Chương 11: Học Lễ Nghĩa
- Cũng không tệ...Thắm thoát đã mười giờ tối, Mễ Bối nằm thao thức không ngủ được, luôn nhìn ra hướng ban công một cách bần thần. Suy nghĩ về những chuyện đã qua.Sau khi tiếp xúc với bà Sam, được các chị hỗ trợ tắm rửa, thay đồ sạch sẽ và được bác sĩ tận tình chữa trị các vết thương thì định kiến trong lòng Mễ Bối đã phần nào vơi đi.Cô cảm thấy con người không phải ai cũng xấu xa như những tên săn thú, lấy oán báo ơn như gã đàn ông thối tha kia.Nếu mãi mãi không thể trở về cội nguồn, thì sống một cuộc đời mới ở đây cũng khá ổn.- Em ấy sao rồi?- Có được an toàn hay không?Mễ Bối gác tay lên trán trằn trọc, cô hiện giờ đã tốt nhưng Bạch Hổ thì sao? Em ấy sống hay chết, ở đâu cô cũng không biết. Vì sau cơn bất tỉnh cô đã không còn nhìn thấy Bạch Hổ nữa rồi.Giá như có thể quay ngược thời gian. Giá như hắn ta không xuất hiện thì cuộc đời của cô không phải đảo lộn lên như thế này.Mọi chuyện trôi qua quá nhanh, Mễ Bối thực sự mong rằng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi. Ngày mai mở mắt, sẽ trở về với trật tự ban đầu. Nhưng sao... khó quá à!Càng nghĩ Mễ Bối càng buồn, chốc lát khoé mi đã tràn ra nước mắt. Tiếng thút thít liên tục vang lên giữa màn đêm tĩnh lặng. Khóc mệt rồi cô gục mặt vào gối thiếp đi lúc nào không hay.[...]Sáng hôm sau.- Mọi... mọi người làm gì vậy?Bảy giờ sáng, Mễ Bối mắt nhắm mắt mở ngồi dậy vươn vai thì đã thấy hai chị giúp việc đứng đợi sẵn.Người bê nội y, người bê quần áo với thái độ vô cùng kính cẩn nhưng Mễ Bối cảm thấy không thoải mái chút nào.- Hôm qua em đã được chỉ rồi, em có thể tự làm được những việc nhỏ này mà. Các chị lần sau đừng như thế nữa nha.- Đây là công việc của chúng tôi, không sao cả.Mễ Bối thỏ thẻ gật đầu, cô leo xuống giường, lẽo đẽo sau lưng hai nữ hầu đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.Không lâu sau, Mễ Bối đã trở ra, cô diện lên người một bộ váy lụa hai dây màu trắng, dài qua đầu gối trông vô cùng thùy mị. Sau đó lại giường để họ bôi thuốc, xong xuôi thì theo đuôi họ xuống dưới nhà, đến phòng ăn của biệt phủ.Vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm bà Sam, nhưng không thấy bà đâu cả. Mễ Bối quay ra hỏi chị hầu.- Mẹ Sam đâu rồi?- Đại phu nhân đi tập dưỡng sinh rồi ạ!Nghe vậy, Mễ Bối gật nhẹ ngồi vào bàn, chị hầu vào bếp mang ra một khay thức ăn đặt trước mặt, với đa dạng món nhưng ánh mắt Mễ Bối chỉ tập trung vào chiếc đùi gà cỡ đại vừa luộc nóng hổi kia thôi.Quá đói bụng, cô trực tiếp cầm nó lên chuẩn bị ngoặm một miếng bự, thì bỗng từ bên ngoài có một người phụ nữ lạ mặt bước vào, mọi người đột nhiên đồng loạt cúi người chào bà ấy.- Nhã quản gia mới về!Trong lúc cô vẫn còn ngơ ngơ, thì bà ta hắn giọng:- Bỏ xuống, cô đã rửa tay chưa?Bị la Mễ Bối giật mình, sau đó thả lại đùi gà về chỗ cũ. Vội vã chạy đi đến vòi nước ngoan ngoãn làm theo yêu cầu.- Áa... chị ơi.Xong xuôi, Mễ Bối trở về ghế ngồi. Tưởng chừng đã yên ổn, cô tiếp tục cầm đùi gà lên, thì bị Nhã quản gia dùng thước khẽ vào tay. Cô lúng túng cầu cứu những người bên cạnh, nhưng họ đều nhẫn tâm né tránh cái nhìn từ Mễ Bối.Mễ Bối một mặt ủ rũ, cúi đầu nhìn vào vùng da vừa bị đánh, điệu bộ khiến ai cũng tội nghiệp, e dè cất tiếng:- Con không được ăn sao?Không nhanh không chậm, bà ấy trả lời:- Được, nhưng không được ăn bốc như thế! Tùy vào theo loại thức ăn mà dùng đũa, muỗng, dao hoặc nĩa cho phù hợp.Vừa dứt lời, trên bàn đã xuất hiện đầy đủ các vật dụng được nhắc đến. Mễ Bối tò mò, cầm từng vật lên quan sát, cuối cùng thì thở dài vì không biết sử dụng làm sao.Ngay trong lúc Mễ Bối đau đầu nhất, thì giúp việc mang ra thêm một phần cơm y đúc. Nhã quản gia không nói không rằng, ngồi vào dùng bữa, làm mẫu cho cô.Với bản tánh ham học hỏi, Mễ Bối cũng bắt chước làm theo. Sau một hồi, tuy có chút vụn về, thức ăn rơi vãi khắp nơi nhưng xem ra là vẫn có tiến bộ, Nhã quản gia thầm cười hài lòng, mục đích đã đạt bà liền rời đi.Bóng bà ấy vừa khuất khỏi bức tường, Mễ Bối mới dám thở mạnh, thoát vai cô gái thùy mị, quay ra hỏi:- Bà ấy là ai vậy?Một chị hầu đang lui cui dọn dẹp phần cơm bỏ dở của bà Nhã thì thuận miệng đáp:- Là quản gia của Lăng Phủ. Hay nói dễ hiểu là người quán xuyến, quản lý những người giúp việc như chị.- Sao hôm qua em không thấy bà ấy?- Trước khi em đến bà ấy đã về quê vài ngày, sáng nay mới trở lại thì liền được đại phu nhân tin tưởng giao em cho bà ấy dạy dỗ.Dạy dỗ?Mễ Bối bịt tai, trợn mắt. Bày ra bộ dạng không thể tin nổi. Dẫu biết theo Phật mặc áo cà sa, theo ma mặc áo giấy.Muốn hội nhập với cuộc sống mới, môi trường mới bắt buộc phải cởi bỏ lớp giáp cũ, tuân theo khuôn khổ. Nhưng tính cô sỗ sàng hồi giờ, Nhã quản gia lại hung dữ như vậy, cô phải làm sao đây?Đánh lại bà ấy sao? Không thể được!Vì Mễ Bối không hề cảm nhận được khí xấu từ người phụ nữ này. Chứ cỡ như bà ấy, cô giật cái một mà thôi!Mễ Bối tuyệt vọng hết muốn ăn, lặng im nằm gục mặt xuống bàn bất lực.- Mễ Bối cơm có ngon không?Bỗng giọng mẹ Sam vọng lên bên tai, Mễ Bối ngay lập tức ngẩn dậy. Hớn hở ra mặt khi nhìn thấy chiếc phao cứu sinh trước mắt. Giọng nói nũng nịu, ngọt sớt cất lên:- Mẹ Sam ơi...Biết có điềm, đầu bà Sam mau chóng nhảy số, lắp bắp đáp:- À à... mẹ sực nhớ ra mình bỏ quên bình nước uống ở phòng tập, con ăn ngoan nhé! Mẹ phải đi nữa đây.- Ơ... ơ...Dáng mẹ càng lúc càng xa, nhưng chẳng thể níu giữ. Mễ Bối thở dài, yểu xiều nằm dài ra bàn, đúng năm phút sau tiếng ngáy e e đã vọng lên.Rầm!- Cái... cái gì vậy?- Áaa...Còn chưa được bao lâu, đã có tiếng động lớn vang lên. Mễ Bối mơ hồ mở mắt, khuôn mặt cau có của bà Nhã đã ngay trước mặt. Cô hết hồn hết vía, vội quệt nước ke trên mồm.- Con gái con lứa, ngủ nghỉ đã không đúng nơi đúng chỗ, lại còn chảy nước dãi như thế thì còn ra thể thống gì?- Xin... xin lỗi.- Xin lỗi là xong à? Đến đây đứng tấn giơ hai tay lên trời cho tôi!- Vâng!Mễ Bối bày ra một mặt ngông nghênh, hóm hĩnh đáp lại qua loa rồi chạy đến bức tường trống, bắt đầu chịu phạt. Gì chứ ba cái này dễ ẹc ấy mà![...]Nửa giờ sau.- Bà ấy không có việc gì khác để làm sao?- Ngồi canh mình mãi vậy?- Huhu... mỏi quá đi mất.Mồ hôi hột trên trán đã túa ra, chân run run, Mễ Bối đã sắp không thể trụ được rồi. Thế mà bà Nhã chỉ ngồi yên một chỗ, ánh mắt luôn hướng về cô, không rời một li. Khiến cô muốn thừa cơ hội thả lỏng một tí cũng không được.Hết cách, Mễ Bối đành đoạn vứt bỏ thể diện, khẩn thiết cầu xin bà ta.- Quản... quản gia, con hứa sau này sẽ không như thế nữa. Bà tha cho con đi.- Được rồi, tạm tha cho cô. Còn có lần sau thì đừng hòng.- Hic... cảm ơn.Mễ Bối mừng đến rớt nước mắt, cô tựa người vào vách tường thở phì phò, cổ khô khan, xương như nhũn ra chẳng còn chút sức.- Khát không?- Có... có.- Thế thì đến đây uống nước. Sau đó chúng ta sẽ đến với bài học tiếp theo!- Hả... phải học nữa sao?Tôi khổ quá mà!