Chương 3: Giật dây rối gỗ
Sau khi bước vào kỷ nguyên Vũ trụ, để thích ứng với khoảng cách và không gian mở rộng, từ rất lâu trước đây con người đã lập ra một đơn vị mới để đo độ dài, lấy tên thời kỳ cổ đại đầu tiên của Trái Đất cổ đã tìm ra Vũ trụ là “Vạn hộ”, hay còn được gọi là “Đơn vị Vạn hộ”.
Đơn vị này lấy khoảng cách từ Trái đất cổ đến hành tinh thứ hai mà con người đã di cư đến làm đơn vị cơ bản.
Trong việc di chuyển đường dài trong vũ trụ, các tàu không gian cấp thấp thường chạy bằng năng lượng mặt trời, còn các tàu không gian cao cấp thì sử dụng kỹ thuật không gian.
Trong đó, tàu vũ trụ đỉnh cấp sẽ dùng các điểm không gian đặc biệt để nhảy.
Sử dụng kỹ thuật này, tàu vũ trụ sẽ di chuyển từ hành tinh này sang hành tinh khác trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Bởi vì lúc tiến hành bước nhảy không gian, những người trên tàu vũ trụ sẽ phải chịu áp lực không gian rất lớn. Cho nên có thể dùng kỹ thuật này bình thường chỉ có quân đội. Nhưng hành tinh thứ 7 chỉ là một ngôi sao không có tiếng tăm gì, cũng không có tài nguyên quý hiếm hay vị trí chiến lược, nhân viên giám sát trạm không gian làm việc quanh năm suốt tháng, nhưng chưa bao giờ thấy loại chiến hạm dùng bước nhảy không gian để đến đây như thế này.
Chiến hạm bất ngờ xuất hiện làm cho nhân viên giám sát khẩn trương.
Hắn vội vàng bước nhanh đến đó.
Chiến hạm hình con dơi đen nhánh lẳng lặng dừng trước trạm không gian, cửa khoang mở ra không phát một tiếng động nào.
“Chào ngài, xin ngài xuất trình…”
Nhân viên giám sát làm đúng chức trách mà hỏi.
Cộp, cộp.
Tiếng ủng chạm vào sàn kim loại. Một người phụ nữ cao gầy, có mái tóc đỏ đi ra từ chiến hạm. Cô mặc một bộ đồ chiến đấu bó sát người, không rõ chất liệu là gì, bên hông đeo hai con dao găm. Nghe thấy giọng hắn, người phụ nữ liếc qua.
Nhân viên giám sát nghẹn họng nửa câu còn lại, theo bản năng lùi lại một bước.
Người phụ nữ tóc đỏ sở hữu khuôn mặt diễm lệ, nhưng dưới mắt trái có một vệt đỏ kỳ dị, cứ như là do vũ khí gây ra. So với vẻ ngoài quyến rũ thì thứ khiến người khác chú ý nhất trên người cô ta chính là sát khí, nồng nặc đến nỗi ngửi thấy mùi khói súng và máu tanh.
“Xuất trình cái gì?”
Người phụ nữ tóc đỏ nhướn mày hỏi.
Nhân viên giám sát đổ mồ hôi lạnh đầy trán, một chữ cũng không nói nổi.
“Sierra.”
Một giọng nam trầm thấp nghiêm khắc vang lên, cửa khoang phía sau bước ra thêm một người. Trang phục cũng không khác mấy với người phụ nữ, tóc cắt ngắn theo kiểu quân nhân, trong tay còn cầm một chiếc rương bạc không biết có tác dụng gì.
Người phụ nữ tóc đỏ khịt mũi, nhìn qua hướng khác, một mình đi về phía trước.
Theo quy định pháp luật, mỗi hành khách đến đây đều phải chứng minh thân phận. Nhân viên giám sát nuốt nước miếng, lấy hết can đảm muốn gọi lại người phụ nữ tóc đỏ còn chưa tiến hành kiểm tra và chứng thực đã đi mất.
Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị người đàn ông giơ tay ngăn lại.
Người đàn ông quẹt chiếc thẻ kim loại màu đen vào máy đọc thông tin.
“Lệnh thông hành đặc biệt, số 03.”
“Xác minh chính xác.”
Tiếng nhắc nhở lạnh băng của hệ thống vang lên.
Đồng tử nhân viên giám sát hơi co lại. Lệnh thông hành đặc biệt, đối với người cầm lệnh này, nghiêm cấm dò hỏi thân phận, nghiêm cấm điều tra lịch trình, cấm tiết lộ tin tức của người cầm lệnh.
Hắn ngậm miệng, trở về vị trí công tác của mình.
Dùng khóe mắt liếc, từ chiến hạm lục tục có thêm năm người bước ra, yên lặng đi theo người đàn ông. Sau đó cộng với người phụ nữ tóc đỏ thành một hàng bảy người mặc trang phục giống nhau, nhanh chóng rời đi.
Từ xa xa, nhân viên giám sát loáng thoáng nghe những người kia gọi người đàn ông là “Đội trưởng”.
Là bộ đội đặc chủng?
………………………..
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, bây giờ anh nên cho chúng tôi biết mục tiêu nhiệm vụ lần này là gì chứ? Đúng không? Đội trưởng Diệp.” Sierra ngồi tùy ý trên phi hành khí, rút một con dao găm từ bên hông. Cô vung dao, nhìn về người đàn ông ngồi ở trung tâm phi hành khí.
Cô nhấn mạnh ba từ cuối cùng.
Nhân viên giám sát đoán đúng, Sierra là một thành viên trong nhánh bộ đội đặc chủng, thuộc khu 3. Nhưng dù là trong nhánh bộ đội đặc chủng thì người như cô cũng là một tồn tại bí mật.
Biệt danh của họ là “Đặc khiển”.
Từ những binh lính đặc chủng chọn ra những người xuất sắc nhất, tập hợp thành một đội, bình thường không để lộ thân phận, thời kỳ đặc biệt sẽ chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Thông thường Sierra không đến mức trút giận với một nhân viên giám sát, cơ mà ai bảo người kia xui xẻo đụng trúng lúc cô đang tức giận.
Ba ngày trước, đội trưởng đột ngột cầm mệnh lệnh của Thượng tướng, dẫn bọn họ từ căn cứ bí mật khu 3 xa xôi đến khu 7. Toàn bộ nội dung nhiệm vụ đều được giữ bí mật. Dọc đường đi, dù bọn họ có làm cách gì cũng không thể hỏi được một chữ.
Khiến người khác cực kỳ khó chịu.
Lính Đặc khiển như bọn họ lúc nào cũng có khả năng mất mạng vì nhiệm vụ, loại bảo mật này theo góc nhìn Sierra là do bên trên không tín nhiệm họ.
Là đồng đội cùng nhau vào sinh ra tử mà cũng phải đề phòng à?
Sau khi Sierra mở miệng, năm người còn lại trên phi hành khí đều dồn ánh mắt về đây. Tuy không lên tiếng nhưng cả năm đều biểu đạt cùng ý tứ, bọn họ cho rằng mình có quyền được biết nội dung nhiệm vụ này.
Đội trưởng Diệp nhăn mày, cúi đầu nhìn khoảng cách còn lại từ đây đến hành tinh Pat.
“Được, tôi nói.”
Anh thỏa hiệp.
“Mục tiêu nhiệm vụ: Vọng Nha.” Anh buông chiếc rương màu bạc mà từ khi bắt đầu chuyến hành trình vẫn chưa rời tay, ấn lên thiết bị cá nhân, “Chúng ta cần… tiêu hủy nó.”
“Tiêu hủy?”
Sierra nhạy bén nắm được từ ngữ mấu chốt, đồng thời cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
“Vọng Nha – Tác giả của Thế giới thần linh.” Đội trường Diệp giới thiệu ngắn gọn, nhấn chọn mở tin tức liên quan đến “Thế giới thần linh”, bao gồm kết cục bộ truyện mới vừa ra gần đây.
“Một tiểu thuyết gia thần bí mới ra mắt?”
Sierra nhanh chóng xem một lượt các tin tức, “Thế giới thần linh” rất nổi tiếng, đến cô còn nghe thấy.
Điều động chi đội tinh nhuệ nhất của đội Đặc khiển chỉ để giết một tiểu thuyết gia?
Nghe quá vớ vẩn.
“Có nhớ Light One 001 không?”
Người đàn ông không trả lời cô, mà hỏi lại một câu.
Vừa dứt lời, sáu người bao gồm cả Sierra đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Dĩ nhiên bọn họ nhớ rõ Light One 001.
Lúc trước, tại một buổi hội nghị của lãnh đạo khu 3 và khu 4, bọn họ là người phụ trách an toàn buổi gặp mặt này. Do sơ sẩy của họ, không biết từ đâu có một vũ khí hình người đột nhập vào hội nghị. Nếu không phải Light One 001 đột nhiên gặp sự cố làm trái mệnh lệnh bỏ đi, thì tất cả mọi người ở buổi hội nghị đó đều đã chết.
Trước khi Light One 001 xuất hiện, bọn họ hoàn toàn không hề biết gì cả.
Chỉ sau khi người máy kia đến rồi đi để lại một ít náo động, bọn họ điều tra mới biết đến sự tồn tại của nó.
“Khoan đã, ý của anh là…” Sierra như hiểu cái gì, nhìn chằm chằm vào người đàn ông: “Tiêu hủy… Vọng Nha chính là Light One 001?”
Thấy đội trưởng Diệp gật đầu, Sierra kinh ngạc thốt lên:
“Làm sao có thể?”
Một người máy làm trái mệnh lệnh, nói là do trình tự xảy ra vấn đề còn hiểu được. Nhưng một người máy… một vũ khí nhân tạo mà biết viết tiểu thuyết? Còn trở thành tiểu thuyết gia mới xuất sắc nhất năm?
Đùa cái gì thế.
Người đàn ông gật đầu.
Khuôn mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, không có một tí ti đùa giỡn nào: “Bên trên tốn hết một năm mới biết được tung tích nó, thêm ba tháng nữa mới xác định được thân phận nó đang dùng. Không chỉ chúng ta đang tìm kiếm Light One 001, cả thế lực đã chế tạo ra nó – Liên đoàn đạo tặc Vũ trụ.”
Nghe Diệp đội trưởng nhắc đến Liên đoàn đạo tặc Vũ trụ, gương mặt Sierra trở nên nghiêm túc.
“Nếu bọn họ thu hồi được Light One 001, hậu quả chúng ta không thể tưởng tượng nổi. Cho nên trước khi bên kia tìm được nó, chúng ta phải nhanh tay tiêu hủy trước.”
Giọng nói người đàn ông lộ ra mười phần lạnh lùng.
“Oke, đội trưởng.”
“Sao? Không phải là đội trưởng Diệp à?” Người đàn ông hơi thả lỏng, cười mắng.
Sierra nhún nhún vai, huýt sáo.
Phi hành khí đáp xuống hành tinh Pat, đội trưởng Diệp mang theo sáu thành viên, trực tiếp tiến vào khu trung tâm điều hành của nơi này. Qua dò hỏi, hôm nay không hề xảy ra điều gì bất thường, anh hơi nhíu mày.
Mạng vũ trụ đều phải đăng ký bằng tên thật, Light One 001 có thể trở thành “Vọng Nha” là vì nó đã làm giả số liệu tạo ra thân phận, cũng nhờ đó bọn họ mới tìm được nó.
Suy ra năng lực của nó trên phương diện internet cũng rất cao, hành tinh thứ đẳng như tinh cầu Pat, hệ thống trung tâm bị nó qua mặt cũng là điều dễ hiểu.
“Tiếu Thất.”
Đội trưởng Diệp vẫy tay gọi đội viên trẻ tuổi nhất đội, lớn lên có gương mặt đáng yêu, ý bảo lại đây.
Anh thấp giọng nói hai câu, Tiểu Thất gật gật đầu, đi đến bắt đầu thao tác màn hình trước mặt.
Sierra nhìn lướt qua, thấy màn hình trước mặt hiện ra hàng loạt số liệu thì yên lặng nhìn đi chỗ khác. Trong đội, mỗi người bọn họ giỏi một lĩnh vực khác nhau, vì vậy mới tạo thành một đội. Tiểu Thất là thiên tài hacker đỉnh cấp. Mỗi lần hắn ra tay, Sierra nhìn đống số liệu mà đau đầu.
Tiểu Thất cần thời gian để phân tích số liệu tìm kiếm đối tượng, Sierra làm nhân viên phụ trách mảng vũ lực chỉ có thể ăn không ngồi rồi dựa vào vách tường.
Cô ngẩng đầu, nghĩ về nhiệm vụ lần này.
Một người máy được chế tạo như một món vũ khí, làm sao mà có thể trở thành một tiểu thuyết gia?
Nghĩ nghĩ, cô mở thiết bị cá nhân, màn ảnh ba chiều hiện lên, tìm kiếm các thông tin về “Thế giới thần linh”. Thông tin đầu tin hiện lên là “Kết thúc của Thế giới thần linh” đang hot mấy hôm nay.
“Thế gian này là một vở kịch hoang đường phù phiếm, mỗi câu kịch đều là một lời nói dối ai cũng hiểu nhưng lại không nói ra.”
Sierra nhướng mày.
Có chút hấp dẫn.
Cô bấm mở “Thế giới thần linh”, tùy ý lướt qua một hàng 7000 chữ làm hoa cả mắt. Hiểu hiểu, người ta là người máy, có chút ám ảnh cưỡng chế nên có thể thông cảm…
Bấm mở chương 1.
Mở đầu là một đoạn ngắn:
“Có đôi khi, tất cả chỉ là một hồi kịch. Bạn có muốn đoán thử không, đoán xem mình là con rối của ai?
Hỡi các đọc giả yêu quý của tôi.”
Đơn vị này lấy khoảng cách từ Trái đất cổ đến hành tinh thứ hai mà con người đã di cư đến làm đơn vị cơ bản.
Trong việc di chuyển đường dài trong vũ trụ, các tàu không gian cấp thấp thường chạy bằng năng lượng mặt trời, còn các tàu không gian cao cấp thì sử dụng kỹ thuật không gian.
Trong đó, tàu vũ trụ đỉnh cấp sẽ dùng các điểm không gian đặc biệt để nhảy.
Sử dụng kỹ thuật này, tàu vũ trụ sẽ di chuyển từ hành tinh này sang hành tinh khác trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Bởi vì lúc tiến hành bước nhảy không gian, những người trên tàu vũ trụ sẽ phải chịu áp lực không gian rất lớn. Cho nên có thể dùng kỹ thuật này bình thường chỉ có quân đội. Nhưng hành tinh thứ 7 chỉ là một ngôi sao không có tiếng tăm gì, cũng không có tài nguyên quý hiếm hay vị trí chiến lược, nhân viên giám sát trạm không gian làm việc quanh năm suốt tháng, nhưng chưa bao giờ thấy loại chiến hạm dùng bước nhảy không gian để đến đây như thế này.
Chiến hạm bất ngờ xuất hiện làm cho nhân viên giám sát khẩn trương.
Hắn vội vàng bước nhanh đến đó.
Chiến hạm hình con dơi đen nhánh lẳng lặng dừng trước trạm không gian, cửa khoang mở ra không phát một tiếng động nào.
“Chào ngài, xin ngài xuất trình…”
Nhân viên giám sát làm đúng chức trách mà hỏi.
Cộp, cộp.
Tiếng ủng chạm vào sàn kim loại. Một người phụ nữ cao gầy, có mái tóc đỏ đi ra từ chiến hạm. Cô mặc một bộ đồ chiến đấu bó sát người, không rõ chất liệu là gì, bên hông đeo hai con dao găm. Nghe thấy giọng hắn, người phụ nữ liếc qua.
Nhân viên giám sát nghẹn họng nửa câu còn lại, theo bản năng lùi lại một bước.
Người phụ nữ tóc đỏ sở hữu khuôn mặt diễm lệ, nhưng dưới mắt trái có một vệt đỏ kỳ dị, cứ như là do vũ khí gây ra. So với vẻ ngoài quyến rũ thì thứ khiến người khác chú ý nhất trên người cô ta chính là sát khí, nồng nặc đến nỗi ngửi thấy mùi khói súng và máu tanh.
“Xuất trình cái gì?”
Người phụ nữ tóc đỏ nhướn mày hỏi.
Nhân viên giám sát đổ mồ hôi lạnh đầy trán, một chữ cũng không nói nổi.
“Sierra.”
Một giọng nam trầm thấp nghiêm khắc vang lên, cửa khoang phía sau bước ra thêm một người. Trang phục cũng không khác mấy với người phụ nữ, tóc cắt ngắn theo kiểu quân nhân, trong tay còn cầm một chiếc rương bạc không biết có tác dụng gì.
Người phụ nữ tóc đỏ khịt mũi, nhìn qua hướng khác, một mình đi về phía trước.
Theo quy định pháp luật, mỗi hành khách đến đây đều phải chứng minh thân phận. Nhân viên giám sát nuốt nước miếng, lấy hết can đảm muốn gọi lại người phụ nữ tóc đỏ còn chưa tiến hành kiểm tra và chứng thực đã đi mất.
Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị người đàn ông giơ tay ngăn lại.
Người đàn ông quẹt chiếc thẻ kim loại màu đen vào máy đọc thông tin.
“Lệnh thông hành đặc biệt, số 03.”
“Xác minh chính xác.”
Tiếng nhắc nhở lạnh băng của hệ thống vang lên.
Đồng tử nhân viên giám sát hơi co lại. Lệnh thông hành đặc biệt, đối với người cầm lệnh này, nghiêm cấm dò hỏi thân phận, nghiêm cấm điều tra lịch trình, cấm tiết lộ tin tức của người cầm lệnh.
Hắn ngậm miệng, trở về vị trí công tác của mình.
Dùng khóe mắt liếc, từ chiến hạm lục tục có thêm năm người bước ra, yên lặng đi theo người đàn ông. Sau đó cộng với người phụ nữ tóc đỏ thành một hàng bảy người mặc trang phục giống nhau, nhanh chóng rời đi.
Từ xa xa, nhân viên giám sát loáng thoáng nghe những người kia gọi người đàn ông là “Đội trưởng”.
Là bộ đội đặc chủng?
………………………..
“Chúng ta sắp đến nơi rồi, bây giờ anh nên cho chúng tôi biết mục tiêu nhiệm vụ lần này là gì chứ? Đúng không? Đội trưởng Diệp.” Sierra ngồi tùy ý trên phi hành khí, rút một con dao găm từ bên hông. Cô vung dao, nhìn về người đàn ông ngồi ở trung tâm phi hành khí.
Cô nhấn mạnh ba từ cuối cùng.
Nhân viên giám sát đoán đúng, Sierra là một thành viên trong nhánh bộ đội đặc chủng, thuộc khu 3. Nhưng dù là trong nhánh bộ đội đặc chủng thì người như cô cũng là một tồn tại bí mật.
Biệt danh của họ là “Đặc khiển”.
Từ những binh lính đặc chủng chọn ra những người xuất sắc nhất, tập hợp thành một đội, bình thường không để lộ thân phận, thời kỳ đặc biệt sẽ chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Thông thường Sierra không đến mức trút giận với một nhân viên giám sát, cơ mà ai bảo người kia xui xẻo đụng trúng lúc cô đang tức giận.
Ba ngày trước, đội trưởng đột ngột cầm mệnh lệnh của Thượng tướng, dẫn bọn họ từ căn cứ bí mật khu 3 xa xôi đến khu 7. Toàn bộ nội dung nhiệm vụ đều được giữ bí mật. Dọc đường đi, dù bọn họ có làm cách gì cũng không thể hỏi được một chữ.
Khiến người khác cực kỳ khó chịu.
Lính Đặc khiển như bọn họ lúc nào cũng có khả năng mất mạng vì nhiệm vụ, loại bảo mật này theo góc nhìn Sierra là do bên trên không tín nhiệm họ.
Là đồng đội cùng nhau vào sinh ra tử mà cũng phải đề phòng à?
Sau khi Sierra mở miệng, năm người còn lại trên phi hành khí đều dồn ánh mắt về đây. Tuy không lên tiếng nhưng cả năm đều biểu đạt cùng ý tứ, bọn họ cho rằng mình có quyền được biết nội dung nhiệm vụ này.
Đội trưởng Diệp nhăn mày, cúi đầu nhìn khoảng cách còn lại từ đây đến hành tinh Pat.
“Được, tôi nói.”
Anh thỏa hiệp.
“Mục tiêu nhiệm vụ: Vọng Nha.” Anh buông chiếc rương màu bạc mà từ khi bắt đầu chuyến hành trình vẫn chưa rời tay, ấn lên thiết bị cá nhân, “Chúng ta cần… tiêu hủy nó.”
“Tiêu hủy?”
Sierra nhạy bén nắm được từ ngữ mấu chốt, đồng thời cảm thấy cái tên này có chút quen tai.
“Vọng Nha – Tác giả của Thế giới thần linh.” Đội trường Diệp giới thiệu ngắn gọn, nhấn chọn mở tin tức liên quan đến “Thế giới thần linh”, bao gồm kết cục bộ truyện mới vừa ra gần đây.
“Một tiểu thuyết gia thần bí mới ra mắt?”
Sierra nhanh chóng xem một lượt các tin tức, “Thế giới thần linh” rất nổi tiếng, đến cô còn nghe thấy.
Điều động chi đội tinh nhuệ nhất của đội Đặc khiển chỉ để giết một tiểu thuyết gia?
Nghe quá vớ vẩn.
“Có nhớ Light One 001 không?”
Người đàn ông không trả lời cô, mà hỏi lại một câu.
Vừa dứt lời, sáu người bao gồm cả Sierra đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt có chút khó coi.
Dĩ nhiên bọn họ nhớ rõ Light One 001.
Lúc trước, tại một buổi hội nghị của lãnh đạo khu 3 và khu 4, bọn họ là người phụ trách an toàn buổi gặp mặt này. Do sơ sẩy của họ, không biết từ đâu có một vũ khí hình người đột nhập vào hội nghị. Nếu không phải Light One 001 đột nhiên gặp sự cố làm trái mệnh lệnh bỏ đi, thì tất cả mọi người ở buổi hội nghị đó đều đã chết.
Trước khi Light One 001 xuất hiện, bọn họ hoàn toàn không hề biết gì cả.
Chỉ sau khi người máy kia đến rồi đi để lại một ít náo động, bọn họ điều tra mới biết đến sự tồn tại của nó.
“Khoan đã, ý của anh là…” Sierra như hiểu cái gì, nhìn chằm chằm vào người đàn ông: “Tiêu hủy… Vọng Nha chính là Light One 001?”
Thấy đội trưởng Diệp gật đầu, Sierra kinh ngạc thốt lên:
“Làm sao có thể?”
Một người máy làm trái mệnh lệnh, nói là do trình tự xảy ra vấn đề còn hiểu được. Nhưng một người máy… một vũ khí nhân tạo mà biết viết tiểu thuyết? Còn trở thành tiểu thuyết gia mới xuất sắc nhất năm?
Đùa cái gì thế.
Người đàn ông gật đầu.
Khuôn mặt anh đầy vẻ nghiêm túc, không có một tí ti đùa giỡn nào: “Bên trên tốn hết một năm mới biết được tung tích nó, thêm ba tháng nữa mới xác định được thân phận nó đang dùng. Không chỉ chúng ta đang tìm kiếm Light One 001, cả thế lực đã chế tạo ra nó – Liên đoàn đạo tặc Vũ trụ.”
Nghe Diệp đội trưởng nhắc đến Liên đoàn đạo tặc Vũ trụ, gương mặt Sierra trở nên nghiêm túc.
“Nếu bọn họ thu hồi được Light One 001, hậu quả chúng ta không thể tưởng tượng nổi. Cho nên trước khi bên kia tìm được nó, chúng ta phải nhanh tay tiêu hủy trước.”
Giọng nói người đàn ông lộ ra mười phần lạnh lùng.
“Oke, đội trưởng.”
“Sao? Không phải là đội trưởng Diệp à?” Người đàn ông hơi thả lỏng, cười mắng.
Sierra nhún nhún vai, huýt sáo.
Phi hành khí đáp xuống hành tinh Pat, đội trưởng Diệp mang theo sáu thành viên, trực tiếp tiến vào khu trung tâm điều hành của nơi này. Qua dò hỏi, hôm nay không hề xảy ra điều gì bất thường, anh hơi nhíu mày.
Mạng vũ trụ đều phải đăng ký bằng tên thật, Light One 001 có thể trở thành “Vọng Nha” là vì nó đã làm giả số liệu tạo ra thân phận, cũng nhờ đó bọn họ mới tìm được nó.
Suy ra năng lực của nó trên phương diện internet cũng rất cao, hành tinh thứ đẳng như tinh cầu Pat, hệ thống trung tâm bị nó qua mặt cũng là điều dễ hiểu.
“Tiếu Thất.”
Đội trưởng Diệp vẫy tay gọi đội viên trẻ tuổi nhất đội, lớn lên có gương mặt đáng yêu, ý bảo lại đây.
Anh thấp giọng nói hai câu, Tiểu Thất gật gật đầu, đi đến bắt đầu thao tác màn hình trước mặt.
Sierra nhìn lướt qua, thấy màn hình trước mặt hiện ra hàng loạt số liệu thì yên lặng nhìn đi chỗ khác. Trong đội, mỗi người bọn họ giỏi một lĩnh vực khác nhau, vì vậy mới tạo thành một đội. Tiểu Thất là thiên tài hacker đỉnh cấp. Mỗi lần hắn ra tay, Sierra nhìn đống số liệu mà đau đầu.
Tiểu Thất cần thời gian để phân tích số liệu tìm kiếm đối tượng, Sierra làm nhân viên phụ trách mảng vũ lực chỉ có thể ăn không ngồi rồi dựa vào vách tường.
Cô ngẩng đầu, nghĩ về nhiệm vụ lần này.
Một người máy được chế tạo như một món vũ khí, làm sao mà có thể trở thành một tiểu thuyết gia?
Nghĩ nghĩ, cô mở thiết bị cá nhân, màn ảnh ba chiều hiện lên, tìm kiếm các thông tin về “Thế giới thần linh”. Thông tin đầu tin hiện lên là “Kết thúc của Thế giới thần linh” đang hot mấy hôm nay.
“Thế gian này là một vở kịch hoang đường phù phiếm, mỗi câu kịch đều là một lời nói dối ai cũng hiểu nhưng lại không nói ra.”
Sierra nhướng mày.
Có chút hấp dẫn.
Cô bấm mở “Thế giới thần linh”, tùy ý lướt qua một hàng 7000 chữ làm hoa cả mắt. Hiểu hiểu, người ta là người máy, có chút ám ảnh cưỡng chế nên có thể thông cảm…
Bấm mở chương 1.
Mở đầu là một đoạn ngắn:
“Có đôi khi, tất cả chỉ là một hồi kịch. Bạn có muốn đoán thử không, đoán xem mình là con rối của ai?
Hỡi các đọc giả yêu quý của tôi.”