Chương 36
Dù thế nào Ôn Du Tịnh cũng không ngờ trong đó còn có quan hệ như vậy, mãi một lúc lâu sau cậu mới hỏi: "Nhưng mà, Dương Vũ không có bằng chứng, sao dám tùy tiện tung tin?"
Ôn Du Tịnh thật sự không nghĩ ra, không có bằng chứng mà Dương Vũ đã vội vã mua bài, một khi thất bại đồng nghĩa với việc cậu ta có thể mất tất cả mọi thứ đang có.
Đương nhiên Nhung Thu cũng hiểu rõ điều này, hơn nữa anh còn cho rằng Dương Vũ không ngốc đến mức dám làm ra chuyện không có bất kì bằng chứng nào như thế này.
"Em đừng lo quá, chúng ta chuẩn bị tốt cách đối phó là được." Nhung Thu nói xong thì lấy kịch bản luôn đặt trong vali ra: "Em xem cái này."
"Đây là..." Ôn Du Tịnh hơi giật mình.
Cậu đã từng nhìn thấy kịch bản này, là lần Nhung Thu nhận mình bị bệnh trước kia.
Trên kịch bản có ghi chú rất tỉ mỉ chi tiết, có thể thấy được chủ nhân của kịch bản rất nghiêm túc với nó.
Bìa kịch bản in tên đạo diễn "Mã Định Hạo", còn có tên kịch bản là "Lồng giam".
"Đạo diễn Mã đã gửi kịch bản này cho anh gần hai năm trước, nhưng vì lúc đó trạng thái của anh rất tệ nên vẫn chưa đồng ý." Nhung Thu cẩn thận kể lại chuyện lúc đó, bao gồm cả nội dung sơ lược của kịch bản.
"Lồng giam" chủ yếu xoay quanh tình cảm dằn vặt giữa hai nhân vật chính, kịch bản do tự tay Mã Định Hạo viết, đây cũng là lần thử nghiệm táo bạo nhất trong sự nghiệp của anh ấy.
Dù sao Mã Định Hạo cũng thành danh nhờ vào các bộ phim cảnh sát tội phạm, đột nhiên chuyển hướng sang phim tình cảm đúng là khiến người trong giới vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ tới chuyện này Nhung Thu hơi buồn cười, còn có chút áy náy khó tả.
Dù sao khi đó Mã Định Hạo viết kịch bản này là vì anh thuận miệng nhắc tới khi ngồi chè chén với nhau sau một lần hai người hợp tác.
Nhung Thu còn nhớ khi đó mình đã nói: "Muốn chuyển hướng thì chuyển thôi, có gì đâu mà do dự?"
Anh vừa nói xong thì ánh mắt của Mã Định Hạo đã khóa chặt trên người anh: "Tôi cảm thấy cậu rất hợp diễn vai nam chính. Cậu nghĩ xem, đạo diễn chuyển hướng cộng thêm ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy cũng chuyển hướng cùng tham gia quay phim, chỉ cái đề tài này thôi là có thể đẩy độ hot một đợt rồi, huống chi hai chúng ta kết hợp với nhau tuyệt đối sẽ thành công!"
Lúc ấy Nhung Thu đã cười, còn kích động khi nghĩ đến việc thử thay đổi phong cách mới, lờ mờ có cảm giác phấn khích.
Nhưng có thế nào cũng không ngờ, sau khi thật sự cầm kịch bản anh phát hiện mình hoàn toàn không diễn được, ý tưởng chuyển hướng của Mã Định Hạo cũng gác lại theo anh.
Ngược lại Mã Định Hạo chẳng hề sốt ruột, cứ cách một quãng thời gian lại gọi điện liên lạc, cố chấp nghĩ khi nào thì Nhung Thu mới có thể nhận kịch bản này.
Trước đây không phải Nhung Thu không đề nghị Mã Định Hạo chọn diễn viên lại, nhưng vừa nhắc đã bị đối phương mắng cho một trận, từ đó về sau anh không nói tới nữa.
Nhung Thu cứ kéo dài mãi, chớp mắt đã gần hai năm trôi qua.
Từng một thời, kịch bản này tựa như củ khoai lang bỏng tay với Nhung Thu, muốn bỏ thì bỏ không được, muốn diễn cũng diễn không ra. Hiện giờ, có Ôn Du Tịnh ở bên cạnh, ngược lại anh không cảm thấy có khó khăn gì.
"Hồi trước anh đã đồng ý với đạo diễn Mã nhận kịch bản này, anh ấy nói anh có thể quyết định diễn viên đóng vai chính còn lại đối diễn với anh, anh định đề cử em với anh ấy." Nhung Thu cười nói.
Ôn Du Tịnh ngạc nhiên vô cùng: "Em... Liệu em có được không anh?"
"Em phải có lòng tin với bản thân." Nhung Thu nghiêng người hôn cậu một cái: "Huống chi, em có thể xem nội dung kịch bản trước, kịch bản này chính là cách đối phó cuối cùng của chúng ta."
Ôn Du Tịnh nhớ ra Nhung Thu đã từng đề cập với cậu cách đối phó, cậu lật kịch bản ra xem thử rồi bừng tỉnh hiểu ra.
...
"Tại sao chuyện này lại làm sớm như vậy, cũng không bàn bạc với tôi?" Trong phòng khách sạn, Lôi Tụng ngùn ngụt lửa giận.
Hôm qua cậu ta vội vàng xuất viện, hôm nay lại bận rộn quay phim mãi đến tối khuya mới về, mới lướt Weibo thì phát hiện chuyện thỏa thuận kết hôn của Ôn Du Tịnh và Nhung Thu đã lên hot search từ hôm qua.
Rõ ràng cậu ta chưa có sắp xếp gì, chuyện lại hoàn toàn phát triển vượt qua dự đoán của cậu ta.
"Ây da! Cậu chủ Lôi à, chuyện này không phải tôi làm đâu!" Mặt Hoàng Thành đầy oan uổng: "Tôi thay cậu liên lạc với Lý Tùng rất nhiều lần, anh ta vẫn luôn không chịu nhả ra, tôi không lấy được bằng chứng thì dựa vào đâu mà làm chuyện này chứ? Huống chi tôi nắm được tin tức gì thì chắc chắn tôi sẽ nói cho cậu biết trước tiên!"
Lôi Tụng nghe xong thì dần bình tĩnh lại: "Có điều tra nguồn tin tức chưa?"
"Ý cậu là những tài khoản tung tin đó hả?" Hoàng Thành gật đầu: "Điều tra thử rồi, đang định nói với cậu đây. Cậu xem công ty này, chẳng phải là công ty của kim chủ nhỏ của Dương Vũ kia sao?"
Lôi Tụng nhìn thấy bốn chữ "Truyền thông Hậu Đằng" thì nhíu mày.
"Cậu nói xem, có phải là truyền thông Hậu Đằng đứng phía sau không? Dù sao lúc chúng ta tìm Lý Tùng nói chuyện khó tránh khỏi anh ta nói với công ty quản lý, nhỡ đâu bị ảnh hưởng này kia thì sao. Vừa khéo kim chủ nhỏ của Dương Vũ biết được, người ta sốt ruột bao che cho sugar baby, muốn Dương Vũ đóng vai chính thay Ôn Du Tịnh là chuyện có thể xảy ra." Hoàng Thành sờ cầm nói ra suy đoán của mình.
Từ trước đến nay Lôi Tụng không thích đưa ra suy đoán không có căn cứ, cậu ta mở hot search ngày hôm trước, video Ôn Du Tịnh nói lẫy với phóng viên kia, nghe đi nghe lại lời của Ôn Du Tịnh.
"Nếu như nghi ngờ giữa chúng tôi là thật hay giả, không bằng đánh cược một lần xem cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể giữ được mấy năm, như vậy không phải sẽ thú vị hơn sao?"
Ôn Du Tịnh luôn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng e thẹn trong khoảnh khắc đó lại vô cùng cương quyết, trong mắt cậu không hề có sợ hãi và lo lắng, điều này chứng minh cậu kiên định với cuộc hôn nhân này hơn bất kì ai.
Sự yêu thích của Ôn Du Tịnh đối với Nhung Thu quá rõ ràng, mà Nhung Thu đáp lại Ôn Du Tịnh cũng đủ nhiều, thế nên hiện tại Lôi Tụng cảm thấy bản thân không có chỗ nào để chen chân vào.
Hơn nữa, cậu ta hiểu sâu sắc rằng chen chân vào tình cảm của người khác là một chuyện cực kì đáng xấu hổ, trừ khi cậu ta có thể chờ đến khi Ôn Du Tịnh lựa chọn ly hôn.
Nhưng mà, đáp án của câu hỏi "có thể ly hôn không" đã được miêu tả sinh động rồi.
"Lôi Tụng?" Hoàng Thành thấy Lôi Tụng vẫn ngồi yên không nói gì nên thử gọi tên cậu ta.
Lôi Tụng ngẩng đầu lên: "Anh có số điện thoại của Dương Vũ không? Tôi gọi điện cho cậu ta."
"Hả? Gọi điện cho cậu ta làm gì?" Ngoài miệng thì hỏi nhưng Hoàng Thành vẫn mở danh bạ ra: "Không có, chỉ có của Lý Tùng, hay là cậu liên lạc Wechat với cậu ta? Dù sao trong nhóm đoàn phim cũng có cậu ta."
"Ừ." Lôi Tụng cũng không miễn cưỡng, cậu ta cầm điện thoại mở danh thiếp của Dương Vũ, đang định thêm bạn thì đột nhiên Weibo hiện lên thông báo.
"Cư dân mạng tung tin: Bằng chứng ghi âm mới nhất về thỏa thuận kết hôn của Ôn Du Tịnh và Nhung Thu!"
Ôn Du Tịnh thật sự không nghĩ ra, không có bằng chứng mà Dương Vũ đã vội vã mua bài, một khi thất bại đồng nghĩa với việc cậu ta có thể mất tất cả mọi thứ đang có.
Đương nhiên Nhung Thu cũng hiểu rõ điều này, hơn nữa anh còn cho rằng Dương Vũ không ngốc đến mức dám làm ra chuyện không có bất kì bằng chứng nào như thế này.
"Em đừng lo quá, chúng ta chuẩn bị tốt cách đối phó là được." Nhung Thu nói xong thì lấy kịch bản luôn đặt trong vali ra: "Em xem cái này."
"Đây là..." Ôn Du Tịnh hơi giật mình.
Cậu đã từng nhìn thấy kịch bản này, là lần Nhung Thu nhận mình bị bệnh trước kia.
Trên kịch bản có ghi chú rất tỉ mỉ chi tiết, có thể thấy được chủ nhân của kịch bản rất nghiêm túc với nó.
Bìa kịch bản in tên đạo diễn "Mã Định Hạo", còn có tên kịch bản là "Lồng giam".
"Đạo diễn Mã đã gửi kịch bản này cho anh gần hai năm trước, nhưng vì lúc đó trạng thái của anh rất tệ nên vẫn chưa đồng ý." Nhung Thu cẩn thận kể lại chuyện lúc đó, bao gồm cả nội dung sơ lược của kịch bản.
"Lồng giam" chủ yếu xoay quanh tình cảm dằn vặt giữa hai nhân vật chính, kịch bản do tự tay Mã Định Hạo viết, đây cũng là lần thử nghiệm táo bạo nhất trong sự nghiệp của anh ấy.
Dù sao Mã Định Hạo cũng thành danh nhờ vào các bộ phim cảnh sát tội phạm, đột nhiên chuyển hướng sang phim tình cảm đúng là khiến người trong giới vô cùng ngạc nhiên.
Nghĩ tới chuyện này Nhung Thu hơi buồn cười, còn có chút áy náy khó tả.
Dù sao khi đó Mã Định Hạo viết kịch bản này là vì anh thuận miệng nhắc tới khi ngồi chè chén với nhau sau một lần hai người hợp tác.
Nhung Thu còn nhớ khi đó mình đã nói: "Muốn chuyển hướng thì chuyển thôi, có gì đâu mà do dự?"
Anh vừa nói xong thì ánh mắt của Mã Định Hạo đã khóa chặt trên người anh: "Tôi cảm thấy cậu rất hợp diễn vai nam chính. Cậu nghĩ xem, đạo diễn chuyển hướng cộng thêm ảnh đế tiếng tăm lừng lẫy cũng chuyển hướng cùng tham gia quay phim, chỉ cái đề tài này thôi là có thể đẩy độ hot một đợt rồi, huống chi hai chúng ta kết hợp với nhau tuyệt đối sẽ thành công!"
Lúc ấy Nhung Thu đã cười, còn kích động khi nghĩ đến việc thử thay đổi phong cách mới, lờ mờ có cảm giác phấn khích.
Nhưng có thế nào cũng không ngờ, sau khi thật sự cầm kịch bản anh phát hiện mình hoàn toàn không diễn được, ý tưởng chuyển hướng của Mã Định Hạo cũng gác lại theo anh.
Ngược lại Mã Định Hạo chẳng hề sốt ruột, cứ cách một quãng thời gian lại gọi điện liên lạc, cố chấp nghĩ khi nào thì Nhung Thu mới có thể nhận kịch bản này.
Trước đây không phải Nhung Thu không đề nghị Mã Định Hạo chọn diễn viên lại, nhưng vừa nhắc đã bị đối phương mắng cho một trận, từ đó về sau anh không nói tới nữa.
Nhung Thu cứ kéo dài mãi, chớp mắt đã gần hai năm trôi qua.
Từng một thời, kịch bản này tựa như củ khoai lang bỏng tay với Nhung Thu, muốn bỏ thì bỏ không được, muốn diễn cũng diễn không ra. Hiện giờ, có Ôn Du Tịnh ở bên cạnh, ngược lại anh không cảm thấy có khó khăn gì.
"Hồi trước anh đã đồng ý với đạo diễn Mã nhận kịch bản này, anh ấy nói anh có thể quyết định diễn viên đóng vai chính còn lại đối diễn với anh, anh định đề cử em với anh ấy." Nhung Thu cười nói.
Ôn Du Tịnh ngạc nhiên vô cùng: "Em... Liệu em có được không anh?"
"Em phải có lòng tin với bản thân." Nhung Thu nghiêng người hôn cậu một cái: "Huống chi, em có thể xem nội dung kịch bản trước, kịch bản này chính là cách đối phó cuối cùng của chúng ta."
Ôn Du Tịnh nhớ ra Nhung Thu đã từng đề cập với cậu cách đối phó, cậu lật kịch bản ra xem thử rồi bừng tỉnh hiểu ra.
...
"Tại sao chuyện này lại làm sớm như vậy, cũng không bàn bạc với tôi?" Trong phòng khách sạn, Lôi Tụng ngùn ngụt lửa giận.
Hôm qua cậu ta vội vàng xuất viện, hôm nay lại bận rộn quay phim mãi đến tối khuya mới về, mới lướt Weibo thì phát hiện chuyện thỏa thuận kết hôn của Ôn Du Tịnh và Nhung Thu đã lên hot search từ hôm qua.
Rõ ràng cậu ta chưa có sắp xếp gì, chuyện lại hoàn toàn phát triển vượt qua dự đoán của cậu ta.
"Ây da! Cậu chủ Lôi à, chuyện này không phải tôi làm đâu!" Mặt Hoàng Thành đầy oan uổng: "Tôi thay cậu liên lạc với Lý Tùng rất nhiều lần, anh ta vẫn luôn không chịu nhả ra, tôi không lấy được bằng chứng thì dựa vào đâu mà làm chuyện này chứ? Huống chi tôi nắm được tin tức gì thì chắc chắn tôi sẽ nói cho cậu biết trước tiên!"
Lôi Tụng nghe xong thì dần bình tĩnh lại: "Có điều tra nguồn tin tức chưa?"
"Ý cậu là những tài khoản tung tin đó hả?" Hoàng Thành gật đầu: "Điều tra thử rồi, đang định nói với cậu đây. Cậu xem công ty này, chẳng phải là công ty của kim chủ nhỏ của Dương Vũ kia sao?"
Lôi Tụng nhìn thấy bốn chữ "Truyền thông Hậu Đằng" thì nhíu mày.
"Cậu nói xem, có phải là truyền thông Hậu Đằng đứng phía sau không? Dù sao lúc chúng ta tìm Lý Tùng nói chuyện khó tránh khỏi anh ta nói với công ty quản lý, nhỡ đâu bị ảnh hưởng này kia thì sao. Vừa khéo kim chủ nhỏ của Dương Vũ biết được, người ta sốt ruột bao che cho sugar baby, muốn Dương Vũ đóng vai chính thay Ôn Du Tịnh là chuyện có thể xảy ra." Hoàng Thành sờ cầm nói ra suy đoán của mình.
Từ trước đến nay Lôi Tụng không thích đưa ra suy đoán không có căn cứ, cậu ta mở hot search ngày hôm trước, video Ôn Du Tịnh nói lẫy với phóng viên kia, nghe đi nghe lại lời của Ôn Du Tịnh.
"Nếu như nghi ngờ giữa chúng tôi là thật hay giả, không bằng đánh cược một lần xem cuộc hôn nhân của chúng tôi có thể giữ được mấy năm, như vậy không phải sẽ thú vị hơn sao?"
Ôn Du Tịnh luôn mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng e thẹn trong khoảnh khắc đó lại vô cùng cương quyết, trong mắt cậu không hề có sợ hãi và lo lắng, điều này chứng minh cậu kiên định với cuộc hôn nhân này hơn bất kì ai.
Sự yêu thích của Ôn Du Tịnh đối với Nhung Thu quá rõ ràng, mà Nhung Thu đáp lại Ôn Du Tịnh cũng đủ nhiều, thế nên hiện tại Lôi Tụng cảm thấy bản thân không có chỗ nào để chen chân vào.
Hơn nữa, cậu ta hiểu sâu sắc rằng chen chân vào tình cảm của người khác là một chuyện cực kì đáng xấu hổ, trừ khi cậu ta có thể chờ đến khi Ôn Du Tịnh lựa chọn ly hôn.
Nhưng mà, đáp án của câu hỏi "có thể ly hôn không" đã được miêu tả sinh động rồi.
"Lôi Tụng?" Hoàng Thành thấy Lôi Tụng vẫn ngồi yên không nói gì nên thử gọi tên cậu ta.
Lôi Tụng ngẩng đầu lên: "Anh có số điện thoại của Dương Vũ không? Tôi gọi điện cho cậu ta."
"Hả? Gọi điện cho cậu ta làm gì?" Ngoài miệng thì hỏi nhưng Hoàng Thành vẫn mở danh bạ ra: "Không có, chỉ có của Lý Tùng, hay là cậu liên lạc Wechat với cậu ta? Dù sao trong nhóm đoàn phim cũng có cậu ta."
"Ừ." Lôi Tụng cũng không miễn cưỡng, cậu ta cầm điện thoại mở danh thiếp của Dương Vũ, đang định thêm bạn thì đột nhiên Weibo hiện lên thông báo.
"Cư dân mạng tung tin: Bằng chứng ghi âm mới nhất về thỏa thuận kết hôn của Ôn Du Tịnh và Nhung Thu!"