Chương 28
Lúc gọi video thì Ôn Du Tịnh vừa mới tắm xong, đang dựa nửa người vào đầu giường.
"Tối nay lúc nhóm đạo diễn Đới đang liên hoan, đạo diễn Đới nói anh nhắc chuyện không được hút thuốc giùm em."
"Anh ta nói với em à?" Nhung Thu sửng sốt rồi bật cười ngay: "Anh còn bảo anh ta giữ bí mật nữa nữa đấy, sao lại không giữ miệng vậy?"
"Cảm ơn anh ạ." Ôn Du Tịnh ngoan ngoãn nói cảm ơn, vì nếu là cậu, dù ngửi mùi khói có bị sặc đi nữa thì có lẽ cậu sẽ không chủ động lên tiếng.
Nhung Thu hiểu tính của Ôn Du Tịnh, biết cậu nói cảm ơn mình không phải là vì mối quan hệ không thân thiết mà chỉ là một thói quen tốt, cho nên anh vui vẻ nhận.
"Buổi tối em ăn có nhiều dầu mỡ không?" Nhung Thu hơi lo dạ dày cậu sẽ khó chịu, dù sao lúc đoàn phim đi liên hoan thật sự không phải là bữa cơm bình thường.
"Có xíu ạ." Ôn Du Tịnh nói, cậu lấy hộp sữa chua cậu mua từ trên tủ đầu giường giơ lên trước ống kính: "Lúc về em mua hộp sữa chua ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh ạ."
"Ừ, sữa chua hỗ trợ tiêu hóa." Nhung Thu thấy cậu ngậm ống hút híp mắt uống hai ngụm mới an tâm: "Chiều mai anh sẽ đến hội trường, còn phải thử mấy bộ quần áo."
"Phải đi catwalk ạ?" Đôi mắt của Ôn Du Tịnh lập tức sáng lên.
"Ừ." Nhung Thu gật đầu: "Vốn là không cần, nhưng hôm nay liên lạc với ban tổ chức, ý của bên kia là nếu anh bằng lòng họ sẽ sắp xếp riêng. Theo lời giải thích của họ, có lẽ là muốn làm một buổi giao lưu văn hóa trong và ngoài nước, dù sao cũng là buổi biểu diễn nổi tiếng thế giới, có thể đạt được hiệu quả giao lưu văn hóa, chỉ đi catwalk thôi đương nhiên anh phải đồng ý."
"Vâng." Ôn Du Tịnh nghiêm túc nghe Nhung Thu nói.
Bên ban tổ chức đã gửi lịch trình sắp xếp riêng cho ê-kíp của Nhung Thu, lúc đến tay của Nhung Thu đã là bản được rút gọn, nhìn vào là hiểu ngay, Nhung Thu dứt khoát nói nói sơ qua với Ôn Du Tịnh.
Sau đó anh nhắc cậu: "Ngày biểu diễn em có rảnh để xem không?"
"Đương nhiên là có ạ!" Ôn Du Tịnh không cần nghĩ ngợi đã trả lời ngay lập tức.
Vì lệch múi giờ nên lúc bên Nhung Thu biểu diễn thì trong nước là rạng sáng, Ôn Du Tịnh sẽ không ngại thức đến lúc đó.
"Tốt." Nhung Thu cong môi cười, đang định tiếp tục nói chuyện phiếm với cậu thì cách màn hình anh nghe được tiếng gõ cửa bên Ôn Du Tịnh.
Sau vài giây ngơ ngác, Ôn Du Tịnh chào Nhung Thu rồi thả điện thoại xuống đi ra cửa. Cậu còn chưa hỏi là ai thì người ngoài cửa đã chủ động lên tiếng.
"Thầy Ôn, anh ngủ rồi sao?" Là Lôi Tụng.
Ôn Du Tịnh không xác định được đã hơn nửa đêm Lôi Tụng còn tìm mình làm gì, cậu mở cửa theo phép lịch sự: "Vẫn chưa, chào buổi tối thầy Lôi."
"Chào buổi tối, em nhờ trợ lý nấu ít trà lúa mạch đem đến cho anh uống." Lôi Tụng lắc lắc chiếc bình giữ nhiệt cỡ vừa trong tay.
"Ồ... Cảm ơn thầy Lôi." Ôn Du Tịnh do dự có nên nhận hay không, suy nghĩ một lát cậu vẫn quyết định vào phòng tìm một cái ly rót ra một ly trà là được: "Cậu chờ tôi một lát, tôi lấy cái ly..."
"Thầy Ôn không mời em vào ngồi một lát à?" Lôi Tụng mỉm cười bước lên trước một bước.
Ôn Du Tịnh hơi giật mình, cậu không giấu được cảm xúc mà thoáng lộ ra vẻ khó xử: "À... Thầy Lôi, có thể không tiện lắm, tôi đang gọi điện thoại với thầy Nhung."
Lôi Tụng dừng chân, ánh mắt cậu ta rơi trên chiếc điện thoại đặt trên giường: "Thì ra là thế, vậy em không nên làm phiền rồi, trà lúa mạch này đưa cho anh nhé, đây đều là mang cho anh."
Nói xong cậu ta đặt bình giữ nhiệt lên bàn: "Không ngờ lúc riêng tư thầy Ôn cũng gọi thầy Nhung một cách tôn kính như vậy."
Ôn Du Tịnh chớp mắt, hiểu cậu ta nói đến xưng hô "thầy Nhung" này, cậu nghiêm túc giải thích: "Đó là việc nên làm, dù sao tôi cũng được anh ấy chỉ dạy rất nhiều, trước mặt người ngoài, về tình về lý gọi anh ấy một tiếng thầy là tôn trọng anh ấy, cũng là, cũng là sùng bái anh ấy."
Khi nói câu cuối cùng Ôn Du Tịnh có hơi ngượng, nhưng cậu vẫn không lảng tránh ánh mắt thăm dò của Lôi Tụng.
Cánh tay buông bên người của Lôi Tụng nắm lại, cậu ta thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Có thể thấy được tình cảm của thầy Ôn và thầy Nhung rất tốt, vậy em không quấy rầy nữa, ngày mai gặp."
Trước khi tiễn Lôi Tụng đi, Ôn Du Tịnh vẫn kiên trì chỉ rót một ly trà lúa mạch, trả bình giữ nhiệt lại cho đối phương.
Đóng cửa phòng xong Ôn Du Tịnh mới thả lỏng, cậu ngồi về giường lại cầm điện thoại lên: "Anh, ngại quá, để anh đợi lâu."
"Anh ghen rồi." Nhung Thu cố ý làm ra vẻ uất ức: "Anh muốn về gặp em."
Nghe lời âu yếm đột ngột của đối phương, Ôn Du Tịnh trở nên bối rối luống cuống, mặt mày đỏ bừng: "... Hở?"
"Em quên rồi sao? Lôi Tụng là fan của em." Nhung Thu bày ra thái độ tranh giành tình cảm: "Hồi trước cậu ta còn nói riêng với anh, hôm em thử vai anh gặp phải cậu ta."
Ôn Du Tịnh ngẩn người nhớ lại ngày thử vai, Nhung Thu đột nhiên đi thang máy lên đón cậu, lúc ấy chỉ cảm thấy có gì đó kì lạ, không ngờ còn từng xảy ra chuyện này.
"Nhưng mà, em là fan của anh." Ôn Du Tịnh trần thuật một sự thật.
Nhung Thu lập tức xiêu lòng, nụ cười trên mặt mãi không tắt đi: "Ừ, anh rất vui."
Mặt Ôn Du Tịnh đỏ lên, khẽ đáp một tiếng, tâm trạng cũng trở nên cực tốt.
Hai người trò chuyện một lúc lâu mới chúc nhau ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Mà Lôi Tụng rời khỏi phòng Ôn Du Tịnh có tâm trạng rất xấu đang đứng ở hành lang khách sạn. Chuyện hút thuốc trong buổi đọc kịch bản chung hôm nay vốn đã làm cậu ta cảm thấy bị đè một đầu rồi, vừa rồi khi đi tìm Ôn Du Tịnh, dù biết rõ cậu và Nhung Thu là chồng chồng thì ở xa gọi điện nói chuyện trước khi ngủ là rất bình thường, nhưng cậu ta vẫn rất khó chịu.
Lòng ghen tị thiêu đốt hừng hực, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, là người đại diện của cậu ta gọi đến.
"Lôi Tụng, cậu đang ở đâu vậy?"
"Ở tầng hai mươi, có việc gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là có chuyện quên nói với cậu." Người đại diện nói: "Tối nay lúc tôi và Tiểu Điền ra ngoài mua đồ thì gặp phải người đại diện trước kia của Ôn Du Tịnh, tên là Lý... Lý..."
"Lý Tùng." Lôi Tụng lập tức cất bước đi về phía thang máy.
"Đúng đúng đúng, anh ta dẫn nghệ sĩ trẻ tới, tôi hỏi thăm thử, nghe nói nghệ sĩ trẻ kia nhận một vai phụ nhỏ trong bộ phim lần này."
"Bọn họ sắp vào đoàn à?"
"Đúng vậy, Lý Tụng còn rất có mắt nhìn, biết tôi là người đại diện của cậu, còn chào hỏi tôi nữa."
"Tôi biết rồi."
"Nhưng mà, lần trước tôi đã muốn hỏi cậu rồi, cậu hỏi thăm người đại diện cũ của cậu ấy làm gì?"
Lôi Tụng nở nụ cười cao thâm khó đoán: "Không có gì, có một số việc sau này anh sẽ biết."
"Tối nay lúc nhóm đạo diễn Đới đang liên hoan, đạo diễn Đới nói anh nhắc chuyện không được hút thuốc giùm em."
"Anh ta nói với em à?" Nhung Thu sửng sốt rồi bật cười ngay: "Anh còn bảo anh ta giữ bí mật nữa nữa đấy, sao lại không giữ miệng vậy?"
"Cảm ơn anh ạ." Ôn Du Tịnh ngoan ngoãn nói cảm ơn, vì nếu là cậu, dù ngửi mùi khói có bị sặc đi nữa thì có lẽ cậu sẽ không chủ động lên tiếng.
Nhung Thu hiểu tính của Ôn Du Tịnh, biết cậu nói cảm ơn mình không phải là vì mối quan hệ không thân thiết mà chỉ là một thói quen tốt, cho nên anh vui vẻ nhận.
"Buổi tối em ăn có nhiều dầu mỡ không?" Nhung Thu hơi lo dạ dày cậu sẽ khó chịu, dù sao lúc đoàn phim đi liên hoan thật sự không phải là bữa cơm bình thường.
"Có xíu ạ." Ôn Du Tịnh nói, cậu lấy hộp sữa chua cậu mua từ trên tủ đầu giường giơ lên trước ống kính: "Lúc về em mua hộp sữa chua ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh ạ."
"Ừ, sữa chua hỗ trợ tiêu hóa." Nhung Thu thấy cậu ngậm ống hút híp mắt uống hai ngụm mới an tâm: "Chiều mai anh sẽ đến hội trường, còn phải thử mấy bộ quần áo."
"Phải đi catwalk ạ?" Đôi mắt của Ôn Du Tịnh lập tức sáng lên.
"Ừ." Nhung Thu gật đầu: "Vốn là không cần, nhưng hôm nay liên lạc với ban tổ chức, ý của bên kia là nếu anh bằng lòng họ sẽ sắp xếp riêng. Theo lời giải thích của họ, có lẽ là muốn làm một buổi giao lưu văn hóa trong và ngoài nước, dù sao cũng là buổi biểu diễn nổi tiếng thế giới, có thể đạt được hiệu quả giao lưu văn hóa, chỉ đi catwalk thôi đương nhiên anh phải đồng ý."
"Vâng." Ôn Du Tịnh nghiêm túc nghe Nhung Thu nói.
Bên ban tổ chức đã gửi lịch trình sắp xếp riêng cho ê-kíp của Nhung Thu, lúc đến tay của Nhung Thu đã là bản được rút gọn, nhìn vào là hiểu ngay, Nhung Thu dứt khoát nói nói sơ qua với Ôn Du Tịnh.
Sau đó anh nhắc cậu: "Ngày biểu diễn em có rảnh để xem không?"
"Đương nhiên là có ạ!" Ôn Du Tịnh không cần nghĩ ngợi đã trả lời ngay lập tức.
Vì lệch múi giờ nên lúc bên Nhung Thu biểu diễn thì trong nước là rạng sáng, Ôn Du Tịnh sẽ không ngại thức đến lúc đó.
"Tốt." Nhung Thu cong môi cười, đang định tiếp tục nói chuyện phiếm với cậu thì cách màn hình anh nghe được tiếng gõ cửa bên Ôn Du Tịnh.
Sau vài giây ngơ ngác, Ôn Du Tịnh chào Nhung Thu rồi thả điện thoại xuống đi ra cửa. Cậu còn chưa hỏi là ai thì người ngoài cửa đã chủ động lên tiếng.
"Thầy Ôn, anh ngủ rồi sao?" Là Lôi Tụng.
Ôn Du Tịnh không xác định được đã hơn nửa đêm Lôi Tụng còn tìm mình làm gì, cậu mở cửa theo phép lịch sự: "Vẫn chưa, chào buổi tối thầy Lôi."
"Chào buổi tối, em nhờ trợ lý nấu ít trà lúa mạch đem đến cho anh uống." Lôi Tụng lắc lắc chiếc bình giữ nhiệt cỡ vừa trong tay.
"Ồ... Cảm ơn thầy Lôi." Ôn Du Tịnh do dự có nên nhận hay không, suy nghĩ một lát cậu vẫn quyết định vào phòng tìm một cái ly rót ra một ly trà là được: "Cậu chờ tôi một lát, tôi lấy cái ly..."
"Thầy Ôn không mời em vào ngồi một lát à?" Lôi Tụng mỉm cười bước lên trước một bước.
Ôn Du Tịnh hơi giật mình, cậu không giấu được cảm xúc mà thoáng lộ ra vẻ khó xử: "À... Thầy Lôi, có thể không tiện lắm, tôi đang gọi điện thoại với thầy Nhung."
Lôi Tụng dừng chân, ánh mắt cậu ta rơi trên chiếc điện thoại đặt trên giường: "Thì ra là thế, vậy em không nên làm phiền rồi, trà lúa mạch này đưa cho anh nhé, đây đều là mang cho anh."
Nói xong cậu ta đặt bình giữ nhiệt lên bàn: "Không ngờ lúc riêng tư thầy Ôn cũng gọi thầy Nhung một cách tôn kính như vậy."
Ôn Du Tịnh chớp mắt, hiểu cậu ta nói đến xưng hô "thầy Nhung" này, cậu nghiêm túc giải thích: "Đó là việc nên làm, dù sao tôi cũng được anh ấy chỉ dạy rất nhiều, trước mặt người ngoài, về tình về lý gọi anh ấy một tiếng thầy là tôn trọng anh ấy, cũng là, cũng là sùng bái anh ấy."
Khi nói câu cuối cùng Ôn Du Tịnh có hơi ngượng, nhưng cậu vẫn không lảng tránh ánh mắt thăm dò của Lôi Tụng.
Cánh tay buông bên người của Lôi Tụng nắm lại, cậu ta thở ra một hơi, mỉm cười nói: "Có thể thấy được tình cảm của thầy Ôn và thầy Nhung rất tốt, vậy em không quấy rầy nữa, ngày mai gặp."
Trước khi tiễn Lôi Tụng đi, Ôn Du Tịnh vẫn kiên trì chỉ rót một ly trà lúa mạch, trả bình giữ nhiệt lại cho đối phương.
Đóng cửa phòng xong Ôn Du Tịnh mới thả lỏng, cậu ngồi về giường lại cầm điện thoại lên: "Anh, ngại quá, để anh đợi lâu."
"Anh ghen rồi." Nhung Thu cố ý làm ra vẻ uất ức: "Anh muốn về gặp em."
Nghe lời âu yếm đột ngột của đối phương, Ôn Du Tịnh trở nên bối rối luống cuống, mặt mày đỏ bừng: "... Hở?"
"Em quên rồi sao? Lôi Tụng là fan của em." Nhung Thu bày ra thái độ tranh giành tình cảm: "Hồi trước cậu ta còn nói riêng với anh, hôm em thử vai anh gặp phải cậu ta."
Ôn Du Tịnh ngẩn người nhớ lại ngày thử vai, Nhung Thu đột nhiên đi thang máy lên đón cậu, lúc ấy chỉ cảm thấy có gì đó kì lạ, không ngờ còn từng xảy ra chuyện này.
"Nhưng mà, em là fan của anh." Ôn Du Tịnh trần thuật một sự thật.
Nhung Thu lập tức xiêu lòng, nụ cười trên mặt mãi không tắt đi: "Ừ, anh rất vui."
Mặt Ôn Du Tịnh đỏ lên, khẽ đáp một tiếng, tâm trạng cũng trở nên cực tốt.
Hai người trò chuyện một lúc lâu mới chúc nhau ngủ ngon rồi cúp điện thoại.
Mà Lôi Tụng rời khỏi phòng Ôn Du Tịnh có tâm trạng rất xấu đang đứng ở hành lang khách sạn. Chuyện hút thuốc trong buổi đọc kịch bản chung hôm nay vốn đã làm cậu ta cảm thấy bị đè một đầu rồi, vừa rồi khi đi tìm Ôn Du Tịnh, dù biết rõ cậu và Nhung Thu là chồng chồng thì ở xa gọi điện nói chuyện trước khi ngủ là rất bình thường, nhưng cậu ta vẫn rất khó chịu.
Lòng ghen tị thiêu đốt hừng hực, mãi đến khi chuông điện thoại vang lên, là người đại diện của cậu ta gọi đến.
"Lôi Tụng, cậu đang ở đâu vậy?"
"Ở tầng hai mươi, có việc gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là có chuyện quên nói với cậu." Người đại diện nói: "Tối nay lúc tôi và Tiểu Điền ra ngoài mua đồ thì gặp phải người đại diện trước kia của Ôn Du Tịnh, tên là Lý... Lý..."
"Lý Tùng." Lôi Tụng lập tức cất bước đi về phía thang máy.
"Đúng đúng đúng, anh ta dẫn nghệ sĩ trẻ tới, tôi hỏi thăm thử, nghe nói nghệ sĩ trẻ kia nhận một vai phụ nhỏ trong bộ phim lần này."
"Bọn họ sắp vào đoàn à?"
"Đúng vậy, Lý Tụng còn rất có mắt nhìn, biết tôi là người đại diện của cậu, còn chào hỏi tôi nữa."
"Tôi biết rồi."
"Nhưng mà, lần trước tôi đã muốn hỏi cậu rồi, cậu hỏi thăm người đại diện cũ của cậu ấy làm gì?"
Lôi Tụng nở nụ cười cao thâm khó đoán: "Không có gì, có một số việc sau này anh sẽ biết."