: “Buổi tối chúng ta sẽ cùng đi ăn một bữa cơm.”
Giản Diệc Thận giờ mới nhận ra, Trịnh Mính Tiêu muốn cho anh đi xem mắt.
Lông mày anh nhíu lại: “Con không đi. Từ giờ cũng không cần giới thiệu đối tượng cho con, con không có hứng thú.”
Trịnh Mính Tiêu hơi tức giận: “Con đây là ý gì? Đã ly hôn hơn mấy tháng, có người thích con, tiếp xúc một chút, chẳng lẽ con muốn cả đời không kết hôn nữa hay sao?”
“Còn kết hôn làm gì?” Giản Diệc Thận hỏi lại: “Dù sao chỉ cần thành con dâu của mẹ, mẹ cũng sẽ không hài lòng, giống như tiểu Tân, trước kia mẹ cũng rất thích cô ấy, kết quả thì sao? Tại sao con lại phải tìm một người phụ nữ đến chọc giận mẹ không vui?”
Trịnh Mính Tiêu chết lặng “A” hai tiếng, khó khăn lắm mới có thể khôi phục lại giọng nói của mình: “Con đang đem hết lý do ly hôn đổ lên đầu mẹ? Là do mẹ ngược đãi Tô Tân?”
“Mẹ, con không có ý đó, con không trách mẹ, con chỉ tự trách mình.” Giản Diệc Thận mệt mỏi tựa vào trêи ghế sofa: “Tóm lại, con sẽ không đi xem mắt, muốn đi thì tự mẹ đi đi.”
“Con suy nghĩ một chút đi, con nói những lời này có nghĩa là gì...” Trịnh Mính Tiêu khó thở, vừa muốn cùng con trai lý luận một phen, thấy Giản Diệc Thận thần sắc mệt mỏi, bà nhanh chóng dùng tay đưa lên trán của con trai: “Chuyện gì xảy ra, trán con sao lại nóng như thế? Bị bệnh?”
“Vâng, con bị bệnh, hôm qua đi gặp tiểu Tân, cô ấy không để ý đến con, trong lòng phiền muộn nên ở bên ngoài một buổi tối.” Giản Diệc Thận cười tự giễu: “Mẹ yên tâm, cô ấy sẽ không làm con dâu của mẹ nữa, sẽ không chọc giận mẹ làm mẹ không vui nữa đâu. Mẹ cũng đừng nói với con hai chữ “kết hôn”, con như bây giờ rất tốt.”
Anh đứng lên, đi lên lầu, vừa vặn bắt gặp Giản Thành Trạch đang đi xuống.
Trịnh Mính Tiêu ngơ ngác nhìn bóng lưng con trai, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, bà đến cùng vẫn đau lòng cho con, tìm thuốc cảm cùng nước, đuổi theo buộc Giản Diệc Thận uống, lúc này mới về lại phòng khách, mặt buồn rười rượi: “Thành Trạch, ông cũng nghe được đi? Vậy phải làm sao bây giờ? Chờ nó khỏi bệnh rồi, ông tranh thủ thời gian mắng nó một trận, kêu nó đừng nhớ thương tiểu Tân nữa, mà hãy đi tìm bạn gái.”
Giản Thành Trạch ngồi trêи ghế sofa xem TV, mặt lạnh nhạt nói: “Được rồi, không phải lo lắng, tính tình con bà cũng không phải không biết, tôi quản một lần, cuối cùng kết quả thì sao? Bà đừng ép nó, cẩn thận con nó không về đây ở nữa.”
—
Về phần Tô Tân, ngoại trừ vô tình nhìn thấy Giản Diệc Thận cũng chỉ khó chịu một chút, hai ngày nghỉ trôi qua rất an ổn bình thản. Cùng Tô Đình Doãn tản bộ, tập thể ɖu͙ƈ, nói chuyện phiếm, La Trân Huệ ở bên cạnh pha trà lắng nghe, phòng khách tràn ngập sự ấm áp hoà thuận vui vẻ, ánh đèn mờ nhạt, sáng lên ở ngôi làng miền núi thi thoáng tiếng gà gáy chó sủa, có cảm giác dường như thời gian trôi rất chậm.
Tuy nhiên, vào thứ hai lái xe về thành phố, gặp đường đông nghẹt người, xe cộ như nước chảy, khiến cho cảm giác kia lập tức tan thành mây khói.
Ngành công nghiệp giải trí cũng giống như thương trường thật giả lẫn lộn, bao nhiêu năm vẫn vậy.
Sau khi lấy được bản quyền, Tô Tân cố tình tiết lộ thông tin cho bộ phận quản lý, đã biết nội gián của Lữ Thành Chiêu trong công ty.
Bộ phận này do phó tổng Dương một tay gây dựng, hiện tại trưởng bộ phận là một người hiền lành, làm việc gò bó theo khuôn phép, năng lực không quá xuất sắc nhưng cũng khá ổn, mấy người còn lại muốn chung một chiến tuyến với Lữ Thành Chiêu và phó tổng Dương thì càng không thể, vì không biết thông tin công ty muốn hợp tác với trang web, đối tượng đáng nghi chính là nhóm trưởng nội dung tổ 2 Tôn Chấn Tiêu, phó tổng Dương mang theo một IP, là do anh ta một tay anh ta làm.
Lúc ấy Tô Tân đang lo việc tuyển quản lý bộ phận mới, chị Diêu đã từng đề cử anh ta, năng lực của anh ta không tệ, rất nhạy cảm với phim ảnh.
Nhưng qua tiếp xúc ngắn ngủi trong cuộc họp lần trước, Tô Tân cảm thấy người này có chút ngông cuồng kiêu ngạo, công ty đang hỗn loạn, sự bình tĩnh là điều quan trọng nhất nhưng anh ta đã bỏ qua.
Cẩn thận phân tích một chút, hẳn là Tôn Chấn Tiêu thấy Vương Lăng Vân gần đây thường tiếp xúc với Tô Tân, trong lòng ghen ghét, có thêm việc phó tổng Dương ở bên kia lôi kéo, liền vụng trộm đem tin tức truyền ra ngoài.
Giữ lại người này, hẳn còn có chút tác dụng, không chừng có thể trở thành con dao phản kϊƈɦ lại Lữ Thành Chiêu.
Tô Tân âm thầm bàn giao cho Vương Lăng Vân, kêu cô ấy tiết lộ một chút nội dung của liên quan đến « cơn ác mộng này tôi từng trải qua » chú ý giữ bí mật nói dung trọng tâm, phải chú ý nhất cử nhất động của Tôn Chấn Tiêu.
Xử lý xong chuyện này, chị Diêu tiến vào, báo cáo tình hình công ty hai ngày qua.
“Bên quản lý nghệ sĩ có một số thực tập sinh, dự định sẽ ra mắt trong chương trình tạp kĩ “thích xem video”, hiện tại lưu lượng [3] thay đổi quá nhanh, về phương diện này chúng ta lạc hậu rất nhiều, lúc ấy anh trai cô vẫn luôn coi thường lưu lượng tiểu sinh [4], cảm thấy chúng ta là công ty giải trí uy tín lâu năm, muốn đi theo con đường cao cấp khác, cho nên một mực bài xích những thứ này.”
[3] “Lưu lượng” chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, ngoài ra thường dùng với các tên gọi khác như “Lưu lượng nghệ nhân, lưu lượng minh tinh”… Tương tự như vậy, những thứ này được áp dụng cho những nữ minh tinh thì được gọi là Lưu lượng tiểu hoa. Trước giờ “tứ đại lưu lượng tiểu sinh” luôn dành để chỉ cho Lộc Hàm, Dương Dương, Lý Dịch Phong và Ngô Diệc Phàmtrong khi đó “tứ đại lưu lượng tiểu hoa” là Lưu Thi Thi, Đường Yên, Dương Mịch, Triệu Lệ Dĩnh.
[4] Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu. Có được họ rồi thì doanh thu phòng vé nhất định sẽ thắng lớn, có được họ rồi thì tỷ suất người xem phim truyền hình nhất định sẽ rất cao, có được họ rồi thì tin tức gì mới cũng sẽ được làm truyền với tốc độ “bàn thờ”, chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lương lớn người quan tâm, theo dõi.
Tô Tân nhẹ gật đầu: ” Có lưu lượng mới nhìn thấy thực lực, có thực lực mới có lưu lượng vững chắc, hai bên tương trợ lẫn nhau.”
“Đúng vậy, gần đây Cố Phi Nam tham gia một chương trình giải trí, cô có muốn đi xem hay không?” Chị Diêu chần chờ hỏi: “Phía Trịnh Vân đang đau đầu muốn chết rồi, nói rằng chưa thấy nghệ sĩ nào khó quản như Cố Phi Nam.”
Tô Tân sửng sốt: “Cậu ta thế nào?”
Đang nói, điện thoại di động của cô rung lên một cái, Wechat nhận được hai tin nhắn.
Rất khéo, là Cố Phi Nam gửi tới, một cái là hình ảnh cậu ở hậu trường chụp, ngón tay thả tim, khuôn mặt sạch sẽ, bên dưới có dòng chữ "Em nhàm chán muốn chết rồi, chị đến đây giúp em nói vài lời đi".
Tô Tân nhịn không được cười lên. Cuối cùng vẫn là đứa trẻ mới lớn, đôi khi rất ngây thơ.
“Cậu ta hôm nay quay chương trình giải trí?” Tô Tân hỏi.
“Đúng vậy, ở trong studio “thích xem video”, sáu giờ tối chính thức bắt đầu quay, công ty của chúng ta có hai người mới được mời tới làm khách mời.”
“Được rồi, giúp tôi chuẩn bị hai chỗ ngồi, tôi muốn đi cùng một người bạn.”
Chương trình « hát một cái đi » năm nay đã là mùa thứ hai.
Do mùa một lượt xem quá thấp nên mùa hai, Hồ Tống điều chỉnh format của chương trình, nhưng cũng không có minh tinh lớn nào chịu tham gia, chỉ mời đến hai minh tinh cùng thu hút người xem, duy trì một chút, sau đó mới một người từ truyền hình An Châu làm MC, gọi là Lý Dương, một người dẫn chương trình rất có tiếng trong nước.
Cố Phi Nam tuổi nghề còn nhỏ, ban đầu Hồ Tống không có ý định cho cậu tham gia, nhưng do <> sang năm ra mắt, mấy tháng này Cố Phi Nam nhất định phải duy trì độ phổ biến nhất mới có thể truyền bá cho bộ phim năm sau, Trịnh Vân dùng tất cả vốn liếng, khó khăn lắm mới giành giúp cậu một xuất tham gia.
Chương trình giải trí này vừa quay vừa phát sóng, trêи mạng đã chiếu được ba tập, hôm nay đnag quay tập thứ năm, chủ đề cũng không hot, nhưng đối với Cố Phi Nam có ít còn hơn không.
Đưa Điền Chỉ Lam cùng đi xem, Tô Tân gọi điện thoại cho Trịnh Vân dò xét tình hình.
“Tô tổng, tiểu tử này rất bướng bỉnh.” giọng nói bất lực của Trịnh Vân từ trong điện thoại: “Tôi vì cậu ta nói ngon nói ngọt, nịnh nọt các vị tiền bối, giành nhiều thời gian ghi hình một chút, kết quả cậu ta được lôi kéo 25800000 lần, bao nhiêu cành o-liu ném tới cậu ta đều chặt đứt, Lý Dương trêu chọc cậu ta cùng nữ khách mời rất giống một CP, cậu ta nói thẳng Lý Dương nhìn lầm, tôi cũng thật sự phục cậu ta luôn rồi. Chương trình giải trí nào cũng thế, nếu còn tiếp tục như vậy, khi truyền bá phim thì độ nổi tiếng cũng không còn...”
Treo điện thoại, Điền Chỉ Lam vẫn luôn im lặng không kìm được kêu lên: “Oa, không coi ai ra gì đúng là tiểu chó sói, tớ thích cậu ta.”
“Cái này cũng có thể thích sao?” Tô Tân khó chịu: “Không biết fan hâm mộ sẽ nghĩ gì? Sẽ không cảm thấy cậu ta vô lễ, không có EQ chứ?”
“Có rất nhiều tiểu thịt tươi lễ phép và hiểu chuyện lắm, nhìn phát chán, mà Cố Phi Nam cũng không tính là vô lễ, được hát ca khúc chủ đề của chương trình tạp kĩ, từ chối tạo CP, rất ngay thẳng.”
Rất có lý.
Tô Tân suy nghĩ, cảm thấy đội ngũ của Trịnh Vân thiết lập con đường cho Cố Phi Nam sai hết rồi, lúc trước « vô địch thiên hạ » lên hot search tên của Cố Phi Nam được liên tục tìm kiếm, có thể nói trong cộng đồng mạng đang thịnh hành loại hình tiểu chó sói này.
Xuống xe, Tô Tân nhắn cho Trịnh Vân hai tin kể lại mọi chuyện, lại nhắn cho Cố Phi Nam: "Chị tới thăm em, nhớ biểu hiện tốt một chút."
Mấy giây sau, Cố Phi Nam gửi tới ba dấu chấm than.
—
Trong khán phòng, có rất nhiều cô gái theo đuổi thần tượng, khi Tô Tân cùng Điền Chỉ Lam ngồi xuống, bên cạnh có hai người phụ nữ nhiệt tình chào hỏi, nói mình là “Bí Đỏ”.
Điền Chỉ Lam ngay lập tức nhận lời: “Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng là Bí Đỏ.”
Tô Tân như nhà sư *, nghe Điền Chỉ Lam cùng hai người hàn huyên một hồi mới hiểu được “Bí đỏ” là tên fandom của Cố Phi Nam.
* ở đây có thể hiện Tô Tân như nhà sư chỉ chuyên tâm vào chuyện của mình không lo thế sự bên ngoài.
Hai người phụ nữ này là fan mẹ [5], mở miệng một tiếng là nhóc, tâng bốc Cố Phi Nam lên tận trời, cuối cùng ngồi một cô gái mặt tròn ngồi cạnh Tô Tân tổng kết một câu: “Đều do công ty quá gà, không cho nhóc nhà chúng tôi tài nguyên tốt, nhìn thằng bé mỗi ngày đều xụ mặt tâm tình không tốt, nhất định là do giám đốc hãm hại chèn ép.”
[5] Fan mẹ: là hội fan hâm mộ cũng những cô dì lớn tuổi.
Điền Chỉ Lam nín cười nhịn không được khóe miệng đều biến dạng, Tô Tân dở khóc dở cười, đành phải cổ động phụ họa một câu: “Đúng là công ty rác rưởi.”
—
Đêm đó Giản Diệc Thận ở lại làng.
Anh thuê một biệt thự nhỏ bên cạnh Tô gia, cách nhau một bức tường, ngồi trêи sân thượng, đối diện là phòng của Tô Tân.
Ở một ngôi làng miền núi trong đêm khuya, nhiệt độ hơi thấp. Trêи sân thượng có hai chiếc ghế mây, kế bên là một giàn nho nhỏ, đáng tiếc hiện tại lá nho đều đã rụng hết, trơ trọi có chút thê lương.
Giản Diệc Thận ngồi trêи ghế mây, nhìn sang căn phòng đang sáng đèn kia, thấy cô đẩy cửa đi ra ngoài ban công.
Có lẽ do trời quá tối, Tô Tân cũng không phát hiện Giản Diệc Thận nhìn trộm ở sát vách. Cô lặng lẽ ghé vào lan can đứng một lúc, sau đó ngước nhìn bầu trời, ánh mắt dán chặt ở ngôi sao sáng nhất nằm phía Tây, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hai người cách nhau vài mét, mặc dù cùng ở dưới một bầu trời đầy sao, nhưng giống như cách một rãnh [1] trời không thể vượt qua.
[1] Rãnh hay mảng trong thuật ngữ khí tượng học là một khu vực dài có áp suất khí quyển tương đối thấp, thường gắn liền với Front thời tiết là một ranh giới phân tách hai khối không khí khác nhau, là nguyên nhân chính gây ra hiện tượng khí tượng ở bên ngoài vùng nhiệt đới.
Giản Diệc Thận chưa bao giờ cảm thấy khoảng cách giữa hai người rõ ràng như vậy.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là do Tô Tân cảm thấy lạnh, ôm lấy hai bả vai lui về sau hai bước, nhìn ngôi sao thì thào thì thầm vài câu, lưu luyến không rời tiến vào phòng.
Toàn bộ đèn trong ngôi làng lần lượt tắt dần và Tô Tân cũng không ngoại lệ.
Thời điểm này nên từ bỏ hay không? Vì Tô Tân, cũng vì chính anh.
Giản Diệc Thận tự hỏi mình nhiều lần trong lòng, nhưng không thể tìm được câu trả lời.
Thức dậy vào buổi sáng, đầu hơi nhức, yết hầu khô khốc. Tối hôm qua đứng trêи sân thượng quá lâu nên bị cảm lạnh nhẹ.
Giản Diệc Thận dùng nước lạnh rửa mặt để khiến mình tỉnh táo một chút, dưới lầu chú Vương, một người dân trong làng đã tới, giúp anh chuẩn bị bữa sáng, tùy tiện ăn một chút, sau đó ở sân vườn hái được một giỏ bầu, cắt chút rau xanh, nhờ chú Vương đưa qua nhà bên.
Biệt thự này anh đã chuyển tới một tháng, vườn rau trong sân là của chủ nhà trước, anh tính biến nó thành vườn hoa, nhưng sau khi thấy những cây con này mọc lên, anh lại nổi quyết tâm giữ lại vườn rau, mỗi lần tới đây, anh đều dành chút thời gian xới đất bón phân. Lần này, có thể ăn được rồi.
Nếu Tô Tân có thể ăn những thứ do chính tay anh trồng thì thật tốt.
Anh có chút mong chờ.
Đáng tiếc, chú Vương xám xịt trở về, nói nhà sát vách không chịu nhận “Tôi đặt ở cửa nhà họ, nhưng tám chín phần mười đều bị ném vào thùng rác.”
“Ném liền ném đi, chú mỗi ngày như thường lệ đưa qua là được.” Giản Diệc Thận thản nhiên nói.
“Đây không phải quá lãng phí sao... Thật không hiểu được những người trẻ tuổi như các cậu...” Chú Vương lầm bầm lầu bầu đi.
Giản Diệc Thận lăn lộn trong vườn một hồi, lúc sau mới thay quần áo ra cửa.
Kể từ khi anh lập nghiệp đến nay, mỗi ngày bị bao quanh bởi KPI [2], tỉ suất lợi nhuận, số tiền đầu tư mỗi ngày. Hầu như không có thời gian rảnh rỗi như vậy, nhưng gần đây, những thành tựu của những con số kia dường như đã mất đi sức hấp dẫn trong mắt anh.
[2] KPI ( Key Performance Indicator) là thước đo định lượng được sử dụng để do lường chỉ số tài chính hoặc phi tài chính.
Trở lại nhà cũ, đã gần giờ ăn trưa, Trịnh Mính Tiêu đang gọi điện thoại trêи ghế sofa, không biết cùng ai trò chuyện mà lại vui vẻ như vậy, thấy con trai trở về, lập tức nói vài câu rồi cúp điện thoại, gọi Giản Diệc Thận đang lên lầu lại: “Diệc Thận, mau tới đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”
Giản Diệc Thận đầu đau muốn nứt, rất muốn đi lên ngủ một giấc, nhưng lại không thể không đi, quay lại ngồi xuống ghế sofa.
“Là như vầy, nhà dì Lý có một đứa con gái mới du học nước ngoài trở về, dáng dấp rất xinh đẹp, tính cách cũng đặc biệt tốt, sản sóc dịu dàng, đúng rồi, con bé còn biết ca hát, ở nước ngoài thường xuyên đi biểu diễn công ích...”
“Chuyện này liên quan gì đến con?” Giản Diệc Thận xoa xoa huyệt thái dương.
“Con bé rất ngưỡng mộ con, muốn gặp mặt một chút.” Trịnh Mính Tiêu vui vẻ nói: “Buổi tối chúng ta sẽ cùng đi ăn một bữa cơm.”
Giản Diệc Thận giờ mới nhận ra, Trịnh Mính Tiêu muốn cho anh đi xem mắt.
Lông mày anh nhíu lại: “Con không đi. Từ giờ cũng không cần giới thiệu đối tượng cho con, con không có hứng thú.”
Trịnh Mính Tiêu hơi tức giận: “Con đây là ý gì? Đã ly hôn hơn mấy tháng, có người thích con, tiếp xúc một chút, chẳng lẽ con muốn cả đời không kết hôn nữa hay sao?”
“Còn kết hôn làm gì?” Giản Diệc Thận hỏi lại: “Dù sao chỉ cần thành con dâu của mẹ, mẹ cũng sẽ không hài lòng, giống như tiểu Tân, trước kia mẹ cũng rất thích cô ấy, kết quả thì sao? Tại sao con lại phải tìm một người phụ nữ đến chọc giận mẹ không vui?”
Trịnh Mính Tiêu chết lặng “A” hai tiếng, khó khăn lắm mới có thể khôi phục lại giọng nói của mình: “Con đang đem hết lý do ly hôn đổ lên đầu mẹ? Là do mẹ ngược đãi Tô Tân?”
“Mẹ, con không có ý đó, con không trách mẹ, con chỉ tự trách mình.” Giản Diệc Thận mệt mỏi tựa vào trêи ghế sofa: “Tóm lại, con sẽ không đi xem mắt, muốn đi thì tự mẹ đi đi.”
“Con suy nghĩ một chút đi, con nói những lời này có nghĩa là gì...” Trịnh Mính Tiêu khó thở, vừa muốn cùng con trai lý luận một phen, thấy Giản Diệc Thận thần sắc mệt mỏi, bà nhanh chóng dùng tay đưa lên trán của con trai: “Chuyện gì xảy ra, trán con sao lại nóng như thế? Bị bệnh?”
“Vâng, con bị bệnh, hôm qua đi gặp tiểu Tân, cô ấy không để ý đến con, trong lòng phiền muộn nên ở bên ngoài một buổi tối.” Giản Diệc Thận cười tự giễu: “Mẹ yên tâm, cô ấy sẽ không làm con dâu của mẹ nữa, sẽ không chọc giận mẹ làm mẹ không vui nữa đâu. Mẹ cũng đừng nói với con hai chữ “kết hôn”, con như bây giờ rất tốt.”
Anh đứng lên, đi lên lầu, vừa vặn bắt gặp Giản Thành Trạch đang đi xuống.
Trịnh Mính Tiêu ngơ ngác nhìn bóng lưng con trai, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, bà đến cùng vẫn đau lòng cho con, tìm thuốc cảm cùng nước, đuổi theo buộc Giản Diệc Thận uống, lúc này mới về lại phòng khách, mặt buồn rười rượi: “Thành Trạch, ông cũng nghe được đi? Vậy phải làm sao bây giờ? Chờ nó khỏi bệnh rồi, ông tranh thủ thời gian mắng nó một trận, kêu nó đừng nhớ thương tiểu Tân nữa, mà hãy đi tìm bạn gái.”
Giản Thành Trạch ngồi trêи ghế sofa xem TV, mặt lạnh nhạt nói: “Được rồi, không phải lo lắng, tính tình con bà cũng không phải không biết, tôi quản một lần, cuối cùng kết quả thì sao? Bà đừng ép nó, cẩn thận con nó không về đây ở nữa.”
—
Về phần Tô Tân, ngoại trừ vô tình nhìn thấy Giản Diệc Thận cũng chỉ khó chịu một chút, hai ngày nghỉ trôi qua rất an ổn bình thản. Cùng Tô Đình Doãn tản bộ, tập thể ɖu͙ƈ, nói chuyện phiếm, La Trân Huệ ở bên cạnh pha trà lắng nghe, phòng khách tràn ngập sự ấm áp hoà thuận vui vẻ, ánh đèn mờ nhạt, sáng lên ở ngôi làng miền núi thi thoáng tiếng gà gáy chó sủa, có cảm giác dường như thời gian trôi rất chậm.
Tuy nhiên, vào thứ hai lái xe về thành phố, gặp đường đông nghẹt người, xe cộ như nước chảy, khiến cho cảm giác kia lập tức tan thành mây khói.
Ngành công nghiệp giải trí cũng giống như thương trường thật giả lẫn lộn, bao nhiêu năm vẫn vậy.
Sau khi lấy được bản quyền, Tô Tân cố tình tiết lộ thông tin cho bộ phận quản lý, đã biết nội gián của Lữ Thành Chiêu trong công ty.
Bộ phận này do phó tổng Dương một tay gây dựng, hiện tại trưởng bộ phận là một người hiền lành, làm việc gò bó theo khuôn phép, năng lực không quá xuất sắc nhưng cũng khá ổn, mấy người còn lại muốn chung một chiến tuyến với Lữ Thành Chiêu và phó tổng Dương thì càng không thể, vì không biết thông tin công ty muốn hợp tác với trang web, đối tượng đáng nghi chính là nhóm trưởng nội dung tổ 2 Tôn Chấn Tiêu, phó tổng Dương mang theo một IP, là do anh ta một tay anh ta làm.
Lúc ấy Tô Tân đang lo việc tuyển quản lý bộ phận mới, chị Diêu đã từng đề cử anh ta, năng lực của anh ta không tệ, rất nhạy cảm với phim ảnh.
Nhưng qua tiếp xúc ngắn ngủi trong cuộc họp lần trước, Tô Tân cảm thấy người này có chút ngông cuồng kiêu ngạo, công ty đang hỗn loạn, sự bình tĩnh là điều quan trọng nhất nhưng anh ta đã bỏ qua.
Cẩn thận phân tích một chút, hẳn là Tôn Chấn Tiêu thấy Vương Lăng Vân gần đây thường tiếp xúc với Tô Tân, trong lòng ghen ghét, có thêm việc phó tổng Dương ở bên kia lôi kéo, liền vụng trộm đem tin tức truyền ra ngoài.
Giữ lại người này, hẳn còn có chút tác dụng, không chừng có thể trở thành con dao phản kϊƈɦ lại Lữ Thành Chiêu.
Tô Tân âm thầm bàn giao cho Vương Lăng Vân, kêu cô ấy tiết lộ một chút nội dung của liên quan đến « cơn ác mộng này tôi từng trải qua » chú ý giữ bí mật nói dung trọng tâm, phải chú ý nhất cử nhất động của Tôn Chấn Tiêu.
Xử lý xong chuyện này, chị Diêu tiến vào, báo cáo tình hình công ty hai ngày qua.
“Bên quản lý nghệ sĩ có một số thực tập sinh, dự định sẽ ra mắt trong chương trình tạp kĩ “thích xem video”, hiện tại lưu lượng [3] thay đổi quá nhanh, về phương diện này chúng ta lạc hậu rất nhiều, lúc ấy anh trai cô vẫn luôn coi thường lưu lượng tiểu sinh [4], cảm thấy chúng ta là công ty giải trí uy tín lâu năm, muốn đi theo con đường cao cấp khác, cho nên một mực bài xích những thứ này.”
[3] “Lưu lượng” chính là từ để hình dung giá trị thương nghiệp của minh tinh đó cực kỳ cao, ngoài ra thường dùng với các tên gọi khác như “Lưu lượng nghệ nhân, lưu lượng minh tinh”… Tương tự như vậy, những thứ này được áp dụng cho những nữ minh tinh thì được gọi là Lưu lượng tiểu hoa. Trước giờ “tứ đại lưu lượng tiểu sinh” luôn dành để chỉ cho Lộc Hàm, Dương Dương, Lý Dịch Phong và Ngô Diệc Phàmtrong khi đó “tứ đại lưu lượng tiểu hoa” là Lưu Thi Thi, Đường Yên, Dương Mịch, Triệu Lệ Dĩnh.
[4] Lưu lượng tiểu sinh là cụm từ đặc biệt dành riêng cho những nam minh tinh sở hữu cho mình lượng fan hâm mộ hùng hậu. Có được họ rồi thì doanh thu phòng vé nhất định sẽ thắng lớn, có được họ rồi thì tỷ suất người xem phim truyền hình nhất định sẽ rất cao, có được họ rồi thì tin tức gì mới cũng sẽ được làm truyền với tốc độ “bàn thờ”, chỉ cần một chút động tĩnh dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể thu hút lương lớn người quan tâm, theo dõi.
Tô Tân nhẹ gật đầu: ” Có lưu lượng mới nhìn thấy thực lực, có thực lực mới có lưu lượng vững chắc, hai bên tương trợ lẫn nhau.”
“Đúng vậy, gần đây Cố Phi Nam tham gia một chương trình giải trí, cô có muốn đi xem hay không?” Chị Diêu chần chờ hỏi: “Phía Trịnh Vân đang đau đầu muốn chết rồi, nói rằng chưa thấy nghệ sĩ nào khó quản như Cố Phi Nam.”
Tô Tân sửng sốt: “Cậu ta thế nào?”
Đang nói, điện thoại di động của cô rung lên một cái, Wechat nhận được hai tin nhắn.
Rất khéo, là Cố Phi Nam gửi tới, một cái là hình ảnh cậu ở hậu trường chụp, ngón tay thả tim, khuôn mặt sạch sẽ, bên dưới có dòng chữ "Em nhàm chán muốn chết rồi, chị đến đây giúp em nói vài lời đi".
Tô Tân nhịn không được cười lên. Cuối cùng vẫn là đứa trẻ mới lớn, đôi khi rất ngây thơ.
“Cậu ta hôm nay quay chương trình giải trí?” Tô Tân hỏi.
“Đúng vậy, ở trong studio “thích xem video”, sáu giờ tối chính thức bắt đầu quay, công ty của chúng ta có hai người mới được mời tới làm khách mời.”
“Được rồi, giúp tôi chuẩn bị hai chỗ ngồi, tôi muốn đi cùng một người bạn.”
Chương trình « hát một cái đi » năm nay đã là mùa thứ hai.
Do mùa một lượt xem quá thấp nên mùa hai, Hồ Tống điều chỉnh format của chương trình, nhưng cũng không có minh tinh lớn nào chịu tham gia, chỉ mời đến hai minh tinh cùng thu hút người xem, duy trì một chút, sau đó mới một người từ truyền hình An Châu làm MC, gọi là Lý Dương, một người dẫn chương trình rất có tiếng trong nước.
Cố Phi Nam tuổi nghề còn nhỏ, ban đầu Hồ Tống không có ý định cho cậu tham gia, nhưng do <> sang năm ra mắt, mấy tháng này Cố Phi Nam nhất định phải duy trì độ phổ biến nhất mới có thể truyền bá cho bộ phim năm sau, Trịnh Vân dùng tất cả vốn liếng, khó khăn lắm mới giành giúp cậu một xuất tham gia.
Chương trình giải trí này vừa quay vừa phát sóng, trêи mạng đã chiếu được ba tập, hôm nay đnag quay tập thứ năm, chủ đề cũng không hot, nhưng đối với Cố Phi Nam có ít còn hơn không.
Đưa Điền Chỉ Lam cùng đi xem, Tô Tân gọi điện thoại cho Trịnh Vân dò xét tình hình.
“Tô tổng, tiểu tử này rất bướng bỉnh.” giọng nói bất lực của Trịnh Vân từ trong điện thoại: “Tôi vì cậu ta nói ngon nói ngọt, nịnh nọt các vị tiền bối, giành nhiều thời gian ghi hình một chút, kết quả cậu ta được lôi kéo 25800000 lần, bao nhiêu cành o-liu ném tới cậu ta đều chặt đứt, Lý Dương trêu chọc cậu ta cùng nữ khách mời rất giống một CP, cậu ta nói thẳng Lý Dương nhìn lầm, tôi cũng thật sự phục cậu ta luôn rồi. Chương trình giải trí nào cũng thế, nếu còn tiếp tục như vậy, khi truyền bá phim thì độ nổi tiếng cũng không còn...”
Treo điện thoại, Điền Chỉ Lam vẫn luôn im lặng không kìm được kêu lên: “Oa, không coi ai ra gì đúng là tiểu chó sói, tớ thích cậu ta.”
“Cái này cũng có thể thích sao?” Tô Tân khó chịu: “Không biết fan hâm mộ sẽ nghĩ gì? Sẽ không cảm thấy cậu ta vô lễ, không có EQ chứ?”
“Có rất nhiều tiểu thịt tươi lễ phép và hiểu chuyện lắm, nhìn phát chán, mà Cố Phi Nam cũng không tính là vô lễ, được hát ca khúc chủ đề của chương trình tạp kĩ, từ chối tạo CP, rất ngay thẳng.”
Rất có lý.
Tô Tân suy nghĩ, cảm thấy đội ngũ của Trịnh Vân thiết lập con đường cho Cố Phi Nam sai hết rồi, lúc trước « vô địch thiên hạ » lên hot search tên của Cố Phi Nam được liên tục tìm kiếm, có thể nói trong cộng đồng mạng đang thịnh hành loại hình tiểu chó sói này.
Xuống xe, Tô Tân nhắn cho Trịnh Vân hai tin kể lại mọi chuyện, lại nhắn cho Cố Phi Nam: "Chị tới thăm em, nhớ biểu hiện tốt một chút."
Mấy giây sau, Cố Phi Nam gửi tới ba dấu chấm than.
—
Trong khán phòng, có rất nhiều cô gái theo đuổi thần tượng, khi Tô Tân cùng Điền Chỉ Lam ngồi xuống, bên cạnh có hai người phụ nữ nhiệt tình chào hỏi, nói mình là “Bí Đỏ”.
Điền Chỉ Lam ngay lập tức nhận lời: “Đúng đúng đúng, chúng tôi cũng là Bí Đỏ.”
Tô Tân như nhà sư *, nghe Điền Chỉ Lam cùng hai người hàn huyên một hồi mới hiểu được “Bí đỏ” là tên fandom của Cố Phi Nam.
* ở đây có thể hiện Tô Tân như nhà sư chỉ chuyên tâm vào chuyện của mình không lo thế sự bên ngoài.
Hai người phụ nữ này là fan mẹ [5], mở miệng một tiếng là nhóc, tâng bốc Cố Phi Nam lên tận trời, cuối cùng ngồi một cô gái mặt tròn ngồi cạnh Tô Tân tổng kết một câu: “Đều do công ty quá gà, không cho nhóc nhà chúng tôi tài nguyên tốt, nhìn thằng bé mỗi ngày đều xụ mặt tâm tình không tốt, nhất định là do giám đốc hãm hại chèn ép.”
[5] Fan mẹ: là hội fan hâm mộ cũng những cô dì lớn tuổi.
Điền Chỉ Lam nín cười nhịn không được khóe miệng đều biến dạng, Tô Tân dở khóc dở cười, đành phải cổ động phụ họa một câu: “Đúng là công ty rác rưởi.”