Chương 16: Hối Hận
- Nó xuống chưa?Hai người đàn bà ngồi dưới sảnh cứ thấp tha thấp thỏm không yên, luôn luôn hướng mắt đến đầu cầu thang để đợi chờ mũi chân của Lăng Sở Dạ.- Xuống rồi, xuống rồi! Bà chủ mau diễn đi.Mãi thì cuối cùng Lăng Sở Dạ cũng đã xuất hiện. Trông vẻ mặt anh cứ hầm hầm, kì lạ nhất là cách ăn mặc của anh, những bộ vest trang nghiêm, cầu kì nay đã được thay bằng chiếc quần cộc đến gối và áo ba lỗ mát mẻ để lộ hai bắp tay cường tráng, đầy vết chiến tích oai hùng, đầu tóc rũ rượi như vừa mới tắm xong.Thấy mẹ nằm liệt trên sô pha, anh chỉ bình thản liếc nhìn một cái rồi thẳng thừng lướt qua mà bước đến phòng ăn kiếm chút đồ bỏ bụng.Bị lơ, bà Sam ngồi lên thơ thẩn. Một lúc sau thì quyết định dẹp đi kế hoạch giả bệnh, cùng Nhã quản gia nối đuôi theo sau lưng Lăng Sở Dạ.- Quản gia nói đi.- Bà chủ nói đi mà, tôi sợ lắm.Họ xì xào to nhỏ, đùn đẩy cho nhau. Nhưng đến cuối cùng thì bà Sam vẫn là người gánh vác. Bà lấy hơi cất tiếng gọi:- Sở Dạ!Anh vẫn giữ im lặng mà dùng cơm. Bà Sam lại gọi nữa.- Sở Dạ ơi!Lúc này, anh mới buông đũa, ánh mắt vô cảm quay ra nhìn mẹ. Biết con trai đã chú ý đến mình, bà dồn hết dũng khí lên cổ họng, không vòng vo mà hỏi thẳng.- Mễ.. Mễ Bối đâu rồi?Lăng Sở Dạ điềm đạm trả lời:- Chết rồi!- Cái... cái gì?Xoảng!Tách trà trên tay giữ không vững mà rơi xuống nền, tiếng đỗ vỡ chẳng mấy chốc vang lên đến đinh tai, tay chân bà trở nên bủn rủn, run bần bật khi nghe con trai nói vậy.Chết rồi? Mễ Bối của bà chết rồi sao?- Bà chủ bình tĩnh.Nơi ngực trái như hẫn đi một nhịp, quặn thắt đến khó thở. Ánh mắt ngóng đợi, mong chờ nay đã trở nên thất thần vô định. Bước chân trong vô thức loạng choạng, nếu không có quản gia thì có lẽ bà đã ngã quỵ.- Sở Dạ con đùa mẹ có đúng không?Giọng bà lạc đi rất nhiều.Lăng Sở Dạ chau mày, một đỗi sau mới đáp:- Mẹ có thấy con đùa khi nào chưa?Bà Sam lắc đầu, nước mắt chẳng mấy chốc đã dàn dụa. Quả thật từ năm Lăng Sở Dạ trở về, sau buổi đám cưới của Oan Yên, anh đã không còn là đứa con trai khi trước của bà nữa rồi.Anh trở nên vô cùng nghiêm túc, luôn trong trạng thái toan tính, mưu mô và cảnh giác. Chẳng biết đùa vui, bỡn cợt là gì.- Không... không làm sao có thể, Mễ Bối... Mễ Bối của mẹ.Nỗi đau này quá lớn, nhất thời bà không thể chấp nhận. Mặc nguy hiểm, bà Sam quỳ rạp trên vô vàn mảnh vỡ. Vừa gào khóc vừa nhìn vào lòng bàn tay tự trách khứ bản thân.Dẫu biết hái dưa xanh không ngọt, nhưng bà vẫn một mực mù quáng, cố chấp tin vào phép nhiệm màu. Tham lam cưỡng ép anh nốt lần này.Không được nữa thì thôi, bà sẽ mang Mễ Bối rời đi. Nhưng xem ra bà đánh giá thấp bản tánh hung ác của Lăng Sở Dạ. Khiến Mễ Bối chết oan thật rồi. Đau thương bủa vây, cứ ngờ bà Sam sẽ lên cơn xông ngất đi như mọi lần hay tin dữ. Đến Nhã quản gia cũng đã thủ sẵn thế đỡ bà.Những không, bỗng bà ngước mắt trừng Lăng Sở Dạ, hung hăng phi đến, mặc kệ trời đánh tránh bữa ăn, bàn cơm trên bàn đều bị lật đổ tung toé. Bà cao giọng chửi mắng:- Thằng trời đánh này? Ác độc! Ác độc!- Tại sao lại giết con bé?- Tất cả là do mẹ, do mẹ tất cả mà. Mễ Bối nó cũng là nạn nhân, con bé không làm tình làm tội gì hết!! - Con giết con bé rồi, trả con bé lại cho mẹ đi!!Lời mẹ nói như nước đổ đầu vịt, một chút lắng đọng cũng không có, Lăng Sở Dạ bày ra bộ mặt chán chường, chịu đựng những cú đấm già cỗi từ bà ấy.- Con thân là thống đốc đó Sở Dạ, con làm vậy mà không cảm thấy tán tận lương tâm sao?Tiếng chí choé của bà một lúc một nhiều, Lăng Sở Dạ bắt đầu khó chịu, đập bàn đứng phắt khỏi ghế ngồi.Ầm.- Không!Anh lớn tiếng đáp trả, chế ngự đôi tay không an phận ra sau lưng, rồi đẩy nhẹ bà cho Nhã quản gia, sau đó bỏ lên lầu.Được đôi ba bước thì ngừng, trầm giọng nỏi:- Nhà bên "bỏ hoang" cũng khá lâu rồi, không có người trông nom, con nghĩ cũng đến lúc mẹ trở về được rồi đấy!Bà Sam mím môi nghẹn ngào khi bị con trai đuổi khéo. Nắm tay bà siết chặt, không cam tâm, nhắm mắt nhắm mũi gào lớn:- Lăng Sở Dạ!- Con là kẻ vong ơn bội nghĩa. Nếu không có Mễ Bối thì con đã chết ở cái nơi xó xỉnh đó rồi!Nghe vậy, bóng lưng lạnh lẽo ấy đột ngột khựng hẳn. Chưa đầy năm giây sau, Lăng Sở Dạ đã quay đầu chạy tới đứng trước mặt mẹ, nắm lấy tay bà, lòng ngực phập phồng, hồi hộp đến lắp bắp.- Mẹ... mẹ nói gì?Bà Sam giằng ra, giữ khoảng cách với con trai, nghẹn ngào.- Mễ Bối đã cứu con trong lần đóng quân vừa rồi.- Chưa hết, vài hôm trước con bé còn cứu cả ta thoát khỏi cai ngục phản động.- Chung quy là Mễ Bối đã cứu lấy cả Lăng Gia đấy Sở Dạ. Thế mà bây giờ... hức, chính Lăng Gia đã giết chết con bé!Lời bà Sam như tiếng sét ngang tai, khiến Lăng Sở Dạ như chết lặng.Thì ra mọi chuyện anh trải qua đêm đó đều là sự thật.Không phải là do nộc rắn làm anh sinh ảo giác.Không phải là anh tự mình bò vào hang động.Không phải vì sức đề kháng khoẻ mạnh mà anh vượt qua cửa tử.Cũng không phải khúc gỗ thô sơ ấy đã sưởi ấm cho anh.Mà là Mễ Bối! Chính Mễ Bối đã làm hết thảy. Thế mà anh... anh lại...Trong anh đang là một mớt hỗn độn, thì tiếng mẹ vang lên, mang theo điệu bộ xa cách. - Giao xác Mễ Bối ra đây.Mãi không thấy anh phản hồi, tuy rất ghét bỏ nhưng bà Sam vẫn miễn cưỡng nắm lấy cổ tay anh cầu xin.Thế mà anh lại thẳng thừng giằng ra như cách bà đã làm, ba chân bốn cẳng lao vội lên lầu, mặc kệ phía sau ra sao.Bà Sam đứng hình ngơ ngác vài giây ngắn ngủi rồi mới lật đật chạy theo con trai.Lúc lên đến nơi, thì Lăng Sở Dạ đã bế Mễ Bối từ trong mật thất ra ngoài. Bà sững sờ không nói nên lời khi nhìn thấy cả căn phòng bữa bộn, và thân thể tàn tạ, không còn sức sống của Mễ Bối, cánh tay cô rủ xuống như đã chết thật rồi.Lăng Sở Dạ nhẹ nhàng đặt Mễ Bối lên giường, liên tục lay người cô.- Mễ Bối...- Đừng giả vờ nữa, tỉnh lại đi... nếu không tôi sẽ giết chết con hổ đó đấy!Gọi mãi nhưng mi mắt Mễ Bối vẫn nhắm nghiền, trên nét mặt anh hiện rõ sự lo lắng, bất an đến đỏ bừng cả lên như sắp khóc đến nơi khi Mễ Bối cứ im lặng thin thít.Đứng bên cạnh, bà Sam gặn hỏi:- Mễ Bối còn sống?Lăng Sở Dạ gật đầu trong tích tắc.- Mau gọi bác sĩ, gọi bác sĩ đến chữa cho cô ấy.Tình thế cấp bách, tay chân cứ run lên không ngừng, khó khăn lắm Nhã quản gia mới lôi được điện thoại từ trong túi áo, lại mất thêm một khoản thời gian mới tìm được số bác sĩ riêng của Lăng Gia.