Chương 5: Đụng Độ
[...]- Mệt quá, cậu hộ tôi đi.Sau năm phút lần mò về lối cũ thì cuối cùng Lăng Sở Dạ cùng đám người cũng đã tìm thấy được thi thể của A Phiên. Và hiện đang trên đường trở về doanh trại.Nhưng khổ nỗi đoạn đường còn rất dài, hiểm trở ẩn nấp. Việc khiêng vác thêm một người bên mình chẳng dễ một chút nào, với cả bụng họ trống rỗng, reo réo liên tục, khiến họ không có năng lượng. Phải liên tục thay ca.- Ngừng.Khi đi ngang qua một con suối lớn, nhìn thấy làn nước xanh biếc, hơi mát bốc lên Lăng Sở Dạ liền cấp tốc ra lệnh để mọi người nán lại nghỉ chân.Anh đứng bên mép suối, ngửi ngửi quần áo thì nhíu mày, nhăn mặt. Sau đó Lăng Sở Dạ trực tiếp cởi phăng chiếc áo vứt xuống đất rồi nhảy tủm vào dòng nước ngâm mình.Từng giọt sương lăn dài trên từng thớ thịt, làn da màu đồng khỏe khoắn là điểm thu hút ánh nhìn. Những thớ cơ bắp tuyệt mĩ như tranh phô trọn, hoàn hảo như được bàn tay lão luyện của các người thợ điêu khắc tạc ra khiến những anh lính nôn nao, ồn ào muốn nhào đến xin vía.Thế nhưng Lăng Sở Dạ vẫn không có động tĩnh gì, anh thản nhiên nhắm mắt hưởng thụ nên chẳng hề hay biết từ trên cao có hai đôi mắt, một người một thú đang âm thầm quan sát từng nhất cử nhất động của anh.Đoàng.Chưa đầy năm phút sau, bỗng một tiếng súng vang lên đến rung chuyển trời đất, Sở Dạ lo lắng đã xảy ra chuyện không may, đã ngay lập tức phi lên bờ.Ấy mà lại không một ai bị thương, cũng không thấy bóng dáng của kẻ địch, đám lính ấy lại đang bỡn cợt rất vui, quay quần thành chùm nhìn thứ gì đó nói ra nói vào.- Có chuyện gì?Thấy thống đốc đến, họ có chút chột dạ liền tách sang hai bên. Mất đi sự che chắn của những cẳng chân một con báo đen nằm bất động trên vũng máu xuất hiện.Trần Đạt - kẻ đã nổ súng giết chết báo đen hơn hở bước lên, rôm rả nói:- Thống đốc xem xem, bộ lông này rất bóng mượt, cả thịt thú rừng cũng rất đắt. Nếu mang đi bán cũng được một bộn tiền đấy ạ.Nghe anh ta trình bày mà Lăng Sở Dạ cúi đầu nín lặng, không nói nên lời.Cảm xúc ngỗn ngang, cuối cùng gói gọn vào một tiếng thở dài, bất lực phủi gáy, quay lưng bỏ đi.Grừmm...Chẳng đi được bao lâu thì Lăng Sở Dạ hay thấy tiếng gầm gừ của thú dữ. Anh đề cao cảnh giác đến cực hạn, tay đã chạm vào xilanh gây mê và súng ngắn được vắt bên hông.- Áaa... cứu tôi, cứu tôi với.Vậy mà trong lúc chưa thể xác định được nguồn phát ra âm thanh ấy anh đã nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của Trần Đạt vang lên thất thanh.Khi quay lại nhìn thì trước mắt là một cảnh tượng hết sức kinh hoàn. Đó là Trần Đạt đang bị một con hổ trắng to lớn, răng nhọn đầy hàm ngoạm chặt vào cần cổ, da thịt tan nát, máu tươi chẳng mấy chốc đã chảy lênh láng, ướt đẫm thân người.- Mau... mau bắn nó, cứu cậu ta.Không đợi lệnh, những người lính còn lại tự mình giương súng nhắm thẳng vào mục tiêu.Đoàng...- Yaaa... không được làm hại Bạch Hổ của tôi.Súng vừa cướp cò, viên đạn chưa kịp bay ra khỏi nòng thì Mễ Bối đã từ trên cây, đu dây leo lao xuống thật nhanh lướt qua tặng cho mỗi kẻ một cú đạp vào đầu, mặt và thái dương.Họ xiểng niểng, choáng váng, không cầm vững vũ khí khiến đạn bay chệch hướng, ghim vào ngực trái của một người trong đám và thế là lại thêm một sinh mạng nữa ra đi.- Thống đốc cẩn thận.Xử lý xong đám người gà mờ, Mễ Bối chuyển mục tiêu sang Lăng Sở Dạ. Vẫn là chiêu cũ, cô lao với một tiếng thét chói tai để kẻ địch phân tâm.Thế nhưng mặc kệ những lời nhắc nhở, Lăng Sở Dạ vẫn đứng im như trời trồng, không chạy mà cũng không hề bày ra tư thế phòng thủ.- Aaa...Vào thời khắc Mễ Bối tiếp cận, anh cũng chỉ nhíu mày đôi chút, sau đó nhanh nhẹn nắm chặt lấy cổ chân hư hỏng ấy không thương tiếc mà quật mạnh một phát xuống nền đất, đầy sỏi đá.Khiến da dẻ của Mễ Bối không nơi đâu là không có vết trầy xước, cô nhăn mặt đau đớn, nước mắt cũng ứa ra đến vành mi.Một lúc đôi việc, anh vẫn nắm chặt lấy chân Mễ Bối rồi quay ra hạ lệnh cho đám người.- Chỉ được gây mê.Lời anh cất ra khiến anh cũng sững sờ, khi Trần Đạt đã bị con hổ ấy cắn chết, thế nhưng anh lại không cho họ trực tiếp giết nó trả thù cho đồng đội.Tuy rằng rất muốn làm trái nhưng gan không đủ lớn, bảy chiếc súng gây mê giương lên, bắn vào Bạch Hổ.- Không mà...Nhìn thấy Bạch Hổ bị bắn và yếu dần đi, Mễ Bối càng thêm phần kích động, mặc xác vết thương vẫn còn rất đau nhức, Mễ Bối kiên cường phản kháng, quật lộn với Lăng Sở Dạ, khói bụi phất lên tứ tung, làm không gian trông rất hỗn độn.Nhưng Mễ Bối đã mắc sai lầm, để cảm xúc chi phối sức mạnh. Cuối cùng sau bao nhiêu cố gắng vẫn bằng không, cô bị Lăng Sở Dạ thô bạo dồn ép vào một thân cây, dùng tay chận ngang cần cổ, đầu gối chen ngang vào đùi cô, bày ra một tư thế hết sức ám muội.- Buông... buông ra.Uất ức, phẫn nộ khi báo đen bị giết hại, thêm Bạch Hổ đã bất động nằm thở phì phò đằng kia. Họ còn dùng súng chọc chọc vào em ấy.Còn bản thân cô quá yếu ớt, vô dụng chẳng giúp được gì. Mét bảy nhưng khi đứng với Lăng Sở Dạ cô lại chẳng khác nào ba mét bẻ đôi. Hoàn toàn yếu thế, đấu không lại.- Quân độc ác, đáng lẽ ta không nên cứu ngươi.Mễ Bối gào trong nước mắt.- Cô ta chí choé gì thế?- Thật giống như khỉ.- Cô ta là tặc giăng hả? Bộ đồ trông kì quá.Nhưng kết quả cô nhận lại chỉ là những lời chế nhạo, cùng vẻ mặt kiêu ngạo của bọn lính.Còn Lăng Sở Dạ, tuy anh chẳng hiểu Mễ Bối ríu rít cái gì nhưng anh chỉ giữ im lặng, âm thầm dò xét đối phương. Không bất lịch sự như những kẻ khác.- Cút.Lăng Sở Dạ thần thần bí bí, anh đưa tay gạt đi những giọt lệ trên gò má, khoé mi của Mễ Bối. Bắt gặp ánh mắt hút hồn, quyến rũ , đã không kiềm được lòng đã tự cảm thán."Thật đẹp!"Mọi người đổ dồn con mắt vào Lăng Sở Dạ không dứt một giây, họ bị dáng vẻ bây giờ của anh làm cho hồ đồ luôn rồi, bởi đây là lần đầu tiên họ thấy thống đốc của mình chịu tiếp xúc với con gái.- Ức...Tưởng chừng sẽ có một nụ hôn lãng mạn diễn ra, nhưng không! Hành động tiếp theo của Lăng Sở Dạ khiến ai cũng rùng mình.Lăng Sở Dạ trực tiếp đâm ống xilanh vào cổ Mễ Bối đến lút cán kim tiêm.Cô chỉ kịp nấc lên một nốt, rồi cũng dần thiếp đi, ngã quỵ trong lòng anh ta.Lăng Sở Dạ nắm lấy bả vai cô đẩy ra, kéo dài khoảng cách, hắn giọng ra lệnh:- Đưa tất cả về doanh trại.Bảy người lính còn sót lại trố mắt tròn xoe, nghi ngờ hỏi lại:- Kể cả con hổ này?Anh gật đầu, những người lính liền than trời đất hỡi:- Ba cái xác chết đã đủ mệt mỏi, nay lại thêm cục tạ trăm kí lô này. Thống đốc thật là nhẫn tâm mà! À mà... còn cô gái này có mang về không?Lăng Sở Dạ tiếp tục gật đầu, không đáp. Những người lính thấy vậy thì mừng vui ra mặt, nhôn nhao giơ tay xung phong.- Để... để tôi... tôi bế cô ấy, tôi rất khỏe... không.... không cần... ai... ai giúp sức.- Cà Lăm anh khôn thật, tôi mới là người khỏe nhất trong đám. Phải để tôi mới đúng.- Nhớ không nhầm anh có bạn gái rồi, không nên... cứ để tôi.- Im lặng.Quá sức mệt mỏi với những lời tranh giành, Lăng Sở Dạ nhăn mặt nghiêm giọng, họ liền theo thói quen xếp vào hàng ngũ.Một lát sau, Cà Lăm lại hỏi:- Thống thống đốc đã đã... chọn được ai ai chưa?Lăng Sở Dạ gật đầu.- Ai vậy?Anh tự chỉ vài bản thân mình, nhoẻn miệng cười thâm độc, cất ra duy nhất một từ:- Tôi.Cà Lăm và mọi người khác nín lặng, môi co giật không nói nên lời. Sau đó Lăng Sở Dạ cúi người bồng Mễ Bối trên tay, dẫn đầu đi trước.- Thuốc mê chỉ có tác dụng hai tiếng, các người liệu mà làm!