Chương 1: Thế giới thần linh
“Thế gian này là một vở kịch hoang đường phù phiếm, mỗi câu kịch đều là một lời nói dối ai cũng hiểu nhưng lại không nói ra.
Vì thế, hắn đứng trên đỉnh ngọn tháp cao nhất, giang hai tay, ôm gió lớn…
Hết.”
Lật sang trang tiếp theo chỉ thấy được dòng này, Authur sửng sốt một lúc lâu, lật qua lật lại xem có còn phần kế tiếp hay không, nhưng cái chữ “Hết” to đùng kia lại nhắc nhở cậu bộ truyện tới đây là hết.
“Má nó!”
Authur nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
“Cái quái gì đây? Má nó cái này là kết cục à?”
Authur là một công dân bình thường ở khu Đệ Tứ thuộc Liên minh Vũ trụ, bình thường không có sở thích gì nhiều, phần lớn là lên mạng vũ trụ* đọc tiểu thuyết. Dạo gần đây cậu ta đang mê một bộ tiểu thuyết tên là “Thế giới thần linh”.
Ở cái giới văn học mạng mà đại thần nhiều như sao trên trời, quyển tiểu thuyết này như một làn gió mới, cốt truyện mới lạ, tên tác giả chưa từng thấy qua bao giờ lại vững vàng leo lên top 3 bảng xếp hạng những tác phẩm mới xuất sắc nhất khiến mọi người ai ai cũng ngạc nhiên.
Authur bị bạn thân dụ dỗ nhảy vào hố.
Lúc ban đầu, Authur có hơi khinh thường, nghĩ cùng lắm là tốt hơn người mới một chút, sao mà được như lời khen “tác phẩm của thần” trên mạng được.
Đọc chương 1, Authur: “À, cũng tạm”
Đọc chương 2, Authur: “Ừm, cũng được đó.”
Đọc chương 20, Authur: “Đù má!”
Sau khi đọc hết 30 chương, Authur chính thức trở thành fan cuồng của tác phẩm này. Cậu ta mở danh sách bạn bè hăng hái nhắn tin: “Mày đọc chưa?” “Đọc rồi hả?” “Mé, bây giờ tụi mình là anh em”, hoặc là “Mày đọc thử chưa?” “Chưa hả?” “Đọc đi đọc đi! Tao lấy đầu mình ra đảm bảo luôn”
Nhảy hố đến mê mẩn, phát huy bản chất nhân loại vẫn giữ từ thời địa cầu cổ đến bây giờ, định lý thứ nhất trong ba định lý “Định lý lan truyền hương thơm”.
Hôm nay chính là ngày bộ “Thế giới thần linh” ra chương kết. Từ 7 giờ sáng Authur đã ngồi canh trước máy tính chờ đại kết cục được đăng lên, thuận tiện cướp bình luận đầu tiên.
Tác giả của “Thế giới thần linh” lấy bút danh là “Vọng Nha”.
Một cái tên quái lạ.
Cùng nổi tiếng với tác phẩm “Thế giới thần linh” là tính tình cổ quái của tác giả.
Lạnh lùng, quái gở, thêm chứng ám ảnh cưỡng chế.
Những cái trên là do fangirl đúc kết ra. À tên fandom của các cô ấy là “Vũ Nha”, nguyện làm một sợi lông trên người “Vọng Nha” đại nhân. Trong tưởng tượng của nhóm “Vũ Nha”, tác giả Vọng Nha là một người đàn ông cao gầy, da trắng, luôn mặc cổ phục đen, thêm áo ngoài cùng màu, xương gò má cao mà mỏng, là một thanh niên luôn mím môi lạnh lùng.
Bởi vì tất cả thông tin về Vọng Nha chỉ là một trang cá nhân được chính phủ chứng thực tài khoản, không có bất cứ phương thức liên hệ nào khác. Dù có viết 3000 chữ dưới phần bình luận truyện thì Vọng Nha cũng không phản hồi.
Sau khi mở tài khoản trên mạng xã hội thì chẳng còn gì nữa, phần giới thiệu cá nhân trống trơn.
Đa số mọi người đều cho rằng Vọng Nha là một người lạnh lùng quái gở.
Lạnh lùng hay quái gở thì tạm thời không nói đến, nhưng chứng ám ảnh cưỡng chế chắc chắn là thật, thậm chí bên trang web truyện còn gắn cho hắn một biệt danh “Tác giả có chứng ám ảnh cưỡng chế nặng nhất.”
Chứng ám ảnh cưỡng chế của Vọng Nha nặng cỡ nào ấy à?
Tất cả tên chương đều có 7 chữ, mỗi chương đều có 7000 chữ, không thừa không thiếu một chữ, chính xác như máy móc được lập trình vậy. Mỗi một quyển đều đúng 70 chương, không nhiều không ít một chương. Lúc quyển thứ tư được đăng, nhiều người còn đoán rằng bộ truyện này sẽ có 7 phần cũng nên.
Đến khi quyển thứ 6 được đăng lên, mọi người có cảm giác truyện sắp đến phần kết.
Đúng là tổng cộng có 7 phần.
Dần dần trong giới văn học lưu truyền một câu cửa miệng: Một ngày 7000? À là tên tác giả ngày viết 7000 chữ không thừa không thiếu.
Ah, trừ việc này ra, Vọng Nha cứ mỗi sáng 7 giờ, không sớm không muộn sẽ đăng chương mới.
Ám ảnh cưỡng chế cỡ vậy đó.
Bởi vậy từ chương 60 của quyển thứ 7, mọi người đã bắt đầu chờ đợi kết cục bộ truyện. Hôm nay là ngày cập nhật chương 70 cũng là đại kết cục.
Đúng 7 giờ, chương mới được cập nhật.
Sau đó…
Mạng vũ trụ bị lag.
Chỉ trong một giây, Authur bộc phát sức mạnh tiềm ẩn, tốc độ bấm chuột nhanh chưa từng có. Lần trước bị nghẽn mạng là do tin tức Đệ nhất Thượng tướng vũ trụ tuyên bố liên hôn với trưởng công chúa Đế quốc.
Chờ đến khi giao diện được đổi mới, Authur vội vàng ngó khu bình luận.
Quả nhiên, khu bình luận đã đông như kiến cỏ.
Cậu ta xót xa tắt bình luận, bắt đầu đọc kết cục. Vẫn như cũ, tròn 7000 chữ. Đọc xong thì có màn mở đầu chương như trên, Authur nhảy dựng lên mắng chửi tía lia.
Câm lặng một hồi lâu Authur mới mở khu bình luận, nhìn khung bình luận cứ như tinh cầu bị bom năng lượng nổ tung tứ phía, người người phun trào, trang bình luận đổi mới liên tục, cả giao diện đều bị đơ.
Nhiều người không biết nói gì chỉ để lại một dấu chấm hỏi, hoặc một đống từ ngữ cảm thán vô nghĩa.
Người bình tĩnh thì bình luận “Đây là kết cục?” “Kết thúc là vậy hả?”
Mười phút sau, một loạt tiêu đề ‘Kết cục Thế giới thần linh’ ‘Kết thúc từ Vọng Nha’ leo lên hot search.
Trong mười hạng đầu cũng có đến năm cái liên quan đến “Kết cục Thế giới thần linh”, đến nỗi có một ngôi sao hết thời cố gắng bỏ rất nhiều tiền để mua độ thảo luận cũng như đá chìm đáy biển, biến mất không một gợn sóng.
………………………………………………..
Trong lúc trên mạng đang diễn ra cảnh tượng quỷ khóc sói gào.
Tại ngôi sao thứ bảy.
Con đường đen số 13, trạm thứ 3, sao Từ Phù.
Gần trạm có một cửa hàng hoa được trang trí theo phong cách Địa cầu cổ.
Sau khi tiến vào thời kỳ Vũ trụ, lãnh thổ nhân loại đã mở rộng đến mười ba hệ tinh vân*. Từ vài trăm năm trước loài người đã rời Trái Đất đến hành tinh khác sinh sống, bây giờ nơi đây chỉ là một hành tinh được Liên minh sinh thái bảo vệ.
Có lẽ con người đối với chốn cũ đều ôm lòng thương nhớ, vậy nên trên mỗi hành tinh mới đều có rất nhiều kiến trúc mang hơi hướng Trái Đất xưa.
Cửa hàng hoa nho nhỏ này cũng là một trong số đó.
Dây Thường Thanh Đằng mọc vòng quanh khung cửa sổ gỗ, men theo đường vân nở vài bông hoa trắng tinh khôi, làm cánh cửa rạng rỡ như được khảm hoa văn màu pha lê. Cửa sổ nửa khép hờ, một chậu hoa cúc tím cùng những nụ hoa be bé nhạt màu được đặt trên bậc cửa. Bên trái cánh cửa sổ có một chiếc ghế mây dài dựa tường.
Chủ cửa hàng này là một cô gái trẻ.
Cô gái thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, tò mò ngó người thanh niên ngồi phía ngoài gian hàng từ cánh cửa sổ khép hờ.
Tại Liên minh Vũ trụ, khu 7 chỉ là một khung trung đẳng, hành tinh Pat mà các cô đang sống chỉ là là một hành tinh nhỏ không chút ấn tượng. Cô chủ cửa hàng hoa quanh năm suốt tháng buôn bán ở gần khu vực trạm Vũ trụ đã từng gặp được vài người kỳ lạ.
Nhưng người thanh niên đang ngồi trên ghế mây dài lại rất đặc biệt.
Người thanh niên có dáng người cao gầy, mặc bộ tây trang cổ điển mang đậm phong cách Anh quốc, áo khoác màu lam đậm, cổ áo lông thú cao cấp màu trắng gạo. Ngũ quan khuôn mặt không phải kiểu nét đẹp anh tuấn đương thời mà mang nét sắc sảo, gò má cao và mỏng. Trên sống mũi đeo chiếc kính mạ vàng, hai bên có dây xích nhỏ tinh tế vòng ra sau tai làm giảm bớt sự lạnh lùng sắc bén của ngũ quan.
Nhưng môi của anh lại rất nhạt, chẳng khác nào màu cánh hoa tường vi trên bệ cửa phía sau.
Loại tương phản này càng làm người thanh niên trẻ thêm vài phần cuốn hút.
Cô chủ cửa hàng nhận ra giá cả của cổ áo lông thú cao cấp phải bằng tiền lãi cả năm của cửa hàng hoa, càng đừng nói đến viên kim cương xanh trên cổ tay áo anh.
Thế thì tại sao một nhân vật xuất chúng như vậy lại xuất hiện ở đây?
Cô liếc thanh niên thêm một cái rồi cúi đầu mở tài khoản cá nhân của mình.
Mới vừa mở mạng cô đã nhỏ giọng “ơ” một tiếng, sao nhiều chủ đề nóng vậy. Cô cũng có theo dõi “Thế giới thần linh” nhưng chưa đọc chương kết thúc.
Ngay lúc cô gái muốn đọc chương cuối để xem vì sao mà nhiều hot search thế, thì cửa kính bị người gõ vài cái không nặng không nhẹ.
“Cho hỏi, tinh cầu thứ 7 – Tháp Sao Mai ở đây đúng không?”
Âm sắc hơi thấp, dù chủ nhân của nó đã thả chậm ngữ điệu nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo như băng tuyết pha lê mùa đông.
Chủ cửa hàng ngẩng đầu, thấy thanh niên ngồi trên ghế mây bên ngoài đã đứng lên, nhìn về hướng cô gật đầu. Người thanh niên mặc áo quần sang quý, khí chất lãnh đạm nhưng cách nói chuyện và cửa chỉ lại vô cùng lịch thiệp nho nhã, không khiến người ta có cảm giác phản cảm, ngược lại còn cảm thấy được quan tâm mà lo sợ.
Cô gái hơi căng thẳng cười cười, có chút chột dạ vì bản thân mới vừa nhìn lén người ta rất nhiều lần: “À, đúng vậy… Tháp Sao Mai nằm ở phía tây nam của thành Sarah này nhưng có rất ít người đến. Nếu anh muốn qua đó thì chỉ có đoàn tàu ban thứ ba Từ Phù thôi.”
“Á, tàu ban thứ ba Từ Phù đến rồi kìa.”
Trong lúc nói chuyện, xa xa đã nghe thấy tiếng còi tàu hú dần đến gần, một chiếc tàu Từ Phù màu bạc xuất hiện trước mắt hai người.
“Cảm ơn.”
Người thanh niên nhìn thoáng qua chiếc tàu đang đến gần, nhẹ giọng cảm ơn cô chủ cửa hàng hoa. Anh giơ tay đỡ kính mắt, ánh mắt lướt qua giao diện mạng vũ trụ đang hiện bảng xếp hạng độ thảo luận, hơi dừng lại ở các tiêu đề ‘Thế giới thần linh’. Sau đó làm như không có gì mà dời mắt đi.
Cô gái nhìn thân ảnh thon dài của người thanh niên bước về phía trạm tàu, tiếc nuối lắc đầu
“Tiếc là không hỏi tên người ta.”
Nhan sắc như vậy liệu có phải là người nổi tiếng hay không?
Trong lúc cô gái đang mở chương mới của bộ truyện, người thanh niên mặc áo khoác màu lam đậm đã mở cửa tàu bước lên.
Giữa những ngón tay thon dài của anh kẹp một tấm thẻ màu bạc.
Ở Liên minh Vũ trụ, bất cứ chủng tộc nào đều phải có thẻ xác nhận công dân, lưu họ tên và thông tin cá nhân của chủ sở hữu. Tất cả các phương tiện giao thông công cộng đều bắt buộc phải có thẻ công dân mới được phép sử dụng.
“Hoan nghênh quý khách đã đến đoàn tàu thứ ba.”
Địa phương nhỏ Từ Phù dùng tàu tự động do máy móc trí tuệ nhân tạo quản lý, không có nhân công nào ở đây. Thanh âm máy móc kết thúc, người thanh niên cầm tấm thẻ quét máy kiểm tra rồi cất vào túi.
Màn hình máy quét hiện dòng thời gian.
Nhưng trên tấm thẻ lại trống trơn.
*Raw là tinh võng = Mạng tinh tế, internet thời đại tinh tế
*Tinh vân: (từ Hán-Việt nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là “đám mây”) là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí heli và plasma.
Vì thế, hắn đứng trên đỉnh ngọn tháp cao nhất, giang hai tay, ôm gió lớn…
Hết.”
Lật sang trang tiếp theo chỉ thấy được dòng này, Authur sửng sốt một lúc lâu, lật qua lật lại xem có còn phần kế tiếp hay không, nhưng cái chữ “Hết” to đùng kia lại nhắc nhở cậu bộ truyện tới đây là hết.
“Má nó!”
Authur nhảy dựng lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
“Cái quái gì đây? Má nó cái này là kết cục à?”
Authur là một công dân bình thường ở khu Đệ Tứ thuộc Liên minh Vũ trụ, bình thường không có sở thích gì nhiều, phần lớn là lên mạng vũ trụ* đọc tiểu thuyết. Dạo gần đây cậu ta đang mê một bộ tiểu thuyết tên là “Thế giới thần linh”.
Ở cái giới văn học mạng mà đại thần nhiều như sao trên trời, quyển tiểu thuyết này như một làn gió mới, cốt truyện mới lạ, tên tác giả chưa từng thấy qua bao giờ lại vững vàng leo lên top 3 bảng xếp hạng những tác phẩm mới xuất sắc nhất khiến mọi người ai ai cũng ngạc nhiên.
Authur bị bạn thân dụ dỗ nhảy vào hố.
Lúc ban đầu, Authur có hơi khinh thường, nghĩ cùng lắm là tốt hơn người mới một chút, sao mà được như lời khen “tác phẩm của thần” trên mạng được.
Đọc chương 1, Authur: “À, cũng tạm”
Đọc chương 2, Authur: “Ừm, cũng được đó.”
Đọc chương 20, Authur: “Đù má!”
Sau khi đọc hết 30 chương, Authur chính thức trở thành fan cuồng của tác phẩm này. Cậu ta mở danh sách bạn bè hăng hái nhắn tin: “Mày đọc chưa?” “Đọc rồi hả?” “Mé, bây giờ tụi mình là anh em”, hoặc là “Mày đọc thử chưa?” “Chưa hả?” “Đọc đi đọc đi! Tao lấy đầu mình ra đảm bảo luôn”
Nhảy hố đến mê mẩn, phát huy bản chất nhân loại vẫn giữ từ thời địa cầu cổ đến bây giờ, định lý thứ nhất trong ba định lý “Định lý lan truyền hương thơm”.
Hôm nay chính là ngày bộ “Thế giới thần linh” ra chương kết. Từ 7 giờ sáng Authur đã ngồi canh trước máy tính chờ đại kết cục được đăng lên, thuận tiện cướp bình luận đầu tiên.
Tác giả của “Thế giới thần linh” lấy bút danh là “Vọng Nha”.
Một cái tên quái lạ.
Cùng nổi tiếng với tác phẩm “Thế giới thần linh” là tính tình cổ quái của tác giả.
Lạnh lùng, quái gở, thêm chứng ám ảnh cưỡng chế.
Những cái trên là do fangirl đúc kết ra. À tên fandom của các cô ấy là “Vũ Nha”, nguyện làm một sợi lông trên người “Vọng Nha” đại nhân. Trong tưởng tượng của nhóm “Vũ Nha”, tác giả Vọng Nha là một người đàn ông cao gầy, da trắng, luôn mặc cổ phục đen, thêm áo ngoài cùng màu, xương gò má cao mà mỏng, là một thanh niên luôn mím môi lạnh lùng.
Bởi vì tất cả thông tin về Vọng Nha chỉ là một trang cá nhân được chính phủ chứng thực tài khoản, không có bất cứ phương thức liên hệ nào khác. Dù có viết 3000 chữ dưới phần bình luận truyện thì Vọng Nha cũng không phản hồi.
Sau khi mở tài khoản trên mạng xã hội thì chẳng còn gì nữa, phần giới thiệu cá nhân trống trơn.
Đa số mọi người đều cho rằng Vọng Nha là một người lạnh lùng quái gở.
Lạnh lùng hay quái gở thì tạm thời không nói đến, nhưng chứng ám ảnh cưỡng chế chắc chắn là thật, thậm chí bên trang web truyện còn gắn cho hắn một biệt danh “Tác giả có chứng ám ảnh cưỡng chế nặng nhất.”
Chứng ám ảnh cưỡng chế của Vọng Nha nặng cỡ nào ấy à?
Tất cả tên chương đều có 7 chữ, mỗi chương đều có 7000 chữ, không thừa không thiếu một chữ, chính xác như máy móc được lập trình vậy. Mỗi một quyển đều đúng 70 chương, không nhiều không ít một chương. Lúc quyển thứ tư được đăng, nhiều người còn đoán rằng bộ truyện này sẽ có 7 phần cũng nên.
Đến khi quyển thứ 6 được đăng lên, mọi người có cảm giác truyện sắp đến phần kết.
Đúng là tổng cộng có 7 phần.
Dần dần trong giới văn học lưu truyền một câu cửa miệng: Một ngày 7000? À là tên tác giả ngày viết 7000 chữ không thừa không thiếu.
Ah, trừ việc này ra, Vọng Nha cứ mỗi sáng 7 giờ, không sớm không muộn sẽ đăng chương mới.
Ám ảnh cưỡng chế cỡ vậy đó.
Bởi vậy từ chương 60 của quyển thứ 7, mọi người đã bắt đầu chờ đợi kết cục bộ truyện. Hôm nay là ngày cập nhật chương 70 cũng là đại kết cục.
Đúng 7 giờ, chương mới được cập nhật.
Sau đó…
Mạng vũ trụ bị lag.
Chỉ trong một giây, Authur bộc phát sức mạnh tiềm ẩn, tốc độ bấm chuột nhanh chưa từng có. Lần trước bị nghẽn mạng là do tin tức Đệ nhất Thượng tướng vũ trụ tuyên bố liên hôn với trưởng công chúa Đế quốc.
Chờ đến khi giao diện được đổi mới, Authur vội vàng ngó khu bình luận.
Quả nhiên, khu bình luận đã đông như kiến cỏ.
Cậu ta xót xa tắt bình luận, bắt đầu đọc kết cục. Vẫn như cũ, tròn 7000 chữ. Đọc xong thì có màn mở đầu chương như trên, Authur nhảy dựng lên mắng chửi tía lia.
Câm lặng một hồi lâu Authur mới mở khu bình luận, nhìn khung bình luận cứ như tinh cầu bị bom năng lượng nổ tung tứ phía, người người phun trào, trang bình luận đổi mới liên tục, cả giao diện đều bị đơ.
Nhiều người không biết nói gì chỉ để lại một dấu chấm hỏi, hoặc một đống từ ngữ cảm thán vô nghĩa.
Người bình tĩnh thì bình luận “Đây là kết cục?” “Kết thúc là vậy hả?”
Mười phút sau, một loạt tiêu đề ‘Kết cục Thế giới thần linh’ ‘Kết thúc từ Vọng Nha’ leo lên hot search.
Trong mười hạng đầu cũng có đến năm cái liên quan đến “Kết cục Thế giới thần linh”, đến nỗi có một ngôi sao hết thời cố gắng bỏ rất nhiều tiền để mua độ thảo luận cũng như đá chìm đáy biển, biến mất không một gợn sóng.
………………………………………………..
Trong lúc trên mạng đang diễn ra cảnh tượng quỷ khóc sói gào.
Tại ngôi sao thứ bảy.
Con đường đen số 13, trạm thứ 3, sao Từ Phù.
Gần trạm có một cửa hàng hoa được trang trí theo phong cách Địa cầu cổ.
Sau khi tiến vào thời kỳ Vũ trụ, lãnh thổ nhân loại đã mở rộng đến mười ba hệ tinh vân*. Từ vài trăm năm trước loài người đã rời Trái Đất đến hành tinh khác sinh sống, bây giờ nơi đây chỉ là một hành tinh được Liên minh sinh thái bảo vệ.
Có lẽ con người đối với chốn cũ đều ôm lòng thương nhớ, vậy nên trên mỗi hành tinh mới đều có rất nhiều kiến trúc mang hơi hướng Trái Đất xưa.
Cửa hàng hoa nho nhỏ này cũng là một trong số đó.
Dây Thường Thanh Đằng mọc vòng quanh khung cửa sổ gỗ, men theo đường vân nở vài bông hoa trắng tinh khôi, làm cánh cửa rạng rỡ như được khảm hoa văn màu pha lê. Cửa sổ nửa khép hờ, một chậu hoa cúc tím cùng những nụ hoa be bé nhạt màu được đặt trên bậc cửa. Bên trái cánh cửa sổ có một chiếc ghế mây dài dựa tường.
Chủ cửa hàng này là một cô gái trẻ.
Cô gái thỉnh thoảng nhìn ra bên ngoài, tò mò ngó người thanh niên ngồi phía ngoài gian hàng từ cánh cửa sổ khép hờ.
Tại Liên minh Vũ trụ, khu 7 chỉ là một khung trung đẳng, hành tinh Pat mà các cô đang sống chỉ là là một hành tinh nhỏ không chút ấn tượng. Cô chủ cửa hàng hoa quanh năm suốt tháng buôn bán ở gần khu vực trạm Vũ trụ đã từng gặp được vài người kỳ lạ.
Nhưng người thanh niên đang ngồi trên ghế mây dài lại rất đặc biệt.
Người thanh niên có dáng người cao gầy, mặc bộ tây trang cổ điển mang đậm phong cách Anh quốc, áo khoác màu lam đậm, cổ áo lông thú cao cấp màu trắng gạo. Ngũ quan khuôn mặt không phải kiểu nét đẹp anh tuấn đương thời mà mang nét sắc sảo, gò má cao và mỏng. Trên sống mũi đeo chiếc kính mạ vàng, hai bên có dây xích nhỏ tinh tế vòng ra sau tai làm giảm bớt sự lạnh lùng sắc bén của ngũ quan.
Nhưng môi của anh lại rất nhạt, chẳng khác nào màu cánh hoa tường vi trên bệ cửa phía sau.
Loại tương phản này càng làm người thanh niên trẻ thêm vài phần cuốn hút.
Cô chủ cửa hàng nhận ra giá cả của cổ áo lông thú cao cấp phải bằng tiền lãi cả năm của cửa hàng hoa, càng đừng nói đến viên kim cương xanh trên cổ tay áo anh.
Thế thì tại sao một nhân vật xuất chúng như vậy lại xuất hiện ở đây?
Cô liếc thanh niên thêm một cái rồi cúi đầu mở tài khoản cá nhân của mình.
Mới vừa mở mạng cô đã nhỏ giọng “ơ” một tiếng, sao nhiều chủ đề nóng vậy. Cô cũng có theo dõi “Thế giới thần linh” nhưng chưa đọc chương kết thúc.
Ngay lúc cô gái muốn đọc chương cuối để xem vì sao mà nhiều hot search thế, thì cửa kính bị người gõ vài cái không nặng không nhẹ.
“Cho hỏi, tinh cầu thứ 7 – Tháp Sao Mai ở đây đúng không?”
Âm sắc hơi thấp, dù chủ nhân của nó đã thả chậm ngữ điệu nhưng vẫn có cảm giác lạnh lẽo như băng tuyết pha lê mùa đông.
Chủ cửa hàng ngẩng đầu, thấy thanh niên ngồi trên ghế mây bên ngoài đã đứng lên, nhìn về hướng cô gật đầu. Người thanh niên mặc áo quần sang quý, khí chất lãnh đạm nhưng cách nói chuyện và cửa chỉ lại vô cùng lịch thiệp nho nhã, không khiến người ta có cảm giác phản cảm, ngược lại còn cảm thấy được quan tâm mà lo sợ.
Cô gái hơi căng thẳng cười cười, có chút chột dạ vì bản thân mới vừa nhìn lén người ta rất nhiều lần: “À, đúng vậy… Tháp Sao Mai nằm ở phía tây nam của thành Sarah này nhưng có rất ít người đến. Nếu anh muốn qua đó thì chỉ có đoàn tàu ban thứ ba Từ Phù thôi.”
“Á, tàu ban thứ ba Từ Phù đến rồi kìa.”
Trong lúc nói chuyện, xa xa đã nghe thấy tiếng còi tàu hú dần đến gần, một chiếc tàu Từ Phù màu bạc xuất hiện trước mắt hai người.
“Cảm ơn.”
Người thanh niên nhìn thoáng qua chiếc tàu đang đến gần, nhẹ giọng cảm ơn cô chủ cửa hàng hoa. Anh giơ tay đỡ kính mắt, ánh mắt lướt qua giao diện mạng vũ trụ đang hiện bảng xếp hạng độ thảo luận, hơi dừng lại ở các tiêu đề ‘Thế giới thần linh’. Sau đó làm như không có gì mà dời mắt đi.
Cô gái nhìn thân ảnh thon dài của người thanh niên bước về phía trạm tàu, tiếc nuối lắc đầu
“Tiếc là không hỏi tên người ta.”
Nhan sắc như vậy liệu có phải là người nổi tiếng hay không?
Trong lúc cô gái đang mở chương mới của bộ truyện, người thanh niên mặc áo khoác màu lam đậm đã mở cửa tàu bước lên.
Giữa những ngón tay thon dài của anh kẹp một tấm thẻ màu bạc.
Ở Liên minh Vũ trụ, bất cứ chủng tộc nào đều phải có thẻ xác nhận công dân, lưu họ tên và thông tin cá nhân của chủ sở hữu. Tất cả các phương tiện giao thông công cộng đều bắt buộc phải có thẻ công dân mới được phép sử dụng.
“Hoan nghênh quý khách đã đến đoàn tàu thứ ba.”
Địa phương nhỏ Từ Phù dùng tàu tự động do máy móc trí tuệ nhân tạo quản lý, không có nhân công nào ở đây. Thanh âm máy móc kết thúc, người thanh niên cầm tấm thẻ quét máy kiểm tra rồi cất vào túi.
Màn hình máy quét hiện dòng thời gian.
Nhưng trên tấm thẻ lại trống trơn.
*Raw là tinh võng = Mạng tinh tế, internet thời đại tinh tế
*Tinh vân: (từ Hán-Việt nghĩa là mây sao; tiếng Latinh: nebulae có nghĩa là “đám mây”) là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí heli và plasma.