Chương 49: Anh Yêu Em (H+)
Cạch.- Sở Dạ à! Anh làm gì vậy?Tiếng cửa phòng tắm vang lên, Mễ Bối với một thân ướt át, đứng trước cửa phòng làm dáng yêu kiều, trên cơ thể nuột nà chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi ngắn cũn cỡn, vừa đủ qua mông, khoe trọn đôi chân dài thướt ta- Hả... không có! Tôi không hề làm gì.Nghe thấy tiếng Mễ Bối cất lên, Lăng Sở Dạ gượng gạo, loay hoay chống người ngồi dậy, chui ra khỏi lớp chăn ngột ngạt, vô tình đánh rơi chiếc gối xuống sàn.Da mặt đỏ bừng, anh dùng chăn che giấu đi hành vi cùng hiện trường bí hiểm, khó coi của mình.Nhưng vì Mễ Bối xuất hiện quá đột ngột, quần cũng chưa kịp kéo, thằng nhỏ lại đang ở trong giai đoạn cao trào nhất, cứ thế mà đâm lên, tạo điểm nhấn.Bất quá, trong lúc luống cuống, Lăng Sở Dạ vớ đại lấy giỏ trái cây trên bàn, ôm khư khư ghì chặt vào nơi ấy.Xong xuôi, Lăng Sở Dạ thoáng điều chỉnh lại phong thái uy nghiêm, ngước lên nhìn Mễ Bối thì máu mũi lập tức nhỏ giọt, mồm hé mở chảy nước dãi thèm thuồng.- Anh chảy máu rồi kìa!!Thấy vậy, Mễ Bối chu môi nhắc nhở, cô thật sự lo lắng cho anh, rảo nhanh bước chân đến bên tủ đồ, với lấy bịch khăn giấy khô nằm trên nóc tủ.Chẳng biết là vô tình hay cố ý, mà mỗi hành động Mễ Bối làm ra đều hoà gợi cảm trong con ngươi của Lăng Sở Dạ.Máu mũi chảy ra nhiều hơn khi bắt gặp cặp mông tròn lấp ló sau lớp vải. Đến khi Mễ Bối quay lại, thì máu đã nhiểu đầy trên tấm chăn màu trắng.- Để em lau cho anh.- Thôi không cần... tôi có thể tự làm được.- Yên nào!Không để Lăng Sở Dạ có cơ hội khước từ, Mễ Bối chủ động rút ra một xấp giấy, nhanh chóng sáp đến chậm nhẹ lên gương mặt vẫn điển trai như ngày nào ấy.Trong khi Mễ Bối công khai, trực diện ngắm anh, thì đuôi mắt của Lăng Sở Dạ lại bí mật cụp xuống, lén lút nhìn qua kẽ hở của áo, tia hai quả đủng đỉnh to tròn, trắng trẻo kia.Phát giác ra điều bất thường, Mễ Bối sẵn tay vả nhẹ cho anh một phát.Bép!- Ơ... tôi làm gì em?Không đau lắm nhưng bất ngờ bị ăn vả khiến Lăng Sở Dạ khó chấp nhận, anh trợn mắt, ôm má chất vấn Mễ Bối với vẻ mặt vô số tội.Mễ Bối không nói không rằng, cô rướn người vứt khăn giấy vào sọt rác phía xa, "không may" để cho bầu ngực mềm mại chạm nhẹ vào sóng mũi cao ngạnh của Lăng Sở Dạ, khiến anh thở không đều.Ổn thỏa, Mễ Bối phủi tay, rồi lẳng lặng trèo lên giường với Lăng Sở Dạ. Ngồi lên đùi anh như thuở trước.Trước sự ngơ ngác của Lăng Sở Dạ, Mễ Bối nhẹ nhàng cướp lấy giỏ trái cây trả về chỗ cũ.Đũng quần bất thường lộ diện, Mễ Bối nhếch môi cười nhạt.- Tôi... tôi...- Suỵt!Lăng Sở Dạ xẩu hổ muốn giải thích, nhưng liền bị Mễ Bối đánh gãy.Những ngón tay uyển chuyển bưng lấy xương quai hàm nghiêm nghị, nhổm người thả từng nụ hôn nhẹ lên vầng trán, đôi mi, chóp mũi và cuối dùng nán lại tại cánh môi ấm nóng mà mút mát, nhâm nhi.Cô ngậm lấy môi dưới, rồi lại chậm rãi đảo đến môi trên. Như một con cá nằm trên thớt, Lăng Sở Dạ lúc này bỗng yếu thế hơn hẳn, ngoài trợn mắt, bất hoạt thì không thể làm gì.Cứ như vậy cho đến khi Mễ Bối cảm nhận được Lăng Sở Dạ đang dần đáp lại thì cô khẽ tách ra, môi kề môi nũng nịu nói:- Lăng Sở Dạ! Anh có yêu em không?Đầu óc trống rỗng, lý trí tiêu biến, Lăng Sở Dạ chẳng còn nghĩ được gì, đành nghe theo con tim mà đáp:- Yêu...- Không diễn nữa sao?- Không...Có được câu trả lời ưng ý, không để Lăng Sở Dạ kịp phản ứng, Mễ Bối đã ngay lập tức dứt ra, nhún vai, tàn nhẫn nói:- Oh, vậy chúng ta dừng tại đây nhé!Mễ Bối hí hửng ôm bụng cười tươi, chỉ tay trêu ngươi Lăng Sở Dạ, rồi lồm cồm bò xuống giường muốn bỏ chạy vào nhà tắm trốn thoát.- Aa.. nha.Thế nhưng mọi chuyện không dễ dàng như cô nghĩ, khi sắp được toại nguyện thì liền bị anh thô bạo kéo về, đè bẹp dưới thân.Tình thế đổi thay, trong chớp mắt Lăng Sở Dạ đã hoá sói ranh mãnh.Anh vuốt nhẹ, vén những sợi tóc dính trên gò mà của cô, giọng nói khàn đặc cất lên.- Bối Bối ngoan! Em chơi đủ rồi rồi?Mễ Bối mím môi, ra sức gật đầu.- Vậy thì đến lượt anh!Nói rồi, Lăng Sở Dạ nhếch môi cười, chậm lại ba giây, dùng ánh mắt tình ý quan sát cô gái nhỏ trong lòng.Sau đó ngón tay trỏ khẽ nâng nhẹ chiếc cằm mảnh khảnh, chậm rãi từng chút, từng chút một nuốt trọn lấy cánh môi non nềm.- Ưm... ưm.Mễ Bối phó mặc, không phản kháng, không chống cự ngược lại hết lòng chiều anh.Thỉnh thoảng khẽ cất lên những tiếng kêu trong trẻo, ngọt lịm đến chết ruồi.- Ưm... Dạ.Mễ Bối bị hôn đến tê liệt tinh thần, đầu óc cũng vì thế mà trở nên mù mịt, choáng váng.Miệng nhỏ ấm ức, gọi lên tên anh trong vô thức, nơi khoé mi tràn ra những giọt lệ hạnh phúc, cuồng nhiệt phối hợp cùng anh.- Đau... đau em.Mùi hương dịu nhẹ từ cơ thể thiếu nữ xộc vào khoang mũi như một lời khích lệ cho Lăng Sở Dạ.Anh kéo nụ hôn đến cần cổ trắng ngần, dừng lại tại một điểm rất lâu, cố ý tạo ra những vết hôn sẫm đỏ như thể đang đánh dấu chủ quyền.Chán chê thì Lăng Sở Dạ tiếp tục di chuyển dần đến vùng đồi nhấp nhô mà mình mong nhớ mấy tháng qua.Cách một lớp áo mình, anh ngậm lấy, đay nghiến nụ hồng nhỏ xinh, đã vì anh là trở nên dựng đứng.Vừa đau, vừa sướng, vừa lạ lẫm nhưng cũng vừa quen thuộc.Tuy không phải lần đầu, nhưng cơ thể Mễ Bối vẫn chỉ là một trang giấy trắng, kích thích chồng chất, khiến ham muốn trong cô bị đẩy lên đỉnh điểm.Muốn được hơn thế nữa, Mễ Bối mạnh dạng nắm lấy gáy anh, ưỡn ngực lên cao để Lăng Sở Dạ có thể dễ dàng mút mát.- Hức... cho em... em khó chịu.Cho đến khi mảnh áo đã trở nên ướt nhẹp bởi nước miếng và mồ hôi thì Lăng Sở Dạ mới luyến tiếc ngẩn lên, quan sát nét thơ đã bị tình dục nhấn chìm của cô gái nhỏ.Lăng Sở Dạ vỗ nhẹ lên gò má ửng hồng, kế tiếp tùy tiện để những ngón tay hư hỏng tìm đến nụ hoa đã đẫm mật tình, khoáy động, buông lời châm chọc.- Không phải muốn trêu anh sao?- Không... hức không có mà.Cô lắc đầu, khó khăn lắm mới nói được một câu trọn vẹn, nước mắt bấy giờ đã dàn dụa trên gương mặt xinh đẹp.Lăng Sở Dạ cúi người, một lần nữa hôn lên đôi môi đang hé mở.Bên dưới, trực tiếp để ngón tay trỏ đi sâu vào cơ thể cô gái, ấn ấn xoa xoa các nộn hồng bên trong, khiến các chi cô co quắp, bấu chặt vào nệm.Năm phút sau, Lăng Sở Dạ từ tốn rút ra, như một chai rượu mất đi nút đậy, mật tình tuông trào, thấm ướt cả gra giường.- Thoải mái không?Mễ Bối gật đầu, đáp:- Ưm... thoải mái... nhưng mà em muốn anh đút vào.- Đút gì cơ?Mễ Bối mò mẫm, hướng đến đũng quần của Lăng Sở Dạ, nắm lấy mệnh long to bự, nói:- Cái này... cái này nè.Cái này?Lăng Sở Dạ nhíu mày khó hiểu, rồi lại phì cười trước sự ngây ngô của Mễ Bối.- Tuân lệnh bà xã.Đến lúc này, anh không vờn cô nữa, mệnh long đã căng cứng từ sớm, nén giữa được đến giây phút này đã là một kì tích với anh rồi.- Bảo bối! Mở ra.Lăng Sở Dạ nắm lấy cổ chân Mễ Bối mở rộng thành một góc bẹt hoàn mĩ, nụ hồng nhiều nước phơi bày trước tầm mắt khiến anh tặc lưỡi khen tới tấp.Mệnh long vừa thô vừa dài như cảnh khuyển bắt hơi, ngay áp tức ập đến, nhẹ nhàng ở bên ngoài cọ xát lên những cánh hoa, muốn lấy một ít chất bôi trơn trước khi tiến vào.- Ưm... ưm.Thấy Mễ Bối một mặt hưng phấn, Lăng Sở Dạ nắm lấy mệnh long đẩy mạnh.Cảm nhận được cảm giác căng trướng, khó chịu. Mễ Bối nĩ non kêu lên những tiếng nấc ám mụi.- Hức... ưm.Dường như Lăng Sở Dạ có thể hiểu được nỗi khổ của cô gái dưới thân, nên động tác chuyển động của anh làm tương đối chậm rãi.Có lẽ nhờ vậy, mà chưa đầy mười phút sau, Mễ Bối không còn thấy khó chịu nữa, thay vào đó là cảm giác tê tê dại dại liên tục truyền đến.- Ưm... chậm, chậm chút.Thế nhưng, rất nhanh sau đó. Lăng Sở Dạ đã không chịu an phận với tần suất rùa bò ấy, anh bắt đầu gia tăng tốc độ.Ở trong nụ hoa mà điên cuồng đỉnh hông, mệnh long như một cái máy khoan giếng, liên tục đục sâu vào tận cùng bên trong, rồi lại xoay tròn khiến Mễ Bối khóc nấc.- Huhu... đừng, không cho anh nữa.- Mễ Bối, đừng rời xa anh.Như mưa phong vũ bão, như gió nộ cuồng cuồng. Anh gửi gắm hết thảy nỗi nhớ nhung trong suốt nửa năm qua vào những lần chuyển động.- Ưm... ưm, sẽ không... nhưng... anh chậm chút mà.Hơn một trăm cái dập liên tiếp, không ngừng nghỉ khiến mật tình bị đánh tới sủi bọt khí.Huyết dịch sôi trào, hơi thở của cả hai càng lúc càng dồn dập. Tiếng rên rỉ không kiềm được mà thất thoát, vang vọng cả căn phòng bệnh.Dần dần, từng cú đỉnh tới của Lăng Sở Dạ càng thêm mạnh mẽ, anh ghì lấy, ôm chặt vòng eo nhỏ mà chạy nước rút.Khi sắp đạt đến cao trào, Lăng Sở Dạ ghé vào vành tai nhỏ, thì thầm.- Mang thai con của anh có được không?Nghe thấy, nhưng Mễ Bối chỉ có thể gật đầu vì không còn hơi sức.Có được sự chấp thuận từ cô, Lăng Sở Dạ vui vẻ khôn xiết, luyến tiếc đi thêm vài đường rồi cuối cùng nằm khom xuống, bao trọn lấy cơ thể Mễ Bối vào lòng.- Aaa...Anh và cô đồng loạt rên lên.Phụt một tiếng! Toàn bộ tinh hoa từ chiếc cần tăng dân số ấy đã rót đầy vào nhụy hồng non nớt. Giữ nguyên tư thế ấy một lúc lâu, anh và cô tận hưởng dư vị sau cao trào, điều chỉnh lại nhịp thở. Khi tất cả đã ổn thỏa, Lăng Sở Dạ chụt nhẹ lên đôi môi mềm. Bế Mễ Bối vào nhà vệ sinh rửa ráy, mười lăm phút sau trở ra cô đã thiếp đi trên tay anh mất rồi. Thay ra gra giường sạch sẽ, anh mới dám đặt Mễ Bối nằm lên. Sau đó mặc cho bên ngoài có người chờ đợi, anh vẫn lẳng lặng nhìn cô ngon giấc. - Mễ Bối! Anh yêu em.