Chương 59
Sau khi Tang Kiều dán tờ giấy viết to mấy chữ không cho Phó Hành Chu bước vào lên trên cửa phòng tập, cuối cùng cũng thành công luyện tập nhiều hơn hai ba tiếng mỗi ngày.
Nếu như lâu hơn, bác Viên sẽ vô cùng kiên nhẫn đứng ở cửa khuyên bảo cậu.
"Tang tiểu thiếu gia, cơ thể ngài còn chưa khỏi hẳn đâu, tập luyện quá lâu không tốt cho cơ thể."
"Tang tiên sinh, hôm nay nhà bếp nấu khoai dẻo đường đỏ, bây giờ ngài có muốn ra ăn chút không?"
"Tang tiên sinh, ngài luyện tập vất vả như vậy, thiếu gia sẽ lo lắng lắm."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều dám thề, cậu chưa bao giờ trông mong mình mau chóng khỏi bệnh nhiều như vậy để có thể phắn đến tổ chương trình!
Cuối cùng.
Sau hai tuần vật lộn trong nhà thành công béo lên ba cân, kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của Tang Kiều đã được các bác sĩ đa khoa tư vấn thông qua, một lần nữa lấy lại tự do.
Mặc dù còn chưa đạt ý nguyện muốn ăn muốn chơi gì cũng được, nhưng ít ra cũng không cần phải cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, mỗi ngày đều phải uống mấy cái canh hầm như gà mái già, bồ câu già, cá trích già hương vị kỳ quái gì đó nữa.
Mà điều khiến cho Tang Kiều vui vẻ nhất chính là——
Phó Hành Chu xem như bình tĩnh, đồng ý với yêu cầu tiếp tục quay chương trình chân thành của Tang Kiều.
Chắc do ngày mai phải dậy sớm đến tòa nhà huấn luyện chỗ tổ chương trình.
Phó Hành Chu không bắt nạt Tang Kiều trước khi đi ngủ nữa, chỉ ôm người vào trong lồng ngực, nói những chuyện cần chú ý sau khi trở về chương trình, cuối cùng hôn lên trán Tang Kiều: "Kiều Bảo phải vui vẻ nhé, ai làm em không vui thì gọi điện cho anh, biết chưa?"
"Ừm."
Tang Kiều nghe lời gật đầu.
Chiều cao chênh lệch giữa hai người cũng vừa vặn để Tang Kiều nép vào người Phó Hành Chu, còn có thể nhét tay chân mình vào trong lòng hắn sưởi ấm.
Tang Kiều giữ nguyên tư thế rồi lẩm bẩm trong vòng tay Phó Hành Chu một lúc, sau đó ngẩng đầu lên: "Có phải anh có chút lo lắng cho em không?"
Phó Hành Chu đưa tay vén tóc mái lòa xòa trước trán Tang Kiều ra sau tai: "Không yên tâm để em cách anh xa quá."
Tang Kiều lại nép sát vào người Phó Hành Chu, cười tủm tỉm: "Không sao, cuối tuần sau là em về rồi."
Phó Hành Chu trầm giọng nói: "Ừm, anh biết."
Tang Kiều mím môi, không nói nữa.
Ánh đèn trong phòng ngủ đã tắt, rèm che cũng không để cho ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào.
Không biết qua bao lâu.
Tang Kiều đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Phó Hành Chu, anh ngủ rồi à?"
Phó Hành Chu ôm lấy cậu, dịu dàng nói: "Chưa. Làm sao vậy, không ngủ được à?"
Tang Kiều lắc đầu.
Sau đó rút một tay ra, mò mẫm dưới chăn từng chút một nắm lấy những ngón tay của Phó Hành Chu.
Ngón tay Tang Kiều nhỏ gầy tinh tế.
Phó Hành Chu lại cứng cáp mà thon dài.
Tang Kiều dường như do dự một chút, nhẹ nhàng kéo tay Phó Hành Chu: "Em trở về chương trình...... Cũng sẽ nhớ anh. Anh phải ăn uống đầy đủ nha."
Khung cảnh trong nhà gần như tối đen bao phủ biểu cảm trên gương mặt Tang Kiều.
Nhưng trong bóng đêm yên tĩnh, mỗi một chữ đều có vẻ càng thêm rõ ràng.
Rõ ràng mà mềm mại.
Phó Hành Chu hơi ngẩn người, rồi lại cười nhẹ.
Hắn cúi đầu hôn lên tóc Tang Kiều: "Được, nghe Kiều Kiều."
Theo quy định tất cả thực tập sinh ghi hình chương trình đều phải tập trung ăn sáng lúc 7 giờ rưỡi thứ hai hàng tuần.
Chuyện của Phó Hành Chu cùng Tang Kiều không có công khai ra ngoài, ngoại trừ nhân viên cao cấp của tổ chương trình ra thì không ai khác biết.
Nói cách khác, sáng thứ hai Tang Kiều cũng phải tập trung ở nhà ăn vào lúc 7 rưỡi.
Về việc này.
Phó Hành Chu có thể nói là rất bất lực.
Sáng nay hắn đi công tác nước ngoài lúc 11 giờ, vốn dĩ đang muốn ở lại với Tang Kiều thêm một lúc.
Không ngờ Tang Kiều còn dậy sớm hơn cả hắn, sau khi rửa mặt súc miệng xong tinh thần phơi phới lao xuống tầng, còn chủ động mang cho Phó Hành Chu một cốc cà phê.
Phó Hành Chu theo sau Tang Kiều đi xuống: "......"
Phó Hành Chu thở dài, kéo Tang Kiều mặc chiếc áo khoác kaki tới ôm một lúc, nhẹ nhàng nói: "Thay áo khoác lông vũ đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tang Kiều kiên quyết từ chối: "Không được, hôm nay là ngày đầu tiên em quay lại. Mặc áo lông vũ trông cứ như con gấu chó í, không mặc đâu."
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu nghiêm mặt, tự mình lên tầng chọn trong tủ quần áo của Tang Kiều, cuối cùng lấy ra một cái áo lông cừu dài qua nửa người.
Quay người muốn xuống tầng, lại thấy Tang Kiều đang lén tựa vào bên cạnh cửa.
Phó Hành Chu đi về phía Tang Kiều, kiên nhẫn cúi đầu cởi từng nút áo khoác trên người Tang Kiều, sau đó khoác cái áo lông cừu kia lên người cậu: "Mặc cái này đi, không thể mỏng hơn được."
Tang Kiều bĩu môi, duỗi chân vốn đang đi dép lê dẫm lên Phó Hành Chu một chút: "Chú Phó, chú nghiêm khắc quá à!"
Phó Hành Chu tức cười, cụp mắt xuống liếc Tang Kiều một cái: "Gọi lần nữa cho anh nghe thử xem?"
Tang Kiều mới không gọi, nhanh chóng kéo khóa áo lông cừu lên, cũng vén cổ áo lên che cổ, hai mắt sáng ngời hỏi: "Chờ tài xế đưa em đến tổ chương trình à?"
Phó Hành Chu vẫn mặc bộ tây trang công sở bên trong rồi khoác thêm áo khoác cashmere, trông lạnh hơn nhiều so với áo lông cừu ấm áp của Tang Kiều.
Phó Hành Chu dẫn Tang Kiều đến bàn ăn một lần nữa, đưa sữa bò cho cậu: "Anh tiễn em trước, sau đó ra sân bay."
Tang Kiều dùng ống hút uống sữa bò, nghe vậy há hốc mồm: "A......"
Phó Hành Chu mở nắp lọ mứt dâu mà Tang Kiều thích nhất rồi đẩy qua chỗ cậu, nhàn nhạt nói: "Không muốn anh đưa đi?"
"Không phải không phải!"
Tang Kiều lắc đầu như trống bỏi, cực kỳ chân thành nói, "Nếu người khác nhìn thấy anh đưa em đi thì không ổn lắm......"
Phó Hành Chu uống một ngụm cà phê: "Không ổn chỗ nào?"
Tang Kiều mắt trông mong nhìn Phó Hành Chu, ngậm nĩa không nói gì.
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu vẫn là nhượng bộ một bước: "Để tài xế lái xe, anh với em ngồi ghế sau, anh không xuống xe."
Tang Kiều lúc này mới chịu, vui vẻ gật gật đầu, còn không quên nói thêm với Phó Hành Chu: "Chúng ta lái một chiếc giản dị chút đi, tốt nhất là kiểu mà người khác vừa nhìn liền biết không phải xe xịn í."
Phó Hành Chu: "......"
Nhìn qua toàn bộ gara của Phó tổng tài, có thể tìm ra một cái không phải siêu xe thật đúng là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phó Hành Chu bảo Tang Kiều tự mình lựa chọn.
Tang Kiều tìm một vòng quanh bãi đậu xe ngầm gần ba mươi chiếc trong biệt thự, cuối cùng chọn một chiếc Land Rover màu đen nhìn qua đơn giản lại phóng khoáng, cũng hơi gần với mức kinh tế bình thường.
Phó Hành Chu đương nhiên không phản đối gì.
Trùng hợp cũng đúng lúc tài xế chuyên phụ trách của Phó Hành Chu tới.
Tài xế nhìn thoáng qua chiếc xe vừa rời khỏi gara: "Ai da, Phó tổng, đây không phải là chiếc Land Rover đời cổ của ngài sao? Xe này giá mấy chục triệu phải chứ, có gì mà hôm nay lại mang ra lái vậy?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều theo bản năng liếc mắt một cái nhìn chiếc xe hàng cổ mà mình vừa mới lựa chọn xong, vẻ mặt có chút chết lặng.
Ngược lại Phó Hành Chu vẫn tự nhiên như mọi khi, duỗi tay giúp Tang Kiều mở cửa xe, thản nhiên nói: "Cũng lâu rồi không mang ra ngoài, lấy đi dạo một chút, anh yên tâm lái đi."
Tài xế thông qua vòng kiểm tra của Raven để làm tài xế riêng cho Phó Hành Chu, nên về cơ bản cũng đã lái kha khá xe tốt rồi.
Nhưng xe cổ dù sao cũng là cái mới lạ, lúc mới cầm tay lái vẫn có chút tò mò mới mẻ, từ trên xuống dưới đều nhìn một lần: "Phó tổng, ngài đừng nói, chiếc Land Rover này được làm rất tốt, thảo nào có nhiều nhà sưu tập muốn mua chiếc xe này của ngài đến vậy!"
Tang Kiều: "......"
Có lẽ bởi vì được bảo dưỡng thường xuyên, ghế dựa bên trong Land Rover tựa như mới, ngay cả đường da cũng không sứt mẻ gì.
Tang Kiều nơm nớp lo sợ ngồi ghế sau.
Cảm nhận được tiếng động cơ nổ máy, lại nhìn chiếc xe cổ đang lao ra đường, không nhịn được mà duỗi tay chọc chọc người bên cạnh: "Phó Hành Chu, anh nói xem lái xe này liệu có ai nhận ra không......"
Phó Hành Chu vươn tay nắm lấy cổ tay Tang Kiều: "Đương nhiên là có."
Tang Kiều: "!!!"
Phó Hành Chu nâng tấm chắn được thêm vào sau trong xe, nở nụ cười với Tang Kiều: "Kiều Bảo, biển số xe này là biển số xe riêng biệt của anh, hầu như toàn bộ Bắc thành đều biết."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều quả thực muốn cắn Phó Hành Chu.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Tang Kiều, cuối cùng chiếc xe cổ vẫn đỗ cách tòa nhà của tổ chương trình khoảng chừng một km.
Tang Kiều ngoan ngoãn hôn Phó Hành Chu một cái, rồi nhanh chóng bước xuống.
Đứng ven đường vẫy vẫy, sau đó gọi được một chiếc taxi, lên xe bỏ chạy.
Chờ chiếc taxi chở Tang Kiều khuất bóng, Phó Hành Chu mới nói với tài xế: "Đi thôi."
***
Tang Kiều tới tổ chương trình lúc bảy giờ hai mươi, vừa kịp thời gian tập trung ăn sáng.
Hứa Kỳ Nhiên hẳn đã thảo luận với tổ chương trình về tình trạng cơ thể của Tang Kiều và nội dung huấn luyện tiếp theo xong, đang đi từ trong tòa nhà ra ngoài.
Hai người chạm mặt nhau.
Hứa Kỳ Nhiên nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi: "Phó tổng đưa cậu đến?"
Tang Kiều cũng hạ giọng: "Không có không có, em tự ngồi xe đến!"
Hứa Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm: "Vừa mới hồi phục cứ bắt đầu tập luyện từ từ thôi, đừng quá nóng vội, chú ý thân thể."
Tang Kiều lập tức gật đầu: "Ừm ừm em biết rồi!"
Hứa Kỳ Nhiên dường như có chút do dự: "Với cả chuyện của cậu cùng Phó Hành Chu ấy, trước đây anh không tiện hỏi cậu. Cậu tính thế nào?"
Tang Kiều ngẩng đầu: "Tính cái gì cơ?"
Hứa Kỳ Nhiên nói: "Cậu, hoặc là Phó Hành Chu, hai người muốn công khai không?"
Tang Kiều hơi sững người.
Nói thật, cậu còn chưa xem xét đến vấn đề công khai.
Cậu trời sinh không am hiểu cách mọi người giao tiếp tự nhiên với nhau, cũng hoàn toàn không giỏi việc giao tiếp với mọi người.
Thiếu sự đồng cảm, ít quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Tang Kiều cẩn thận suy nghĩ, cố gắng phân tích vấn đề này qua một góc độ đáng tin cậy hơn: "Em với Phó Hành Chu không cần nhiệt độ mà...... Cũng cần phải giống như các nghệ sĩ khác khoa trương công khai tình yêu sao?"
Hứa Kỳ Nhiên không hề bất ngờ trước câu trả lời của Tang Kiều.
Từ khi Tang Kiều bước chân vào cái ngành này, Hứa Kỳ Nhiên chưa bao giờ thấy Tang Kiều có hứng thú tới bất kỳ tin tức, bát quái gì của người khác.
Cậu dường như đang tận hưởng trong một thế giới riêng, tô điểm cho thế giới của bản thân trở nên vô cùng yên bình, trông sống động lại thân thiện.
Nhưng mà chính cậu không bước ra, người khác cũng không vào được.
Chẳng qua hiện tại, trong thế giới này tựa hồ nhiều thêm một Phó Hành Chu.
Hứa Kỳ Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi Tang Kiều: "Nếu cậu không muốn công khai, vậy cậu đã hỏi qua ý của Phó Hành Chu chưa?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều mở miệng, rồi ủ rũ ngậm lại.
Hứa Kỳ Nhiên thở dài, hình như muốn vỗ vỗ Tang Kiều, tay giơ một nửa lại thả xuống: "Tang Kiều, lấy lưu lượng người mới ra để nói, tác động của việc công khai tình yêu với fans là chuyện khó có thể tưởng tượng được, huống chi cậu thậm chí còn hơn cả tình yêu."
Tang Kiều: "......"
Hứa Kỳ Nhiên dừng một chút: "Nhưng mà, có lẽ đối với Phó Hành Chu mà nói. Cậu trực tiếp đưa ra quyết định như vậy, rất không công bằng với hắn."
***
Công ty còn có chuyện khác, Hứa Kỳ Nhiên không nói thêm nữa, dặn dò Tang Kiều hai câu rồi đi.
Tang Kiều đi thang máy một mình lên nhà ăn, ngó vào bên trong quan sát, phát hiện mấy gương mặt quen thuộc trước đó đã biến mất hơn nửa, nhà ăn vốn chật kín người cũng trống trải đi nhiều.
Có lẽ bởi vì Tang Kiều đột nhiên ngất xỉu ngay trong quá trình ghi hình, việc bị bệnh nên vắng mặt hai tập chương trình không những không làm giảm đi sự ủng hộ và bình chọn của khán giả cho cậu, ngược lại còn khiến kết quả bình chọn mỗi kỳ của Tang Kiều càng thêm nổi trội hơn.
Sau khi có kết quả bỏ phiếu trực tuyến cuối cùng của tập trước, xếp hạng của Tang Kiều lại lần nữa vượt qua Giang Đồng với Phương Dư Châu, đứng đầu bảng.
Do còn ít người, nhà ăn càng thêm yên tĩnh hơn so với trước kia.
Dì lấy cơm vẫn là người cũ, nhìn thấy Tang Kiều còn chủ động cho cậu nhiều hơn một muỗng cháo:
"Chàng trai, lão can ma* không cháu?"
Tang Kiều lập tức nhận: "Có có có ạ! Cho cháu nhiều chút!"
Vì thế dì lấy một đĩa nhỏ cho Tang Kiều, lại để thêm hai cái bánh bao cuộn: "Nếu không đủ thì bảo dì ha."
Tang Kiều gật gật đầu, phải một đĩa trái một đĩa đặt lên bàn.
Nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bạn cùng phòng cũ là Tưởng Khai đâu.
Thay vào đó Phương Dư Châu ngồi bàn cách đó không xa gọi Tang Kiều: "Kiều Kiều, ngồi đây."
Tang Kiều suy nghĩ trong chốc lát, thấy trên bàn còn có thực tập sinh khác của lớp A, vẫn nhấc bước đi tới.
Vắng mặt hai tập, một số thực tập sinh lớp A trong ấn tượng của Tang Kiều đã bị chuyển sang lớp khác, còn có hai người hình như bị loại, nhìn quanh nhà ăn không thấy.
Tang Kiều tìm chỗ trống trên bàn ngồi xuống, đặt khay trong tay lên bàn.
Vừa mới ngồi xuống.
Liền nghe Giang Đồng mở miệng nói: "Chẳng lẽ Phó...... Nhà cậu còn thiếu cậu đồ ăn sáng hả, ăn tích cực như vậy?"
Tang Kiều liếc nhìn Giang Đồng một cái, liền cắn một miếng bánh bao lớn phết lão can ma: "Không phục thì đánh một trận?"
Giang Đồng: "......"
Giang Đồng đã bị người lớn trong nhà cảnh cáo rất nhiều lần, thật đúng là không dám đánh nhau với Tang Kiều, cũng không dám đề cập đến chuyện của Phó Hành Chu cùng Tang Kiều, âm dương quái khí hừ một tiếng, bỏ đĩa đứng lên.
Những người còn lại trên bàn im lặng nhìn nhau, trong đó có một người chủ động ngồi xuống đối diện Tang Kiều: "Tang Kiều, tôi cũng là từ lớp F, cậu còn nhớ không?"
Tang Kiều chưa bao giờ giỏi nhớ mặt mọi người.
Cậu chớp mắt hai cái, lộ ra nụ cười ngốc bạch ngọt: "Nhớ chứ nhớ chứ, ban đầu chúng ta đều cùng lớp mà!"
Người nọ hình như không quá yên tâm, lại tự giới thiệu một chút: "Tôi tên Quách Bằng Phi, trước kia ở phòng ký túc xá bên cạnh cậu với Tưởng Khai. Cậu nhớ rõ không?"
Lúc này Tang Kiều mới có chút ấn tượng, gật gật đầu: "Ừa ừa ừa."
Quách Bằng Phi hơi thèm liếc nhìn đĩa lão can ma của Tang Kiều, sau đó ngoảnh mắt đi: "Tưởng Khai vừa mới bị loại ở tập trước, haiz, cũng chưa chờ được cậu về chương trình, cậu ấy còn nói với tôi chờ cậu trở về để tụ tập."
Tang Kiều: "Vậy à......"
Tang Kiều cắn đầu đũa chần chờ vài giây, tuy rằng cũng không rõ lắm mình với người trước mặt này có gì mà tụ tập, nhưng vẫn rất phối hợp cười tủm tỉm nói: "Chờ sau này có dịp!"
Quách Bằng Phi dường như còn muốn nói thêm nữa.
Phương Dư Châu ngồi cách Tang Kiều mấy ghế ngắt lời cậu ta: "Kiều Kiều, ký túc xá lúc trước của cậu giờ không có ai nữa, đợi tôi giúp cậu chuyển đồ đến ký túc xá lớn của lớp A đi."
Tang Kiều có chút do dự.
Thực tập sinh lớp A khác trên bàn cũng nói theo: "Đúng vậy, Tang Kiều, hơn nữa bây giờ không còn lớp F rồi, tầng ký túc xá kia cũng chả có ai ở, một mình cậu đến đấy thì sợ lắm."
Tang Kiều: "...... Được rồi."
Dù sao mỗi một mình ở trong ký túc xá thì rất là kỳ quái.
Hiện tại trong chương trình chỉ còn lại ba lớp A B C, lần loại trừ tiếp theo sẽ trực tiếp loại hai mươi người xếp cuối bảng, mười chín người còn lại cuối cùng sẽ tiến vào vòng chung kết.
Tuy rằng thời gian tập luyện rất gấp rút.
Nhưng Phương Dư Châu ăn bữa sáng xong đã đưa Tang Kiều chuyển từ ký túc xá lớp F sang lớp A.
Tang Kiều không để nhiều đồ trong ký túc xá lắm, dọn đi cũng khá dễ dàng.
Hai người mỗi người cầm một hộp đồ đứng trước cửa chờ thang máy tới.
Phương Dư Châu thuận miệng hỏi: "Kiều Kiều, hình như trước nay chưa từng nghe thấy cậu nhắc đến gia đình mình?"
Tang Kiều vừa mới cúi đầu nhìn giờ, đoán rằng lúc này hẳn là Phó Hành Chu đã đến sân bay rồi, nghe vậy sửng sốt một chút: "A?"
Phương Dư Châu cười cười: "Không sao, không phải tôi ám chỉ cậu với Phó Hành Chu. Cậu yên tâm, chuyện của cậu tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu, nhà Giang Đồng cũng sẽ không để cho hắn nói."
Tang Kiều: "À......"
Trong lòng Tang Kiều thì Phương Dư Châu về cơ bản được tính là một đồng đội bình thường nhiệt tình, cộng thêm CP không thể hiểu nổi của hai người ——
Tang Kiều sợ mông mình có chuyện, cẩn thận lắc lắc đầu: "Tôi không có người nhà nào khác."
Thang máy mở ra.
Phương Dư Châu nhấc cái hộp bên mình, cũng thuận tiện giúp Tang Kiều vác hộp lên, quay đầu nói: "Khó trách trước kia chưa từng nghe cậu nhắc tới, vậy cậu một mình phiêu bạt ở Bắc thành à?"
Những lời này nói nghe cũng rất bình thường.
Tang Kiều suy nghĩ một chút: "Cũng không hẳn, tôi lớn lên ở Bắc thành."
Phương Dư Châu như tự biết mình lỡ miệng: "A? Thật xin lỗi, có phải tôi chọc đến chỗ đau của cậu rồi không......"
"Không có đâu."
Thang máy tới.
Tang Kiều có chút mờ mịt nhìn Phương Dư Châu, tự mình xách hộp sang, dường như thật sự không để ý chút nào, "Không sao, không có cha mẹ không phải chỗ đau của tôi, cậu không cần phải để ý thế đâu."
Phương Dư Châu: "......"
Sắc mặt Phương Dư Châu thay đổi, nhưng vẫn cất bước đuổi theo.
Nói cũng trùng hợp, một tuần tập luyện này chủ yếu là để chuẩn bị cho lần công diễn thứ ba.
Mà cố tình kết quả bỏ phiếu bình chọn của tuần trước vẫn là Tang Kiều xếp hạng nhất.
Tuy rằng bỏ lỡ lần công diễn thứ hai, nhưng center của đội thứ nhất trong lần công diễn thứ ba vẫn có thể do Tang Kiều quyết định.
Bởi vì thời gian rất gấp rút.
Việc phân chia đội giữa các thực tập sinh còn lại và lựa chọn chốt vị trí center đều phải hoàn thành vào thứ hai.
Chờ Tang Kiều và Phương Dư Châu dọn xong ký túc xá một đường chạy về phòng huấn luyện.
Còn chưa cả kịp nghỉ ngơi, Dịch Sở cùng ba vị lão sư đã từ cửa bước vào.
Đây là lần đầu tiên Tang Kiều và Dịch Sở gặp lại nhau từ sau vụ lên hot search Weibo lần trước.
Dịch Sở thay một bộ tây trang bảnh bao phong nhã, việc đầu tiên làm sau khi đi vào chính là cầm lấy micro đứng trên sân khấu: "Trước khi buổi ghi hình hôm nay bắt đầu, tôi có điều cần phải nói —— tôi và Tang Kiều hoàn toàn là quan hệ đồng nghiệp, sự kiện đưa đón ở sân bay cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, mong khán giả người hâm mộ và quần chúng ăn dưa nhận thức rõ ràng rằng quan hệ giữa tôi cùng bạn Tang Kiều là quan hệ trong sáng."
Tang Kiều: "......"
Mọi người: "......"
Sau khi nói xong.
Dịch Sở lại hỏi Trang Huy bên cạnh: "Trang lão sư, với tư cách là một bên khác có liên quan, anh có bổ sung gì không?"
Trang Huy nâng mày nhìn về phía Tang Kiều: "Ý của tôi cũng giống như Dịch Sở, Tang Kiều là một thực tập sinh rất ưu tú, mong mọi người hãy tôn trọng cậu ấy."
Dịch Sở bò từ vũng bùn ra còn không quên đưa micro cho Tang Kiều: "Thể chất tạo CP nóng bỏng của bạn học Tang Kiều thật khiến người ta kinh ngạc mà. Bạn học Tang Kiều, cậu có gì muốn nói không?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nhìn chiếc micro trước mặt mình, cứ như một sát thủ vô cảm: "A...... Vậy cảm ơn quà tặng của Dịch Sở tiên sinh và Trang lão sư, cảm ơn CCTV cảm ơn tất cả mọi người......"
Micro rời khỏi miệng Tang Kiều.
Tang Kiều hơi dí theo: "Ầy, không cho tôi nói nốt à?"
Dịch Sở thập phần lãnh khốc: "Đúng vậy, cậu nói nhiều quá, chúng ta vào đoạn tiếp theo đi."
Tang Kiều: "......"
Không nói thì không nói, dù sao đoạn sau lại có thể nói tiếp.
Các thực tập sinh còn lại trong chương trình chỉ có thể chia thành năm nhóm nữa, mỗi nhóm tám người.
Sau khi kết thúc đợt xếp hạng trước giành được vị trí thứ nhất Tang Kiều vẫn có quyền ưu tiên lựa chọn, một là có thể tự chọn thực tập sinh cho đội mình, hai là có thể quyết định xem mình có muốn làm center hay không.
Tang Kiều đã không tham gia quay hai tập, chỉ có thể căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước để tuyển người, cũng nhường C vị cho một thực tập sinh lớp B chưa từng được đứng center theo chương trình.
Điều khiến Tang Kiều vui vẻ chính là, đa số người của lớp A cậu đều đã tuyển vào, mà Giang Đồng cũng bị đội khác chọn rồi.
Mắt nhìn Giang Đồng mặt đầy miễn cưỡng tâm bất cam tình bất nguyện đi đến một đội ngũ khác.
Tang Kiều nhịn không được quan tâm hỏi Phương Dư Châu đang đứng cạnh mình: "Nếu cậu muốn vào cùng một đội với cậu ấy, tôi có thể đổi với đội trưởng bên đó."
Phương Dư Châu mỉm cười với Tang Kiều: "Không cần, tôi muốn chung đội với cậu."
Tang Kiều cười hắc hắc: "Vậy cảm ơn cậu nha người anh em!"
Phương Dư Châu: "......"
Trong lúc nhất thời Phương Dư Châu không biết nên nói Tang Kiều là quá trì độn, hay là quá nhạy bén nữa.
Hắn khựng lại vài giây, vẫn là nuốt xuống những lời đang chuẩn bị nói ra.
Dựa theo quản lý chương trình, sau khi phân chia đội ngũ xong sẽ bắt đầu phân tổ huấn luyện liên tục, ba vị lão sư sẽ huấn luyện riêng cho từng đội trong thời gian khác nhau.
Trong đó Quan Mẫn Nhi phụ trách phần thanh nhạc, Hứa Hạo phụ trách phần rap, Trang Huy vẫn phụ trách vũ đạo như trước.
Không có giọng nói liên tục quấy nhiễu của Giang Đồng bên cạnh, Tang Kiều cảm thấy không chỉ tiến độ tập luyện của mình nhanh lên không ít mà lúc ăn trưa còn có thể ăn nhiều hơn một bát.
Không đứng C vị làm giảm đáng kể cường độ tập luyện của Tang Kiều, thời gian tập luyện vừa sức cũng có thể trợ giúp cho cơ thể hồi phục thong thả.
Hai ba ngày trôi qua.
Tang Kiều rốt cuộc cảm nhận được bản thân đang dần dần bắt kịp tiết tấu trước kia, động tác vũ đạo cũng không còn cứng đờ như lúc mới ra viện nữa, có vẻ linh hoạt lên không ít.
Tới giai đoạn cuối của chương trình, thời gian nghỉ ngơi của nhóm thực tập sinh lại phải giảm đi nhiều, cơ bản từ phòng huấn luyện trở về ký túc xá là có thể ngủ ngay.
Hơn nữa mấy ngày này Phó Hành Chu vẫn luôn thị sát ở nước ngoài, hai người chênh lệch múi giờ gần mười tiếng, ngoại trừ nhắn tin mấy lần trên WeChat ra, hầu như không có cơ hội nói chuyện điện thoại với nhau.
Tổ chương trình cách hai tuần nghỉ một ngày, tuần này vừa lúc không được nghỉ.
Vì thế tất cả thực tập sinh đã luyện tập chăm chỉ cho đến tối thứ bảy.
Gần 9 giờ, đội của Tang Kiều rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi sớm.
Tang Kiều vội vội vàng vàng trở về ký túc xá, xin quản lý ký túc lấy điện thoại của mình.
Sau khi tính toán thời gian chênh lệch múi giờ, cậu đang định gọi điện thoại cho Phó Hành Chu, liền thấy Phương Dư Châu đẩy cửa ký túc xá bước vào.
Thực tập sinh khác của lớp A còn chưa trở về, nhưng có Phương Dư Châu ở trong ký túc xá thì vẫn không tiện lắm.
Tang Kiều cầm di động xuống khỏi giường.
Vừa chuẩn bị ra ngoài, lại đột nhiên nghe thấy Phương Dư Châu gọi cậu: "Kiều Kiều, trước khi cậu gọi điện cho ai đó, tôi có thể hỏi cậu chuyện này không?"
Bắt đầu từ thứ hai Tang Kiều quay trở về chương trình, bất kể là nhân viên tổ công tác hay hai người duy nhất biết quan hệ của cậu cùng Phó Hành Chu là Giang Đồng và Phương Dư Châu, đều vô cùng ăn ý không nhắc đến cái tên này.
Tuy rằng Phương Dư Châu không nói rõ, nhưng Tang Kiều vẫn không vui lắm: "Tôi biết thời buổi ngày nay việc cam kết bằng lời nói không có giá trị gì, nhưng cậu cũng không cần nhanh như vậy đã đem lời mình nói quăng ra sau đầu chứ?"
"A...... Xin lỗi."
Phương Dư Châu từ ký túc xá cửa đi đến chỗ Tang Kiều, nở một nụ cười, giơ hai ngón tay lên nói, "Tôi thề vấn đề của tôi không liên quan gì đến hắn cả, vậy được không?"
Tang Kiều vội vã muốn đi gọi điện cho Phó Hành Chu: "Chuyện gì?"
Phương Dư Châu nhìn Tang Kiều, mở miệng nói: "Mẹ cậu tên là Phương Vi đúng không?"
Tang Kiều sửng sốt.
Phương Dư Châu nói: "Cậu là con trai của mẹ Phương Vi cùng Tang Trọng Đức, là con riêng."
Sắc mặt Tang Kiều thay đổi: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."
Phương Dư Châu cười nhẹ: "Tôi có nhờ một người bạn đi tìm hiểu, vốn dĩ người cùng Phó Hành Chu kết hôn cũng không phải cậu, mà là đứa con trai hợp pháp của Tang Trọng Đức, tên là Tang Thanh, đấy mới là người Phó Hành Chu muốn kết hôn cùng nhỉ."
Chiếc điện thoại nằm trong tay Tang Kiều dường như không thể cầm chắc được, rơi mạnh xuống mặt đất.
Chiếc điện thoại nghìn tệ đi theo chủ nhân vất vả làm việc hơn ba năm lúc rơi xuống đất phát ra tiếng vang lớn, ngay cả màn hình cũng vỡ ra mấy vết nứt sâu.
Tang Kiều lùi về phía sau một bước, lại đột nhiên ngồi xổm xuống cầm điện thoại lên giống như nhớ ra chuyện gì đó.
Cậu cảm thấy trái tim mình như bị tiêm vào một mũi thuốc hết hạn sử dụng, thứ thuốc kém chất lượng ấy khiến cho trái tim cậu đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tang Kiều theo bản năng hít thở sâu vài lần, cố gắng điều hòa nhịp tim của mình, sau đó chậm chạp nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."
"Không biết cũng không sao, Kiều Kiều."
Phương Dư Châu đi đến bên người Tang Kiều, thanh âm dịu dàng, "Bởi vì mấy cái này đều không phải chuyện chính mà tôi muốn nói với cậu."
Tang Kiều nhìn về phía Phương Dư Châu.
Phương Dư Châu nhẹ giọng nói: "Kiều Kiều, cậu có biết về mẹ của mình không?"
Tang Kiều không nói gì.
Phương Dư Châu tựa hồ cũng không để ý, tiếp tục nói: "Trước khi bà và Tang Trọng Đức ở bên nhau thì đã từng có một gia đình, cũng từng có một đứa con. Bà ấy có nói cho cậu không?"
Nước da hồng nhạt sau khi luyện tập của Tang Kiều dần dần trở nên tái nhợt.
Cậu mím chặt môi, cứng đờ hồi lâu, rồi cố gắng nặn ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: "Rồi sao?"
"Sau đó."
Phương Dư Châu cũng nở nụ cười, "Sau đó tôi muốn nói cho cậu, tôi chính là đứa con trong gia đình đầu tiên của bà ấy. Là đứa trẻ bị bà vứt bỏ, không cần, vĩnh viễn cũng chưa từng quay đầu lại nhìn đến."
Tang Kiều vẫn không mở miệng.
Cậu duỗi tay đỡ vách tường bên cạnh, cảm thấy trái tim mãnh liệt nhảy lên như có hơi đau, nhưng cũng không phải là đau không chịu nổi.
Phương Dư Châu quay lại câu chuyện: "Sau đó tôi biết đến sự tồn tại của cậu, tôi có chút ghét cậu, rồi lại tò mò đứa con thứ hai của bà sau khi bỏ rơi chồng con rốt cuộc là như thế nào. Tiếp theo, tôi phát hiện ra cuộc sống cậu còn tệ hơn cả tôi."
Tang Kiều: "......"
Khuôn mặt Tang Kiều đã hoàn toàn mất hết huyết sắc.
Cậu trầm mặc một lát, lúc mở miệng nói chuyện, dấu vết trên môi chậm rãi rỉ ra chút máu.
Tang Kiều nói: "Cuộc sống của tôi rất tốt, mệt cậu quan tâm rồi."
Phương Dư Châu cười đến ôn hòa: "Được, Kiều Kiều nói tốt thì chính là tốt đi. Vậy vấn đề tiếp theo, Phương Vi còn sống đúng không? Tôi đã nhờ rất nhiều người kiểm tra, đều không có tin tức bà ấy chết. Kiều Kiều, cậu biết bà ấy ở đâu, phải không?"
Tang Kiều chậm rãi hạ tay khỏi mặt tường.
Cậu cố gắng đứng thẳng, sau đó liếm đi vết máu trên môi, lắc đầu: "Tôi không biết."
Tang Kiều cất điện thoại trên tay vào trong túi, chậm rãi nói: "Phương Dư Châu, chuyện cậu nói tôi đều không hiểu, cũng chưa nghe nói qua. Cậu không cần phải hỏi lại tôi, cũng đừng nghĩ sẽ biết được gì từ trên người tôi."
Cho đến khi Tang Kiều nói một câu này.
Sắc mặt Phương Dư Châu mới khựng lại.
Mà Tang Kiều cũng hoàn toàn không muốn tiếp tục ở chỗ này nghe Phương Dư Châu nói tiếp nữa.
Tang Kiều xoay người, trong nháy mắt cơn chóng mặt khiến cậu thiếu chút nữa không thể đứng vững nổi.
Cậu đứng im tại chỗ vài giây, thậm chí có thể nghe rõ ràng từng tiếng thịch thịch thịch khi trái tim mình đập dồn dập nặng nề.
Tang Kiều vội vã bước về phía cửa ký túc xá.
Phương Dư Châu ở đằng sau còn gọi cậu: "Kiều Kiều, cậu không tin tưởng tôi, chẳng lẽ muốn tin tưởng Phó Hành Chu sao?!"
Tang Kiều không dừng bước, vươn tay cầm lấy tay nắm cửa ký túc xá.
Đang định kéo ra.
Lại nghe Phương Dư Châu mở miệng: "Tang Kiều! Phó Hành Chu là người ngoài! Vốn dĩ hắn cũng không định kết hôn với cậu, lúc ban đầu người có hôn ước cùng hắn chính là Tang Thanh, cậu chỉ là đồ thay thế khi Tang Thanh thoái hôn mà thôi!"
Cảm giác trời đất xé rách quay cuồng xâm chiếm toàn bộ giác quan của Tang Kiều, cậu dùng một tay còn lại gắt gao ấn lên ngực, cố hít thở thêm hai hơi nữa.
Phương Dư Châu nói: "Kiều Kiều, chúng ta mới là người nhà. Để tôi chăm sóc cậu, được không?"
Ký túc xá trống trải ngoại trừ Tang Kiều và Phương Dư Châu ra thì không còn người nào khác.
Không khí chậm rãi ngưng kết, cứng ngắc mà lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu.
Người đang dựa vào cửa kia một lần nữa đứng thẳng giữ lấy tay nắm cửa.
Cậu kịch liệt thở dốc vài tiếng, như thể cuối cùng cũng hít vào được một hơi.
Sau đó.
Tang Kiều quay người nhìn Phương Dư Châu, đôi môi nhuốm màu đỏ của máu hé mở: "Tôi không có người nhà."
Hồi nhỏ không có.
Lớn lên cũng sẽ không có.
Màn đêm đã buông xuống.
Trong cầu thang của tòa nhà ghi hình chương trình chỉ có đèn cảm ứng bật tắt theo tiếng người.
Đã nửa đêm.
Ánh trăng từ khung cửa sổ trên cao rọi xuống, hắt vào nửa trong của cầu thang.
Tang Kiều thập phần an tĩnh ngồi ở mép nửa bậc thang chìm trong bóng tối bên cạnh, chán chường lật qua lật lại điện thoại di động trên tay mấy lần, cuối cùng xác định rằng nó đã bị hỏng thành máy chơi game.
Không thể kết nối mạng, không thể gọi điện, không thể nhận tin nhắn.
Nhưng mà có thể chơi lianliankan*.
Tang Kiều chơi liên tục hai ván, sau đó thản nhiên gỡ miếng kính cường lực bị nứt của điện thoại ra.
Tùy tiện vạch một đường trong lòng bàn tay, vẽ ra một vết máu xinh đẹp.
Ài.
Thật sắc.
Tang Kiều đưa tay từ chỗ tối nơi mình đang ngồi hướng ra bên phía có ánh trăng soi xuống.
Nương theo ánh sáng, vừa vặn có thể nhìn thấy máu màu đỏ tươi đang chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương vừa mới cắt.
Tang Kiều dựa vào tường, đặt toàn bộ trọng lượng cả người lên đó, thở ra nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người trong Tang gia đều cho rằng Tang Kiều với Tang Thanh chưa từng gặp nhau.
Nhưng thực ra trước đây Tang Kiều có lén đi xem Tang Thanh một lần.
Cậu mang theo bao xác rắn chứa mấy thùng các tông và chai nhựa trốn bên kia đường nơi đối diện với trường học quý tộc của Tang Thanh.
Từ đằng xa nhìn về Tang Thanh.
Cậu thực sự thua kém Tang Thanh.
Có thể kết hôn cùng Phó Hành Chu, là may mắn to lớn của cậu.
Có lẽ là tất cả vận may của đời này.
Cho nên thay thế hay không phải thay thế, so đo nhiều như vậy làm gì chứ.
Mình đúng là quá nhỏ mọn mà.
Tang Kiều khẽ thở dài như không thể nghe thấy, thu tay lại lau hai cái lên chiếc quần tối màu của mình.
Chờ cho vết máu gần như được lau sạch.
Lại nghiêng đầu lấy miếng kính cường lực vừa dùng kia cắt một đường nữa.
Một đường này so ra có thêm chút kinh nghiệm hơn lúc nãy, cho nên cắt càng đẹp mắt hơn.
Miệng vết thương ăn khớp, dọc theo đường chỉ tay, không dễ bị phát hiện.
Đau đớn cho Tang Kiều đủ không gian để giải tỏa.
Cậu nửa dựa vào, cảm thấy trái tim mình sắp báo hỏng sau thời gian nỗ lực vừa qua lại chậm rãi khôi phục về trạng thái ổn định, cảm giác chật chội đến nghẹt thở trong lồng ngực dần dần biến mất, cậu cuối cùng cũng có thể bình tĩnh hít thở.
Lượng máu chảy ra ở lòng bàn tay nhiều hơn so với mu bàn tay.
Tang Kiều hơi lo lắng nếu làm bẩn sàn nhà chỗ cầu thang sẽ gây phiền toái cho người dọn vệ sinh vào sáng mai, vì thế cách một lúc liền lau máu lên quần.
May mắn có hai tay, cũng đủ không gian phát huy.
Tang Kiều cảm thấy mỹ mãn sử dụng miếng kính cường lực đã bị nứt thành nhiều mảnh, sau đó lần lượt cất những miếng cường lực bỏ đi.
Đang chuẩn bị đứng dậy rửa tay về ký túc xá ngủ, đột nhiên nghe thấy phía sau hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Trước khi Tang Kiều kịp phản ứng lại.
Đèn cảm ứng ở hành lang đột nhiên sáng lên theo giọng nói của một người.
Tang Kiều nhất thời sửng sốt.
Người đứng ở đầu cầu thang đã lên tiếng trước: "Tang Kiều?"
Tang Kiều theo bản năng quay lại.
Ngẩng đầu.
Là Trang Huy.
Đại khái do chuyện xảy ra đột ngột, máu tươi trên tay Tang Kiều vẫn đang chậm rãi nhỏ xuống đầu ngón.
Tách một tiếng.
Rơi xuống nền đá cẩm thạch của cầu thang.
Màu máu đỏ tươi.
Màu đá cẩm thạch trắng.
Trang Huy tức khắc biến sắc: "Tang Kiều, cậu đang làm gì vậy?!"
Chú thích:
*lão can ma: tên gọi một loại tương ớt quốc dân ở Trung
*lianliankan: trò chơi tìm hai cái giống nhau (dạng kiểu giống mấy trò pokemon ấy)
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Tôi vừa mới không có mặt, vợ của tôi liền bị bắt nạt hả?
Trang Huy: Có tôi rồi, không cần anh đâu.
Phó Hành Chu:???
__________
Mây: Hi tui quay lại rồi đây, mng có nhớ tui hơm nè (ê chắc mng quên cmn truyện rồi ấy chứ=))))))))))) tại tui sủi lâu quá) nma hôm nay tui đã up một chương để thông báo là tui vẫn đang cố gắng làm nốt truyện này. Mặc dù up chương này xong thì chắc 80% tui sẽ lặn tiếp (mng thông cảm nha tại lên 12 rồi nên cũng ít rảnh í). Lâu lâu có tgian tui sẽ up chương cho cả nhà coi. Vậy thoai nha hết lời để nói gòi đó.
P/s: Chương này làm vội có gì mng nhắc chính tả vs lỗi sai nhé, nma nói nhẹ nhàng thui trái tim tớ mỏng manh lắm ?
Nếu như lâu hơn, bác Viên sẽ vô cùng kiên nhẫn đứng ở cửa khuyên bảo cậu.
"Tang tiểu thiếu gia, cơ thể ngài còn chưa khỏi hẳn đâu, tập luyện quá lâu không tốt cho cơ thể."
"Tang tiên sinh, hôm nay nhà bếp nấu khoai dẻo đường đỏ, bây giờ ngài có muốn ra ăn chút không?"
"Tang tiên sinh, ngài luyện tập vất vả như vậy, thiếu gia sẽ lo lắng lắm."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều dám thề, cậu chưa bao giờ trông mong mình mau chóng khỏi bệnh nhiều như vậy để có thể phắn đến tổ chương trình!
Cuối cùng.
Sau hai tuần vật lộn trong nhà thành công béo lên ba cân, kết quả kiểm tra sức khỏe tổng quát của Tang Kiều đã được các bác sĩ đa khoa tư vấn thông qua, một lần nữa lấy lại tự do.
Mặc dù còn chưa đạt ý nguyện muốn ăn muốn chơi gì cũng được, nhưng ít ra cũng không cần phải cái này không thể ăn cái kia không thể ăn, mỗi ngày đều phải uống mấy cái canh hầm như gà mái già, bồ câu già, cá trích già hương vị kỳ quái gì đó nữa.
Mà điều khiến cho Tang Kiều vui vẻ nhất chính là——
Phó Hành Chu xem như bình tĩnh, đồng ý với yêu cầu tiếp tục quay chương trình chân thành của Tang Kiều.
Chắc do ngày mai phải dậy sớm đến tòa nhà huấn luyện chỗ tổ chương trình.
Phó Hành Chu không bắt nạt Tang Kiều trước khi đi ngủ nữa, chỉ ôm người vào trong lồng ngực, nói những chuyện cần chú ý sau khi trở về chương trình, cuối cùng hôn lên trán Tang Kiều: "Kiều Bảo phải vui vẻ nhé, ai làm em không vui thì gọi điện cho anh, biết chưa?"
"Ừm."
Tang Kiều nghe lời gật đầu.
Chiều cao chênh lệch giữa hai người cũng vừa vặn để Tang Kiều nép vào người Phó Hành Chu, còn có thể nhét tay chân mình vào trong lòng hắn sưởi ấm.
Tang Kiều giữ nguyên tư thế rồi lẩm bẩm trong vòng tay Phó Hành Chu một lúc, sau đó ngẩng đầu lên: "Có phải anh có chút lo lắng cho em không?"
Phó Hành Chu đưa tay vén tóc mái lòa xòa trước trán Tang Kiều ra sau tai: "Không yên tâm để em cách anh xa quá."
Tang Kiều lại nép sát vào người Phó Hành Chu, cười tủm tỉm: "Không sao, cuối tuần sau là em về rồi."
Phó Hành Chu trầm giọng nói: "Ừm, anh biết."
Tang Kiều mím môi, không nói nữa.
Ánh đèn trong phòng ngủ đã tắt, rèm che cũng không để cho ánh trăng ngoài cửa sổ lọt vào.
Không biết qua bao lâu.
Tang Kiều đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Phó Hành Chu, anh ngủ rồi à?"
Phó Hành Chu ôm lấy cậu, dịu dàng nói: "Chưa. Làm sao vậy, không ngủ được à?"
Tang Kiều lắc đầu.
Sau đó rút một tay ra, mò mẫm dưới chăn từng chút một nắm lấy những ngón tay của Phó Hành Chu.
Ngón tay Tang Kiều nhỏ gầy tinh tế.
Phó Hành Chu lại cứng cáp mà thon dài.
Tang Kiều dường như do dự một chút, nhẹ nhàng kéo tay Phó Hành Chu: "Em trở về chương trình...... Cũng sẽ nhớ anh. Anh phải ăn uống đầy đủ nha."
Khung cảnh trong nhà gần như tối đen bao phủ biểu cảm trên gương mặt Tang Kiều.
Nhưng trong bóng đêm yên tĩnh, mỗi một chữ đều có vẻ càng thêm rõ ràng.
Rõ ràng mà mềm mại.
Phó Hành Chu hơi ngẩn người, rồi lại cười nhẹ.
Hắn cúi đầu hôn lên tóc Tang Kiều: "Được, nghe Kiều Kiều."
Theo quy định tất cả thực tập sinh ghi hình chương trình đều phải tập trung ăn sáng lúc 7 giờ rưỡi thứ hai hàng tuần.
Chuyện của Phó Hành Chu cùng Tang Kiều không có công khai ra ngoài, ngoại trừ nhân viên cao cấp của tổ chương trình ra thì không ai khác biết.
Nói cách khác, sáng thứ hai Tang Kiều cũng phải tập trung ở nhà ăn vào lúc 7 rưỡi.
Về việc này.
Phó Hành Chu có thể nói là rất bất lực.
Sáng nay hắn đi công tác nước ngoài lúc 11 giờ, vốn dĩ đang muốn ở lại với Tang Kiều thêm một lúc.
Không ngờ Tang Kiều còn dậy sớm hơn cả hắn, sau khi rửa mặt súc miệng xong tinh thần phơi phới lao xuống tầng, còn chủ động mang cho Phó Hành Chu một cốc cà phê.
Phó Hành Chu theo sau Tang Kiều đi xuống: "......"
Phó Hành Chu thở dài, kéo Tang Kiều mặc chiếc áo khoác kaki tới ôm một lúc, nhẹ nhàng nói: "Thay áo khoác lông vũ đi, bên ngoài lạnh lắm."
Tang Kiều kiên quyết từ chối: "Không được, hôm nay là ngày đầu tiên em quay lại. Mặc áo lông vũ trông cứ như con gấu chó í, không mặc đâu."
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu nghiêm mặt, tự mình lên tầng chọn trong tủ quần áo của Tang Kiều, cuối cùng lấy ra một cái áo lông cừu dài qua nửa người.
Quay người muốn xuống tầng, lại thấy Tang Kiều đang lén tựa vào bên cạnh cửa.
Phó Hành Chu đi về phía Tang Kiều, kiên nhẫn cúi đầu cởi từng nút áo khoác trên người Tang Kiều, sau đó khoác cái áo lông cừu kia lên người cậu: "Mặc cái này đi, không thể mỏng hơn được."
Tang Kiều bĩu môi, duỗi chân vốn đang đi dép lê dẫm lên Phó Hành Chu một chút: "Chú Phó, chú nghiêm khắc quá à!"
Phó Hành Chu tức cười, cụp mắt xuống liếc Tang Kiều một cái: "Gọi lần nữa cho anh nghe thử xem?"
Tang Kiều mới không gọi, nhanh chóng kéo khóa áo lông cừu lên, cũng vén cổ áo lên che cổ, hai mắt sáng ngời hỏi: "Chờ tài xế đưa em đến tổ chương trình à?"
Phó Hành Chu vẫn mặc bộ tây trang công sở bên trong rồi khoác thêm áo khoác cashmere, trông lạnh hơn nhiều so với áo lông cừu ấm áp của Tang Kiều.
Phó Hành Chu dẫn Tang Kiều đến bàn ăn một lần nữa, đưa sữa bò cho cậu: "Anh tiễn em trước, sau đó ra sân bay."
Tang Kiều dùng ống hút uống sữa bò, nghe vậy há hốc mồm: "A......"
Phó Hành Chu mở nắp lọ mứt dâu mà Tang Kiều thích nhất rồi đẩy qua chỗ cậu, nhàn nhạt nói: "Không muốn anh đưa đi?"
"Không phải không phải!"
Tang Kiều lắc đầu như trống bỏi, cực kỳ chân thành nói, "Nếu người khác nhìn thấy anh đưa em đi thì không ổn lắm......"
Phó Hành Chu uống một ngụm cà phê: "Không ổn chỗ nào?"
Tang Kiều mắt trông mong nhìn Phó Hành Chu, ngậm nĩa không nói gì.
Phó Hành Chu: "......"
Phó Hành Chu vẫn là nhượng bộ một bước: "Để tài xế lái xe, anh với em ngồi ghế sau, anh không xuống xe."
Tang Kiều lúc này mới chịu, vui vẻ gật gật đầu, còn không quên nói thêm với Phó Hành Chu: "Chúng ta lái một chiếc giản dị chút đi, tốt nhất là kiểu mà người khác vừa nhìn liền biết không phải xe xịn í."
Phó Hành Chu: "......"
Nhìn qua toàn bộ gara của Phó tổng tài, có thể tìm ra một cái không phải siêu xe thật đúng là chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Phó Hành Chu bảo Tang Kiều tự mình lựa chọn.
Tang Kiều tìm một vòng quanh bãi đậu xe ngầm gần ba mươi chiếc trong biệt thự, cuối cùng chọn một chiếc Land Rover màu đen nhìn qua đơn giản lại phóng khoáng, cũng hơi gần với mức kinh tế bình thường.
Phó Hành Chu đương nhiên không phản đối gì.
Trùng hợp cũng đúng lúc tài xế chuyên phụ trách của Phó Hành Chu tới.
Tài xế nhìn thoáng qua chiếc xe vừa rời khỏi gara: "Ai da, Phó tổng, đây không phải là chiếc Land Rover đời cổ của ngài sao? Xe này giá mấy chục triệu phải chứ, có gì mà hôm nay lại mang ra lái vậy?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều theo bản năng liếc mắt một cái nhìn chiếc xe hàng cổ mà mình vừa mới lựa chọn xong, vẻ mặt có chút chết lặng.
Ngược lại Phó Hành Chu vẫn tự nhiên như mọi khi, duỗi tay giúp Tang Kiều mở cửa xe, thản nhiên nói: "Cũng lâu rồi không mang ra ngoài, lấy đi dạo một chút, anh yên tâm lái đi."
Tài xế thông qua vòng kiểm tra của Raven để làm tài xế riêng cho Phó Hành Chu, nên về cơ bản cũng đã lái kha khá xe tốt rồi.
Nhưng xe cổ dù sao cũng là cái mới lạ, lúc mới cầm tay lái vẫn có chút tò mò mới mẻ, từ trên xuống dưới đều nhìn một lần: "Phó tổng, ngài đừng nói, chiếc Land Rover này được làm rất tốt, thảo nào có nhiều nhà sưu tập muốn mua chiếc xe này của ngài đến vậy!"
Tang Kiều: "......"
Có lẽ bởi vì được bảo dưỡng thường xuyên, ghế dựa bên trong Land Rover tựa như mới, ngay cả đường da cũng không sứt mẻ gì.
Tang Kiều nơm nớp lo sợ ngồi ghế sau.
Cảm nhận được tiếng động cơ nổ máy, lại nhìn chiếc xe cổ đang lao ra đường, không nhịn được mà duỗi tay chọc chọc người bên cạnh: "Phó Hành Chu, anh nói xem lái xe này liệu có ai nhận ra không......"
Phó Hành Chu vươn tay nắm lấy cổ tay Tang Kiều: "Đương nhiên là có."
Tang Kiều: "!!!"
Phó Hành Chu nâng tấm chắn được thêm vào sau trong xe, nở nụ cười với Tang Kiều: "Kiều Bảo, biển số xe này là biển số xe riêng biệt của anh, hầu như toàn bộ Bắc thành đều biết."
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều quả thực muốn cắn Phó Hành Chu.
Dưới sự kháng nghị mãnh liệt của Tang Kiều, cuối cùng chiếc xe cổ vẫn đỗ cách tòa nhà của tổ chương trình khoảng chừng một km.
Tang Kiều ngoan ngoãn hôn Phó Hành Chu một cái, rồi nhanh chóng bước xuống.
Đứng ven đường vẫy vẫy, sau đó gọi được một chiếc taxi, lên xe bỏ chạy.
Chờ chiếc taxi chở Tang Kiều khuất bóng, Phó Hành Chu mới nói với tài xế: "Đi thôi."
***
Tang Kiều tới tổ chương trình lúc bảy giờ hai mươi, vừa kịp thời gian tập trung ăn sáng.
Hứa Kỳ Nhiên hẳn đã thảo luận với tổ chương trình về tình trạng cơ thể của Tang Kiều và nội dung huấn luyện tiếp theo xong, đang đi từ trong tòa nhà ra ngoài.
Hai người chạm mặt nhau.
Hứa Kỳ Nhiên nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi: "Phó tổng đưa cậu đến?"
Tang Kiều cũng hạ giọng: "Không có không có, em tự ngồi xe đến!"
Hứa Kỳ Nhiên hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm: "Vừa mới hồi phục cứ bắt đầu tập luyện từ từ thôi, đừng quá nóng vội, chú ý thân thể."
Tang Kiều lập tức gật đầu: "Ừm ừm em biết rồi!"
Hứa Kỳ Nhiên dường như có chút do dự: "Với cả chuyện của cậu cùng Phó Hành Chu ấy, trước đây anh không tiện hỏi cậu. Cậu tính thế nào?"
Tang Kiều ngẩng đầu: "Tính cái gì cơ?"
Hứa Kỳ Nhiên nói: "Cậu, hoặc là Phó Hành Chu, hai người muốn công khai không?"
Tang Kiều hơi sững người.
Nói thật, cậu còn chưa xem xét đến vấn đề công khai.
Cậu trời sinh không am hiểu cách mọi người giao tiếp tự nhiên với nhau, cũng hoàn toàn không giỏi việc giao tiếp với mọi người.
Thiếu sự đồng cảm, ít quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Tang Kiều cẩn thận suy nghĩ, cố gắng phân tích vấn đề này qua một góc độ đáng tin cậy hơn: "Em với Phó Hành Chu không cần nhiệt độ mà...... Cũng cần phải giống như các nghệ sĩ khác khoa trương công khai tình yêu sao?"
Hứa Kỳ Nhiên không hề bất ngờ trước câu trả lời của Tang Kiều.
Từ khi Tang Kiều bước chân vào cái ngành này, Hứa Kỳ Nhiên chưa bao giờ thấy Tang Kiều có hứng thú tới bất kỳ tin tức, bát quái gì của người khác.
Cậu dường như đang tận hưởng trong một thế giới riêng, tô điểm cho thế giới của bản thân trở nên vô cùng yên bình, trông sống động lại thân thiện.
Nhưng mà chính cậu không bước ra, người khác cũng không vào được.
Chẳng qua hiện tại, trong thế giới này tựa hồ nhiều thêm một Phó Hành Chu.
Hứa Kỳ Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, hỏi Tang Kiều: "Nếu cậu không muốn công khai, vậy cậu đã hỏi qua ý của Phó Hành Chu chưa?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều mở miệng, rồi ủ rũ ngậm lại.
Hứa Kỳ Nhiên thở dài, hình như muốn vỗ vỗ Tang Kiều, tay giơ một nửa lại thả xuống: "Tang Kiều, lấy lưu lượng người mới ra để nói, tác động của việc công khai tình yêu với fans là chuyện khó có thể tưởng tượng được, huống chi cậu thậm chí còn hơn cả tình yêu."
Tang Kiều: "......"
Hứa Kỳ Nhiên dừng một chút: "Nhưng mà, có lẽ đối với Phó Hành Chu mà nói. Cậu trực tiếp đưa ra quyết định như vậy, rất không công bằng với hắn."
***
Công ty còn có chuyện khác, Hứa Kỳ Nhiên không nói thêm nữa, dặn dò Tang Kiều hai câu rồi đi.
Tang Kiều đi thang máy một mình lên nhà ăn, ngó vào bên trong quan sát, phát hiện mấy gương mặt quen thuộc trước đó đã biến mất hơn nửa, nhà ăn vốn chật kín người cũng trống trải đi nhiều.
Có lẽ bởi vì Tang Kiều đột nhiên ngất xỉu ngay trong quá trình ghi hình, việc bị bệnh nên vắng mặt hai tập chương trình không những không làm giảm đi sự ủng hộ và bình chọn của khán giả cho cậu, ngược lại còn khiến kết quả bình chọn mỗi kỳ của Tang Kiều càng thêm nổi trội hơn.
Sau khi có kết quả bỏ phiếu trực tuyến cuối cùng của tập trước, xếp hạng của Tang Kiều lại lần nữa vượt qua Giang Đồng với Phương Dư Châu, đứng đầu bảng.
Do còn ít người, nhà ăn càng thêm yên tĩnh hơn so với trước kia.
Dì lấy cơm vẫn là người cũ, nhìn thấy Tang Kiều còn chủ động cho cậu nhiều hơn một muỗng cháo:
"Chàng trai, lão can ma* không cháu?"
Tang Kiều lập tức nhận: "Có có có ạ! Cho cháu nhiều chút!"
Vì thế dì lấy một đĩa nhỏ cho Tang Kiều, lại để thêm hai cái bánh bao cuộn: "Nếu không đủ thì bảo dì ha."
Tang Kiều gật gật đầu, phải một đĩa trái một đĩa đặt lên bàn.
Nhìn quanh một vòng, cũng không thấy bạn cùng phòng cũ là Tưởng Khai đâu.
Thay vào đó Phương Dư Châu ngồi bàn cách đó không xa gọi Tang Kiều: "Kiều Kiều, ngồi đây."
Tang Kiều suy nghĩ trong chốc lát, thấy trên bàn còn có thực tập sinh khác của lớp A, vẫn nhấc bước đi tới.
Vắng mặt hai tập, một số thực tập sinh lớp A trong ấn tượng của Tang Kiều đã bị chuyển sang lớp khác, còn có hai người hình như bị loại, nhìn quanh nhà ăn không thấy.
Tang Kiều tìm chỗ trống trên bàn ngồi xuống, đặt khay trong tay lên bàn.
Vừa mới ngồi xuống.
Liền nghe Giang Đồng mở miệng nói: "Chẳng lẽ Phó...... Nhà cậu còn thiếu cậu đồ ăn sáng hả, ăn tích cực như vậy?"
Tang Kiều liếc nhìn Giang Đồng một cái, liền cắn một miếng bánh bao lớn phết lão can ma: "Không phục thì đánh một trận?"
Giang Đồng: "......"
Giang Đồng đã bị người lớn trong nhà cảnh cáo rất nhiều lần, thật đúng là không dám đánh nhau với Tang Kiều, cũng không dám đề cập đến chuyện của Phó Hành Chu cùng Tang Kiều, âm dương quái khí hừ một tiếng, bỏ đĩa đứng lên.
Những người còn lại trên bàn im lặng nhìn nhau, trong đó có một người chủ động ngồi xuống đối diện Tang Kiều: "Tang Kiều, tôi cũng là từ lớp F, cậu còn nhớ không?"
Tang Kiều chưa bao giờ giỏi nhớ mặt mọi người.
Cậu chớp mắt hai cái, lộ ra nụ cười ngốc bạch ngọt: "Nhớ chứ nhớ chứ, ban đầu chúng ta đều cùng lớp mà!"
Người nọ hình như không quá yên tâm, lại tự giới thiệu một chút: "Tôi tên Quách Bằng Phi, trước kia ở phòng ký túc xá bên cạnh cậu với Tưởng Khai. Cậu nhớ rõ không?"
Lúc này Tang Kiều mới có chút ấn tượng, gật gật đầu: "Ừa ừa ừa."
Quách Bằng Phi hơi thèm liếc nhìn đĩa lão can ma của Tang Kiều, sau đó ngoảnh mắt đi: "Tưởng Khai vừa mới bị loại ở tập trước, haiz, cũng chưa chờ được cậu về chương trình, cậu ấy còn nói với tôi chờ cậu trở về để tụ tập."
Tang Kiều: "Vậy à......"
Tang Kiều cắn đầu đũa chần chờ vài giây, tuy rằng cũng không rõ lắm mình với người trước mặt này có gì mà tụ tập, nhưng vẫn rất phối hợp cười tủm tỉm nói: "Chờ sau này có dịp!"
Quách Bằng Phi dường như còn muốn nói thêm nữa.
Phương Dư Châu ngồi cách Tang Kiều mấy ghế ngắt lời cậu ta: "Kiều Kiều, ký túc xá lúc trước của cậu giờ không có ai nữa, đợi tôi giúp cậu chuyển đồ đến ký túc xá lớn của lớp A đi."
Tang Kiều có chút do dự.
Thực tập sinh lớp A khác trên bàn cũng nói theo: "Đúng vậy, Tang Kiều, hơn nữa bây giờ không còn lớp F rồi, tầng ký túc xá kia cũng chả có ai ở, một mình cậu đến đấy thì sợ lắm."
Tang Kiều: "...... Được rồi."
Dù sao mỗi một mình ở trong ký túc xá thì rất là kỳ quái.
Hiện tại trong chương trình chỉ còn lại ba lớp A B C, lần loại trừ tiếp theo sẽ trực tiếp loại hai mươi người xếp cuối bảng, mười chín người còn lại cuối cùng sẽ tiến vào vòng chung kết.
Tuy rằng thời gian tập luyện rất gấp rút.
Nhưng Phương Dư Châu ăn bữa sáng xong đã đưa Tang Kiều chuyển từ ký túc xá lớp F sang lớp A.
Tang Kiều không để nhiều đồ trong ký túc xá lắm, dọn đi cũng khá dễ dàng.
Hai người mỗi người cầm một hộp đồ đứng trước cửa chờ thang máy tới.
Phương Dư Châu thuận miệng hỏi: "Kiều Kiều, hình như trước nay chưa từng nghe thấy cậu nhắc đến gia đình mình?"
Tang Kiều vừa mới cúi đầu nhìn giờ, đoán rằng lúc này hẳn là Phó Hành Chu đã đến sân bay rồi, nghe vậy sửng sốt một chút: "A?"
Phương Dư Châu cười cười: "Không sao, không phải tôi ám chỉ cậu với Phó Hành Chu. Cậu yên tâm, chuyện của cậu tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài đâu, nhà Giang Đồng cũng sẽ không để cho hắn nói."
Tang Kiều: "À......"
Trong lòng Tang Kiều thì Phương Dư Châu về cơ bản được tính là một đồng đội bình thường nhiệt tình, cộng thêm CP không thể hiểu nổi của hai người ——
Tang Kiều sợ mông mình có chuyện, cẩn thận lắc lắc đầu: "Tôi không có người nhà nào khác."
Thang máy mở ra.
Phương Dư Châu nhấc cái hộp bên mình, cũng thuận tiện giúp Tang Kiều vác hộp lên, quay đầu nói: "Khó trách trước kia chưa từng nghe cậu nhắc tới, vậy cậu một mình phiêu bạt ở Bắc thành à?"
Những lời này nói nghe cũng rất bình thường.
Tang Kiều suy nghĩ một chút: "Cũng không hẳn, tôi lớn lên ở Bắc thành."
Phương Dư Châu như tự biết mình lỡ miệng: "A? Thật xin lỗi, có phải tôi chọc đến chỗ đau của cậu rồi không......"
"Không có đâu."
Thang máy tới.
Tang Kiều có chút mờ mịt nhìn Phương Dư Châu, tự mình xách hộp sang, dường như thật sự không để ý chút nào, "Không sao, không có cha mẹ không phải chỗ đau của tôi, cậu không cần phải để ý thế đâu."
Phương Dư Châu: "......"
Sắc mặt Phương Dư Châu thay đổi, nhưng vẫn cất bước đuổi theo.
Nói cũng trùng hợp, một tuần tập luyện này chủ yếu là để chuẩn bị cho lần công diễn thứ ba.
Mà cố tình kết quả bỏ phiếu bình chọn của tuần trước vẫn là Tang Kiều xếp hạng nhất.
Tuy rằng bỏ lỡ lần công diễn thứ hai, nhưng center của đội thứ nhất trong lần công diễn thứ ba vẫn có thể do Tang Kiều quyết định.
Bởi vì thời gian rất gấp rút.
Việc phân chia đội giữa các thực tập sinh còn lại và lựa chọn chốt vị trí center đều phải hoàn thành vào thứ hai.
Chờ Tang Kiều và Phương Dư Châu dọn xong ký túc xá một đường chạy về phòng huấn luyện.
Còn chưa cả kịp nghỉ ngơi, Dịch Sở cùng ba vị lão sư đã từ cửa bước vào.
Đây là lần đầu tiên Tang Kiều và Dịch Sở gặp lại nhau từ sau vụ lên hot search Weibo lần trước.
Dịch Sở thay một bộ tây trang bảnh bao phong nhã, việc đầu tiên làm sau khi đi vào chính là cầm lấy micro đứng trên sân khấu: "Trước khi buổi ghi hình hôm nay bắt đầu, tôi có điều cần phải nói —— tôi và Tang Kiều hoàn toàn là quan hệ đồng nghiệp, sự kiện đưa đón ở sân bay cũng chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, mong khán giả người hâm mộ và quần chúng ăn dưa nhận thức rõ ràng rằng quan hệ giữa tôi cùng bạn Tang Kiều là quan hệ trong sáng."
Tang Kiều: "......"
Mọi người: "......"
Sau khi nói xong.
Dịch Sở lại hỏi Trang Huy bên cạnh: "Trang lão sư, với tư cách là một bên khác có liên quan, anh có bổ sung gì không?"
Trang Huy nâng mày nhìn về phía Tang Kiều: "Ý của tôi cũng giống như Dịch Sở, Tang Kiều là một thực tập sinh rất ưu tú, mong mọi người hãy tôn trọng cậu ấy."
Dịch Sở bò từ vũng bùn ra còn không quên đưa micro cho Tang Kiều: "Thể chất tạo CP nóng bỏng của bạn học Tang Kiều thật khiến người ta kinh ngạc mà. Bạn học Tang Kiều, cậu có gì muốn nói không?"
Tang Kiều: "......"
Tang Kiều nhìn chiếc micro trước mặt mình, cứ như một sát thủ vô cảm: "A...... Vậy cảm ơn quà tặng của Dịch Sở tiên sinh và Trang lão sư, cảm ơn CCTV cảm ơn tất cả mọi người......"
Micro rời khỏi miệng Tang Kiều.
Tang Kiều hơi dí theo: "Ầy, không cho tôi nói nốt à?"
Dịch Sở thập phần lãnh khốc: "Đúng vậy, cậu nói nhiều quá, chúng ta vào đoạn tiếp theo đi."
Tang Kiều: "......"
Không nói thì không nói, dù sao đoạn sau lại có thể nói tiếp.
Các thực tập sinh còn lại trong chương trình chỉ có thể chia thành năm nhóm nữa, mỗi nhóm tám người.
Sau khi kết thúc đợt xếp hạng trước giành được vị trí thứ nhất Tang Kiều vẫn có quyền ưu tiên lựa chọn, một là có thể tự chọn thực tập sinh cho đội mình, hai là có thể quyết định xem mình có muốn làm center hay không.
Tang Kiều đã không tham gia quay hai tập, chỉ có thể căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước để tuyển người, cũng nhường C vị cho một thực tập sinh lớp B chưa từng được đứng center theo chương trình.
Điều khiến Tang Kiều vui vẻ chính là, đa số người của lớp A cậu đều đã tuyển vào, mà Giang Đồng cũng bị đội khác chọn rồi.
Mắt nhìn Giang Đồng mặt đầy miễn cưỡng tâm bất cam tình bất nguyện đi đến một đội ngũ khác.
Tang Kiều nhịn không được quan tâm hỏi Phương Dư Châu đang đứng cạnh mình: "Nếu cậu muốn vào cùng một đội với cậu ấy, tôi có thể đổi với đội trưởng bên đó."
Phương Dư Châu mỉm cười với Tang Kiều: "Không cần, tôi muốn chung đội với cậu."
Tang Kiều cười hắc hắc: "Vậy cảm ơn cậu nha người anh em!"
Phương Dư Châu: "......"
Trong lúc nhất thời Phương Dư Châu không biết nên nói Tang Kiều là quá trì độn, hay là quá nhạy bén nữa.
Hắn khựng lại vài giây, vẫn là nuốt xuống những lời đang chuẩn bị nói ra.
Dựa theo quản lý chương trình, sau khi phân chia đội ngũ xong sẽ bắt đầu phân tổ huấn luyện liên tục, ba vị lão sư sẽ huấn luyện riêng cho từng đội trong thời gian khác nhau.
Trong đó Quan Mẫn Nhi phụ trách phần thanh nhạc, Hứa Hạo phụ trách phần rap, Trang Huy vẫn phụ trách vũ đạo như trước.
Không có giọng nói liên tục quấy nhiễu của Giang Đồng bên cạnh, Tang Kiều cảm thấy không chỉ tiến độ tập luyện của mình nhanh lên không ít mà lúc ăn trưa còn có thể ăn nhiều hơn một bát.
Không đứng C vị làm giảm đáng kể cường độ tập luyện của Tang Kiều, thời gian tập luyện vừa sức cũng có thể trợ giúp cho cơ thể hồi phục thong thả.
Hai ba ngày trôi qua.
Tang Kiều rốt cuộc cảm nhận được bản thân đang dần dần bắt kịp tiết tấu trước kia, động tác vũ đạo cũng không còn cứng đờ như lúc mới ra viện nữa, có vẻ linh hoạt lên không ít.
Tới giai đoạn cuối của chương trình, thời gian nghỉ ngơi của nhóm thực tập sinh lại phải giảm đi nhiều, cơ bản từ phòng huấn luyện trở về ký túc xá là có thể ngủ ngay.
Hơn nữa mấy ngày này Phó Hành Chu vẫn luôn thị sát ở nước ngoài, hai người chênh lệch múi giờ gần mười tiếng, ngoại trừ nhắn tin mấy lần trên WeChat ra, hầu như không có cơ hội nói chuyện điện thoại với nhau.
Tổ chương trình cách hai tuần nghỉ một ngày, tuần này vừa lúc không được nghỉ.
Vì thế tất cả thực tập sinh đã luyện tập chăm chỉ cho đến tối thứ bảy.
Gần 9 giờ, đội của Tang Kiều rốt cuộc cũng được nghỉ ngơi sớm.
Tang Kiều vội vội vàng vàng trở về ký túc xá, xin quản lý ký túc lấy điện thoại của mình.
Sau khi tính toán thời gian chênh lệch múi giờ, cậu đang định gọi điện thoại cho Phó Hành Chu, liền thấy Phương Dư Châu đẩy cửa ký túc xá bước vào.
Thực tập sinh khác của lớp A còn chưa trở về, nhưng có Phương Dư Châu ở trong ký túc xá thì vẫn không tiện lắm.
Tang Kiều cầm di động xuống khỏi giường.
Vừa chuẩn bị ra ngoài, lại đột nhiên nghe thấy Phương Dư Châu gọi cậu: "Kiều Kiều, trước khi cậu gọi điện cho ai đó, tôi có thể hỏi cậu chuyện này không?"
Bắt đầu từ thứ hai Tang Kiều quay trở về chương trình, bất kể là nhân viên tổ công tác hay hai người duy nhất biết quan hệ của cậu cùng Phó Hành Chu là Giang Đồng và Phương Dư Châu, đều vô cùng ăn ý không nhắc đến cái tên này.
Tuy rằng Phương Dư Châu không nói rõ, nhưng Tang Kiều vẫn không vui lắm: "Tôi biết thời buổi ngày nay việc cam kết bằng lời nói không có giá trị gì, nhưng cậu cũng không cần nhanh như vậy đã đem lời mình nói quăng ra sau đầu chứ?"
"A...... Xin lỗi."
Phương Dư Châu từ ký túc xá cửa đi đến chỗ Tang Kiều, nở một nụ cười, giơ hai ngón tay lên nói, "Tôi thề vấn đề của tôi không liên quan gì đến hắn cả, vậy được không?"
Tang Kiều vội vã muốn đi gọi điện cho Phó Hành Chu: "Chuyện gì?"
Phương Dư Châu nhìn Tang Kiều, mở miệng nói: "Mẹ cậu tên là Phương Vi đúng không?"
Tang Kiều sửng sốt.
Phương Dư Châu nói: "Cậu là con trai của mẹ Phương Vi cùng Tang Trọng Đức, là con riêng."
Sắc mặt Tang Kiều thay đổi: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."
Phương Dư Châu cười nhẹ: "Tôi có nhờ một người bạn đi tìm hiểu, vốn dĩ người cùng Phó Hành Chu kết hôn cũng không phải cậu, mà là đứa con trai hợp pháp của Tang Trọng Đức, tên là Tang Thanh, đấy mới là người Phó Hành Chu muốn kết hôn cùng nhỉ."
Chiếc điện thoại nằm trong tay Tang Kiều dường như không thể cầm chắc được, rơi mạnh xuống mặt đất.
Chiếc điện thoại nghìn tệ đi theo chủ nhân vất vả làm việc hơn ba năm lúc rơi xuống đất phát ra tiếng vang lớn, ngay cả màn hình cũng vỡ ra mấy vết nứt sâu.
Tang Kiều lùi về phía sau một bước, lại đột nhiên ngồi xổm xuống cầm điện thoại lên giống như nhớ ra chuyện gì đó.
Cậu cảm thấy trái tim mình như bị tiêm vào một mũi thuốc hết hạn sử dụng, thứ thuốc kém chất lượng ấy khiến cho trái tim cậu đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tang Kiều theo bản năng hít thở sâu vài lần, cố gắng điều hòa nhịp tim của mình, sau đó chậm chạp nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì."
"Không biết cũng không sao, Kiều Kiều."
Phương Dư Châu đi đến bên người Tang Kiều, thanh âm dịu dàng, "Bởi vì mấy cái này đều không phải chuyện chính mà tôi muốn nói với cậu."
Tang Kiều nhìn về phía Phương Dư Châu.
Phương Dư Châu nhẹ giọng nói: "Kiều Kiều, cậu có biết về mẹ của mình không?"
Tang Kiều không nói gì.
Phương Dư Châu tựa hồ cũng không để ý, tiếp tục nói: "Trước khi bà và Tang Trọng Đức ở bên nhau thì đã từng có một gia đình, cũng từng có một đứa con. Bà ấy có nói cho cậu không?"
Nước da hồng nhạt sau khi luyện tập của Tang Kiều dần dần trở nên tái nhợt.
Cậu mím chặt môi, cứng đờ hồi lâu, rồi cố gắng nặn ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng: "Rồi sao?"
"Sau đó."
Phương Dư Châu cũng nở nụ cười, "Sau đó tôi muốn nói cho cậu, tôi chính là đứa con trong gia đình đầu tiên của bà ấy. Là đứa trẻ bị bà vứt bỏ, không cần, vĩnh viễn cũng chưa từng quay đầu lại nhìn đến."
Tang Kiều vẫn không mở miệng.
Cậu duỗi tay đỡ vách tường bên cạnh, cảm thấy trái tim mãnh liệt nhảy lên như có hơi đau, nhưng cũng không phải là đau không chịu nổi.
Phương Dư Châu quay lại câu chuyện: "Sau đó tôi biết đến sự tồn tại của cậu, tôi có chút ghét cậu, rồi lại tò mò đứa con thứ hai của bà sau khi bỏ rơi chồng con rốt cuộc là như thế nào. Tiếp theo, tôi phát hiện ra cuộc sống cậu còn tệ hơn cả tôi."
Tang Kiều: "......"
Khuôn mặt Tang Kiều đã hoàn toàn mất hết huyết sắc.
Cậu trầm mặc một lát, lúc mở miệng nói chuyện, dấu vết trên môi chậm rãi rỉ ra chút máu.
Tang Kiều nói: "Cuộc sống của tôi rất tốt, mệt cậu quan tâm rồi."
Phương Dư Châu cười đến ôn hòa: "Được, Kiều Kiều nói tốt thì chính là tốt đi. Vậy vấn đề tiếp theo, Phương Vi còn sống đúng không? Tôi đã nhờ rất nhiều người kiểm tra, đều không có tin tức bà ấy chết. Kiều Kiều, cậu biết bà ấy ở đâu, phải không?"
Tang Kiều chậm rãi hạ tay khỏi mặt tường.
Cậu cố gắng đứng thẳng, sau đó liếm đi vết máu trên môi, lắc đầu: "Tôi không biết."
Tang Kiều cất điện thoại trên tay vào trong túi, chậm rãi nói: "Phương Dư Châu, chuyện cậu nói tôi đều không hiểu, cũng chưa nghe nói qua. Cậu không cần phải hỏi lại tôi, cũng đừng nghĩ sẽ biết được gì từ trên người tôi."
Cho đến khi Tang Kiều nói một câu này.
Sắc mặt Phương Dư Châu mới khựng lại.
Mà Tang Kiều cũng hoàn toàn không muốn tiếp tục ở chỗ này nghe Phương Dư Châu nói tiếp nữa.
Tang Kiều xoay người, trong nháy mắt cơn chóng mặt khiến cậu thiếu chút nữa không thể đứng vững nổi.
Cậu đứng im tại chỗ vài giây, thậm chí có thể nghe rõ ràng từng tiếng thịch thịch thịch khi trái tim mình đập dồn dập nặng nề.
Tang Kiều vội vã bước về phía cửa ký túc xá.
Phương Dư Châu ở đằng sau còn gọi cậu: "Kiều Kiều, cậu không tin tưởng tôi, chẳng lẽ muốn tin tưởng Phó Hành Chu sao?!"
Tang Kiều không dừng bước, vươn tay cầm lấy tay nắm cửa ký túc xá.
Đang định kéo ra.
Lại nghe Phương Dư Châu mở miệng: "Tang Kiều! Phó Hành Chu là người ngoài! Vốn dĩ hắn cũng không định kết hôn với cậu, lúc ban đầu người có hôn ước cùng hắn chính là Tang Thanh, cậu chỉ là đồ thay thế khi Tang Thanh thoái hôn mà thôi!"
Cảm giác trời đất xé rách quay cuồng xâm chiếm toàn bộ giác quan của Tang Kiều, cậu dùng một tay còn lại gắt gao ấn lên ngực, cố hít thở thêm hai hơi nữa.
Phương Dư Châu nói: "Kiều Kiều, chúng ta mới là người nhà. Để tôi chăm sóc cậu, được không?"
Ký túc xá trống trải ngoại trừ Tang Kiều và Phương Dư Châu ra thì không còn người nào khác.
Không khí chậm rãi ngưng kết, cứng ngắc mà lạnh lẽo.
Không biết qua bao lâu.
Người đang dựa vào cửa kia một lần nữa đứng thẳng giữ lấy tay nắm cửa.
Cậu kịch liệt thở dốc vài tiếng, như thể cuối cùng cũng hít vào được một hơi.
Sau đó.
Tang Kiều quay người nhìn Phương Dư Châu, đôi môi nhuốm màu đỏ của máu hé mở: "Tôi không có người nhà."
Hồi nhỏ không có.
Lớn lên cũng sẽ không có.
Màn đêm đã buông xuống.
Trong cầu thang của tòa nhà ghi hình chương trình chỉ có đèn cảm ứng bật tắt theo tiếng người.
Đã nửa đêm.
Ánh trăng từ khung cửa sổ trên cao rọi xuống, hắt vào nửa trong của cầu thang.
Tang Kiều thập phần an tĩnh ngồi ở mép nửa bậc thang chìm trong bóng tối bên cạnh, chán chường lật qua lật lại điện thoại di động trên tay mấy lần, cuối cùng xác định rằng nó đã bị hỏng thành máy chơi game.
Không thể kết nối mạng, không thể gọi điện, không thể nhận tin nhắn.
Nhưng mà có thể chơi lianliankan*.
Tang Kiều chơi liên tục hai ván, sau đó thản nhiên gỡ miếng kính cường lực bị nứt của điện thoại ra.
Tùy tiện vạch một đường trong lòng bàn tay, vẽ ra một vết máu xinh đẹp.
Ài.
Thật sắc.
Tang Kiều đưa tay từ chỗ tối nơi mình đang ngồi hướng ra bên phía có ánh trăng soi xuống.
Nương theo ánh sáng, vừa vặn có thể nhìn thấy máu màu đỏ tươi đang chậm rãi chảy ra từ miệng vết thương vừa mới cắt.
Tang Kiều dựa vào tường, đặt toàn bộ trọng lượng cả người lên đó, thở ra nhẹ nhõm.
Tất cả mọi người trong Tang gia đều cho rằng Tang Kiều với Tang Thanh chưa từng gặp nhau.
Nhưng thực ra trước đây Tang Kiều có lén đi xem Tang Thanh một lần.
Cậu mang theo bao xác rắn chứa mấy thùng các tông và chai nhựa trốn bên kia đường nơi đối diện với trường học quý tộc của Tang Thanh.
Từ đằng xa nhìn về Tang Thanh.
Cậu thực sự thua kém Tang Thanh.
Có thể kết hôn cùng Phó Hành Chu, là may mắn to lớn của cậu.
Có lẽ là tất cả vận may của đời này.
Cho nên thay thế hay không phải thay thế, so đo nhiều như vậy làm gì chứ.
Mình đúng là quá nhỏ mọn mà.
Tang Kiều khẽ thở dài như không thể nghe thấy, thu tay lại lau hai cái lên chiếc quần tối màu của mình.
Chờ cho vết máu gần như được lau sạch.
Lại nghiêng đầu lấy miếng kính cường lực vừa dùng kia cắt một đường nữa.
Một đường này so ra có thêm chút kinh nghiệm hơn lúc nãy, cho nên cắt càng đẹp mắt hơn.
Miệng vết thương ăn khớp, dọc theo đường chỉ tay, không dễ bị phát hiện.
Đau đớn cho Tang Kiều đủ không gian để giải tỏa.
Cậu nửa dựa vào, cảm thấy trái tim mình sắp báo hỏng sau thời gian nỗ lực vừa qua lại chậm rãi khôi phục về trạng thái ổn định, cảm giác chật chội đến nghẹt thở trong lồng ngực dần dần biến mất, cậu cuối cùng cũng có thể bình tĩnh hít thở.
Lượng máu chảy ra ở lòng bàn tay nhiều hơn so với mu bàn tay.
Tang Kiều hơi lo lắng nếu làm bẩn sàn nhà chỗ cầu thang sẽ gây phiền toái cho người dọn vệ sinh vào sáng mai, vì thế cách một lúc liền lau máu lên quần.
May mắn có hai tay, cũng đủ không gian phát huy.
Tang Kiều cảm thấy mỹ mãn sử dụng miếng kính cường lực đã bị nứt thành nhiều mảnh, sau đó lần lượt cất những miếng cường lực bỏ đi.
Đang chuẩn bị đứng dậy rửa tay về ký túc xá ngủ, đột nhiên nghe thấy phía sau hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Trước khi Tang Kiều kịp phản ứng lại.
Đèn cảm ứng ở hành lang đột nhiên sáng lên theo giọng nói của một người.
Tang Kiều nhất thời sửng sốt.
Người đứng ở đầu cầu thang đã lên tiếng trước: "Tang Kiều?"
Tang Kiều theo bản năng quay lại.
Ngẩng đầu.
Là Trang Huy.
Đại khái do chuyện xảy ra đột ngột, máu tươi trên tay Tang Kiều vẫn đang chậm rãi nhỏ xuống đầu ngón.
Tách một tiếng.
Rơi xuống nền đá cẩm thạch của cầu thang.
Màu máu đỏ tươi.
Màu đá cẩm thạch trắng.
Trang Huy tức khắc biến sắc: "Tang Kiều, cậu đang làm gì vậy?!"
Chú thích:
*lão can ma: tên gọi một loại tương ớt quốc dân ở Trung
*lianliankan: trò chơi tìm hai cái giống nhau (dạng kiểu giống mấy trò pokemon ấy)
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Hành Chu: Tôi vừa mới không có mặt, vợ của tôi liền bị bắt nạt hả?
Trang Huy: Có tôi rồi, không cần anh đâu.
Phó Hành Chu:???
__________
Mây: Hi tui quay lại rồi đây, mng có nhớ tui hơm nè (ê chắc mng quên cmn truyện rồi ấy chứ=))))))))))) tại tui sủi lâu quá) nma hôm nay tui đã up một chương để thông báo là tui vẫn đang cố gắng làm nốt truyện này. Mặc dù up chương này xong thì chắc 80% tui sẽ lặn tiếp (mng thông cảm nha tại lên 12 rồi nên cũng ít rảnh í). Lâu lâu có tgian tui sẽ up chương cho cả nhà coi. Vậy thoai nha hết lời để nói gòi đó.
P/s: Chương này làm vội có gì mng nhắc chính tả vs lỗi sai nhé, nma nói nhẹ nhàng thui trái tim tớ mỏng manh lắm ?