Chương 37: Nhảy Vực
- Sau này... tìm một cô gái khác và quên em đi.Dứt lời, Mễ Bối cũng dứt khoát ra tay khiến Lăng Sở Dạ không kịp phản ứng, cô dồn sức vùng ra khỏi cái ôm của Lăng Sở Dạ, rồi chồm người bứt lấy ngọn nấm lạ mới nhú gần đấy, trực tiếp nhét vào miệng Lăng Sở Dạ, còn bịt kín để anh không thể nhả ra.Ực.- Khụ... khụ, khụ!Quá bất ngờ trước hành động của Mễ Bối. Dị vật dễ dàng trơn trượt vào cổ họng, Lăng Sở Dạ đau đớn đẩy mạnh Mễ Bối, ôm cổ ho khan, nhưng chỉ có thể nôn ra nước dãi.Trong lúc Lăng Sở Dạ trở nên quằn quại, ấy mà Mễ Bối không một chút quan tâm. Cô cuộn lấy một đoạn dây leo, bắt đầu trói chặt anh vào đoạn rễ cây già nhô lên.- Mễ... Mễ Bối! Em... em...Rốt cuộc cô đã cho anh ăn thứ gì? Mà mới đấy cơ thể Lăng Sở Dạ đã có biểu hiện lạ, nói chuyện trở nên vô cùng khó khăn, dần dà thì mất hẳn, không thể phát ra âm thanh được nữa. Cố đến mấy cũng chỉ thều thào như một thằng câm.- Sở Dạ! Em xin lỗi.Rút chặt mối dây leo, tất cả đã ổn thỏa. Mễ Bối bỗng run run, rơm rớm nước mắt. Cô bưng lấy lấy mặt anh rồi tựa trán, những giọt lệ nóng hổi cứ như vậy mà nhỏ giọt, rơi đầy trên gò má nam tính.- Hức... sống tốt nhé! Lăng Sở Dạ!Giữ nguyên trạng thái như vậy khoảng chừng vài giây, thì Mễ Bối luyến tiếc hôn nhẹ lên môi anh thay cho lời tạm biệt. Sau đó thì vội vàng mang theo khẩu súng chạy vụt đi, bỏ mặc Lăng Sở Dạ.- Ưm... ưm."Mễ Bối! Mễ Bối! Anh cấm em không được tùy tiện làm càn! Quay về bên anh... đây là lệnh."Lăng Sở Dạ bất lực vùng vẫy, đôi mắt mới đấy đã đục ngầu, nước mắt lặng lẽ rơi ra. Mễ Bối là người con gái đầu tiên khiến anh bật khóc thảm thiết như thế.- Phía sau thân cây kia! Ra đó tìm thử cho ta.Ở bên này, cách nơi Lăng Sở Dạ đang ẩn trốn, thì Usan đã nghe được tiếng xột xoạt của lá khô do Lăng Sở Dạ vô tình gây nên trong lúc giẫy giụa.Biết chắc được có người phía sau, Usan liền nở một nụ cười đắc ý. Cao giọng ra lệnh cho đám thổ dân rình rập tiến trước, còn bản thân cà thọt, khập khiễng theo sau.- Ở đây.Vào thời điểm khi đám thổ dân ấy sắp sửa phát hiện ra Lăng Sở Dạ. Mễ Bối đã kịp thời từ trên cành cao hét lên, thu hút sự chú ý của họ, đám người đồng loạt quay đầu, tập trung hết vào Mễ Bối.- Khốn khiếp!Trông thấy Mễ Bối, Usan thuận mồm chửi thề, sừng cồ bứt rứt, nóng nảy hết cả người. Bởi cô ta trở nên yếu ớt, què quặc như vậy đều nhờ phước của Mễ Bối mà ra.Khi cả hai đang giao đấu bằng những ánh mắt nảy lửa, thì Mễ Bối đột ngột hàng động, cô nắm lấy dây leo lao mạnh xuống bên dưới, mặc cho nguy hiểm, mặc cho đang có hàng chục mũi giáo đang hướng đến mình.- Không... không.Linh cảm bất an, Usan vứt bỏ mặt mũi, hốt hoảng chạy về đám đông. Những người thổ dân thấy thế, cũng vồ đến để kéo gần khoảng cách với thủ lĩnh, nhưng kết quả vẫn không kịp với tốc độ Mễ Bối.Tay cô thoăn thoắt len lỏi qua những ngọn giáo nhọn hoắc, dù vết cắt đã chi chít trên làn da, vậy mà chưa hề có ý định rụt về.Cuối cùng thì túm được một núm tóc của Usan giật mạnh, cùng cô ta bay lên không trung. Đứng sừng sững trên một cành cây khác.Bị Mễ Bối chĩa súng vào đầu, Usan sợ hãi gào lên với đám người.- Aaa... cứu ta.... cứu ta.Nhìn bộ dạng chết nhát của Usan, Mễ Bối nhếch môi cười nhạt, tự dưng trong tâm trí nảy lên thắc mắc rằng cô ta làm sao để leo lên vị trí này?Nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt sang một bên, tập trung vào thực tại.Mễ Bối không nói không rằng, tiếp tục mang Usan nhảy sang cành cây khác. Xui xẻo lại đáp phải nhánh củi khô, không còn sức sống để nâng đỡ sức nặng của hai cô gái, nó không báo trước đã gãy rộp.Ầm.Kết quả là Mễ Bối và Usan rơi xuống, theo quán tính không để mình chịu thiệt, Mễ Bối đã dùng cơ thể Usan làm đệm đỡ.Cũng may độ cao cũng không quá lớn. Ngoài rụng vài chiếc răng và chảy máu mũi thì Usan không gặp nguy hiểm đến tính mạng.Đầu óc choáng váng, say sẫm vẫn chưa kịp định thần thì Usan lại bị Mễ Bối dựng dậy, cô giả vờ sợ hãi, lùi dần về sau để dẫn dụ đám người thổ dân ấy đi khỏi nơi này, tránh càng xa càng tốt.Bất quá, đến bước đường này, cô gái Usan kia cũng không còn sợ Mễ Bối nữa. Cô ta đánh liều một phen, lén lút rút con gâm được đẽo bằng đá vắt bên bắp đùi. Lợi dụng lúc Mễ Bối không chú ý, mà lụi mạnh tay về phía sau.- Ưm... cô!Vào thời khắc ấy, Mễ Bối như có sáu giác quan, cơ thể cô trong vô thức tránh né, tuy là vậy nhưng cũng không thể thoát khỏi mũi dao của Usan. Dao không đâm vào điểm chí mạng nhưng vẫn sượt qua, cứa vào mạng eo của Mễ Bối một lằn rất sâu. - Con khốn! Đi chết đi! Nhận thấy Mễ Bối đã thực sự phân tâm, Usan thừa cơ vùng ra, dùng bên chân còn lành lặn của mình đạp mạnh vào bụng Mễ Bối, khiến cô ngã sõng xoài ra đất, đến súng cũng văng sang một bên. Vừa lòng hả dạ vì đắc thắng, Usan một mặt vui vẻ cười phá lên: - Hahaha... mày không xong rồi!Sau đó Usan ngoảnh lại, ánh mắt nguy hiểm ngoắc tay lệnh cho những thổ dân thân yêu của mình đồng loạt xông về hướng của Mễ Bối, muốn bắt gọn lấy cô. Mặt mày Mễ Bối bấy giờ trắng bệch, nhăn nhó vì đau đớn đến cực hạn, máu từ vết thương mới túa ra thấm đẫm cả bộ quần áo vốn đã nhem nhuốc từ trước. Nhìn thấy họ càng lúc càng gần, Mễ Bối gắng gượng, cắn môi gồng sức đứng lên, rồi cô ôm một bụng máu chạy đi, còn không kịp nhặt lại khẩu súng yêu thích của mình.- Mệt... đau... đau quá. Trên suốt quãng đường, Mễ Bối không ngừng suýt xoa, rít lên vì đau đớn. Nhưng cô chỉ được quyền than vãn, không được bỏ cuộc vào lúc này. Bước chân lảo đảo vẫn cứ điên cuồng chuyển động, lao về phía trước, mặc cho nó đưa mình đến đâu, Mễ Bối vẫn không dám ngừng dù chỉ là một nhịp. - AaaCho đến khi trước tầm mắt đã hoá thành một màu tối sẫm, Mễ Bối vấp phải một hòn đã nhô lên mà ngã nhào ra đất, trượt đến một đoạn thì cô mới nhận ra phía trước kia là một mỏm vực sâu hút. Nghĩ đến đây, Mễ Bối xót xa cuối khẩy khi bị dồn vào bước đường cùng. Trước hay sau cùng đều là đường chết. Không lâu sau, Usan cũng đã đuổi đến nơi. Mang phong thái kiêu ngạo, khoang thai đi đến trước mặt Mễ Bối mà đanh đá, lên giọng.- Chạy? Sao không chạy nữa đi! Mễ Bối mệt mỏi, nằm xụi lơ im thin thít, không màng quan tâm vì căn bản là cô không hiểu được Usan đang chí choé cái gì. Nhục nhã vì bị khinh thường, Usan giơ cao chân dẫm mạnh vào mu bàn tay của Mễ Bối, nhưng đơn giản cô cũng chỉ biểu lộ một cái nhíu mày.- Được! Để tao xem mày chịu đựng đến bao lâu.Dã tâm bùng nổ, Usan muốn được chứng kiến cảnh tượng Mễ Bối ở dưới thân mình van xin, kêu la như một con chó. Nên đã thẳng thừng tung chân, đá một cước vào vết thương ở eo của Mễ Bối.- Aaa...Nhưng ngoài rên lên vì đau đớn ra thì Mễ Bối không còn động thái nào khác, càng làm Usan thêm tức tối, cô ta điên cuồng đá vào một nơi đó. Phụt. - Mang cô ta về cho mấy gã kia chơi!Cho đến lúc Mễ Bối thổ huyết, nôn ra đất một bãi máu lớn thì Usan mới thỏa mãn lùi về, xảnh xẹ đưa mu bàn chân dính đầy tiết tươi cho thuộc hạ lau sạch.- Sở Dạ... Sở Dạ! Ở bên này, Mễ Bối vừa lẩm bẩm tên anh, vừa lồm cồm bò dậy trước sự ngỡ ngàng của hàng trăm con mắt. Đa số họ đều không tin rằng sau khi bị dập cho tơi tả, cô vẫn có thể một lần nữa đứng lên như vậy. Mễ Bối lơ đi, quay lưng với bọn họ. Cô bày ra những hành vi khó hiểu vô cùng, rồi giang rộng đôi tay, đổ người rời khỏi mỏm vực. - Khônggggg! Mễ Bối đừng mà.