Chương 4
Sau khi chuyển về chỗ ở cũ của mình, Tô Ung Thần mới có thể thoát khỏi kí ức một tháng ngắn ngủi của mình.
Xem ra, người như cậu không thể có được một tình yêu bình thường, dù sao trong nhận định của mình, cậu cũng chưa từng suy nghĩ tới chuyện dựa dẫm hay ỷ lại vào người khác.
Năm cấp 2, đàn anh cậu thầm mến đột nhiên tỏ tình với cậu, nhưng cậu lại từ chối, từ đó về sau, mỗi một mối quan hệ mà cậu bước vào đều đi đến kết cục vô nghĩa.
Vì thế, Tô Ung Thần càng ngày càng cảm thấy cô đơn, nhưng nếu Mạc Thương có thể thật lòng nói một câu "anh thích em" thì cậu sẽ không quá khó chịu nữa.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
......
Hôm đó, Tô Ung Thần được mời đi dự tiệc đính hôn của một người bạn.
Bữa tiệc được tổ chức ở một biệt thự vùng ngoại ô, khách mời đến đều là những nhân vật nổi tiếng ở thành phố S. Thảm đỏ rực rỡ kéo dài từ vườn hoa ngoài biệt thự đến phòng khách, hoa hồng trải dài hai bên, trông rất đẹp.
Hôm nay trời mưa nhỏ, lúc Tô Ung Thần bước vào phòng khách, bên trong đã có không ít người.
Cậu có thể cảm nhận được những ánh mắt dị nghị của những người xung quanh, có lẽ là liên quan đến cuộc hôn nhân thứ hai đổ vỡ chỉ sau một tháng của cậu.
Tô Ung Thần tìm một góc rồi thong thả cầm ly champagne ngồi trên sofa, gương mặt đẹp trai vô cảm nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng khó gần.
Nhưng người ngoài không hề biết bàn tay đang siết chặt của cậu đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Cậu Tô."
Tô Ung Thần nghe có người gọi mình, giọng nói ẻo lả, rõ ràng là giọng nam nhưng lại mang giày của phụ nữ, ống quần được xắn lên một lai.
"Thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp cậu ở đây."
Tô Ung Thần không thèm liếc nhìn người đang nói chuyện với mình, cậu vừa nghe thấy giọng nói này liền cảm thấy ghê tởm.
Nhưng người này lại không biết điều chút nào, cậu ta trực tiếp ngồi đối diện Tô Ung Thần, "Sao cậu Tô lại không để ý đến tôi, anh ơi, có phải em nói sai gì rồi không? "
"Cục cưng, đi thôi, chúng ta qua bên kia."
Xung quanh có những tiếng xì xầm bàn tán, mọi người đều đang "thưởng thức" tiết mục đặc sắc trước mặt mình.
Nếu bình thường thì Tô Ung Thần đã quay đầu rời đi rồi, nhưng bây giờ cậu phát hiện cơ thể mình bị nóng lên không phải do không khí ngột ngạt ở đây, mà là do cậu đến kỳ phát tình.
Cậu thậm chí không dám di chuyển chỗ ngồi, mấy ngụm champagne vừa nãy còn như chất xúc tác làm tăng cảm giác khô nóng, Tô Ung Thần biết một khi mình đứng dậy, nhất định sẽ bị mất trọng tâm rồi ngã trở về.
"Anh ơi, ống quần của người ta có hơi dài, lát nữa anh vào nhà vệ sinh chỉnh cho em một chút đi, nha anh?"
Gã chồng cũ lơ đãng nói: "Được. "
Rõ ràng là thân thể đã bắt đầu xao động, ý thức cũng hơi mơ hồ, hai người này còn ở trước mặt cậu nói những câu ghê tởm, Tô Ung Thần thấy hơi buồn nôn, tay phải vô thức đặt lên bụng.
"Tô... cậu... á, mẹ nó! Cậu..."
Cuối cùng Tô Ung Thần cũng không chịu nổi nữa, cậu hất ly rượu lên người đứng trước mặt mình.
Khung cảnh rất kịch tính, xung quanh bỗng chốc chìm vào im lặng, mãi cho đến khi MC lên tiếng mới làm cho bầu không khí dịu đi một chút.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, mùi hoa tử đằng dần dần tràn ngập khắp sảnh tiệc, mọi người đều không chú ý lắm, chỉ có gã chồng cũ của Tô Ung Thần nhận ra.
Gã đứng dậy tiến lên một bước, kề sát vào tai cậu nói: "Em đến kỳ phát tình rồi sao? "
Tô Ung Thần vô lực nâng tay trái đẩy gã ra, cậu muốn đứng dậy nhưng lại không có sức, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Thật ghê tởm, quả nhiên là vì lợi ích mà gã có thể làm bất cứ chuyện gì, ngay cả những chuyện này.
"Đừng làm bộ làm tịch nữa, tôi thấy mình thật may mắn khi đã ly hôn với anh, còn hơn là mỗi ngày nhìn anh và nó ngủ với nhau."
Gã chồng cũ căng thẳng, gã cũng tự hỏi rằng lẽ nào kết hôn với nhau mấy năm mà cậu không có mảy may chút tình cảm gì với gã à, sao có thể nói buông tay là buông tay dễ dàng tới vậy.
"Nếu em quan tâm đến tôi bằng một nửa em ấy thì tôi đã không ngoại tình."
"Trà xanh" nghe vậy thì rất tức giận nhưng vẫn cố gắng kìm nén, cậu ta cố tỏ ra vẻ dịu dàng.
Bây giờ Tô Ung Thần không nghe lọt được cái gì nữa, cậu cảm giác như trời đất xung quanh đảo lộn, dường như mọi người cũng nhận ra tình huống đang diễn ra bên này, bắt đầu đàm tiếu lời ra tiếng vào.
Bây giờ cậu khó mà duy trì được trạng thái tỉnh táo, suy nghĩ duy nhất của cậu lúc này là "Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. "
Đúng lúc này, Tô Ung Thần cảm nhận được vai mình có hơi nặng, hình như là có người khoác áo cho cậu.
Trên áo khoác không có mùi hương gì, nhưng Tô Ung Thần lại cảm thấy bản thân như được an ủi, giống như được bảo bọc trong hơi tuyết bí ẩn lại mạnh mẽ nơi Bắc Cực, cậu có hơi rùng mình một chút.
Cảm giác này quen thuộc đến lạ, lúc trước, đêm đầu tiên cậu ngủ bên cạnh Mạc Thương cũng chính là loại cảm giác này.
Lạnh lùng và xa cách, rất giống với tính cách nguyên bản của người kia.
Mạc Thương không biết Omega trước mặt mình đang phát tình, nhưng mùi pheromone của đối phương lại làm cơ thể hắn ngứa ngáy, sau khi hắn lấy lại trí nhớ thì hắn biết mình đã mất đi một đoạn ký ức. Tuy nhiên, lúc gặp Omega này, hắn chợt có một cảm giác rất đặc biệt.
"Nếu như em tin tưởng, anh sẽ dẫn em đi."
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, nhưng Tô Ung Thần không phản ứng gì, cậu cắn môi, như thể đang không thoải mái.
Mạc Thương nhìn hai má ửng đỏ của đối phương, có lẽ là bị kỳ phát tình làm cho khó chịu, hắn hỏi lại: "Có chỗ nào không thoải mái sao? "
Tô Ung Thần cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, nhưng cậu lại không tài nào nói ra lời từ chối, dù sao bây giờ bản thân cũng đang rất khó chịu.
Cậu đành phải ấp úng nói: "... Chân em mềm nhũn rồi.... "
Xem ra, người như cậu không thể có được một tình yêu bình thường, dù sao trong nhận định của mình, cậu cũng chưa từng suy nghĩ tới chuyện dựa dẫm hay ỷ lại vào người khác.
Năm cấp 2, đàn anh cậu thầm mến đột nhiên tỏ tình với cậu, nhưng cậu lại từ chối, từ đó về sau, mỗi một mối quan hệ mà cậu bước vào đều đi đến kết cục vô nghĩa.
Vì thế, Tô Ung Thần càng ngày càng cảm thấy cô đơn, nhưng nếu Mạc Thương có thể thật lòng nói một câu "anh thích em" thì cậu sẽ không quá khó chịu nữa.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
......
Hôm đó, Tô Ung Thần được mời đi dự tiệc đính hôn của một người bạn.
Bữa tiệc được tổ chức ở một biệt thự vùng ngoại ô, khách mời đến đều là những nhân vật nổi tiếng ở thành phố S. Thảm đỏ rực rỡ kéo dài từ vườn hoa ngoài biệt thự đến phòng khách, hoa hồng trải dài hai bên, trông rất đẹp.
Hôm nay trời mưa nhỏ, lúc Tô Ung Thần bước vào phòng khách, bên trong đã có không ít người.
Cậu có thể cảm nhận được những ánh mắt dị nghị của những người xung quanh, có lẽ là liên quan đến cuộc hôn nhân thứ hai đổ vỡ chỉ sau một tháng của cậu.
Tô Ung Thần tìm một góc rồi thong thả cầm ly champagne ngồi trên sofa, gương mặt đẹp trai vô cảm nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng khó gần.
Nhưng người ngoài không hề biết bàn tay đang siết chặt của cậu đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
"Cậu Tô."
Tô Ung Thần nghe có người gọi mình, giọng nói ẻo lả, rõ ràng là giọng nam nhưng lại mang giày của phụ nữ, ống quần được xắn lên một lai.
"Thật trùng hợp, không ngờ có thể gặp cậu ở đây."
Tô Ung Thần không thèm liếc nhìn người đang nói chuyện với mình, cậu vừa nghe thấy giọng nói này liền cảm thấy ghê tởm.
Nhưng người này lại không biết điều chút nào, cậu ta trực tiếp ngồi đối diện Tô Ung Thần, "Sao cậu Tô lại không để ý đến tôi, anh ơi, có phải em nói sai gì rồi không? "
"Cục cưng, đi thôi, chúng ta qua bên kia."
Xung quanh có những tiếng xì xầm bàn tán, mọi người đều đang "thưởng thức" tiết mục đặc sắc trước mặt mình.
Nếu bình thường thì Tô Ung Thần đã quay đầu rời đi rồi, nhưng bây giờ cậu phát hiện cơ thể mình bị nóng lên không phải do không khí ngột ngạt ở đây, mà là do cậu đến kỳ phát tình.
Cậu thậm chí không dám di chuyển chỗ ngồi, mấy ngụm champagne vừa nãy còn như chất xúc tác làm tăng cảm giác khô nóng, Tô Ung Thần biết một khi mình đứng dậy, nhất định sẽ bị mất trọng tâm rồi ngã trở về.
"Anh ơi, ống quần của người ta có hơi dài, lát nữa anh vào nhà vệ sinh chỉnh cho em một chút đi, nha anh?"
Gã chồng cũ lơ đãng nói: "Được. "
Rõ ràng là thân thể đã bắt đầu xao động, ý thức cũng hơi mơ hồ, hai người này còn ở trước mặt cậu nói những câu ghê tởm, Tô Ung Thần thấy hơi buồn nôn, tay phải vô thức đặt lên bụng.
"Tô... cậu... á, mẹ nó! Cậu..."
Cuối cùng Tô Ung Thần cũng không chịu nổi nữa, cậu hất ly rượu lên người đứng trước mặt mình.
Khung cảnh rất kịch tính, xung quanh bỗng chốc chìm vào im lặng, mãi cho đến khi MC lên tiếng mới làm cho bầu không khí dịu đi một chút.
Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, mùi hoa tử đằng dần dần tràn ngập khắp sảnh tiệc, mọi người đều không chú ý lắm, chỉ có gã chồng cũ của Tô Ung Thần nhận ra.
Gã đứng dậy tiến lên một bước, kề sát vào tai cậu nói: "Em đến kỳ phát tình rồi sao? "
Tô Ung Thần vô lực nâng tay trái đẩy gã ra, cậu muốn đứng dậy nhưng lại không có sức, trên trán chảy đầy mồ hôi.
Thật ghê tởm, quả nhiên là vì lợi ích mà gã có thể làm bất cứ chuyện gì, ngay cả những chuyện này.
"Đừng làm bộ làm tịch nữa, tôi thấy mình thật may mắn khi đã ly hôn với anh, còn hơn là mỗi ngày nhìn anh và nó ngủ với nhau."
Gã chồng cũ căng thẳng, gã cũng tự hỏi rằng lẽ nào kết hôn với nhau mấy năm mà cậu không có mảy may chút tình cảm gì với gã à, sao có thể nói buông tay là buông tay dễ dàng tới vậy.
"Nếu em quan tâm đến tôi bằng một nửa em ấy thì tôi đã không ngoại tình."
"Trà xanh" nghe vậy thì rất tức giận nhưng vẫn cố gắng kìm nén, cậu ta cố tỏ ra vẻ dịu dàng.
Bây giờ Tô Ung Thần không nghe lọt được cái gì nữa, cậu cảm giác như trời đất xung quanh đảo lộn, dường như mọi người cũng nhận ra tình huống đang diễn ra bên này, bắt đầu đàm tiếu lời ra tiếng vào.
Bây giờ cậu khó mà duy trì được trạng thái tỉnh táo, suy nghĩ duy nhất của cậu lúc này là "Tôi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. "
Đúng lúc này, Tô Ung Thần cảm nhận được vai mình có hơi nặng, hình như là có người khoác áo cho cậu.
Trên áo khoác không có mùi hương gì, nhưng Tô Ung Thần lại cảm thấy bản thân như được an ủi, giống như được bảo bọc trong hơi tuyết bí ẩn lại mạnh mẽ nơi Bắc Cực, cậu có hơi rùng mình một chút.
Cảm giác này quen thuộc đến lạ, lúc trước, đêm đầu tiên cậu ngủ bên cạnh Mạc Thương cũng chính là loại cảm giác này.
Lạnh lùng và xa cách, rất giống với tính cách nguyên bản của người kia.
Mạc Thương không biết Omega trước mặt mình đang phát tình, nhưng mùi pheromone của đối phương lại làm cơ thể hắn ngứa ngáy, sau khi hắn lấy lại trí nhớ thì hắn biết mình đã mất đi một đoạn ký ức. Tuy nhiên, lúc gặp Omega này, hắn chợt có một cảm giác rất đặc biệt.
"Nếu như em tin tưởng, anh sẽ dẫn em đi."
Giọng nói của người đàn ông trầm ấm, nhưng Tô Ung Thần không phản ứng gì, cậu cắn môi, như thể đang không thoải mái.
Mạc Thương nhìn hai má ửng đỏ của đối phương, có lẽ là bị kỳ phát tình làm cho khó chịu, hắn hỏi lại: "Có chỗ nào không thoải mái sao? "
Tô Ung Thần cũng không muốn dây dưa với hắn nữa, nhưng cậu lại không tài nào nói ra lời từ chối, dù sao bây giờ bản thân cũng đang rất khó chịu.
Cậu đành phải ấp úng nói: "... Chân em mềm nhũn rồi.... "